Chiến Đội Ace
-
Chương 1: Gặp gỡ
Tháng Mười một.
Thời tiết của thành phố S nói nóng thì không nóng, nói lạnh cũng không lạnh.
Mặc dù đã tám giờ tối nhưng trước tiệm trà sữa ‘Nếm thử xem’ vẫn rất đông khách, người tới xếp hàng thành một chữ N.
Thanh niên thành phố S đều thích bắt trend, cho nên khi tiệm trà sữa này mới hot, họ liền muốn tới đây chụp hình đăng lên story để sống ảo.
Lúc này, Kiều Hướng Thiển và bạn cùng phòng của mình – Lưu Gia Nhã đang đứng trước cửa tiệm trà sữa.
Kiều Hướng Thiển đứng xếp hàng, lần lượt đổ trọng lượng cơ thể sang hai cẳng chân. Đứng chờ một thời gian dài không được di chuyển đã khiến cô mệt hơn rất nhiều.
Chỉ là có mỗi mình Kiều Hướng Thiển cảm thấy như vậy, bởi vì bạn cùng phòng đang đứng bên cạnh cô đây vẫn chơi game tới quên trời quên đất —
“First Blood [1]!”
“A ha ha!” Đây là tiếng cười mãn nguyện nhất của người mới chơi game lần đầu – Lưu Gia Nhã.
Haiz… – Còn đây là tiếng thở dài trong lòng Kiều Hướng Thiển.
Lưu Gia Nhã rất tập trung, hai ngón tay cái đặt trên màn hình điện thoại quẹt quẹt không ngừng, mắt thì dính vào màn hình, ngay cả tần suất chớp mắt cũng giảm xuống. Điện thoại của cô nàng liên tục vang lên âm thanh game, khiến cho Kiều Hướng Thiển có cảm giác dường như ánh mắt của mọi người đều đang nhìn về phía này.
Thành thật mà nói, cô có hơi xấu hổ rồi.
Thời gian gần đây, trò chơi Liên Quân Mobile đã thầm lặng xuất hiện trong cuộc sống của học sinh và thanh niên trẻ tuổi. Ở trường học, Kiều Hướng Thiển rất hay nghe thấy các nam sinh khác thảo luận về trò chơi này, ví dụ như cấm chọn, đi rừng, Điêu Thuyền Lữ Bố gì đó, cái gì mà bùa xanh nữa…
Cô nhớ rất nhiều danh từ, chỉ là — đếch hiểu.
Cũng không có cách nào hiểu.
Chẳng biết là họ đang nói cái gì nữa?
Thân là quán quân của giải đấu toàn thành về tựa game xếp hình Tetris [2] vào ba năm trước, Kiều Hướng Thiển đã từng là trùm tựa game di động như các trò Elimination [3], Temple Escape [4]. Nhưng sau khi tiếp xúc với Liên Quân Mobile, cô mới phát hiện dường như trình độ của mình đã lỗi thời.
Kiều Hướng Thiển chưa từng nghĩ rằng tựa game moba [5] như thế lại có phiên bản di động, hơn nữa kỹ thuật đồ hoạ còn rất tốt.
Có lẽ do sự bài xích game lạ theo bản năng nên cô chưa từng chơi Liên Quân Mobile tới quên trời quên đất như vậy.
Kiều Hướng Thiển lại liếc nhìn màn hình điện thoại của Lưu Gia Nhã. Xám đi rồi, thanh đếm ngược thời gian hồi sinh hiện 15 giây. Cô nhìn sang số lượng tướng bên đội đối thủ, lập tức biết được Lưu Gia Nhã có được chiến công đầu nên chủ quan, từ đó mới bị hạ gục.
Nhân lúc tướng của Lưu Gia Nhã chưa hồi sinh, Kiều Hướng Thiển hỏi: “Cậu muốn uống gì?”
“Trà sữa phô mai mix cherry, ít đá ít đường.” Ngón tay của Lưu Gia Nhã vô thức bấm bấm màn hình điện thoại đen ngòm. Sau đó cô nàng nhìn xung quanh, sắc mặt có hơi bực bội, “Sao mình cứ thấy mạng mẽo chỗ này không tốt thế nhỉ?”
Kiều Hướng Thiển nhìn điện thoại rồi nói: “Cột sóng của mình vẫn đầy bốn bậc mà, tín hiệu khá tốt đấy chứ.”
Lưu Gia Nhã: “Nhưng mình vừa bị tuột fps [6] tận 460, đang chạy qua rừng thì lag luôn, chưa kịp dùng chiêu đã lên bảng đếm số [7]. Chẳng lẽ điện thoại của mình có vấn đề?”
Dừng lại một chút, không đợi Kiều Hướng Thiển trả lời, Lưu Gia Nhã đã nói tiếp: “Mình ra ngoài tìm chỗ có tín hiệu tốt đây, cậu mua trà sữa rồi mình gửi WeChat cho biết đường mang ra.”
Kiều Hướng Thiển thở dài, “… Thật hết cách với cậu mà.”
“Nhớ đấy nhé, ít đá ít đường!” Dặn dò xong, Lưu Gia Nhã liền nhanh như chớp biến mất khỏi đám người, không biết cô nàng đã tìm góc nào chơi game rồi.
Rốt cục, sau năm phút xếp hàng cũng tới lượt Kiều Hướng Thiển.
Gọi trà sữa ở quầy thu ngân xong, Kiều Hướng Thiển cầm thẻ chờ đi tìm một chỗ dành cho hai người để ngồi tạm.
Trong tiệm trà sữa rất ồn, tiếng người tiếng nhạc lẫn cả vào nhau, Kiều Hướng Thiển chống cằm chờ một hồi. Tới khi cô sắp chán muốn chết thì ánh đèn phía trước bỗng nhiên bị ai đó che lại, trên mặt bàn có một bóng người đổ xuống.
Tiếp theo là một giọng nam trầm ấm vang lên, “Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?”
Kiều Hướng Thiển vô thức ngồi thẳng dậy.
Cô vừa ngẩng đầu liền thấy một chàng trai mặc đồ thể thao màu đen, đầu cắt kiểu tóc húi cua [8]. Anh đang nhìn cô, thấy cô ngẩng đầu nhìn lại mình, anh lập tức cười lễ phép, sau đó nhướn mày chỉ ghế dựa bên cạnh.
Kiều Hướng Thiển hơi ngẩn ra, sau đó liền hoàn hồn, lắc đầu đáp: “À… không có.”
Trong lúc trả lời, tay cô vô thức gom thẻ chờ lại gần mình rồi nhích người vào trong, sau đó lại hỏi: “Anh muốn ngồi sao?”
Dù sao đây cũng là tiệm trà sữa mới hot, khách trong tiệm rất nhiều nên chỗ ngồi đã chật kín. Ban nãy Kiều Hướng Thiển cũng nhân lúc có khách ra về nên mới ngồi vào chỗ này được.
Dư Hoán Xuyên đặt điện thoại lên bàn trước rồi ngồi xuống đối diện cô. Sau khi làm xong loạt động tác này, anh liền ngẩng mặt nhìn Kiều Hướng Thiển, gật đầu nói cảm ơn.
“Không có gì.” Kiều Hướng Thiển đáp.
Tiếp theo là việc ai nấy làm, Kiều Hướng Thiển định dạo hot search Weibo nhưng khi mới mở màn hình điện thoại, cô lại không nhịn được nhìn trộm chàng trai ở phía đối diện.
Kiểu tóc húi cua ngắn củn này rất kén người cắt, nhưng khuôn mặt của chàng trai đang ngồi đối diện cô thì…
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhấp, mặt mày khôi ngô tuấn tú. Lúc này, ánh mắt của anh đang tập trung nhìn điện thoại, hàng mi vừa dày vừa dài rũ xuống, kết thành bóng râm.
Sao lông mi đàn ông lại có thể dài hơn cả lông mi của cô thế nhỉ?
Lông mi đẹp vã*! – Trong lòng Kiều Hướng Thiển thầm mắng.
Bên tai chợt vang lên một tiếng ‘Timi’, tiếp theo là âm thanh đăng nhập của game Liên Quân Mobile. Đối với Kiều Hướng Thiển thì âm thanh này quen thuộc muốn chết, chính là nhờ Lưu Gia Nhã đã chơi mấy tiếng mỗi ngày mà tạo nên.
Kiều Hướng Thiển có hơi kinh ngạc nhìn chàng trai ngồi phía đối diện, nhưng ngay sau đó, cô lập tức bình thường trở lại.
Dù sao gần đây thì trò chơi này rất thịnh hành, có gặp một người qua đường chơi nó cũng không có gì lạ. Tới Lưu Gia Nhã cũng chơi Liên Quân Mobile trong khi đi tàu điện ngầm nên bị va phải người khác nữa là…
Game này hấp dẫn tới vậy hả ta?
Kiều Hướng Thiển hơi ngồi thẳng dậy, ánh mắt lặng lẽ đảo qua màn hình điện thoại của chàng trai ấy. Quả nhiên là giao diện đăng nhập vào game rất quen thuộc.
Dư Hoán Xuyên cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình nên ngẩng đầu xem thử, trùng hợp va phải ánh mắt tò mò của Kiều Hướng Thiển.
“…” Ngón tay của anh khựng lại trên nút ‘vào game’.
Dư Hoán Xuyên không biết phải nói thế nào cho phải, “À… có chuyện gì sao?”
Khuôn mặt của Kiều Hướng Thiển hơi đỏ lên, lắc đầu đáp: “Không có gì, không có gì, anh chơi tiếp đi.”
Dư Hoán Xuyên: “…”
Anh cũng không hỏi nhiều, chỉ tiếp tục cúi đầu, thao tác trên màn hình điện thoại, mở bảng xếp hạng lên.
Kiều Hướng Thiển cảm thấy má mình nóng hổi, không cần nghĩ cũng biết đỏ bừng luôn rồi. Nhưng điện thoại của anh như có ma lực hấp dẫn cô vậy, khiến cô vẫn ló đầu nhìn xem.
Hình như hạng của anh giai này là Kim cương.
Nhờ ơn của Lưu Gia Nhã mà Kiều Hướng Thiển đã bắt đầu có hiểu biết về game này.
Trên hạng Kim cương là Cao thủ thì phải? Nếu như vậy thì anh giai này cũng pro phết. – Kiều Hướng Thiển thầm nghĩ.
Dư Hoán Xuyên biết cửa hàng này đông khách, bình thường gọi nước chắc phải đợi tầm hai mươi phút nên anh quyết định đánh một trận rank. Vừa mới chọn tướng xong, Dư Hoán Xuyên bỗng nghe thấy cô gái ngồi đối diện như lấy hết can đảm mà lí nhí cất giọng, “À… tôi có thể nhìn anh chơi game không?”
“Hả?” Dư Hoán Xuyên nhướn mày, ngón tay chỉ vào màn hình rồi hỏi: “Em muốn nhìn cái này sao?”
“Vâng.”
“… Em cũng có chơi game này?”
“Không có, không có,” Kiều Hướng Thiển lắc đầu, “Dạo này tôi thấy trò chơi này hot nên mới tò mò thôi.”
Dư Hoán Xuyên đáp: “Đúng vậy, game này mới thịnh hành gần đây, tôi cũng vừa chơi được mấy hôm.”
Trong lúc nói chuyện, ván đấu đã bắt đầu.
Dư Hoán Xuyên cúi đầu thao tác vị tướng của mình tiến vào rừng, Kiều Hướng Thiển cũng ngồi thẳng dậy, quan sát anh chơi. Vì Dư Hoán Xuyên ngồi đối diện nên Kiều Hướng Thiển chỉ có thể quan sát được màn hình điện thoại lật ngược của anh.
Quan sát người khác chơi game lại ngược màn hình là chuyện rất khó khăn, hơn nữa Kiều Hướng Thiển xem tới hoa mắt nhưng vẫn không hiểu Dư Hoán Xuyên đang làm cái gì. Cô chỉ thấy nhân vật nhỏ xíu trong màn hình chạy tới chạy lui, từ nửa trên bản đồ xuống nửa dưới, rồi lại từ dưới đó vòng lên giữa sông.
Trong quá trình di chuyển, Dư Hoán Xuyên còn thao tác kỹ năng khiến cô chóng cả mặt.
Trong game này, vị tướng Lý Bạch là người đi rừng, bấy giờ, Dư Hoán Xuyên đã gank [9] đường trên để bắt xạ thủ và hỗ trợ team địch xong, anh điều khiển Lý Bạch chạy về bùa đỏ [10] và bùa xanh [11] nhà mình.
Từ khi giao tranh tới giờ, Dư Hoán Xuyên không có cách nào làm ngơ ánh mắt nóng bỏng phía đối diện. Lúc này, sau khi đã giao tranh thắng lợi, anh trở về ăn quái rừng, vừa thao tác kỹ năng vừa ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt.
Vì ban nãy mới đưa ra yêu cầu hơi xấu hổ nên lúc này, khuôn mặt của cô vẫn còn đỏ ửng, sắc đỏ vẫn chưa tan đi. Tóc mái của cô nương theo động tác mà đong đưa trước trán, còn đôi mắt rực rỡ như sao trời ấy vẫn luôn nghiêm túc nhìn vào màn hình điện thoại của anh.
Tay của Dư Hoán Xuyên hơn run một chút, thời điểm vừa ăn bùa xanh xong, anh bất cẩn dùng mất kỹ năng ‘Tê tái’ trên người.
Lãng phí mất một kỹ năng. – Anh thầm tự trách, đây là một sai lầm không nên phạm phải.
Dư Hoán Xuyên vô thức nâng mắt nhìn Kiều Hướng Thiển, dường như cô không hề nhận ra anh đã dùng lỗi kỹ năng ấy, dáng vẻ của cô vẫn rất tập trung, ánh mắt nhìn màn hình điện thoại chằm chằm.
Phút thứ tám của ván đấu, đường trên nổ ra giao tranh. Kiều Hướng Thiển thấy Dư Hoán Xuyên điều khiển vị tướng Lý Bạch giết xong hai con quái ở bìa rừng, sau đó mới lợi dùng lối đi trong rừng để bọc sau nơi giao tranh. Cuối cùng, anh thao tác chuỗi kỹ năng liên hoàn đánh vào sau lưng đối thủ, ngón tay của anh lướt nhanh trên màn hình, sử dụng kỹ năng quét kiếm vào team địch.
Màn hình điện thoại phản chiếu đôi mắt bình tĩnh của anh, theo sau là từng icon [12] hạ gục hiện ra, đồng thời vang lên giọng nữ nhắc nhở của hệ thống:
“Double Kills!” Giết đôi.
“Tripple Kills!” Giết ba.
Trong màn hình, vị tướng Lý Bạch mặc trang phục màu trắng, một tay cầm kiếm lướt như bay về phía trước, vừa thành thạo vừa dứt khoát vung kiếm đột kích đối thủ. Phía team địch là vị tướng Lỗ Ban đang cuống quýt dùng kỹ năng để chạy trốn, nhưng Dư Hoán Xuyên đuổi sát theo sau, thao tác không có lấy một tia hoảng loạn nào.
Biểu tượng màu đỏ cuối cùng trên bản đồ ngã xuống, vị tướng Lý Bạch thu kiếm rồi đứng thẳng dậy, mà âm thanh của hệ thống càng thêm trào dâng —
“Quad Kills!” Giết bốn.
“Mega Kills!” Giết năm!
“Aced!” Quét sạch.
Âm thanh vừa dứt, tổng số mười người chơi trong ván đấu chỉ còn lại mỗi Lý Bạch của Dư Hoán Xuyên. Anh hệt như một vị chúa tể băng qua hẻm núi đang thoảng gió nhẹ. Bụi cỏ bên người anh lay động theo gió, mà thanh kiếm anh đang cầm trong tay lại cắm xuống bụi cỏ ấy, bên cạnh là xác của Lỗ Ban.
Yên tĩnh.
Nghiêm nghị.
Đây là một pha quét sạch anh dũng!
Dù không chơi game này nhưng Kiều Hướng Thiển vẫn biết để có được pha giết năm mạng một lần như thế có bao nhiêu là khó khăn.
Mà thẻ chờ trong tay cô đã nháy đèn và rung lên từ lâu, là nhân viên phục vụ nhắc nhở cô trà sữa đã được chuẩn bị xong. Kiều Hướng Thiển đè lại cảm giác nhiệt huyết dâng trào trong lòng, sau đó đứng dậy.
Dư Hoán Xuyên cùng lúc bỏ điện thoại xuống, nghe thấy cô đứng dậy liền ngẩng đầu nhìn cô.
“Tôi đi trước đây.” Kiều Hướng Thiển lắc lắc thẻ chờ trong tay, cười với Dư Hoán Xuyên, “Trà sữa chuẩn bị xong rồi.”
Dư Hoán Xuyên nhìn cô, gật đầu đáp: “Được, hẹn gặp lại.”
Nói ‘hẹn gặp lại’ với một người xa lạ, có chăng sẽ thật sự không bao giờ gặp lại.
Kiều Hướng Thiển nhận trà sữa rồi bỏ vào túi giấy của tiệm, lúc ra về, trong lòng cô vô thức buồn buồn.
Lưu Gia Nhã đã gửi tin nhắn WeChat từ ban nãy, nói là cô nàng đang ngồi xổm trước một cửa hàng. Lúc đi ra, Kiều Hướng Thiển phải mất một hồi lâu mới tìm được Lưu Gia Nhã đang ngồi chơi game trước một tủ kính.
Kiều Hướng Thiển đứng bên cạnh xem cô nàng chơi, “Chưa xong trận hả?”
“Còn một trận nữa là lên rank rồi, có pro gánh.” Lưu Gia Nhã không hề ngẩng đầu, đáp: “A Thiển, cậu dắt mình về đi, tối nay không ngồi xe về nữa.”
Kiều Hướng Thiển cạn lời, chẳng còn cách nào khác ngoài gật đầu, “Được, mình dắt cậu đi, cậu đánh cho tốt vào!”
Sau đó, cô dắt Lưu Gia Nhã tới trước thang máy, cô nàng vẫn còn mải chơi, cả người y như con nít mặc cho Kiều Hướng Thiển dắt đi. Không ngờ tới trạm tàu điện công cộng, hai người đang xuống bậc thang thì Lưu Gia Nhã bỗng nhiên mất đà, lảo đảo muốn ngã, may mà Kiều Hướng Thiển kịp giữ chặt cô nàng lại.
“Ui —” Cổ chân trẹo một cái, Lưu Gia Nhã đau tới mức nhíu mày, nhân vật trong màn hình cũng bị đối phương hạ gục.
Cả người Lưu Gia Nhã gần như dựa vào Kiều Hướng Thiển, nếu không nhờ cô kéo lại, e là cô nàng thật sự nằm đo đường mất.
“Cậu không sao chứ?” Kiều Hướng Thiển hỏi.
Lưu Gia Nhã thử cử động cổ chân một chút, lập tức cảm thấy đau tới mức nhăn nhó mặt mày. Cô nàng đau khổ đáp: “Hình như cổ chân của mình bị trẹo luôn rồi.”
Kiều Hướng Thiển đỡ cô nàng ngồi xổm xuống đất, nhíu mày hỏi: “Có đau lắm không?”
“Đau lắm…” Bấy giờ, Lưu Triết Nhã mới không thèm chơi game nữa, điện thoại cũng quăng xuống đất. Cô nàng ngồi xổm, bị đau tới mức ứa nước mắt, Kiều Hướng Thiển nhìn mắt cá chân của cô nàng, phát hiện nó đã sưng lên.
May là Kiều Hướng Thiển biết gần đây có một bệnh viện, cô lập tức đỡ Lưu Gia Nhã tới bệnh viện ấy khám gấp. Sau khi bị thương, Lưu Gia Nhã liền biết cái gì gọi là ăn năn.
Lúc ngồi ở ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, sắc mặt của Lưu Gia Nhã y như đưa đám, “A Thiển, mình sai rồi, mình sẽ không bao giờ vừa đi đường vừa chơi game nữa.”
Kiều Hướng Thiển đang nhìn hoá đơn viện phí, nghe thấy câu này thì liếc cô nàng một cái, ngữ điệu không tốt chút nào, “Bị rồi mới nói câu này, sao cậu không nói là cậu sẽ bỏ game luôn đi?”
“Sao mình biết được có bậc thang ở đó chứ?” Lưu Gia Nhã hối hận muốn chết, nhìn cái mắt cá chân bị sưng thành cái bánh chưng của mình, cô nàng càng đau lòng hơn, “Hồi nãy có pro đại ca xuất hiện, kéo mình thắng trận đó. Mình muốn thăng hạng nên chờ được, nhưng pro đại ca thì không chờ…”
Kiều Hướng Thiển giận quá hoá cười, “Suy cho cùng thì game vẫn quan trọng nhỉ? Được, mình chống mắt lên xem tối nay cậu lết về ký túc xá bằng cách nào!”
“Mình không có ý này, A Thiển, mình sai rồi, tuyệt đối không có lần sau. Mình hứa là sẽ không làm cậu lo lắng nữa đâu mà.”
“Tại sao cậu không dứt khoát bỏ game?” Kiều Hướng Thiển ‘hừ’ nhẹ một tiếng, ngữ điệu của cô đã nhẹ hơn, coi như thoả hiệp với Lưu Gia Nhã.
Trong đầu cô bỗng nhớ lại tình huống hôm nay ở tiệm trà sữa.
Kiều Hướng Thiển ngồi xuống bên cạnh Lưu Gia Nhã, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đã sớm đen ngòm vì hết pin.
Lúc này đang là buổi tối, ngoài hành lang bệnh viện chỉ có hai người các cô đang chờ kết quả chụp CT.
Không khí nhất thời yên tĩnh.
Ngón tay của Kiều Hướng Thiển bất an gõ gõ trên màn hình điện thoại.
“Liên Quân Mobile thật sự… chơi vui lắm sao?”
Ngoài hành lang yên tĩnh bất ngờ vang lên câu hỏi này.
Thời tiết của thành phố S nói nóng thì không nóng, nói lạnh cũng không lạnh.
Mặc dù đã tám giờ tối nhưng trước tiệm trà sữa ‘Nếm thử xem’ vẫn rất đông khách, người tới xếp hàng thành một chữ N.
Thanh niên thành phố S đều thích bắt trend, cho nên khi tiệm trà sữa này mới hot, họ liền muốn tới đây chụp hình đăng lên story để sống ảo.
Lúc này, Kiều Hướng Thiển và bạn cùng phòng của mình – Lưu Gia Nhã đang đứng trước cửa tiệm trà sữa.
Kiều Hướng Thiển đứng xếp hàng, lần lượt đổ trọng lượng cơ thể sang hai cẳng chân. Đứng chờ một thời gian dài không được di chuyển đã khiến cô mệt hơn rất nhiều.
Chỉ là có mỗi mình Kiều Hướng Thiển cảm thấy như vậy, bởi vì bạn cùng phòng đang đứng bên cạnh cô đây vẫn chơi game tới quên trời quên đất —
“First Blood [1]!”
“A ha ha!” Đây là tiếng cười mãn nguyện nhất của người mới chơi game lần đầu – Lưu Gia Nhã.
Haiz… – Còn đây là tiếng thở dài trong lòng Kiều Hướng Thiển.
Lưu Gia Nhã rất tập trung, hai ngón tay cái đặt trên màn hình điện thoại quẹt quẹt không ngừng, mắt thì dính vào màn hình, ngay cả tần suất chớp mắt cũng giảm xuống. Điện thoại của cô nàng liên tục vang lên âm thanh game, khiến cho Kiều Hướng Thiển có cảm giác dường như ánh mắt của mọi người đều đang nhìn về phía này.
Thành thật mà nói, cô có hơi xấu hổ rồi.
Thời gian gần đây, trò chơi Liên Quân Mobile đã thầm lặng xuất hiện trong cuộc sống của học sinh và thanh niên trẻ tuổi. Ở trường học, Kiều Hướng Thiển rất hay nghe thấy các nam sinh khác thảo luận về trò chơi này, ví dụ như cấm chọn, đi rừng, Điêu Thuyền Lữ Bố gì đó, cái gì mà bùa xanh nữa…
Cô nhớ rất nhiều danh từ, chỉ là — đếch hiểu.
Cũng không có cách nào hiểu.
Chẳng biết là họ đang nói cái gì nữa?
Thân là quán quân của giải đấu toàn thành về tựa game xếp hình Tetris [2] vào ba năm trước, Kiều Hướng Thiển đã từng là trùm tựa game di động như các trò Elimination [3], Temple Escape [4]. Nhưng sau khi tiếp xúc với Liên Quân Mobile, cô mới phát hiện dường như trình độ của mình đã lỗi thời.
Kiều Hướng Thiển chưa từng nghĩ rằng tựa game moba [5] như thế lại có phiên bản di động, hơn nữa kỹ thuật đồ hoạ còn rất tốt.
Có lẽ do sự bài xích game lạ theo bản năng nên cô chưa từng chơi Liên Quân Mobile tới quên trời quên đất như vậy.
Kiều Hướng Thiển lại liếc nhìn màn hình điện thoại của Lưu Gia Nhã. Xám đi rồi, thanh đếm ngược thời gian hồi sinh hiện 15 giây. Cô nhìn sang số lượng tướng bên đội đối thủ, lập tức biết được Lưu Gia Nhã có được chiến công đầu nên chủ quan, từ đó mới bị hạ gục.
Nhân lúc tướng của Lưu Gia Nhã chưa hồi sinh, Kiều Hướng Thiển hỏi: “Cậu muốn uống gì?”
“Trà sữa phô mai mix cherry, ít đá ít đường.” Ngón tay của Lưu Gia Nhã vô thức bấm bấm màn hình điện thoại đen ngòm. Sau đó cô nàng nhìn xung quanh, sắc mặt có hơi bực bội, “Sao mình cứ thấy mạng mẽo chỗ này không tốt thế nhỉ?”
Kiều Hướng Thiển nhìn điện thoại rồi nói: “Cột sóng của mình vẫn đầy bốn bậc mà, tín hiệu khá tốt đấy chứ.”
Lưu Gia Nhã: “Nhưng mình vừa bị tuột fps [6] tận 460, đang chạy qua rừng thì lag luôn, chưa kịp dùng chiêu đã lên bảng đếm số [7]. Chẳng lẽ điện thoại của mình có vấn đề?”
Dừng lại một chút, không đợi Kiều Hướng Thiển trả lời, Lưu Gia Nhã đã nói tiếp: “Mình ra ngoài tìm chỗ có tín hiệu tốt đây, cậu mua trà sữa rồi mình gửi WeChat cho biết đường mang ra.”
Kiều Hướng Thiển thở dài, “… Thật hết cách với cậu mà.”
“Nhớ đấy nhé, ít đá ít đường!” Dặn dò xong, Lưu Gia Nhã liền nhanh như chớp biến mất khỏi đám người, không biết cô nàng đã tìm góc nào chơi game rồi.
Rốt cục, sau năm phút xếp hàng cũng tới lượt Kiều Hướng Thiển.
Gọi trà sữa ở quầy thu ngân xong, Kiều Hướng Thiển cầm thẻ chờ đi tìm một chỗ dành cho hai người để ngồi tạm.
Trong tiệm trà sữa rất ồn, tiếng người tiếng nhạc lẫn cả vào nhau, Kiều Hướng Thiển chống cằm chờ một hồi. Tới khi cô sắp chán muốn chết thì ánh đèn phía trước bỗng nhiên bị ai đó che lại, trên mặt bàn có một bóng người đổ xuống.
Tiếp theo là một giọng nam trầm ấm vang lên, “Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?”
Kiều Hướng Thiển vô thức ngồi thẳng dậy.
Cô vừa ngẩng đầu liền thấy một chàng trai mặc đồ thể thao màu đen, đầu cắt kiểu tóc húi cua [8]. Anh đang nhìn cô, thấy cô ngẩng đầu nhìn lại mình, anh lập tức cười lễ phép, sau đó nhướn mày chỉ ghế dựa bên cạnh.
Kiều Hướng Thiển hơi ngẩn ra, sau đó liền hoàn hồn, lắc đầu đáp: “À… không có.”
Trong lúc trả lời, tay cô vô thức gom thẻ chờ lại gần mình rồi nhích người vào trong, sau đó lại hỏi: “Anh muốn ngồi sao?”
Dù sao đây cũng là tiệm trà sữa mới hot, khách trong tiệm rất nhiều nên chỗ ngồi đã chật kín. Ban nãy Kiều Hướng Thiển cũng nhân lúc có khách ra về nên mới ngồi vào chỗ này được.
Dư Hoán Xuyên đặt điện thoại lên bàn trước rồi ngồi xuống đối diện cô. Sau khi làm xong loạt động tác này, anh liền ngẩng mặt nhìn Kiều Hướng Thiển, gật đầu nói cảm ơn.
“Không có gì.” Kiều Hướng Thiển đáp.
Tiếp theo là việc ai nấy làm, Kiều Hướng Thiển định dạo hot search Weibo nhưng khi mới mở màn hình điện thoại, cô lại không nhịn được nhìn trộm chàng trai ở phía đối diện.
Kiểu tóc húi cua ngắn củn này rất kén người cắt, nhưng khuôn mặt của chàng trai đang ngồi đối diện cô thì…
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhấp, mặt mày khôi ngô tuấn tú. Lúc này, ánh mắt của anh đang tập trung nhìn điện thoại, hàng mi vừa dày vừa dài rũ xuống, kết thành bóng râm.
Sao lông mi đàn ông lại có thể dài hơn cả lông mi của cô thế nhỉ?
Lông mi đẹp vã*! – Trong lòng Kiều Hướng Thiển thầm mắng.
Bên tai chợt vang lên một tiếng ‘Timi’, tiếp theo là âm thanh đăng nhập của game Liên Quân Mobile. Đối với Kiều Hướng Thiển thì âm thanh này quen thuộc muốn chết, chính là nhờ Lưu Gia Nhã đã chơi mấy tiếng mỗi ngày mà tạo nên.
Kiều Hướng Thiển có hơi kinh ngạc nhìn chàng trai ngồi phía đối diện, nhưng ngay sau đó, cô lập tức bình thường trở lại.
Dù sao gần đây thì trò chơi này rất thịnh hành, có gặp một người qua đường chơi nó cũng không có gì lạ. Tới Lưu Gia Nhã cũng chơi Liên Quân Mobile trong khi đi tàu điện ngầm nên bị va phải người khác nữa là…
Game này hấp dẫn tới vậy hả ta?
Kiều Hướng Thiển hơi ngồi thẳng dậy, ánh mắt lặng lẽ đảo qua màn hình điện thoại của chàng trai ấy. Quả nhiên là giao diện đăng nhập vào game rất quen thuộc.
Dư Hoán Xuyên cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình nên ngẩng đầu xem thử, trùng hợp va phải ánh mắt tò mò của Kiều Hướng Thiển.
“…” Ngón tay của anh khựng lại trên nút ‘vào game’.
Dư Hoán Xuyên không biết phải nói thế nào cho phải, “À… có chuyện gì sao?”
Khuôn mặt của Kiều Hướng Thiển hơi đỏ lên, lắc đầu đáp: “Không có gì, không có gì, anh chơi tiếp đi.”
Dư Hoán Xuyên: “…”
Anh cũng không hỏi nhiều, chỉ tiếp tục cúi đầu, thao tác trên màn hình điện thoại, mở bảng xếp hạng lên.
Kiều Hướng Thiển cảm thấy má mình nóng hổi, không cần nghĩ cũng biết đỏ bừng luôn rồi. Nhưng điện thoại của anh như có ma lực hấp dẫn cô vậy, khiến cô vẫn ló đầu nhìn xem.
Hình như hạng của anh giai này là Kim cương.
Nhờ ơn của Lưu Gia Nhã mà Kiều Hướng Thiển đã bắt đầu có hiểu biết về game này.
Trên hạng Kim cương là Cao thủ thì phải? Nếu như vậy thì anh giai này cũng pro phết. – Kiều Hướng Thiển thầm nghĩ.
Dư Hoán Xuyên biết cửa hàng này đông khách, bình thường gọi nước chắc phải đợi tầm hai mươi phút nên anh quyết định đánh một trận rank. Vừa mới chọn tướng xong, Dư Hoán Xuyên bỗng nghe thấy cô gái ngồi đối diện như lấy hết can đảm mà lí nhí cất giọng, “À… tôi có thể nhìn anh chơi game không?”
“Hả?” Dư Hoán Xuyên nhướn mày, ngón tay chỉ vào màn hình rồi hỏi: “Em muốn nhìn cái này sao?”
“Vâng.”
“… Em cũng có chơi game này?”
“Không có, không có,” Kiều Hướng Thiển lắc đầu, “Dạo này tôi thấy trò chơi này hot nên mới tò mò thôi.”
Dư Hoán Xuyên đáp: “Đúng vậy, game này mới thịnh hành gần đây, tôi cũng vừa chơi được mấy hôm.”
Trong lúc nói chuyện, ván đấu đã bắt đầu.
Dư Hoán Xuyên cúi đầu thao tác vị tướng của mình tiến vào rừng, Kiều Hướng Thiển cũng ngồi thẳng dậy, quan sát anh chơi. Vì Dư Hoán Xuyên ngồi đối diện nên Kiều Hướng Thiển chỉ có thể quan sát được màn hình điện thoại lật ngược của anh.
Quan sát người khác chơi game lại ngược màn hình là chuyện rất khó khăn, hơn nữa Kiều Hướng Thiển xem tới hoa mắt nhưng vẫn không hiểu Dư Hoán Xuyên đang làm cái gì. Cô chỉ thấy nhân vật nhỏ xíu trong màn hình chạy tới chạy lui, từ nửa trên bản đồ xuống nửa dưới, rồi lại từ dưới đó vòng lên giữa sông.
Trong quá trình di chuyển, Dư Hoán Xuyên còn thao tác kỹ năng khiến cô chóng cả mặt.
Trong game này, vị tướng Lý Bạch là người đi rừng, bấy giờ, Dư Hoán Xuyên đã gank [9] đường trên để bắt xạ thủ và hỗ trợ team địch xong, anh điều khiển Lý Bạch chạy về bùa đỏ [10] và bùa xanh [11] nhà mình.
Từ khi giao tranh tới giờ, Dư Hoán Xuyên không có cách nào làm ngơ ánh mắt nóng bỏng phía đối diện. Lúc này, sau khi đã giao tranh thắng lợi, anh trở về ăn quái rừng, vừa thao tác kỹ năng vừa ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt.
Vì ban nãy mới đưa ra yêu cầu hơi xấu hổ nên lúc này, khuôn mặt của cô vẫn còn đỏ ửng, sắc đỏ vẫn chưa tan đi. Tóc mái của cô nương theo động tác mà đong đưa trước trán, còn đôi mắt rực rỡ như sao trời ấy vẫn luôn nghiêm túc nhìn vào màn hình điện thoại của anh.
Tay của Dư Hoán Xuyên hơn run một chút, thời điểm vừa ăn bùa xanh xong, anh bất cẩn dùng mất kỹ năng ‘Tê tái’ trên người.
Lãng phí mất một kỹ năng. – Anh thầm tự trách, đây là một sai lầm không nên phạm phải.
Dư Hoán Xuyên vô thức nâng mắt nhìn Kiều Hướng Thiển, dường như cô không hề nhận ra anh đã dùng lỗi kỹ năng ấy, dáng vẻ của cô vẫn rất tập trung, ánh mắt nhìn màn hình điện thoại chằm chằm.
Phút thứ tám của ván đấu, đường trên nổ ra giao tranh. Kiều Hướng Thiển thấy Dư Hoán Xuyên điều khiển vị tướng Lý Bạch giết xong hai con quái ở bìa rừng, sau đó mới lợi dùng lối đi trong rừng để bọc sau nơi giao tranh. Cuối cùng, anh thao tác chuỗi kỹ năng liên hoàn đánh vào sau lưng đối thủ, ngón tay của anh lướt nhanh trên màn hình, sử dụng kỹ năng quét kiếm vào team địch.
Màn hình điện thoại phản chiếu đôi mắt bình tĩnh của anh, theo sau là từng icon [12] hạ gục hiện ra, đồng thời vang lên giọng nữ nhắc nhở của hệ thống:
“Double Kills!” Giết đôi.
“Tripple Kills!” Giết ba.
Trong màn hình, vị tướng Lý Bạch mặc trang phục màu trắng, một tay cầm kiếm lướt như bay về phía trước, vừa thành thạo vừa dứt khoát vung kiếm đột kích đối thủ. Phía team địch là vị tướng Lỗ Ban đang cuống quýt dùng kỹ năng để chạy trốn, nhưng Dư Hoán Xuyên đuổi sát theo sau, thao tác không có lấy một tia hoảng loạn nào.
Biểu tượng màu đỏ cuối cùng trên bản đồ ngã xuống, vị tướng Lý Bạch thu kiếm rồi đứng thẳng dậy, mà âm thanh của hệ thống càng thêm trào dâng —
“Quad Kills!” Giết bốn.
“Mega Kills!” Giết năm!
“Aced!” Quét sạch.
Âm thanh vừa dứt, tổng số mười người chơi trong ván đấu chỉ còn lại mỗi Lý Bạch của Dư Hoán Xuyên. Anh hệt như một vị chúa tể băng qua hẻm núi đang thoảng gió nhẹ. Bụi cỏ bên người anh lay động theo gió, mà thanh kiếm anh đang cầm trong tay lại cắm xuống bụi cỏ ấy, bên cạnh là xác của Lỗ Ban.
Yên tĩnh.
Nghiêm nghị.
Đây là một pha quét sạch anh dũng!
Dù không chơi game này nhưng Kiều Hướng Thiển vẫn biết để có được pha giết năm mạng một lần như thế có bao nhiêu là khó khăn.
Mà thẻ chờ trong tay cô đã nháy đèn và rung lên từ lâu, là nhân viên phục vụ nhắc nhở cô trà sữa đã được chuẩn bị xong. Kiều Hướng Thiển đè lại cảm giác nhiệt huyết dâng trào trong lòng, sau đó đứng dậy.
Dư Hoán Xuyên cùng lúc bỏ điện thoại xuống, nghe thấy cô đứng dậy liền ngẩng đầu nhìn cô.
“Tôi đi trước đây.” Kiều Hướng Thiển lắc lắc thẻ chờ trong tay, cười với Dư Hoán Xuyên, “Trà sữa chuẩn bị xong rồi.”
Dư Hoán Xuyên nhìn cô, gật đầu đáp: “Được, hẹn gặp lại.”
Nói ‘hẹn gặp lại’ với một người xa lạ, có chăng sẽ thật sự không bao giờ gặp lại.
Kiều Hướng Thiển nhận trà sữa rồi bỏ vào túi giấy của tiệm, lúc ra về, trong lòng cô vô thức buồn buồn.
Lưu Gia Nhã đã gửi tin nhắn WeChat từ ban nãy, nói là cô nàng đang ngồi xổm trước một cửa hàng. Lúc đi ra, Kiều Hướng Thiển phải mất một hồi lâu mới tìm được Lưu Gia Nhã đang ngồi chơi game trước một tủ kính.
Kiều Hướng Thiển đứng bên cạnh xem cô nàng chơi, “Chưa xong trận hả?”
“Còn một trận nữa là lên rank rồi, có pro gánh.” Lưu Gia Nhã không hề ngẩng đầu, đáp: “A Thiển, cậu dắt mình về đi, tối nay không ngồi xe về nữa.”
Kiều Hướng Thiển cạn lời, chẳng còn cách nào khác ngoài gật đầu, “Được, mình dắt cậu đi, cậu đánh cho tốt vào!”
Sau đó, cô dắt Lưu Gia Nhã tới trước thang máy, cô nàng vẫn còn mải chơi, cả người y như con nít mặc cho Kiều Hướng Thiển dắt đi. Không ngờ tới trạm tàu điện công cộng, hai người đang xuống bậc thang thì Lưu Gia Nhã bỗng nhiên mất đà, lảo đảo muốn ngã, may mà Kiều Hướng Thiển kịp giữ chặt cô nàng lại.
“Ui —” Cổ chân trẹo một cái, Lưu Gia Nhã đau tới mức nhíu mày, nhân vật trong màn hình cũng bị đối phương hạ gục.
Cả người Lưu Gia Nhã gần như dựa vào Kiều Hướng Thiển, nếu không nhờ cô kéo lại, e là cô nàng thật sự nằm đo đường mất.
“Cậu không sao chứ?” Kiều Hướng Thiển hỏi.
Lưu Gia Nhã thử cử động cổ chân một chút, lập tức cảm thấy đau tới mức nhăn nhó mặt mày. Cô nàng đau khổ đáp: “Hình như cổ chân của mình bị trẹo luôn rồi.”
Kiều Hướng Thiển đỡ cô nàng ngồi xổm xuống đất, nhíu mày hỏi: “Có đau lắm không?”
“Đau lắm…” Bấy giờ, Lưu Triết Nhã mới không thèm chơi game nữa, điện thoại cũng quăng xuống đất. Cô nàng ngồi xổm, bị đau tới mức ứa nước mắt, Kiều Hướng Thiển nhìn mắt cá chân của cô nàng, phát hiện nó đã sưng lên.
May là Kiều Hướng Thiển biết gần đây có một bệnh viện, cô lập tức đỡ Lưu Gia Nhã tới bệnh viện ấy khám gấp. Sau khi bị thương, Lưu Gia Nhã liền biết cái gì gọi là ăn năn.
Lúc ngồi ở ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, sắc mặt của Lưu Gia Nhã y như đưa đám, “A Thiển, mình sai rồi, mình sẽ không bao giờ vừa đi đường vừa chơi game nữa.”
Kiều Hướng Thiển đang nhìn hoá đơn viện phí, nghe thấy câu này thì liếc cô nàng một cái, ngữ điệu không tốt chút nào, “Bị rồi mới nói câu này, sao cậu không nói là cậu sẽ bỏ game luôn đi?”
“Sao mình biết được có bậc thang ở đó chứ?” Lưu Gia Nhã hối hận muốn chết, nhìn cái mắt cá chân bị sưng thành cái bánh chưng của mình, cô nàng càng đau lòng hơn, “Hồi nãy có pro đại ca xuất hiện, kéo mình thắng trận đó. Mình muốn thăng hạng nên chờ được, nhưng pro đại ca thì không chờ…”
Kiều Hướng Thiển giận quá hoá cười, “Suy cho cùng thì game vẫn quan trọng nhỉ? Được, mình chống mắt lên xem tối nay cậu lết về ký túc xá bằng cách nào!”
“Mình không có ý này, A Thiển, mình sai rồi, tuyệt đối không có lần sau. Mình hứa là sẽ không làm cậu lo lắng nữa đâu mà.”
“Tại sao cậu không dứt khoát bỏ game?” Kiều Hướng Thiển ‘hừ’ nhẹ một tiếng, ngữ điệu của cô đã nhẹ hơn, coi như thoả hiệp với Lưu Gia Nhã.
Trong đầu cô bỗng nhớ lại tình huống hôm nay ở tiệm trà sữa.
Kiều Hướng Thiển ngồi xuống bên cạnh Lưu Gia Nhã, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đã sớm đen ngòm vì hết pin.
Lúc này đang là buổi tối, ngoài hành lang bệnh viện chỉ có hai người các cô đang chờ kết quả chụp CT.
Không khí nhất thời yên tĩnh.
Ngón tay của Kiều Hướng Thiển bất an gõ gõ trên màn hình điện thoại.
“Liên Quân Mobile thật sự… chơi vui lắm sao?”
Ngoài hành lang yên tĩnh bất ngờ vang lên câu hỏi này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook