Chiến Thần Ở Rể
-
Chương 3: 3: Anh Về Rồi
Năm năm không gặp, bà Tần vẫn như xưa, ngoại hình gần như không hề thay đổi.
Sau mấy năm chinh chiến, mặc dù đường nét trên mặt Dương Thanh vẫn chưa có quá nhiều sự thay đổi, nhưng khí chất trên người lại có sự thay đổi rất lớn.
Mà trong mắt bà Tần, Dương Thanh vốn đã là người chết rồi, cho nên lúc bà ta gặp lại Dương Thanh, bà ta vừa ngạc nhiên lại vừa tức giận.
“Mẹ! Là con đây!”
Dương Thanh nở nụ cười dịu dàng, lần này anh quay về chỉ muốn bù đắp cho Tần Thanh Tâm thật tốt.
“Không ngờ đúng là thằng vô dụng nhà mày!”
Cuối cùng bà Tần cũng chắc chắn chàng trai trước mặt chính là Dương Thanh.
Bà ta chống nạnh, trông rất đanh đá, tức giận mắng: “Mày về lúc nào không về, lại cứ nhằm đúng lúc con gái tao sắp gả cho người khác thì quay về, mày cố tình về đây để phá rối đúng không?”
Đúng lúc này, ông Tần cũng chạy ra, vừa khéo nhìn thấy Dương Thanh.
Nghe bà Tần nói thế, ông ta không nói không rằng đã đấm vào mặt Dương Thanh, sau đó tức giận quát: “Tao đánh chết thằng khốn nhà mày, không ngờ mày còn dám quay về đây!”
“Bốp!”
Trong nháy mắt, một bóng người cao lớn lao đến, bắt lấy cánh tay đang vung tới của ông Tần, lạnh lùng nói: “Không ai có tư cách đánh anh ấy!”
Tất nhiên người đàn ông cao lớn đang ngăn cản ông Tần chính là Mã Siêu.
Anh ta đã đi theo Dương Thanh chinh chiến sa trường nhiều năm, lại thêm vóc dáng vô cùng cao lớn và ngoại hình hung dữ, anh ta vừa xuất hiện đã khống chế được tình hình, làm ông Tần sợ hãi.
“Cậu ra ngoài cho tôi!”, Dương Thanh lạnh lùng ra lệnh, sau đó nhìn Mã Siêu bằng ánh mắt sắc bén như dao.
Mặc dù Mã Siêu rất không cam lòng, nhưng anh ta không thể làm trái mệnh lệnh của Dương Thanh, đành phải buông tay ra nói: “Anh Thanh, em xin lỗi!”
“Nếu cậu đã biết sai rồi thì mau cút qua một bên cho tôi.
Sau này nếu không có mệnh lệnh của tôi, cậu không được phép nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì, biết chưa?”, Dương Thanh lạnh mặt nói.
Lúc này, khí thế trên người Dương Thanh vô tình bộc lộ ra bên ngoài, chính điểm này đã làm ông Tần và bà Tần nhận ra, hình như sau năm năm mất tích, lần này thằng con rể vô dụng của mình quay về có hơi khác.
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, trong mắt họ, Dương Thanh chính là tên vô dụng.
Sau hành động của Mã Siêu, ông Tần và bà Tần cũng không dám động tay động chân với Dương Thanh nữa.
“Mày đủ lông đủ cánh rồi, nên dám động vào cả ông đây sao? Mày cút ngay cho tao, lập tức biến đi!”, ông Tần tức giận quát.
Nếu không phải ông ta e ngại người đàn ông cao lớn lúc nãy, e là ông ta đã sớm ra tay đánh anh rồi.
Dương Thanh thấy lửa giận bùng lên ngùn ngụt trong lòng, nhưng vừa nghĩ tới bóng dáng mình đã nhớ nhung năm năm qua, anh lại cố gắng đè nén cơn giận.
Anh không ngừng thầm nhắc nhở mình, lần này anh quay về là để bù đắp cho Tần Thanh Tâm, nên chuyện gì anh cũng có thể nhẫn nhịn được.
“Không được để thằng ăn hại này rời đi, cậu ta quay về cũng tốt, hôm nay bảo cậu ta đi làm thủ tục ly hôn với bé Tâm đi.
Ngày mai chúng ta cho con bé Tâm đính hôn với Vương Kiện, không cần phải làm giấy chứng tử rắc rối đó nữa”, bà Tần vội vã kéo một cánh tay của Dương Thanh, chỉ sợ anh đi mất thì tìm không thấy nữa.
Ông Tần cũng chợt vỡ lẽ, rồi kéo một cánh tay của Dương Thanh: “Mình nói đúng, đợi con Tâm nó về nhà thì hai đứa ly hôn đi”.
Dương Thanh bị ông ta kéo vào nhà, người nào không biết còn tưởng cặp bố mẹ vợ này rất nhiệt tình khi con rể trở về.
Anh vừa bước vào nhà, đã nhìn thấy một bàn tiệc lớn trong phòng khách, mọi người đều đã ngồi vào bàn, bọn họ đều là họ hàng của bà Tần.
Trong mấy người thân này, còn có một khuôn mặt rất xa lạ, là một thanh niên mặc đồ hiệu, vô tình để lộ cổ tay đang đeo một chiếc đồng hồ Rolex đắt đỏ, họ hàng xung quanh cũng đang ngồi vây quanh anh ta.
Lúc này, thanh niên đang híp mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh được ông Tần và bà Tần ‘mời’ vào nhà.
Trên bàn ăn đang đặt một chiếc bánh kem rất lớn, xem ra có người sắp tổ chức sinh nhật.
Nhưng trong trí nhớ của Dương Thanh, hôm nay không phải là sinh nhật của ông Tần, bà Tần hay Tần Thanh Tâm.
Vậy thì bữa tiệc này tổ chức cho ai?
Lúc nãy đám họ hàng còn đang bàn tán chuyện làm giấy chứng tử cho Dương Thanh, mà bây giờ người đang sống sờ sờ lại bỗng dưng xuất hiện, khiến tất cả mọi người đều sợ hãi.
Nhưng chẳng mấy chốc mắt bọn họ đã sáng lên, tinh thần phấn chấn, bày ra dáng vẻ ngồi xem kịch.
“Dương Thanh, chẳng phải cậu ta đã mất tích năm năm rồi sao? Sao giờ lại đột ngột quay về đây?”
“Cậu ta về lúc nào không về, lại cứ khăng khăng đợi đến khi Thanh Tâm sắp kết hôn thì quay về, chỉ sợ cậu ta còn có lòng dạ khác”.
“Lòng dạ khác? Trước mặt cậu chủ Vương, cậu ta chỉ là thằng vô dụng, cậu ta có tư cách để so bì với cậu Vương sao?”
Họ hàng thân thích của bà Tần đang xì xầm bàn tán, nhưng không biết bọn họ vô tình hay cố ý, mà cho dù bọn họ đã nói nhỏ, thì những người đang có mặt tại đây đều có thể nghe thấy.
Rõ ràng thanh niên được gọi là cậu Vương kia cũng nghe thấy rất rõ mấy lời này.
Nhưng cậu Vương lại làm bộ như không nghe thấy gì, rồi nhìn bà Tần nghi ngờ hỏi: “Bác gái, đây là?”
Bà Tần cười lạnh, nhìn Dương Thanh với vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu ta chính là thằng vô dụng đã mất tích năm năm trước, bác sắp đi làm giấy chứng tử cho cậu ta rồi, thế mà bây giờ cậu ta lại đột ngột xuất hiện.
Nhưng cháu yên tâm, cậu ta quay về cũng tốt, việc làm giấy chứng tử cần phải có thời gian, nhưng nếu làm thủ tục ly hôn thì trong ngày hôm nay có thể làm xong rồi”.
Bà Tần không hề che giấu mà nói thẳng suy nghĩ mình muốn Tần Thanh Tâm ly hôn.
Nói với cậu Vương xong, bà ta lại đắc ý nói: “Dương Thanh, cậu ấy là Vương Kiện, con trai trưởng của chủ nhà họ Vương ở Giang Hải.
Mấy năm nữa, cậu ấy sẽ thừa kế vị trí chủ nhà họ Vương.
Tôi khuyên cậu đừng ôm ấp bất kỳ ý đồ không an phận nào với con bé Tâm nhà tôi nữa, chúng tôi đều đồng ý chuyện hôn sự của hai đứa nó rồi”.
“Nếu cậu tự biết lượng sức mình, thì đợi khi Thanh Tâm nó quay về, hai đứa mau đi làm thủ tục ly hôn đi, đừng làm lỡ dở hạnh phúc của con bé”.
Lúc này đám họ hàng ngồi trên bàn cũng tranh nhau mở miệng, trước mặt cậu cả nhà họ Vương này, ai cũng muốn nhân cơ hội giẫm đạp lên Dương Thanh để lấy lòng anh ta.
Mắt Dương Thanh thoáng lên tia sắc bén, rồi nhanh chóng biến mất.
Đám họ hàng này thật đáng ghét, nếu không nể mặt Tần Thanh Tâm, anh có thể dạy bọn họ cách làm người chỉ trong vòng một nốt nhạc.
Vương Kiện rất hài lòng, tựa vào ghế với vẻ mặt đắc ý, rồi khẽ lắc ly rượu vang đế cao trong tay, cười híp mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh, sau đó chế giễu: “Không biết trong năm năm mất tích, anh đã làm được những gì?”
Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn anh ta rồi đáp: “Đi bộ đội!”
“Bộ đội? Không phải cậu vào đó nuôi lợn đấy chứ? Ha ha...”
Không đợi Vương Kiện đáp lại, bỗng có một người họ hàng bật cười nói, mấy người trong bàn cũng cười ngặt nghẽo.
Dương Thanh im lặng.
Vương Kiện nở một nụ cười, rồi tiện tay lấy ra một tấm séc, ký tên mình vào đấy, sau đó ném tới trước mặt Dương Thanh, hào phóng nói: “Có lẽ anh cũng thấy rồi đó, nhà họ Tần không hề hoan nghênh anh.
Lần này anh quay về, chắc chắn cũng vì tiền đúng không? Chỉ cần anh đồng ý ly hôn với Tần Thanh Tâm thì anh cứ tùy ý điền con số vào tấm séc này, rồi có thể đi rút tiền mặt ở bất kỳ ngân hàng nào ở Giang Hải này”.
Lúc này, mắt đám họ hàng của nhà họ Tần đều sáng lên, ước gì tấm séc này là đưa cho họ.
“Kiện à, cháu cần gì phải đưa tiền cho cậu ta? Thanh Tâm là con gái bác, bác muốn hai đứa nó ly hôn thì hai đứa nó phải ly hôn, cháu cần gì phải đưa tiền cho cậu ta?”, bà Tần nhìn thấy tấm séc mà cảm thấy như chính mình bỏ tiền ra cho không Dương Thanh vậy.
Mắt Vương Kiện thoáng hiện lên sự khinh thường, nhưng vẫn cười ha ha nói: “Bác gái, đối với cháu, số tiền này chẳng qua chỉ là một con số mà thôi.
Cháu không muốn gây thêm rắc rối, mà chỉ muốn Thanh Tâm mau chóng trở lại thành người độc thân thôi”.
Nghe Vương Kiện nói thế, bà Tần cũng không dám nói gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn Dương Thanh càng thêm lạnh lùng.
Sau đó Dương Thanh nhận lấy tấm séc trong sự ngưỡng mộ của đám người thân.
“Rẹt rẹt!”
Lúc mọi người đều cho rằng anh sẽ nhận nó, thì Dương Thanh bỗng xé tấm séc thành nhiều mảnh.
Sau đó anh bình tĩnh nhìn về phía Vương Kiện: “Nếu Tần Thanh Tâm muốn ly hôn với tôi, chắc chắn tôi sẽ không ăn vạ ở nhà họ Tần.
Nhưng nếu cô ấy không muốn, vậy thì đừng ai nghĩ đến việc nhúng tay vào chuyện của chúng tôi”.
Nếu có anh em ở biên giới phía Bắc đứng đây, chắc chắn sẽ biết, Dương Thanh bình tĩnh thế này mới là nguy hiểm nhất.
Hai mắt Vương Kiện khẽ híp lại, người thanh niên trước mặt khiến anh ta cảm thấy áp lực, mà cảm giác này khiến cả người anh ta rất khó chịu.
Mấy người khác đều mang dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác, dám đắc tội với Vương Kiện, đúng là muốn chết mà.
Khi bầu không khí đang căng thẳng, thì tiếng giày cao gót giẫm xuống sàn nhà bỗng vang lên.
Sau đó, mọi người nhìn thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ xuất hiện, đó chính là Tần Thanh Tâm và một bé gái.
“Vương Kiện, sao anh lại tới đây? Đây là nhà tôi, nơi này không hoan nghênh anh, mời anh rời khỏi nhà tôi ngay!”, Tần Thanh Tâm vừa nhìn thấy Vương Kiện, sắc mặt lập tức đen lại, cô ra lệnh đuổi khách.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Dương Thanh đang đưa lưng về phía cửa bỗng run lên.
Anh đã từng tưởng tượng ra vô hình ảnh lúc anh và Tần Thanh Tâm gặp lại nhau, cũng lén tập luyện vô số lần, nhưng lúc anh thật sự đối mặt với Tần Thanh Tâm, anh mới chợt nhận ra, những thứ mình đã tập luyện lúc trước hoàn toàn không có tác dụng.
Bây giờ anh không dám quay đầu lại nhìn cô gái mà mình nhớ nhung bao ngày, cũng là người khiến anh vô cùng áy náy trong suốt năm năm qua.
“Bố ơi!”
Dương Thanh chưa kịp quay đầu lại, phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc.
Cả người anh bỗng run lên, vừa xoay người lại đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn, đang vui vẻ lao tới đây.
.
Đọc thêm nhiều truyện ở [ tr umtruyen.co m ]
Lúc nãy ở sân bay, chính cô bé này cứ níu anh, gọi anh là bố.
Dương Thanh ngồi xổm xuống, tự nhiên ôm cô bé vào lòng.
Anh làm động tác này rất tự nhiên, như thể anh đã ôm cô bé trước mặt này vô số lần rồi.
Lúc này, Tần Thanh Tâm cũng nhìn thấy Dương Thanh, bốn mắt nhìn nhau, giây phút này cả không gian như ngừng lại, chỉ có hai người đang nhìn nhau.
Trong năm năm qua, bóng dáng này đã từng xuất hiện trong đầu anh vô số lần.
Sự nhớ nhung và áy náy dành cho cô gái này đã biến thành động lực khiến anh không ngừng trở nên mạnh mẽ, cắn răng vượt qua tất cả để có thể xứng đáng với cô.
Tần Thanh Tâm nhìn chằm chằm bóng dáng và khuôn mặt hoàn hảo đó, trong lòng chợt dâng lên rất nhiều cảm xúc.
“Thanh Tâm, anh về rồi!”, Dương Thanh phá vỡ sự im lặng trước.
- ---------------------------
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook