Chiến Thần Bất Bại
-
Chương 895: Gia Á xuất chinh
895: Gia Á xuất chinh
Thánh Điện.
Binh đoàn chỉnh tề nghiêm túc vô thanh, thần tình Gia Á trang trọng, quang minh năng lượng giống như hoa tuyết rơi vãi xung quanh làm cho cảnh tượng này tăng thêm một phần thần thánh. Các trưởng lão đứng ở trên bậc thang vòng tròn, nhìn chăm chú vào binh đoàn chờ xuất phát ở trước mắt này.
Gia Á thiện thủ nổi danh thiên hạ, mà lại rất được đại trưởng lão tín nhiệm, đến tận bây giờ, đại đa số thời gian hắn luôn trấn thủ trung tâm. tính cách hắn điềm tĩnh đạm bạc, không tranh giành, mọi người tuy rằng đều rất tôn kính, nhưng mà hầu hết thời gian lại dường như cảm thấy vị hổ tướng này không tồn tại, thường bị mọi người quên mất.
Binh đoàn Gia Á cũng giống vậy, tại Thánh Châu, khiến mọi người chú ý nhất chính là Quang Minh kỵ sĩ đoàn, địa vị cao thượng, mỗi một vị đều là cường giả, là tượng trưng cho vô địch. Quang Minh kỵ sĩ đoàn tỏa ra quang mang vạn trượng, mới là mộng tưởng mà các thiếu niên khát vọng.
Nhưng mà lúc này, nhìn Binh đoàn Gia Á chờ xuất phát, các trưởng lão mới phát hiện, trong lòng vậy mà lại thêm mấy phần bất an. Lúc trước thời khắc có nguy cấp cỡ nào, kể cả khi đại quân Dã Nhân Châu tiếp cận, bọn họ cũng không có bất cứ lo lắng gì cho an toàn bản thân. Bây giờ Thánh Châu cũng không phải là không có binh đoàn, trái lại, đập vang Thánh chung, thiên hạ binh đoàn tập hợp ở Thánh Châu, khắp nơi đều là binh đoàn, thế nhưng vẫn không thể giúp bọn họ cảm thấy an toàn và triệt để yên tâm.
lúc này các trưởng lão mới hiểu được, cái chi binh đoàn bình thường không có cảm giác tồn tại gì này mới là nguyên nhân chân chính giúp bọn họ an tâm.
Nhiệm vụ mà Binh đoàn Gia Á xuất chinh không phải đi tới Nam Minh, mà là Vĩ Dã Quan Châu. Tin tức Mục Chi Hà đến nay vẫn là hạ lạc bất minh, Vĩ Dã Quan Châu cận kề nguy hiểm, cần phải có võ tướng cường đại tọa trấn. Bây giờ ở Thánh Điện, có thể gánh lấy trọng trách này thì chỉ có Gia Á đại nhân. Các trưởng lão biết rõ tầm quan trọng của chuyến đi này, tuy rằng sẽ làm suy yếu phòng ngự tại Thánh Châu, làm cho bọn họ chịu uy hiếp về an toàn, nhưng mà bọn họ hiểu lắm, đại quân Dã Nhân Châu nếu như tiến nhập Quang Minh Châu, đó mới là chuyện đáng sợ nhất.
Vô luận là cái Thiên lộ thông đạo trong truyền thuyết tại Nam Minh kia, hay là Kim Châu Phỉ khắp nơi luồn lách và dư nghiệt Tội Vực tro tàn lại cháy, lúc này tầm quan trọng không bằng Vĩ Dã Quan Châu. Dã Nhân Châu nhập quan, chỉ suy nghĩ thôi cũng khiến người không rét mà run, vậy sẽ chân chính dao động căn cơ của Thánh Điện.
Khi nghi thức kết thúc, không ít trưởng lão quen biết Gia Á dồn dập tiến lên cáo biệt hắn. trên mặt Gia Á thủy chung vẫn là nụ cười nhàn nhạt, tự tin mà trấn định, truyền lòng tin mạnhmẽ cho người khác.
tối hôm qua Đại trưởng lão trò chuyện với với Gia Á rất khuya, hôm nay không xuất hiện, Charles điện hạ chủ trì nghi thức xuất chinh, hắn vị sau cùng tiến lên.
Gia Á vỗ vỗ vai Charles điện hạ: "Thánh Châu giao cho điện hạ đó."
Sau khi hắn ly khai Thánh Châu, phòng ngự tại Thánh Châu sẽ do Charles điện hạ phụ trách. Mặc dù có chút lo lắng sự an toàn của Thánh Châu nhưng mà có nhiều binh đoàn như vậy, thực lực bản thân Charles điện hạ cũng không tệ, hắn khá yên tâm.
Charles hơi hơi khom người, trịnh trọng nói: "Xin yên tâm, Quang minh vĩnh hằng!"
Gia Á gật đầu, hành lễ với Charles, lập tức chuyển giọng, cao giọng hạ lệnh: "Xuất phát!"
Đại quân ầm ầm chuyển động.
Các trưởng lão nhìn chăm chú phương hướng đại quân đi xa, thật lâu mà không muốn rời đi. Không biết vì sao, trong lòng mọi người hiện lên cảm giác kỳ dị mà xa lạ, ngay cả Gia Á đại nhân cũng được phái đi ra ngoài...
Năm vị hổ tướng đồng thời xuất chinh, cái này là trước đây chưa từng có, Thánh Điện chưa bao giờ trống rỗng như thế, cái này là khiến người bất an cỡ nào a.
Khi hạm đội Binh đoàn Gia Á biến mất ở phương xa, các trưởng lão mới tốp năm tốp ba rời đi, trên mặt bọn họ tràn ngập sự cô đơn và nỗi lo lắng khôn kể.
Charles chú ý tới ưu sắc trên mặt mọi người, trầm mặc mà ly khai.
Trở về thư phòng, Charles đặt mông ngồi trên ghế, sắc mặt không quá tốt.
Tô Phỉ tiến tới nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi không cần để ý tới bọn họ."
"Không cần để ý? Ngươi bảo ta làm sao có thể không để ý?" đột nhiên Charles nổi trận lôi đình, khuôn mặt anh tuấn nhìn qua dị thường dữ tợn: "Ta lại khiến người ta không yên tâm như thế? Nơi này có Quang Minh kỵ sĩ đoàn, còn có nhiều danh môn như vậy, những lão gia hỏa này lại không yên tâm với ta như thế? Ta ở trong lòng bọn họ là vô năng như thế sao?"
Lúc này Charles tựa như một con dã thú bị vây khốn ở trong lồng, táo bạo cuồng nộ, giãy dụa lại vô lực.
Tô Phỉ trầm mặc không nói, từ lần trước khi đại trưởng lão quất roi Charles, Charles liền trở nên có chút mẫn cảm yếu đuối. Sự tự tin của gã giống như qua một đêm liền biến mất, trở nên nghi thần nghi quỷ, Tô Phỉ không biết phải khuyên bảo Charles như thế nào. Tô Phỉ biết rõ nguyên nhân, nhưng mà bất lực.
Đại trưởng lão ở Thánh Điện có quyền uy vô thượng, ngay cả thánh tử vị của Charles, đại trưởng lão đều có quyền bãi miễn, chỉ cần lão ta nguyện ý.
Từ sau lần trước Charles bị quất roi, lời đồn đãi đại trưởng lão bất mãn với biểu hiện của Charles đồng thời có khả năng trục xuất Charles lặng lẽ truyền lưu trong Thánh Điện.
Những lời đồn đãi này cũng không đáng sợ, nhưng mà chân chính khiến Charles sợ hãi chính là một ít trưởng lão bị ảnh hưởng, thái độ với Charles có biến hóa vi diệu. Thậm chí gã nghe phong phanh một vài trưởng lão âm thầm thảo luận, cho rằng năng lực của gã không đủ để tiếp nhận vị trí đại trưởng lão trong tương lai.
Charles sợ hãi mất rồi.
Thánh Điện chỉ có một vị thánh tử là gã, nhưng mà gã biết rõ, chỉ cần Thánh Điện nguyện ý, không, chỉ cần đại trưởng lão nguyện ý, Thánh Điện có thể trong một đêm xuất hiện rất nhiều Thánh tử. Gã biết rõ, phía sau gã có rất nhiều hậu tuyển, những hậu tuyển tỉ mỉ chọn lựa này, thiên phú không kém hơn gã, chỉ là cơ bản toàn bộ tài nguyên đều bị một mình gã chiếm cứ. Thế nhưng là, một khi đại trưởng lão mất lòng tin với gã, những tài nguyên quý giá kia, liền sẽ rời bỏ gã, rơi vào trên người những hậu tuyển kia.
Một khi được đến tài nguyên, những hậu tuyển này liền sẽ có tốc độ phát triển kinh người, có thể dễ dàng thay thế được gã.
Địa vị của Charles vốn luôn luôn rất ổn định, nhưng loại ổn định này hoàn toàn có căn nguyên từ đại trưởng lão ủng hộ. Từ nhỏ Đại trưởng lão ưu ái gã nhiều, gã thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, không gặp bất cứ ngăn trở gì, các trưởng lão đối với gã rất tán đồng. Gã chưa từng nghĩ đến, một lần thất bại, một lần quất roi, toàn bộ mọi thứ đều biến đổi không còn như cũ nữa.
Gã bắt đầu cảm thụ được áp lực, tính khí trở nên dễ giận.
Cuối cùng gã minh bạch, toàn bộ Thánh Điện chỉ có đại trưởng lão là không thể thay thế, bất cứ kẻ nào khác kể cả gã, đều có thể bị thay thế bất kỳ lúc nào.
Hôm nay chủ trì xong nghi thức, những trưởng lão kia đã hoàn toàn quên sự tồn tại của gã, ưu sắc toát ra trên mặt bọn họ, trong lòng bọn họ bất an. Mà trong con mắt Charles nhìn, loại bất an này chính là vì không tín nhiệm gã, bởi vì đảm nhiệm phòng ngự Thánh Châu, chính là gã.
Charles với sắc mặt tái mét cuối cùng tỉnh táo lại, vẻ mặt của gã khôi phục như thường, gã áy náy mà nói với Tô Phỉ: "Rất xin lỗi Tô Phỉ, ta không nên phát lửa giận lên ngươi."
"Không có việc gì." Tô Phỉ lắc đầu, nàng chuyển đề tài: "Điện hạ, chúng ta cần phải khiến mỗi nhà phải biết tự lượng. Gần đây Thánh Châu đã phát sinh mấy lần xung đột, như Thu gia, bọn họ phát sinh xung đột với Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc. Tuy rằng bọn họ khá khắc chế xung đột, không trái với Thánh chung lệnh cấm, nhưng nếu như chúng ta không đưa ra biện pháp, xung đột rất có khả năng thăng cấp."
Charles nhíu mày: "Thu gia? Bọn họ sao lại xung đột với tiểu gia tộc như Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) vậy?"
Đối với Thu gia, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc thật sự là tiểu gia tộc. Tại Quang Minh Châu, trong giới danh môn đẳng cấp sâm nghiêm, giữa đỉnh cấp danh môn như Thu gia và tiểu gia tộc như Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc căn bản không có xung đột lợi ích gì.
Tô Phỉ nói: "Có liên quan với Elizabeth gia tộc. Elizabeth gia tộc bị ăn quả đắng tại trên tay Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc, Thu Vân Khởi có ý với Claudia, ra mặt giúp nàng, không ngờ được Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc không nhận nợ với Thu gia."
"Đám gia hỏa này thực sự là không yên tĩnh." Giọng Charles bất mãn, vào lúc này, đám gia hỏa này vậy mà lại còn có tâm tình gây sự với nhau.
Quan hệ giữa Thánh Điện vàdanh môn cũng không có tốt như bên ngoài tưởng, nhất là những đỉnh cấp danh môn này. Không như những danh môn mới tấn cấp, bọn họ chẳng cần Thánh Điện phải thừa nhận, hơn nữa có trùng điệp mâu thuẫn với Thánh Điện, có rất nhiều lợi ích có điều xung đột. Những đỉnh cấp danh môn này quật khởi tại lúc Quang Minh Châu vừa mới thành lập, vì Quang Minh Châu thiết lập rất nhiều công lao, đối với Thánh Điện cũng không có kính nể gì.
Thêm nữa bọn họ thân lớn rễ sâu, Thánh Điện cũng không thể nghiêm khắc như đối đãi với danh môn mới tấn cấp, song phương bảo trì tình thế vi diệu.
Mà tại nội bộ Thánh Điện, lời kêu gọi chèn ép đỉnh cấp danh môn chưa từng ngừng lại.
Tuy thế trong thời gian này, chẳng ai đui mù đề xuất thuyết pháp như vậy. Hiện ở Thánh Điện cần phải dựa vào những danh môn này, lực lượng của Thánh Điện đã được chứng minh không đủ để thắng tràng chiến dịch này. Thánh Điện cần phải kéo nhiều người vào trận chiến này hơn nữa, chia sẻ chiến lợi phẩm tất nhiên đau lòng, nhưng mà việc cấp bách là thắng được trận chiến.
Thua thì hai bàn tay trắng.
Hiện tại Charles cũng không thể không bội phục đại trưởng lão tinh tế, tại thời điểm thế cục còn chưa tồi tệ liền quả đoán quyết định đập vang Thánh chung.
Nhưng mà vấn đề hiện tại cũng không giúp Charles cảm thấy thoải mái, ân oán giữa các danh môn phức tạp đến cực điểm, thậm chí ngược dòng đến mấy trăm năm trước. Giữa những gia tộc này không ai nhường ai, cực dễ phát sinh xung đột, xung đột giữa Thu gia và Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) chỉ là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi.
Charles biết rõ, không thể tiếp tục dung túng, xung đột giữa những danh môn này càng ngày càng nghiêm trọng, một khi để trở mặt công khai, vậy thì sẽ trở nên bùng phát không thể vãn hồi. Đến lúc đó, Thánh Điện triệt để bị động, nghiêm phạt danh môn sẽ chỉ làm bọn họ sinh oán khí.
"Phái Quang Minh kỵ sĩ đoàn ra." Charles dứt khoát nói: "Nói cho bọn họ, ta không quản lúc trước bọn họ có ân oán gì, tại thời điểm mấu chốt này, ai muốn gây sự, Thánh Điện tuyệt không nhân nhượng. Quang Minh kỵ sĩ đoàn chuẩn bị sẵn sàng, hễ là kẻ nào không nghe khuyên nhủ, không nghe Thánh Điện hiệu lệnh, giết không tha!"
Trong mắt Tô Phỉ sáng lên một mạt quang mang, điện hạ sát phạt quyết đoán, sung mãn tự tin thế này, mới là điện hạ mà nàng quen thuộc.
Nàng trầm giọng tuân mệnh: "Vâng!"
Quang Minh kỵ sĩ đoàn tạo thành Chấp Pháp đoàn, bắt đầu lui tới dò xét tại Thánh Châu, một ngày ngắn ngủi liền dẹp loạn hơn mười tràng phân tranh, hơn bốn mươi người không nghe khuyên nhủ bị chém giết, hai danh môn bị đoạt lại tư cách danh môn.
Trong lúc nhất thời, binh đoàn tập hợp tại Thánh Châu liền trở nên ngoan ngoãn.
Đường Thiên căn bản không có thời gian đi quản những thứ này, ngay cả xung đột với Thu gia hắn đều không để ý tới, mà là giao cho Cát Trạch.
Toàn bộ tâm thần, hắn đều đặt vào mỗi chuyện.
Thiên Huệ đến Thánh Châu rồi!
Ở trong lòng hắn, không có chuyện gì trọng yếu hơn chuyện này.
Lâu rồi không gặp, khoảng cách xa xôi, tưởng niệm hừng hực, chờ đợi lo lắng, ngày đêm bôn ba, mãi không ngừng nghỉ chiến đấu, đều chỉ vì lúc này gặp lại.
Thánh Điện.
Binh đoàn chỉnh tề nghiêm túc vô thanh, thần tình Gia Á trang trọng, quang minh năng lượng giống như hoa tuyết rơi vãi xung quanh làm cho cảnh tượng này tăng thêm một phần thần thánh. Các trưởng lão đứng ở trên bậc thang vòng tròn, nhìn chăm chú vào binh đoàn chờ xuất phát ở trước mắt này.
Gia Á thiện thủ nổi danh thiên hạ, mà lại rất được đại trưởng lão tín nhiệm, đến tận bây giờ, đại đa số thời gian hắn luôn trấn thủ trung tâm. tính cách hắn điềm tĩnh đạm bạc, không tranh giành, mọi người tuy rằng đều rất tôn kính, nhưng mà hầu hết thời gian lại dường như cảm thấy vị hổ tướng này không tồn tại, thường bị mọi người quên mất.
Binh đoàn Gia Á cũng giống vậy, tại Thánh Châu, khiến mọi người chú ý nhất chính là Quang Minh kỵ sĩ đoàn, địa vị cao thượng, mỗi một vị đều là cường giả, là tượng trưng cho vô địch. Quang Minh kỵ sĩ đoàn tỏa ra quang mang vạn trượng, mới là mộng tưởng mà các thiếu niên khát vọng.
Nhưng mà lúc này, nhìn Binh đoàn Gia Á chờ xuất phát, các trưởng lão mới phát hiện, trong lòng vậy mà lại thêm mấy phần bất an. Lúc trước thời khắc có nguy cấp cỡ nào, kể cả khi đại quân Dã Nhân Châu tiếp cận, bọn họ cũng không có bất cứ lo lắng gì cho an toàn bản thân. Bây giờ Thánh Châu cũng không phải là không có binh đoàn, trái lại, đập vang Thánh chung, thiên hạ binh đoàn tập hợp ở Thánh Châu, khắp nơi đều là binh đoàn, thế nhưng vẫn không thể giúp bọn họ cảm thấy an toàn và triệt để yên tâm.
lúc này các trưởng lão mới hiểu được, cái chi binh đoàn bình thường không có cảm giác tồn tại gì này mới là nguyên nhân chân chính giúp bọn họ an tâm.
Nhiệm vụ mà Binh đoàn Gia Á xuất chinh không phải đi tới Nam Minh, mà là Vĩ Dã Quan Châu. Tin tức Mục Chi Hà đến nay vẫn là hạ lạc bất minh, Vĩ Dã Quan Châu cận kề nguy hiểm, cần phải có võ tướng cường đại tọa trấn. Bây giờ ở Thánh Điện, có thể gánh lấy trọng trách này thì chỉ có Gia Á đại nhân. Các trưởng lão biết rõ tầm quan trọng của chuyến đi này, tuy rằng sẽ làm suy yếu phòng ngự tại Thánh Châu, làm cho bọn họ chịu uy hiếp về an toàn, nhưng mà bọn họ hiểu lắm, đại quân Dã Nhân Châu nếu như tiến nhập Quang Minh Châu, đó mới là chuyện đáng sợ nhất.
Vô luận là cái Thiên lộ thông đạo trong truyền thuyết tại Nam Minh kia, hay là Kim Châu Phỉ khắp nơi luồn lách và dư nghiệt Tội Vực tro tàn lại cháy, lúc này tầm quan trọng không bằng Vĩ Dã Quan Châu. Dã Nhân Châu nhập quan, chỉ suy nghĩ thôi cũng khiến người không rét mà run, vậy sẽ chân chính dao động căn cơ của Thánh Điện.
Khi nghi thức kết thúc, không ít trưởng lão quen biết Gia Á dồn dập tiến lên cáo biệt hắn. trên mặt Gia Á thủy chung vẫn là nụ cười nhàn nhạt, tự tin mà trấn định, truyền lòng tin mạnhmẽ cho người khác.
tối hôm qua Đại trưởng lão trò chuyện với với Gia Á rất khuya, hôm nay không xuất hiện, Charles điện hạ chủ trì nghi thức xuất chinh, hắn vị sau cùng tiến lên.
Gia Á vỗ vỗ vai Charles điện hạ: "Thánh Châu giao cho điện hạ đó."
Sau khi hắn ly khai Thánh Châu, phòng ngự tại Thánh Châu sẽ do Charles điện hạ phụ trách. Mặc dù có chút lo lắng sự an toàn của Thánh Châu nhưng mà có nhiều binh đoàn như vậy, thực lực bản thân Charles điện hạ cũng không tệ, hắn khá yên tâm.
Charles hơi hơi khom người, trịnh trọng nói: "Xin yên tâm, Quang minh vĩnh hằng!"
Gia Á gật đầu, hành lễ với Charles, lập tức chuyển giọng, cao giọng hạ lệnh: "Xuất phát!"
Đại quân ầm ầm chuyển động.
Các trưởng lão nhìn chăm chú phương hướng đại quân đi xa, thật lâu mà không muốn rời đi. Không biết vì sao, trong lòng mọi người hiện lên cảm giác kỳ dị mà xa lạ, ngay cả Gia Á đại nhân cũng được phái đi ra ngoài...
Năm vị hổ tướng đồng thời xuất chinh, cái này là trước đây chưa từng có, Thánh Điện chưa bao giờ trống rỗng như thế, cái này là khiến người bất an cỡ nào a.
Khi hạm đội Binh đoàn Gia Á biến mất ở phương xa, các trưởng lão mới tốp năm tốp ba rời đi, trên mặt bọn họ tràn ngập sự cô đơn và nỗi lo lắng khôn kể.
Charles chú ý tới ưu sắc trên mặt mọi người, trầm mặc mà ly khai.
Trở về thư phòng, Charles đặt mông ngồi trên ghế, sắc mặt không quá tốt.
Tô Phỉ tiến tới nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi không cần để ý tới bọn họ."
"Không cần để ý? Ngươi bảo ta làm sao có thể không để ý?" đột nhiên Charles nổi trận lôi đình, khuôn mặt anh tuấn nhìn qua dị thường dữ tợn: "Ta lại khiến người ta không yên tâm như thế? Nơi này có Quang Minh kỵ sĩ đoàn, còn có nhiều danh môn như vậy, những lão gia hỏa này lại không yên tâm với ta như thế? Ta ở trong lòng bọn họ là vô năng như thế sao?"
Lúc này Charles tựa như một con dã thú bị vây khốn ở trong lồng, táo bạo cuồng nộ, giãy dụa lại vô lực.
Tô Phỉ trầm mặc không nói, từ lần trước khi đại trưởng lão quất roi Charles, Charles liền trở nên có chút mẫn cảm yếu đuối. Sự tự tin của gã giống như qua một đêm liền biến mất, trở nên nghi thần nghi quỷ, Tô Phỉ không biết phải khuyên bảo Charles như thế nào. Tô Phỉ biết rõ nguyên nhân, nhưng mà bất lực.
Đại trưởng lão ở Thánh Điện có quyền uy vô thượng, ngay cả thánh tử vị của Charles, đại trưởng lão đều có quyền bãi miễn, chỉ cần lão ta nguyện ý.
Từ sau lần trước Charles bị quất roi, lời đồn đãi đại trưởng lão bất mãn với biểu hiện của Charles đồng thời có khả năng trục xuất Charles lặng lẽ truyền lưu trong Thánh Điện.
Những lời đồn đãi này cũng không đáng sợ, nhưng mà chân chính khiến Charles sợ hãi chính là một ít trưởng lão bị ảnh hưởng, thái độ với Charles có biến hóa vi diệu. Thậm chí gã nghe phong phanh một vài trưởng lão âm thầm thảo luận, cho rằng năng lực của gã không đủ để tiếp nhận vị trí đại trưởng lão trong tương lai.
Charles sợ hãi mất rồi.
Thánh Điện chỉ có một vị thánh tử là gã, nhưng mà gã biết rõ, chỉ cần Thánh Điện nguyện ý, không, chỉ cần đại trưởng lão nguyện ý, Thánh Điện có thể trong một đêm xuất hiện rất nhiều Thánh tử. Gã biết rõ, phía sau gã có rất nhiều hậu tuyển, những hậu tuyển tỉ mỉ chọn lựa này, thiên phú không kém hơn gã, chỉ là cơ bản toàn bộ tài nguyên đều bị một mình gã chiếm cứ. Thế nhưng là, một khi đại trưởng lão mất lòng tin với gã, những tài nguyên quý giá kia, liền sẽ rời bỏ gã, rơi vào trên người những hậu tuyển kia.
Một khi được đến tài nguyên, những hậu tuyển này liền sẽ có tốc độ phát triển kinh người, có thể dễ dàng thay thế được gã.
Địa vị của Charles vốn luôn luôn rất ổn định, nhưng loại ổn định này hoàn toàn có căn nguyên từ đại trưởng lão ủng hộ. Từ nhỏ Đại trưởng lão ưu ái gã nhiều, gã thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, không gặp bất cứ ngăn trở gì, các trưởng lão đối với gã rất tán đồng. Gã chưa từng nghĩ đến, một lần thất bại, một lần quất roi, toàn bộ mọi thứ đều biến đổi không còn như cũ nữa.
Gã bắt đầu cảm thụ được áp lực, tính khí trở nên dễ giận.
Cuối cùng gã minh bạch, toàn bộ Thánh Điện chỉ có đại trưởng lão là không thể thay thế, bất cứ kẻ nào khác kể cả gã, đều có thể bị thay thế bất kỳ lúc nào.
Hôm nay chủ trì xong nghi thức, những trưởng lão kia đã hoàn toàn quên sự tồn tại của gã, ưu sắc toát ra trên mặt bọn họ, trong lòng bọn họ bất an. Mà trong con mắt Charles nhìn, loại bất an này chính là vì không tín nhiệm gã, bởi vì đảm nhiệm phòng ngự Thánh Châu, chính là gã.
Charles với sắc mặt tái mét cuối cùng tỉnh táo lại, vẻ mặt của gã khôi phục như thường, gã áy náy mà nói với Tô Phỉ: "Rất xin lỗi Tô Phỉ, ta không nên phát lửa giận lên ngươi."
"Không có việc gì." Tô Phỉ lắc đầu, nàng chuyển đề tài: "Điện hạ, chúng ta cần phải khiến mỗi nhà phải biết tự lượng. Gần đây Thánh Châu đã phát sinh mấy lần xung đột, như Thu gia, bọn họ phát sinh xung đột với Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc. Tuy rằng bọn họ khá khắc chế xung đột, không trái với Thánh chung lệnh cấm, nhưng nếu như chúng ta không đưa ra biện pháp, xung đột rất có khả năng thăng cấp."
Charles nhíu mày: "Thu gia? Bọn họ sao lại xung đột với tiểu gia tộc như Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) vậy?"
Đối với Thu gia, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc thật sự là tiểu gia tộc. Tại Quang Minh Châu, trong giới danh môn đẳng cấp sâm nghiêm, giữa đỉnh cấp danh môn như Thu gia và tiểu gia tộc như Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc căn bản không có xung đột lợi ích gì.
Tô Phỉ nói: "Có liên quan với Elizabeth gia tộc. Elizabeth gia tộc bị ăn quả đắng tại trên tay Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc, Thu Vân Khởi có ý với Claudia, ra mặt giúp nàng, không ngờ được Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc không nhận nợ với Thu gia."
"Đám gia hỏa này thực sự là không yên tĩnh." Giọng Charles bất mãn, vào lúc này, đám gia hỏa này vậy mà lại còn có tâm tình gây sự với nhau.
Quan hệ giữa Thánh Điện vàdanh môn cũng không có tốt như bên ngoài tưởng, nhất là những đỉnh cấp danh môn này. Không như những danh môn mới tấn cấp, bọn họ chẳng cần Thánh Điện phải thừa nhận, hơn nữa có trùng điệp mâu thuẫn với Thánh Điện, có rất nhiều lợi ích có điều xung đột. Những đỉnh cấp danh môn này quật khởi tại lúc Quang Minh Châu vừa mới thành lập, vì Quang Minh Châu thiết lập rất nhiều công lao, đối với Thánh Điện cũng không có kính nể gì.
Thêm nữa bọn họ thân lớn rễ sâu, Thánh Điện cũng không thể nghiêm khắc như đối đãi với danh môn mới tấn cấp, song phương bảo trì tình thế vi diệu.
Mà tại nội bộ Thánh Điện, lời kêu gọi chèn ép đỉnh cấp danh môn chưa từng ngừng lại.
Tuy thế trong thời gian này, chẳng ai đui mù đề xuất thuyết pháp như vậy. Hiện ở Thánh Điện cần phải dựa vào những danh môn này, lực lượng của Thánh Điện đã được chứng minh không đủ để thắng tràng chiến dịch này. Thánh Điện cần phải kéo nhiều người vào trận chiến này hơn nữa, chia sẻ chiến lợi phẩm tất nhiên đau lòng, nhưng mà việc cấp bách là thắng được trận chiến.
Thua thì hai bàn tay trắng.
Hiện tại Charles cũng không thể không bội phục đại trưởng lão tinh tế, tại thời điểm thế cục còn chưa tồi tệ liền quả đoán quyết định đập vang Thánh chung.
Nhưng mà vấn đề hiện tại cũng không giúp Charles cảm thấy thoải mái, ân oán giữa các danh môn phức tạp đến cực điểm, thậm chí ngược dòng đến mấy trăm năm trước. Giữa những gia tộc này không ai nhường ai, cực dễ phát sinh xung đột, xung đột giữa Thu gia và Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) chỉ là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi.
Charles biết rõ, không thể tiếp tục dung túng, xung đột giữa những danh môn này càng ngày càng nghiêm trọng, một khi để trở mặt công khai, vậy thì sẽ trở nên bùng phát không thể vãn hồi. Đến lúc đó, Thánh Điện triệt để bị động, nghiêm phạt danh môn sẽ chỉ làm bọn họ sinh oán khí.
"Phái Quang Minh kỵ sĩ đoàn ra." Charles dứt khoát nói: "Nói cho bọn họ, ta không quản lúc trước bọn họ có ân oán gì, tại thời điểm mấu chốt này, ai muốn gây sự, Thánh Điện tuyệt không nhân nhượng. Quang Minh kỵ sĩ đoàn chuẩn bị sẵn sàng, hễ là kẻ nào không nghe khuyên nhủ, không nghe Thánh Điện hiệu lệnh, giết không tha!"
Trong mắt Tô Phỉ sáng lên một mạt quang mang, điện hạ sát phạt quyết đoán, sung mãn tự tin thế này, mới là điện hạ mà nàng quen thuộc.
Nàng trầm giọng tuân mệnh: "Vâng!"
Quang Minh kỵ sĩ đoàn tạo thành Chấp Pháp đoàn, bắt đầu lui tới dò xét tại Thánh Châu, một ngày ngắn ngủi liền dẹp loạn hơn mười tràng phân tranh, hơn bốn mươi người không nghe khuyên nhủ bị chém giết, hai danh môn bị đoạt lại tư cách danh môn.
Trong lúc nhất thời, binh đoàn tập hợp tại Thánh Châu liền trở nên ngoan ngoãn.
Đường Thiên căn bản không có thời gian đi quản những thứ này, ngay cả xung đột với Thu gia hắn đều không để ý tới, mà là giao cho Cát Trạch.
Toàn bộ tâm thần, hắn đều đặt vào mỗi chuyện.
Thiên Huệ đến Thánh Châu rồi!
Ở trong lòng hắn, không có chuyện gì trọng yếu hơn chuyện này.
Lâu rồi không gặp, khoảng cách xa xôi, tưởng niệm hừng hực, chờ đợi lo lắng, ngày đêm bôn ba, mãi không ngừng nghỉ chiến đấu, đều chỉ vì lúc này gặp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook