Nhưng ngay sau đó con trăn ấy cũng cùng chung số phận với con trước.
Thấy vậy, cả Nhiếp Kỳ Anh, Bắc Mạc Đĩnh Chi cùng Bạch Ngạn đều nhíu chặt mày, chuyến đi tìm kiếm di tích thượng cổ này đúng là vô cùng gian nan, nguy hiểm, vừa ra khỏi đầm cá sấu, lại rơi vào miệng trăn.

Mọi người ngẫm nghĩ đều âm thầm cười khổ, nếu lần này không tìm được bảo vật thì đúng là thực sự phải xin lỗi chính mình vì tự rước lấy phiền phức nơi cô đảo này.
Cũng tại lúc này, đàn cá sấu kia cũng từ từ đi tới, ba bên giằng co, đàn cá sấu cùng đám trăn đều cảm thấy hơi thở đáng sợ từ trên người Đông Phương Huyền Phong và Tư Đồ Thiên Tuyết nên cũng không dám đi tới.
Mà đám người Đông Phương Huyền Phong và Tư Đồ Thiên Tuyết cũng yên tĩnh, địch không động, ta cũng không động, lẳng lặng nhìn đám bò sát.
Mấy người Nhiếp Kỳ Anh, Bắc Mạc Đĩnh Chi và Bạch Ngạn thấy đám người Đông Phương Huyền Phong như vậy cũng làm theo đứng không động đậy.
Bỗng nhiên một tiếng động vang lên mọi người đều hướng mắt về tới nơi phát ra tiếng động đó là Bắc Mạc Uyển Nhi nàng do sợ quá mà lùi ra sau một buổi thế là dẫm chân lên cành cây khô làm cho nó gẫy phát ra tiếng.
Mấy con cá sấu và mấy con trăn lúc này cũng hành động bò tới chỗ đám người Bắc Mạc Đĩnh Chi và Nhiếp Kỳ Anh.


Họ sợ tới mức không dám động đậy ngay cả thở cũng không dám.
" Bạch Hổ, Huyền Vũ, Đông Nghi, Xuân Lan, các ngươi lập tức châm lửa đốt đuốc, quây thành vòng tròn xung quanh mọi người.

Cho dù là trăn hay cá sấu bình sinh đều rất sợ lửa, hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, vẫn là nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai tính tiếp." Tư Đồ Thiên Tuyết liếc mắt nhìn qua hờ hững mở miệng, nàng còn không có nghỉ chưa đến di tích mà lại chết thêm người nữa đâu, sau đó nàng liền tựa vào vai Đông Phương Huyền Phong.

Mà Đông Phương Huyền Phong thấy Tư Đồ Thiên Tuyết đã nghĩ ra cách giải quyết thì ôm chặt lấy nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mọi người xung quanh nhìn hai người bình tĩnh như thần tiên này mà khóe miệng run rẩy, một chút tự giác đang đối mặt nguy hiểm cũng không có.
Sau khi bọn họ nhìn thấy hai người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết đều đã ngủ, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng, mọi người cũng châm lửa lên ngồi gần lại nhau ngủ.
Một vòng đại hỏa vây chung quanh mấy người, làm cho thời tiết rét lạnh này cũng ấm hơn một chút, đàn cá sấu cùng đám trăn nhìn ngọn lửa cực cao này liền nổi giận gầm nhẹ một cái, nhưng mà cũng vô dụng.
Không lâu sau, đàn cá sấu cùng đàn trăn không làm gì được liền bỏ đi.
Trong đêm tối hai người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết ôm nhau.

Bên cạnh là Đông Nghi và Xuân Lan dựa vào nhau nghỉ ngơi.

Còn Bạch Hổ, Huyền Vũ nằm dựa vào thân cây bên cạnh hai người Đông Nghi Xuân Lan các nàng.
Nhiếp Kỳ Anh cùng mấy người thuộc hạ cùng đám người Bắc Mạc Đĩnh Chi ngủ một chỗ.

Còn lại ba người Bạch Ngạn, Bạch Mạc cùng Tề Vĩ Kình tìm chỗ gần đám người Đông Phương Huyền Phong nghỉ ngơi.

Bạch Mạc gối đầu lên vai ca ca Bạch Ngạn ngủ còn Tề Vĩ Kình ngồi bên cạnh Bạch Ngạn nhắm mắt lại rồi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Mà đêm nay đám người Tư Đồ Thiên Tuyết cùng mọi người ngủ cực say, mệt mỏi nhiều ngày như vậy, đêm nay chính là ngày ngủ thoải mái nhất.

Ngày thứ hai, bầu trời tờ mờ sáng, hai tròng mắt Tư Đồ Thiên Tuyết mở ra, ngược lại Đông Phương Huyền Phong vẫn nhắm mắt dựa vào thân cây, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Liên tục mấy ngày chạy đi cùng chiến đấu, chính Đông Phương Huyền Phong hắn cũng mệt mỏi, cho nên mới có thể ngủ say như vậy.

Nàng lại nhìn xuống bàn tay Đông Phương Huyền Phong ngay cả khi ngủ say cũng chưa từng buông tay nàng ra.
Tư Đồ Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn ngắm nam nhân đang nắm bàn tay mình, bàn tay trắng nõn tinh tế nâng lên vuốt ve hình dáng khuôn mặt của hắn, mũi cao thẳng, cánh môi gắt gao mím lại, ngũ quan thâm thúy tựa như điêu khắc ra vậy.
Nam nhân này, dù ở thời điểm tỉnh táo hay ngủ say, đều làm cho người ta có một loại áp lực đứng đầu thiên hạ.
Như là cảm nhận được có người sờ loạn trên mặt mình, lông mi Đông Phương Huyền Phong khẽ rung một chút, ngay lập tức con ngươi mở ra, nhìn thấy Tư Đồ Thiên Tuyết đã tỉnh dậy còn đang nhìn hắn chằm chằm không nhúc nhích, mặt Đông Phương Huyền Phong liền nhu hòa, đem Tư Đồ Thiên Tuyết ôm vào trong ngực.
" Tuyết Nhi, đầy là đang ngắm nhìn nhan sắc ta sao, có vừa lòng không? " ngữ khí của Đông Phương Huyền Phong mang theo ý cười, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên thanh âm còn mang theo chút khàn khan từ tính, nghe mị hoặc vô cùng.

Tư Đồ Thiên Tuyết bị phát hiện chính mình nhìn trộm hắn bị chủ nhân bắt tại trận còn nghe đến lời nói trêu chọc của hắn cũng không đỏ mặt mở miệng " Ngươi đẹp như vậy ta đương nhiên vừa lòng, với lại ngươi là của ta ta lúc nào muốn nhìn mà chẳng được ".
" Đúng vậy, ta là của Tuyết Nhi, Tuyết Nhi khi nào muốn nhìn đều được " Đông Phương Huyền Phong nghe đến lời nói của nàng nghiêm chỉnh đáp trả lại.
Hai người nhìn nhau cùng nở nụ cười.
Tiếng cười này của hai người nhất thời làm cho những người ngủ say xung quanh chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt họ là hai con người tuấn nam mỹ nữ nhìn nhau cười.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đã tỉnh ngủ, Tư Đồ Thiên Tuyết liền từ trong lòng Đông Phương Huyền Phong đi ra, Đông Phương Huyền Phong cũng lập tức đứng lên.
"Nếu tất cả đều đã tỉnh,vậy liền đi thôi", thanh âm Tư Đồ Thiên Tuyết lúc này lại trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng mà hờ hững, so sánh với nữ tử vừa ôn nhu như nước kia thật không phải là nàng.
Mà lúc này mọi người nghe được lời nói của Tư Đồ Thiên Tuyết mới tỉnh ngủ hẳn mới nhìn thấy, hóa ra tối hôm qua mọi người được lửa nóng vây quanh, đàn cá sấu và đàn trăn không vào được nên đã rút lui, nay xung quanh đã an toàn, chỉ sợ nếu không đi nhanh, sẽ lại bị vây hãm giống như tối hôm qua..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương