Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
C64: Thật không biết điều

Cánh cửa bị đẩy ra, Lâm Anh Tài khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý nhìn Đường Tuấn cùng Ninh Đình Trung, còn có cả Hứa Tường Anh đại sư đứng bên cạnh Lâm Anh Tài, vẻ mặt cũng có chút thâm độc.

“Lâm Anh Tài, cậu ở đây làm gì? Đừng nói nhảm nhí như vậy!” Ninh Đình Trung tức giận quát.

“Ôi ôi ôi, Trung béo còn thẹn quá hóa giận kìa.” Sự chế giễu trên mặt Lâm Anh Tài càng rõ nét, nói: “Mua đống đồ nát mà còn không cho người khác nói, nhưng mà như vậy cũng tốt, ít nhất vẫn còn có thể lấy chút đồ này nọ về báo cáo kết quả công tác, ha ha ha!”

Ninh Đình Trung cực kì tức giận nhưng lại không có cách nào phản bác.

Bàn tay Đường Tuấn nhẹ vuốt “tảng đá” kia, nhìn Lâm Anh Tài cười nói: “Tại sao anh lại biết tảng đá này không phải bảo bối? Nói không chừng so với hai gốc cây Hà Thủ Ô còn quý giá hơn thì sao?”


“Ha ha ha!” Lâm Anh Tài giống như vừa nghe được chuyện vô cùng nực cười, chỉ tay vào Đường Tuấn nói: “Cậu thực sự nghĩ mình là bậc thầy nắm giữ mấu chốt hay sao, Trung béo chỉ dùng cậu như khẩu súng mà thôi, cậu nghĩ tảng đá này có thể là thứ tốt gì chứ, tặng cho tôi tôi cũng không thèm, tự nhiên hoang phí ba tỷ năm trăm triệu đi mua nó.”

Anh ta nói tiếp: “Ngay cả Hứa Tường Anh đại sư cùng Vương Tấn Lợi cũng nói không phải là dược liệu gì quý giá, chỉ có loại người nhà quê chưa thấy thành phố như cậu mới coi nó là bảo bối thôi.”

Nói xong anh ta còn nhìn Đường Tuấn khiêu khích, muốn nhìn bộ dạng mặt mày ủ rũ của anh.

Đường Tuấn bình tĩnh cười rồi nói: “Bọn họ nhìn không ra, không có nghĩa là người khác cũng không nhìn ra.”


“Khẩu khí thật lớn!” Anh vừa nói xong, một giọng nói vang lên ngay sau đó, Vương Tấn Lợi đứng ở ngoài phòng đánh giá Đường Tuấn: “Hay là cậu cảm thấy, trình độ phân biệt thuốc của bản thân lợi hại hơn kinh nghiệm được truyền thừa cả trăm năm của nhà họ Vương chúng tôi? Ha ha.”

Nhìn thấy cậu chủ Vương đang tiến đến, Lâm Anh Tài lập tức im lặng, chỉ có ánh mắt vẫn trêu tức nhìn Đường Tuấn cùng Ninh Đình Trung.

Vương Tấn Lợi quan sát Đường Tuấn một lát, sau đó dùng giọng điệu kiêu ngạo hỏi: “Trả lời tôi!”

Đường Tuấn không động đậy, bình tĩnh nói: “Nhà họ Vương của anh đúng là được truyền thừa, nhưng một mình anh không thể đại diện cho cả nhà họ Vương.”

“Ha ha! Thật không biết điều!” Vương Tấn Lợi cười khẩy nói: “Vậy cậu nói xem tảng đá này là loại bảo bối gì?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương