Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử
-
Chương 14
Hiếu Công dường như lúc này mới sực nhớ tới Công Tôn Ưởng, liền liếc nhìn sang, cất giọng kiên định: “Ái khanh bất tất phải nhiều lời! Lần trước quả nhân vì giận dữ nhất thời, không nghe lời ái khanh, đúng là đã phải hối hận.
Song ái khanh cũng nên biết rằng, dù quả nhân có tới Mạnh Tân, Ngụy Hầu cũng không dễ dàng bỏ qua cho quả nhân.
Thế Tần, Ngụy như nước với lửa, ngươi không chết thì ta phải chết, sớm muộn cũng phải quyết chiến một phen! Bảy trăm dặm Hà Tây vốn do tiên tổ Mục Công đích thân đao thương chinh phạt mà có được, sáu mươi năm trước lại bị quy về đất Ngụy, người Tần vẫn xem đây là quốc nhục.
Quả nhân dốc sức vì nước đã mười năm, mục đích chính là rửa mối đại nhục này.
Vào ngày đăng cơ, quả nhân đã thề rằng, Hà Tây chưa được thu hồi một ngày, thì quả nhân không nhắm mắt một ngày!” Rồi quay sang Xa Anh.
“Xa tướng quân, bài bố thế nào, quả nhân giao cả cho khanh.
Sức người, sức của cần bao nhiêu, quả nhân sẽ ban đầy đủ.
Còn các vị ái khanh khác, thái phó phụ trách lương thảo, thượng đại phu phụ trách bang giao, thái tử phụ trách binh lính, đại lương tạo…”Tần Hiếu Công chợt khựng lại, ngạc nhiên nhìn sững vào Công Tôn Ưởng.
Công Tôn Ưởng chậm rãi đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng tới trước mặt Tần Công, dập đầu sát đất, giọng nói tuy khẽ, song rất trầm trọng: “Đại lương tạo khẩn cầu chúa thượng thu hồi mệnh lệnh!”Hiếu Công kinh ngạc: “Công Tôn ái khanh?”Công Tôn Ưởng kiên quyết: “Chúa thượng, vi thần cho rằng, trước mắt chúng ta không thể quyết chiến với Ngụy!”Thấy Công Tôn Ưởng ngăn cản quyết liệt, suốt bao năm qua chưa thấy ông thẳng thừng như vậy bao giờ, quần thần thảy đều sửng sốt.Hiếu Công trầm ngâm một lát, chậm rãi hỏi: “Theo ý ái khanh, quả nhân nên làm thế nào?”Công Tôn Ưởng nhấn mạnh từng chữ: “Cúi đầu cầu hoà!”Công Tôn Ưởng vừa dứt lời, quần thần lập tức nhao nhao phản đối.
Doanh Tứ hoả khí đùng đùng, cao giọng chất vấn: “Đại lương tạo, đứng trước cường địch, ông chưa đánh đã hàng là có ý gì?”Doanh Tứ vừa dứt lời, Doanh Kiền bèn hừ mũi: “Hừm, có ý đồ gì đừng có hỏi hắn, đôi mắt già này sớm đã nhìn thấu tỏ! Hễ chuyện nào cần khua môi múa mép đấu đá mưu mẹo, kẻ này chẳng ai bì kịp.
Song hễ bàn tới xông pha trận mạc, đao kiếm giao tranh, là hắn nhũn như chi chi!”Cảnh Giám sắc mặt lộ vẻ bất bình, đang định lên tiếng thì Công Tôn Ưởng đã thủng thẳng cất lời: “Điện hạ và thái phó chớ vội tức giận, xin hãy nghe Ưởng giải thích!”Doanh Kiền ngoảnh đầu sang hướng khác, lộ vẻ khinh thường: “Đồ hèn nhát, còn có lời gì để nói?”Công Tôn Ưởng chẳng buồn để tâm, chỉ nhìn Hiếu Công: “Trước đây binh gia Tôn Vũ Tử có câu rằng, ‘người biết lúc nào nên chiến và lúc nào không nên chiến mới có thể chiến thắng’.
Hai bên giao tranh, bên thủ cần giữ cho vững, bên công cần đánh cho mạnh!” Rồi chậm rãi nhìn sang Xa Anh: “Trong tình thế trước mắt, ngoài con sông Lạc Thuỷ chỗ nào cũng có thể băng qua, chúng ta hầu như không có địa hình hiểm trở nào để cố thủ.
Xin hỏi Xa tướng quân, cố thủ trong suốt ba năm, liệu chúng ta nắm chắc được mấy phần?”Việc này, dường như chưa có ai tính đến.Xa Anh ngần ngừ: “Khoảng năm, sáu phần!”Công Tôn Ưởng gặng hỏi: “Xa tướng quân, là năm phần hay sáu phần?”Xa Anh ngẫm nghĩ một lát, ấp úng nói: “Năm phần!”Công Tôn Ưởng lại nhìn sang Hiếu Công: “Chúa thượng, trước một trận chiến chỉ nắm chắc năm phần thắng, như vậy mà cũng có thể khai chiến ư?”Nghe Công Tôn Ưởng hỏi vậy, Tần Hiếu Công cũng bắt đầu bình tĩnh lại, đôi mày chau tít, trầm ngâm suy nghĩ.Công Tôn Ưởng tiếp tục nói: “Biết rõ không thể đánh, mà cứ khăng khăng đánh, là cái dũng của kẻ thất phu, là tự chuốc bại vong! Chúa thượng, đại trượng phu sống ở trên đời, biết cương biết nhu mới có thể trường tồn.
Năm xưa Câu Tiễn nếm mật nằm gai, mới phục hưng cơ nghiệp…”Doanh Kiền cười khẩy một tiếng: “Công Tôn Ưởng, ngươi chỉ nhớ được nếm mật nằm gai, song quên mất trước khi nếm mật nằm gai, Câu Tiễn đã quyết chiến một trận!”Công Tôn Ưởng quay sang Doanh Kiền, mỉm cười, hỏi lại: “Lẽ nào thái phó thực sự cho rằng Ngụy Anh chỉ là hạng Phù Sai?”Doanh Kiền cứng họng.
Tần Hiếu Công càng chau tít đôi mày, một lát sau nói khẽ tới mức gần như không thành tiếng: “Chư vị ái khanh, chuyện đối phó với quân địch, để mai bàn tiếp!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook