Chiến Thần Phong Vân
-
Chương 20: Dựa vào cậu sao? Cậu không thấy xấu hổ khi so sánh với Diệp Soái à!
Đám người hầu cẩn thận chuyển những món đồ long trọng đến bàn tiệc.
Không biết là đã sắp đặt trước hay ngẫu nhiên mà mẹ con Trần Hạ Lan được giao trách nhiệm dọn đồ ăn đến chỗ Lam Khiết .
Từ “Nhân vật chính của bữa tiệc”
cô ta bỗng trở thành người hầu, sự chênh lệch quá lớn này khiến cho Trần Hạ Lan trong lòng đầy thương tích.
Bây giờ còn phải phục vụ cho gia đình của Lam Khiết … Trần Hạ Lan chỉ muốn chết đi cho rồi.
Lý Khả Diệu chắc chắn không bỏ qua cơ hội trút giận này, bà lấy điện thoại ra chụp lại ảnh hai mẹ con Trần Hạ Lan.
Mẹ con Trần Hạ Lan tức giận nhưng cũng chỉ biết bất lực, không dám phản kháng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Bữa tiếc rất nhanh đã kết thúc.
Bước ra khỏi bữa tiệc, Lý Khả Diệu lập tức trách móc Lam Khiết : “Linh Nhi, con… con hồ đồ à, tại sao lại từ chối Diệp Soái.”
“Mẹ sớm muộn gì cũng bị con chọc tức chết thôi”
Từ Huy Hoàng bên cạnh cũng lộ vẻ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Con mau suy nghĩ lại đi, bây giờ đồng ý người ta cũng không muộn đâu.”
“Đây chắc chắc là cơ hội tuyệt vời để gia đình chúng ta có thể trở thành danh gia vọng tộc.”
Lam Khiết “Ừm” một tiếng cho có lệ rồi không nói gì thêm.
Diệp Huyền Tần nói: “Hai người yên tâm đi, không có cái tên Diệp Soái kia, con cũng có thể khiến gia đình chúng †a trở thành hào môn”
Từ Huy Hoàng liếc Diệp Huyền Tần khinh thường: “Dựa vào cậu sao? Cậu không thấy xấu hổ khi so sánh với Diệp Soái à?”
“Cậu đừng quên, cậu bây giờ là làm công cho Lam Khiết, nói cách khác là còn phải ăn nhờ cơm nhà chúng tôi đấy.
“Đợi đến khi cậu tìm được một công việc đàng hoàng rồi hẫn nói chuyện”
Lý Khả Diệu cũng nói: “Tôi cũng mới biết được, trước đây chúng ta được bước vào bữa tiệc sang trọng hoàn toàn là công lao của Lam Khiết “
“Cậu còn không biết xấu hổ nhận công lao về mình, thật là giả dối”
“Cảnh cáo cậu, nếu Lam Khiết với Diệp Soái mà hợp thành, tôi nhất định sẽ bắt cậu cút đi càng xa càng tốt.”
“Huy Hoàng, Lam Khiết, chúng ta đi”
Cả hai tiến về phía chiếc ô tô.
Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần bằng ánh mắt phức tạp.
Cô luôn cảm thấy rằng, chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.
Bọn họ gần như trở về tiểu khu cùng lúc với mẹ con Trần Hạ Lan .
Những người trong tiểu khu đã tập hợp đầy đủ, tất cả đều đứng ở cổng lớn để chào đón.
Chào mừng Trần Hạ Lan đã “Chiến thắng trở về”, nịnh nọt cô ta để khiến cho quan hệ của bọn họ trở nên thân mật hơn một xí.
Trong lòng bọn họ Trần Hạ Lan hiện tại đã là phu nhân của Diệp Soái TÖI, Trần Hạ Lan vừa bước xuống xe, hàng xóm lập tức bao vây xung quanh, khen lấy khen để.
Trong số đó có một người không đội trời chung với Lý Khả Diệu nịnh bợ lợi hại nhất.
“Hạ Lan, buổi lễ cầu hôn diễn ra tốt đẹp chứ?”
“Con đã gặp Diệp Soái rồi chứ, Diệp Soái chắc hẳn rất đẹp trai”
“Lúc trước tôi có nói rồi, trên đời này chỉ có con là xứng với Diệp Soái thôi, nhìn xem, bây giờ đã hiệu nghiệm rồi này”
“Haha, may mắn thay cô không chịu tên bạn trai cũ làm con rễ nếu không thì bây giờ phiền phức rồi”
Vừa nói, bà ta vừa nhìn Lý Khả Diệu với ánh mắt giễu cợt.
Trần Hạ Lan lại càng xấu hổ hơn, bước thẳng về nhà không nói lời nào.
Lý Khả Diệu cười lạnh: “Có một số người quả thật là vẫn chưa được mở mang tầm mắt”
“Muốn nịnh bợ người quyền quý mà cũng không biết đi lấy nước tiểu rửa mặt soi gương xem mình có những đức hạnh gì.”
Câu nói này rõ ràng đang nhắm tới đối thủ không đội trời chung kia.
Người đối diện liền nổi giận: “Lý Khả Diệu, bà nói ai”
“Tôi nịnh bợ gia đình Trần Hạ Lan thì đã làm sao? Người ta còn xứng đáng để tôi nịnh”
“Ngược lại là bà đấy, dám hiêu khích Hạ Lan, đợi quả báo đi”
Lý Khả Diệu: “Haha, tôi đợi xem rốt cuộc ai mới là người nhận quả báo”
Nói xong, Lý Khả Diệu gửi hết những tấm ảnh trong bữa tiệc ngày hôm nay lên zalo của tiểu khu.
Âm báo zalo của từng người trong khu vang lên.
Mọi người đều lấy điện thoại ra xem nhưng sau khi nhìn tấm ảnh đó, sắc mặt của ai cũng trở nên tái xanh.
Không biết là đã sắp đặt trước hay ngẫu nhiên mà mẹ con Trần Hạ Lan được giao trách nhiệm dọn đồ ăn đến chỗ Lam Khiết .
Từ “Nhân vật chính của bữa tiệc”
cô ta bỗng trở thành người hầu, sự chênh lệch quá lớn này khiến cho Trần Hạ Lan trong lòng đầy thương tích.
Bây giờ còn phải phục vụ cho gia đình của Lam Khiết … Trần Hạ Lan chỉ muốn chết đi cho rồi.
Lý Khả Diệu chắc chắn không bỏ qua cơ hội trút giận này, bà lấy điện thoại ra chụp lại ảnh hai mẹ con Trần Hạ Lan.
Mẹ con Trần Hạ Lan tức giận nhưng cũng chỉ biết bất lực, không dám phản kháng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Bữa tiếc rất nhanh đã kết thúc.
Bước ra khỏi bữa tiệc, Lý Khả Diệu lập tức trách móc Lam Khiết : “Linh Nhi, con… con hồ đồ à, tại sao lại từ chối Diệp Soái.”
“Mẹ sớm muộn gì cũng bị con chọc tức chết thôi”
Từ Huy Hoàng bên cạnh cũng lộ vẻ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Con mau suy nghĩ lại đi, bây giờ đồng ý người ta cũng không muộn đâu.”
“Đây chắc chắc là cơ hội tuyệt vời để gia đình chúng ta có thể trở thành danh gia vọng tộc.”
Lam Khiết “Ừm” một tiếng cho có lệ rồi không nói gì thêm.
Diệp Huyền Tần nói: “Hai người yên tâm đi, không có cái tên Diệp Soái kia, con cũng có thể khiến gia đình chúng †a trở thành hào môn”
Từ Huy Hoàng liếc Diệp Huyền Tần khinh thường: “Dựa vào cậu sao? Cậu không thấy xấu hổ khi so sánh với Diệp Soái à?”
“Cậu đừng quên, cậu bây giờ là làm công cho Lam Khiết, nói cách khác là còn phải ăn nhờ cơm nhà chúng tôi đấy.
“Đợi đến khi cậu tìm được một công việc đàng hoàng rồi hẫn nói chuyện”
Lý Khả Diệu cũng nói: “Tôi cũng mới biết được, trước đây chúng ta được bước vào bữa tiệc sang trọng hoàn toàn là công lao của Lam Khiết “
“Cậu còn không biết xấu hổ nhận công lao về mình, thật là giả dối”
“Cảnh cáo cậu, nếu Lam Khiết với Diệp Soái mà hợp thành, tôi nhất định sẽ bắt cậu cút đi càng xa càng tốt.”
“Huy Hoàng, Lam Khiết, chúng ta đi”
Cả hai tiến về phía chiếc ô tô.
Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần bằng ánh mắt phức tạp.
Cô luôn cảm thấy rằng, chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.
Bọn họ gần như trở về tiểu khu cùng lúc với mẹ con Trần Hạ Lan .
Những người trong tiểu khu đã tập hợp đầy đủ, tất cả đều đứng ở cổng lớn để chào đón.
Chào mừng Trần Hạ Lan đã “Chiến thắng trở về”, nịnh nọt cô ta để khiến cho quan hệ của bọn họ trở nên thân mật hơn một xí.
Trong lòng bọn họ Trần Hạ Lan hiện tại đã là phu nhân của Diệp Soái TÖI, Trần Hạ Lan vừa bước xuống xe, hàng xóm lập tức bao vây xung quanh, khen lấy khen để.
Trong số đó có một người không đội trời chung với Lý Khả Diệu nịnh bợ lợi hại nhất.
“Hạ Lan, buổi lễ cầu hôn diễn ra tốt đẹp chứ?”
“Con đã gặp Diệp Soái rồi chứ, Diệp Soái chắc hẳn rất đẹp trai”
“Lúc trước tôi có nói rồi, trên đời này chỉ có con là xứng với Diệp Soái thôi, nhìn xem, bây giờ đã hiệu nghiệm rồi này”
“Haha, may mắn thay cô không chịu tên bạn trai cũ làm con rễ nếu không thì bây giờ phiền phức rồi”
Vừa nói, bà ta vừa nhìn Lý Khả Diệu với ánh mắt giễu cợt.
Trần Hạ Lan lại càng xấu hổ hơn, bước thẳng về nhà không nói lời nào.
Lý Khả Diệu cười lạnh: “Có một số người quả thật là vẫn chưa được mở mang tầm mắt”
“Muốn nịnh bợ người quyền quý mà cũng không biết đi lấy nước tiểu rửa mặt soi gương xem mình có những đức hạnh gì.”
Câu nói này rõ ràng đang nhắm tới đối thủ không đội trời chung kia.
Người đối diện liền nổi giận: “Lý Khả Diệu, bà nói ai”
“Tôi nịnh bợ gia đình Trần Hạ Lan thì đã làm sao? Người ta còn xứng đáng để tôi nịnh”
“Ngược lại là bà đấy, dám hiêu khích Hạ Lan, đợi quả báo đi”
Lý Khả Diệu: “Haha, tôi đợi xem rốt cuộc ai mới là người nhận quả báo”
Nói xong, Lý Khả Diệu gửi hết những tấm ảnh trong bữa tiệc ngày hôm nay lên zalo của tiểu khu.
Âm báo zalo của từng người trong khu vang lên.
Mọi người đều lấy điện thoại ra xem nhưng sau khi nhìn tấm ảnh đó, sắc mặt của ai cũng trở nên tái xanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook