Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật
-
Chương 38
Khi nào rung động với Tiêu Việt? Nhậm Giang Lâm không biết. Nhưng anh lại biết khi nào nhận ra mình thích Tiêu Việt.
Trong suối nước nóng, sau nụ hôn kia của Tiêu Việt.
Từ trước đến giờ Nhậm Giang Lâm đều thích người đẹp, người đẹp biết tình biết thú, mà Tiêu Việt thứ nhất không đẹp, thứ hai không biết tình càng không biết thú…
Thậm chí hơn…
Lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, thậm chí thói quen sinh hoạt còn dơ dáy, nghĩ đến tối đó Tiêu Việt đi ngủ ngay cả giày cũng không cởi, anh vừa cảm thấy tức giận lại cảm thấy buồn cười. Có thể nói Tiêu Việt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ vẻ ngoài đến tính cách đều không phải kiểu anh thích.
Nhưng chính là người như vậy, trong mấy tháng ngắn ngủi khiến anh bắt đầu để ý dễ như trở bàn tay.
Từ sự tò mò ban đầu, đến thật sự thưởng thức sau đó, đến để ý sau đó nữa.
Nếu nhất định phải nói tại sao lại để ý Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm nghĩ, bản thân Tiêu Việt cũng có nguyên nhân nhất định. Nếu không phải ngay từ đầu thái độ của Tiêu Việt đối với anh và đối với người khác hoàn toàn khác biệt, anh cũng sẽ không bất tri bất giác nhận định mình đặc biệt với Tiêu Việt, mà đến khi anh nhận ra Tiêu Việt còn có thể có người đặc biệt hơn, phần để ý kia của anh đã chậm rãi thay đổi vị.
Loại thích này không giống sự tò mò đối với người tình trong ngày thường, không giống với niềm vui thú trong quá trình theo đuổi người khác, loại thích này khiến anh phiền muộn, nhưng sau khi phiền muộn, một câu nói một động tác của đối phương đều khiến anh vui mừng nhảy nhót.
Anh muốn đến gần, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lại không khống chế nổi bản thân. Cho nên, tháng ba trở về nước, anh đã muốn đi gặp Tiêu Việt, trong lúc vô tình thân mật với Tiêu Việt, nhận ra Tiêu Việt cố tình thân cận, sẽ khiến anh vui sướng.
Có tình với nhau, nhưng mà, vậy thì có thể thế nào?
Tình cảm giữa đàn ông vốn gian nan, giống như lần đó ở Cửu Giang anh nói với Tiêu Việt, đó là chơi đùa với đàn ông. Nhưng Tiêu Việt lại không phải đối tượng anh có thể chơi rồi có thể vứt bỏ, không thể chơi, cũng không dám chơi. Vậy chỉ làm bạn bè, vạn sự không ngại.
Cuối tuần nhiều người đi ra ngoài, nghĩ rằng lúc này Tiêu Việt lái xe tới đây chắc chắn sẽ bị kẹt trên đường một lúc, Nhậm Giang Lâm không có tâm tư làm việc bèn xem tin tức.
Gần sáu giờ, Tiêu Việt mới đến.
“Xin lỗi xin lỗi, để anh đợi lâu như thế, vừa rồi trên đường bị kẹt.” Đợi Nhậm Giang Lâm ngồi trên ghế phó lái, Tiêu Việt cười nói: “Anh đói rồi phải không? Chúng ta tìm chỗ ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói?”
“Được.” Nhậm Giang Lâm gật đầu, “Cậu lái đến đường Quảng Phú, bên đó có hồ nhân tạo cỡ nhỏ, trong hồ có một nhà hàng, phong cảnh khá đẹp.”
“Nhà hàng trong hồ? Không phải ăn cơm Tây chứ?” Tiêu Việt lái xe quay đầu xe, hỏi.
“Là một quán cơm địa phương.”
“Này thì được, hôm nay giữa trưa tôi chưa ăn cơm, giờ đói meo rồi, chỉ muốn và mấy bát tô cơm, nếu là nhà hàng Tây…” Tiêu Việt nói đến dây cười nói: “Lần sau chúng ta lại đến, cảm nhận tư tưởng lãng mạn của phương Tây, nhưng hôm nay chúng ta bỏ đi.”
Nhà hàng Nhậm Giang Lâm nói mặc dù hơi xa tòa nhà Nhậm thị, nhưng cũng may chỗ kia khá lệch, không phải điểm nóng của Thượng Hải, một đường thông suốt, Tiêu Việt lái xe nửa tiếng đã đến.
Nhà hàng nằm giữa hồ là một phòng kính hai tầng nhỏ tinh xảo, thiết kế phòng trong suốt hoàn toàn, tràn ngập ánh đèn màu cam ấm, giống như một ngọn đèn sáng trong hồ về đêm, càng lộ vẻ trong suốt.
Rất có phong cách.
Hai người còn chưa đi vào nhà hàng, người giữ cửa mặt mũi anh tuấn thấy Nhậm Giang Lâm, đã lễ phép khom lưng cúi đầu, thấp giọng gọi tiếng Nhậm tổng, đẩy cửa kính ra, dẫn hai người đi vào nhà hàng.
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, cười nói: “Xem ra ông chủ lớn là khách quen à, nhân viên phục vụ cũng biết anh.”
“Chỉ ghé qua một lần, đây là lần thứ hai, nhưng nhà hàng này là của Chu Hạ, bọn họ biết tôi cũng rất bình thường.”
“Chu Hạ?” Tiêu Việt nhớ đến lúc ăn Tết, cái người dẫn theo hai minh tinh chơi đến là hăng, giật mình nói: “Thảo nào tôi thấy nhân viên phục vụ ở đây đều trông…” Thấy Nhậm Giang Lâm nhìn mình, Tiêu Việt dừng một lát mới nói tiếp, “Trông tương đối phù hợp với khẩu vị của anh ta, nam âm nhu, nữ thanh tú.”
Nhậm Giang Lâm cũng nghe ra được ý ở ngoài lời của Tiêu Việt, chỉ cười một tiếng, không phủ nhận, “Nhưng đầu bếp đúng là đầu bếp giỏi, cậu ta dùng số tiền lớn đào tới, về chơi và ăn, cậu ta luôn nghiêm túc.”
Điểm ấy Tiêu Việt cũng rất tán thành, nhưng, thấy người giữ cửa dẫn họ đi xuyên qua toàn bộ đại sảnh, thậm chí đi tới bên kia nhà hàng, Tiêu Việt không nhịn được hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu? Kia chẳng phải trống khống cả à? Người cũng không nhiều lắm, tìm đại một chỗ ngồi là được rồi.”
“Đi ra bên ngoài.”
“Hả?” Nhưng chưa kịp nghĩ cẩn thận, đã đi đến một lối ra khác, lúc này Tiêu Việt mới chú ý phía sau nhà hàng kính, đầu kia cầu gỗ hóa ra còn có hai căn phòng kính nho nhỏ đứng riêng sừng sững trong hồ.
Thấy thế, Tiêu Việt không nhịn được cảm thán, Chu Hạ quả nhiên là tay chơi, nơi này thực sự là nơi đẹp để hẹn hò, yêu đương vụng trộm…
Sau khi hai người gọi đồ ăn, nhân viên phục vụ rót trà rồi rời đi, Tiêu Việt nhìn xung quanh bốn bề yên tĩnh, nhìn Nhậm Giang Lâm ngồi đối diện hắn, cười nói: “Ông chủ lớn à, nơi này yên tĩnh, không có ai ngoại trừ hai ta, anh nói xem, anh dẫn tôi tới đây có ý gì?”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy thì ngẩn ra, lúc này mới kịp phản ứng, “Chỉ là ở đây yên tĩnh, rất dễ nói chuyện thôi.” Nói vậy, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, bưng chén trà trên bàn lên, “Không phải cậu nói có lời muốn nói à?”
“Quả thật tôi có chút chuyện muốn nói với anh.” Tiêu Việt nhón hạt lạc trong đĩa ném vào miệng nhai nhai.
Nhậm Giang Lâm hơi cụp mắt, mặc dù anh đã đoán được hôm nay Tiêu Việt hẹn anh ra ngoài để nói chuyện gì, nhưng vẫn hỏi: “Chuyện gì?”
“Hôm qua tôi gọi điện cho mẹ tôi thăm dò ý tứ, hỏi bà nếu như tôi dẫn con dâu nam về nhà, bà sẽ thế nào.”
“Khụ khụ khụ —— ” Tiêu Việt còn chưa nói xong, “con dâu nam” ngồi đối diện hắn đang uống trà đã bị sặc nước trà.
“Ê ê ê, anh uống từ từ thôi.” Tiêu Việt thấy thế vội vàng đứng dậy, vươn người qua vỗ vỗ lưng Nhậm Giang Lâm.
“Rốt cuộc tối qua cậu suy nghĩ thứ gì vậy!” Nhậm Giang Lâm quả thực không biết đầu của Tiêu Việt chuyển như nào. Với hiểu biết của anh về Tiêu Việt, Tiêu Việt nhìn như hững hờ, làm việc nói chuyện cũng tùy tâm sở dục, nhưng trên thực tế cũng rất lý trí.
(tùy tâm sở dục: làm theo ý mình mong muốn)
Tối qua ở giây phút kia, hai người vốn đang trong trạng thái cảm xúc kích động, Tiêu Việt không kiềm chế nổi vượt qua giới hạn không thể tránh được, anh vốn cho rằng trải qua một ngày này, Tiêu Việt sẽ bình tĩnh lại, cũng biết làm bạn bề mới là lựa chọn tốt nhất của hai người…
Nhưng bây giờ Tiêu Việt chợt nói cho anh biết, tối hôm qua nói cho người nhà rồi?
Nhậm Giang Lâm cau mày: “Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn cảm nhận trước ở bên anh sẽ có bao nhiêu khó khăn.” Tiêu Việt ngồi xuống, nâng chén trà lên uống một ngụm.
“Rất khó?”
Nghĩ đến thái độ của mẹ mình tối hôm qua, Tiêu Việt khẽ nhíu mày: “Khó.”
Nhìn Tiêu Việt trước mặt, Nhậm Giang Lâm cũng nghiêm túc nói: “Tiêu Việt, mặc dù tối hôm qua tôi đã nói có cảm tình với cậu, nhưng tôi cũng không có ý muốn ở bên cậu, ban đầu tôi chỉ muốn làm bạn bè với cậu.”
Tiêu Việt cũng không cảm thấy bất ngờ, gật đầu nói: “Tôi biết, bởi vì tôi cũng thế. Nhậm Giang Lâm à, tôi hết sức rõ ràng tôi vẫn chưa hiểu rõ anh, tôi chỉ quen biết anh ba tháng ngắn ngủi, mà ba tháng này đã có thể khiến tôi thích anh, vậy cuộc sống sau này có bao nhiêu cái ba tháng? Tình cảm nhất thời không ai nói rõ được ngày nào sẽ biến chất, hoặc là ngày mai anh đã thích người khác, hoặc là tháng sau tôi cũng sẽ yêu một người khác.”
Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, không nói gì, nhưng khi Tiêu Việt nói đến tháng sau sẽ yêu người khác, trong tim anh khẽ run, hít thở cũng cảm thấy chua xót.
Điều Tiêu Việt nói, cũng là điều anh nghĩ, nhưng bây giờ bị Tiêu Việt nói ngay thẳng như vậy, trong lòng anh lại không dễ chịu lắm.
Vẻ mặt Nhậm Giang Lâm hờ hững nói: “Cho nên, so với quan hệ người tình mấy tháng, vậy còn không bằng đừng bước ra một bước này, mãi chỉ làm bạn bè.”
Tiêu Việt nghe Nhậm Giang Lâm nói lời này, đang định nói thêm nữa, thấy bên kia nhân viên phục vụ tới mang thức ăn lên nên không nói tiếp nữa.
Đợi nhân viên phục vụ sắp xếp đồ ăn xong, Tiêu Việt gắp một miếng vịt sốt tương cho Nhậm Giang Lâm, thấy Nhậm Giang Lâm cầm đũa lên gắp ăn, Tiêu Việt mới chậm rãi cười lên: “Tối qua tôi hóng gió lạnh suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến sau này nếu chỉ làm bạn bè, vậy tôi nên đối xử với anh thế nào, nên giữ khoảng cách với anh như nào, hôm nay chúng ta nên ở chung ra sao, nhưng mà, giống như sáng nay nói, tôi nghĩ đến cuối cùng, nhưng không nhịn được nghĩ đến anh.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy khẽ giật mình.
“Đối với anh, tôi cảm thấy tôi không xa lánh được, cho nên, tôi mới suy nghĩ cách đi thứ hai.”
“… Cái gì?” Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt tươi cười, đã đoán được rồi.
“Sống hết đời với anh.”
Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, “Tiêu Việt à, cậu biết đây là không thể nào.”
“Tôi biết bây giờ không có khả năng,” Tiêu Việt nói: “Bởi vì tôi của bây giờ, cũng chưa chuẩn bị sống hết đời với anh, dù sao tôi vừa mới nhận ra được mình thích anh. Nhưng tương lai không ai biết, giống như chúng ta không biết ngày mai có thể thay lòng đổi dạ không, chúng ta cũng không biết có thể thích đối phương đến già hay không.”
Nhậm Giang Lâm mở mắt ra, nhìn Tiêu Việt nghiêm túc ở trước mặt, nhướng mày: “Vậy ý của cậu là…”
“Bây giờ yêu đương, tôi cũng biết anh sẽ không đồng ý, nhưng ít nhất đừng kéo khoảng cách giữa chúng ta ra, thuận theo tự nhiên đi.”
Rất lâu Nhậm Giang Lâm mới trả lời: “Có thể.”
Thuận theo tự nhiên, sinh thuận theo tự nhiên, diệt cũng thuận theo tự nhiên.
Tiêu Việt nghe vậy cười nói: “Cho nên, từ tối hôm qua tôi vẫn có một vấn đề muốn hỏi anh.”
Tối hôm qua…
Nghĩ đến Tiêu Việt giữ Thư Dụ lại cuối cùng, Nhậm Giang Lâm cười nói: “Hỏi chuyện của Thư Dụ? Tối hôm qua cậu thám thính được gì từ chỗ cậu ấy rồi?”
“Đều là vài thứ vô dụng.” Nghĩ đến những lời kia của Thư Dụ, Tiêu Việt bưng bát lên, và hai miếng cơm, mới nói: “Tôi vốn muốn hỏi anh có phải thật sự thích anh ta không, nhưng bây giờ có lẽ không cần hỏi nữa.”
Nhậm Giang Lâm cũng hơi tò mò, “Tại sao?”
Nhưng hỏi lời này xong, Nhậm Giang Lâm đối mặt với Tiêu Việt lại không nhận được câu trả lời, chỉ thấy Tiêu Việt cười nhìn mình, Nhậm Giang Lâm đã hiểu.
Anh đối với Thư Dụ và đối với Tiêu Việt hoàn toàn khác biệt, loại nào là thích, người sáng suốt liếc mắt đã biết được, đâu cần giải thích nữa.
Ăn cơm tối xong, thời gian còn sớm, hai người vốn định tản bộ, nhưng vừa ra khỏi nhà hàng, Nhậm Giang Lâm nghiêm túc nhận điện thoại.
Bên kia nói gì, Tiêu Việt không nghe thấy, đợi sau khi Nhậm Giang Lâm cúp điện thoại, Tiêu Việt mới hỏi: “Có chuyện khẩn cấp?”
“Phải.” Nghĩ ngợi, một lúc lâu Nhậm Giang Lâm mới nói: “Tiêu Việt, tôi, chắc phải nhờ cậu giúp một chuyện.”
Tiêu Việt nhắm mắt cũng đoán được, có thể làm cho Nhậm Giang Lâm nhờ hắn giúp đỡ, cũng chỉ có một chuyện.
“Có thể,” Tiêu Việt cười nói: “Nhưng mà, đã là nhờ, vậy là có phần thưởng đúng không?”
“…”
Trong suối nước nóng, sau nụ hôn kia của Tiêu Việt.
Từ trước đến giờ Nhậm Giang Lâm đều thích người đẹp, người đẹp biết tình biết thú, mà Tiêu Việt thứ nhất không đẹp, thứ hai không biết tình càng không biết thú…
Thậm chí hơn…
Lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, thậm chí thói quen sinh hoạt còn dơ dáy, nghĩ đến tối đó Tiêu Việt đi ngủ ngay cả giày cũng không cởi, anh vừa cảm thấy tức giận lại cảm thấy buồn cười. Có thể nói Tiêu Việt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ vẻ ngoài đến tính cách đều không phải kiểu anh thích.
Nhưng chính là người như vậy, trong mấy tháng ngắn ngủi khiến anh bắt đầu để ý dễ như trở bàn tay.
Từ sự tò mò ban đầu, đến thật sự thưởng thức sau đó, đến để ý sau đó nữa.
Nếu nhất định phải nói tại sao lại để ý Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm nghĩ, bản thân Tiêu Việt cũng có nguyên nhân nhất định. Nếu không phải ngay từ đầu thái độ của Tiêu Việt đối với anh và đối với người khác hoàn toàn khác biệt, anh cũng sẽ không bất tri bất giác nhận định mình đặc biệt với Tiêu Việt, mà đến khi anh nhận ra Tiêu Việt còn có thể có người đặc biệt hơn, phần để ý kia của anh đã chậm rãi thay đổi vị.
Loại thích này không giống sự tò mò đối với người tình trong ngày thường, không giống với niềm vui thú trong quá trình theo đuổi người khác, loại thích này khiến anh phiền muộn, nhưng sau khi phiền muộn, một câu nói một động tác của đối phương đều khiến anh vui mừng nhảy nhót.
Anh muốn đến gần, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lại không khống chế nổi bản thân. Cho nên, tháng ba trở về nước, anh đã muốn đi gặp Tiêu Việt, trong lúc vô tình thân mật với Tiêu Việt, nhận ra Tiêu Việt cố tình thân cận, sẽ khiến anh vui sướng.
Có tình với nhau, nhưng mà, vậy thì có thể thế nào?
Tình cảm giữa đàn ông vốn gian nan, giống như lần đó ở Cửu Giang anh nói với Tiêu Việt, đó là chơi đùa với đàn ông. Nhưng Tiêu Việt lại không phải đối tượng anh có thể chơi rồi có thể vứt bỏ, không thể chơi, cũng không dám chơi. Vậy chỉ làm bạn bè, vạn sự không ngại.
Cuối tuần nhiều người đi ra ngoài, nghĩ rằng lúc này Tiêu Việt lái xe tới đây chắc chắn sẽ bị kẹt trên đường một lúc, Nhậm Giang Lâm không có tâm tư làm việc bèn xem tin tức.
Gần sáu giờ, Tiêu Việt mới đến.
“Xin lỗi xin lỗi, để anh đợi lâu như thế, vừa rồi trên đường bị kẹt.” Đợi Nhậm Giang Lâm ngồi trên ghế phó lái, Tiêu Việt cười nói: “Anh đói rồi phải không? Chúng ta tìm chỗ ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói?”
“Được.” Nhậm Giang Lâm gật đầu, “Cậu lái đến đường Quảng Phú, bên đó có hồ nhân tạo cỡ nhỏ, trong hồ có một nhà hàng, phong cảnh khá đẹp.”
“Nhà hàng trong hồ? Không phải ăn cơm Tây chứ?” Tiêu Việt lái xe quay đầu xe, hỏi.
“Là một quán cơm địa phương.”
“Này thì được, hôm nay giữa trưa tôi chưa ăn cơm, giờ đói meo rồi, chỉ muốn và mấy bát tô cơm, nếu là nhà hàng Tây…” Tiêu Việt nói đến dây cười nói: “Lần sau chúng ta lại đến, cảm nhận tư tưởng lãng mạn của phương Tây, nhưng hôm nay chúng ta bỏ đi.”
Nhà hàng Nhậm Giang Lâm nói mặc dù hơi xa tòa nhà Nhậm thị, nhưng cũng may chỗ kia khá lệch, không phải điểm nóng của Thượng Hải, một đường thông suốt, Tiêu Việt lái xe nửa tiếng đã đến.
Nhà hàng nằm giữa hồ là một phòng kính hai tầng nhỏ tinh xảo, thiết kế phòng trong suốt hoàn toàn, tràn ngập ánh đèn màu cam ấm, giống như một ngọn đèn sáng trong hồ về đêm, càng lộ vẻ trong suốt.
Rất có phong cách.
Hai người còn chưa đi vào nhà hàng, người giữ cửa mặt mũi anh tuấn thấy Nhậm Giang Lâm, đã lễ phép khom lưng cúi đầu, thấp giọng gọi tiếng Nhậm tổng, đẩy cửa kính ra, dẫn hai người đi vào nhà hàng.
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, cười nói: “Xem ra ông chủ lớn là khách quen à, nhân viên phục vụ cũng biết anh.”
“Chỉ ghé qua một lần, đây là lần thứ hai, nhưng nhà hàng này là của Chu Hạ, bọn họ biết tôi cũng rất bình thường.”
“Chu Hạ?” Tiêu Việt nhớ đến lúc ăn Tết, cái người dẫn theo hai minh tinh chơi đến là hăng, giật mình nói: “Thảo nào tôi thấy nhân viên phục vụ ở đây đều trông…” Thấy Nhậm Giang Lâm nhìn mình, Tiêu Việt dừng một lát mới nói tiếp, “Trông tương đối phù hợp với khẩu vị của anh ta, nam âm nhu, nữ thanh tú.”
Nhậm Giang Lâm cũng nghe ra được ý ở ngoài lời của Tiêu Việt, chỉ cười một tiếng, không phủ nhận, “Nhưng đầu bếp đúng là đầu bếp giỏi, cậu ta dùng số tiền lớn đào tới, về chơi và ăn, cậu ta luôn nghiêm túc.”
Điểm ấy Tiêu Việt cũng rất tán thành, nhưng, thấy người giữ cửa dẫn họ đi xuyên qua toàn bộ đại sảnh, thậm chí đi tới bên kia nhà hàng, Tiêu Việt không nhịn được hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu? Kia chẳng phải trống khống cả à? Người cũng không nhiều lắm, tìm đại một chỗ ngồi là được rồi.”
“Đi ra bên ngoài.”
“Hả?” Nhưng chưa kịp nghĩ cẩn thận, đã đi đến một lối ra khác, lúc này Tiêu Việt mới chú ý phía sau nhà hàng kính, đầu kia cầu gỗ hóa ra còn có hai căn phòng kính nho nhỏ đứng riêng sừng sững trong hồ.
Thấy thế, Tiêu Việt không nhịn được cảm thán, Chu Hạ quả nhiên là tay chơi, nơi này thực sự là nơi đẹp để hẹn hò, yêu đương vụng trộm…
Sau khi hai người gọi đồ ăn, nhân viên phục vụ rót trà rồi rời đi, Tiêu Việt nhìn xung quanh bốn bề yên tĩnh, nhìn Nhậm Giang Lâm ngồi đối diện hắn, cười nói: “Ông chủ lớn à, nơi này yên tĩnh, không có ai ngoại trừ hai ta, anh nói xem, anh dẫn tôi tới đây có ý gì?”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy thì ngẩn ra, lúc này mới kịp phản ứng, “Chỉ là ở đây yên tĩnh, rất dễ nói chuyện thôi.” Nói vậy, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, bưng chén trà trên bàn lên, “Không phải cậu nói có lời muốn nói à?”
“Quả thật tôi có chút chuyện muốn nói với anh.” Tiêu Việt nhón hạt lạc trong đĩa ném vào miệng nhai nhai.
Nhậm Giang Lâm hơi cụp mắt, mặc dù anh đã đoán được hôm nay Tiêu Việt hẹn anh ra ngoài để nói chuyện gì, nhưng vẫn hỏi: “Chuyện gì?”
“Hôm qua tôi gọi điện cho mẹ tôi thăm dò ý tứ, hỏi bà nếu như tôi dẫn con dâu nam về nhà, bà sẽ thế nào.”
“Khụ khụ khụ —— ” Tiêu Việt còn chưa nói xong, “con dâu nam” ngồi đối diện hắn đang uống trà đã bị sặc nước trà.
“Ê ê ê, anh uống từ từ thôi.” Tiêu Việt thấy thế vội vàng đứng dậy, vươn người qua vỗ vỗ lưng Nhậm Giang Lâm.
“Rốt cuộc tối qua cậu suy nghĩ thứ gì vậy!” Nhậm Giang Lâm quả thực không biết đầu của Tiêu Việt chuyển như nào. Với hiểu biết của anh về Tiêu Việt, Tiêu Việt nhìn như hững hờ, làm việc nói chuyện cũng tùy tâm sở dục, nhưng trên thực tế cũng rất lý trí.
(tùy tâm sở dục: làm theo ý mình mong muốn)
Tối qua ở giây phút kia, hai người vốn đang trong trạng thái cảm xúc kích động, Tiêu Việt không kiềm chế nổi vượt qua giới hạn không thể tránh được, anh vốn cho rằng trải qua một ngày này, Tiêu Việt sẽ bình tĩnh lại, cũng biết làm bạn bề mới là lựa chọn tốt nhất của hai người…
Nhưng bây giờ Tiêu Việt chợt nói cho anh biết, tối hôm qua nói cho người nhà rồi?
Nhậm Giang Lâm cau mày: “Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn cảm nhận trước ở bên anh sẽ có bao nhiêu khó khăn.” Tiêu Việt ngồi xuống, nâng chén trà lên uống một ngụm.
“Rất khó?”
Nghĩ đến thái độ của mẹ mình tối hôm qua, Tiêu Việt khẽ nhíu mày: “Khó.”
Nhìn Tiêu Việt trước mặt, Nhậm Giang Lâm cũng nghiêm túc nói: “Tiêu Việt, mặc dù tối hôm qua tôi đã nói có cảm tình với cậu, nhưng tôi cũng không có ý muốn ở bên cậu, ban đầu tôi chỉ muốn làm bạn bè với cậu.”
Tiêu Việt cũng không cảm thấy bất ngờ, gật đầu nói: “Tôi biết, bởi vì tôi cũng thế. Nhậm Giang Lâm à, tôi hết sức rõ ràng tôi vẫn chưa hiểu rõ anh, tôi chỉ quen biết anh ba tháng ngắn ngủi, mà ba tháng này đã có thể khiến tôi thích anh, vậy cuộc sống sau này có bao nhiêu cái ba tháng? Tình cảm nhất thời không ai nói rõ được ngày nào sẽ biến chất, hoặc là ngày mai anh đã thích người khác, hoặc là tháng sau tôi cũng sẽ yêu một người khác.”
Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, không nói gì, nhưng khi Tiêu Việt nói đến tháng sau sẽ yêu người khác, trong tim anh khẽ run, hít thở cũng cảm thấy chua xót.
Điều Tiêu Việt nói, cũng là điều anh nghĩ, nhưng bây giờ bị Tiêu Việt nói ngay thẳng như vậy, trong lòng anh lại không dễ chịu lắm.
Vẻ mặt Nhậm Giang Lâm hờ hững nói: “Cho nên, so với quan hệ người tình mấy tháng, vậy còn không bằng đừng bước ra một bước này, mãi chỉ làm bạn bè.”
Tiêu Việt nghe Nhậm Giang Lâm nói lời này, đang định nói thêm nữa, thấy bên kia nhân viên phục vụ tới mang thức ăn lên nên không nói tiếp nữa.
Đợi nhân viên phục vụ sắp xếp đồ ăn xong, Tiêu Việt gắp một miếng vịt sốt tương cho Nhậm Giang Lâm, thấy Nhậm Giang Lâm cầm đũa lên gắp ăn, Tiêu Việt mới chậm rãi cười lên: “Tối qua tôi hóng gió lạnh suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến sau này nếu chỉ làm bạn bè, vậy tôi nên đối xử với anh thế nào, nên giữ khoảng cách với anh như nào, hôm nay chúng ta nên ở chung ra sao, nhưng mà, giống như sáng nay nói, tôi nghĩ đến cuối cùng, nhưng không nhịn được nghĩ đến anh.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy khẽ giật mình.
“Đối với anh, tôi cảm thấy tôi không xa lánh được, cho nên, tôi mới suy nghĩ cách đi thứ hai.”
“… Cái gì?” Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt tươi cười, đã đoán được rồi.
“Sống hết đời với anh.”
Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, “Tiêu Việt à, cậu biết đây là không thể nào.”
“Tôi biết bây giờ không có khả năng,” Tiêu Việt nói: “Bởi vì tôi của bây giờ, cũng chưa chuẩn bị sống hết đời với anh, dù sao tôi vừa mới nhận ra được mình thích anh. Nhưng tương lai không ai biết, giống như chúng ta không biết ngày mai có thể thay lòng đổi dạ không, chúng ta cũng không biết có thể thích đối phương đến già hay không.”
Nhậm Giang Lâm mở mắt ra, nhìn Tiêu Việt nghiêm túc ở trước mặt, nhướng mày: “Vậy ý của cậu là…”
“Bây giờ yêu đương, tôi cũng biết anh sẽ không đồng ý, nhưng ít nhất đừng kéo khoảng cách giữa chúng ta ra, thuận theo tự nhiên đi.”
Rất lâu Nhậm Giang Lâm mới trả lời: “Có thể.”
Thuận theo tự nhiên, sinh thuận theo tự nhiên, diệt cũng thuận theo tự nhiên.
Tiêu Việt nghe vậy cười nói: “Cho nên, từ tối hôm qua tôi vẫn có một vấn đề muốn hỏi anh.”
Tối hôm qua…
Nghĩ đến Tiêu Việt giữ Thư Dụ lại cuối cùng, Nhậm Giang Lâm cười nói: “Hỏi chuyện của Thư Dụ? Tối hôm qua cậu thám thính được gì từ chỗ cậu ấy rồi?”
“Đều là vài thứ vô dụng.” Nghĩ đến những lời kia của Thư Dụ, Tiêu Việt bưng bát lên, và hai miếng cơm, mới nói: “Tôi vốn muốn hỏi anh có phải thật sự thích anh ta không, nhưng bây giờ có lẽ không cần hỏi nữa.”
Nhậm Giang Lâm cũng hơi tò mò, “Tại sao?”
Nhưng hỏi lời này xong, Nhậm Giang Lâm đối mặt với Tiêu Việt lại không nhận được câu trả lời, chỉ thấy Tiêu Việt cười nhìn mình, Nhậm Giang Lâm đã hiểu.
Anh đối với Thư Dụ và đối với Tiêu Việt hoàn toàn khác biệt, loại nào là thích, người sáng suốt liếc mắt đã biết được, đâu cần giải thích nữa.
Ăn cơm tối xong, thời gian còn sớm, hai người vốn định tản bộ, nhưng vừa ra khỏi nhà hàng, Nhậm Giang Lâm nghiêm túc nhận điện thoại.
Bên kia nói gì, Tiêu Việt không nghe thấy, đợi sau khi Nhậm Giang Lâm cúp điện thoại, Tiêu Việt mới hỏi: “Có chuyện khẩn cấp?”
“Phải.” Nghĩ ngợi, một lúc lâu Nhậm Giang Lâm mới nói: “Tiêu Việt, tôi, chắc phải nhờ cậu giúp một chuyện.”
Tiêu Việt nhắm mắt cũng đoán được, có thể làm cho Nhậm Giang Lâm nhờ hắn giúp đỡ, cũng chỉ có một chuyện.
“Có thể,” Tiêu Việt cười nói: “Nhưng mà, đã là nhờ, vậy là có phần thưởng đúng không?”
“…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook