Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
-
C1369: Anh nói tôi nhất định có thể giúp
Cô dùng tu vi muốn ngăn trở cái búng tay này.
Đùng.
Sức mạnh hai người vừa đối đầu, Mộc Thanh Lam liền lảo đảo lùi lại, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
"Tôn Như Ngọc, tu vi của anh?" Mộc Thanh Lam không dám tin nói.
Tôn Như Ngọc ngạo nghễ nói: "Không có gì. Tôi chỉ thiếu chút nữa có thể bước vào bán Nguyên Đan."
Anh ta nhìn Thẩm Ngọc Nhu, vẻ mặt dịu dàng khác thường: "Chỉ cần cưới Ngọc Nhu, tôi có thể bước vào Bán Nguyên Đan, đạt được cảnh giới Nguyên Đan. Ai ngăn cản tôi tất sẽ chết!"
"Được rồi. Cứ ở đây mấy ngày này, chờ tôi cưới Ngọc Nhu, đạt được Nguyên Đan. Tương lai nói không chừng ngay cả thánh nữ Hàn Cung cũng cưới, làm thành một chuyện tốt." Tôn Như Ngọc lập tức trấn áp Mộc Thanh Lam, mười phần đắc ý, ánh mắt châm chọc nhìn cô, giống như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất. Nếu có thể cưới cả hai đệ tử Hàn Cung, chuyện này truyền ra không biết bao nhiêu người phải hâm mộ đây?
Đúng lúc này, vẻ mặt Tôn Như Ngọc có chút thay đổi, nói: "Tôi có khách, không có thời gian với cô. Về phần Đường Tuấn cô nhắc tới, chỉ sợ đã bị Hạng sư đệ của tôi đánh chết."
Nói xong, Tôn Như Ngọc liền rời khỏi. Rời đi, anh ta động thủ phong ấn toàn bộ tu vi Mộc Thanh Lam.
“Kết thúc rồi.” Mộ Thanh Lam ngồi trên mặt đất, vẻ mặt thất vọng, giống như tương lai mịt mờ.
"Anh Đường sẽ không chết, anh ấy sẽ đến cứu mình." Thẩm Ngọc Nhu vô cùng kiên định nói.
"Đứa ngốc. Cho dù anh Đường của em có năng lực thế nào? Tu vi Tôn Như Ngọc đã gần đạt đến cảnh giới Thần Hải cao cấp, mạnh hơn mấy lần so với Đường Tuấn mà tôi từng thấy. Hơn nữa anh ta còn được sư tôn ủng hộ, sau lưng có hai môn phái đệ nhất là Hàn Cung và núi Chứa Chan, Đường Tuấn đến đây không khác gì chịu chết." Thanh âm Mộc Thanh Lam ảm đạm nói.
Thẩm Ngọc Nhu quật cường cắn môi, nói: "Sẽ không. Anh ấy rất lợi hại."
Mộc Thanh Lam thở dài, không giải thích nhiều.
Tôn Như Ngọc đi vào đại sảnh của Hàn Cung, trong đại sảnh đã có hai người ngồi rồi.
"Anh Thiên Lăng, anh đến cũng không nói một tiếng." Tôn Như Ngọc cười với một người trong số họ. Tuy rằng gọi anh nhưng không có ý tứ kính trọng, ngược lại không mặn không nhạt, tùy ý ngồi xuống ghế chủ vị.
Hai người này là Tống Thiên Lăng và Độc Cô Phong Đăng.
"Như Ngọc, lần này tôi có chuyện muốn nhờ vả. Vị này chính là bạn của tôi Độc Cô Phong Đăng." Tống Thiên Lăng cười khổ.
Khóe mắt Tôn Như Ngọc nhíu lại, trong đáy mắt hiện lên một tia tức giận được kìm nén: "Anh nói, tôi nhất định có thể giúp."
Tống Thiên Lăng và Độc Cô Phong Đăng cùng liếc nhau, trên mặt đồng thời lộ ra vẻ vui mừng. Tống Thiên Lăng nhanh chóng kể lại chuyện Đường Tuấn, cũng nói rõ ý định của mình.
"Ồ. Cậu ta vậy mà lại không chết, xem ra Hạng Thành đã xảy ra chuyện. Tuy nhiên tôi chỉ có chút tinh thần Thuần Dương không tính là cái gì, có chút thiên phú thôi." Tôn Như Ngọc bình tĩnh nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook