Chiến Trường Hậu Cung
Chương 55: Lại một đêm trừ tịch phong ba (1)

Rất nhanh đã đến ngày ba mươi tháng chạp, đột nhiên trong cung truyền ra tin tức, Hiền phi đi đường không cẩn thận bị ngã, thái y nói long thai không sao nhưng phải tịnh dưỡng mấy ngày, do đó, hoàng thượng đúng lý hợp tình hạ lệnh, trừ tịch yến đêm nay, Hiền phi không cần đến nữa.

Buổi tối, Lý An Nhiên nhìn Tiêu Bình được bọc cẩn thận đang bị Lý ma ma ôm trong tay, tiểu tử còn đang liên tục đòi nàng ôm, Lý An Nhiên lập tức hối hận trong lòng, biết vậy nàng không cần cùng hoàng thượng phối hợp, giả không khỏe, hiện tại nhìn Tiêu Bình phải đến dự Trừ Tịch Yến một mình, nàng không kềm được lo lắng.

Mấy người Lý ma ma, Tiểu Nhất Tử đành lên tiếng an ủi nàng, thề sẽ dùng hết sức bảo vệ Tiêu Bình, Lý An Nhiên cũng biết, chỉ là một yến hội mà thôi, nàng làm như vậy là có chút quá đáng, tuy nhiên trong lòng chính là cứ bất giác lo lắng không ngừng.

Ngay lúc này, Lưu công công lại phụng lệnh đến, thì ra hoàng thượng sớm đã có tính toán, ra lệnh cho Lưu công công đến hộ tống Tiêu Bình đến yến hội, tránh cho Lý An Nhiên lo lắng, nhờ vậy mà Lý An Nhiên cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Nhìn cỗ kiệu mang theo Tiêu Bình đi xa, Lý An Nhiên đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng.

Thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?!

……

Đêm trừ tịch mỗi năm đều được tổ chức ở Điện Thái Hòa, quan viên triều đình cùng phi tần hậu cung, tông thất hoàng tộc mỗi năm vào ngày này gần như là sẽ đến đông đủ, năm nay trong cung xuất hiện hai vị nhất phẩm tứ phi, mọi người đều quan tâm đến, nhưng khiến người ta thất vọng là Hiền phi đang được sủng ái còn mang long thai, đồng thời là dưỡng mẫu của tam hoàng tử lại không đến, những người muốn xem Lý An Nhiên sau khi ngồi lên vị trí Hiền phi sẽ thay đổi như thế nào đều thầm tiếc nuối.

Thông thường, vị trí ngồi của phi tần là phía trong cùng của đại điện, quần thần thì ngồi ở bên ngoài cách mấy tầng hộ vệ và cung nhân, nếu không cố tình lớn tiếng, những gì phi tần nói không thể rơi vào tai quần thần bên dưới được, cho nên mỗi lần mở yến hội, trước lúc hoàng thượng và hai vị thái hậu đến, vị trí của chúng phi tần luôn chìm vào không khí đấu đá gay gắt.

“Thật đáng tiếc, ta cứ nghĩ hôm nay sẽ được gặp mặt Hiền phi muội muội, cũng đã hai tháng không nhìn thấy rồi.”

Đức phi làm ra vẻ tiếc nuối, mân mê ly trà trên tay, nghe nàng ta nói vậy, Triệu quý phi liền lên tiếng.

“Đức phi nói không đúng rồi, Hiền phi xếp trước Đức phi ngươi, ngươi phải gọi là Hiền phi tỷ tỷ mới đúng.”

Triệu quý phi ưu nhã lau chùi khóe môi không hề dính bẩn của mình, ánh mắt như cười như không khiêu khích Đức phi, nhìn thấy sắc mặt Đức phi biến đổi, Trương phi lập tức cười thêm vào.

“Quý phi nương nương nói phải, mới mấy ngày trước vì Đức phi nương nương không cẩn thận lời nói mới làm cho Thục phi hiểu lầm, dẫn đến hoàng thượng phạt đóng cửa xám hối, nếu hôm nay không phải trừ tịch, tứ phi không ai đến sẽ làm cho quần thần chê cười, hoàng thượng cũng không đặc xá cho hai vị nương nương được rời cung của mình đâu.”

“Trương phi tỷ tỷ nói không sai, lần này Đức phi nương nương lại vô ý gọi sai, nếu lỡ Hiền phi nương nương nghe được, cũng mẫn cảm giống như Thục phi, như vậy hoàng thượng lại phải lao tâm thêm lần nữa sao?”

Lời này của Trương phi cùng Trương Thục Oanh không chỉ nhắm vào mình Đức phi, Thục phi cũng dính dáng vào, chuyện hai người bọn họ diễn trò ở trước mặt hoàng hậu và hoàng thượng chính là trò cười gần đây nhất của hậu cung.

Quả nhiên sắc mặt Thục phi trầm xuống, đưa mắt lạnh nhìn Trương phi.

“Chuyện của chúng ta không đến phiên Trương phi ngươi xen vào.”

Vinh phi hôm nay cũng được đặc xá đến tham gia trừ tịch yến, nàng ta ôm cái bụng to bảy tháng của mình chăm chọc nhìn Thục phi.

“Thục phi tỷ tỷ lại mẫn cảm quá nữa rồi, ta thấy Trương phi nói mấy lời đó cũng đâu có chữ nào là không đúng sự thật, chẳng lẽ trở thành Thục phi rồi thì có quyền không cho chúng ta nói sự thật sao?”

Thục phi chuyển mắt nhìn Vinh phi, ánh mắt lạnh lẽo cực kỳ, ngoài mặt lại lộ ra nụ cười nói:

“Tưởng là ai, thì ra là người lần trước hãm hại Hiền phi không thành, nếu không vì long tự trong bụng, sợ rằng khó ngồi ở phi vị, Vinh phi, ta xem ngươi nên bớt nói đi thì hơn.”

“Thục phi nương nói vậy là có ý gì? Chuyện lần đó đều là Lý An Nhã kia hãm hại ta, sao có thể nói là ta hãm hại Hiền phi không thành chứ? Thục phi nương nương địa vị cao quý, đáng ra cần phải cân nhắc lời nói của mình hơn mới đúng.”

Vinh phi cười lạnh, liên tục vuốt ve cái bụng của mình, khiến chúng phi tần xung quanh nhìn càng thêm gai mắt.

Thục phi bị Vinh phi vô lễ khiêu khích, trong lòng tức giận nhưng nàng biết mình không thể phát tác với Vinh phi, đơn giản bởi vì Vinh phi có thứ ở trong bụng kia, nàng ta chỉ cần giả vờ kêu đau một tiếng nàng sẽ lập tức bị kẻ khác nhắm vào, Thục phi chỉ đành làm như không nghe mấy lời kia của Vinh phi, ngược lại đáp trả một câu không liên quan.

“Ta biết mình trở thành Thục phi làm cho không ít người không phục, nhưng thật sự là không còn cách nào, không phải ai cũng có tư cách ngồi ở tứ phi vị.”

Mấy lời của Thục phi cực kỳ trực tiếp, sắc mặt của Trương phi và Vinh phi lập tức trầm xuống, bọn họ nhập cung sớm hơn Thục phi mấy năm, vậy mà cuối cùng vẫn ngồi ở phi vi không chút dịch chuyển, còn Thục phi này thì lại một bước lên trời chỉ vì có thể lực mẹ đẻ và tứ hoàng tử bên mình.

Thấy Vinh phi sắp nhịn không được làm lớn chuyện, hoàng hậu từ đầu im lặng ngồi phía trên đột nhiên lên tiếng.

“Đủ rồi, hôm nay là từ tịch yến, quần thần đều đang nhìn vào, các ngươi không thể nghiêm chỉnh một chút sao?! Thục Phi, ngươi đã là tứ phi rồi, làm việc gì cũng nên rộng lượng một chút, đừng tự làm mất phẩm vị của mình, còn có Trương phi cùng Vinh phi, hai người các ngươi chỉ mới là phi vị, chuyện của chính phẩm tứ phi các ngươi có thể tùy tiện nói đến sao, nếu để bổn cung lại nghe đến các ngươi gây chuyện thị phi, bổn cung nhất định nghiêm phạt.”

Hoàng hậu cố tình không nói đến Đức phi, người khác nhìn vào liền biết được nguyên nhân, dù lời nói của hoàng hậu có đường đường chính chính thế nào, trong lòng chúng phi tần vẫn không thể tin phục.

Tuy nhiên hoàng hậu cũng ngồi ở hậu vị nhiều năm, ở hậu cung gây chuyện không ít nhất nàng vẫn làm được một chuyện xứng chức hoàng hậu đó chính là nàng cực kỳ biết giữ vững đại cục, nhất là ở trước mặt người ngoài, lời nói của hoàng hậu làm cho mấy người Thục phi không thể nói được gì nữa, đứng trước mặt mũi hoàng tộc, bọn họ không dám làm bậy.

Tuy nhiên không phải ai cũng cố kị như bọn họ, Triệu quý phi đưa mắt nhìn hoàng hậu, ánh mắt chăm chọc nồng đậm.

“Chuyện là từ Đức phi mà ra, hoàng hậu lại một chữ cũng không nhắc đến, quả là công chính nghiêm minh, thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.”

Hoàng hậu làm sao có thể không nghe ra ý châm chọc của quý phi cơ chứ?! Làm ra vẻ không mấy quan tâm, hoàng hậu cao quý nâng ly trà trên tay lên uống một ngụm, sau đó mới nói:

“Tuy nói Hiền phi đứng đầu tứ phi, nhưng cung quy cũng đâu có quy định Đức phi phải gọi Hiền phi là tỷ tỷ.”

“Hoàng hậu nói vậy là không đúng rồi, tuy cung quy không có ghi chép Đức phi phải gọi Hiền phi, Thục phi là tỷ tỷ, nhưng xưa nay cách xưng hô của các đời tứ phi vị đều như vậy, nếu Đức phi làm trái, không những không tôn trọng Hiền phi mà còn phá vỡ phép tắc xưa nay của hậu cung.”

“Quý phi từ khi nào đã trở nên câu nệ như vậy rồi, tuy thông thường trong tứ phi quả thật có chuyện xưng hô như thế, nhưng không phải xưa nay không có ngoại lệ, Kha Huệ phi của Gia Khang Đế không phải cũng luôn gọi Mẫn Đức phi là tỷ tỷ đó sao? Hơn nữa Đức phi nhập cung nhiều năm, tuổi tác cũng lớn hơn Hiền phi không ít, xét về tư lịch, Đức phi gọi Hiền phi là muội muội cũng không tính sai, dựa theo sử sách đến xem xét, vấn đề xưng hô của tứ phi vị người ngoài không thể nào tự ý phán xét được, còn phải xem người trong cuộc cảm thấy thế nào.”

“Hiền phi hôm nay không đến, làm sao hoàng hậu biết Hiền phi không chấp nhất?”

“Hiền phi được ban phong hào Thuần Khánh, nếu một chút rộng lượng thuần lương này mà cũng không có, như vậy thật sự khiến bổn cung quá thất vọng.”

Mấy lời này của hoàng hậu dụng ý rõ ràng, dù Lý An Nhiên là Hiền phi nhưng nếu phải gọi Đức phi là tỷ tỷ, trong vô hình vị thế đứng đầu tứ phi của nàng đã bị hạ xuống, mấy người Quý phi cũng đoán ra mục đích của hoàng hậu, trong lòng có chút phức tạp, vừa muốn vị thế của Lý An Nhiên vị hạ thấp, vừa không muốn Đức phi và hoàng hậu được lợi.

Hoàng hậu nhìn sắc mặt mấy người Triệu quý phi, trong lòng thầm cười lạnh. Cuộc tranh phong vừa rồi đến lúc này cũng lắng xuống, chúng phi tần không ai nói nhiều nữa, yên phận ngồi ở vị trí của mình.

Rất nhanh hoàng thượng cũng như mọi năm tháp tùng hai vị thái hậu cùng nhau đến, hoàng thượng lên ngôi vừa tròn chín năm, phong thái đế vương uy nghiêm, trấn nhiếp quần thần, sau một màn cầu chúc cho hoàng thượng cùng Nam Tề, yến hội mới chính thức bắt đầu.

Hoàng thượng ngồi phía trên lâu lâu lại để ý nhìn đến vị trí các hoàng tử, ánh mắt của hắn lộ ra tia vui vẻ và ôn hòa.

Không chỉ hoàng thượng mà rất nhiều trọng thần triều đình đều chú ý đến bốn vị hoàng tử của Nam Tề, nhận thấy ngoại trừ tứ hoàng tử nhỏ yếu được bà vú ôm chặt trong lòng ra, ba vị hoàng tử còn lại quan hệ đều rất tốt, nhị hoàng tử sau khi chuyển đến hoàng tử sở cùng đại hoàng tử học tập đã không còn một chút cảm giác là “cái ấm sắc thuốc” như trước, có lời đồn quan hệ của nhị hoàng tử cùng đại hoàng tử rất tốt, nhưng khiến nhiều người bất ngờ chính là đại hoàng tử và nhị hoàng tử đều rất thích tam hoàng tử, để tam hoàng tử ngồi ở giữa, cả hai cùng nhau chơi đùa với đệ đệ trông vô cùng vui vẻ, ba gương mặt non nớt đều tràn ngập tươi cười, lâu lâu còn phát ra tiếng cười thanh thúy.

Hoàng hậu mỗi khi nhìn Tiêu Mình chơi đùa vui vẻ với Tiêu Diệp và Tiêu Bình, ngoài mặt thì cười nói với hoàng thượng bọn họ huynh đệ tình thâm, trong lòng lại cảm thấy bất an, Tiêu Minh chuyển đến hoàng tử sở đã mấy tháng, hoàng thượng quả đúng như từng nói rất quan tâm đến hắn, quản lý cực kỳ nghiêm, ngay cả là nàng muốn gặp hắn cũng rất phiền phức, hoàng thượng càng như vậy hoàng hậu càng vui mừng vì điều đó chứng tỏ hoàng thượng càng xem trọng Tiêu Minh, tuy nhiên hoàng hậu cũng cảm thấy càng lúc nàng càng bị tách ra khỏi nhi tử mình, đối với quan hệ của hắn với Tiêu Diệp, hoàng hậu càng không hài lòng, tuy có ý muốn lôi kéo Tiêu Diệp sau này làm trợ thủ cho Tiêu Minh nhưng phải là do Tiêu Minh làm chủ, nàng không thích dạng quan hệ huynh đệ thân thiết như vậy.

Triệu quý phi thấy nụ cười cùng ánh mắt của hoàng hậu nhìn đến Tiêu Minh, ánh mắt càng trầm xuống, Tiêu Minh trước giờ đều là một bộ yếu ớt nhiều bệnh, hiện tại có tiến triển tốt đẹp, đối với nàng và Triệu gia, không hề có chút gì tốt đẹp, nhất là với tình trạng bụng nàng vẫn không làm được việc như thế này. Càng nghĩ tâm trạng Triệu quý phi càng tệ, bất giác uống nhiều thêm vài chén.

Ngay lúc không khí đang vui vẻ đột nhiên một tiếng hét kinh sợ phá tan không khí, hoàng thượng đưa mắt nhìn xuống dưới, lập tức nhìn thấy một phi tần đột nhiên ói máu, tiếng hét vừa rồi là của một phi tần khác ngồi bên cạnh.

“Lưu mỹ nhân.”

Thục phi kinh ngạc hô lên một tiếng, rõ ràng nàng biết phi tần kia, Lưu mỹ nhân này không ai khác chính là Lưu Bội Ngọc, người cùng nhóm với Lý An Nhiên và Trần Tú Linh năm đó trong điện tuyển.

Hoàng thượng nhíu nhíu mày, tuy nhiên thần sắc của hắn vẫn bình tĩnh như thường.

“Truyền thái y.”

Ngay khi hoàng thượng vừa nói xong câu này, kinh biến lại xảy ra, chỉ thấy hoàng hậu đang ngồi đó đột nhiên cũng ói máu, sắc mặt tái nhợt, một phi tần phân vị thấp gặp chuyện đã khiến người ta sợ hãi, hiện tại hoàng hậu đột nhiên ói máu chính là chuyện lớn kinh thiên động địa, hoàng thượng làm sao còn có thể giữ vẻ mặt bình thản nữa, hắn lộ ra lo lắng, lớn tiếng hét lên.

“Người đâu, truyền thái y.”

“Ngọc Thiền.”

Tô thái hậu sắc mặt biến đổi, bất giác gọi thẳng tục danh của hoàng hậu, Thái Hòa Điện lập tức rối loạn, Rất nhanh thái y được gọi đến, kết quả khiến người kinh ngạc chính là trong thức ăn của hoàng hậu và Lưu Bội Ngọc có độc, hoàng thượng lập tức nổi trận lôi đình, ra lệnh thái y kiểm tra thức ăn của những người khác, kết quả ngoại trừ chén của hoàng hậu và Lưu Bội Ngọc ra, nơi khác đều không có vấn đề gì, hoàng thượng tức giận tuyên bố lập tức điều tra chuyện này, không khí Thái Hòa Điện lâm vào tình trạng căng thẳng cực độ.

Hoàng thượng đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Bình không biết gì còn ngồi bên dưới, đang ngơ ngác nhìn Tiêu Minh chạy đi, hắn không hiểu vì sao nhị hoàng huynh lại đột nhiên bỏ rơi hắn chạy đi như thế. Hoàng thượng lập tức quay đầu phân phó Lưu công công.

“Lưu Toàn Phúc, ngươi lập tức đưa tam hoàng tử về Trường Lạc Cung trước.”

Lưu công công lập tức tuân lệnh, hộ tống Tiêu Bình trở lại Trường Lạc Cung, nhìn Tiêu Bình được Lý ma ma ôm rời đi, hoàng thượng bắt đầu cụp mí mắt, bộ dạng của hắn tuy vẫn bình tĩnh như thường nhưng ai cũng nhận ra hắn đang tức giận.

Chuyện hôm nay quả thật phiền phức rồi.

VntHoaTinhKhoi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương