Chiến Thất Quốc
Chương 1: Triệu vương tế thiên

Tóm tắt tiết tử và thượng bộ.

Năm bảy mươi lăm, chiến tranh hạt nhân bùng nổ toàn diện.

Thế giới sụp đổ, thần điện tĩnh mịch.

Một con điểu nhi đứng giữa tế đàn.

Đôi mày trắng của điểu nhi rũ xuống, bộ dáng tuổi già sức yếu, nói: “Các ngươi vất vả rồi”

Hạo Nhiên cúi đầu buộc chặt dây giày, lấy thanh đại kiếm dựa bên tường qua, vác lên lưng, sau đó đứng thẳng người dậy, nói: “Hạo Nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”

Điểu nhi giương đôi cánh, một luồng điện quang phá tan nền thần điện, xuyên thẳng lên bầu trời đen kịt, huyền môn vạn cổ mở rộng, đường hầm thời gian xuất hiện chớp giật tán loạn, Hạo Nhiên nhắm hai mắt lại, hai chân rời mặt đất, thân thể thon dài lơ lửng giữa không trung, bị hút vào trong đường hầm thời gian.

Một cổ cự lực bất dung kháng cự kéo y rơi ào ào xuống vực sâu của thời và không.

Chuông kiếm rìu bình tháp, cầm đỉnh ấn gương thạch, chỉ có tìm đủ mười món thần khí thượng cổ này mới có thể thể cứu vãn được thế giới bị nhiễm hạt nhân nặng nề, làm cho trái đất khôi phục lại sự sống.

Cách đây rất lâu, y cũng xuyên việt như vầy qua thời gian năm ngàn năm, trở về thời đại Ân Thương, và đã tìm được Hiên Viên kiếm.

Hôm nay lại bắt đầu một cuộc hành trình nặng nề hiểm trở. Song lần này có Hiên Viên kiếm trên lưng, đó là lợi nhận vô địch, tượng trưng cho vương đạo, cộng thêm mình chính là vật đứng đầu thần khí_____Đông Hoàng chuông, Hạo Nhiên không còn sợ hãi nữa.

Đông Hoàng chuông, Hiên Viên kiếm, trên đời này còn ai có thể địch lại?

Y xuyên qua dòng thời gian đằng đẵng, vô số cảnh tượng ập tới, ký ức sâu nhất chính là, trong một thoáng liếc mắt, nhìn thấy một viện tử nào đó nằm tại một góc hẻo lánh, gió mát thổi qua, trên bàn đá trong viện lại bày một bàn cờ.

Trên bàn cờ trống không, chỉ có hai quân tướng, một quân soái.

Thiên cổ kỳ? Ai bày bố?

Hạo Nhiên mỉm cười, đưa tay ra, nhưng cảnh tượng ấy đột nhiên bay xa, tan biến vào hư không.

Hào quang vạn trượng nghênh đón trước mặt, phá mở phía cuối đường hầm thời gian.

.

.

.

Năm 247 trước Công Nguyên, thời đại Chiến quốc, Thái Hành sơn, Triệu vương tế thiên.

Trên vương kỳ đen nhánh khoác một lớp sương khí ẩm ướt, trước bàn tế khói trắng trong lò đồng bao phủ, lễ quan cung kính hai tay nâng tơ lụa minh hoàng lên, giao vào tay Triệu vương.

Làn da Triệu vương trắng nõn, đó là kiểu trắng không được khỏe mạnh do buông thả dục vọng trường kỳ trong thâm cung mà thành. Hắn hắng hắng giọng, chịu đựng cảm giác khó chịu bởi khói bụi xông vào mũi, cất cao giọng nói: “Thiên thụy lâm vương, quốc thái dân an…”

Heo, bò, dê tam sinh được nướng chín bày trên bàn tế, miệng đầu heo hơi nhếch lên, giống như đang cười nhạo Triệu vương sắp gặp tai họa bất ngờ tới nơi rồi mà vẫn không biết.

“Mưa thuận gió hòa…”

“A a a_____”

Không gian trên bàn tế cao bị xé rách một khe nứt, Hạo Nhiên cả người lẫn kiếm từ trong lỗ té xuống, đụng ngã bàn tế, nhất thời đồng tước* bay đổ, mỹ tửu văng tứ tung, Triệu vương phát ra một tiếng hét sợ hãi. [*chung đồng để uống rượu, xem hình minh họa bên dưới]

Thượng tướng quân Lý Mục rút kiếm!

“Có thích khách!”

Các đại thần hoảng hồn, thế xông của Hạo Nhiên chưa dứt, một hơi đâm vào Triệu Tương vương đang quay lưng bỏ chạy, ôm hắn té lăn cù xuống.

Đài tế đàn cao được dựng nên bằng cự thạch, hai chân Hạo Nhiên vẫn còn trên không trung, nhưng thân thể đã vô pháp khống chế rơi phịch xuống, đầu nện lên bậc thang, phát ra tiếng “Cốp” đầu tiên.

Sau đó “Cốp” “Cốp” “Cốp” liên tục ba tiếng, chỉ thấy một cụm vương bào lăn lông lốc xuống chân bậc thang.

“Bắt lấy hắn!”

“Đừng đả thương đại vương!”

“Xuyên việt một lần…làm như dễ lắm…” Toàn thân Hạo Nhiên đau đớn, bi thảm vạn phần bò dậy, mờ mịt nhìn nhìn Triệu Tương vương đã hôn mê bất tỉnh, “Này, ngươi không sao chứ”

“Tặc nhân phương nào!”

Thình lình một thanh kiếm bổ xuống! Hạo Nhiên quát lớn một tiếng, trở tay rút đại kiếm sau lưng ra, cả kiếm lẫn vỏ chắn ngang đỉnh đầu. Người xuất kiếm kia chính là Lý Mục! Nhưng trường kiếm đụng phải thần khí thượng cổ chưa rời vỏ, kêu “Keng” một tiếng, gãy rời.

Hạo Nhiên lùi một bước, vội nói: “Chờ đã! Nghe ta nói này! Ta không phải thích khách!”

Lưỡi kiếm của Lý Mục vừa gãy, chỉ trong nháy mắt xẹt điện đã lập tức hồi thần lại, trở tay rút chủy thủ bên hông ra, đâm thẳng tới, Hạo Nhiên vội giơ kiếm ngang ngực, chặn tiếp một chiêu, lại “Keng” một tiếng, chủy thủ gãy rời.

Yêu khí gì thế này?! Lý Mục trố mặt nghẹn họng, còn chưa tuốt khỏi vỏ mà đã làm gãy tiêu hết hai cây thần binh của mình rồi!

Ở phía sau Lý Mục có mấy chục thị vệ phát ra tiếng hò hét không sợ chết, nhất tề giơ cao trường thương, muốn đâm qua.

Hạo Nhiên chỉ lên trên trời, quát: “Dòm kìa! Máy bay!”

Nói xong nháy mắt xoay người chạy thục mạng ra xa, tránh né lợi tiễn bay tới bên tai, chạy đến bên vách núi, tung mình nhảy lên, như con diều nhẹ nhàng rơi xuống, bỏ lại vô số võ tướng, đại thần há hốc miệng phát ngốc trên tế đàn.

Đang là đầu xuân, khỉ trắng trong núi hét vang, sương giăng khắp nơi, Hạo Nhiên thần tốc rơi xuống, hít sâu một hơi, cười nói: “Không khí cổ đại thật trong lành”

Chợt trở tay ôm Hiên Viên kiếm trước người, đại kiếm tỏa sáng kim quang, một khối khí bao bọc lấy y, giương mở hai chiếc cánh bạc giữa không trung, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Từ Hiên Viên kiếm truyền ra một giọng nói nam tử trầm hậu, kèm theo chút tiếu ý: “Tên tướng quân vừa rồi võ công không tệ, người bị ngươi đụng cho mặt xám mày tro chính là một vị vương sao?”

Hạo Nhiên trở tay vác hảo Hiên Viên kiếm, cười nói: “Chả biết hắn là tên vua bất lực nào nữa”

Hiên Viên kiếm lại nói: “Lần này đường xá xa xôi, vừa rồi vốn nên thúc thủ chịu trói, để người ta bắt về thành rồi tìm cách bỏ trốn mới là thượng sách. Bằng không cuốc bộ trong núi chả biết phải đi đến ngày tháng năm nào”

Lúc này Hạo Nhiên mới tỉnh ngộ ra, núi đồi hoang vu, tung tích người thì lúc ẩn lúc hiện, ban nãy quả thật không nên chạy trốn. Buồn bực nói: “Sao không nói sớm…”

Hiên Viên kiếm giễu cợt: “Ta có người cõng, đương nhiên không cần đi” Rồi không lên tiếng nữa, Hạo Nhiên đành phải mặt mày đưa đám đi tìm đường ra trong Thái Hành sơn.

Từ phía nam Thái Hành sơn cho đến Hà Nội, phía Bắc thông U Châu, chính là yếu địa Trung Nguyên trong thời đại Chiến quốc. Thời cổ kêu là tám con đường mòn Thái Hành, con đường mòn thứ ba “Bạch kính” đông giáp Khai Phong, bắc đối Hàm Đan, lúc này một đội thương nhân đang ngừng ở giữa Bạch kính, chờ đợi xuất phát tới Hàm Đan. [*kính chính là đường mòn]

Đầu lĩnh thương đội tên Lã Bất Vi, muốn vận chuyển hàng hóa mua được ở Khai Phong, Lạc Dương tới Hàm Đan buôn bán.

Lúc này, hắn chỉ là một thương nhân bình thường, nuôi vài tên môn khách*, toàn là những kẻ lưu vong bỏ tiền mua về, đám mưu sĩ chỉ số thông minh đều dưới mức trung bình, ngoại trừ nghĩ ra vài chủ ý thối thì cái gì cũng không biết. [*là những người có tài năng được nuôi dưỡng trong nhà, thịnh hành vào thời Chiến quốc]

Nhưng Lã Bất Vi cũng có tài trí kiệt xuất, hắn không cam lòng làm thương nhân, tam giáo cửu lưu cả đời, buôn bán cũng có giới hạn của nó, thương nhân chẳng có lấy bao nhiêu địa vị xã hội. Trước khi mục tiêu chưa đạt thành…

Thì sao hắn có thể chết được?!

Làm sao có thể? Trên sơn đạo thái bình đã lâu, sao có thể đột nhiên nhảy một đám cường đạo, tay cầm cương đao nhìn chằm chằm vào hàng hóa của hắn, nhìn chằm vào thiếp của hắn, nhìn chằm chằm vào nữ nhi của hắn như hổ đói rình mồi thế này?

Ai tới nói cho hắn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì có được không?

Lã Bất Vi lui rồi lại lui, dựa lưng vào bên cạnh mã xa, dưới chân là vực sâu vạn trượng, trước mặt là sơn tặc như sói đói, không trốn vào đâu được, mắt thấy võ nhân hộ tống trọng kim mà mình thỉnh về không ngừng hao tổn như chém dưa thái rau, trong lòng than khóc, mạng ta toi rồi.

Máu tươi đầy đất, thậm chí còn có mấy tia máu bắn lên mặt hắn, cho đến khi tất cả hộ vệ đều chết sạch, máu đỏ theo sơn đạo từ vách núi chảy xuống.

Lã Bất Vi mang theo ánh mắt sợ hãi nhìn sơn tặc không ngừng tiếp cận, dựa vào mã xa nói: “Triệu Cơ…Nương Dung, xuống xe”

Một đám mưu sĩ trốn trong mã xa run cầm cập, mành xe xốc lên một khe hở, lộ ra một cánh tay trắng nõn.

Đàm phán cuối cùng e rằng cũng sẽ thất bại, nhưng Lã Bất Vi không quan tâm nhiều như vậy.

Đúng lúc này, ở đầu bên kia đường mòn, không nhìn thấy người nhưng đã nghe tiếng cười vang lên.

Giọng thiếu niên: “Gió bắc thổi…Nổi trống lên…Trên đời này rốt cuộc là ai cõng ai…”

“Cà lơ phất phơ, không chút đứng đắn” Nam tử anh vĩ cõng Hạo Nhiên cười nói.

Lã Bất Vi vừa thấy nam tử nọ, lập tức biết cứu tinh đã tới, nhìn hắn thân hình cao ngất, cánh tay hữu lực, mặc một bộ giáp mỏng kim sắc, hẳn là người tập võ!

Mà thiếu niên trên lưng hắn kia, giữa mi mục lại có một cổ anh khí, mơ hồ hòa hợp cùng tạo hóa thiên địa, chẳng lẽ là thần tiên trong núi?

Thiếu niên thấy máu tươi đầy đất, kêu “Yo” một tiếng, hiếu kỳ đánh giá Lã Bất Vi chốc lát, lại được nam tử cõng băng qua vũng máu, hai người xuyên qua chiến đoàn, không ai dám cản, nam tử dường như cũng không có ý muốn nhúng tay vào chiến cục, đi tới đi tới, suýt nữa trượt chân té trên vũng máu, thiếu niên cười nói: “Cẩn thận sẩy chân đấy”

Lã Bất Vi nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nói: “Hai vị…”

“Hai vị tráng sĩ!”

“Tráng sĩ, kêu ngươi kìa, đừng có giả ngu” Hạo Nhiên cười nói, đưa tay vân vê mái tóc của nam tử giáp bạc anh vĩ kia.

“Chuyện gì?” Nam tử cười đáp, giương mắt nhìn Lã Bất Vi.

Cánh tay ngọc dưới rèm mã xa nhanh như chớp rụt vô.

“Cầu…tráng sĩ cứu giúp…” Lã Bất Vi và hắn đối mắt nhau, rùng mình trong lòng, nam tử trước mặt này loáng thoáng có một cổ uy nghi của người bề trên, Lã Bất Vi lui một bước, báo danh tính, định nói tiếp vài câu nữa.

Nam tử kia đáp: “Hiên Viên Tử Tân”

Lã Bất Vi còn chưa đưa ra điều kiện thì bên phía sơn tặc thấy tình thế không ổn, đã hung hăng mắng ầm lên.

“Chớ có xen vào việc của người khác!”

Hiên Viên Tử Tân mỉm cười: “Xuống trước đi” Nói xong để Hạo Nhiên ngồi trên một tảng đá lớn, bẻ bẻ đốt ngón tay, đám sơn tặc thấy hắn xen vào đều phát ra tiếng la hét không sợ chết, xông lên.

Hạo Nhiên mang theo ánh mắt hiếu kỳ đánh giá Lã Bất Vi và mã xa sau lưng hắn, lát sau nói: “Ngươi tới nước Triệu à?”

Không đợi Lã Bất Vi hồi đáp, Hạo Nhiên đã phát hiện một vật mới lạ, đi tới gần chiếc xe khác, đưa tay chọc hai con sơn dương, trên cổ sơn dương buộc lục lạc, bị ngón tay của y khẽ lay, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Hai mắt sơn dương chứa đầy vẻ sợ hãi, vào khoảnh khắc bị Hạo Nhiên chạm đến liền an tâm trở lại.

Tiếng lục lạc quanh quẩn trong cốc, xuyên qua tiếng gào thét trước lúc chết và tiếng xương gãy trầm đục của đám sơn tặc, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi Hiên Viên Tử Tân đã tay không đốn ngã hơn hai mươi tên!

Nữ tử trong xe vén rèm lên, thoáng nhìn một cái, hỏi: “Vị đại ca kia là…”

“Là người nhà của ta” Hạo Nhiên đáp, đồng thời lễ phép gật gật đầu với nữ tử kia.

“Cẩn thận!” Nữ tử kinh hô.

Hạo Nhiên dường như đã sớm cảm giác được, hơi nghiêng người qua, tránh khỏi thanh cương đao vung tới sau đầu, co ngón tay búng lên đao một cái.

Âm thanh đoạn kim vang vọng suốt sơn cốc Thái Hành, cây đao kia bị một búng tụ hội kình khí bén nhọn bẻ gãy làm hai! Bay ngang qua, ghim lên thùng xe kế bên cổ Lã Bất Vi!

Sơn tặc nọ thấy Hạo Nhiên dáng vẻ thiếu niên, vốn muốn đánh lén, ai ngờ lại đá phải thiết bản. Lập tức mắt lộ vẻ kinh hoàng, không ngừng lui ra sau.

“Tên cuối cùng rồi hả?” Hạo Nhiên cười nói.

Xung quanh Tử Tân nằm hơn mười tên, bọn cường đạo không dám tiến lên nữa, hai mặt nhìn nhau hồi lâu, kế tiếp quay lưng chạy thục mạng xuống chân núi.

Tử Tân mỉa mai: “Chỉ có tí bản lĩnh thế thôi mà cũng bày đặt đi cướp bóc, không sợ bị người ta đánh chết, mà là sợ bị người ta cười chết ấy”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương