Chiến Thiên
-
Chương 908: Thanh danh
Phiêu Miểu đại lục, trong một hạp cốc thần bí, chính là tổng đường của Vạn Bảo hiên.
Nơi này được xưng tụng là địa phương cất giấu nhiều bảo vật nhất của Phiêu Miểu đại lục, thậm chí còn không chỉ có một kiện khí tọa trấn, cho dù là tông sư chân nhân ở chủng tộc nào cũng không dám tới khiêu khích.
Trong hạp cốc, phong cảnh động lòng người, kiến trúc bên trong đều được điêu khắc xa hoa, cũng không biết phải tiêu hao tâm huyết cùng tài năng của bao nhiêu người mới tạo nên được cơ nghiệp này.
Bên trong cốc, chỉ có nhân vật tài năng bậc nhất mới có quyền ở lại.
Mà mấy năm trước, một tòa đình viện trong cốc đã trở thành điểm chú mục của toàn bộ Vạn Bảo hiên, thậm chí còn toàn bộ Phiêu Miểu đại lục.
"Chín sao..."
Một giọng nói tràn ngập vẻ khó tin vang lên trong gian phòng u tĩnh.
Đây là một thiếu nữ mỹ lệ mặc áo tím, giọng nói của nàng êm dịu dễ nghe, tuy rằng lúc này tràn ngập kinh ngạc nhưng vẫn tràn ngập một thứ mị lực thần kỳ khiến người khác chấn động.
"Vâng." Vân Phiêu Phiêu than nhẹ một tiếng, trên mặt hắn cũng có một tia cảm khái không tưởng tượng nổi: "Đây là tin tức Thiết Huyễn Hỏa tự mình truyền tới, được chính miệng Cửu U chân nhân công bố ra." Hắn dừng một chút, nói: "Với thân phận của Cửu U chân nhân, tuyệt đối không có khả năng là chuyện giả dối."
Hai mắt Hề Ngữ Đình chớp động dị quang, nàng thì thào nói: "Hạo Thiên a, ta còn đánh giá quá thấp ngươi."
Vân Phiêu Phiêu cười khổ nói: "Đại tiểu thư, không phải ngài đánh giá thấp hắn, mà người này quá mức yêu nghiệt, thật sự không thể đánh giá."
Hề Ngữ Đình nao nao, lập tức bật cười nói: "Đại trưởng lão, có thể khiến ngươi đánh giá như vậy, từ trước đến nay đúng là lần đầu tiên."
Vân Phiêu Phiêu nhún hai vai, nói: "Chiến tích của tiểu tử kia đúng là đệ nhất thiên hạ. Phóng mắt nhìn khắp đại linh giới, cũng không hề có người xuất sắc hơn hắn, hừ." Hắn hừ nhẹ một tiếng, nói: "Lão phu hiện tại còn đang hoài nghi, hắn là con tư sinh của vị cấm địa nào, bằng không làm sao có thể dễ dàng tấn chức chín sao như vậy."
Khóe miệng Hề Ngữ Đình nhếch lên, lộ ra một tia tiếu ý nhàn nhạt, nói: "Đại trưởng lão, ngài đố kỵ rồi."
Vân Phiêu Phiêu giật mình cười khổ, nói: "Đúng vậy, lão phu thực sự đố kỵ." Dứt lời, hắn cúi người hành lễ với Hề Ngữ Đình.
Hề Ngữ Đình kinh ngạc nói: "Đại trưởng lão, ngài làm thế là có ý gì?"
Vân Phiêu Phiêu nghiêm mặt, nói: "Lúc trước người đã hạ lệnh, phải đối đãi đặc biệt với Trịnh Hạo Thiên, lão phu từng có dị nghị, nhưng lúc này mới biết được đại tiểu thư thật sự tuệ nhãn như đuốc, lão phu tâm phục khẩu phục. Ha ha, Vạn Bảo hiên trong tay đại tiểu thư nhất định có thể bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ (*)."
Hề Ngữ Đình mỉm cười, phất tay áo một cái, nói: "Đại trưởng lão quá khen, ngươi xem Trịnh Hạo Thiên tấn chức chín sao nhanh như vậy, đến tột cùng là phúc hay họa?"
Vân Phiêu Phiêu trầm ngâm cả nửa ngày, nói: "Nhìn khắp cả lịch sử các chủng tộc, chưa bao giờ có tiền lệ tấn chức chín sao nhanh như vậy, lão phu cũng không dám khẳng định, thế nhưng..." Hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, nói: "Nếu hắn có thể đột phá thành đại linh giả, như vậy tương lai nhất định trở thành tông sư."
Hề Ngữ Đình chậm rãi gật đầu, dịu giọng nói: "Tông sư sao...."
"Vâng." Vân Phiêu Phiêu nghiêm nghị nói.
Dường như suy nghĩ một hồi lâu, Hề Ngữ Đình đi tới trước bàn, viết xuống một bức thư: "Đại trưởng lão, nhờ ngài mang thư giao cho Trịnh Hạo Thiên, ta nghĩ... ngày gặp lại hắn hẳn không còn quá xa nữa rồi."
Vân Phiêu Phiêu cung kính nhận thư, sau đó cáo từ rời đi, chỉ là trong lòng hắn có trăm ngàn ý nghĩ, khó có thể nói hết.
...................
"Chín sao? Vân sư huynh, ngươi chắc chắn?"
Trong Vạn Kiếm tông, đường đường là chưởng giáo chân nhân cũng phải biến sắc, trầm giọng hỏi.
Vân thái thượng trưởng lão nghiêm nghị gật đầu, nói: "Chưởng giáo chân nhân, chuyện này đã được Cửu U chân nhân xác nhận, tuyệt đối không thể giả được."
Chưởng giáo chân nhân khẽ nhíu mày, hắn đứng lên, đi qua đi lại trong đại điện.
Hắn đương nhiên biết, xưng hào chân nhân của Cửu U chân nhân tuyệt đối là hàng thật giá thật, nếu hắn đã dích thân công bố chuyện này thì Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối phải một linh giả chín sao, không thể nghi ngờ.
Chính là trong tông phái, không ngờ xuất hiện một nhân vật thiên tài như vậy, đây tuyệt đối là một chuyện đại hỉ, thế nhưng thân là chưởng giáo của con quái vật lớn như Vạn Kiếm tông, vấn đề hắn phải lo nghĩ còn rất nhiều.
Sau một lát, hắn rút cuộc cũng dừng lại, nói: "Vân sư huynh, Trịnh Hạo Thiên đã tấn chức chín sao, cho nên chắc chắn đã rời khỏi chiến trường linh giả, hiện tại hắn ở nơi nào?"
Vân thái thượng trưởng lão cười khổ một tiếng, nói: "Theo đạo lý mà nói, một khi Hạo Thiên rời khỏi chiến trường, thì hẳn là sẽ quay về tông môn, thế nhưng thân phận hiện tại của hắn lại bất đồng, cho dù muốn ở bên ngoài lịch lãm mấy năm, cũng là rất bình thường." Hắn dừng một chút, lại nói: "Chưởng giáo chân nhân, Hạo Thiên hắn không chỉ là linh giả chín sao, mà còn là một vị phù đạo đại sư hàng thật giá thật đó."
Ẩn ý trong lời này của hắn vô cùng rõ ràng, với biểu hiện cùng tiềm lực mà Trịnh Hạo Thiên đã thể hiện ra ngoài, cho dù không dựa vào môn phái thì cũng có thể sống sót vô cùng dễ dàng, nếu như chưởng giáo chân nhân muốn nắm chặt hắn trong tay thì tuyệt đối không thể đối đãi theo lẽ thường.
Nếu như là người khác nói như vậy, chưởng giáo chân nhân chắc đã sớm giận tím mặt rồi.
Thế nhưng, Vân thái thượng trưởng lão có thân phận đặc thù, mà biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên bên trong chiến trường linh giả không thể dùng từ kinh tài tuyệt diễm để hình dung nữa rồi, mà phải dùng tới từ yêu nghiệt nghịch thiên rồi, cho dù có coi trọng hơn một trăm lần thì cũng là lẽ đương nhiên.
Vì thế, chưởng giáo chân nhân chậm rãi gật đầu một cái, không ngờ chấp nhận những lời này.
"Vân sư huynh, ngươi xem bên Vạn Bảo hiên..."
"Chưởng giáo chân nhân yên tâm..." Vân thái thượng chưởng lão vội vàng nói: "Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa, từ khi hắn gia nhập Vạn Kiếm tông, tuy rằng chúng ta không ban cho hắn bao nhiêu bảo vật, nhưng dựa theo ý tứ sư tôn, dành cho hắn toàn bộ phương hướng để tự do phát triển, có lẽ bởi vì như thế nên tài năng của hắn mới không ngừng lớn mạnh từ trong lịch lãm, hơn nữa, sư phụ hắn, cha mẹ hắn, các bạn bè của hắn đều ở trong Vạn Kiếm tông, vì thế hắn tuyệt đối không có khả năng ruồng bỏ môn phái, chuyển ra đầu nhập vào Vạn Bảo hiên."
Chưởng giáo chân nhân chậm rãi gật đầu, mặc dù trong lòng hắn cũng có đánh giá như vậy, thế nhưng mãi sau khi được Vân thái thượng trưởng lão tán thành, hắn mới chân chính yên tâm trở lại.
Vân thái thượng trưởng lão trầm ngâm một chút, nói: "Chưởng giáo chân nhân, Hạo Thiên tiến giai nhanh như vậy, có thể nói chưa có người nào làm được, đối với hắn mà nói chưa chắc đã là chuyện tốt."
Chưởng giáo chân nhân nhíu chặt lông mày, nói: "Ngươi đang lo lắng, con đường tiến giai của hắn sẽ dậm chân tại đây?"
"Vâng." Vân Thái thượng trưởng lão bình tĩnh nói: "Nếu Hạo Thiên có thể tiến thêm một bước nữa , tấn chức đại linh giả, như vậy thành tựu sau này sẽ không thể đo đếm, nhưng nếu trong trăm năm không cách nào đột phá cánh cửa đó, thì cả đời này hắn chỉ có thể dậm chân tại chỗ mà thôi."
Chưởng giáo chân nhân sắc mặt hơi buồn bã, hắn chậm rãi gật đầu, ngẩng đầu nhìn trời, cũng không biết trong lòng suy nghĩ đến nơi nào.
....................
"Chín sao?"
"Chín sao?"
"Chín sao.........."
Trong Vạn Kiếm tông, Bạch Thảo Phong, Khô Vinh phong, Bá Vương phong.....
Hầu như bất cứ trung phong nào cũng đều bàn luận việc này.
Linh giả chín sao, bên trong Vạn Kiếm tông lại có thêm một linh giả chín sao, vị linh giả chín sao này thời gian tấn chức quá ngắn, chỉ có mấy năm, tiến nhập chiến trường linh giả chưa đầy hai năm.
Đã có như vậy, không ngờ hắn còn tấn chức với chín sao.
Cũng không phải hạ phong nào cũng có cường thể linh giả tọa trấn, phàm là phong nào có thể sinh ra cường thể linh giả, thì chắc chắn đều có ghi chép về chiến trường linh giả.
Bọn họ tuy không thực sự biết được sự huyền bí của linh giả chín sao, thế nhưng cũng hiểu được linh giả chín sao tuyệt đối là tồn tại đỉnh cao trong cảnh giới linh giả.
Nhân vật như vậy... ít nhất...bên trong giới linh giả chính là tồn tại vô địch.
Cho dù gặp phải đại linh giả bình thường cũng có thể buông tay đánh một trận, không rơi xuống hạ phong.
"Ha ha, Hạo Thiên kia, luôn mang cho chúng ta niềm vui ngoài ý muốn, cái danh xưng sư phụ của lão phu thật đúng là không xứng nổi." Cừu Đường Cổ cạn sạch một chén rượu, phóng tiếng cười dài.
Trong Vạn Kiếm tông, hắn là sư phụ trên danh nghĩa của Trịnh Hạo Thiên.
Nhưng chỉ cần không phải người ngu ngốc cũng biết, một người ngay cả cảnh giới linh giả cũng không đạt được, tuyệt đối không có khả năng giáo dục ra một linh giả chín sao.
Cừu Đường Cổ, chỉ có thể là một sư phụ hữu danh vô thực mà thôi.
Đối diện với hắn, Trịnh Thành Liêm mỉm cười nói: "Cừu lão ca, ngươi dù không xứng với danh phận sư phụ của hắn, nhưng tuyệt đối là một nhạc phụ tốt."
Hai vị lão nhân nhìn nhau đều vui vẻ cười lớn.
Mấy năm trước, Trịnh Thành Liêm trước mặt Cừu Đường Cổ chỉ là một thợ mộc hèn mọn mà thôi.
Thế nhưng theo thực lực Trịnh Hạo Thiên càng ngày càng mạnh, Trịnh Thành Liêm cũng nước lên thuyền lên, trong toàn bộ Vạn Kiếm tông, căn bản không ai dám đắc tội với hắn.
Hôm nay tin tức truyền ra từ trên chủ phong, ngay cả vị linh giả đại nhân truyền tin nhìn thấy Trịnh Thanh Liêm cũng phải tỏ ra tươi cười, mặc dù không đến mức nịnh nọt lấy lòng, nhưng tuyệt đối là đối đãi bình đẳng, nào có nửa điểm cao cao tại thượng của linh thể cường giả trước mặt người thường nữa chứ.
Vì thế, trước mặt Cừu Đường Cổ, Trịnh Thành Liêm hiện tại có thể buông tay hoàn toàn, bình đẳng đối thoại.
Cái gọi là cha dựa vào con tốt, cũng chính là như thế.
Trên Bá Vương phong, phong chủ Âu Dương Húc sắc mặt âm trầm, hắn nhìn phi kiếm truyền thư, trên mặt thần tình thay đổi.
Trong Vạn Kiếm tông, nếu như nói có phong nào mang thù hận với Bạch Thảo phong, thì Bá Vương phong tuyệt đối được xếp hạng đầu.
Âu Dương Húc tuy rằng rất coi trọng Trịnh Hạo Thiên, thế nhưng hắn không thể nào ngờ tới, tốc độ tiến bộ của người này không ngờ mau lẹ như vậy, quả thực là trực nhập vân tiêu (vọt thẳng qua trời), đạt tới một mức độ khiến ngay cả hắn cũng phải ngưỡng vọng.
"Phong chủ đại nhân, người xem..."
Một gã đệ tử đứng cạnh hắn, cẩn thận hỏi.
Âu Dương Húc chậm rãi thu lại phi kiếm truyền thư, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Toàn bộ đại sảnh tuy rằng nhiều người, nhưng tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, không dám quấy rầy phong chủ đại nhân đang trầm tư.
Cũng không biết qua bao lâu, Âu Dương Húc đột nhiên thở dài một tiếng, thần tình hắn cô đơn, dường như đột nhiên già hơn mười tuổi.
"Chuẩn bị hậu lễ cho ta, lão phu tự thân tới Bạch Thảo phong, bái phỏng Trịnh Thành Liêm."
"Phong chủ, ngài...." Mấy vị trưởng lão trong phong đều kinh hô lên.
Âu Dương Húc lắc đầu, nói: "Người mạnh hơn ta, Trịnh Hạo Thiên dù sao cũng là môn hạ trong tông, chỉ cần chúng ta cúi đầu nhận lỗi, hắn hẳn không đến mức đuổi cùng giết tuyệt đâu." Nhìn thần tình khác nhau trong mắt mọi người, hắn phất tay, nói: "Đi đi..."
Mọi người đều lui ra, nghĩ ngày trước trong phong huy hoàng, cùng với hôm nay thanh danh hiển hách của Trịnh Hạo Thiên, đều cảm khái hàng vạn hàng nghìn, khoảng cách cũng giống như cách nhau một đời.
(*)Bách xích can đầu:
Bách: trăm; xích: thước; can: cây sào; đầu: cái đầu.
Nghĩa: Cây sào trăm thước. Nguyên câu là: "Bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ" ("Dù đã lên tới đầu cây sào cao trăm thước, nhưng vẫn cố tiến thêm một bước nữa"). Ý nói: Có tài cao, nhưng không lấy làm tự mãn, vẫn cố gắng để tiến bộ thêm. Thành ngữ "bách xích can đầu" chỉ người có tài năng, đạo đức ở đỉnh cao.
Vù.....
Một cơn gió lớn thổi qua, bên trong sa mạc vô biên vô tận cuộn lên từng cơn lốc xoáy cường đại đến khó tin.
Vô số đất cát bị gió cuốn lên bầu trời, hình thành một cơn bão cát che trời lấp đất, dường như có thể giết sạch sẽ tất cả các sinh linh trên thế giới.
Mà trên thực tế, trong Tử Vong sa mạc nguy hiểm cực độ này, loại bão cát quy mô này cũng không hiếm thấy, hầu như mỗi khắc đều xảy ra. Chỉ là, phạm vi của Sa Mạc tử vong quá lớn, tình trạng bão cát phân tán khắp nơi lại khiến nó lại trở nên cực kỳ hiếm thấy rồi.
Rất lâu sau đó, cuồng phong kịch liệt cuối cùng cũng dừng lại.
Khi bão cát qua đi, trên mảnh đất chỉ thấy một vùng cát vàng, phóngc mắt nhìn lại hoàn toàn không thấy điểm đầu điểm cuối.
Bỗng nhiên, một chỗ trong sa mạc chợt khẽ nhúc nhích, một ụ cát bị nhẹ nhàng hất lên, lộ ra một cái động đen thui bên trong.
Bên trong động, một đạo quang mang hắc sắc một nhiên xuất hiện, đạo quang mang hắc ám này hình thành một cái phòng hộ tráo hình tròn, tuy rằng đất cát bốn phía tạo thành áp lực cực lớn, nhưng vẫn vững chắc và kiên định như cũ, dường như không bị hoàn cảnh sa mạc ác liệt xung quanh ảnh hưởng.
Hắc quang chợt lóe, quang tráo vỡ tan, hai đạo nhân ảnh từ bên trong động ngầm nhảy ra ngoài.
Nếu Trịnh Hạo Thiên ở đây, thì chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra hai kẻ này chính là Hách Liên Diệc vùng Hách Minh của Thương Khung đại lục.
Nhìn bão cát dữ dội phía xa, trong lòng Hách Minh còn sợ hãi nói: "Đại sư huynh, Tử Vong sa mạc này đúng là danh bất hư truyền, loại bão cát này ẩn chứa uy lực thiên địa, nếu không có ngài ở đây, tiểu đệ chỉ sợ khó thoát kiếp nạn này."
Hách Liên Diệc chậm rãi lắc đầu, nói: "Nhị sư đệ, ngươi cũng không nên tự coi nhẹ mình, loại bão cát mức độ này, hoàn toàn không thể đả thương ngươi."
Miệng hắn tuy trấn an, nhưng trong lòng cũng thừa nhận, nếu thực sự một mình gặp loại bão cát siêu cấp này, với thực lực của Hách Minh, sợ là khó có thể may mắn tránh thoát.
Hách Minh sắc mặt hơi đỏ lên, hắc đang định nói, khóe mắt trong lúc vô tình đảo qua, sắc mặt đột nhiên đại biến, kinh hô lên: "Không thể nào..."
Hách Liên Diệc giật mình, liếc mắt nhìn theo ánh mắt của Hách Minh, sau đó sắc mặt hắn cũng trở nên ngưng trọng.
Phương hướng kia chính là phương hướng mà bão cát đã đi xa. Nhưng hiện giờ, hắn lại loáng thoáng bên trong có một đạo thân ảnh mờ nhạt từ bên trong cơn bão cát kinh khủng, từng bước từng bước tiến tới.
Trong bão cát khổng lồ, một đạo thân ảnh dường như thật nhỏ bé, thế nhưng trong mắt Hách Minh cùng Hách Liên Diệc, đạo thân ảnh này lại cao lớn đến mức độ không với tới.
Ngay cả với tài năng của Hách Liên Diệc, khi gặp phải bão cát cũng chỉ có thể thi triển hắc ám phù triện, ẩn mình thật sâu trong lòng đất, chờ đợi cơn bão cát qua đi. Thế nhưng, đạo thân ảnh kia lại có thể ung dung bước đi bên trong cơn bão cát đó.
Bất quá bước đi của hắn lại chậm chạp khó khăn, dường như trên người hắn mang theo vật có trọng lượng lớn vậy, bước chân đôi khi có hơi lảo đảo.
Thế nhưng, nhìn đạo nhân ảnh kia Hách Liên Diệc cùng Hách Minh đều có một cảm giác lạnh lẽo mơ hồ khó hiểu, trong mắt bọn họ lộ vẻ hoảng sợ khó tin, dường như nhìn thấy ác quỷ mới bước từ địa ngục lên chậm rãi tới gần, trong lòng bất giác rùng mình.
"Đây là... kim cương Hoàng." Hách Minh đột nhiên thất thanh kêu lên.
Từ trong bão cát đi ra đúng là một con kim cương to lớn.
Tuy rằng trong mắt nhân tộc, toàn bộ tộc kim cương hầu như giống nhau một khuôn điêu khắc ra, thế nhưng với con kim cương này, Hách Minh chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra thân phận của nó.
Dù cho lúc này, bộ lông kim sắc trên người Hoàng đã bị bão cát nhuộm thành một màu vàng đất, nhưng điều này vẫn không thể che khuất khí thế ngạo thị thiên địa của hắn.
Kim cương Hoàng đột nhiên gia tăng tốc độ, giống như bởi vì phát hiện sự tồn tại của bọn họ, cho nên mới nhanh chóng tiến tới gần.
Sau khi rời khỏi phạm vi bao phủ của bão cát, tốc độ hắn lập tức tăng mạnh, đồng thời khoảng cách hai bên dùng bị thu hẹp lại với một tốc độ khó tưởng tượng được.
Sắc mặt Hách Minh tái nhợt, nói: "Đại sư huynh, ngài mau đi, ta cố gắng quấn lấy hắn, ách..."
Hách Liên Diệc giật mình, thần tình cổ quái quay đầu lại, nói: "Nhị sư đệ, vì sao ta phải đi?"
"Bởi vì, bởi vì..." Hách Minh trợn mắt líu lưỡi cả nửa ngày, giọng nói càng lúc càng nhỏ lại: "Bởi vì hắn là Hoàng."
"Hoàng thì làm sao?" Trên mặt Hách Liên Diệc xuất hiện một tia hào quang khác thường, ánh mắt hắn thoáng nhìn xuống mu bàn tay mình, nói: "Ta đã tấn chức bảy sao, đang muốn có đối thủ để thử tay một chút."
Hách Minh kinh ngạc nhìn vị đại sư huynh, trong lòng xuất hiện một chút hổ thẹn.
Đại sư huynh vẫn là đại sư huynh, cũng chỉ có nhân vật anh tài như đại sư huynh mới có đủ tài năng để địch lại kim cương Hoàng a.
"Ha ha, thì ra là Hách Liên Diệc của nhân tộc, thực sự là may mắn."
Giọng nói sang sảng của Hoàng, ầm ầm vang lên bên tai giống như sấm động.
Hách Liên Diệc ngẩng đầu, trên người dâng trào chiến ý: "Hoàng, ngươi tới vừa lúc, chúng ta phóng tay đánh một trận thôi."
Cổ tay hắn vung lên, một tấm Đại hắc ám phù triện lập tức xuất hiện trong tay, cả người hắn lập tức bị bao phủ bởi một tầng sương mù hắc sắc dày đặc. Đối diện với một đối thủ như Hoàng, ngay cả hắn cũng không dám có ý coi nhẹ, khinh thường nào.
Nhưng mà, thân hình Hoàng phía xa đột nhiên chậm đi, đến khi đạt một cự ly thích hợp liền dừng lại.
"Hách Liên Diệc, ta không phải tìm ngươi để quyết đấu."
Hách Liên Diệc sửng sốt, miệng hắn mấp máy mấy cái, cuối cùng chậm rãi thu lại phù triện.
"Kim cương Hoàng, ngươi không muốn quyết đấu với ta, thì đến nơi này làm gì?"
Hoàng ngoác miệng cười, nói: "Ta chỉ muốn biết một việc."
"Chuyện gì?" Hách Liên Diệc nhíu mày, đột nhiên nói: "Chẳng lẽ có liên quan đến nhân tộc bọn ta?"
"Không sai."
"Hừ, kim cương Hoàng, ngươi muốn biết cơ mật của nhân tộc chúng ta, nhưng ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi sao?" Hách Liên Diệc khinh thường cười lạnh nói.
Hoàng khẽ lắc đầu, nói: "Chuyện ta muốn biết cũng không phải cơ mật gì, mà chỉ muốn xác nhận một việc mà thôi."
Hách Liên Diệc trong lòng dâng lên một chút tò mò, hắn trầm giọng nói: "Chuyện gì?"
"Thiên tài Trịnh Hạo Thiên trong nhân tộc của các ngươi, có phải đã tấn chức chín sao?" Hoàng chậm rãi nói ra từng chữ.
"Chín, chín, chín sao?"
Hách Liên Diệc trợn tròn mắt, ngay cả miệng cũng bất nhã há hốc ra.
Dù cho chuyện rợn người khác phát ra từ miệng kim cương Hoàng, chỉ sợ cũng không thể khiến hắn thất thố như vậy.
"Chín sao? Không thể nào...." Hách Minh hầu như rít lên: "Nửa năm trước chúng ta gặp hắn, lúc đó hắn mới vừa tấn chức sáu sao, làm sao có khả năng đã tấn chức tới chín sao rồi. Kim cương Hoàng, tin tức của ngươi từ đâu mà có?"
Hoàng hai tay khoanh ngực, lạnh lùng nhìn Hách Liên Diệc, đối với câu chất vấn của Hách Minh hắn chẳng thèm quan tâm, dường như trong mắt hắn, căn bản không tồn tại người này.
Sắc mặt Hách Minh đỏ rực nhìn chằm chằm Hoàng, những cũng không dám có ý tiến lên.
Hách Liên Diệc hít sâu một hơi, hắn vung tay, chợt phát ra một đạo quang mang hắc sắc, hàn quang này chợt lóe trước mặt mọi người rồi dung nhập vào trong hư không.
Hoàng lẳng lặng chờ đợi, không khí nơi đây đột nhiên trở nên cực kỳ cổ quái. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://qtruyen.net
Một khắc sau, không gian đột nhiên xuất hiện một tia dao động cổ quái, một quang mang hắc sắc lại xuất hiện.
Hách Liên Diệc bắt lấy vậy ấy, thần niệm hắn đảo qua, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt không còn một tia huyết sắc.
"Thế nào?"
"Hắn, quả nhiên tấn chức chín sao." Giọng nói khổ não của Hách Liên Diệc vang lên.
Hoàng ngửa đầu, hắn huýt lên một tiếng sáo dài, xoay người rời đi, trong tiếng huýt lộ ra một vẻ vui mừng cực độ.
Hách Liên Diệc nhìn chằm chằm vào gáy của Hoàng, ở nơi đó, ấn ký tám sao lập lòe chớp động, giống như tỏa ra ánh sáng chói mắt trong đêm tối.
..............
"Chín sao, Hạo Thiên tấn chức chín sao rồi." Lâm Đình kêu lên khó tin.
Dư Uy Hoa ngoác miệng cười lớn, nói: Ta đã nói rồi, tiểu tử này chắc chắn sẽ khiến chúng ta chấn kinh, ha ha...."
Cừu Hinh Dư tuy rằng không nói chuyện, thế nhưng trong đôi mắt đẹp kia của nàng cũng không thể che giấu thần thái vui mừng đang chớp động bên trong.
Sau khi nhận được phi kiếm truyền thư của môn phái, cả ba người bọn họ đều mừng rỡ như điên.
"Chín sao....mười tám tháng tấn chức chín sao a." Trì Minh Hiên thở dài một hơi khó tin nói: "Trịnh sư đệ thí luyện thế nào... không ngờ, không ngờ tấn chức nhanh như vậy?"
Văn Nhân Băng Oánh mỉm cười, nói: "Trì sư huynh, Trịnh sư đệ không phải vật trong ao, ngay cả Thất Xảo phụ nhân cũng cực kỳ xem trọng thành tựu tương lai của hắn, tạo ra một chiến tích nghe rợn người như vậy cũng chẳng có gì lạ."
Trì Minh Hiên cười khổ một tiếng, nói: "Nghe rợn người? Chuyện này còn gọi là nghe rợn người nữa sao?"
Đúng thế, mười tám tháng tấn chức chín sao, loại chiến tích này nhìn khắp toàn bộ đại linh giới, dường như cũng không có ai làm được. Tuy rằng không dám nói là sau này không ai làm được, nhưng tuyệt đối là chưa từng có ai làm nổi.
Văn Nhân Băng Oánh ngẩng đầu, nhìn về tinh không phía xa, trong lòng chợt hiện lên cảnh tượng lúc trước, khi nàng mang theo đám người Trịnh Hạo Thiên tiến vào Vạn Kiếm tông.
Tràng cảnh này thoáng xẹt qua lòng nàng như một tia chớp.
Tu luyện giả nho nhỏ bất kham ngày trước, hôm nay đã biến thành một tồn tại ngay cả ngàng cũng phải ngưỡng mộ.
Hơn nữa cứ theo đà này, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, kỳ tích này sẽ còn kéo dài đến tận sau này, đến mức nàng không thể nào với tới được nữa.
Nàng mở miệng, nhỏ giọng: "Vạn Kiếm tông chúng ta, có thể lại xuất hiện một vị chân nhân a."
Ánh mắt đám người Trì Minh Hiên ngưng trọng lại, trong lòng liên tưởng đến một chuyện mà đến chính mình cũng khó có thể tin.
...............
"Chín sao, trong nhân tộc không ngờ có thể sinh ra một vị trong mười tám tháng tấn chức linh giả chín sao?"
"Đi, tìm kiếm thông tin về hắn, ta phải biết tất cả về hắn."
"Giết hắn, nếu không làm được, thì đừng làm địch với hắn."
Trong lúc nhất thời, toàn bộ chiến trường, thậm chí toàn đại linh giới, cái tên Trịnh Hạo Thiên lan truyền với tốc độ chóng mặt, vô luận là cường giả trong chủng tộc nào đều biết đến tồn tại của nhân vật thiên tài này.
Trịnh Hạo Thiên, tuy rằng hắn không có thành tựu tông sư, nhưng đã không còn là hạng người tiểu tốt vô danh nữa.
Cửu U doanh địa, trước ngọc bia, một vị lão nhân tóc đỏ cười ha hả nói: "Triệu Bác lão đệ, theo ta được biết, Trịnh Hạo Thiên đã rời chiến trường, ngươi có định khiêu chiến hắn nữa không đây?"
Triệu Bác liếc mắt nhìn bằng hữu, lạnh lùng nói: "Ngươi yên tâm, ta còn không ngốc đến mức không tự lượng sức mình, muốn bị người khác hành hạ đến chết."
Dứt lời, hắn xoay người không chút do dự rời khỏi doanh địa.
Phía sau hắn, hồng phát lão giả phóng tiếng cười lớn, chỉ là trong tiếng cười toát ra vị đạo cảm khái cùng thê lương vô cùng......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook