Chiến Thuyền
-
Chương 55-2
Làm kinh động Trử Kình Phong đang tắm, hắn vốn đang ngâm mình ở thùng nước, nghe tiếng lập tức bước ra khỏi thùng, thuận tay lấy khăn tắm quấn ngay hông, vừa đi vừa hỏi: “Nhược Ngu làm sao vậy?”
Nhược Ngu xấu hổ cầm khăn che mặt, xoay đầu lại nhìn Trử Kình Phong.
Chỉ thấy bên hông Trử ca ca quấn khăn vải, tóc dài rối tung phía sau, thân hình cơ bắp cường tráng lộ ra, màu da nâu trơn bóng bị nước làm ướt đẫm, trong ánh nến phát ra ánh sáng mập mờ. Có vài giọt nước còn bướng bỉnh bám nơi cổ từ từ trượt xuống, lướt qua cơ bụng cường tráng, sau đó ngượng ngùng biến mất dưới cái khan vải quấn dưới rốn.
Lý Nhược Ngu nhịn không được, miệng khẽ nuốt nước miếng, cảm thấy nét đẹp của Trử ca ca không thể nói ra được, vóc người của hắn còn đẹp hơn người trong tập tranh của Tô Tiểu Lương nhiều.
Trử Kình Phong thấy nàng che mặt, hắn đoán cũng được tám chín phần, liền đi tới cười nói: “Còn biết e lệ, sao lúc khó lại không nghĩ mặt mày sẽ lem luốc chứ? Đi rửa mặt đi!”
Nói xong liền dặn dò Tô Tú rửa mặt cho tiểu phu nhân.
Đợi đến khi hai người đều rửa mặt xong, Lý Nhược Ngu rốt cục như ý nguyện ngã vào trong lòng Trử ca ca. Nàng đặt hai má ở trên cơ ngực của Trử Kình Phong mà dùng sức cà một cái, tựa hồ nghe Trử Kình Phong thống khổ rên một tiếng, nàng đột nhiên cảm thấy có một chút hạnh phúc!
“Trử ca ca, hôm nay Nhược Ngu đợi ca ca lâu quá!”
Trử Kình Phong ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Nhược Ngu, mắt khép hờ nói: “Nhiều ngày nay quả thật bận quá, đợi đến khi rảnh rỗi rồi chơi với Nhược Ngu nhé?”
Ánh mắt Nhược Ngu sáng lên, gật đầu trong lòng lại không ngừng nghĩ đến những hình ảnh trong quyển sách nhỏ của mấy bạn…. Ai nha, một lát nữa Trử ca ca sẽ cởi quần áo của mình sao? Vậy mình phải làm sao cho đúng đây, kỳ thực giờ ngẫm lại đêm hôm đó, trừ bỏ đau một chút ra, kỳ thật còn có cảm giác tê dại kỳ quái, nghe Triệu Thanh Nhi nói, lần đầu tiên rất đau, mấy lần sau dần dần sẽ tốt hơn.
Đợi đến khiNhược Ngu nghĩ tới chỗ đáng xấu hổ kia thì hai má không khỏi hồng hồng, nhịn không được mà cọ cọ trong lòng Trử ca ca. Nhưng đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống--- Chỉ thấy Trử Kình Phong không biết nhắm mắt khi nào, ngủ say sưa.
Dù sao hai đêm đã không hề chợp mắt, lại từ châu huyện gấp gáp trở về, bôn ba mệt nhọc, ngủ không đến hai canh giờ là đứng dậy xuất phát. Trử Kình Phong đương nhiên nắm chặt thời gian để bổ sung giấc ngủ.
Đáng tiếc hắn không thấy được vẻ mặt lúc này của Nhược Ngu, tiểu nương tử hơi xụ mặt, thất vọng không thể nói ra.Nàng chui xuống phía dưới, nhìn xuống quần của Trử ca ca, không khỏi thất vọng khó che dấu. Thế nhưng…Vẫn không hề có chút thay đổi.
Triệu Thanh Nhi nói rõ ràng là nếu nam nhân gặp nữ nhân mình thích thì sẽ nổi lên biến hóa, nhưng mà Trử ca ca như vậy, rõ ràng ý muốn nói hắn không hề thích mình.
Làm sao bây giờ? Nói không chừng Trử ca ca cũng sẽ giống như tỷ phu, ở không được mấy ngày liền dẫn tỷ tỷ xinh đẹp vào phủ Tư Mã, cả ngày cùng nàng ngủ chung, không bao giờ chơi đùa với nàng nữa.
Ngồi ở cửa hơn nửa đêm, Nhược Ngu quả thật rất mệt mỏi, tuy rằng nội tâm tràn đầy ủy khuất, nhưng mà vuốt cánh tay chắc thịt của Trử Kình Phong rốt cục cũng ngủ theo.
Trong giấc mộng nàng bị một đôi tay cường tráng ôm thật chặc, môi như hai mảnh lửa nóng giống như con bươm bướm lúc nhẹ nhàng ở gương mặt mình, lúc vung nhẹ xuống cổ, lưu lại một nụ hôn nóng bỏng ướt át.
Khóe miệng mang theo ý cười lười biếng, chậm rãi mở mắt ra, hơi thở tràn ngập trên người hắn nhàn nhạt như mùi thuốc Đông y, giống cây cỏ lúc còn xanh, nhưng mà đợi đến khi hoàn toàn thanh tỉnh lại, một bên giường đã sớm không có người, chỗ kia chỉ hơi lõm một chút, điều đó chứng minh là đã từng có người ngủ ở đây.
Nhược Ngu tỉnh lại từ trong giấc mộng, trong lòng nhất thời không thể nói rõ đó là thất vọng hay tuyệt vọng… Chẳng qua cảm thấy không có sức để rời giường, chỉ muốn nằm ì trên giường nguyên một ngày.
Tô Tú hỏi phu nhân vài lần, rằng có muốn rời giường dùng bữa sáng hay không, nhưng mặt mày Nhược Ngu đều ủ dột. Đợi cho Long Hương đi tới, nàng ngẩng đầu hỏi: “Long Hương, vì sao hôm qua Trử ca ca không cởi quần áo của Nhược Ngu?”
Long Hương thật sự là bị nữ chủ nhân nhà mình hỏi đến lúng túng, mặt hơi ửng đỏ, thản nhiên đáp: “Phu nhân, nam nhân cũng có lúc lên lúc xuống tùy thời điểm, Tư Mã đại nhân mệt mỏi nhiều ngày, chỉ sợ là có lòng nhưng không đủ lực. Chẳng phải cần nghỉ ngơi tốt thì mới có tinh lực hay sao? Bằng không sao trước đây lão phu nhân chuẩn bị rượu bổ cho Tư Mã đại nhân, đó là hy vọng cô gia có thể uy phong hùng dũng, sớm sinh quý tử.
Nhược Ngu nghe vậy ánh mắt sáng lên, cảm thấy Long Hương nói có lý, liền hỏi: “Rượu của nương cho còn ở đây không? Lấy cho ta xem!”
Long Hương không nghĩ tới tiểu phu nhân sáng sớm lại la hét đòi xem vật kia, trong lúc nhất thời mà náo loạn đến đỏ mặt, cuối cùng chịu không được, đành xuống nhà kho chứ đồ cưới mang trở về phòng.
Nhược Ngu vẫn chưa rửa mặt chải đầu, mặc áo ngủ tóc rồi bù xù, nhìn vào bên trong vò rượu mới khui, rượu kia thật đúng là ngâm đúng lúc, màu rượu vàng óng ánh, mùi rượu hòa với mùi thuốc ập đến, lại nhìn thấy ‘của quý’ được ngâm nổi lềnh phềnh bên trong đó, nó phồng to lên làm hai mảnh…
Nhược Ngu không nghĩ tới nó có hình dạng như vậy, mặt có chút sắc hơi đỏ, nhưng lại tuyệt đối tin tưởng dược hiệu của vò rượu đó. Nàng quay đầu hướng Long Hương nói: “Bình rượu thuốc này cứ để ở đây, buổi tối bồi bổ cho Trử ca ca!”
Nhược Ngu xấu hổ cầm khăn che mặt, xoay đầu lại nhìn Trử Kình Phong.
Chỉ thấy bên hông Trử ca ca quấn khăn vải, tóc dài rối tung phía sau, thân hình cơ bắp cường tráng lộ ra, màu da nâu trơn bóng bị nước làm ướt đẫm, trong ánh nến phát ra ánh sáng mập mờ. Có vài giọt nước còn bướng bỉnh bám nơi cổ từ từ trượt xuống, lướt qua cơ bụng cường tráng, sau đó ngượng ngùng biến mất dưới cái khan vải quấn dưới rốn.
Lý Nhược Ngu nhịn không được, miệng khẽ nuốt nước miếng, cảm thấy nét đẹp của Trử ca ca không thể nói ra được, vóc người của hắn còn đẹp hơn người trong tập tranh của Tô Tiểu Lương nhiều.
Trử Kình Phong thấy nàng che mặt, hắn đoán cũng được tám chín phần, liền đi tới cười nói: “Còn biết e lệ, sao lúc khó lại không nghĩ mặt mày sẽ lem luốc chứ? Đi rửa mặt đi!”
Nói xong liền dặn dò Tô Tú rửa mặt cho tiểu phu nhân.
Đợi đến khi hai người đều rửa mặt xong, Lý Nhược Ngu rốt cục như ý nguyện ngã vào trong lòng Trử ca ca. Nàng đặt hai má ở trên cơ ngực của Trử Kình Phong mà dùng sức cà một cái, tựa hồ nghe Trử Kình Phong thống khổ rên một tiếng, nàng đột nhiên cảm thấy có một chút hạnh phúc!
“Trử ca ca, hôm nay Nhược Ngu đợi ca ca lâu quá!”
Trử Kình Phong ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Nhược Ngu, mắt khép hờ nói: “Nhiều ngày nay quả thật bận quá, đợi đến khi rảnh rỗi rồi chơi với Nhược Ngu nhé?”
Ánh mắt Nhược Ngu sáng lên, gật đầu trong lòng lại không ngừng nghĩ đến những hình ảnh trong quyển sách nhỏ của mấy bạn…. Ai nha, một lát nữa Trử ca ca sẽ cởi quần áo của mình sao? Vậy mình phải làm sao cho đúng đây, kỳ thực giờ ngẫm lại đêm hôm đó, trừ bỏ đau một chút ra, kỳ thật còn có cảm giác tê dại kỳ quái, nghe Triệu Thanh Nhi nói, lần đầu tiên rất đau, mấy lần sau dần dần sẽ tốt hơn.
Đợi đến khiNhược Ngu nghĩ tới chỗ đáng xấu hổ kia thì hai má không khỏi hồng hồng, nhịn không được mà cọ cọ trong lòng Trử ca ca. Nhưng đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống--- Chỉ thấy Trử Kình Phong không biết nhắm mắt khi nào, ngủ say sưa.
Dù sao hai đêm đã không hề chợp mắt, lại từ châu huyện gấp gáp trở về, bôn ba mệt nhọc, ngủ không đến hai canh giờ là đứng dậy xuất phát. Trử Kình Phong đương nhiên nắm chặt thời gian để bổ sung giấc ngủ.
Đáng tiếc hắn không thấy được vẻ mặt lúc này của Nhược Ngu, tiểu nương tử hơi xụ mặt, thất vọng không thể nói ra.Nàng chui xuống phía dưới, nhìn xuống quần của Trử ca ca, không khỏi thất vọng khó che dấu. Thế nhưng…Vẫn không hề có chút thay đổi.
Triệu Thanh Nhi nói rõ ràng là nếu nam nhân gặp nữ nhân mình thích thì sẽ nổi lên biến hóa, nhưng mà Trử ca ca như vậy, rõ ràng ý muốn nói hắn không hề thích mình.
Làm sao bây giờ? Nói không chừng Trử ca ca cũng sẽ giống như tỷ phu, ở không được mấy ngày liền dẫn tỷ tỷ xinh đẹp vào phủ Tư Mã, cả ngày cùng nàng ngủ chung, không bao giờ chơi đùa với nàng nữa.
Ngồi ở cửa hơn nửa đêm, Nhược Ngu quả thật rất mệt mỏi, tuy rằng nội tâm tràn đầy ủy khuất, nhưng mà vuốt cánh tay chắc thịt của Trử Kình Phong rốt cục cũng ngủ theo.
Trong giấc mộng nàng bị một đôi tay cường tráng ôm thật chặc, môi như hai mảnh lửa nóng giống như con bươm bướm lúc nhẹ nhàng ở gương mặt mình, lúc vung nhẹ xuống cổ, lưu lại một nụ hôn nóng bỏng ướt át.
Khóe miệng mang theo ý cười lười biếng, chậm rãi mở mắt ra, hơi thở tràn ngập trên người hắn nhàn nhạt như mùi thuốc Đông y, giống cây cỏ lúc còn xanh, nhưng mà đợi đến khi hoàn toàn thanh tỉnh lại, một bên giường đã sớm không có người, chỗ kia chỉ hơi lõm một chút, điều đó chứng minh là đã từng có người ngủ ở đây.
Nhược Ngu tỉnh lại từ trong giấc mộng, trong lòng nhất thời không thể nói rõ đó là thất vọng hay tuyệt vọng… Chẳng qua cảm thấy không có sức để rời giường, chỉ muốn nằm ì trên giường nguyên một ngày.
Tô Tú hỏi phu nhân vài lần, rằng có muốn rời giường dùng bữa sáng hay không, nhưng mặt mày Nhược Ngu đều ủ dột. Đợi cho Long Hương đi tới, nàng ngẩng đầu hỏi: “Long Hương, vì sao hôm qua Trử ca ca không cởi quần áo của Nhược Ngu?”
Long Hương thật sự là bị nữ chủ nhân nhà mình hỏi đến lúng túng, mặt hơi ửng đỏ, thản nhiên đáp: “Phu nhân, nam nhân cũng có lúc lên lúc xuống tùy thời điểm, Tư Mã đại nhân mệt mỏi nhiều ngày, chỉ sợ là có lòng nhưng không đủ lực. Chẳng phải cần nghỉ ngơi tốt thì mới có tinh lực hay sao? Bằng không sao trước đây lão phu nhân chuẩn bị rượu bổ cho Tư Mã đại nhân, đó là hy vọng cô gia có thể uy phong hùng dũng, sớm sinh quý tử.
Nhược Ngu nghe vậy ánh mắt sáng lên, cảm thấy Long Hương nói có lý, liền hỏi: “Rượu của nương cho còn ở đây không? Lấy cho ta xem!”
Long Hương không nghĩ tới tiểu phu nhân sáng sớm lại la hét đòi xem vật kia, trong lúc nhất thời mà náo loạn đến đỏ mặt, cuối cùng chịu không được, đành xuống nhà kho chứ đồ cưới mang trở về phòng.
Nhược Ngu vẫn chưa rửa mặt chải đầu, mặc áo ngủ tóc rồi bù xù, nhìn vào bên trong vò rượu mới khui, rượu kia thật đúng là ngâm đúng lúc, màu rượu vàng óng ánh, mùi rượu hòa với mùi thuốc ập đến, lại nhìn thấy ‘của quý’ được ngâm nổi lềnh phềnh bên trong đó, nó phồng to lên làm hai mảnh…
Nhược Ngu không nghĩ tới nó có hình dạng như vậy, mặt có chút sắc hơi đỏ, nhưng lại tuyệt đối tin tưởng dược hiệu của vò rượu đó. Nàng quay đầu hướng Long Hương nói: “Bình rượu thuốc này cứ để ở đây, buổi tối bồi bổ cho Trử ca ca!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook