Chiến Lang
-
Quyển 2 - Chương 21
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Đại quân Mông Cổ đến. . .
Ngày đó, vừa qua buổi trưa, lính trên tường thành thấy biển cờ tung bay ở phía xa.
Thủ binh trên cổng thành thổi kèn, những người còn đang ở ngoài thành làm nốt biện pháp phòng ngự cuối cùng ào ào lui về trong thành, khép chặt cửa thành nặng nề.
Đại quân chậm rãi đến chân núi, đóng quân ở thảo nguyên phía tây thành. Lều đỉnh tròn dựng ở đó, vừa đến chạng vạng, khói bếp nghi ngút bay lên khiến người ta nhìn từ xa vẫn thấy run sợ.
Trương Dương cùng Tú Dạ đứng trên tường thành, sớm biết đại quân Mông Cổ sẽ lựa chọn hạ trại ở phía tây.
Thảo nguyên phía tây thành có sông, phía bắc là cồn cát, phía nam gần đầm lầy, xa xa là dãy núi lớn, phía đông là rừng và núi đá hiểm trở, chỉ cần là người đều sẽ lựa chọn đóng quân ở nơi có nước.
Quân Mông Cổ tung hoành khắp nơi nên không thèm để tòa Thương Thành nho nhỏ vào mắt.
“Ta không thấy được xe bắn đá và xe công thành, chàng có thấy không?” Cô hỏi.
“Không.” Hắn lắc đầu, nói: “Những loại xe ấy quá lớn, khó trèo đèo lội suối, hơn nữa đây chỉ là thành nhỏ, hắn cho rằng chỉ cần dựa vào đám kỵ binh là đủ thắng. Hắn chỉ tới cướp bóc, không phải đến đánh trận.”
Đúng như cô và hắn dự liệu.
“Chàng biết không? Lạp Tô là kẻ ngu xuẩn.” Nhìn lều tròn phía trước, Tú Dạ không nhịn được nói: “Từ lúc ta thấy hắn đặt thuốc nổ gần lều chủ tướng đã biết rồi.”
Mặc dù đại chiến sắp tới, nhưng những lời này vẫn khiến hắn cười khẽ ra tiếng.
“Chàng cho rằng hắn mang đến bao nhiêu người?” Cô hỏi.
Hắn nhìn khói bếp và cờ, nói: “Khoảng năm ngàn, nhưng lính gác nói, Hỏa Châu còn khoảng ba vạn lính đóng quân.”
Cô biết nơi đó cũng có rất nhiều xe công thành khổng lồ, chuyện bọn họ cần phải làm chính là chặn đường, kéo dài thời gian để Thiết Mộc Nhĩ đưa được viện binh từ Hoàng Kim oát nhĩ đóa đến.
“Phía Thiết Mộc Nhĩ có tin tức gì không?”
“Còn chưa có, hắn vừa đến nơi mà thôi.” Hắn nhìn cô, nói: “Ta cho rằng, chúng ta phải thắng một trận hắn mới có cơ hội thuyết phục vị Đại Hãn kia.”
“Vậy thì thắng một trận đi.” Cô nói xong, cùng một người thợ xốc tấm vải xám che đồ vật khổng lồ bên cạnh lên, lộ ra vũ khí vĩ đại đặt ở ngay chính giữa cửa thành.
Hắn biết cô từng yêu cầu thợ làm một thứ gì đó, nhưng không biết đó lại là vũ khí kinh người này.
Đó là một cái nỏ, sàng nỏ, to hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn.
Mười người thợ bận rộn bê một mũi tên vừa dài vừa lớn giống như mâu thương lắp vào, hợp lực xoay trục kéo ở phần đuôi kéo dây nỏ khổng lồ đến cực hạn.
Cô quay đầu hỏi hắn: “Chàng biết lều đặt thuốc nổ là cái nào không?”
Sàng nỏ của cô khắc vạch đo độ để ngắm bắn, đuôi mũi tên làm bằng miếng sắt, cô còn lắp thêm vào mũi tên một ống tre rỗng nhỏ, bên trên có ngòi nổ.
Hắn không hỏi cô thứ này có thể bắn bao xa, chính hắn biết nó có thể bắn đủ xa. Vậy nên hắn nói cho cô vị trí thường đặt lều chứa thuốc nổ. Cô bảo mọi người điều chỉnh rãnh tên, một binh lính đưa cho hắn một cái chùy lớn.
Sàng nỏ không thể bắn bằng tay mà phải dùng chùy.
Hắn cầm cây chuỳ khổng lồ, nhìn cô dùng đá đánh lửa châm ngòi nổ, khi cô lùi lại, hắn sải bước đến cạnh nỏ, giơ cao cây chùy dùng toàn bộ sức lực giáng xuống chốt.
Mũi tên vĩ đại mang theo ánh lửa bay vút ra ngoài, vượt qua cự mã ngoài tường thành, qua kênh rạch, qua thảo nguyên, bay qua đỉnh đầu đại binh Mông Cổ cùng lều tròn, bắn trúng căn lều chứa thuốc nổ. Không lệch một ly.
Bùm!!!
Khi tên hạ xuống cũng là lúc một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến, ánh lửa tận trời. Vụ nổ khiến mặt đất kịch liệt chấn động, ngay cả những người đứng trên tường thành phía xa cũng có thể cảm nhận được.
Mọi người đều đứng im, còn cô xoay người lại, nhìn hắn hỏi: “Chàng thấy lửa này dùng để chúc mừng thắng lợi có đủ lớn không?”
Hắn nhìn cô, nở nụ cười, dùng sức hôn cô một cái: “Đủ.”
Nói xong, hắn chạy xuống tường thành, nhảy lên ngựa, mang theo những người đàn ông đã sớm chuẩn bị sẵn sàng xung phong ra khỏi thành.
Không ngờ hắn lại hôn cô trước mặt mọi người, Tú Dạ đỏ bừng mặt, nhưng vẫn không kìm lòng được tỳ lên tường thành, hô to.
“Trương Dương, đừng ham chiến!”
Hắn không quay đầu, chỉ giơ cao đại đao trên tay.
Cô hồi hộp lo lắng nhìn hắn mang theo đội Quạ Đen xông lên, nhân lúc quân địch đại loạn, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai, thoải mái chém giết một trận, sau đó quay về.
Đợi đến khi bọn họ lộn trở lại, cô đã sắp xếp đám phụ nữ dùng cung nỏ giẫm chân đặc chế, từ trên tường nhắm bắn quân địch đuổi theo.
Cô chờ bọn họ tiến vào khu an toàn, chờ kỵ binh của địch vào tầm bắn, hô lớn, “Bắn tên!”
Trận mưa tên đầu tiên rào rào bay tới, nhóm thợ tiến lên thay, tiếp tục bắn đợt thứ hai.
Nhóm phụ nữ và thợ thay phiên nhau tiến lên, trẻ con trong thành ngồi phía sau giúp chuyển tên.
Mưa tên không ngừng cản trở kỵ binh vô cùng hiệu quả. Nhóm Quạ Đen thuận lợi vào thành, không thiếu một ai, cửa thành lại đóng.
Cô thở dốc, người bên cạnh cũng vậy, đám phụ nữ vẫn đang giẫm cung nỏ, nhắm bắn kỵ binh. Bọn chúng không dám tiến thêm một bước nào nữa, không bao lâu sau đành phải rút về.
Thợ rèn Á Lịch Sơn Đại nhìn lửa cháy ngùn ngụt phương xa cùng kỵ binh lui về trong đại doanh, nhịn không được thốt lên.
“Ôi mẹ ơi, tẩu tử, vậy mà ta cứ tưởng tẩu chỉ biết làm nến, khó trách đại ca chưa bao giờ dám liếc nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác. . .”
Lời này khiến bầu không khí căng thẳng lập tức biến mất, mọi người trên tường thành đều bật cười.
Cô muốn giả vờ như không hiểu, nhưng vẫn không nhịn được đỏ mặt, chỉ có thể vội vàng giao quyền chỉ huy cho người khác.
“Ba Đồ Nhĩ, nơi này giao cho cậu, cậu nhớ nên làm như thế nào rồi đúng không?”
“Vâng, tẩu cứ yên tâm giao cho ta, nên làm như thế nào ta đều đã dặn dò mọi người. Chúng ta sẽ thả nhóm quân đầu tiên vào ủng thành.”
Cô gật đầu, sau đó mới đưa đám phụ nữ xuống khỏi tường thành, tiếp tục đi chuẩn bị.
Hoàng hôn nhuộm đỏ cả vùng đất, chiếu rọi căn lều chủ tướng bị đốt trọi.
Tuy rằng kho thuốc nổ của đại doanh đã cháy, quân Mông Cổ vẫn nhanh chóng chỉnh đốn cờ trống, trong một canh giờ sau liền triển khai tiến công.
Lần này, đi đầu không phải kỵ binh mà là lính nô lệ bắt được từ những nơi khác. Bọn họ bị xếp thành một hàng, đẩy lên đầu, tay cầm trường mâu, lá chắn.
Vào lúc này cửa thành mở ra, cũng phái bộ binh bày trận.
Tiếng trống thứ nhất vang lên, lính nô lệ giơ lá chắn, đội Quạ Đen cũng giơ lá chắn.
Tiếng thứ hai trống vang lên, lính nô lệ giơ cao trường mâu, đội Quạ Đen cũng giơ cao đại đao.
Tiếng trống thứ ba vang lên, thùng thùng không ngừng; trên tường thành, trống trận cũng dồn dập.
Lính nô lệ gào thét, xông về phía quân địch.
Đội Quạ Đen cũng xông lên, tên từ trên tường bắn ra, lại bay cao vượt qua đỉnh đầu, nhắm thẳng về phía kỵ binh đằng sau. Các nô lệ không phát hiện, chỉ ra sức lao lên phía trước, xông qua cầu, nhằm về phía tường cao cùng quân địch áo đen.
Ai biết khi hai quân còn chưa giao nhau thủ binh đã quay đầu, chạy về cửa thành né tránh giao chiến.
Cửa thành vẫn chưa kịp đóng, trên trăm lính nô lệ rít gào xông lên đuổi giết, mặc dù kẻ địch khiếp chiến nhưng bọn họ cũng không thể quay đầu, phía sau bọn họ có kỵ binh trông chừng, có đại doanh đóng quân. Dám quay đầu chỉ còn một con đường chết, thế nên bọn họ vẫn xông lên, thừa cơ tấn công vào trong thành.
Sau cửa thành bằng đồng là ủng thành, đó là bẫy, bọn họ biết, nhưng Tháp Lạp Cổn vẫn đang ở sau rít gào.
“Xông vào! Xông vào cho ta! Kẻ nào dám lui ta giết kẻ đó. . .”
Ba Ba Hách chột mắt không ngừng, hắn giơ đao dẫn đầu xông vào. Hắn biết lúc này không thể ngừng, đây là chiến tranh, không phải ngươi chết thì là ta chết, chần chờ chỉ nhận lấy càng nhiều tên từ trên tường thành bắn xuống mà thôi.
Hắn xung phong liều chết xông vào, những người khác cũng bất chấp theo sau, cửa thành phịch một tiếng, bị đóng lại.
Trong lòng bọn họ phát lạnh, lại vẫn áp dụng cách thức của vị Bách phu trưởng A Lãng Đằng bách chiến bách thắng đã dạy khi xưa, năm người một tổ tạo thành hình tròn, lưng kề lưng, giơ cao lá chắn chuẩn bị ngăn cản tên bắn tới, đồng thời tìm cửa, mở một con đường máu.
Nhưng trong ủng thành không có mưa tên, chỉ có một dãy bàn dài, bên trên chất đầy đồ ăn nóng hôi hổi.
Giây phút ấy, Ba Ba Hách ngẩn cả người, Da Luật Thiên Tinh cũng sững sờ, tất cả lính nô lệ đều sững sờ, mọi người thở hổn hển nhìn nhau nhưng không ai dám bỏ lá chắn trên đỉnh đầu xuống.
Ủng thành to như vậy, không có mùi khói, mùi lửa, mùi dầu, chỉ có mùi thơm ngào ngạt của thịt nướng. Bọn họ có thể thấy dê nướng cả con, mì sợi chất cao như núi, còn có thịt, bánh nướng rắc đầy mè vừng nóng hổi, cùng với cháo sữa ngựa nóng hầm hập.
Bọn họ đã trèo đèo lội suối mấy ngày đêm, cả ngày nay chưa có gì vào bụng, thật vất vả mới chờ được tới lúc hạ trại ăn cơm, quân địch lại làm nổ tung lều thuốc nổ. Lạp Tô tức giận rít gào phái tất cả lính nô lệ còn đang đói bụng lên chiến trường.
Bọn họ nơm nớp nhìn đống đồ ăn, không biết là bụng ai vang lên đầu tiên, thậm chí có người bởi vì quá đói mà bất giác há to miệng, nhìn đồ ăn chảy nước miếng.
Đúng lúc này, cửa nhỏ thông vào trong thành mở, một người người đàn ông đi ra, hét lớn một tiếng.
“Ba Ba Hách!”
Ba Ba Hách nghe tiếng chấn động, quay ngoắt lại, chỉ nhìn thấy người đàn ông bị đồn là đã chết, hắn kinh sợ nhìn trừng trừng người kia.
Tuy rằng người kia cắt tóc, cạo râu, nhưng hắn nhận ra khuôn mặt ấy, nhận ra đôi mắt ấy! Hắn đã từng đi theo người đàn ông này tắm máu chiến đấu nhiều năm.
Hắn thở phì phò, bất giác buông lá chắn trong tay, sau đó là trường mâu.
Hắn có thể cảm nhận được các đồng bạn phía sau đều ngây dại, không biết ai hô lên danh hiệu kia.
“A Lãng Đằng, là A Lãng Đằng. . . . . .”
“Hắn không chết, quả nhiên không chết. . . . . .”
Bọn họ xôn xao, nhưng không ai dám tiến lên.
Đúng lúc này, Ba Ba Hách thấy một người khác đi ra, đó là A Lợi Lạp vẻ mặt cợt nhả, đi theo là tên câm A A. Trên vai hai người còn khiêng một con dê nướng dầu nhỏ tí tách.
“Ngu ngốc, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm cái gì, đại đội trưởng đội Quạ Đen trong truyền thuyết chính là đại ca của chúng ta!” A Lợi Lạp vác dê, hô: “Những đồ ăn này đều là cho chúng ta!”
Người đàn ông mặc đồ đen kia nhìn mọi người, giương giọng nói: “Ta là Trương Dương! Đại đội trưởng đội Quạ Đen của tòa thành này! Các ngươi muốn rời đi, ta sẽ mở cửa cho các ngươi đi ra ngoài, lần sau gặp lại chúng ta chính là kẻ địch, ta chắc chắn sẽ không lưu tình! Nếu muốn ở lại thì để vũ khí xuống, vậy từ giờ trở đi các ngươi chính là huynh đệ của ta! Những người trong thành này đều là dân tự do, không có cao thấp sang nghèo, có thịt cùng ăn, có rượu cùng uống, sau cuộc chiến nếu muốn rời đi, ta tuyệt đối không ngăn cản!”
Từng câu từng chữ rành mạch văng vẳng trong ủng thành.
Ban đầu, không có ai động đậy, không ai dám tin tự do tới dễ dàng như thế.
Ba Ba Hách nhìn người đàn ông kia chằm chằm, hốc mắt hơi nóng, hắn buông lá chắn trong tay đầu tiên, cắm trường mâu trên mặt đất, quỳ một gối, hai tay ôm quyền hô.
“Ta Ba Ba Hách nguyện theo đại đội trưởng, thề sống chết cống hiến!”
“Ta Da Luật Thiên Tinh nguyện theo đại đội trưởng, thề sống chết cống hiến!”
Từng thanh đại đao, trường mâu cắm xuống, từng người quỳ xuống, thề nguyện trung thành.
Trong chớp mắt, trên trăm lính nô lệ binh đã cúi đầu quy hàng.
Nhìn tất cả mọi người trước mắt, Trương Dương nghẹn ngào, hắn nắm chặt hai tay, tiến lên nâng Ba Ba Hách dậy, giọng khàn khàn: “Đã là huynh đệ, đứng lên uống rượu ăn cơm đi.”
Ba Ba Hách đứng lên, nhìn người đàn ông trước mắt, kích động không nói nên lời.
Người đàn ông kia đột nhiên kéo hắn đến, vỗ bả vai hắn hai lần, ghé vào tai hắn nói: “Lâu nay vất vả cho cậu rồi.”
Chỉ một câu lập tức khiến hắn lệ nóng doanh tròng, nhiều năm như vậy người đàn ông này chưa bao giờ khen ngợi hắn một câu, ai ngờ lại nói vào lúc này. Hắn nâng tay dùng sức ôm lại người đàn ông đã cứu hắn vô số lần trên chiến trường, vỗ mạnh lên lưng hắn một cái, cười mắng:
“Ta biết Tháp Lạp Cổn không giết được ngài mà!”
Hắn mỉm cười, lùi lại một bước, nhìn mắt chột nói: “Nói đến Tháp Lạp Cổn, ta cần cậu đi mời hắn vào, tên kia còn ở ngoài thành chờ cửa mở đấy.”
Nhắc tới tên kia, mọi người đều phẫn nộ, Ba Ba Hách nở nụ cười độc ác.
“Đương nhiên, ta đi mời hắn vào ngay.”
Trương Dương ngẩng đầu vung tay lên, thủ binh phía trên mở cửa thành, Ba Ba Hách đi qua đường hầm cửa thành, một mình đi ra ngoài.
“Bách phu trưởng, chúng ta đã đánh hạ thành này. . .”
Ba Ba Hách đứng ở bên cửa, nói chưa xong, Tháp Lạp Cổn đã nóng vội giục ngựa chạy qua bên cạnh hắn, vào cửa mới phát hiện mình bước vào một khoảng tối đen.
Hắn nắm chặt dây cương, quay đầu định chất vấn Ba Ba Hách, lại phát hiện cửa thành đã đóng, Ba Ba Hách cầm đao đứng đó. Đường hầm sau cửa thành có người đốt đuốc, hắn giục ngựa quay đầu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt hung ác lạnh lùng ấy chớp sáng dưới ánh lửa.
“Tháp Lạp Cổn, đã lâu không gặp.”
Hắn sợ tới mức mặt trắng bệch, lại không còn đường chạy, chỉ có thể cầm lấy đại đao, rít gào giục ngựa tiến lên, muốn liều mạng trước khi chết.
Người đàn ông kia vung cây đuốc, hung hăng đánh tên khốn ấy ngã xuống ngựa. Trước khi hắn ta kịp phản kháng, đã vung đao chặt đầu hắn ta.
Trận chiến đầu tiên, đội quân Quạ Đen toàn thắng!
Ngày đó, vừa qua buổi trưa, lính trên tường thành thấy biển cờ tung bay ở phía xa.
Thủ binh trên cổng thành thổi kèn, những người còn đang ở ngoài thành làm nốt biện pháp phòng ngự cuối cùng ào ào lui về trong thành, khép chặt cửa thành nặng nề.
Đại quân chậm rãi đến chân núi, đóng quân ở thảo nguyên phía tây thành. Lều đỉnh tròn dựng ở đó, vừa đến chạng vạng, khói bếp nghi ngút bay lên khiến người ta nhìn từ xa vẫn thấy run sợ.
Trương Dương cùng Tú Dạ đứng trên tường thành, sớm biết đại quân Mông Cổ sẽ lựa chọn hạ trại ở phía tây.
Thảo nguyên phía tây thành có sông, phía bắc là cồn cát, phía nam gần đầm lầy, xa xa là dãy núi lớn, phía đông là rừng và núi đá hiểm trở, chỉ cần là người đều sẽ lựa chọn đóng quân ở nơi có nước.
Quân Mông Cổ tung hoành khắp nơi nên không thèm để tòa Thương Thành nho nhỏ vào mắt.
“Ta không thấy được xe bắn đá và xe công thành, chàng có thấy không?” Cô hỏi.
“Không.” Hắn lắc đầu, nói: “Những loại xe ấy quá lớn, khó trèo đèo lội suối, hơn nữa đây chỉ là thành nhỏ, hắn cho rằng chỉ cần dựa vào đám kỵ binh là đủ thắng. Hắn chỉ tới cướp bóc, không phải đến đánh trận.”
Đúng như cô và hắn dự liệu.
“Chàng biết không? Lạp Tô là kẻ ngu xuẩn.” Nhìn lều tròn phía trước, Tú Dạ không nhịn được nói: “Từ lúc ta thấy hắn đặt thuốc nổ gần lều chủ tướng đã biết rồi.”
Mặc dù đại chiến sắp tới, nhưng những lời này vẫn khiến hắn cười khẽ ra tiếng.
“Chàng cho rằng hắn mang đến bao nhiêu người?” Cô hỏi.
Hắn nhìn khói bếp và cờ, nói: “Khoảng năm ngàn, nhưng lính gác nói, Hỏa Châu còn khoảng ba vạn lính đóng quân.”
Cô biết nơi đó cũng có rất nhiều xe công thành khổng lồ, chuyện bọn họ cần phải làm chính là chặn đường, kéo dài thời gian để Thiết Mộc Nhĩ đưa được viện binh từ Hoàng Kim oát nhĩ đóa đến.
“Phía Thiết Mộc Nhĩ có tin tức gì không?”
“Còn chưa có, hắn vừa đến nơi mà thôi.” Hắn nhìn cô, nói: “Ta cho rằng, chúng ta phải thắng một trận hắn mới có cơ hội thuyết phục vị Đại Hãn kia.”
“Vậy thì thắng một trận đi.” Cô nói xong, cùng một người thợ xốc tấm vải xám che đồ vật khổng lồ bên cạnh lên, lộ ra vũ khí vĩ đại đặt ở ngay chính giữa cửa thành.
Hắn biết cô từng yêu cầu thợ làm một thứ gì đó, nhưng không biết đó lại là vũ khí kinh người này.
Đó là một cái nỏ, sàng nỏ, to hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn.
Mười người thợ bận rộn bê một mũi tên vừa dài vừa lớn giống như mâu thương lắp vào, hợp lực xoay trục kéo ở phần đuôi kéo dây nỏ khổng lồ đến cực hạn.
Cô quay đầu hỏi hắn: “Chàng biết lều đặt thuốc nổ là cái nào không?”
Sàng nỏ của cô khắc vạch đo độ để ngắm bắn, đuôi mũi tên làm bằng miếng sắt, cô còn lắp thêm vào mũi tên một ống tre rỗng nhỏ, bên trên có ngòi nổ.
Hắn không hỏi cô thứ này có thể bắn bao xa, chính hắn biết nó có thể bắn đủ xa. Vậy nên hắn nói cho cô vị trí thường đặt lều chứa thuốc nổ. Cô bảo mọi người điều chỉnh rãnh tên, một binh lính đưa cho hắn một cái chùy lớn.
Sàng nỏ không thể bắn bằng tay mà phải dùng chùy.
Hắn cầm cây chuỳ khổng lồ, nhìn cô dùng đá đánh lửa châm ngòi nổ, khi cô lùi lại, hắn sải bước đến cạnh nỏ, giơ cao cây chùy dùng toàn bộ sức lực giáng xuống chốt.
Mũi tên vĩ đại mang theo ánh lửa bay vút ra ngoài, vượt qua cự mã ngoài tường thành, qua kênh rạch, qua thảo nguyên, bay qua đỉnh đầu đại binh Mông Cổ cùng lều tròn, bắn trúng căn lều chứa thuốc nổ. Không lệch một ly.
Bùm!!!
Khi tên hạ xuống cũng là lúc một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến, ánh lửa tận trời. Vụ nổ khiến mặt đất kịch liệt chấn động, ngay cả những người đứng trên tường thành phía xa cũng có thể cảm nhận được.
Mọi người đều đứng im, còn cô xoay người lại, nhìn hắn hỏi: “Chàng thấy lửa này dùng để chúc mừng thắng lợi có đủ lớn không?”
Hắn nhìn cô, nở nụ cười, dùng sức hôn cô một cái: “Đủ.”
Nói xong, hắn chạy xuống tường thành, nhảy lên ngựa, mang theo những người đàn ông đã sớm chuẩn bị sẵn sàng xung phong ra khỏi thành.
Không ngờ hắn lại hôn cô trước mặt mọi người, Tú Dạ đỏ bừng mặt, nhưng vẫn không kìm lòng được tỳ lên tường thành, hô to.
“Trương Dương, đừng ham chiến!”
Hắn không quay đầu, chỉ giơ cao đại đao trên tay.
Cô hồi hộp lo lắng nhìn hắn mang theo đội Quạ Đen xông lên, nhân lúc quân địch đại loạn, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai, thoải mái chém giết một trận, sau đó quay về.
Đợi đến khi bọn họ lộn trở lại, cô đã sắp xếp đám phụ nữ dùng cung nỏ giẫm chân đặc chế, từ trên tường nhắm bắn quân địch đuổi theo.
Cô chờ bọn họ tiến vào khu an toàn, chờ kỵ binh của địch vào tầm bắn, hô lớn, “Bắn tên!”
Trận mưa tên đầu tiên rào rào bay tới, nhóm thợ tiến lên thay, tiếp tục bắn đợt thứ hai.
Nhóm phụ nữ và thợ thay phiên nhau tiến lên, trẻ con trong thành ngồi phía sau giúp chuyển tên.
Mưa tên không ngừng cản trở kỵ binh vô cùng hiệu quả. Nhóm Quạ Đen thuận lợi vào thành, không thiếu một ai, cửa thành lại đóng.
Cô thở dốc, người bên cạnh cũng vậy, đám phụ nữ vẫn đang giẫm cung nỏ, nhắm bắn kỵ binh. Bọn chúng không dám tiến thêm một bước nào nữa, không bao lâu sau đành phải rút về.
Thợ rèn Á Lịch Sơn Đại nhìn lửa cháy ngùn ngụt phương xa cùng kỵ binh lui về trong đại doanh, nhịn không được thốt lên.
“Ôi mẹ ơi, tẩu tử, vậy mà ta cứ tưởng tẩu chỉ biết làm nến, khó trách đại ca chưa bao giờ dám liếc nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác. . .”
Lời này khiến bầu không khí căng thẳng lập tức biến mất, mọi người trên tường thành đều bật cười.
Cô muốn giả vờ như không hiểu, nhưng vẫn không nhịn được đỏ mặt, chỉ có thể vội vàng giao quyền chỉ huy cho người khác.
“Ba Đồ Nhĩ, nơi này giao cho cậu, cậu nhớ nên làm như thế nào rồi đúng không?”
“Vâng, tẩu cứ yên tâm giao cho ta, nên làm như thế nào ta đều đã dặn dò mọi người. Chúng ta sẽ thả nhóm quân đầu tiên vào ủng thành.”
Cô gật đầu, sau đó mới đưa đám phụ nữ xuống khỏi tường thành, tiếp tục đi chuẩn bị.
Hoàng hôn nhuộm đỏ cả vùng đất, chiếu rọi căn lều chủ tướng bị đốt trọi.
Tuy rằng kho thuốc nổ của đại doanh đã cháy, quân Mông Cổ vẫn nhanh chóng chỉnh đốn cờ trống, trong một canh giờ sau liền triển khai tiến công.
Lần này, đi đầu không phải kỵ binh mà là lính nô lệ bắt được từ những nơi khác. Bọn họ bị xếp thành một hàng, đẩy lên đầu, tay cầm trường mâu, lá chắn.
Vào lúc này cửa thành mở ra, cũng phái bộ binh bày trận.
Tiếng trống thứ nhất vang lên, lính nô lệ giơ lá chắn, đội Quạ Đen cũng giơ lá chắn.
Tiếng thứ hai trống vang lên, lính nô lệ giơ cao trường mâu, đội Quạ Đen cũng giơ cao đại đao.
Tiếng trống thứ ba vang lên, thùng thùng không ngừng; trên tường thành, trống trận cũng dồn dập.
Lính nô lệ gào thét, xông về phía quân địch.
Đội Quạ Đen cũng xông lên, tên từ trên tường bắn ra, lại bay cao vượt qua đỉnh đầu, nhắm thẳng về phía kỵ binh đằng sau. Các nô lệ không phát hiện, chỉ ra sức lao lên phía trước, xông qua cầu, nhằm về phía tường cao cùng quân địch áo đen.
Ai biết khi hai quân còn chưa giao nhau thủ binh đã quay đầu, chạy về cửa thành né tránh giao chiến.
Cửa thành vẫn chưa kịp đóng, trên trăm lính nô lệ rít gào xông lên đuổi giết, mặc dù kẻ địch khiếp chiến nhưng bọn họ cũng không thể quay đầu, phía sau bọn họ có kỵ binh trông chừng, có đại doanh đóng quân. Dám quay đầu chỉ còn một con đường chết, thế nên bọn họ vẫn xông lên, thừa cơ tấn công vào trong thành.
Sau cửa thành bằng đồng là ủng thành, đó là bẫy, bọn họ biết, nhưng Tháp Lạp Cổn vẫn đang ở sau rít gào.
“Xông vào! Xông vào cho ta! Kẻ nào dám lui ta giết kẻ đó. . .”
Ba Ba Hách chột mắt không ngừng, hắn giơ đao dẫn đầu xông vào. Hắn biết lúc này không thể ngừng, đây là chiến tranh, không phải ngươi chết thì là ta chết, chần chờ chỉ nhận lấy càng nhiều tên từ trên tường thành bắn xuống mà thôi.
Hắn xung phong liều chết xông vào, những người khác cũng bất chấp theo sau, cửa thành phịch một tiếng, bị đóng lại.
Trong lòng bọn họ phát lạnh, lại vẫn áp dụng cách thức của vị Bách phu trưởng A Lãng Đằng bách chiến bách thắng đã dạy khi xưa, năm người một tổ tạo thành hình tròn, lưng kề lưng, giơ cao lá chắn chuẩn bị ngăn cản tên bắn tới, đồng thời tìm cửa, mở một con đường máu.
Nhưng trong ủng thành không có mưa tên, chỉ có một dãy bàn dài, bên trên chất đầy đồ ăn nóng hôi hổi.
Giây phút ấy, Ba Ba Hách ngẩn cả người, Da Luật Thiên Tinh cũng sững sờ, tất cả lính nô lệ đều sững sờ, mọi người thở hổn hển nhìn nhau nhưng không ai dám bỏ lá chắn trên đỉnh đầu xuống.
Ủng thành to như vậy, không có mùi khói, mùi lửa, mùi dầu, chỉ có mùi thơm ngào ngạt của thịt nướng. Bọn họ có thể thấy dê nướng cả con, mì sợi chất cao như núi, còn có thịt, bánh nướng rắc đầy mè vừng nóng hổi, cùng với cháo sữa ngựa nóng hầm hập.
Bọn họ đã trèo đèo lội suối mấy ngày đêm, cả ngày nay chưa có gì vào bụng, thật vất vả mới chờ được tới lúc hạ trại ăn cơm, quân địch lại làm nổ tung lều thuốc nổ. Lạp Tô tức giận rít gào phái tất cả lính nô lệ còn đang đói bụng lên chiến trường.
Bọn họ nơm nớp nhìn đống đồ ăn, không biết là bụng ai vang lên đầu tiên, thậm chí có người bởi vì quá đói mà bất giác há to miệng, nhìn đồ ăn chảy nước miếng.
Đúng lúc này, cửa nhỏ thông vào trong thành mở, một người người đàn ông đi ra, hét lớn một tiếng.
“Ba Ba Hách!”
Ba Ba Hách nghe tiếng chấn động, quay ngoắt lại, chỉ nhìn thấy người đàn ông bị đồn là đã chết, hắn kinh sợ nhìn trừng trừng người kia.
Tuy rằng người kia cắt tóc, cạo râu, nhưng hắn nhận ra khuôn mặt ấy, nhận ra đôi mắt ấy! Hắn đã từng đi theo người đàn ông này tắm máu chiến đấu nhiều năm.
Hắn thở phì phò, bất giác buông lá chắn trong tay, sau đó là trường mâu.
Hắn có thể cảm nhận được các đồng bạn phía sau đều ngây dại, không biết ai hô lên danh hiệu kia.
“A Lãng Đằng, là A Lãng Đằng. . . . . .”
“Hắn không chết, quả nhiên không chết. . . . . .”
Bọn họ xôn xao, nhưng không ai dám tiến lên.
Đúng lúc này, Ba Ba Hách thấy một người khác đi ra, đó là A Lợi Lạp vẻ mặt cợt nhả, đi theo là tên câm A A. Trên vai hai người còn khiêng một con dê nướng dầu nhỏ tí tách.
“Ngu ngốc, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm cái gì, đại đội trưởng đội Quạ Đen trong truyền thuyết chính là đại ca của chúng ta!” A Lợi Lạp vác dê, hô: “Những đồ ăn này đều là cho chúng ta!”
Người đàn ông mặc đồ đen kia nhìn mọi người, giương giọng nói: “Ta là Trương Dương! Đại đội trưởng đội Quạ Đen của tòa thành này! Các ngươi muốn rời đi, ta sẽ mở cửa cho các ngươi đi ra ngoài, lần sau gặp lại chúng ta chính là kẻ địch, ta chắc chắn sẽ không lưu tình! Nếu muốn ở lại thì để vũ khí xuống, vậy từ giờ trở đi các ngươi chính là huynh đệ của ta! Những người trong thành này đều là dân tự do, không có cao thấp sang nghèo, có thịt cùng ăn, có rượu cùng uống, sau cuộc chiến nếu muốn rời đi, ta tuyệt đối không ngăn cản!”
Từng câu từng chữ rành mạch văng vẳng trong ủng thành.
Ban đầu, không có ai động đậy, không ai dám tin tự do tới dễ dàng như thế.
Ba Ba Hách nhìn người đàn ông kia chằm chằm, hốc mắt hơi nóng, hắn buông lá chắn trong tay đầu tiên, cắm trường mâu trên mặt đất, quỳ một gối, hai tay ôm quyền hô.
“Ta Ba Ba Hách nguyện theo đại đội trưởng, thề sống chết cống hiến!”
“Ta Da Luật Thiên Tinh nguyện theo đại đội trưởng, thề sống chết cống hiến!”
Từng thanh đại đao, trường mâu cắm xuống, từng người quỳ xuống, thề nguyện trung thành.
Trong chớp mắt, trên trăm lính nô lệ binh đã cúi đầu quy hàng.
Nhìn tất cả mọi người trước mắt, Trương Dương nghẹn ngào, hắn nắm chặt hai tay, tiến lên nâng Ba Ba Hách dậy, giọng khàn khàn: “Đã là huynh đệ, đứng lên uống rượu ăn cơm đi.”
Ba Ba Hách đứng lên, nhìn người đàn ông trước mắt, kích động không nói nên lời.
Người đàn ông kia đột nhiên kéo hắn đến, vỗ bả vai hắn hai lần, ghé vào tai hắn nói: “Lâu nay vất vả cho cậu rồi.”
Chỉ một câu lập tức khiến hắn lệ nóng doanh tròng, nhiều năm như vậy người đàn ông này chưa bao giờ khen ngợi hắn một câu, ai ngờ lại nói vào lúc này. Hắn nâng tay dùng sức ôm lại người đàn ông đã cứu hắn vô số lần trên chiến trường, vỗ mạnh lên lưng hắn một cái, cười mắng:
“Ta biết Tháp Lạp Cổn không giết được ngài mà!”
Hắn mỉm cười, lùi lại một bước, nhìn mắt chột nói: “Nói đến Tháp Lạp Cổn, ta cần cậu đi mời hắn vào, tên kia còn ở ngoài thành chờ cửa mở đấy.”
Nhắc tới tên kia, mọi người đều phẫn nộ, Ba Ba Hách nở nụ cười độc ác.
“Đương nhiên, ta đi mời hắn vào ngay.”
Trương Dương ngẩng đầu vung tay lên, thủ binh phía trên mở cửa thành, Ba Ba Hách đi qua đường hầm cửa thành, một mình đi ra ngoài.
“Bách phu trưởng, chúng ta đã đánh hạ thành này. . .”
Ba Ba Hách đứng ở bên cửa, nói chưa xong, Tháp Lạp Cổn đã nóng vội giục ngựa chạy qua bên cạnh hắn, vào cửa mới phát hiện mình bước vào một khoảng tối đen.
Hắn nắm chặt dây cương, quay đầu định chất vấn Ba Ba Hách, lại phát hiện cửa thành đã đóng, Ba Ba Hách cầm đao đứng đó. Đường hầm sau cửa thành có người đốt đuốc, hắn giục ngựa quay đầu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt hung ác lạnh lùng ấy chớp sáng dưới ánh lửa.
“Tháp Lạp Cổn, đã lâu không gặp.”
Hắn sợ tới mức mặt trắng bệch, lại không còn đường chạy, chỉ có thể cầm lấy đại đao, rít gào giục ngựa tiến lên, muốn liều mạng trước khi chết.
Người đàn ông kia vung cây đuốc, hung hăng đánh tên khốn ấy ngã xuống ngựa. Trước khi hắn ta kịp phản kháng, đã vung đao chặt đầu hắn ta.
Trận chiến đầu tiên, đội quân Quạ Đen toàn thắng!
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook