Chiến Thiên
Chương 897: Thánh khí

Hai đạo thủy tiễn bắn đi trong đáy biển, tạo ra một sắc thái hoa mỹ và khí tức mênh mông và khủng bố.

Tiếng gầm gừ của Bát tí ma viên thông qua sóng nước mà không ngừng truyền ra xa. Chỉ cần từ tiếng gầm rống của hắn là có thể biết được, sự phẫn nộ trong lòng hắn đã lớn tới mức nào.

Một ngày trôi qua, khoảng cách từ đây tới nơi hắn hóa thân thành kim quang đại ngư đã rất xa rồi. Với tốc độ của hai người bọn hắn trong nước mà nói, lúc này đã rời xa khỏi trung tâm hải vực, thậm chí còn có thể xé rách không gian di chuyển rồi.

Nhưng mãi cho tới lúc này, hắn vẫn không thể nào đuổi kịp con bạch tuộc đáng chết trước mắt.

Con bạch tuộc này chỉ là một hải quái tám sao, mà hắn lại là đại linh giả đỉnh phong, hơn nữa còn là đại linh giả tu luyện sát lục chi đạo.

Thực lực giữa song phương chênh lệch giống như trời với đất, căn bản không gì có thể bù lấp được.

Nhưng truy đuổi suốt một ngày trời rồi mà hắn căn bản không thể nào thu hẹp khoảnh cách được.

Tuy hắn đã từng mấy lần xé rách không gian, muốn trực tiếp chặn đường con bạch tuộc kia lại, nhưng rất hiển nhiên, khả năng nắm giữ không gian của con bạch tuộc kia cũng chẳng kém hơn hắn chút nào.

Một khi phát hiện phía trước có dao động không gian, nó sẽ chuyển hướng trong nháy mắt, khiến cho Bố Lan Đăng mấy lần công cốc, tức đến nổ phổi.

Có lẽ, chính bởi vì tâm tình dần dần bất ổn, cho nên hắn không hề phát hiện, kỳ thật trong quá trình trốn chạy, con bạch tuộc trước mắt có mấy cơ hội cực tốt để cắt đuôi hắn, nhưng từ đầu tới cuối nó lại không hề lợi dụng.

Đương nhiên, đối với bản thân mình, Bố Lan Đăng cũng tràn đầy tự tin, đặc biệt là khí tức của tử vong huyết quang để lại trên người bạch tuộc. Cho dù có tạm thời mất đi tung tích, cũng có thể đuổi theo đồng thời chém chết nó dưới đao.

Dưới đáy biển, cũng có sơn mạch hạp cốc liên miên bất tuyệt.

Khi bọn hắn truy đuổi tới một cái hạp cốc, đám hắc vụ tối đen kia rốt cuộc cũng chậm lại.

Hai mắt Bố Lan Đăng lập tức sáng lên. Con đại ngư kim sắc do hắn biến thành lập tức giống như ăn phải thuốc lắc, điên cuồng quẫy động thân hình, tốc độ bản thân vốn đã tiếp cận với cực hạn lại đột ngột tăng thêm ba thành.

Tuy loại tốc độ này không thể kéo dài, chỉ có thể bùng bổ trong một thời gian ngắn mà thôi, nhưng dùng vào thời điểm này không thể nghi ngờ là cực kỳ chính xác.

Sóng nước trước mắt đột nhiên bị xé tan, đại ngư do kim sắc quang tráo hình thành dùng một tốc độ không gì sánh nổi, cuối cùng cũng lao vào trong đám hắc vụ.

Bố Lan Đăng cất tiếng cười điên cuồng. Bốn cánh tay cường tráng vạm vỡ từ trong cơ thể quang ngư phóng vụt ra, mạnh mẽ vũ động trong đám hắc vụ, tựa hồ muốn bắt lấy cái gì đó.

Nhưng tiếp đó, động tác của Bố Lan Đăng lại ngừng lại. Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, bốn cánh tay của mình, không ngờ không thể bắt được thứ gì.

Dựa theo thể tích của bạch tuộc và diện tích đám hắc vụ này bao phủ mà xem, thì chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

Bố Lan Đăng tức giận hừ một tiếng. Hai mắt hắn đột nhiên lóe sáng, một cỗ lực lượng kỳ dị lập tức tràn ra, Đám hắc vụ tối đen kia đã không thể ngăn trở tầm mắt hắn nữa rồi.

Nhưng, chỉ trong nháy mắt, hai mắt hắn đã trợn tròn lên.

Hắn đã nhìn thấy, bên trong đám hắc vụ này, làm gì còn tung tích của con bạch tuộc kia nữa. Thay vào đó, không ngờ lại là một tên linh giả ngư nhân.

"Ngư nhân...."

Sắc mặt Bố Lan Đăng lập tức trở nên cực kỳ khó coi...

Hắn rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao mình lại không thể đuổi kịp còn bạch tuộc kia rồi. Bởi vì so tài tốc độ trong đáy biển với hắn, cũng không phải là sinh vật chậm chạp như bạch tuộc, mà mà linh giả ngư nhân - chủng tộc vẫn luốn lấy tốc độ mà nổi danh thiên hạ.

Không chỉ như vậy, hắn cũng lập tức hiểu được, con bạch tuộc kia căn bản chỉ là ngụy trang. Bên trong, kỳ thật chính là một tên linh gỉa ngư nhân cường đại.

"Hừ, muốn chết."

Bố Lan Đăng rống giận, trên bốn cánh tay thò ra khỏi người kim sắc quang ngư lập tức lóe lên bốn đạo kim quang, cuốn về phía Trịnh Hạo Thiên không chút lưu tình.

Là một trong những thủ vệ giả của chiến trường, Bố Lan Đăng đại nhân hắn không ngờ lại bị một tên linh giả ngư nhân nho nhỏ lừa gạt. Đây là chuyện nhục nhãn đến mức nào chứ. Quả thật so với chuyện bị hải quái tám sao khiêu khích còn khó chấp nhận hơn.

Từng đạo từng đạo quang mang kim sắc đánh về phía ngư nhân do Trịnh Hạo Thiên biến thân mà thành. Đám quang mang này chớp động chói mắt, hơn nữa còn từ các phương hướng bất đồng mà tới, chỉ trong nháy mắt đã hợp thành một tòa kim sắc quang quyển đại trận. Vô tận quang quyển biến hóa vô thường, vô luận tên ngư nhân kia có muốn bỏ chạy theo phương hướng nào thì cũng không thể tránh né được.

Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, thân thể hắn đột nhiên duỗi thẳng, một cỗ chiến ý khổng lồ từ trên người cũng điên cuồng tràn ra.

Hắn bỏ chạy suốt một ngày trời, cuối cùng cũng xác định được, trừ con bát tí ma viên đang truy đuổi mình ra, không hề có truy binh nào khác nữa.

Một khi đã vậy, hắn đương nhiên phải phóng tay đánh một trận, quyết không lùi bước.

Cổ tay vừa lật, Thương Long thiền trượng lập tức xuất hiện trong tay. Thiền trượng khẽ rung lên, vô tận quang điểm lấp lánh lập tức tràn ra bốn phương tám hướng.

Bất quá, đám tinh quang này cũng không biến đổi thành kiếm trận, mà trực tiếp trùng kích và quang quyển của đối phương.

Kiếm Hải đại trận của Vạn Kiếm tông mặc dù là công pháp cường đại nhất đẳng thiên hạ, nhưng muốn phát huy uy lực chân chính của kiếm trận ra, thì nhất định phải tinh thông trận pháp chi đạo.

Tạo nghệ bản thân trên trên phương diện kiếm trận ra sao, Trịnh Hạo Thiên cũng biết rõ. Cho nên hắn phi thường dứt khóat không sử dụng kiếm trận, mà dùng toàn bộ lực lượng tinh quang ngưng hợp lại một chỗ rồi trùng kích quang quyển.

"Oanh, oanh, oanh...." Vô số tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Đám tinh quang ngưng tụ lại một chỗ, vừa đụng phải kim sắc quang quyển liền lập tức tự động nổ tung. Tựa như ở bên trong quang quyển có một lực lượng vô hình, có thể khóa chặt toàn bộ không gian, khiến cho tất cả mọi thứ đều không thể thoát ly.

Không chỉ như vậy, thân thể Trịnh Hạo Thiên cũng cảm nhận được lực lượng trói buộc cực lớn. Cái quang quyển này còn chưa chạm tới thân thể mà đã gây cho hắn áp lực như vậy rồi.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên thoáng trầm xuống, hắn hừ lạnh một tiếng, cổ tay vừa lật, Huyết Quang kích linh thể đã xuất hiện trong tay hắn với hình thái của Huyết Quang kích.

Tiếp đó, trên người hắn chợt lóe lên một tia quang mang huyết sắc. Trong một khắc khi tia quang mang huyết sắc này lóe lên, toàn bộ lực lượng trói buộc quanh người Trịnh Hạo Thiên lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Hơn nữa ở trước mặt hắn còn xuất hiện một khe nứt không gian cực lớn.

Thân hình ngư nhân khẽ lay động, lập tức tiến vào trong khe nứt. Khi hắn một lần nữa xuất hiện thì đã thoát ly khỏi phạm vi kim sắc quang quyển khống chế, đồng thời đứng ở một nơi cách đó rất xa rồi.

Hai mắt Bố Lan Đăng lập tức trợn tròn lên. Hắn trợn mắt líu lưỡi nhìn khe nứt không gian kia chậm rãi khép lại, miệng thất thanh kêu lên."Thánh khí...."

Từ trên người hắn chợt dâng lên một cỗ khí tức cuồng nhiệt không cách nào hình dung được. Mà ngay cả hai tròng mắt hắn cũng trở nên đỏ lừ mất rồi.

Hắn nổi giận gầm một tiếng, thân hình đã lao vụt đi như bay, đồng thời hướng về phía Trịnh Hạo Thiên mà bắn tới.

Xa xa, khóe miệng Trịnh Hạo Thiên chợt nhếch miệng, lộ ra một ý cười mơ hồ.

Nếu như ban đầu, Bố Lan Đăng đuổi theo hắn là vì mặt mũi, thì lúc này, sau khi nhìn thấy Huyết Quang kích, con bát tí ma viên này đã bất chấp tất cả, vô luận thế nào cũng không chịu buông tay rồi.

Cong ngón tay búng ra, Thiên Tru Không Tỏa đại trận lập tức từ trên người Trịnh Hạo Thiên bắn ra. Một cỗ lực lượng mênh mông chậm rãi khuếch tán, bao phủ toàn bộ khu vực đáy biển.

Đúng như Trịnh Hạo Thiên dự liệu, Bố Lan Đăng tuy đã cảm ứng được cỗ lực lượng này, nhưng hắn vẫn mặc kệ, nhanh chóng lao vọt tới, tựa hồ chỉ sợ Trịnh Hạo Thiên thoát khỏi tầm mắt hắn một lần nữa.

"Đây là thánh khí bổn tộc, ngươi lấy được từ nơi nào?"

Thân hình Bố Lan Đăng vừa động đã vững vàng đứng lại cách Trịnh Hạo Thiên mấy trượng. Bất quá, điều này cũng vượt ra khỏi dự kiến của Trịnh Hạo Thiên. Không ngờ Bố Lan Đăng lại trầm giọng hỏi mà không trực tiếp tấn công.

Hai hàng lông mày thoáng nhướng lên, Trịnh Hạo Thiên bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: "Đây là bảo vật trưởng giả trong tộc ban tặng, không nhọc công các hạ quan tâm."

"Hừ." Bố Lan Đăng tức giận hừ một tiếng, nhưng rõ ràng là hắn đang kiềm nén lửa giận trong lòng mình: "Nếu ngươi đã đoạt được thánh khí, hơn nữa còn được thánh khí thừa nhận, thì ngươi có tư cách gia nhập chúng ta. Người trẻ tuổi, ngươi có bằng lòng gia nhập chúng ta hay không?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://qtruyen.net

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, Phong Chi Tinh bên dưới đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, chuẩn bị phát động tấn công bất cứ lúc nào, lập tức ngừng lại.

"Bố Lan Đăng các hạ. Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao có thể khống chế hải quái ở nơi này?"

Đây là nghi vấn lớn nhất của Trịnh Hạo Thiên. Nếu thật sự có biện pháp khống chế đám quái vật trong chiến trường, thì không phải là có thể dễ dàng bồi dưỡng ra vô số linh giả chín sao ư?

Bố Lan Đăng trầm mặt nói: "Bổn tọa chính là một trong hai đại hộ vệ của Vô Biên hải vương. Phụnh mệnh hải vương phát động ngư triều, cho nên mới có được năng lực khống chế hải quái."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, không hỏi cũng biết, vị Vô Biên hải vương kia nhất định là cường giả cấp bậc tông sư, hơn nữa còn là siêu cấp tồn tại nắm trong tay Vô Biên Chi Hải nữa.

Khẽ lắc lắc Huyết Quang kích trong tay, Trịnh Hạo Thiên nói: "Vậy cái thánh khí trong tay ta rốt cuộc là thứ gì? Vì sao các hạ phải dè chừng như thế? Còn nữa, nếu ta gia nhập các ngươi, có thể nhận được lợi ích gì?"

Bố Lan Đăng do dự một chút, nói: "Thứ trong tay ngươi có quan hệ trọng đại, ta không thê rnói cho ngươi biết. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi theo ta trở về gặp chủ nhân, thì ta cam đoan ngươi sẽ nhận được ban ân và lợi ích vượt xa sức tưởng tượng của ngươi."

Trịnh Hạo Thiên cười xùy một tiếng, nói: "Các hạ quả nhiên giỏi ăn nói. Cái gì cũng không nói, vậy mà cũng muốn ta theo ngươi trở về. Bất quá,,,." Hắn nghiêng đầu, cười lạnh, nói: "Ngươi nghĩ ta cũng ngu như ngươi hay sao?"

Trên mặt Bố Lan Đăng lập tức bị sát khí lạnh lẽo phủ kín. Hắn tức giận, nói: "Bổn tọa khuyên bảo nhẹ nhàng mà ngươi dám không theo. Hừ, một khi đã vậy, đừng trách bổn tọa giết ngươi, thu hồi lại thánh khí."

Từng cỗ từng cỗ sát khí mênh mông lập tức từ trên người hắn sôi trào lên, không hề giấu giếm một chút nào. Hắn vung cao tám cánh tay lên. Ở trên mỗi một cánh tay đều chớp động một tầng kim sắc quang mang quỷ dị.

Khi những vầng kim sắc quang này bắt đầt đầu bùng lên, tám cánh tay lập tức biến mất.

Bất quá, chỉ trong nháy mắt, chúng lại xuất hiện trong tầm mắt Trịnh Hạo Thiên. Chỉ là, tám cánh tay lúc này đã biến thành tám kiện thần binh lợi khí hoàn toàn bất đồng rồi.

Đao, kiếm, thuẫn bài, trường thương, đại phủ, thiết bổng, chủy thủ, cự chùy...

"Ngu ngốc, rượu mừng không uống lại thích uống rượu phạt. Đây là ngươi tự tìm chết, không phải bổn tọa làm trái mệnh lệnh chủ nhân."

Trên mặt Bố Lan Đăng tràn ngập vẻ dữ tợn, hung lệ. Hắn rống lớn một tiếng, tám kiện binh khí cùng tỏa ra quang huy chói mắt, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên mà ầm ầm đánh tới, tựa như Thái sơn áp đỉnh....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương