*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh biết được tôi sẽ tìm anh sao?” Đường Tuấn nhìn người đàn ông hơi mập này vừa cười vừa hỏi.  

Ngô Nam Bình nở một nụ cười gượng gạo, anh đột nhiên nhận ra Đường Tuấn vừa rồi, đầu óc có chút rối loạn, sau đó mới dần bình tĩnh lại, đồng thời hiểu ra một vài chuyện trong đó. Nếu như điều anh ta phỏng đoán là thật, vậy thì  Đường Tuấn tất nhiên sẽ tìm đến anh. Bây giờ xem ra là anh đoán đúng rồi. Chỉ là không biết rằng nhận ra thân phận của Đường Tuấn tốt hay xấu?  

Advertisement

“Cậu Đường.” Ngô Nam Bình cung kính gọi một tiếng.  

“Cậu Đường đã chết rồi, tôi là Đường Tuấn.” Ánh mắt Đường Tuấn mang theo một loại sắc bén của đao kiếm, trên người toát ra sự lạnh lùng. Ngày đó để thoát khỏi nhà họ Đường, dưới tay anh không biết đã dính bao nhiêu máu của sát thủ. Nếu như Ngô Nam Bình không thể đưa ra một câu trả lời khiến anh vừa lòng, vậy thì anh tuyệt đối có cách khiến Ngô Nam Bình chết một cách rất tự nhiên, nhìn không ra chút dấu vết nào.  

Anh là một bác sĩ thông minh đồng thời cũng là một sát nhân xuất sắc.  

Ngô Nam Bình bỗng chốc trở nên căng thẳng lo sợ, không dám do dự đã nói ra việc tại sao hắn nhận ra Đường Tuấn. Mới nói được một vài lý do thoái thác, quần áo của anh ta lại bị ướt sũng. Anh ta khẽ liếc nhìn Đường Tuấn, thiếu gia nhà họ Đường có vẻ hơi khác so với mấy năm trước.  

“Hóa ra là như vậy sao.” Sự lo lắng lòng Đường Tuấn bớt được phần nào. Anh nhìn Ngô Nam Bình nói: "Thật ra cậu có thể gọi cho Đường Quang Hòa, tôi nghĩ ông ta sẽ có quyền lợi cho cậu."  

“Điều này?” Ngô Nam Bình lắp bắp nói, vẻ mặt lo lắng. Anh ta ban đầu thật sự có ý nghĩ này, nếu có thể ngồi được lên con thuyền lớn này của Đường Quang Hòa, tùy tiện moi chút đồ từ tay ông ta cũng đủ để anh ta sống sung sướng cả đời. Nhưng mà Ngô Nam Bình là người thận trọng không dám đánh cược, không biết vì sao anh ta luôn cảm thấy nếu lúc này nếu anh ta thật sự báo cho Đường Quang Hòa, thì bây giờ anh ta không thể đứng ở đây được nữa rồi.   

“Hừ!” Vẻ mặt của Đường Tuấn đầy lạnh lùng, mở lòng bàn tay ra rồi nói: “Ăn đi.” Trong tay anh là một viên thuốc màu đen.  

Trên mặt của Ngô Nam Bình thể hiện ra do dự, không biết có nên ăn hay không.  

“Ha ha.” Đường Tuấn dùng tay còn lại nắm lấy một ống thép to bằng cánh tay bên cạnh mình, dùng một lực nhẹ, ống thép lập tức bị biến dạng thành một quả cầu thép.  

Khi Ngô Nam Bình nhìn thấy điều này, anh ta không dám do dự, cầm viên thuốc màu đen lên nuốt chửng.  

"Yên tâm đi. Thuốc đó sẽ không làm cậu chết, nhưng nếu tôi phát hiện cậu có suy nghĩ ​​khác, lúc đó đừng trách tôi không khách sáo." Đường Tuấn lạnh lùng nói.  

Ngô Nam Bình vội vàng gật đầu, nhà họ Đường được mệnh danh là quê hương của  Y Thánh, thuốc vừa rồi chắc chắn là loại thuốc có độc tính cao, có thể giết chết anh ta bất cứ lúc nào. Làm sao anh ta dám nghĩ đến những chuyện khác.  

Chỉ là lý do tại sao viên thuốc có mùi đất. Ngô Nam Bình chẹp miệng, cảm thấy mùi vị của viên thuốc này thật độc lạ.  

Khi nhìn thấy cảnh này Đường Tuấn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thứ mà anh đưa cho Ngô Nam Bình hoàn toàn không phải là thuốc độc nguy hiểm đến tính mạng, mà nó được nhào nặn từ đất, anh vừa lấy ở chậu cây tầng dưới. Vì vậy, anh ta cảm thấy có mùi đất là bình thường. Về độc dược, từ xưa đến nay đều không có chia cho mọi người, nhà họ Đường đương nhiên là có, nhưng Đường Tuấn vội vàng trốn khỏi nhà họ Đường, làm sao có thể mang theo những thứ đó.  

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương