Chiến Thần Phục Thù
Chương 28: Cướp công

Câu nói của Tô Thần thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Lăng Khôi cũng vì thế mà trở thành tiêu điểm tại bữa tối.

“Haiz, tôi tưởng rằng đứa ở rể như Lăng Khôi sớm đã ly hôn với Tô Duệ Hân, cút ra khỏi nhà họ Tô rồi chứ. Không ngờ vẫn xuất hiện ở đây”.

“Ăn bám nhà họ Tô ba năm cũng đã đành. Nghe nói còn lăng nhăng ở bên ngoài, cái thứ không bằng cầm thú mà còn dám đến ăn uống miễn phí ở bữa tiệc của bà cụ Tô à? Điều này cũng mất mặt quá rồi, ăn mày còn biết xấu hổ đấy”.



Một loạt lời châm chọc và những cặp mắt đang nhìn anh như nhìn thứ đồ rác rưởi.

“Bốp!”

Một cái tát vang dội của Chu Lam giáng lên mặt Lăng Khôi: “Đồ cặn bã, ai cho mày tư cách đến đây hả? Biến đi cho tao!”

Chu Lam chịu đựng tên vô dụng này đủ rồi.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”, Tô Duệ Hân bước lên ngăn Chu Lam lại, sau đó liếc nhìn Lăng Khôi: “Đã bảo anh đừng đắc tội lung tung với người khác. Sao anh vẫn không có chừng mực như vậy. Lát nữa anh cứ đứng bên cạnh sảnh tiệc đi. Đừng để bọn họ châm chọc anh nữa”.

Lăng Khôi im lặng rất lâu.

Đổi lại là người khác làm như vậy thì anh đã muốn gϊếŧ người rồi.

Nhưng vì Tô Duệ Hân, anh vẫn nên cố chịu đựng.

“Ồ”.

Lăng Khôi cũng không phản bác, lặng lẽ đứng trong góc của sảnh tiệc.

Mọi người nhìn Tô Duệ Hân giải vây cho Lăng Khôi thì không tiếp tục soi mói Lăng Khôi nữa mà chỉ nhìn Lăng Khôi như nhìn một con khỉ.

“Em Hân, không phải gia tộc bảo em ly hôn với Lăng Khôi, rồi gả cho Trần Giang à? Sao em vẫn chưa làm thủ tục ly hôn thế?”, Tô Thần chỉ trích: “Trần Giang đã làm rất nhiều chuyện vì em, có tình cảm sâu đậm với em, em như vậy sẽ khiến nhà họ Trần khó chịu và hủy bỏ hợp tác với nhà chúng ta đấy”.



Chu Lam nói: “Không phải con gái tôi không muốn ly hôn, mà tại cái thằng cặn bã này vẫn cứ chần chừ dây dưa mãi, không chịu làm thủ tục ly hôn. Cậu yên tâm, ngày mai tôi nhất định bảo nó làm thủ tục”.

Lúc này sắc mặt Tô Thần mới tốt hơn: “Vẫn là thím hiểu chuyện, một Trần Giang hơn hẳn mười nghìn tên Lăng Khôi. Em Hân gả qua đó thì có thể bảo đảm cả đời hưởng vinh hoa phú quý”.

Đúng vào lúc mọi người bàn tán sôi nổi, bà cụ Tô mặc sườn xám màu đen chống gậy bước ra.

Theo bên cạnh bà cụ Tô là một người đàn ông mập mạp tuổi đã hơn năm mươi - Tô Toàn, cũng chính là bố của Tô Ba, địa vị ở nhà họ Tô cũng tạm được.

Hai người này vừa xuất hiện, toàn hội trường lập tức yên tĩnh lại, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

“Mọi người đừng dè dặt quá, ngồi hết cả đi”, bà cụ Tô vẫy tay với mọi người, sau đó chậm rãi ngồi vào vị trí ghế chủ tọa: “Hôm nay mời mọi người dùng bữa là có hai chuyện. Thứ nhất, nhờ Tô Thần vất vả làm việc, trước đây nhà họ Hàn luôn chèn ép dự án y học thảo dược của chúng ta cuối cùng cũng cho qua rồi. Đương nhiên trong đó cũng có chút sức lực của Duệ Hân. Thứ hai, dự án này được Công đoàn Trung Hải trợ giúp nguồn một tỷ tệ, là một dự án lớn, một cơ hội chuyển mình tốt đối với tập đoàn Tô Thị, buộc phải có một người có sức nặng để dẫn đầu đẩy mạnh dự án này. Mọi người thảo luận một chút xem cử ai phụ trách thì thích hợp nhất”.

Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, Tô Thần cũng nhận được vô số lời khen ngợi.

Nhưng đầu óc của Tô Duệ Hân lại hoàn toàn trống rỗng, chẳng phải dự án này là mình đứng ra đàm phán sao? Không phải công lao của Lăng Khôi à? Sao đến miệng bà cụ Tô lại biến thành công lao của Tô Thần rồi? Mà mình chỉ bỏ ra chút sức lực?

Vốn dĩ còn nghĩ lần này mình lập được công lớn, sẽ có được sự đồng ý và khen ngợi của gia tộc, nhưng cuối cùng mình cũng chỉ là một người làm phông nền.

Cho dù mình cố gắng thế nào cũng chỉ là làm nền cho người khác thôi sao.

Tô Duệ Hân không cam tâm, cô tức giận, nhưng lại bất lực và tủi thân nhiều hơn.

Chỉ là toàn hội trường không ai quan tâm đến tâm trạng của Tô Duệ Hân, cũng không ai để ý thực hư của sự việc. Bọn họ đều tin dự án lớn như vậy chắc chắn là do Tô Thần đứng ra bàn bạc mới có được.

“Nếu đã là Tô Thần đứng ra đàm phán thì đương nhiên là Tô Thần dẫn đầu sẽ thích hợp nhất rồi.

“Không sai, nhà họ Tô chúng ta ngoài Tô Thần được việc ra, thì còn có ai nữa chứ?”

Mọi người nhao nhao tiến cử Tô Thần.

Tô Thần rất thích thú đáp: “Bà nội, cháu tin cháu có thể làm tốt chuyện lần này. Nhất định mang đến lợi ích vô hạn cho gia tộc, giúp gia tộc tiến thêm một bước”.

Mặt mày bà cụ Tô vui mừng rạng rỡ, rất hài lòng chỉ vào Tô Thần: “Nếu cháu đã có tự tin như vậy, thì ngày mai cầm tài liệu đến tìm Công đoàn Trung Hải chính thức ký hợp đồng, sau đó đến bộ tài vụ của tập đoàn ứng trước một tỷ tiền vốn rồi khởi động dự án đi”.



Nguồn vốn hỗ trợ của bên ngoài cần phải có thời gian mới đến tay, nếu nhà họ Tô nôn nóng muốn khởi động dự án ngay thì cần ứng trước toàn bộ số vốn.

Nhưng uy tín và thế lực của Công đoàn Trung Hải đã định trước sẽ không nuốt lời.

Một tỷ tiền vốn gần như chiếm một nửa tiền mặt mà nhà họ Tô có trong sổ sách.

Tô Thần gật đầu lia lịa, đột nhiên nhớ ra gì đó, liền nói: “Bà nội, lần này khiến nhà họ Hàn bỏ qua thì em Hân cũng bỏ ra chút sức lực”.

Bà cụ Tô gật đầu khen ngợi: “Cháu vẫn biết khiêm nhường đấy, không tệ. Duệ Hân, lần này cháu cũng làm tốt lắm. Bà tuyên bố, chính thức khôi phục chức vị tổng giám đốc bệnh viện Bình An của cháu. Hy vọng cháu mau sớm làm thủ tục ly hôn với Lăng Khôi, và kết hôn với Trần Giang”.

Tô Duệ Hân ngây người như phỗng, lỗ tai ong ong vang dội, căn bản không hề nghe thấy gì nên cũng chẳng trả lời lại.

Mọi chuyện cứ thế qua đi.

Sau khi ra bữa tiệc, Lăng Khôi lái chiếc xe máy đời cũ rời khỏi biệt thự, trở về nhà hàng Á Vận ngủ một giấc thoải mái.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Lăng Khôi ăn mặc đơn giản rồi lái chiếc Chevrolet Camaro ra ngoài.

Đến cổng lớn, anh nhìn thấy Tô Ba đang cắt tỉa hoa cỏ ở bên ngoài.

“Chào anh Lăng”, Tô Ba bỏ kéo xuống, khom người chào hỏi rất cung kính.

Ban đầu lúc đến đây rửa bát, trong lòng Tô Ba rất không cam tâm. Nhưng từ sau lần trước nhìn thấy ông trùm như Tề Hành cũng ra mặt giúp Lăng Khôi, hắn lại cảm thấy vinh dự bởi công việc làm thêm này.

“Ừ”.

Lăng Khôi gật đầu, sau đó lái xe rời đi.

Thành phố Trung Hải là một thành phố lớn kinh tế vô cùng phát triển với mười triệu dân, thế lực nhà giàu đếm không xuể, nhưng thế lực nào lớn nhất?

Không nơi nào khác mà chính là Công đoàn Trung Hải.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương