Mở mắt ra, Tiêu Phàm nhất thời không rõ bản thân đang ở đâu, đồng hồ báo thức chỉ năm giờ sáng, kéo ngăn tủ, lấy ra một  điếu thuốc, vừa rồi, hắn lại mơ thấy lần được tỏ tình vào năm cuối trước khi tốt nghiệp.

Tại sao lại mơ như vậy, đã mười lăm năm rồi, Tiêu Phàm hơi hé mắt trong làn khói thuốc mịt mờ, chẳng lẽ, là do cuộc điện thoại kia?

Bản thân Tiêu Phàm, thẳng thắn nhận xét, là một quản lý phụ trách quảng cáo cho công ty Special Acquire, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, bình sinh thú vui lớn nhất là: ngắm người đẹp; tiêu chuẩn chọn người yêu: phải là người đẹp; châm ngôn sống: người đẹp làm gì cũng có thể tha thứ.

Dù có mấy quy tắc trên, nhờ tài năng mà Tiêu Phàm vẫn có thể trở thành con mèo phát tài ở cùng công ty có Lăng Trần bá đạo vô lý, tình nhân bên cạnh người đến người đi, có điêu ngoa, có ngạo mạn, có thô lỗ, có nóng tính, dù thuộc loại nào, Tiêu Phàm cũng cư xử rất tốt, đối xử với bọn họ vô cùng săn đón, quan tâm.

Có người nói Tiêu Phàm quá nông cạn, coi trọng hình thức mà bỏ qua nội tâm, Tiêu Phàm chẳng để ý: Tìm người lên giường thì cần vẻ ngoài là được rồi, để ý tới nội tâm làm gì.

Vì vậy, Tiêu Phàm tận tình hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương, thần hồn điên đảo, chơi không biết chán.

Nhưng, sự đời khó đoán, ngày x tháng y năm z, ngày tháng tự do vui sống của hắn, chính thức kết thúc.

Nguyên nhân là một cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia là thanh âm lạnh như băng: Tôi sắp về nước, sẽ đến nhà cậu ở, một tuần sau tôi tới.

Suy nghĩ đầu tiên của Tiêu Phàm là, nhầm máy rồi.

“Anh này, anh biết tôi chứ?” 

“Tiêu Phàm.” Thanh âm bên kia trả lời ngắn gọn, như cảm thấy không kiên nhẫn vì  Tiêu Phàm hỏi vấn đề dở hơi như vậy.

Hóa ra không phải nhầm máy.

“Xin hỏi, anh là ai?”

“Đường Tuấn.”

Đường Tuấn?! Tiêu Phàm kinh ngạc nói: “Đường Tuấn hội trường hội học sinh năm đó?”

“Ừm.” Người kia dường như rất vừa lòng khi thấy Tiêu Phàm nhớ ra anh nhanh như thế, giọng điệu trở nên ấm áp hơn.

Kỳ thật Tiêu Phàm cảm thấy rất buồn bực, hắn là loại người chóng quên, nhưng lại có  thể phản ứng nhanh như thế với cái tên đã sớm chôn vùi vào quá khứ, rốt cuộc là tại sao a tại sao?

Thấy Tiêu Phàm không nói gì, người ở đầu dây bên kia cẩn thận nói thêm: “Không cần đi đón tôi, tôi biết địa chỉ nhà cậu.” Nói rồi rất tự nhiên cúp máy.

Tiêu Phàm nhất thời hoảng loạn, ai muốn đi đón cậu chứ! Hơn nữa, tôi còn chưa đồng ý cho cậu ở lại nhà tôi mà!

Tức giận gọi lại, chỉ nghe thấy  âm thanh rất đỗi quen thuộc của một cô gái vô cùng huyền bí: Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau. The number you have called are not available. Please try again later… (=]])

Sau khi nhận cú điện thoại kia, Tiêu Phàm mất ăn mất ngủ vài ngày, biểu tình như  có đám mây đen phủ kín mặt khiến cấp dưới cả ngày lo lắng đề phòng, ngay cả kẻ hay gây sự nhất công ty là Lăng Trần cũng nhịn không được mà tức giận nói: “Tiêu Phàm, nếu cậu cấm dục quá lâu sinh ức chế, thì nhanh chạy đi giải quyết đê, đừng cả ngày lượn qua lượn lại với cái biểu tình đấy, ảnh hưởng tâm tình của tôi.” 

Tiêu Phàm gật gật đầu, cảm thấy thật sự giống như nghẹn lâu không phát tiết, nên sau khi tan tầm, liền lái xe tới một quán Bar tên “Vi lam” gần đó.

“Gần đây bận nhiều việc sao?” Bartender đưa Tiêu Phàm một ly martini vermouth: “Lâu rồi không gặp anh.” 

“Sao nào,” Tiêu Phàm một tay đặt lên quầy bar, nhướn mi cười nói: “Nhớ tôi à?”

“Anh đoán xem?”

“Chậc, Sam, nếu cậu nói nhớ tôi thì tôi vui sướng vạn phần.”

Sam nhướn mi: “Anh cho rằng tôi là loại không nhìn ra được bản chất xấu xa của anh sao?”

“Đi chết đi.” Tiêu Phàm cười mắng, ánh mắt bắt đầu nhìn quanh, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, mau chóng tìm một tiểu mỹ nhân rồi đem về hoan lạc mới là vương đạo.

“Gần đây sao Lăng Trần cũng không tới vậy?”

“Cậu ta,” Tiêu Phàm nhếch mép: “Bị một người đàn ông câu mất hồn, giờ từ ngựa  đực thành tiểu bạch thỏ rồi.”

“Vậy sao.” Sam khẽ cười, ánh mắt lơ đãng liếc tới một nơi, kìm không được cười ra tiếng: “Tôi thấy, tình nhân nhỏ của anh cũng bị người ta câu mất rồi.”

Theo hướng ngón tay Sam chỉ, trên một chiếc sofa đỏ thẫm, một cô gái nũng nịu dựa vào người một gã đàn ông trung tuổi, bụng bia to như người mang thai tám tháng, ngón tay to bè đeo một chiếc nhẫn kim cương cực lớn, đang mê muội đeo một chiếc vòng bạch kim lên cổ cô gái.

Nụ cười của cô gái đang tươi như hoa khi nhìn thấy Tiêu Phàm thì chợt tắt, nói thầm với gã kia vài câu, rồi ưỡn ẹo đi về phía Tiêu Phàm.

“Anh Phàm, cuối cùng anh cũng đến, anh có biết người ta nhớ anh thế nào không.”

“Anh cũng nhớ em, Yoyo, gần đây khỏe chứ?” Tiêu Phàm ôn hòa cười.

“Không gặp anh sao mà khỏe được.” Yoyo vứt một cái mị nhãn về phía Tiêu Phàm, rồi ngần ngừ nói: “Người kia, anh đừng hiểu lầm, đó là… à, là anh họ của em.”

*=.. = đang ăn trái cây, muốn ói...*

“Ừ, em yên tâm, anh tin em mà.” Tiêu Phàm chủ động hôn lên đôi môi đỏ mọng của Yoyo.

“Vậy, trang sức Kelly anh hứa với em…”

Tiêu Phàm lấy một tờ chi phiếu, viết một dãy số: “Từng này đã đủ chưa?”

“Đủ đủ! Em biết anh Phàm đối với em tốt nhất mà.” Yoyo cao hứng hôn Tiêu Phàm một cái, bàn tay nhỏ bé trắng noãn vuốt ve lồng ngực hắn: “Anh Phàm, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện tiếp chứ?”

“À?” Tiêu Phàm thích thú cười: “Bỏ mặc vị anh họ kia của em sao?” 

“A…” Yoyo ngẩn người, nhìn Tiêu Phàm, lại nhìn sang sofa, rõ ràng bắt đầu do dự.

Vỗ vỗ đầu cô ta, Tiêu Phàm mỉm cười nhìn về phía gã kia: “Đi đi, hôm khác chúng ta hẹn sau.”

Đợi Yoyo và người đàn ông kia rời đi, Sam lắc đầu: “Đó mà là anh họ của ả thì tôi là  ông nội, lời nói dối nhảm như thế mà anh cũng không vạch trần?”

“Thôi, không sao mà.” Tiêu Phàm sờ  sờ cằm: “Lời mỹ nhân nói, luôn có thể  tha thứ.”

Tác giả phát biểu: Vẫn như vậy ^__^

Cuối cùng, Tiêu Phàm thuận lợi gặp được một mỹ nhân, trải qua một đêm vận động kịch liệt, thể xác và tinh thần vô cùng thư sướng, khi trả phòng khách sạn, thậm chí còn cười nhẹ.

Tâm tình tốt đẹp vẫn tiếp tục cho tới khi tan tầm về đến nhà, thấy một dáng người thẳng tắp đứng trước cửa.

Người ấy mặc vest đen, khuôn mặt không tính là xuất sắc, lấy anh là trung tâm, trong bán kính mười mét đều bị áp suất thấp bao trùm, khi ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Phàm, vị quản lý bộ phận quảng cáo vô cùng xuất sắc của công ty Special Acquire rùng mình.

Biểu tình này, bầu không khí này, vẫn quen thuộc như vậy.

Nhiều năm trôi qua, anh ta vẫn không chút thay đổi, mà phản ứng của bản thân khi thấy anh ta, khụ khụ, cũng không thay đổi chút nào.

“Tối qua cậu đi đâu vậy?” Chậc, ngay cả thanh âm cũng giống hệt như trong trí nhớ, lạnh như băng.

“Đi chơi cùng bạn.” Tiêu Phàm cẩn thận trả lời, trong lòng lại hung hăng mắng bản thân: Đệch, mày sợ hắn cái chó gì, mày làm gì  hắn quản được à!

Người kia xoa xoa mũi, hơi mệt mỏi phất tay: “Thôi, mở cửa đi.”

“Ách… Đường Tuấn.”

“Ừ?”

“Tôi… cầm hành lý giúp cậu.” Trời ơi đất ơi, Tiêu Phàm mày dũng cảm lên đi, rõ ràng là muốn nói: con bà nó, chú là cái đếch gì mà ra lệnh cho anh mở cửa, đây rõ ràng là nhà anh, chú lăn đê, địa bàn của anh đây không chào đón chú!

Người nào đó vừa sợ hãi rước Đường Tuấn vào cửa, vừa không ngừng đấu tranh nội tâm: hiện giờ đã không còn là học sinh trung học nữa rồi, Tiêu Phàm mày cũng không phải nàng dâu nhỏ luôn bị bắt nạt, tên kia chỉ là một kẻ tên Đường Tuấn mà thôi, hắn có gì thì mày cũng có cái đó, thậm chí còn tốt hơn ^_^, đem sự quyết đoán trên thương trường ra đây, dù không thể dùng vũ lực, cũng có thể dùng phương thức văn minh đem đối phương đuổi tận giết tuyệt!

Hít sâu một hơi, Tiêu Phàm đặt hai chén nước lên bàn, bắt đầu đàm phán.

“Đường Tuấn, vì sao cậu lại muốn ở lại nhà tôi?”

“Vì tôi muốn theo đuổi cậu.” Đường Tuấn mắt không thèm chớp, lạnh lùng nói.

“Phụt!” Tiêu Phàm sặc nước, ai nói cho hắn biết đây là một giấc mơ đi, sao một người lại có thể nói những lời ngọt ngào bằng một giọng lạnh lùng như vậy chứ, thậm chí còn mang theo cả sát ý.

“Vì sao cậu lại muốn theo đuổi tôi?” Xin bỏ qua cho Tiêu Phàm, vô luận là mười năm trước hay là hiện tại, một khi gặp Đường Tuấn thì chỉ số IQ của hắn sẽ trồi lên sụt xuống thất thường.

“Vì tôi thích cậu.” Đường Tuấn nhíu mày: “Trước đây tôi đã nói rồi cơ mà, sao trí nhớ của cậu kém thế?”

“…” Tiêu phàm thiếu chút nữa đạp đổ cái bàn, đkm, là chú xuyên không hay anh xuyên không thế, ai lại đem cái vụ tỏ tình mười năm trước xem là thật chứ, thích anh, chú  thể hiện thích anh như thế nào, được rồi, cho dù phương thức biểu đạt của chú có hơi khác người bình thường, nhưng không có nghĩa là anh cũng phải phụng bồi!

“Vậy cậu cũng nên nhớ, lúc đấy tôi đã từ chối!”

“Cậu nói người yêu của cậu phải là mỹ nhân.”

“Đúng, đến giờ tôi vẫn yêu cầu như vậy!”

“Nhưng nhiều năm qua, tôi vẫn không có biện pháp trở thành mỹ nhân,” Đường Tuấn nhún nhún vai, như kiểu không liên quan đến mình.

“Vậy nên?”

“Vậy nên.” Đường Tuấn bình thản nhìn Tiêu Phàm: “Cậu chỉ có thể thay đổi yêu cầu.”

“Cái đệch!” Tiêu Phàm nổi giận: “Vì cái quái gì mà tôi phải thay đổi yêu cầu, Đường Tuấn cậu nghe đây: tôi không thích cậu, cho dù qua bao lâu nữa cũng không thể, cậu từ  bỏ hi vọng đi!”

“Không sao, cậu cứ từ từ, tôi rất kiên nhẫn.”

“Huống hồ tôi cũng không đồng ý cho cậu ở lại nhà tôi!”

“Không cần cậu đồng ý, tôi muốn là được.”

Tiêu Phàm mạnh mẽ mở cửa: “Lăn đi!” Thấy người ngồi trên sofa vẫn không cử động, giận run người: “Đừng ép tôi dùng bạo lực!” 

Đường Tuấn đánh giá Tiêu Phàm: “Cậu không đánh lại tôi.”

Tiêu Phàm trực tiếp dùng nắm đấm trả lời câu nói đó, Đường Tuấn nhẹ nhàng tránh được, một tay chế trụ Tiêu Phàm: “Tôi đã bảo cậu không đánh lại tôi mà.” Âm thanh lạnh lùng mang theo vài phần kiêu ngạo.

“Buông ra!” Cổ tay giống như sắp bị bóp nát, Tiêu Phàm cầm lấy điện thoại: “Cậu nếu không cút tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát, tố cáo cậu xâm nhập nhà dân bất hợp pháp!”

Đường Tuấn ngồi lại sofa, lạnh lùng đáp: “Cục cảnh sát có người quen của tôi, cậu gọi cũng vô dụng.”

“Cậu thách tôi à!”

“Không, tôi chỉ không muốn cậu lãng phí tiền điện thoại.”

Tiêu Phàm ủ rũ buông điện thoại ra, tuy rằng hắn giận người trước mặt tới nghiến răng, nhưng phải thừa nhận rằng Đường Tuấn không phải mạnh miệng, đánh không lại, tố cáo cũng không được. Số phận của hắn nhất định là bi kịch ư?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương