Chiến Dịch Trái Tim
-
Chương 47
HỌ TRẢI QUA đêm tân hôn chỉ có hai người trong ngôi nhà nhỏ ở ngõ Sutton. Tuyên bố rằng cặp đôi mới cưới cần chút riêng tư yên tĩnh, phu nhân Marjorie Jones đã mời dì Beatrice, Amelia, Edward đến ngụ tại căn nhà trên phố vào tối hôm ấy.
Venetia nằm trên giường chờ đợi phu quân, nàng kín đáo quấn mình trong chiếc váy ngủ dài thượt chấm gót. Không rõ vì sao mà nàng lại thấy bẽn lẽn và khá lo lắng. Chuyện này nực cười thật, nàng thầm nghĩ. Trước đây hai người đã từng ở bên nhau rồi cơ mà. Tại sao lúc này nàng lại cảm thấy bồn chồn đến vậy chứ?
Nàng khẽ giật mình khi Gabriel mở cửa bước vào phòng. Chàng mặc chiếc áo choàng tắm màu tối và tóc tai chàng vẫn còn ướt nước.
Chồng mình đây, Venetia tự nhủ. Giờ đây nàng đã là một người vợ.
Đang giữa chừng băng qua căn phòng, Gabriel chợt dừng bước đưa đôi mắt thầy phù thủy tinh anh nhìn nàng.
“Có chuyện gì thế?” chàng hỏi.
“Em thấy thật khó tin được rằng chúng ta đã kết hôn,” nàng thú nhận. “Đã có lúc em từng nghĩ là em sẽ chẳng bao giờ gặp lại chàng nữa. Không khi nào nữa trong cả cuộc đời này, bất cứ giá nào cũng vậy.”
Chàng mỉm cười và tiếp tục bước đến bên mép giường. “Kỳ lạ thật đấy nhỉ. Ta thì ngay từ đầu đã biết rằng chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Thế à?”
Chàng tháo dây thắt quanh áo. “Còn nhớ cái đêm chúng ta ân ái cùng nhau tại trụ sở Hội Arcane chứ?”
“Sao em quên được.”
“Vậy nàng có nhớ nàng đã bảo với ta rằng nàng thuộc về ta không?”
Venetia đỏ mặt. “Có ạ.”
Chàng quăng áo sang bên, kéo phăng chăn mền và chuồi vào giường sát bên nàng. “Theo như những gì ta quan tâm, thì đấy chính là đêm tân hôn thực thụ của chúng ta, phu nhân Jones à.”
Chàng nói đúng đấy chứ, nàng nghĩ. Đêm ấy đã gắn kết họ vào nhau.
Nỗi e dè hoảng hốt của cô dâu mới cưới trong nàng tan biến ngay một cách dịu dàng nhờ nhận thức ấy. Nàng dang rộng vòng tay chào đón chàng.
“Em đã biết chàng là người đàn ông đích thực rồi mà,” nàng thì thầm.
“À, thế nhưng nàng khi ấy chỉ đang nghĩ đến tình một đêm thôi đấy. Trong khi ta lại nung nấu một sách lược để kéo dài đến mãn kiếp.”
Rồi chàng đến với nàng. Thoạt tiên họ chậm rãi ân ái nhau đến tận mọi ngóc ngách. Gabriel vuốt ve nàng theo mọi kiểu mà nếu là ban ngày thì hẳn đã làm nàng choáng váng giật bắn mình. Nhưng tại đây, trong bóng tối của căn phòng ngủ, nàng lại tỏa sáng huy hoàng trong cơn gần gũi khoái lạc.
Dần dà cuộc làm tình dịu dàng ấy chuyển thành một trận chiến xác thịt. Nàng mỗi lúc một thêm mạnh dạn táo bạo. Những ngón tay chàng bấu riết lấy tóc nàng.
“Đủ rồi nàng yêu dấu.” Hơi thở chàng khản đặc vì bao nỗ lực chàng phải dốc ra để duy trì tầm kiểm soát.
“Em không thấy có lý do nào để dừng lại cả,” nàng thỏ thẻ.
Không một lời báo trước, chàng vật ngược tư thế, lăn mình nằm đè lên trên nàng. Để trả đũa, nàng cắm các đầu móng tay mình vào lưng chàng.
Chàng bật cười tóm lấy hai cổ tay nàng, ghim chúng chặt xuống giường hai bên đầu nàng.
“Ta đã phải mang dấu tích của nàng từ đêm tại trụ sở Hội ấy những hai ngày đấy,” chàng bảo.
Nàng mỉm cười nhìn lên chàng trong đêm đen, hoàn toàn ý thức được rằng chàng có thể nhìn rõ mình trong bóng tối. “Thế à?”
“Hình như ta có nhớ lúc đó từng bảo nàng rằng nàng sẽ phải trả giá cho chuyện ấy.”
“Hứa hẹn, toàn là hứa hẹn.”
Ngay lập tức sau đấy chàng đã thả hai cổ tay nàng ra mà trượt mình dọc xuống thân thể nàng để tìm đến nơi tâm điểm của nàng đang tan chảy.
Khi chàng hôn nàng ngay nơi ấy, nàng rúng động toàn thân vì ngất ngây rạo rực. Chàng lại bao phủ lấy nàng, nhấn chìm mình vào tận sâu trong nàng.
Họ cùng lèo lái qua những đợt sóng đỉnh điểm khoái lạc lớp lớp vồ vập lên nhau, họ đánh mất bản thân trong những ngọn lửa của năng lượng tâm linh, của đam mê thể xác lẫn tình yêu đang bùng cháy.
MỘT ĐỖI LU SAU, chàng ngả người ra gối và cuộn nàng lại áp sát thân mình. Mình cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn, Gabriel thầm nghĩ. Hạnh phúc và hài lòng. Yêu và được yêu.
“Nàng có nghĩ là nàng sẽ phiền khi không được làm góa phụ không?” chàng hỏi.
Venetia bật cười và với những ngón tay âu yếm lên chạm vào mặt chàng. “Hình như là rốt cuộc cũng có vài lợi điểm khi được làm một người vợ ấy chứ.”
Venetia nằm trên giường chờ đợi phu quân, nàng kín đáo quấn mình trong chiếc váy ngủ dài thượt chấm gót. Không rõ vì sao mà nàng lại thấy bẽn lẽn và khá lo lắng. Chuyện này nực cười thật, nàng thầm nghĩ. Trước đây hai người đã từng ở bên nhau rồi cơ mà. Tại sao lúc này nàng lại cảm thấy bồn chồn đến vậy chứ?
Nàng khẽ giật mình khi Gabriel mở cửa bước vào phòng. Chàng mặc chiếc áo choàng tắm màu tối và tóc tai chàng vẫn còn ướt nước.
Chồng mình đây, Venetia tự nhủ. Giờ đây nàng đã là một người vợ.
Đang giữa chừng băng qua căn phòng, Gabriel chợt dừng bước đưa đôi mắt thầy phù thủy tinh anh nhìn nàng.
“Có chuyện gì thế?” chàng hỏi.
“Em thấy thật khó tin được rằng chúng ta đã kết hôn,” nàng thú nhận. “Đã có lúc em từng nghĩ là em sẽ chẳng bao giờ gặp lại chàng nữa. Không khi nào nữa trong cả cuộc đời này, bất cứ giá nào cũng vậy.”
Chàng mỉm cười và tiếp tục bước đến bên mép giường. “Kỳ lạ thật đấy nhỉ. Ta thì ngay từ đầu đã biết rằng chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Thế à?”
Chàng tháo dây thắt quanh áo. “Còn nhớ cái đêm chúng ta ân ái cùng nhau tại trụ sở Hội Arcane chứ?”
“Sao em quên được.”
“Vậy nàng có nhớ nàng đã bảo với ta rằng nàng thuộc về ta không?”
Venetia đỏ mặt. “Có ạ.”
Chàng quăng áo sang bên, kéo phăng chăn mền và chuồi vào giường sát bên nàng. “Theo như những gì ta quan tâm, thì đấy chính là đêm tân hôn thực thụ của chúng ta, phu nhân Jones à.”
Chàng nói đúng đấy chứ, nàng nghĩ. Đêm ấy đã gắn kết họ vào nhau.
Nỗi e dè hoảng hốt của cô dâu mới cưới trong nàng tan biến ngay một cách dịu dàng nhờ nhận thức ấy. Nàng dang rộng vòng tay chào đón chàng.
“Em đã biết chàng là người đàn ông đích thực rồi mà,” nàng thì thầm.
“À, thế nhưng nàng khi ấy chỉ đang nghĩ đến tình một đêm thôi đấy. Trong khi ta lại nung nấu một sách lược để kéo dài đến mãn kiếp.”
Rồi chàng đến với nàng. Thoạt tiên họ chậm rãi ân ái nhau đến tận mọi ngóc ngách. Gabriel vuốt ve nàng theo mọi kiểu mà nếu là ban ngày thì hẳn đã làm nàng choáng váng giật bắn mình. Nhưng tại đây, trong bóng tối của căn phòng ngủ, nàng lại tỏa sáng huy hoàng trong cơn gần gũi khoái lạc.
Dần dà cuộc làm tình dịu dàng ấy chuyển thành một trận chiến xác thịt. Nàng mỗi lúc một thêm mạnh dạn táo bạo. Những ngón tay chàng bấu riết lấy tóc nàng.
“Đủ rồi nàng yêu dấu.” Hơi thở chàng khản đặc vì bao nỗ lực chàng phải dốc ra để duy trì tầm kiểm soát.
“Em không thấy có lý do nào để dừng lại cả,” nàng thỏ thẻ.
Không một lời báo trước, chàng vật ngược tư thế, lăn mình nằm đè lên trên nàng. Để trả đũa, nàng cắm các đầu móng tay mình vào lưng chàng.
Chàng bật cười tóm lấy hai cổ tay nàng, ghim chúng chặt xuống giường hai bên đầu nàng.
“Ta đã phải mang dấu tích của nàng từ đêm tại trụ sở Hội ấy những hai ngày đấy,” chàng bảo.
Nàng mỉm cười nhìn lên chàng trong đêm đen, hoàn toàn ý thức được rằng chàng có thể nhìn rõ mình trong bóng tối. “Thế à?”
“Hình như ta có nhớ lúc đó từng bảo nàng rằng nàng sẽ phải trả giá cho chuyện ấy.”
“Hứa hẹn, toàn là hứa hẹn.”
Ngay lập tức sau đấy chàng đã thả hai cổ tay nàng ra mà trượt mình dọc xuống thân thể nàng để tìm đến nơi tâm điểm của nàng đang tan chảy.
Khi chàng hôn nàng ngay nơi ấy, nàng rúng động toàn thân vì ngất ngây rạo rực. Chàng lại bao phủ lấy nàng, nhấn chìm mình vào tận sâu trong nàng.
Họ cùng lèo lái qua những đợt sóng đỉnh điểm khoái lạc lớp lớp vồ vập lên nhau, họ đánh mất bản thân trong những ngọn lửa của năng lượng tâm linh, của đam mê thể xác lẫn tình yêu đang bùng cháy.
MỘT ĐỖI LU SAU, chàng ngả người ra gối và cuộn nàng lại áp sát thân mình. Mình cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn, Gabriel thầm nghĩ. Hạnh phúc và hài lòng. Yêu và được yêu.
“Nàng có nghĩ là nàng sẽ phiền khi không được làm góa phụ không?” chàng hỏi.
Venetia bật cười và với những ngón tay âu yếm lên chạm vào mặt chàng. “Hình như là rốt cuộc cũng có vài lợi điểm khi được làm một người vợ ấy chứ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook