Chiến Tuyệt Vô Song
Chương 30: Nơi nguy hiểm nhất là noi an toàn nhất

Hồn Tử Lâm trên không trung phun ra thêm một ngụm máu đen, bởi vì hắn là người duy trì cấm chế nên cũng bị cấm chế phản phệ.

Lúc này một âm thanh vang lên từ trong cơ thể của Hồn Tử Lâm: “Quả không hổ danh là tông môn thượng tầng của Tây vực, cấm chế chi pháp của Hợp Thể cao thủ cũng có thể đánh vỡ.”

Một giây sau cơ thể Hồn Tử Lâm đột nhiên bành trướng, một bàn tay màu đen từ lưng hắn thọc ra, máu đen chảy phun như thác đổ, sau đó xé toạc một cái, cơ thể Hồn Tử Lâm liền phân ra làm hai mảnh lục phủ ngũ tạng rơi ra ngoài, lúc này đứng trên không trung là một thi thể đen như hắc yểm, ngũ quan không có thân thể mọc đầy gai nhọn, hai tay cầm lấy xác của Hồn Tử Lâm máu đen nhỏ xuống ướt cả mặt đất bên dưới.

“Ngươi là ai? và tại sao lại ở trong cơ thể Hồn Tử Lâm.” Vân Thiên La hét lớn.

“Vẫn là ta tộc trưởng Hồn tộc Hồn Tử Lâm.” Hồn Tử Lâm nói

“Vì muốn đột phá Hợp Thể kỳ báo thù mà ta không từ bất kỳ thủ đoạn nào, dù cho có bán mạng cho Thập Quỷ Quan ta cũng phải kéo hết tam đại tông môn các ngươi xuống mồ.” Hồn Tử Lâm lúc này khí tức tu vi điên cuồng tăng lên.

“Hắc Viêm Lễ Táng.”

Xung quanh thân thể hắn vô số luồng hắn khí phóng ra, hóa thành vô số hắc hỏa phóng thẳng tứ phương, nơi nào hắc hỏa chạm đến đều bị nó đốt đến cặn bã cũng không còn.

Hồn Tử Lâm lúc này giơ tay trái lên một đạo niệm lực màu đen lập tức hiện lên, trước mặt Cổ Thiên Nguyên cảm thấy nguy hiểm liền nhảy về phía sau, nhưng chưa kéo dài được bao nhiêu khoảng cách thì đã bị một cường lực nắm lại siết chặt.

“Ngươi…” Cổ Thiên Nguyên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt hét không thành tiếng.

Bởi vì, cơ thể của hắn lúc này dường như có một luồng hắc hỏa xâm nhập, đan điền bị phong bế lục phủ ngũ tạng bắt đầu bị luồng hắc hỏa thiêu đốt, thức hải cũng chả khá khẩm hơn là bao.

“Khà khà, ngươi cảm thấy như thế nào có cảm nhận được từng tấc da thịt trên cơ thể của mình bị hắc hỏa thôn phệ không, cảm thấy linh hồn nguyên thần của mình từng giây từng giây bị hỏa diễm thiêu đốt không.” Hồn Tử Lâm điên cuồng cười to, cả không gian này dường như chỉ còn lại mình hắn là độc tôn.

“Loại giun dế như ngươi cũng dám ở trước mặt bổn tôn phách lối sao!!!.” Đột nhiên một âm thanh như hồng chung quang lên, bầu trời đột nhiên tối sầm lại chẳng mấy chốc cả không gian rộng lớn hóa thành môt mảnh đen kịt, tất cả các người ở trong vùng tối này thị giác đều bị vô hiệu hóa, thần thức cũng vậy.

Nhưng sau đó hai giây bóng tối đột nhiên biến mất bầu trời trong xanh hiện lên trở lại, mà lúc này Hồn Tử Lâm cùng thuộc hạ của hắn đều biến mất không còn dấu vết, kể cả oán linh trên bầu trời cũng không thấy đâu, kể cả tên Hóa Thần kỳ cao thủ đang phía trận pháp bảo vệ Bạch Thư Sơn.

Cổ Thiên Nguyên lúc này đang nằm thoi thóp dưới đất, cơ thể bị niệm lực chứa Hắc hỏa của Hồn Tử Lâm thiêu cháy, lục phủ ngũ tạng tổn thương nặng nề, đan điền bị hắc khí xâm nhập, thức hải cũng bị khô cạn.

Tình trạng thập tử nhất sinh.

Lúc này, bên trong gian phòng của Mạc Hiểu Nam một người mặc hắc bào thêu kim long từ trong không gian hiện ra, tóc đỏ như máu trên đầu còn mọc ra hai cái sừng, ngũ quan dường như bị một ngoại lực nào đó che phủ không thể nhìn thấy rõ, tay cầm một cái đầu lâu, máu đen từ đầu lâu chảy xuống ướt sàn nhà.

“Thật không ngờ bản thánh lại có ngày hôm nay, hiện thân đi giúp một kẻ không hề quen biết thế này, thật đúng là hổ thẹn hổ thẹn.” Hắn lúc này ném chiếc đầu lâu lên không trung, một tia thần bí chi khí đột nhiên dung nhập vào bên trong, ngay tức khắc chiếc đầu lâu hóa thành tro bụi tiêu tán.

Sau đó thân hình của người thần bí này cũng bắt đầu phai nhạt, hóa thành thần bí chi khí phiêu phù trong căn phòng, bên cạnh giường của Mạc Hiểu Nam cũng hiện ra chục chiếc nhẫn trữ vật lấp lánh.

Năm canh giờ sau.

Tất cả thần bí chi khí trong căn phòng của Mạc Hiểu Nam, cuối cùng cũng rót hết vào bên trong thức hải của Mạc Hiểu Nam, bên trên cái bát khổng lồ có khắc vô số yêu thú thần thú cùng thần văn, bỗng dưng có một thân hình mặc hắc bào thêu kim long hiện ra, khuôn mặt tuấn lãng khí chất vô song, nếu so sánh thì Mạc Hiểu Nam chỉ bằng một nửa người này.

Trong tay lúc này cầm theo một ly nước đỏ như máu, nằm dài trên miệng bát.

“Thức hải của tên nhóc này cũng không tồi.” Đạo thân ảnh ảnh kia lúc này nhe răng cười hai mắt híp lại.

“Có thể lẩn tránh mấy tên kia một thời gian dài.”

Đạo thân ảnh kia bắt đầu quan sát chung quanh, thì đột nhiên phát hiện ra một cái nguyên hồn đang bị xiềng xích trói buộc.

“Nguyên hồn của tên nhóc này…”

Hắn lúc này đưa tay lên, bên trong cái bát một luồng thủy quang màu vàng phóng ra, lao thẳng về xiềng xích đang giam cầm nguyên hồn của Mạc Hiểu Nam, khi luồng thủy quang kia chạm vào xiềng xích, thì luồng thủy quang kia đột nhiên biến mất không, như chưa hề tồn tại vậy.

Thanh niên áo đen đột nhiên cười ầm lên: “Thiên đạo chi lực, thiên đạo cấm pháp.”

Nhưng sau đó sắc mặt của thanh niên này đột nhiên trầm hẳn đi: “Thật không ngờ thiên đạo lại xảy ra chuyện.”

“Bây giờ nên cẩn trong, nếu như để lộ ra tung tích thì chỉ có chết.”

Sau lời nói này của hắn cái bát khổng lồ màu đen bắt đầu tản ra thủy quang cùng cát vàng, bao bọc lại ngăn cấm thiên đạo chi lực dò xét.

Sau hơn ba ngày hôn mê cuối cùng Mạc Hiểu Nam cũng tỉnh lại, hắn mơ mơ màng màng nhìn về phía trước, thì phát hiện mình lại ở một nơi xa lạ, từng tia sáng từ bên ngoài luồng qua khe cửa sổ chiếu thẳng vào mặt hắn.

Hắn đưa tay che mắt lại, hít sâu một hơi sau đó dựng người dậy đi ra khỏi căn phòng, trước mặt hắn là một hành lang hắn không biết phải rẽ hướng nào nên hô to: “Có ai không.”

Sau tiếng gọi của hắn, cuối hành lang bên phải Dương Hàn mở cửa đi ra, trên tay còn cầm theo cái cuốc nhìn Mạc Hiểu Nam: “Ồ, huynh đài ngươi tỉnh rồi sao.”

“Không tỉnh có thể đứng đây được sao?”

Dương Hàn gật gật đầu ra vẻ câu nói vừa rồi quá chí lý, sau đó hóa thành bóng mờ khoác vai Mạc Hiểu Nam, ghé vào tai hắn nhìn chung quanh sau đó nói nhỏ: “Tông môn mới được một hợp thể kỳ đại năng kéo thêm thuộc hạ ghé thăm, đệ tử chết đến bốn thành, đến Lão tổ Luyện Hư đỉnh phong bị thương nặng, tính mạng chỉ còn một đường.”

“Ta còn nghe được chút thông tin, ở nơi này còn ẩn chứa báu vật tuyệt thế nữa nha, nếu mà đạt được thì một khắc thăng tiên chứ không đùa.”

Mạc Hiểu Nam đẩy tay Dương Hàn ra, bước đến chỗ dương Hàn mới vừa đi vào, hắn vừa đi vừa nói: “Đừng có động tâm đến bảo vật của người khác, nhất là khi thực lực chưa đủ, nếu không cái ngươi đối mặt là cái chết chứ không phải là bảo vật đâu.”

Dương Hàn nghe vậy lập tức cười lớn nhảy lại khoác vai hắn một lần nữa, vừa đi đi vừa nói mấy chuyện lặt vặt mà hắn sắp phải đi làm.

Khi ra đến bên ngoài bầu không khí không còn tù túng như bên trong nữa, những những cơn gió nhẹ mang theo hương thơm thoang thoảng xẹt qua người hắn, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Hắn đưa mắt nhìn về phía trước liền thấy Liễu Phi Phi cùng Lâm Phi Nhi đang cầm thùng gỗ múc từng gáo nước tưới cho vườn hoa, còn đám Trác Đa thì đang dời đất lấp lại cái hố dưới chân núi.

Mặt ai cũng đầy mồ hôi, hiển nhiên nhiên dụng cụ bọn hắn đang cầm không phải loại tầm thường.

Mạc Hiểu Nam từ trên cành cây phóng xuống, thân thể chầm chậm rơi xuống.

Khi đã hoàn toàn chạm đất thì hắn đi từ từ về phía Vân Vũ Thanh Cung đang đứng xem bản đồ cùng chỉ đạo, còn Dương Hàn đi phía sau cũng tách ra về lại chỗ của mình, từng chút từng chút một đào đất sau đó bỏ một viên hạt giống xuống.

Mạc Hiểu Nam lúc này đã đứng bên cạnh Vân Vũ Thanh Cung hỏi hang chút gì đó, một lúc sau Mạc Hiểu Nam quay người lại đi lại gần gốc cây, cầm lên một cái xẻng, nhưng lúc hắn nhấc lên thì đột nhiên cảm nhận được một sức nặng mấy trăm cân từ chiếc chiếc xẻng, nhưng thứ này đối với hắn chả là cái gì sất.

Khi đã cầm chắc chiếc xẻng hắn từ từ chạy lại gần bên cạnh Dương Hàn, cũng bắt đầu công việc của mình.

Khi nãy hắn có hỏi Vân Vũ Thanh Cung tông môn hôm nay có chuyện gì mà tử khí nồng nặc bất thường, vân vũ cũng không dấu diếm mà nói ra sự thật giống y như đúc những lời Dương Hàn nói.

Nhưng Mạc Hiểu Nam cũng không hỏi về chuyện đại năng kia bây giờ đang ở đâu.

Nhưng hắn cũng rõ ràng một chút nguyên nhân, và tung tích của vị đại năng Hợp Thể kỳ kia, khi hắn tỉnh dậy liền thấy bên cạnh giường có mấy chiếc nhẫn trữ vật, bên trên còn dính máu tươi, từ những dữ liệu đơn giản lập tức có thể suy ra đại năng hợp thể kia chắc cũng lành ít giữ nhiều.

Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan nhiều đến hắn, bảo vật đến tay tốt nhất là không nên hở miệng, hở ra thì có ngày ăn cám chứ chẳng đùa.

Thế là thời gian cứ dần trôi, ánh sáng cũng bắt đầu mờ nhạt tiếng ếch nhái, cũng bắt đầu nổi lên, đom đóm bắt đầu rời tổ, công việc hôm nay của cả đám cũng kết thúc, dưới chân núi hố đất sâu cùng to tổ chảng lúc này cũng đã gần bằng phẳng lại.

Theo như tiến độ như ngày hôm nay thì nội trong nay mai cả khu rừng sẽ một lần nữa hiện ra, nhưng Luyện Thanh Đăng thì bọn hắn đành bó tay chịu chết, bởi vì cấp bậc trận pháp này bọn hắn chưa chứng kiến bao giờ ngoại trừ trong từ điển hay sách cổ.

Khi mặt trời vừa xuống núi, Mạc Hiểu Nam lết cơ thể cạn kiệt sức lực, ngồi bệt xuống gốc đại thụ sau đó thở dài một hơi, hắn mọc từ trong ngực ra một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là một miếng đồng bên trên có khắc một chữ Luân, hắn nhìn vào mặt mặt dây chuyền một hồi lâu sau đó thì thầm:

“Cha người an tâm, nhi tử nhất định sẽ tìm được cách để hồi sinh người.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương