Chiến Thuyền
-
Chương 119
Edit: Bảo Vy 197
Tuy bụng của Chử Kính Phong réo liên tục nhưng sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi, hắn hơi mở mắt liếc tới khối thịt kia nhưng không nói gì.
Bỏ qua sự tuấn soái của mái tóc bạc và đôi mắt lạnh kia, Nhược Ngu phát hiện kỳ thực nó giống hệt bộ dạng cáu kỉnh của tiểu đệ trẻ con Hiền Nhi khi vừa cãi cọ với hắn rồi lại muốn để người khác đếm xỉa tới để dỗ dành chọc cười.
Lý Nhược Ngu thật sự cảm thấy nam nhân kia lúc này hắn không có biểu hiện sự âm lãnh ra như thường ngày. Thế là nàng không còn tâm tư để đùa giỡn nữa, mà trực tiếp cắt khối thịt kia thành miếng nhỏ, rồi đưa tới miệng của hắn, nàng dùng miếng thịt chọt chọt vào môi mỏng của hắn. Nhưng chẳng đợi nàng chọt thêm vài lần hắn mới có phản ứng lại mà nam nhân kia đột nhiên mở miệng thì miếng thịt kia cùng với mấy ngón tay đang cầm chúng lập tức bị gặm trúng, bị đau đến độ Nhược Ngu “a” lên một tiếng và rụt tay lại, nàng trừng to mắt hơi hé miệng, buộc tội nam nhân kia trong lặng im.
Chử Kính Phong cũng lạnh lùng nhìn lại nàng, hàm răng đều tăm tắp của hắn dùng lực nghiền nát thịt bò khô trong miệng, dường như là đang ngấu nghiến thịt tươi của nàng. Chờ sau khi hắn nhai nuốt xong hắn lại mở miệng nói: “Thêm một miếng nữa!”
Nhược Ngu cúi đầu nhìn ngón tay của nàng, trên da vẫn còn lưu lại dấu răng rất rõ ràng, nàng liền đặt miếng thịt đã xé lên khăn tay rồi cầm cả khăn có miếng thịt đưa cho hắn.
Đáng tiếc Tư Mã đại nhân vô cùng kén ăn, đã không phả là giai nhân tận tay đút cho thì quyết không đụng miệng! hắn chỉ duỗi tay ra liền kéo nhị tiểu thư đang ngồi khá xa hán đến trước mặt hắn, đem nàng giữ gần trong lòng, rồi ghé vào tai nàng: “Thực sự rất dám nói về sau có phải chỉ muốn ta tức giận liền phải nói hai chữ “hòa ly” ư? không phải đã nói rồi sao? Cái bộ dạng này sao lại xấu tính như lúc bị ngã đập đầu vậy chứ?”
nói tới đây, hắn dừng lại một chút, rồi hạ giọng thấp hơn nữa nói: “Có muốn biết nếu như nàng thực sự nhận được hưu thư thì kết cục sẽ thê thảm như thế nào không?”
Nhược Ngu muốn tránh khỏi hơi thở nóng bỏng của hắn nên mặt nàng hướng xuống sàn xe, nhưng lại bị hắn đè sấp trên nệm mềm được trải trong khoang xe, nên không thể động đậy được, nàng khó chịu nhỏ tiếng nói: “Đứng dậy mau, đừng đè lên ta nữa!”
Chử Kính Phong lại cứ cố chấp đè nàng xuống, thấp giọng nói: “Nếu lúc ta thực sự hưu nàng thì ta sẽ tìm một lý do làm nàng chịu tội phải vào ngục, trên mặt thích chữ “Chử” thật lớn, rồi để thêm vào đám gia nô làm ở phủ Tư Mã, buổi sáng chẻ củi đun nước, rồi làm cơm giặt đồ cho ta, còn buổi tối trước khi hầu hạ trên giường sẽ cởi y phục lên giường nằm để làm ấm giường cho chủ tử của nàng, nếu như tâm trạng của chủ tử không vui thì nàng phải ngoan ngoãn bóp chân cho chủ tử, rồi sau đó hầu hạ một phen mây mưa nóng bỏng.....Muốn cầm hưu thư rồi quay lại làm nhị tiểu thư Lý gia sao? Mơ mộng thật đẹp đấy!”
Kỳ thực tình sử của Lý nhị tiểu thư cũng được xem là phong phú, kẻ hư Thẩm Như Bách thì không phải nhắc đến, trước đây kẻ ái mộ theo đuổi nàng trên thương trường không thể đếm xuể, nhưng không cần biết là tuấn mỹ hay xấu xí, giàu có hay nghèo khó có ai mà không kính nể nàng chứ? Ai ai làm việc cũng theo dõi sắc mặt của nàng cách cẩn trọng, ngay cả Nam Cung Vân là kẻ luôn chơi đùa nữ nhân trong lòng bàn tay cũng phải thay đổi tính lông bông ngày xưa và đổi xử với nàng như Lạc Thần Huyền Nữ*, mãi đến lúc sau cùng cầu hôn không thành mới thẹn quá hóa giận.
*Các vị nữ thần tiên trong thần thoại Trung Quốc.
Nhưng giờ đây cái vị ở sau lưng nàng, lời nói ra đơn giản là muốn làm bẩn tai nàng, thật sự muốn giáng phạt chính thê xuống thành gia nô, đúng là chưa ăn cơm tối mà đói đến mức hóa điên rồi!
“Đại nhân, Nhược Ngu tin là ngài không thể thiếu sự độ lượng đến vậy, chẳng lẽ thật sự không thể thành phu thê thì phải làm kẻ thù sao?” Lý nhị tiểu thư gồng mình vặn thân người, thì bị con người nặng trịch phía trên đè lên đến độ có chút thở không thông, nàng liền chuẩn bị dùng áp lực của lời nói hung hăng công kích lương tri của nam nhân một chút.
Đáng tiếc lương tri của Tư Mã đại nhân đều bón cho tiểu bạch nhãn lang rồi, ngay cả cặn cũng không chừa lại, hắn liền kéo dài giọng nói: “không phải là kẻ thù mà là chủ nhân! Nếu không....trước tiên để nữ tì của ta gọi chủ tử nghe thử xem sao?” nói rồi liền lật nữ tì ngoan ngoãn này lại để nàng đối diện với hắn, rồi dùng chóp mũi cọ nhẹ lên khuôn mặt mềm mịn kia, sau đó mở miệng cắn vào một phần nhổ trên vành tai mềm, hắn gặm nhấm vành tai nhỏ rồi hời hợt nói: “Mau gọi đi nào.”
Nhược Ngu nào thể bị người khác bông đùa như thế chứ, nàng bực đến độ bản tính đanh đá trong người không kềm được nữa, nên nàng cũng không quan tâm nô tì bên ngoài có nghe được hay không liền lớn tiếng nói: “Cháu ngoan, mau bước sang một bên chi nãi nãi nào!”
Chử Kính Phong bị âm thanh rõ ràng của “tổ mẫu” chọc cười đến độ ngực hắn chấn động và phát ra tiếng cười thầm kín. “Giọng nói rõ ràng mềm mại như vậy nào có thể là lão bà bà chứ, Theo như ta thấy làm một nha hoàn thô kệch thì thật phí phạm của trời, ngược lại có thể xét theo nhan sắc của nàng thì cho làm một tiểu nãi nương thanh nhã. Tương lai liền phải đích thân cho tiểu thiếu gia trong phủ bú mẹ, rồi chờ bổn tọa kiểm tra một phen xem thử sữa mẹ có đủ không.......”
Từ lúc đó về sau, âm thanh náo động trong khoang xe liền không cách nào nghe thấy nữa. Long Hương ngồi ngoài khoang xe, lúc đầu bị lời nói giáng tiểu thư xuống làm nữ tì của Tư Mã đại nhân dọa sợ đến hoảng hồn, chờ khi sau cùng nghe được sự căng thẳng đỉnh điểm kia đã rẽ sang con đường mới, suốt câu chuyện rẽ sang lúc quyết định là cho con bú thì nàng mới hơi đỏ mặt và thở phào một hơi.
Đoạn đường phải đi để tới Vạn Châu này nói xa không xa nhưng cũng không gần. Tuy trong xe đang thiêu đốt lửa tình, nhưng Lý Nhược Ngu có chút sợ lạnh, chân tay hơi hơi lạnh cóng, nhưng từ khi Tư Mã đại nhân không chút thương tiếc mà đi vào, rốt cuộc hồ náo đến cả người hơi toát mồ hôi, cuối cùng sau khi hắn dùng áo choàng lông chồn bọc kín hai người lại thì nằm xuống trong xe.
Đáng tiếc tiểu nãi nương kia lại chưa cho đại nhân ăn no, sau một hồi hồ náo bụng hi người liền cùng kêu réo. Đồ ăn vặt trên xe ngựa luôn được chuẩn bị đồ mới, thật sự có thể lấp đầy cái bụng trống một chút.
Vê xong mấy viên bánh bột hạnh nhân với táo tàu thì chia ra từng miếng với kiều nhân trong lòng. Nhược Ngu bây giờ cũng mới phát hiện sâu thẳm trong nam nhân này thật ra là vô cùng vô lại, bàn luận với một cách hoàn toàn nghiêm túc chỉ là đàn gảy tai trâu. Chờ đến lúc hắn duỗi tay dài đưa bánh tới mặt nàng thì nàng mở miệng cắn tới cũng để lại mấy dấu răng nhỏ in trên ngón tay dài kia, trước mặt hắn là sự trả thù nhỏ nhen vô cùng! Ở điểm này ngược lại dù thê tử có ngốc hay không đều cư xử như vậy, thật sự là không chịu thiệt a.
Nam nhân để mặc nàng gặm ngón tay của hắn, còn hắn thì lơ mơ rồi trải môi hôn xuống cần cổ trắng trẻo tinh tế của nàng.
Kỳ thực trong lòng Nhược Ngu nhận thức được, nam nhân vội vàng đuổi theo như vậy thì đã nhường nàng một bước rồi.
Lời nói dối của nữ tì lần này cũng chẳng qua là cách chữa gượng cho thể diện củ nàng mà thôi. Bây giờ bình tĩnh và suy nghĩ lại thì lúc đầu nàng đã ra khỏi cách thiếu suy nghĩ thật là có chút làm Tư Mã đại nhân mất mặt. Ở Lý gia bản thân nàng vẫn quen với việc chỉ đạo người khác, nhưng nàng lại ngớ ngẩn quên đi trong phủ trạch của Chử gia làm sao có thể cho phép nàng tùy tiện hành sự chứ.
Nhị tiểu thư Lý gia trước giờ là người thích nhu kỵ cương.
Nếu như Chử Kính Phong không cưỡi ngựa đuổi theo thì chỉ sợ là nàng có chết cũng không biết nhận sai. Nhưng bây giờ nam nhân lại chủ động đuổi theo, bồi nàng cùng tới Vạn Châu, đởi ngược lại nàng thấy ngại ngùng và trong lòng chủ động kiểm điểm lại lỗi sai của bản thân.
Chờ khi tới ngoại thành Vạn Châu thì trời đã về đêm. Sau khi hắn lấy lệnh bài để phân phó tên gác cổng trên thành mở cổng rồi đến dịch quán vẫn thường trú ở Vạn Châu trước để nghỉ ngơi. Bây giờ dịch quán này lại chuyên chuẩn bị một căn phòng tốt cho Tư Mã đại nhân, để tiện cho đại nhân thuận tiện sử dụng tạm khi tới đây tuần tra.
Lúc này đêm đã khuya, nhưng TƯ Mã đại nhân vẫn làm như thường lệ là sai thị vệ gọi Quan Bá tới dịch quán. Quan Bá kia bây giờ là kẻ sắp làm cha, nên bước đi cũng tung tăng, bay bổng hơn hai ba phần, đi đường đơn giản là chân không chạm đất.
Lúc hắn nghe tin là Tư Mã đại nhân và phu nhân đi vào dịch quán, hắn liền vội vàng tới bái chào. Sau khi hắn vào phòng khách ở dịch quán và hành lễ với Tư Mã đại nhân, hắn liền hớn hở hỏi: “Chủ công, sao ngài lại tới Vạn Châu vào lúc này, có phải có quân vụ khẩn cấp không?”
Trước đó Chử Kính Phong để Nhược Ngu thay y phục mới trong phòng ở dịch quán, mà hắn lại ra ngoài gặp Quan Bá một mình, chính là sợ tên nam nhân lỗ mãng này âm thầm làm ra cái chuyện gì đó không hợp quy cách bị Lý nhị tiểu thư tóm được và xử trí ra tin tức động trời gì đây.
Nghĩ đến hôm nay hắn vì tên lỗ mãng có bộ râu sắp chĩa thẳng đứng lên kia mà liên lụy hắn chạy thục mạng cả đoạn một đoạn đường, nên hắn hơi sa sầm nét mặt nói: “Công vụ cái gì, đương nhiên là tới xử lý quân tình của Quan đại tướng quân rồi. Ta thật muốn hỏi ngươi, lúc trước chẳng phải ngươi nói chuyện cầu hôn được như ý cần chú ý tuần tự từng bước. Tại sao chưa được mấy ngày thì cái tuần tự của ngươi đã đưa một đứa bé vào bụng của phụ nhân kia chứ?”
Nghe tới đấy, Quan Bá cũng ngấm ngầm đắc ý, khá là vênh váo giơ hai ngón tay lên nói: “Chủ công, không phải là mạt tướng không chịu đợi người, thực ra là người hành động quá chậm. Mạt tướng cũng chẳng qua là có khoảng hai lần thì một phát đã trúng, ta đây muốn chậm lại cũng không chậm được a!”
Lúc này lại đụng chạm vào điểm yếu của Chử Kính Phong. Giờ đây hắn đã thành thân được một năm, nhưng bụng của nương tử không chút động tĩnh. Bây giờ lại bị thuộc hạ vượt mặt, quả thật là có chút không vui tai cho lắm, bất giác mắt hắn hơi trừng lên: “Tên lỗ mãng nhà ngươi, từ đầu đến chân không hề có chút kiệt xuất hào phóng nào thì đại tiểu thư Lý gia kia làm sao có thể nhìn trúng ngươi chứ? không phải ngươi đã dùng thủ đoạn gì để ép buộc đấy chứ?”
Quan Bá vừa nghe thì không vui cho lắm, liền thành khẩn nói: “Đại nhân, làm sao người có thể giống như mấy nữ nhân nông cạn kia, lựa chọn nam nhân chuyên nhìn vào vẻ ngoài vôn dụng kia. Vẻ đẹp tâm hồn của Quan Bá ta thật là vẫn không cách nào thể hiện ra cho vương công ngài một phen. Chuyện này nói với ngài như vậy đi.....” hắn lại giơ hai cái ngón tay muốn khiến người khác bẻ gãy kia lên, nháy mắt nói: “Cũng chỉ hai lần thôi, chủ công! Đất kia chắc hẳn là đất tốt, nhưng kiểu rắc rải cũng không tệ a!”
Chử Kính Phong cũng không nhịn nữa, liền giơ chân đạp Quan Bá một cái cảnh cáo: “Lại nói vớ vẩn không đầu không đuôi gì đấy? Vẫn đang mơ mộng đẹp ư, rõ ràng là Lý thị không tình nguyện gả cho ngươi, giờ đây phái người tìm muội muội của nàng, muốn giải thoát nàng khỏi ngươi, ngược lại ngươi thử nói xem có phải ngươi đã cưỡng ép để cày đất nhà người ta đúng không?”
Lúc này Quan Bá mới trợn tròn mắt nói: “Làm sao có thể? Đại tiểu thư thật là tự nguyện đến gấp gáp, bằng không làm sao có thể lén lút gửi thư bí mật hẹn riêng t chứ?”
Chử Kính Phong cằn nhằn trong sự rối rắm: “Ngươi có giữ lại lá thư kia?” Quan Bá tự mãn nói: “Đây là tín vật, đều phải cất giữ cẩn thận.”
Chử Kính Phong nói: “Vậy thì tốt, chờ đến sáng sớm ngày mai, ta sẽ phải dẫn theo phu nhân tới thăm đại tỷ, nếu ngươi có gì chưa thỏa đáng vẫn nên quay về để thương lượng với nàng đi, nếu như ngày mai nàng khóc lóc cáo trạng thì đừng trách ta trói ngươi giải tới hình trường!”
Chuyện này mà tới nha phủ thì đơn giản là hai người họ thông đồng rõ như ban ngày. Nên rốt cuộc Chử Kính Phong vẫn không an tâm, vẫn muốn làm rõ mọi chuyện mới được. Bằng không Quan Bá không hiểu rõ con người của cô em dâu tương lai của hắn, nếu như phạm phải điều cấm kỵ, giống như để cho Lý Nhược Tuệ chịu ủy khuất, thì dựa vào phong thái trả thù nặng tình của lão bà trẻ người điên khùng kia, thì vẫn không nên để tay cày chuyên nghệp kia gặt mất tám phần chứ?
Tuy bụng của Chử Kính Phong réo liên tục nhưng sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi, hắn hơi mở mắt liếc tới khối thịt kia nhưng không nói gì.
Bỏ qua sự tuấn soái của mái tóc bạc và đôi mắt lạnh kia, Nhược Ngu phát hiện kỳ thực nó giống hệt bộ dạng cáu kỉnh của tiểu đệ trẻ con Hiền Nhi khi vừa cãi cọ với hắn rồi lại muốn để người khác đếm xỉa tới để dỗ dành chọc cười.
Lý Nhược Ngu thật sự cảm thấy nam nhân kia lúc này hắn không có biểu hiện sự âm lãnh ra như thường ngày. Thế là nàng không còn tâm tư để đùa giỡn nữa, mà trực tiếp cắt khối thịt kia thành miếng nhỏ, rồi đưa tới miệng của hắn, nàng dùng miếng thịt chọt chọt vào môi mỏng của hắn. Nhưng chẳng đợi nàng chọt thêm vài lần hắn mới có phản ứng lại mà nam nhân kia đột nhiên mở miệng thì miếng thịt kia cùng với mấy ngón tay đang cầm chúng lập tức bị gặm trúng, bị đau đến độ Nhược Ngu “a” lên một tiếng và rụt tay lại, nàng trừng to mắt hơi hé miệng, buộc tội nam nhân kia trong lặng im.
Chử Kính Phong cũng lạnh lùng nhìn lại nàng, hàm răng đều tăm tắp của hắn dùng lực nghiền nát thịt bò khô trong miệng, dường như là đang ngấu nghiến thịt tươi của nàng. Chờ sau khi hắn nhai nuốt xong hắn lại mở miệng nói: “Thêm một miếng nữa!”
Nhược Ngu cúi đầu nhìn ngón tay của nàng, trên da vẫn còn lưu lại dấu răng rất rõ ràng, nàng liền đặt miếng thịt đã xé lên khăn tay rồi cầm cả khăn có miếng thịt đưa cho hắn.
Đáng tiếc Tư Mã đại nhân vô cùng kén ăn, đã không phả là giai nhân tận tay đút cho thì quyết không đụng miệng! hắn chỉ duỗi tay ra liền kéo nhị tiểu thư đang ngồi khá xa hán đến trước mặt hắn, đem nàng giữ gần trong lòng, rồi ghé vào tai nàng: “Thực sự rất dám nói về sau có phải chỉ muốn ta tức giận liền phải nói hai chữ “hòa ly” ư? không phải đã nói rồi sao? Cái bộ dạng này sao lại xấu tính như lúc bị ngã đập đầu vậy chứ?”
nói tới đây, hắn dừng lại một chút, rồi hạ giọng thấp hơn nữa nói: “Có muốn biết nếu như nàng thực sự nhận được hưu thư thì kết cục sẽ thê thảm như thế nào không?”
Nhược Ngu muốn tránh khỏi hơi thở nóng bỏng của hắn nên mặt nàng hướng xuống sàn xe, nhưng lại bị hắn đè sấp trên nệm mềm được trải trong khoang xe, nên không thể động đậy được, nàng khó chịu nhỏ tiếng nói: “Đứng dậy mau, đừng đè lên ta nữa!”
Chử Kính Phong lại cứ cố chấp đè nàng xuống, thấp giọng nói: “Nếu lúc ta thực sự hưu nàng thì ta sẽ tìm một lý do làm nàng chịu tội phải vào ngục, trên mặt thích chữ “Chử” thật lớn, rồi để thêm vào đám gia nô làm ở phủ Tư Mã, buổi sáng chẻ củi đun nước, rồi làm cơm giặt đồ cho ta, còn buổi tối trước khi hầu hạ trên giường sẽ cởi y phục lên giường nằm để làm ấm giường cho chủ tử của nàng, nếu như tâm trạng của chủ tử không vui thì nàng phải ngoan ngoãn bóp chân cho chủ tử, rồi sau đó hầu hạ một phen mây mưa nóng bỏng.....Muốn cầm hưu thư rồi quay lại làm nhị tiểu thư Lý gia sao? Mơ mộng thật đẹp đấy!”
Kỳ thực tình sử của Lý nhị tiểu thư cũng được xem là phong phú, kẻ hư Thẩm Như Bách thì không phải nhắc đến, trước đây kẻ ái mộ theo đuổi nàng trên thương trường không thể đếm xuể, nhưng không cần biết là tuấn mỹ hay xấu xí, giàu có hay nghèo khó có ai mà không kính nể nàng chứ? Ai ai làm việc cũng theo dõi sắc mặt của nàng cách cẩn trọng, ngay cả Nam Cung Vân là kẻ luôn chơi đùa nữ nhân trong lòng bàn tay cũng phải thay đổi tính lông bông ngày xưa và đổi xử với nàng như Lạc Thần Huyền Nữ*, mãi đến lúc sau cùng cầu hôn không thành mới thẹn quá hóa giận.
*Các vị nữ thần tiên trong thần thoại Trung Quốc.
Nhưng giờ đây cái vị ở sau lưng nàng, lời nói ra đơn giản là muốn làm bẩn tai nàng, thật sự muốn giáng phạt chính thê xuống thành gia nô, đúng là chưa ăn cơm tối mà đói đến mức hóa điên rồi!
“Đại nhân, Nhược Ngu tin là ngài không thể thiếu sự độ lượng đến vậy, chẳng lẽ thật sự không thể thành phu thê thì phải làm kẻ thù sao?” Lý nhị tiểu thư gồng mình vặn thân người, thì bị con người nặng trịch phía trên đè lên đến độ có chút thở không thông, nàng liền chuẩn bị dùng áp lực của lời nói hung hăng công kích lương tri của nam nhân một chút.
Đáng tiếc lương tri của Tư Mã đại nhân đều bón cho tiểu bạch nhãn lang rồi, ngay cả cặn cũng không chừa lại, hắn liền kéo dài giọng nói: “không phải là kẻ thù mà là chủ nhân! Nếu không....trước tiên để nữ tì của ta gọi chủ tử nghe thử xem sao?” nói rồi liền lật nữ tì ngoan ngoãn này lại để nàng đối diện với hắn, rồi dùng chóp mũi cọ nhẹ lên khuôn mặt mềm mịn kia, sau đó mở miệng cắn vào một phần nhổ trên vành tai mềm, hắn gặm nhấm vành tai nhỏ rồi hời hợt nói: “Mau gọi đi nào.”
Nhược Ngu nào thể bị người khác bông đùa như thế chứ, nàng bực đến độ bản tính đanh đá trong người không kềm được nữa, nên nàng cũng không quan tâm nô tì bên ngoài có nghe được hay không liền lớn tiếng nói: “Cháu ngoan, mau bước sang một bên chi nãi nãi nào!”
Chử Kính Phong bị âm thanh rõ ràng của “tổ mẫu” chọc cười đến độ ngực hắn chấn động và phát ra tiếng cười thầm kín. “Giọng nói rõ ràng mềm mại như vậy nào có thể là lão bà bà chứ, Theo như ta thấy làm một nha hoàn thô kệch thì thật phí phạm của trời, ngược lại có thể xét theo nhan sắc của nàng thì cho làm một tiểu nãi nương thanh nhã. Tương lai liền phải đích thân cho tiểu thiếu gia trong phủ bú mẹ, rồi chờ bổn tọa kiểm tra một phen xem thử sữa mẹ có đủ không.......”
Từ lúc đó về sau, âm thanh náo động trong khoang xe liền không cách nào nghe thấy nữa. Long Hương ngồi ngoài khoang xe, lúc đầu bị lời nói giáng tiểu thư xuống làm nữ tì của Tư Mã đại nhân dọa sợ đến hoảng hồn, chờ khi sau cùng nghe được sự căng thẳng đỉnh điểm kia đã rẽ sang con đường mới, suốt câu chuyện rẽ sang lúc quyết định là cho con bú thì nàng mới hơi đỏ mặt và thở phào một hơi.
Đoạn đường phải đi để tới Vạn Châu này nói xa không xa nhưng cũng không gần. Tuy trong xe đang thiêu đốt lửa tình, nhưng Lý Nhược Ngu có chút sợ lạnh, chân tay hơi hơi lạnh cóng, nhưng từ khi Tư Mã đại nhân không chút thương tiếc mà đi vào, rốt cuộc hồ náo đến cả người hơi toát mồ hôi, cuối cùng sau khi hắn dùng áo choàng lông chồn bọc kín hai người lại thì nằm xuống trong xe.
Đáng tiếc tiểu nãi nương kia lại chưa cho đại nhân ăn no, sau một hồi hồ náo bụng hi người liền cùng kêu réo. Đồ ăn vặt trên xe ngựa luôn được chuẩn bị đồ mới, thật sự có thể lấp đầy cái bụng trống một chút.
Vê xong mấy viên bánh bột hạnh nhân với táo tàu thì chia ra từng miếng với kiều nhân trong lòng. Nhược Ngu bây giờ cũng mới phát hiện sâu thẳm trong nam nhân này thật ra là vô cùng vô lại, bàn luận với một cách hoàn toàn nghiêm túc chỉ là đàn gảy tai trâu. Chờ đến lúc hắn duỗi tay dài đưa bánh tới mặt nàng thì nàng mở miệng cắn tới cũng để lại mấy dấu răng nhỏ in trên ngón tay dài kia, trước mặt hắn là sự trả thù nhỏ nhen vô cùng! Ở điểm này ngược lại dù thê tử có ngốc hay không đều cư xử như vậy, thật sự là không chịu thiệt a.
Nam nhân để mặc nàng gặm ngón tay của hắn, còn hắn thì lơ mơ rồi trải môi hôn xuống cần cổ trắng trẻo tinh tế của nàng.
Kỳ thực trong lòng Nhược Ngu nhận thức được, nam nhân vội vàng đuổi theo như vậy thì đã nhường nàng một bước rồi.
Lời nói dối của nữ tì lần này cũng chẳng qua là cách chữa gượng cho thể diện củ nàng mà thôi. Bây giờ bình tĩnh và suy nghĩ lại thì lúc đầu nàng đã ra khỏi cách thiếu suy nghĩ thật là có chút làm Tư Mã đại nhân mất mặt. Ở Lý gia bản thân nàng vẫn quen với việc chỉ đạo người khác, nhưng nàng lại ngớ ngẩn quên đi trong phủ trạch của Chử gia làm sao có thể cho phép nàng tùy tiện hành sự chứ.
Nhị tiểu thư Lý gia trước giờ là người thích nhu kỵ cương.
Nếu như Chử Kính Phong không cưỡi ngựa đuổi theo thì chỉ sợ là nàng có chết cũng không biết nhận sai. Nhưng bây giờ nam nhân lại chủ động đuổi theo, bồi nàng cùng tới Vạn Châu, đởi ngược lại nàng thấy ngại ngùng và trong lòng chủ động kiểm điểm lại lỗi sai của bản thân.
Chờ khi tới ngoại thành Vạn Châu thì trời đã về đêm. Sau khi hắn lấy lệnh bài để phân phó tên gác cổng trên thành mở cổng rồi đến dịch quán vẫn thường trú ở Vạn Châu trước để nghỉ ngơi. Bây giờ dịch quán này lại chuyên chuẩn bị một căn phòng tốt cho Tư Mã đại nhân, để tiện cho đại nhân thuận tiện sử dụng tạm khi tới đây tuần tra.
Lúc này đêm đã khuya, nhưng TƯ Mã đại nhân vẫn làm như thường lệ là sai thị vệ gọi Quan Bá tới dịch quán. Quan Bá kia bây giờ là kẻ sắp làm cha, nên bước đi cũng tung tăng, bay bổng hơn hai ba phần, đi đường đơn giản là chân không chạm đất.
Lúc hắn nghe tin là Tư Mã đại nhân và phu nhân đi vào dịch quán, hắn liền vội vàng tới bái chào. Sau khi hắn vào phòng khách ở dịch quán và hành lễ với Tư Mã đại nhân, hắn liền hớn hở hỏi: “Chủ công, sao ngài lại tới Vạn Châu vào lúc này, có phải có quân vụ khẩn cấp không?”
Trước đó Chử Kính Phong để Nhược Ngu thay y phục mới trong phòng ở dịch quán, mà hắn lại ra ngoài gặp Quan Bá một mình, chính là sợ tên nam nhân lỗ mãng này âm thầm làm ra cái chuyện gì đó không hợp quy cách bị Lý nhị tiểu thư tóm được và xử trí ra tin tức động trời gì đây.
Nghĩ đến hôm nay hắn vì tên lỗ mãng có bộ râu sắp chĩa thẳng đứng lên kia mà liên lụy hắn chạy thục mạng cả đoạn một đoạn đường, nên hắn hơi sa sầm nét mặt nói: “Công vụ cái gì, đương nhiên là tới xử lý quân tình của Quan đại tướng quân rồi. Ta thật muốn hỏi ngươi, lúc trước chẳng phải ngươi nói chuyện cầu hôn được như ý cần chú ý tuần tự từng bước. Tại sao chưa được mấy ngày thì cái tuần tự của ngươi đã đưa một đứa bé vào bụng của phụ nhân kia chứ?”
Nghe tới đấy, Quan Bá cũng ngấm ngầm đắc ý, khá là vênh váo giơ hai ngón tay lên nói: “Chủ công, không phải là mạt tướng không chịu đợi người, thực ra là người hành động quá chậm. Mạt tướng cũng chẳng qua là có khoảng hai lần thì một phát đã trúng, ta đây muốn chậm lại cũng không chậm được a!”
Lúc này lại đụng chạm vào điểm yếu của Chử Kính Phong. Giờ đây hắn đã thành thân được một năm, nhưng bụng của nương tử không chút động tĩnh. Bây giờ lại bị thuộc hạ vượt mặt, quả thật là có chút không vui tai cho lắm, bất giác mắt hắn hơi trừng lên: “Tên lỗ mãng nhà ngươi, từ đầu đến chân không hề có chút kiệt xuất hào phóng nào thì đại tiểu thư Lý gia kia làm sao có thể nhìn trúng ngươi chứ? không phải ngươi đã dùng thủ đoạn gì để ép buộc đấy chứ?”
Quan Bá vừa nghe thì không vui cho lắm, liền thành khẩn nói: “Đại nhân, làm sao người có thể giống như mấy nữ nhân nông cạn kia, lựa chọn nam nhân chuyên nhìn vào vẻ ngoài vôn dụng kia. Vẻ đẹp tâm hồn của Quan Bá ta thật là vẫn không cách nào thể hiện ra cho vương công ngài một phen. Chuyện này nói với ngài như vậy đi.....” hắn lại giơ hai cái ngón tay muốn khiến người khác bẻ gãy kia lên, nháy mắt nói: “Cũng chỉ hai lần thôi, chủ công! Đất kia chắc hẳn là đất tốt, nhưng kiểu rắc rải cũng không tệ a!”
Chử Kính Phong cũng không nhịn nữa, liền giơ chân đạp Quan Bá một cái cảnh cáo: “Lại nói vớ vẩn không đầu không đuôi gì đấy? Vẫn đang mơ mộng đẹp ư, rõ ràng là Lý thị không tình nguyện gả cho ngươi, giờ đây phái người tìm muội muội của nàng, muốn giải thoát nàng khỏi ngươi, ngược lại ngươi thử nói xem có phải ngươi đã cưỡng ép để cày đất nhà người ta đúng không?”
Lúc này Quan Bá mới trợn tròn mắt nói: “Làm sao có thể? Đại tiểu thư thật là tự nguyện đến gấp gáp, bằng không làm sao có thể lén lút gửi thư bí mật hẹn riêng t chứ?”
Chử Kính Phong cằn nhằn trong sự rối rắm: “Ngươi có giữ lại lá thư kia?” Quan Bá tự mãn nói: “Đây là tín vật, đều phải cất giữ cẩn thận.”
Chử Kính Phong nói: “Vậy thì tốt, chờ đến sáng sớm ngày mai, ta sẽ phải dẫn theo phu nhân tới thăm đại tỷ, nếu ngươi có gì chưa thỏa đáng vẫn nên quay về để thương lượng với nàng đi, nếu như ngày mai nàng khóc lóc cáo trạng thì đừng trách ta trói ngươi giải tới hình trường!”
Chuyện này mà tới nha phủ thì đơn giản là hai người họ thông đồng rõ như ban ngày. Nên rốt cuộc Chử Kính Phong vẫn không an tâm, vẫn muốn làm rõ mọi chuyện mới được. Bằng không Quan Bá không hiểu rõ con người của cô em dâu tương lai của hắn, nếu như phạm phải điều cấm kỵ, giống như để cho Lý Nhược Tuệ chịu ủy khuất, thì dựa vào phong thái trả thù nặng tình của lão bà trẻ người điên khùng kia, thì vẫn không nên để tay cày chuyên nghệp kia gặt mất tám phần chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook