Chiến Đội Lập Kỳ
Quyển 1 - Chương 82: Pháp sư

Ở bên bờ, Paras đang chặn đánh hơn một trăm người còn lại. 

Dần dần, từ đánh giết chính diện, nó dựa vào ưu thế thân hình nhỏ gọn, cũng như lợi dụng thân thể của những tên hải tặc làm lá chắn mà hiệu suất giết địch tăng lên nhanh chóng.

Thế nhưng nó vẫn không tránh khỏi bị thương, 3 lượt Leech Life trong ngày của nó cũng đã dùng hết. Cho nên lần này, nó bắt đầu lảng tránh và dùng nhiều Giga Drain.



Ở trên biển, từng cột sóng to đùng từng dưới biển không ngừng bắn về một con Butterfree đang bay giữa trời.

Tentacool vô cùng khôn ngoan khi núp ở dưới độ sâu 10 mét, rồi phát đòn tấn công Butterfree.

Mặc dù có phẩm chất Vương cấp, nhưng Butterfree cũng gặp phải khó khăn. Butterfree không thể lao vào nước chiến đấu với Tentacool, cho nên nó bị bó tay bó chân, chỉ có thể dùng Gust đánh xuống mặt biển.

Cả hai lâm vào giằng co, một kẻ trốn trong biển mà phát động tấn công, một kẻ ở giữa không trung không ngừng huy động lốc xoáy cắt xé mặt biển. 



Ở lúc này đây, bởi vì sự việc phát sinh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, người xung quanh còn chưa biết người áo đen đến tột cùng là người như thế nào, bọn họ vẫn cứ tuân theo mệnh lệnh của gã Nguyên Ca. Tiếng hô hào bừng lên từ bốn phía, bọn họ nhào về phía người áo đen.

Đối mặt với đám hải tặc điên cuồng đang chạy tới, hắn nghiêng đầu, không nói lời nào, một quyền oanh lên cột buồm bên cạnh.

“Răng rắc…”

Cả thân gỗ đứt gãy tạo ra âm thanh rung động ầm ầm, hắn tiện tay cầm lấy cột buồm gãy, hét dài một tiếng, lực lượng bộc phát, đem cái cột buồm cầm lên vung vẫy. Đối với những tên hải tặc đang tiến tới, hắn dùng cột buồm quét ngang.

Chỉ thấy cây cột buồm có hơn mười mét bị quét ngang như gió bão, tất cả hải tặc không cách nào chống lại sức mạnh khủng bố này, bọn họ không kịp tránh, đều bị hất văng xuống biển.

Sau cái quét ngang ban đầu, cột buồm đổi hướng về phía sau, lại là vô số người bị đẩy văng xuống biển.

Trong nháy mắt, tất cả hải tặc đã không còn một ai sót lại trên con thuyền này.

Nhìn ở trước mặt không còn người nào ngăn cản, hắn vứt cột buồm, bước về phía trước một bước, nói:

- Xem ra, ngươi vẫn không xong!

Nguyên Ca kinh hoàng hướng về phía sau lui lại.

- Ngươi đã vậy thì đi chết đi.

Hắn trầm thấp nói ra, ánh mắt đột nhiên chuyển thành ác liệt, thân hình như mũi tên rời cung, điên cuồng vọt tới, trong một giây, khoảng cách hơn 10 mét đã rút ngắn một đoạn lớn.

Nhưng mà vào lúc này, khuôn mặt đầy bối rối của Nguyên Ca biến mất, chỉ còn vẻ ung dung mà bình tĩnh.

Ngón tay của gã bỗng chà sát vào chiếc nhẫn màu xám bạc trên tay.

Đồng tử của hắn lập tức co rút lại.

Dường như ở trong chớp mắt, một luồng khí lạnh không tên từ ở trên người Nguyên Ca mãnh liệt phóng về phía hắn, như là thủy triều ngập trời trong biển rộng, sức bành trướng cực kỳ kinh người. Trong không khí tràn đầy rét mướt, sàn gỗ càng có băng mỏng bám vào, băng mỏng lại nhanh chóng hướng về bốn phía ở bên cạnh mà lan ra.

Những tia rét mướt lấy tốc độ cực nhanh mở rộng, trong một giây đã làm dây thừng đông lạnh. Trong khi hắn vẫn còn đang tiến tới, những tia rét mướt này đã làm những sự vật trong ba mét đông lại.

Nếu hắn tiếp tục duy trì tốc độ này, hắn sẽ đối mặt chính diện với cỗ ý lạnh này.

Nhưng hắn có dự cảm nếu ngu ngốc lọt vào đó, dưới tia ý lạnh quá mức mãnh liệt, kết cục của hắn chắc chắn sẽ không tốt.

- Đã vậy thì…

Ánh mắt tràn ngập vẻ hung ác, hắn đạp chân trái lên sàn gỗ. Dưới sức mạnh cực đoan của hắn, sàn gỗ lập tức vỡ vụn và bay tung tóe, tạo thành một cái động lớn thông vào bên trong thuyền. Hắn thả người rơi vào trong động, vừa vặn tránh đi cỗ rét mướt kia.

Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, ở bán kính 10 mét bao quanh Nguyên Ca, tất cả sự vật đều bị đóng băng, chúng bị một lớp băng mỏng đông kết.

“Xoạt…”

Có chút tiếng đông lạnh xoẹt qua đỉnh đầu của hắn, ý lạnh mười phần, hắn thò tay sờ qua mới phát hiện chiếc mũ trùm ở trên đầu đã đóng băng phần đỉnh, sương lạnh um tùm.

Đôi mắt của hắn không khỏi nheo lại.

Với chuyện vừa xảy ra, hắn biết mình đã bất cẩn rồi.

Mặc dù bản thân mạnh mẽ hơn người khác, nhưng trong chiến đấu không thể quá mức bất cẩn, tựa như lần vừa rồi. Nếu không phải lúc nãy hắn phản ứng kịp thời, làm ra hành động đúng đắn, thì giờ này kết quả sẽ không tốt đẹp gì.

“Hay là muốn làm việc càng cẩn thận!”

Rơi xuống nhận định ấy, hắn thu lại áo giáp tinh thần, tập trung một lượng lớn tinh thần vào đôi mắt. Sau đó giậm một cước, mượn lực theo thân thuyền bay lên, hướng về phía Nguyên Ca.

Ánh mắt của hắn bị chiếc nhẫn và thanh trường đao hấp dẫn. Lực lượng tinh thần gửi về tin tức báo động nguy hiểm, cho nên hắn bắt đầu cẩn thận.

Nhìn ma pháp vừa rồi từ chiếc nhẫn không có làm người áo đen trước mặt có nửa phần tổn thương, Nguyên Ca thở dài một hơi, thử dùng giọng điệu nhẹ nhõm nói ra:

- Này bằng hữu, ngươi không nên giết ta, cha của ta thế nhưng là nhà huấn luyện pokemon cao cấp, và cũng là một pháp sư, ta không muốn giữa các ngươi kết xuống ân oán.

Theo ý tứ của Nguyên Ca, gã ta muốn dùng thân phận nhà huấn luyện pokemon ,pháp sư áp bách người áo đen để cho hắn kiêng dè không mà dám hạ sát thủ.

- Ồ? Thật sao?

Hắn bình thản lên tiếng, thân thể giống như thả lỏng, đi tiếp lên phía trước một bước.

- Cha của ngươi hình như…

Ngay khi tinh thần của Nguyên Ca căng cứng lắng nghe những lời tiếp theo, một vệt bóng đen xông thẳng tới, tốc độ như gió bão, chỉ trong nháy mắt liền đã đến mặt gã. Gã đã không còn phản ứng kịp nữa, trường đao bên hông vừa mới rút ra được một nửa thì cổ họng đã bị đối phương dùng một tay nhấc lên.

- Rất nổi danh?

Hắn có chút nghiền ngẫm nói ra ba chữ, ngón tay khẽ động, cái cổ của Nguyên Ca xuất hiện vài vệt máu đọng, mà tay kia cầm lấy trường đao có phong cách cổ xưa bên hông đối phương.

“Trường đao: Cực kỳ sắc bén, không biết dùng tài liệu chế thành, chém sắt như chém bùn.”

Ngay khi hắn cầm trường đao vào tay, hệ thống đưa thông tin vào đầu hắn. 

Hắn tiếp tục tháo chiếc nhẫn kia ra.

“Nhẫn Hàn Băng (vật phẩm do pháp sư chế tạo): Có được lực lượng thuộc tính băng thần bí, mỗi ngày có thể thúc giục pháp thuật Băng Sương Chi Hoàn một lần, có thể làm cho hết thảy sự vật trong 10 mét xung quanh đông lạnh, người thường cũng có thể sử dụng.”

Hiển nhiên nếu không dùng lực lượng tinh thần đi cảm ứng cội nguồn của sự bất thường thì chỉ sợ rằng hắn sẽ không biết được một thanh đại sát khí, nếu như nó chặt lên thân thể của hắn, e rằng dù có giáp tinh thần, hắn không chết cũng trọng thương.

- Ngươi đến tột cùng là ai? Tại sao phải giết ta?

Bị nắm chặt cổ họng, Nguyên Ca nói ra trong gian nan, cả khuôn mặt đều là khủng hoảng.

Hắn cầm trường đao, tay kia vẫn ghì chặt cổ họng đối phương, giọng điệu có chút bi thương:

- Kỳ thật ta chỉ là một kẻ làm việc lặt vặt.

“Làm việc lặt vặt sao?”’

Trong nội tâm của vua hải tặc Nguyên ca không dám tin, gã liên tục la lên với mục đích làm cho hắn thả gã rời đi.

- Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta! Cha của ta là nhà huấn luyện pokemon cao cấp, nếu ngươi dám giết ta, cha ta nhất định sẽ giết ngươi!

- Trên người của ta có ấn ký truy tung của cha ta, nếu ngươi dám giết ta, cái ấn ký kia sẽ chuyển dời lên thân thể ngươi, chỉ cần ngươi ở trên biển, ngươi có trốn cũng trốn không thoát!

- Ồ!

Hắn nhìn Nguyên Ca, nhưng lại bình tĩnh nở nụ cười.

Hắn trải rộng tinh thần, cảm nhận thấy một ấn ký hình tròn màu lam, ở giữa lại có hình một con hải âu sau gáy của gã.

- Đáng tiếc, ngươi không phải là cha ngươi.

Nói xong câu đó, ánh mắt hắn biến thành tàn nhẫn, bàn tay đột nhiên dùng sức.

Nguyên Ca nghe hắn nói câu nói kia thì lập tức biết không ổn, gã dốc sức giãy giụa bỏ chạy, nhưng vẫn không thoát ra được. Bởi vậy chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, cổ của gã liền bị vặn gãy.

Trước khi Nguyên Ca hoàn toàn chết đi, cái ấn ký kia nhanh chóng lướt về cơ thể hắn, quấn lên cánh tay trái của hắn, sáng lên.

“Ấn ký truy tung hệ thủy: Người bị ấn ký đính lên nếu không rời khỏi mặt nước trong vòng 10 phút thì sẽ bị người tạo ấn nhận biết.”

“Thì ra là vậy.”

Không may thay, 10 phút cũng đủ để hắn rời khỏi nơi này rồi.

Tiện tay lấy đi chiếc nhẫn Hàn Băng trên tay đối phương, lại đem cái thanh trường đao cực kỳ sắc bén cầm trong tay, hắn buông ra cổ họng của gã Nguyên Ca, lạnh lùng nhìn thi thể ấy rơi xuống biển, biến mất dưới gợn sóng.

Hắn nhổ ra một ngụm khí, một hơi này phảng phất như đem đi tất cả tâm tình tiêu cực phát tiết ra ngoài. Tâm tình của hắn lại trở nên bình thản hơn nhiều.

Vua hải tặc thì sao?

Mặc dù có hơn nghìn người bảo vệ, vậy thì sao?

Nhà huấn luyện pokemon vẫn là nhà huấn luyện pokemon, người thường cả đời cả kiếp cũng chỉ là người thường.

Muốn giết, liền giết!

Đối mặt với người thường, nhà huấn luyện pokemon chính là vô địch.

Sau khi hoàn thành mục tiêu, hắn đưa mắt nhìn quanh, hét lớn:

- Butterfree, Paras, nhanh chóng kết thúc đi, thời gian không còn nhiều!

Cùng lúc, hắn nhặt một thanh gỗ lớn, bỏ nó xuống mặt nước, đó văng nó về phía bến cảng. Khi thanh gỗ như mũi tên lao đi, hắn giậm chân, lao thẳng về phía nó, đứng vững vàng trên đó, lướt băng băng.



Xa xa không biết bao nhiêu hải lý, tại một tòa đảo nhỏ.

Một người đang ngồi xếp bằng trên bờ cát màu vàng óng ánh bỗng nhiên trợn mắt, sắc mặt dữ tợn.

Dường như là nhận lấy cái kích thích gì đó, khuôn mặt của hắn vốn bĩnh tĩnh bỗng nhiên lạnh lẽo. Hắn hướng về phương xa mà gào thét:

- Là ai? Ai giết con trai của ta!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương