Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
-
C49: Chỉ cần lấy dược liệu ra là được
Cửa hàng thuốc Nam trang trí theo phong cách cổ kính cổ, bên trong thanh lịch lộ ra sự xa hoa, khí phái không gì sánh bằng. Đường Tuấn vừa đi vào cửa đã có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, khiến cho tinh thần người ta phấn chấn.
"Xin chào tiên sinh, xin hỏi anh có nhu cầu gì không?" Đường Tuấn vừa mới vào cửa lập tức đã có một cô gái trẻ mặc sườn xám màu đỏ tươi nghênh đón, hỏi. Xem ra cô gái này chắc là nhân viên phụ trách tiếp đón khách của cửa hiệu thuốc Nam này
"Tôi muốn mua một ít dược liệu." Đường Tuấn thản nhiên nói. Nói xong, anh lấy một tờ giấy đã viết chi chít trong tay đưa cho nhân viên phục vụ.
Cô gái trẻ nhìn lướt qua, sau đó lông mày hơi nhíu lại, không khỏi nhìn thoáng qua Đường Tuấn. Cũng không phải cửa hiệu thuốc Nam này không bán những loại dược liệu viết trên giấy. Mà những loại dược liệu trên tờ giấy của Đường Tuấn đều vô cùng trân quý, giá cả đương nhiên cũng rất cao, nhưng mà Đường Tuấn ăn mặc tầm thường như vậy, cô ta thật sự không nghĩ rằng Đường Tuấn có đủ tiền để có thể mua được những loại dược liệu này.
"Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ các cô không có bán mấy loại thuốc này sao?” Đường Tuấn hỏi.
"Không, không phải, cửa hàng của chúng tôi có bán những loại thuốc này, chỉ là giá cả sẽ đắt hơn." Nhân viên phục vụ nhỏ giọng nói. Tuy rằng cô ta không được đào tạo chính quy từ chuyên ngành y học cổ truyền, nhưng mà làm việc ở cửa tiệm thuốc Nam này lâu như vậy, dưới mưa dầm thấm lâu cũng biết giá cả đại khác của một ít loại thuốc Nam. Chỉ riêng sâm núi rừng năm mươi năm trên giấy đã có giá mấy trăm ngàn gần ba tỷ rưỡi, anh trai trước mắt này thật sự có thể mua được sao?
Đường Tuấn nghe vậy thì nở nụ cười. Anh khoát tay áo làm bộ dáng hào phóng, nói: "Yên tâm đi. Tiền không phải là vấn đề!”
Vừa rồi khi Thẩm Dũng biết anh muốn mua thuốc chữa bệnh cho Thẩm Ngọc Nhu thì ông đã nhét cho anh một thẻ ngân hàng màu vàng đen. Đường Tuấn không biết trong thẻ đó cụ thể có bao nhiêu tiền, nhưng mà anh biết loại thẻ ngân hàng màu vàng đen này nhất định phải gửi tới hơn hai mươi triệu mới có thể có được.
Đường Tuấn cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Nghề dược phẩm vốn là một trong những ngành nghề dễ kiếm tiền nhất, mà loại thầy thuốc nửa đời người như Thẩm Dũng cũng có tiếng tiếng vang trong y học cổ truyền, nếu như không có mấy chục triệu mới là chuyện lạ.
Nhìn thấy bộ dáng tự tin này của Đường Tuấn, nhân viên phục vụ âm thầm lắc đầu, nói: "Người này xem ra là không biết giá trị của những loại thuốc này rồi, nếu không thì làm sao dám nói ra loại lời này đây.”
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng nhân viên phục vụ vẫn duy trì lễ phép đưa Đường Tuấn đến trước quầy, sau đó đưa tờ giấy kia cho một người đàn ông trung niên phía sau quầy.
Người đàn ông trung niên có chút lười biếng, nhìn lướt qua tờ giấy, sau đó trực tiếp nói với Đường Tuấn: "Những loại thuốc này tính ra ít nhất cũng phải ba tỷ rưỡi. Cậu có đủ tiền để trả không? Nếu không thì đừng bắt tôi phải làm việc vô ích."
Đường Tuấn cười nói: "Chỉ cần lấy dược liệu ra là được."
"Hừ." Người đàn ông trung niên có chút không vui, nhưng mà vẫn xoay người đi lấy dược liệu.
Động tác của người đàn ông trung niên rất thuần thục, rất nhanh đã đem hơn mười loại dược liệu đặt ở trên quầy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook