Chương 1

“Alo, chú có phải là ba cháu không? Mẹ cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình. Cháu sợ quá. Dì y tá dữ quá, dì ấy đánh cháu.”

Nhà tù Hải Dương.

Một cuộc điện thoại lạ gọi đến phòng của Vũ Hoàng Minh.

Nghe giọng nói có xen lẫn tiếng khóc nức nở của bé gái ở đầu dây bên kia, trong mắt anh hiện lên một chút nghỉ ngờ.

“Cháu bé, cháu là ai?”

“Tên cháu là Vũ Minh Trúc, biệt danh của cháu là Dâu Tây, tên của mẹ cháu là Tô Thanh Trúc. Chú có phải là ba của cháu không?”

Bùm!

Giống như một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống đầu Vũ Hoàng Minh.

Tô Thanh Trúc?

Anh ấy đã không nghe thấy cái †ên này trong sáu năm qua.

Nhưng giờ đây, những ký ức ẩn sâu trong tim anh đang tràn về.

Tay anh cầm chiếc điện thoại đang run rẩy, “Đúng, là ba đây!”

“Bé ngoan, con đang ở đâu?”

“Ba sẽ đến đó ngay, ba sẽ đến ngày!”

Lúc này, người làm vua một giới được gọi là Minh Vương như Vũ Hoàng Minh lại đang run lên vì kích động.

Vũ Minh Trúc, đây không phải là kết hợp giữa tên của anh ấy và Tô Thanh Trúc sao?

“Con bị ốm và mẹ con đã đưa con đến bệnh viện thành phố, nhưng mẹ con có chuyện gì đó đã đi ra ngoài. Dì y tá nói rằng con không nghe lời và luôn đánh con.”

“Ba, ba ở đâu, con sợ quá, con rất nhớ ba.”

Nghe giọng nói mang theo tiếng khóc của bé, trái tim Vũ Hoàng Minh như bị bóp nghẹt, anh run rẩy nói: “Đừng sợ, ba sẽ đến đấy nhanh thôi, ba sẽ đến đấy ngay lập tức.”

“Mẹ nói ba không cần mẹ con con nữa và bảo đừng gọi điện ba, ba, ba đang ở đâu? Con nhớ ba lắm”

Cô bé ở đầu dây bên kia cuối cùng không nhịn được mà khóc to.

Trước khi Vũ Hoàng Minh kịp nói, anh đã nghe thấy tiếng hét của cô bé.

“AI”

Điện thoại cũng bị cúp vào lúc này.

Vũ Hoàng Minh nhìn điện thoại, cả người thất thần.

Sau đó, một tiếng gầm vang vọng khắp nhà tù Hải Dương.

“AI”

“Keng Keng!”

Cánh cử sắt của phòng giam bị anh giơ chân đá văng.

Anh lấy điện thoại di động ra và gọi cho quốc vương.

Ngay sau đó là một giọng nói trầm ấm vang lên ở đầu dây bên kia: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn về nhà!” Giọng Vũ Hoàng Minh lạnh như băng.

Sau vài giây im lặng, người đàn ông ở đầu dây bên kia nói: “Đi đi, máy bay chuyên dụng đã chuẩn bị sẵn sàng”

Vũ Hoàng Minh cúp máy và rời khỏi nhà tù.

Mười phút sau.

Ở quảng trường lớn bên ngoài nhà tù Hải Dương.

Vô số người đàn ông mặc đồng phục tù nhân quỳ một gối, nhìn Vũ Hoàng Minh bước lên máy bay.

“Cung tiễn Minh Vương!”

Vài tiếng sau.

Một chiếc taxi dừng trước bệnh viện thành phố.

Vũ Hoàng Minh nóng lòng bước xuống xe và đi nhanh về phía tòa nhà bệnh viện.

Anh thì thào như có như không trong miệng: “Con gái, con gái yêu của ba, ba ở đây, đừng sợ.”

Tâm trạng đầy phấn khích, Vũ Hoàng Minh bước vào tòa nhà bệnh viện.

Anh đến quầy lễ tân lớn tiếng hỏi: “Xin lỗi, tôi muốn hỏi về một đứa bé tên là Minh Trúc, con bé ở phòng nào vậy?”

Y tá ở quầy lễ tân liếc nhìn anh: “Minh Trúc đúng không? Để tôi xem: Sau khi xem sổ bệnh án, cô y tá chậm rãi nói: “Cô bé ở phòng 302”

“Cảm ơn côi!”

Vừa nói xong mấy từ này, Vũ Hoàng Minh đã chạy lên tầng ba.

Khi bước đến cửa phòng 302, Vũ Hoàng Minh không thể kìm chế được sự phấn khích trong lòng.

Tô Thanh Trúc sinh cho anh một đứa con gái, hiện tại rất nhanh anh có thể gặp mặt con bé.

Con bé có giống anh không?

Hay là con bé sẽ giống Thanh Trúc?

Anh không thể không nghĩ về nó.

Anh tràn đầy căng thẳng và phấn khích đưa tay đẩy cửa phòng bệnh ra.

Có ba giường trong phòng.

Hai giường còn lại trống trải và không có bệnh nhân.

Trên giường trong cùng là một bé gái.

Nhưng cô bé dường như đã hôn mê, trên tay cắm một chiếc kim tiêm truyền dịch.

Anh nín thở bước đến cạnh giường.

Nhìn khuôn mặt giống như Tô Thanh Trúc, nhịp tim của anh càng lúc càng nhanh.

“Dâu Tây, con gái của ba, ba đã trở về.

Anh run rẩy đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của cô bé.

Cô bé như có phản ứng, hai mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ nhắn thì thào: “Ba, ba ở đâu? Con nhớ ba nhiều lắm.”

“Ba về rồi, ba về rồi.”

Vũ Hoàng Minh nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Dâu Tây với đôi mắt đỏ hoe.

“Ba, tay con đau quá’“

“Không muốn, con không muốn tiêm”

Cơ thể Dâu Tây run lên, bàn tay nhỏ bé của dường như đang đẩy một thứ gì đó.

Vũ Hoàng Minh cảm thấy đau nhói trong lòng, siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang vẫy vẫy của cô bé.

“Ba ở đây, đừng sợ, đừng sợ.”

Dường như Dâu Tây đã được an ủi bởi lời nói của anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nhìn con gái đã thiếp đi, mặt Vũ Hoàng Minh sa sầm lại.

Anh kéo ống tay áo của Dâu Tây lên.

Hừ!

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng.

Trên cánh tay trắng như tuyết có dày đặc vết kim đâm, khắp mọi nơi.

Anh nổi giận!

Anh nghiến răng phát ra từng tiếng ken két.

Khi anh mở chăn bông ra, Dâu Tây đang mặc một chiếc váy ngắn có chút cũ nát.

Có những vết bầm tím trên bắp chân non nớt đó, từng mảnh tím xanh.

“Hừ!”

“Hừ”

Hơi thở nặng nề phun ra khỏi mũi, anh cố lấy lại bình tĩnh.

Anh giúp Xin Dâu Tây đắp chăn bông và lạnh lùng rời khỏi phòng.

Anh đi đến phòng của y tá trên tầng ba và nhìn các y tá đang cười nói.

Lạnh lùng nói: ‘Phòng 302, ai phụ trách!”

Một y tá ngừng nói và liếc nhìn anh.

“Là tôi, có chuyện gì sao?”

Vũ Hoàng Minh bước tới và vung tay lên.

“Bạt”

Một tiếng tát vang dội bên tai mọi người.

“Cô – Chết – Đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương