Chiến Trường Hậu Cung
Chương 31: Cảm ơn chàng!

Minh Long điện là nơi hoàng đế Tiêu Hàn phê duyệt tấu chương, tiếp kiến quần thần. Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương thì Lưu công công tiến vào cung kính nói nhỏ bên tai hoàng thượng.

“Hoàng thượng, Thuần chiêu dung nương nương sai người đến truyền lời, nếu hôm nay hoàng thượng có thời gian, mời ngài đến Trường Lạc cung một chuyến”

Hoàng thượng ngẩng đầu lên từ quyển tấu chương, hơi ngạc nhiên hỏi.

“Là ai đến truyền lời?”

“Bẩm hoàng thượng, là Tiểu Nhất Tử”

Hoàng thượng nhướn mày, sau đó gật đầu nói:

“Trẫm đã biết, đêm nay đến Trường Lạc cung”

.....

Buổi tối hoàng thượng thật sự đến Trường Lạc cung, Lý An Nhiên liền ân cần tiếp đón, nụ cười so với ngày thường càng thêm ngọt ngào.

Hoàng thượng âm thầm hừ một tiếng, thái độ khác thường như vậy nhất định là có vấn đề.

Đợi khi đêm khuya canh tàn, hoàng thượng được hưởng loại đãi ngộ ân cần nhất từ trước đến nay, ôm Lý An Nhiên nằm trên giường, khóe môi cười cười, cuối cùng lên tiếng hỏi:

“Bây giờ nàng có thể nói muốn cầu trẫm chuyện gì được rồi!”

Lý An Nhiên cười hì hì nói:

“Hoàng thượng, thần thiếp thật sự là không có chuyện gì muốn cầu, chỉ là Nghiêm đại nhân muốn cầu hôn Lục Ly, hoàng thượng ngài thấy thế nào?”

Hoàng thượng nhắm mắt dưỡng thần, bình thản nói:

“Chuyện này trẫm cũng đã nghe qua rồi, Nghiêm Thành Trí ở Đại Nguyên thân phận không nhỏ, Lục Ly nếu gả cho hắn, tiền đồ không thể hạn lượng, nàng còn lo lắng cái gì”

“Thần thiếp lo Nghiêm đại nhân chỉ là cảm thấy áy náy mới chịu cưới Lục Ly, sau này nếu như hắn đối xử không tốt với Lục Ly thì phải là sao?! Dù sao Lục Ly chỉ là một cung nữ, thân phận so với hắn cũng không xứng”

Hoàng thượng cũng hơi suy nghĩ một chút rồi nói:

“Theo ấn tượng của trẫm thì Nghiêm Thành Trí này không phải là người như vậy, nếu không hôn sự của hắn đã không kéo dài đến bây giờ.”

“Hoàng thượng nói vậy thì thần thiếp yên tâm.”

“Nếu chuyện hôn sự của Nghiêm Thành Trí và Lục Ly thành sẽ là việc tốt đối với Nam Tề ta, về phía Nghiêm Thành Trí trẫm sẽ sắp xếp, nàng không cần lo.”

“Nhưng mà… Hoàng thượng, Lục Ly nàng… không đồng ý.”

Hoàng thượng nghe Lý An Nhiên nói vậy liền nhíu mày.

“Nghiêm Thành Trí có điểm nào không tốt? Lục Ly còn kén cá chọn canh?”

Lý An Nhiên thấy hắn bất mãn liền giải thích.

“Không phải như vậy, hoàng thượng, Lục Ly không phải chê Nghiêm đại nhân.”

Hoàng thượng nghe vậy thì lập tức hiểu ra.

“Là không nỡ xa nàng sao?”

“Còn một nguyên nhân nữa.”

“Nguyên nhân nào nữa?”

“Bởi vì Lục Ly cũng có hảo cảm với Nghiêm đại nhân nên nàng đã do dự.”

Hoàng thượng lại nhíu mày.

“Nếu đã thích thì cứ việc gả, tại sao lại do dự?”

Lý An Nhiên liếc nhìn hoàng thượng, biểu môi nói:

“Cũng bởi vì thích cho nên mới sợ, Lục Ly biết rõ thân phận của mình và Nghiêm Thành Trí cách biệt, sợ không xứng với hắn, quan trọng hơn là sợ hắn chỉ nhất thời cảm thấy áy náy chuyện ngộ thương mình mới muốn chịu trách nhiệm.”

Hoàng thượng bừng tỉnh đại ngộ, khinh thường bình luận một câu.

“Ngu ngốc, tự mình dọa mình.”

Lý An Nhiên bất đắc dĩ nói:

“Nữ nhân thường hay có tâm lý như vậy, hoàng thượng, phải làm sao bây giờ?”

“Hừ! trẫm sẽ phong Lục Ly làm huyện chủ gả cho Nghiêm Thành Trí, nàng yên tâm rồi chứ?”

Hoàng thượng dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn Lý An Nhiên, mời hắn đến, khắp nơi lấy lòng chẳng qua là muốn xin cho Lục Ly một cái thân phận mà thôi.

Lý An Nhiên thấy hoàng thượng phát hiện ý đồ của mình, xấu hổ cười cười.

Hoàng thượng nhìn nàng, đột nhiên thở dài nói:

“Nàng có thể vì một cung nữ mà làm nhiều chuyện như vậy, sao không vì mình mưu cầu một chút hả?”

Lý An Nhiên nhìn hoàng thượng, trong lòng tự nhiên trào lên một cổ buồn bã, nàng chủ động dán chặt vào ngực hoàng thượng.

“Thần thiếp đang sống rất tốt mà, còn Lục Ly thì khác, thiếp chỉ có thể vì nàng làm được như vậy thôi.”

Hoàng thượng đưa tay ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng nói:

“Nếu nàng không muốn gả Lục Ly, vậy thì không cần gả đi, để Lục Ly tiếp tục ở lại hầu hạ nàng.”

“Không, thần thiếp thật sự mong Lục Ly có thể gả đi, thần thiếp không muốn phí hoài tuổi xuân của nàng.”

“Nếu vậy sao lại luyến tiếc đến thế?”

Lý An Nhiên im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói:

“Từ khi có ý thức, thần thiếp chỉ nhớ được Lục Ly và Thanh Y là người thân cận với mình nhất, hai người họ giống như tỷ tỷ của thiếp vậy, chính vì thế, Lục Ly sắp gã đi, thần thiếp liền không kềm được vừa vui mừng vừa lo lắng.

Càng nhiều hơn nữa là… Thần thiếp luyến tiếc không thể che chở cho Lục Ly nữa, Đại Nguyên cách Nam Tề xa xôi vạn dặm, sau này dù có gặp khó khăn cũng chỉ có thể một mình đối mặt, thần thiếp không thể giúp đỡ cũng không thể chia sẽ với nàng.

Nếu không vì thấy Nghiêm Thành Trí làm người không tệ, lại thật tâm quý mến Lục Ly, thần thiếp thật sự sẽ không gả nàng đi xa như vậy.”

Hoàng thượng vỗ vỗ đầu nàng nói:

“Được rồi, không cần lo lắng, ở Đại Nguyên cũng có tai mắt của Nam Tề ta, trẫm sẽ cho người âm thầm giúp đỡ Lục Ly.”

Lý An Nhiên nhỏm dậy, kinh ngạc nhìn hoàng thượng, thấy hoàng thượng ôn hòa nhìn mình, hoàng thượng cũng không ý thức được ánh mắt của mình có bao nhiêu ấm áp.

Nàng mấp máy môi, trong lòng thật sự cảm động, nhất thời nói không ra lời, cuối cùng nàng cuối đầu, nhỏ giọng nói một câu:

“Đa tạ chàng!”

Hoàng thượng giật mình nhìn Lý An Nhiên, nhìn nàng cuối đầu mím môi, hai má hơi đỏ ửng, điềm đạm đáng yêu một cách hiếm thấy.

Hoàng Thượng cũng không bình tĩnh nổi nữa, ánh mắt bất giác lộ ra cảm tình mảnh liệt, hắn không nhiều lời mà trực tiếp hành động.

Hai người lại lăn lộn qua một vòng hoan ái, Lý An Nhiên mệt mỏi ngủ say, hoàng thượng lại chưa ngủ, đưa mắt nhìn dung nhan yêu kiều của nàng, đưa tay vén tóc mai trên trán nàng, hoàng thượng đột nhiên lầm bầm một câu.

“Phải chờ đến ngần ấy năm mới lại nghe được câu này của nàng, thật là đồ không tim không phổi mà.”

......

Đến thời hạn ba ngày, Nghiêm Thành Trí lại nhập cung, sau khi đến gặp hoàng thượng, cùng hoàng thượng nói chuyện một lúc lâu, hắn được đích thân Lưu công công đưa đến Trường Lạc cung.

Lý An Nhiên quan sát thấy thần sắc Nghiêm Thành Trí vô cùng bình tĩnh, ánh mắt kiên định, nàng cũng không nói gì, cho người đưa hắn đi gặp Lục Ly.

Lần này Nghiêm Thành trí không cần chờ đợi, vì khi hắn đi đến hoa viên thì liền nhìn thấy thân ảnh Lục Ly đứng đợi.

Hai người đối diện nhìn nhau, Nghiêm Thành Trí ánh mắt cũng lộ ra chút khẩn trương, Lục Ly tất nhiên mặt đỏ ửng cả lên nhưng nàng vẫn mím môi mạnh dạng nói.

“Nghiêm đại nhân, ta có chuyện muốn hỏi rõ ngài.”

Nghiêm Thành Trí nhìn nàng, đột nhiên hắn hơi mỉm cười, vẻ mặt lạnh lùng dịu xuống hẳn.

“Ta biết nàng định nói gì.”

Lục Ly ngạc nhiên nhìn hắn.

“Ngài biết?”

Nghiêm Thành Trí gật đầu rồi nói tiếp.

“Là do ta sơ xuất mới khiến cho nàng hiểu lầm.”

Nghiêm Thành Trí phải suy nghĩ sắp xếp lại từ ngữ cho thật chính xác, sau đó mới nói tiếp:

“Lục Ly, ta hiểu được lo lắng của nàng, nhưng xin nàng hãy tin tưởng, ta là thật lòng yêu mến nàng… Từ hôm thiết yến đó, ta đã bị sự kiên cường là lòng trung nghĩa của nàng thuyết phục… Nghiêm Thành Trí ta suốt đời ngay thẳng, tuyệt không phải vì tự tôn bản thân mà hại đến cả đời nàng, xin nàng hãy yên tâm.”

Nghe Nghiêm Thành Trí thổ lộ, hai má Lục Ly hồng thấu, nhưng nàng vốn tính tình mạnh mẽ, ngay lúc này nàng không ngần ngại lên tiếng hỏi:

“Nhưng nô tỳ chỉ là một cung nữ thất học lại thấp hèn, đại nhân hà tất vì ta mà bỏ rơi tiền đồ.”

Nghiêm Thành trí hoàn toàn hiểu được ý của Lục Ly, với thân phận của hắn, hoàn toàn có thể cưới được nữ nhi nhà quyền quí, thậm chí cả quận chúa, nếu được ngoại thích giúp đỡ, tiền đồ của hắn trên quan trường đương nhiên là rộng mở.

Nghiêm Thành Trí nhìn Lục Ly, thấy nàng dù thẹn thùng nhưng vẫn cứng rắn không lùi bước quan sát sắc mặt của mình, ánh mắt hắn hiếm thấy lộ ra một tia dịu dàng.

“Nếu ta là người xem trọng quyền thế thì đã không cam lòng làm hộ vệ cho tam hoàng tử như vậy, trong mắt ta công danh không trọng yếu, ta chỉ muốn bảo vệ người quan trọng với mình mà thôi… Lục Ly, ta đối với nàng là chân tâm thật lòng, nếu nàng vẫn không tin, ta có thể tìm hoàng thượng lập cam đoan trạng.”

Lúc này, Lục Ly đã thật sự khiếp sợ, hắn đường đường thiếu tướng quân của Đại Nguyên vương triều, vì nàng hắn đã làm đến nước này, nàng sao còn không tin tưởng, dù sao nàng cũng chẳng có điểm nào đáng giá cho hắn tốn công lừa gạt.

Thấy ánh mắt Lục Ly dịu xuống, Nghiêm Thành Trí cũng đoán được nàng đã xiu lòng, hắn lập tức vui mừng kéo tay nàng, kiên định nói.

“Lục Ly, ta là một kẻ không giỏi ăn nói, ta không biết phải hứa hẹn với nàng thế nào, ta chỉ có thể dùng hành động để chứng minh.”

Vừa nói hắn vừa lấy từ trong ngực ra một cái kim xuyến đính đông châu cực kì cầu kì nhét vào tay Lục Ly.

“Đây là di vật của mẫu thân ta, trước lúc lâm chung bà đã trao cho ta, dặn dò giao lại cho thê tử của ta sau này. Nàng nhận đi.”

Lục Ly khiếp sợ, vừa muốn từ chối nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên định của Nghiêm Thành Trí, cuối cùng nàng ngượng ngùng nhận lấy.

Thần sắc Nghiêm Thành Trí lúc này mới thả lỏng, hắn bất giác nở nụ cười. Người ít cười một khi cười lên rất dễ làm người ta rung động.

Lục Ly hơi ngẩn người nhìn hắn, sắc mặt càng thêm đỏ bừng, mạnh cuối đầu không nói.

Nghiêm Thành Trí ngược lại rất bình tĩnh bắt đầu suy tính.

“Thân phận của nàng quả thật hơi đặc thù, ta sẽ đi nhờ Tam hoàng tử trợ giúp, chỉ cần tam hoàng tử cùng ta nhập cung cầu hôn với hoàng thượng và Thuần chiêu dung, khi trở về Đại Nguyên dù có là ngoại tổ phụ cũng không thể ngăn cản hôn sự của chúng ta.”

Nghiêm Thành Trí không che dấu mà nói thẳng kế hoạch ra với Lục Ly, so với lời ngon tiếng ngọt, nàng càng cảm động vì hắn thẳng thắng hơn.

…..

Nghiêm Thành Trí sau khi cùng Lục Ly nói chuyện ổn thỏa, hai người hơi lưu luyến tạm biệt, Nghiêm Thành Trí trở lại đại điện, đứng trước mặt Lý An Nhiên, hơi khom lưng hành lễ nói:

“Đa tạ nương nương!”

Hắn không nói đa tạ vì cái gì nhưng Lý An Nhiên có thể hiểu được, hắn muốn đa tạ nàng đã thành toàn hắn và Lục Ly.

Lý An Nhiên cười cười gật đầu.

“Xin đại nhân hãy đối tốt với Lục Ly.”

“Nương nương xin cứ yên tâm.”

…….

Ở một nơi nào đó trong hậu cung.

“Ngươi nói cái gì?”

“Nương nương, tin tức này vô cùng xác thực, là người của chúng ta điều tra được.”

Một nữ nhân cung trang lộng lẫy đưa tay lên cắn chặt móng tay, sắc mặt khó coi, oán độc nói:

“Tuyệt đối không thể để ả toại nguyện, muốn được thế lực Đại Nguyên chống lưng sao? Ả đừng hòng.”

(Thời gian này mình có hơi bỏ bê Chiến Trường Hậu Cung, hôm nay lên xem thấy mấy bạn cmt hóng, mình cảm thấy được quan tâm nên rất vui, cảm ơn các bạn lại cho mình động lực, mình sẽ quan tâm đến Chiến Trường Hậu Cung nhiều hơn, yêu các bạn nhiều - VntHoaTinhKhoi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương