“Bác sĩ Hiển, thể là sao vậy?” Cố Uyên sốt ruột hỏi.


Bác sĩ Hiển cũng bối rối: “Tôi… Tôi không biết nữa, vừa rồi còn đang khỏe mạnh mà, sao tự nhiên… Tự nhiên lại thành ra thế này?”

“Thế sao anh còn không mau đi cứu người!” Cô Uyên quát lên.


Bác sĩ Hiến luống cuống chạy đến trước mặt cụ Tô.
Song lúc này, cụ Tô lại ngã xuống đất không nhúc nhích, cứ như đã hôn mê, Bác sĩ Hiển càng hoảng sợ, lóng ngóng đứng ở đó, không biết nên làm gì bây giờ.


“Anh còn đứng ngây ra đó làm gi? Mau cứu ông nội tôi đi!” Cô Tô sốt ruột nói.


Bác sĩ Hiến bối rối đáp: “Cô… Cô Uyên, cô nên đưa ông cụ đến bệnh viện sớm thì tốt hơn, chỗ này không có dụng cụ, tôi… Tôi cũng hết cách rồi.”

Trên thực tế, bác sĩ Hiển biết rõ cho dù bây giờ đưa cụ Tô đến bệnh viện thì cũng đã muộn.


Cô Tô cần răng, không kịp nghĩ nhiều, phất tay hô: “Đưa ông nội tôi đến bệnh viện!”

“Khoan đã!” Đúng lúc này, Tân Trạm bỗng kêu lên.
Anh chặn đường cô Uyên, lắc đầu nói: “Cô Uyên, bây giờ đưa đến bệnh viện thì cũng đã muộn rồi, ông cụ rất có khá năng sẽ chết trên đường

Nghe vậy, cô Uyên mở to mắt, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.


“Tốt nhất anh đừng có nói hươu nói vượn!” Cô Uyên nổi giận: “Anh mau tránh ra, nếu ông nội tôi xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không gánh tội nổi đâu!”.


Tân Trạm biết cô Uyên sẽ không tin mình, nhưng dù sao cô Uyên cũng là ân nhân của mình, anh không có khả năng thấy chết mà không cứu.
Vì thế, Tân Trạm nói bằng giọng gần như van xin: “Cô Uyên, cho tôi năm phút, tôi bảo đảm sẽ giúp cụ Tô cải tử hoàn sinh! Nếu cụ Tô có bất cứ ngoài ý muốn nào thì tôi sẽ đền mạng!”

“Nói bậy, tình trạng của cụ Tô e rằng không chịu nổi một phút, còn năm phút ư? Đúng là ăn nói bậy bạ” Bác sĩ Hiển không nhịn được trào phúng.


Tần Trạm nhìn liếc anh ta, cười lạnh: “Nếu một phút cũng không chịu được thì anh cho rằng đưa đến bệnh viện còn kịp không?”

Sắc mặt bác sĩ Hiển cứng đờ, bông chốc phát hiện minh đã nói sai.
Anh ta mau chóng ngậm miệng, phân nộ đứng một bên.
Cô Uyên lạnh lùng nhìn bác sĩ Hiến, sau đó nhìn Tân Trạm, hit sâu một hơi: “Nếu anh có thể cứu ông nội tôi thì nhà họ Tô sẽ ghi nhớ ân tình của anh”

Tân Trạm không đáp, trong đầu hiện lên tin tức về thuật Hoàn Hồn.
Sau đó anh bước đến trước mặt cụ Tô, đặt tay lên trán ông.
Khí tức màu xanh biếc trong người anh bắt đầu sôi trào, tử tay Tần Trạm rót vào trán cụ Tô.
Thuật Hoàn Hồn tiêu hao linh khí rất lớn, Tân Trạm mới tiếp thu truyền thừa nên có vẻ cổ hết sức.
Khí tức trong người càng ít, thân thể Tân Trạm cũng càng suy yếu, chỉ thoáng chốc sau đã chảy mồ hôi tí tách..


Cô Uyên vẫn đứng bên cạnh sốt ruột chờ đợi, nhiều lần muốn hỏi một câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.


Cuối cùng, trước khi linh khí dùng hết, thuật Hoàn Hồn cũng đã hoàn thành.

Tần Trạm mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, thế lực cạn kiệt khiến anh gần như ngất xỉu.


“Anh làm gì vậy?” Cô Uyên vừa vội vừa tức: “Đây là cửu người mà anh nói hả?”

Tần Trạm hé miệng muốn giải thích, lại phát hiện mình không còn sức nói chuyện nữa.


“Tôi thiện tâm cứu anh mà anh lại dám hại tôi!” Cô Uyên phẫn nộ, chi hận không thể giết Tân Trạm.


“Mấy người các anh canh chừng anh ta cho tôi, đừng để anh ta chạy! Những người còn lại theo tôi đưa ông nội đến bệnh viện!” Cô Uyên lạnh giọng nói.


Mấy tên vệ sĩ lập tức đến trước mặt Tân Trạm, giơ tay muốn đè anh xuống.


“Khụ khụ.” Đúng lúc này, cụ Tô bồng ho khan, khiến mọi người cứng đờ.
Cô Uyên hoàn hồn, nhanh chóng chạy đến trước mặt cụ Tô, cúi người đỡ ông dậy, nước mắt suýt nữa chảy ra.


“Ông nội, ông thấy thế nào?” Cô Uyên ôm ông cụ hỏi.


Cụ Tô nhíu mày, thong thả ngồi dậy, sau đó nhìn bác sĩ Hiến nói: “Bác sĩ Hiển không hổ là danh y, nhà họ Tô chúng tôi ghi nhớ ân tình này”

Bác sĩ Hiển rất xấu hổ, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.


“Không phải là anh ta cứu” Lúc này, cô Uyên giải thích: “Là chàng trai kia cứu ông”

Cụ Tô sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tân Trạm, cười nói: “Người trẻ tuổi, cậu cũng là bác sĩ hả?”.


“Tôi… Tôi không phải là bác sĩ.
Tân Trạm không biết nên giải thích như thế nào, chẳng lẽ nói minh biết thuật Hoàn Hồn?

Cụ Tô càng nghi ngờ.
Ông nhìn Tân Trạm một lúc, sau đó cười nói: “Tài không để lộ, ha ha, tôi biết.
Bất kể thế nào, cậu cũng đã cứu tôi một mạng, chính là ân nhân của tôi.
Ân tinh này, tôi sẽ nhớ kỹ

Tân Trạm liên tục xua tay: “Ông đừng khách khí, nếu không phải cô Uyên nhặt tôi ở ven đường thì tôi có khả năng đã chết ở đó rồi.”

Có Uyên mim cười đi đến trước mặt Tần Trạm: “Chi là tôi thuận tay thôi, cho dù là người khác thì cũng sẽ cứu anh”

Tần Trạm đúng ở đó, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.


“Cậu lại đây ngồi đi.” Cụ Tô vẫy tay gọi Tần Trạm.
Tân Trạm cũng không dám từ chối, bèn đi tới ngồi xuống.


“Làm quen lại lần nữa, tên tôi là Tô Uyên.” Lúc này, có Uyên bồng vươn bàn tay thanh mảnh của mình ra, cười khẽ nói.
Ngón tay của Tô Uyên rất nhỏ, vô cùng mịn màng và ẩm áp, lại thêm nụ cười dịu dàng của cô, khiến Tân Trạm ngây người.



“Khụ khụ..” Lúc này, cụ Tô hằng giọng một tiếng, Tân Trạm mới hoàn hồn lại, vội nói: “À, tôi là Tân Trạm.”

“Tần Trạm… Ừm, tên rất hay” Cụ Tô vuốt râu, cười đây ấn ý.


Sau khi trò chuyện một lát, Tân Trạm mới biết mấy năm trước cụ Tô là quân nhân xuất ngũ, ngày xưa từng trải qua không ít chiến dịch, thế nên để lại không ít vết thương tật cũ trên người.
Càng lớn tuổi, sức khỏe của ông lại càng yếu đi, mấy năm nay đã gần như sắp hấp hối.


“Tần Trạm, ông nội tôi còn có thể sống được mấy năm?” Tô Uyên lo lắng hỏi, trong giọng nói còn có chút mong đợi.


“Chuyện này.” Tân Trạm nhất thời câm nín, anh không phải là bác sĩ, sao biết cụ Tô còn sống được mấy năm.


“Sống chết có số, đừng quá bận tâm” Cụ Tô xua tay, cười tiêu sái: “Đừng bàn chuyện này nữa.
Tối nay tôi sẽ sai người chuẩn bị tiệc tối, cậu ở lại ăn chung với nhà tôi di.”

Tần Trạm vội đứng dậy, đang định trá lời thì điện thoại reo lên.
Anh cầm điện thoại ra thì thấy người gọi tới là Lâm Khinh Thiền.
Anh nhíu mày, cuối cùng không bất máy.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Khinh Thiền gửi tin nhắn tới: Tân Trạm, anh đang ở đâu? Mau cút về đây cho tôi, chúng ta phải nói rõ chuyện này!

Thấy tin nhắn này, Tần Trạm không khỏi cười khổ.
Nói rõ ràng? Chuyện này thì sao có thể nói rõ ràng?

“Cu Tô, cô Uyên, tôi còn bận việc, muốn trở về một chuyển.” Tân Trạm đứng dậy nói.


Cụ Tô gật đầu: “Ừ.
Uyên, con đưa cậu ấy ra ngoài đi.”

Tô Uyên vội đáp lời, sau đi cùng Tân Trạm đi ra ngoài cửa.
Tân Trạm vừa rời đi thì một người đàn ông tây trang giây da bước đến trước mặt cụ Tô.


“Đi điều tra cậu ta” Cụ Tô trầm giọng nói.


“Vâng” Người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó rời đi.


Trước cửa biệt thự là hai người nam nữ trẻ tuổi.
Cô gái có khi chất siêu phàm, trông như tiên nữ, còn chàng trai thì có vẻ mệt mỏi.


“Tần Trạm.” Tô Uyên đứng trước cửa, ánh mắt có phần van nài.
Tân Trạm vội nhìn cô, khẩn trương hỏi: “Cô Uyên còn có chuyện gì sao?”


Tô Uyên nhìn Tân Trạm bằng đôi mắt ướt át, nằm tay anh, van nài: “Tôi biết ông nội tôi đã sắp gần đất xa trời, sắp sống không được bao lâu, anh.
Anh cứu ông nội tôi với, được không?”

“Tôi… Tân Trạm hơi khó xử.
Anh không phải bác sĩ, sao có thể đồng ý lời thinh cầu của Tô Uyên.
Tần Trạm vốn định từ chối, song khi nhìn thấy đôi mắt ướt át của Tô Uyên, anh lại không nói nên lời.


“Cha mình để lại nhiều truyền thừa như thế, minh không tin không thể cứu sống một phàm nhân.” Tăng Trạm thầm nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Uyên: “Đế tôi thử xem đi”

Nghe vậy, Tô Uyên nhất thời mừng rõ, năm chặt cánh tay Tân Trạm, phấn khởi nói: “Tân Trạm, cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân tình của anh.”

Đây là lần đầu tiên Tân Trạm nhận thấy minh đang sống, cũng là lần đầu tiên có người bày tỏ lòng biết ơn với mình.
Anh không nhịn được cười khổ, xua tay nói: “Tôi cũng không dám bảo đảm.”

Lúc này, điện thoại thúc giục của Lâm Khinh Thiền lại vang lên.
Tân Trạm vội vẫy tay chào Tô Uyên: “Tôi đi trước, nếu có tin tức gì thì tôi sẽ mau chóng liên lạc với cô.”

“Để tôi lái xe đưa anh” Tô Uyên vội nói.


“Không… Không cần… Tân Trạm vội từ chối, sau đó nhanh chóng chạy đi.


Kể từ khi nhận được truyền thừa của cha, Tân Trạm đã cảm thấy thân thể tràn đầy sức mạnh.
Thân thể trước kia gầy gò ốm yếu, nay có thể chạy mấy dặm đường mà vẫn không biết mệt.


Mấy chục phút sau, Tần Trạm đã đến trước cống nhà họ Lâm.
Lúc này, một chiếc xe Mercedes-Benz xa lạ đỗ trước cửa nhà họ Lâm.
Tân Trạm không nghĩ nhiều, mau chóng bước vào nhà.
Người nhà họ Lâm đang ngồi vây thành một vòng trên sofa, ngoài ra còn có một thanh niên xa lạ, vóc dáng cao lớn, dáng vẻ đường đường, vừa thấy đã biết là tuổi trẻ có tài.


“Đồ phế vật, anh chết ở xó nào thể hả?” Tần Trạm vừa vào cửa, Lâm Khinh Thiền đã tức giận mắng.
Lâm Tuyết Trinh không khỏi kinh ngạc, rất rõ ràng cô ta cũng biết chuyện Tân Trạm bị đánh.


Tân Trạm gãi đầu theo thói quen: “Lúc này tôi gặp chuyện ở bên ngoài, đến bệnh viện một chuyển, tôi.”

“Được rồi được rồi, tôi không có tâm trạng nghe anh kể chuyện xưa” Lâm Khinh Thiền không kiên nhẫn ngắt lời Tân Trạm.
Sau đó, cô ta cay nghiệt nói: “Nếu anh đã đồng ý sẽ rời khỏi nhà họ Lâm thì hôm nay chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi”

Tân Trạm phản xạ nhìn về phía người thanh niên kia, ảnh mất có một chút lạnh lẽo.
Mặc dù anh đã không hy vọng gì vào Lâm Khinh Thiền, nhưng anh không ngờ Lâm Khinh Thiên lại tuyệt tình đến thế.
Cho dù là nuôi chó thì nuôi 3 năm cũng có tình cảm, huống chi minh còn hầu hạ cô ta suốt ba năm!

“À, giới thiệu cho anh, anh ấy là Dương Nghị, tổng giám đốc của tập đoàn Song Tín” Thấy ánh mắt của Tần Trạm, Lâm Khinh Thiền không e dè nói.


“Chào cậu, đã sớm nghe Khinh Thiền nhắc đến cậu, cuối cùng hôm nay cũng được gặp mặt” Dương Nghị cười nói.


Tần Trạm không để ý tới anh ta mà lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Thiền: “Cô muốn gả cho anh ta hå?”

Lâm Khinh Thiền sửng sốt, hừ lạnh nói: “Đúng.
Nói thật cho anh biết, tôi và Dương Nghị đã sớm ở bên nhau rồi, chẳng qua không nói với anh mà thôi.
Nếu anh đã đồng ý rời khỏi nhà họ Lâm thì vừa lúc, hôm nay chúng ta làm thủ tục ly hôn thôi”

Nghe vậy, sắc mặt Tân Trạm lập tức trở nên khó coi, siết chặt nắm tay, ánh mắt đây tơ máu.


“Lâm Khinh Thiên, tôi hầu hạ gia đình cô suốt ba năm, thế mà cô lại giấu tôi qua lại với người đàn ông khác?” Tân Trạm cắn răng nói.



Lâm Khinh Thiên cười nhạo: “Anh mà cũng được coi là đàn ông à? Với lại tôi chưa bao giờ coi anh là chồng tôi, cho nên nói đúng ra thì tõi không phải là phản bội anh.
Đương nhiên, nếu anh cho rằng mình bị cắm sừng thì tôi không còn gì để nói.”

“Cô!” Sắc mặt Tân Trạm càng lạnh lẽo.


“Nói nhảm ít thôi!” Lâm Khinh Thiền có vẻ không muốn dây dưa thêm nữa.
Cô ta cầm đơn ly hôn đặt lên bàn, vênh váo nói: “Nếu anh không muốn bị si nhục thì hãy mau ký tên vào đơn ly hôn đi! Đương nhiên, cho dù anh không ký thi cũng không thể ngăn cản tôi ở bên Dương Nghị”

Dương Nghị thuận tay ôm vòng eo thon nhỏ của Lâm Khinh Thiền, thậm chí còn nhẹ nhàng hôn lên má cô ta.


Trong lòng Tân Trạm trăn đầy lửa giận, nhưng anh không nổi nóng mà cầm bút ký tên mình lên giấy.
“Từ nay trở đi, tôi không còn liên quan tới nhà họ

Lâm nữa” Tân Trạm lạnh lẽo nói.


Lâm Khinh Thiền cầm đơn ly hôn, vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên,

“Được rồi, anh có thế cút ra khỏi nhà họ Lâm” Lâm Khinh Thiền nhào vào lòng Dương Nghị, vui vẻ nói.


Tân Trạm nhìn Lâm Khinh Thiền, lạnh lùng nói: “Lâm Khinh Thiền, cô sẽ hối hận

“Hối hận?” Lâm Khinh Thiên cười nhạo: “Chuyện tôi hối hận nhất là gả cho anh! Mau cút đi! Nhà họ Lâm không chào đón anh!”.


“Được rồi, đừng chấp nhặt với cậu ta nữa.” Dương Nghị đắc ý nói: “Để chúc mừng ngày vui này, anh sẽ mời em đi ăn cơm tây.”

“Vâng, cảm ơn chồng.” Lâm Khinh Thiền nói như làm nũng.


Trái tim Tân Trạm như ri máu.
Kết hôn ba năm, Lâm Khinh Thiên chưa bao giờ kêu mình là chồng, thế mà hôm nay lại xưng hô một người đàn ông khác ngay trước mặt mình.
Anh lắc đầu, cay đắng rời khỏi nhà họ Lâm.


Chốc lất sau, Lâm Khinh Thiền, Dương Nghị và Lâm Tuyết Trinh đi ra ngoài.


“Thấy chưa? Xe Mercedes của chồng tôi đấy” Lâm Khinh Thiền cười lạnh: “Chắc cả đời này anh chẳng ngồi nối Mercedes đâu.”

Tần Trạm không nói một lời, thậm chí lười chấp nhật với họ.
Song đúng lúc đó, một chiếc Ferrari đỏ như lửa mau chóng lao tới, đỗ ngay trước mặt Tân Trạm.
Sau đó là một cô gái khí chất xuất chúng, vóc dáng nóng bỏng bước xuống xe.
Cô ấy khoảng chừng hai mươi tuổi, đòi mắt to trong veo như đá quý, làn da trắng nõn như tuyết mùa đông, mái tóc đen ông mượt xõa trên vai, cặp đùi thon thả được bọc váy ngân trông vô cùng hoàn hảo.


“Đẹp quá.” Lâm Tuyết Trinh không nhịn được khẽ nỉ non.
Trước mặt cô ấy, ngay cả chị em nhà họ Lâm cũng mờ nhạt.


“Tần Trạm, còn chưa xong việc hả? Mau lên xe đi, ông tội tôi đang chờ anh đấy” Cô gái này chớp mắt với Tân Trạm, thân mật nói.





.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương