Chiến Thần Phục Thù
-
Chương 78
Ánh mắt Trương Khởi Lâm rất hung dữ: "Hừ, mối thù của tôi cũng chính là mối thù của cậu. Giờ tôi đã tặng Boxing Khởi Lâm cho thầy rồi mà cậu vẫn bằng lòng đi theo tôi, đúng là đã có lòng rồi”
Tiêu Ức Tình bị Lăng Khôi đập xuống dưới đất, ngất xỉu tại chỗ, sau này đã được chữa khỏi.
Thực ra chấn thương của hắn đã sớm nằm trong sự tính toán của Lăng Khôi, chỉ là Lăng Khôi không muốn gϊếŧ hắn mà thôi.
Tiêu Ức Tình nói: "Mạng của tôi là do sếp Trương cứu giúp, tôi thề chết đi theo sếp Trương”
Tô Duệ Hân vội vàng vứt bỏ công việc và ra chợ.
Bản thân cô không biết mình bị làm sao nữa, suốt dọc đường côtự phê bình bản thân mình một cách nghiêm khắc.
Rõ rằng Lăng Khôi là một tên cặn bã, sở khanh, dan díu với Lý Lưu Tô và Lục Tử Ca, thậm chí còn dính vào cả Giang Nhược Ly, nhưng tại sao bản thân cô vẫn không thể quên được anh ta chứ?
Mình bị bệnh rồi à?
Mẫu thuẫn giữa tình cảm và lý trí đan xen với nhau.
Chiếc xe của Tô Duệ Hân là chiếc Magotan đời cũ. Khi cô đến chợ, nhìn thấy Lăng Khôi trong bộ quần áo vá víu đang đứng ở cổng đợi mình, lon ton chạy đến mở cửa cho Tô Duệ Hân: "Vợ à, em đến rồi đấy à”
Tô Duệ Hân xuống xe và bắt đầu quở trách: "Lăng Khôi, giờ anh đủ lông đủ cánh rồi, dám không trả lời điện thoại và tin nhắn của tôi. Có phải cuộc sống ở bên ngoài rất suиɠ sướиɠ hay không?”
Lăng Khôi cười nói: "Làm gì có chuyện đó chứ. Nơi nào không có em thì có mặt trời cũng vẫn lạnh lẽo”
“Xem như anh dẻo miệng” trong lòng Tô Duệ Hân có rất nhiều câu hỏi, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Lăng Khôi nhìn vào khu chợ thực phẩm không lấy làm sạch sẽ gì và nói: "Vợ à, hay em đợi anh trên xe đi, nói cho anh biết em muốn ăn gì, anh sẽ mua cho em”
Trong ba năm qua, Tô Duệ Hân chưa từng đi chợ.
Tô Duệ Hân nói: "Không cần, hôm nay tôi nể mặt anh, sẽ đi chợ với anh”
Lăng Khôi nghe vậy thì cảm thấy hơi xúc động.
Khi một người phụ nữ bằng lòng chiều theo bạn, điều đó có nghĩa là trong lòng cô ấy đã có bạn.
Trước đây, cô rất ghét đi chợ. Ba năm qua đều là Lăng Khôi đi chợ mua đồ và nấu ăn, Tô Duệ Hân thậm chí chưa bao giờ hỏi tới.
Hôm nay, cô lại cố chịu đựng mùi ở khu chợ và đi theo Lăng Khôi vào trong đó.
Khu chợ vốn dĩ yên bình, bởi vì Tô Duệ Hân đến, nó đột nhiên trở nên rất sống động.
Ánh mắt của vô số đàn ông và phụ nữ đều bị Tô Duệ Hân thu hút.
Người phụ nữ cao lớn trong chiếc áo sơ mi trắng và váy đen này có dáng người hấp dẫn, đôi chân dài cân đối ẩn trong đôi tất đen, mỗi bước đi của cô đều khiến trái tim của biết bao người không ngừng thổn thức.
"Thật là một người phụ nữ xinh đẹp, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy. Cô ấy là ngôi sao nào vậy?”
"Vớ vẩn, cô ấy đẹp hơn rất nhiều so với các ngôi sao. Các ngôi sao trên TV đều trang điểm, người nổi tiếng thực sự đâu có đẹp như vậy được?”
"Mẹ kiếp, cái gã tệ hại mặc quần áo vá đó là ai vậy? Sao lại có thể kiếm được cô bạn gái đẹp như thế nhỉ?”
Lăng Khôi nghe vậy liền cười gượng gạo.
“Trông anh tệ hại đến thế sao?” Lăng Khôi không khỏi quay đầu lại hỏi Tô Duệ Hân.
"Giờ anh mới biết à?”
…
Họ mua đồ rồi về nhà nấu nướng, gặp đúng lúc Chu Lam không có nhà, hai người liền ăn một bữa thịnh soạn rồi Lăng Khôi rửa bát, thu dọn bãi chiến trường.
Tô Duệ Hân đang dựa vào cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông đang ngồi thành thạo, nói như bị ma sai quỷ khiến: "Lăng Khôi, hay là anh chuyển về nhà ở đi!”
Vừa dứt lời, Tô Duệ Hân liền đỏ mặt quay đầu đi, trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận.
Chuyện nɠɵạı ŧìиɦ của cái tên cặn bã này vẫn còn chưa nói rõ ràng nữa. Còn vô số chuyện dan díu dây mơ rễ má khác cũng chưa làm rõ, thế mà sao mình lại có thể bảo anh ta về nhà ở chứ?
Tô Duệ Hân ơi là Tô Duệ Hân, mày lại thấp hèn đến thế hay sao?
Lăng Khôi vui vẻ rửa tay và định đồng ý. Tô Duệ Hân đột nhiên nói: "Không muốn thì thôi, hừ!”
Lăng Khôi ngẩn ra.
Ôi mẹ ơi, chuyện gì vậy ta?
Mình cứ để mất đi cơ hội bày tỏ như vậy sao?
Lại còn không cho người ta cơ hội để nói?
Tiêu Ức Tình bị Lăng Khôi đập xuống dưới đất, ngất xỉu tại chỗ, sau này đã được chữa khỏi.
Thực ra chấn thương của hắn đã sớm nằm trong sự tính toán của Lăng Khôi, chỉ là Lăng Khôi không muốn gϊếŧ hắn mà thôi.
Tiêu Ức Tình nói: "Mạng của tôi là do sếp Trương cứu giúp, tôi thề chết đi theo sếp Trương”
Tô Duệ Hân vội vàng vứt bỏ công việc và ra chợ.
Bản thân cô không biết mình bị làm sao nữa, suốt dọc đường côtự phê bình bản thân mình một cách nghiêm khắc.
Rõ rằng Lăng Khôi là một tên cặn bã, sở khanh, dan díu với Lý Lưu Tô và Lục Tử Ca, thậm chí còn dính vào cả Giang Nhược Ly, nhưng tại sao bản thân cô vẫn không thể quên được anh ta chứ?
Mình bị bệnh rồi à?
Mẫu thuẫn giữa tình cảm và lý trí đan xen với nhau.
Chiếc xe của Tô Duệ Hân là chiếc Magotan đời cũ. Khi cô đến chợ, nhìn thấy Lăng Khôi trong bộ quần áo vá víu đang đứng ở cổng đợi mình, lon ton chạy đến mở cửa cho Tô Duệ Hân: "Vợ à, em đến rồi đấy à”
Tô Duệ Hân xuống xe và bắt đầu quở trách: "Lăng Khôi, giờ anh đủ lông đủ cánh rồi, dám không trả lời điện thoại và tin nhắn của tôi. Có phải cuộc sống ở bên ngoài rất suиɠ sướиɠ hay không?”
Lăng Khôi cười nói: "Làm gì có chuyện đó chứ. Nơi nào không có em thì có mặt trời cũng vẫn lạnh lẽo”
“Xem như anh dẻo miệng” trong lòng Tô Duệ Hân có rất nhiều câu hỏi, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Lăng Khôi nhìn vào khu chợ thực phẩm không lấy làm sạch sẽ gì và nói: "Vợ à, hay em đợi anh trên xe đi, nói cho anh biết em muốn ăn gì, anh sẽ mua cho em”
Trong ba năm qua, Tô Duệ Hân chưa từng đi chợ.
Tô Duệ Hân nói: "Không cần, hôm nay tôi nể mặt anh, sẽ đi chợ với anh”
Lăng Khôi nghe vậy thì cảm thấy hơi xúc động.
Khi một người phụ nữ bằng lòng chiều theo bạn, điều đó có nghĩa là trong lòng cô ấy đã có bạn.
Trước đây, cô rất ghét đi chợ. Ba năm qua đều là Lăng Khôi đi chợ mua đồ và nấu ăn, Tô Duệ Hân thậm chí chưa bao giờ hỏi tới.
Hôm nay, cô lại cố chịu đựng mùi ở khu chợ và đi theo Lăng Khôi vào trong đó.
Khu chợ vốn dĩ yên bình, bởi vì Tô Duệ Hân đến, nó đột nhiên trở nên rất sống động.
Ánh mắt của vô số đàn ông và phụ nữ đều bị Tô Duệ Hân thu hút.
Người phụ nữ cao lớn trong chiếc áo sơ mi trắng và váy đen này có dáng người hấp dẫn, đôi chân dài cân đối ẩn trong đôi tất đen, mỗi bước đi của cô đều khiến trái tim của biết bao người không ngừng thổn thức.
"Thật là một người phụ nữ xinh đẹp, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy. Cô ấy là ngôi sao nào vậy?”
"Vớ vẩn, cô ấy đẹp hơn rất nhiều so với các ngôi sao. Các ngôi sao trên TV đều trang điểm, người nổi tiếng thực sự đâu có đẹp như vậy được?”
"Mẹ kiếp, cái gã tệ hại mặc quần áo vá đó là ai vậy? Sao lại có thể kiếm được cô bạn gái đẹp như thế nhỉ?”
Lăng Khôi nghe vậy liền cười gượng gạo.
“Trông anh tệ hại đến thế sao?” Lăng Khôi không khỏi quay đầu lại hỏi Tô Duệ Hân.
"Giờ anh mới biết à?”
…
Họ mua đồ rồi về nhà nấu nướng, gặp đúng lúc Chu Lam không có nhà, hai người liền ăn một bữa thịnh soạn rồi Lăng Khôi rửa bát, thu dọn bãi chiến trường.
Tô Duệ Hân đang dựa vào cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông đang ngồi thành thạo, nói như bị ma sai quỷ khiến: "Lăng Khôi, hay là anh chuyển về nhà ở đi!”
Vừa dứt lời, Tô Duệ Hân liền đỏ mặt quay đầu đi, trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận.
Chuyện nɠɵạı ŧìиɦ của cái tên cặn bã này vẫn còn chưa nói rõ ràng nữa. Còn vô số chuyện dan díu dây mơ rễ má khác cũng chưa làm rõ, thế mà sao mình lại có thể bảo anh ta về nhà ở chứ?
Tô Duệ Hân ơi là Tô Duệ Hân, mày lại thấp hèn đến thế hay sao?
Lăng Khôi vui vẻ rửa tay và định đồng ý. Tô Duệ Hân đột nhiên nói: "Không muốn thì thôi, hừ!”
Lăng Khôi ngẩn ra.
Ôi mẹ ơi, chuyện gì vậy ta?
Mình cứ để mất đi cơ hội bày tỏ như vậy sao?
Lại còn không cho người ta cơ hội để nói?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook