Chiến Thiên
Chương 969: Đế Vương lăng chân chính

"Thời gian không gian đều tới cả rồi." Mộng Long chân nhân nóng nảy hét lên: "Túy huynh, Ngưng Kiếm thuật...."

Túy chân nhân quát khẽ một tiếng, từ trong vô tận kiếm quang xung quanh người hắn lập tức tách ra 9999 đạo kiếm quang. Những đạo kiếm quang này vừa tách ra liền ngưng hợp lại trên đỉnh đầu mọi người, đạo sau dung hợp đạo trước, nhanh chóng bành trướng lên.

Thất Xảo chân nhân đẩy song chưởng về phía trước, Âm Mị chân nhân cũng đẩy song trưởng về phía trước...Tất cả mọi người cùng hợp lực lại rồi.

Sáu vị chân nhân này cùng xuất ra lực lượng của bản thân. Từng tia từng tia quang mang bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được dũng mãnh tiến vào bên trong cự kiếm.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến. Hắn rốt cuộc cũng biết được, thì ra Ngưng Kiếm thuật của Vạn Kiếm tông không chỉ dung hợp với nhau mà còn có thể dung hợp cả lực lượng của người khác.

Đương nhiên, đây cũng là vì bảy người bọn họ phối hợp với nhau ăn ý, chẳng khác nào tay với chân trên cùng một cơ thể. Nếu như giữa mọi người còn kiêng kỵ và nghi ngờ lẫn nhau, dẫn tới phối hợp sai lầm thì kết cục duy nhất của thanh cự kiếm này chính là lập tức nổ tung.

"Đùng đùng đùng....."

Tiếng nổ kịch liệt bắt đầu vang lên trên đỉnh đầu bọn họ. Vô cùng vô tận thiên địa linh lực vượt qua thời gian và không gian phong tỏa, tuôn về phía cự kiếm.

Bên trong hư vô kia, loáng thoáng xuát hiện hai đạo nhân ảnh cao lớn.

Không gian cự nhân do vô số cơn lốc xoáy không gian nhỏ xíu, khi hiện khi diệt, tạo thành. Mà thời gian cự nhân lại do vô số đạo quang mang như ẩn như hiện ngưng tụ mà thành.

Trong một khắc khi hai vị chi chủ này xuất hiện, không gian xung quanh lập tức trở nên ngưng trọng.

Nắm trong tay không gian, thiên địa linh lực lập tức bị cắt đứt.

Nắm trong tay thời gian, tốc độ thiên địa linh lực lưu động lập tức bị trì hoãn, thậm chí còn bị đông cứng.

Muốn phóng thích thành công Ngưng Kiếm thuật thì nhất định phải háp thụ vô cùng vô tận thiên địa linh lực. Hành động của hai vị chi chủ này thập phần đơn giản, chỉ cần cắt đứt nguồn cung cấp linh lực là thanh cự kiếm chưa hoàn thành này sẽ tự động sụp đổ.

Nhưng Túy chân nhân lại khẽ cười. Hắn đưa tay điểm một chỉ, trăm ức kiếm quang lập tức khuếch tán ra, hợp thành một kiếm trận vi diệu huyền ảo giữa hư không.

Âm Mị chân nhân cùng những người còn lại lập tức phát động, dốc toàn bộ lực lượng tinh túy, dồn vào trong kiếm trận.

Ngay sau đó, kiếm trận ầm ầm tản mát, từng cỗ từng cỗ lực lượng khổng lồ tràn ra, đánh nát toàn bộ không gian phong tỏa, ngay cả thiên địa linh lực đang đình trệ cũng chỉ thoáng rung lên một cái rồi hoàn toàn bùng nổ, dùng một tốc độ càng thêm cuồng mãnh mà lao về phía cự kiếm.

Bảy vị chân nhân liên thủ một kích, rốt cuộc cũng đánh tan hoàn toàn phong tỏa của không gian và thời gian.

Trên bầu trời quang mang rực rỡ. Cự kiếm do 9999 đạo kiếm quang ngưng hợp thành hung hăng chém vào hư không.

Cự kiếm hạ xuống, thời gian tan vỡ.

Cự kiếm hạ xuống, không gian tan biến.

Dưới một kiếm kinh thiên động địa này, thế giới bị lực lượng thời gian và không gian cường đại phong tỏa nát thành từng mảnh.

Ngũ thải quang mang đột nhiên bùng phát, xuyên qua khe hở giữa hai cự nhân mà lao đi như điên về phía trước.

Trịnh Hạo Thiên nhìn mà chấn động tâm thần. Lực lượng khi bảy vị tông sư liên thủ quả nhiên không gì chống cự được. Cho dù là thời không phong tỏa cường đại nhất cũng không thể ngăn cản bọn họ.

"Hống...."

Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng gầm thét kinh thiên. Trịnh Hạo Thiên quay đầu nhìn, hai mắt thoáng co rụt lại, ẩn ước lóe sáng, giống như hai ngôi sao lấp lánh giữa đêm đen vậy.

Đại bàng chi mục đã nhìn thấy rõ ràng. Ở địa điểm bày đại trận, mấy vị cấm địa chỉ chủ vung quyền như gió, lần lượt đánh nát hắc động không gian mà Mộng Long chân nhân bố trí. Vô cùng vô tận Thiên ma bị giết sạch sẽ, không còn lưu lại nửa con.

Số Thiên ma mà Mộng Long chân nhân và Mộng Yểm của hắn góp nhặt ở Thiên ma giới mấy trăm năm cứ như vậy bị đám cấm địa chi chủ giết sạch.

Quay đầu nhìn về phía trước, ánh mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Ở phía chân trời xa xôi, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một tòa cung điện khổng lồ.

Ở tòa cung điện đó có một khí thế to lớn khó thể nào diễn tả bằng lời được. mà khí tức xung quanh cung điện lại càng khiến cho Trịnh Hạo Thiên phải trợn mắt líu lưỡi.

Long tinh, trứng phượng hoàng...

Đây là di vật của long phượng lưỡng tộc mà Trịnh Hạo Thiên từng gặp được. Cho nên hắn chẳng xa lạ gì khí tức của long phượng lưỡng tộc cả. Mà giờ khắc này, thứ hắn cảm ứng được chính là hai loại khí tức khổng lồ này.

Mặc kệ bên trong tòa cung điện khổng lồ này có long phượng lưỡng tộc tồn tại hay không, nhưng ít nhất nó cũng là do hai tộc này kiến tạo mà thành.

"Tới rồi...." Âm Mị chân nhân khẽ nói: "Trịnh chân nhân, đây chính là Đế Vương lăng chân chính. Ngươi tiến vào cung điện bằng cửa chính. Chúng ta chỉ có thể dẫn ngươi tới nơi này mà thôi."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Ngươi không vào sao?"

"Muốn đi vào cung điện thì phải đem thánh khí luyện thể thành công." Âm Mị chân nhân cười khổ một tiếng, nói: "Năm xưa, sau khi gỡ thánh khí được cung phụng ở trên cửa chính cung điện xuống, ta đã thử tiến vào nhưng không thể. Hiện giờ cũng không cần thử nữa."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, nói: "Vậy cái bản đồ ngươi đưa cho ta từ đâu mà có? Ngươi làm sao lại biết bên trong trung tâm cung điện có Vương lăng ngọc trụ?"

Âm Mị chân nhân trả lời không chút do dự: "Sau khi lấy được thánh khí, ta cũng lấy được một khối ngọc thạch đó. Tất cả đều được ghi chép bên trong. Nếu như ta đoán không sai, đây là chuẩn bị mà long phượng lưỡng tộc để lại trước khi lên đường."

"Hống...."

Tiếng gầm rống phương xa càng lúc càng gần, thập đại cấm địa chi chủ hùng hổ lao tới như bay.

Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, xốc lại tinh thần, nói: "Các vị, xin hãy bảo trọng."

Thân hình hắn vừa lóe lên một cái đã xông thẳng vào trong đại môn. Nhưng ngay trong một khắc khi hắn nhảy vào, ở chính giữa đại môn chợt xuất hiện những gợn sóng ba động. Bên trong những gợn sóng này ẩn chứa lực lượng khổng lồ không gì so sánh nổi, nhưng khi những cỗ lực lượng này vừa tiếp xúc với Trịnh Hạo Thiên thì ở ngoài thân thể hắn lập tức lóe lên một vầng quang mang huyết sắc, ngăn cản toàn bộ những gợn sóng kia ở bên ngoài.

Quang mang huyết sắc của Huyết Quang kích tựa hồ chính là chìa khóa để tiến vào cung điện. Không có bất cứ lực lượng nào ngăn cản hắn tiến nhập.

Mắt thấy Trịnh Hạo Thiên đã tiến vào bên trong, mấy người Túy chân nhân không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng hai hàng lông mày của Khai Nguyên chân nhân lại thoáng nhíu lại, nói: "Các vị, các ngươi không thấy quá dễ dàng sao?"

"Sao cơ?" Hoang Man chân nhân hồ nghi hỏi.

"Trước kia chúng ta đã giao thủ với bọn hắn một lần. Trong chiến trường linh giả, bọn hắn có bất tử chi thân, đồng thời có lực lượng vô cùng vô tận. Lúc đầu lão phu còn dự tính, cho dù có thể vượt qua phong tỏa thì chúng ta nhất định cũng phải xuất hiện thương vong. Vậy mà hiện giờ...." Trên khuôn mặt già nua của Khai Nguyên chân nhân chợt hiện lên một thần sắc lo lắng, nói: "Bọn họ thật sự đã toàn lực ngăn cản chúng ta sao?"

Sắc mặt Túy chân nhân khẽ biến, nói: "Trần huynh, ý ngươi là Trịnh sư đệ đang gặp nguy hiểm?"

Mộng Long chân nhân than nhẹ một tiếng, nói: "Túy huynh, hãy tin tưởng lệnh sư đệ. Theo dự đoán của ta, hắn mới chủ nhân chân chính của chiến trường linh giả."

Túy chân nhân nhìn hắn một cái thật sâu, trong con ngươi chợt lóe lên một vẻ phức tạp Text được lấy tại http://qtruyen.net

Đây là một lần đánh cược. Nếu như thắng, thì nhận được lợi ích không chỉ có Vạn Kiếm tông, không chỉ có Phiêu Miểu đại lục, mà là cả nhân tộc.

Nhưng nếu như thua cuộc, thì Vạn Kiếm tông, thậm chí là cả Phiêu Miểu đại lục sẽ tổn thất thảm trọng, khó mà gượng dậy nổi.

"Hống...."

Cước bộ sơn phong cự nhân điên cuồng gia tốc, chạy như điên về phía này. Tốc độ của hắn hiện giờ so với lúc đầu rõ ràng đã nhanh hơn gấp đôi. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã vượt qua một khoảng cách cực lớn, bàn tay khổng lồ phảng phất như có thể che lấp toàn bộ thiên địa vỗ xuống.

Hoang Man chân nhân ngẩng đầu, gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, toàn bộ thân hình cũng lập tức bành trướng lên.

Vô cùng vô tận thiên địa linh lực cuồn cuồn đổ vào cơ thể hắn, khiến cho thân thể hắn khổng lồ chẳng hề thua kém sơn phong cự nhân trước mặt chút nào.

Một bàn tay khổng lồ cũng vung ra, hung hăng va chạm với bàn tay của sơn phong cự nhân.

Pháp tướng thiên địa, lớn nhỏ tùy tâm.

Túy chân nhân cười dài một tiếng, nói: "Hiện giờ bảy ngươi chúng ta lại một lần nữa tụ hợp, cùng bọn chúng liều mạng một lần đi."

"Được."

Trong con ngươi mấy người Âm Mị chân nhân chớp động tinh mang, cùng thi triển thần thông.

Nhất thời, ở phía trước tòa cung điện khổng lồ kia bạo phát vô tận quang mang, gió nổi mây cuộn....

※※※※

Thân hình vừa chớp lên một cái, Trịnh Hạo Thiên đã vượt qua một dãy hành lang xa hoa, tiến vào một con đường nhỏ u tĩnh.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, trong con ngươi chớp động thần sắc nghi hoặc và không dám tin tưởng.

Khiến hắn ngạc nhiên là ở chỗ, cảnh tượng bên trong cung điện không ngờ lại thần kỳ như vậy.

Tất cả mọi cọng cây ngọn cỏ, chiếc bàn chiếc ghế, thậm chí là cả phù điêu giả sơn ở nơi này đều không hề có chút khí tức mục nát chút nào.

Bên trong tòa cung điện này, không ngờ lại khiến cho người ta có cảm giác sinh cơ bừng bừng.

Nhưng cũng chính bởi vì như thế mới khiến cho Trịnh Hạo Thiên cảm thấy kinh hãi cực độ.

Tòa cung điện này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng rồi, ít nhất cũng phải từ thời viễn cổ, khi long phượng lưỡng tộc kiến tạo nên tòa cung điện này. Trải qua bao nhiêu năm như vậy, cho dù có giữ gìn cẩn thận thì cũng khó chống cự nổi sức mạnh của thời gian.

Chỉ là, tất cả mọi thứ ở nơi này đều chẳng khác biệt gì so với lúc mới kiến tạo.

Lúc đầu Trịnh Hạo Thiên còn cho rằng mình đã tiến vào một hyễn trận cường đại. Nhưng Mộng Yểm lại nói cho hắn biết, tất cả những gì hắn nhìn thấy đều là chân thật.

Hít thật sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên thu liễm tâm thần, dựa theo bản đồ trong ngọc thạch mà tiến vào trung tâm cung điện.

Bước đi trên con đường mon sâu thẳm, cảm thụ từng cỗ từng cỗ lực lượng thần kỳ từ bốn phương tám hướng chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Thân thể hắn giống như một cơn lốc xoáy, thong thả nhưng không ngừng hấp thụ thiên địa linh lực từ ngoại giới.

Trịnh Hạo Thiên biết, đây cũng không phải là bản ý của hắn. Nếu như có thể thì hắn cũng không muốn hấp thu linh lực cường đại ở một nơi quỷ dị xa lạ như thế này.

Nhưng ngay sau khi hắn bước vào nơi này, quá trình này đã không thể nghịch chuyển nữa rồi.

Huyết Quang kích, kiện thần binh cường đại siêu cấp này phảng phất đang sản sinh một loại cộng minh thần kỳ nào đó với cung điện.

Theo cước bộ hắn đi tới, từng điểm từng điểm lực lượng đặc thù tiến vào trong cơ thể hắn. Ở bên ngoài thân thể Trịnh Hạo Thiên ẩn ước phóng thích ra vô số tinh quang, tựa hồ càng lúc càng bành trướng lên.

Không chỉ như vậy, chân khí linh lực bên trong cơ thể cũng tự động lưu chuyển, khiến cho tinh khí thần của hắn lên tới đỉnh cao trước này chưa từng có.

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một cánh cửa khổng lồ xuất hiện ở cuối con đường.

Trịnh Hạo Thiên tiến lên, nhìn một cái lỗ kỳ dị ở chính giữa cánh cửa. Đột nhiên, trong bất tri bất giác hắn đã đưa tay ra, cánh tay biến ảo, hóa thành một chiếc mũi kích ngắn.

Cắm mũi kích vào trong cái lỗ đó. "Ba" một tiếng vang nhỏ truyền tới, cánh cửa đột nhiên mở rộng....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương