Chiếm Lấy Vợ Nhỏ: Bảo Bối, Em Là Của Tôi
-
Chương 8: Ông xã em gái chú!
Lưu Minh hờ hững đút tay vào túi quần, vóc người cao lớn nổi bật lên khí chất cao cao tại thượng của anh. Cổ áo bung một nút lộ ra vòm ngực rắn chắc đầy gợi cảm,nhìn thế nào cũng giống một thư sinh mang trong mình vẻ đẹp của lãng tử. Ánh mắt câu hồn lạc phách của anh khẽ híp lại, luôn dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu như con chim sẻ đang nhảy nhót ở phía trước,trên khuôn mặt lạnh lùng đẹp như tượng tạc vô thức nở một nụ cười.
An Vi Di...
An Vi Di...
Trong đầu anh lặp đi lặp lại cái tên ấy. Thật là êm tai!
Vi Di có nghĩa là yên ổn, thái bình. Khó trách ở bên cô, anh lại có cảm giác ấm áp như vậy, hệt như nằm trong vòng tay ấm áp của một người mẹ, khiến anh lưu luyến.
An Vi Di ríu ra ríu rít chạy nhảy trên đường. Chuyện không vui lúc trước đã bị cô vứt ra khỏi đầu. Trông cô lúc này thật trẻ con, nhìn đến người ta không nhịn được liền muốn khi dễ. Mồ hôi đầm đìa trên trán, cô vẫn cười khanh khách, khanh khách.
Lưu Minh lắc đầu bật cười, cưng chiều nhìn cô:
“Di Di, em không mệt sao? “
Cô lắc đầu nguầy nguậy, cái mũi nhỏ nhăn lại hít hà:
“Chơi rất vui, chính là không có mệt! Tôi nói tên lưu manh nhà chú, không cần khẩn trương! Chú cần đi nhà xí thì cứ đi, tôi sẽ không ngăn cản! “
Mà chính là vỗ tay chúc mừng. Trong lòng không quên bổ sung một câu, An Di Di híp đôi mắt to tròn lại, lóe lên niềm vui vẻ.
Ha ha, nhìn đi nhìn đi, mau mau nhìn xem.
Ai, ôi, ôi, ai... Mặt ngày càng đen như đít nồi rồi kìa! Woa, cô có nói gì sai sao? Ai nha, không có không có, cô chỉ là tốt bụng nên mới nói vậy a, hoàn toàn không có ác ý!
Nhưng là, ừm... Nói sao nhỉ? Cô bé nào đó ngước mắt lên nhìn trời. Ừ, cô đâu có ác ý, chẳng qua là muốn trêu chọc tên lưu manh nhà chú một chút. Chắc là không sao đi, ha?
“An Vi Di”
Người đàn ông nào đó rít gào khiến An Vi Di đổ một tầng mồ hôi lạnh. Trời nóng như thiêu như đốt, nhiệt độ sao có thể giảm xuống đột ngột như vậy? Trong đầu liền hiện lên câu nói bất hủ của một phát thanh viên:
"Dự báo hôm nay sẽ có mưa và giông rải rác"
Ừ, chắc có lẽ trời sắp mưa! Cô trong lòng thầm nhủ như vậy.
Quả thực... Ân, có lẽ cô là người ngây thơ nhất quả đất rồi!
“Tôi nói tên Lưu manh nhà chú, cũng không phải nợ tiền chú, không cần lúc nào cũng làm mặt than cau có như bà lão... Phi phi, không đúng! Thế nào mà tôi lại so sánh chú với bà lão rồi? Phải là ông lão mới... A a a”
Lưu Minh đôi mắt xẹt qua lãnh ý, nhắm ngay khẩu súng bắn một đường xẹt qua đỉnh đầu của An Vi Di, khiến cô sợ hãi đến thiếu chút nữa liền ngã nhào ra đất.
Thề là, có trời biết, đất biết, anh biết, Lãnh Hàn Duật biết, còn có, cô biết... Súng, con mẹ nó là khắc tinh của đời cô!!!
Làm ơn a, cũng không phải là phim hành động, sao họ cứ thích lôi súng ra dí vào đầu cô vậy chứ? Muốn thử cái gì mềm hơn sao?
Còn phải nói, chính là cô được coi là con nhóc cứng đầu, nhưng cô không có chống nổi súng đâu nha. Chắc chắn, đem đầu cô đi so với súng, chỉ có thể là một cọng bún thiu trong bát sắt a~~~
Chỉ cần “pằng” một phát, chẳng phải là cô phải xuống điạ ngục sao???
Phi phi, không đúng! Cô là người tốt bụng lại đáng yêu như vậy, phải là lên thiên đàng nha~~~
Thượng đế a, xin ngài đừng thử xem tim con có đập khỏe mạnh hay không! Con còn yêu đời, con không có yêu ngài đâu nha, đừng bắt con đi~~~
Lưu Minh lạnh lùng nhìn cô,nhưng trong tận sâu đôi con ngươi vẫn là vẻ sủng nịch cùng cưng chiều:
“Di Di, nói chuyện với tôi, tốt nhất đừng quá tùy tiện. Nếu không, đừng trách tại sao khẩu súng này lại bị lệch”
Ân, rất tốt! Khuôn mặt cô liền là tái xanh rồi! Lãnh Hàn Duật dùng súng để uy hiếp cô, vậy anh liền dùng nó để đe dọa cô.
Ha ha, hoàn toàn không giống nhau nha, anh vẫn chính là quân tử! Anh mới không có uy hiếp cô! (+_+)
An Vi Di ực ực mấy phát, da đầu vẫn là cảm thấy tê dại. Con mẹ nó tên lưu manh thối dám dùng súng đe dọa cô!
Thu lại sự bướng bỉnh cùng bất mãn, cô hướng về anh nở nụ cười lấy lòng. Dùng ngón tay út đẩy đẩy cái súng, cô một bộ dạng chân chó nhảy phắt lên ôm lấy cánh tay của Lưu Minh, lắc lư:
“Ai ai, chú lưu manh, ý ý, không có không có! Chú Lưu Minh đẹp trai, có thể hay không giữ cho thế giới yên bình a? Tôi liền làm trâu làm ngựa cho chú cũng bằng lòng tuyệt đối!!”
Thần thánh thổ địa bốn phương tám hướng a, cô là một lòng hướng về Tổ quốc thân yêu,vì giữ cho thế giới này được sống trong hòa bình, vui vẻ, cho nên không nên chấp nhặt lời nói dối này của cô. Bằng không, An Vi Di cô liền chết thảm a~~~
A di đà Phật...
A di đà Phật...
Cô còn mẹ già con trẻ đang cần cô chăm sóc a~~~ ừ, mặc dù đây là lời bịa đặt!
Chỉ thấy khóe môi người đàn ông nào đó giật giật, rồi nở một nụ cười tà mị.
Lưu Minh véo nhẹ cái mũi nhỏ nhắn của cô, mày kiếm nhếch lên không cho mang ý vị cự tuyệt:
“Có thật là như vậy? “
Cô liếm liếm môi, gật gật.
“Nói chuyện”
“Thật! “
“Thật sự là như vậy? “
Ôi ôi, An Vi Di nuốt nuốt nước miếng. Sao cô cứ có cảm giác là mình bị rơi vào bẫy vậy nhỉ? Thôi kệ, đâm lao đành theo lao thôi!
“Thật!”
“Em chắc chứ? “
“Không... À, ừ, chắc chắn “
“Vậy trở thành bà xã tôi đi”
Cô liền chưa kịp tiêu hóa đã vội gật đầu:
“Không thành vấn đề! “
Khoan, từ từ, tên lưu manh này vừa mới nói cái gì ấy nhỉ??? Hình như kêu cô làm bà xã?!! Ừ, không tệ!
What? Cái gì?
“Chú vừa mới nói gì?! “
Lưu Minh khẽ cười nhìn bộ dạng ngây ngốc đến đáng yêu của cô, đôi mắt hiện lên vẻ đắc thắng:
“Bà xã~~~” Anh kéo dài giọng gọi, lộ ra bộ dáng đáng đánh đòn “Từ nay phải tuyệt đối nghe lời ông xã đó, biết chưa? Hửm? “
Ôi ôi, ai,ôi, An Vi Di ngửa mặt lên trời đầy ai oán. Thiên a, người đẹp trai phong độ ngời ngời thế này, người nỡ lòng nào lại cướp đi bộ não thiên tài của tên lưu manh này rồi? Thật sự là não bộ có vấn đề nha~~~
“Ahihi, ông xã~~~” An Vi Di bắt trước điệu bộ của Lưu Minh, không khách khí liền đạp mạnh lên chân anh một cái,còn không quên bổ sung thêm:
“Em gái chú! Đồ bệnh hoạn “
Nói xong liền chạy trối chết. Ai nha, An Vi Di cô cũng thật có khiếu làm diễn viên nha~~~
An Vi Di...
An Vi Di...
Trong đầu anh lặp đi lặp lại cái tên ấy. Thật là êm tai!
Vi Di có nghĩa là yên ổn, thái bình. Khó trách ở bên cô, anh lại có cảm giác ấm áp như vậy, hệt như nằm trong vòng tay ấm áp của một người mẹ, khiến anh lưu luyến.
An Vi Di ríu ra ríu rít chạy nhảy trên đường. Chuyện không vui lúc trước đã bị cô vứt ra khỏi đầu. Trông cô lúc này thật trẻ con, nhìn đến người ta không nhịn được liền muốn khi dễ. Mồ hôi đầm đìa trên trán, cô vẫn cười khanh khách, khanh khách.
Lưu Minh lắc đầu bật cười, cưng chiều nhìn cô:
“Di Di, em không mệt sao? “
Cô lắc đầu nguầy nguậy, cái mũi nhỏ nhăn lại hít hà:
“Chơi rất vui, chính là không có mệt! Tôi nói tên lưu manh nhà chú, không cần khẩn trương! Chú cần đi nhà xí thì cứ đi, tôi sẽ không ngăn cản! “
Mà chính là vỗ tay chúc mừng. Trong lòng không quên bổ sung một câu, An Di Di híp đôi mắt to tròn lại, lóe lên niềm vui vẻ.
Ha ha, nhìn đi nhìn đi, mau mau nhìn xem.
Ai, ôi, ôi, ai... Mặt ngày càng đen như đít nồi rồi kìa! Woa, cô có nói gì sai sao? Ai nha, không có không có, cô chỉ là tốt bụng nên mới nói vậy a, hoàn toàn không có ác ý!
Nhưng là, ừm... Nói sao nhỉ? Cô bé nào đó ngước mắt lên nhìn trời. Ừ, cô đâu có ác ý, chẳng qua là muốn trêu chọc tên lưu manh nhà chú một chút. Chắc là không sao đi, ha?
“An Vi Di”
Người đàn ông nào đó rít gào khiến An Vi Di đổ một tầng mồ hôi lạnh. Trời nóng như thiêu như đốt, nhiệt độ sao có thể giảm xuống đột ngột như vậy? Trong đầu liền hiện lên câu nói bất hủ của một phát thanh viên:
"Dự báo hôm nay sẽ có mưa và giông rải rác"
Ừ, chắc có lẽ trời sắp mưa! Cô trong lòng thầm nhủ như vậy.
Quả thực... Ân, có lẽ cô là người ngây thơ nhất quả đất rồi!
“Tôi nói tên Lưu manh nhà chú, cũng không phải nợ tiền chú, không cần lúc nào cũng làm mặt than cau có như bà lão... Phi phi, không đúng! Thế nào mà tôi lại so sánh chú với bà lão rồi? Phải là ông lão mới... A a a”
Lưu Minh đôi mắt xẹt qua lãnh ý, nhắm ngay khẩu súng bắn một đường xẹt qua đỉnh đầu của An Vi Di, khiến cô sợ hãi đến thiếu chút nữa liền ngã nhào ra đất.
Thề là, có trời biết, đất biết, anh biết, Lãnh Hàn Duật biết, còn có, cô biết... Súng, con mẹ nó là khắc tinh của đời cô!!!
Làm ơn a, cũng không phải là phim hành động, sao họ cứ thích lôi súng ra dí vào đầu cô vậy chứ? Muốn thử cái gì mềm hơn sao?
Còn phải nói, chính là cô được coi là con nhóc cứng đầu, nhưng cô không có chống nổi súng đâu nha. Chắc chắn, đem đầu cô đi so với súng, chỉ có thể là một cọng bún thiu trong bát sắt a~~~
Chỉ cần “pằng” một phát, chẳng phải là cô phải xuống điạ ngục sao???
Phi phi, không đúng! Cô là người tốt bụng lại đáng yêu như vậy, phải là lên thiên đàng nha~~~
Thượng đế a, xin ngài đừng thử xem tim con có đập khỏe mạnh hay không! Con còn yêu đời, con không có yêu ngài đâu nha, đừng bắt con đi~~~
Lưu Minh lạnh lùng nhìn cô,nhưng trong tận sâu đôi con ngươi vẫn là vẻ sủng nịch cùng cưng chiều:
“Di Di, nói chuyện với tôi, tốt nhất đừng quá tùy tiện. Nếu không, đừng trách tại sao khẩu súng này lại bị lệch”
Ân, rất tốt! Khuôn mặt cô liền là tái xanh rồi! Lãnh Hàn Duật dùng súng để uy hiếp cô, vậy anh liền dùng nó để đe dọa cô.
Ha ha, hoàn toàn không giống nhau nha, anh vẫn chính là quân tử! Anh mới không có uy hiếp cô! (+_+)
An Vi Di ực ực mấy phát, da đầu vẫn là cảm thấy tê dại. Con mẹ nó tên lưu manh thối dám dùng súng đe dọa cô!
Thu lại sự bướng bỉnh cùng bất mãn, cô hướng về anh nở nụ cười lấy lòng. Dùng ngón tay út đẩy đẩy cái súng, cô một bộ dạng chân chó nhảy phắt lên ôm lấy cánh tay của Lưu Minh, lắc lư:
“Ai ai, chú lưu manh, ý ý, không có không có! Chú Lưu Minh đẹp trai, có thể hay không giữ cho thế giới yên bình a? Tôi liền làm trâu làm ngựa cho chú cũng bằng lòng tuyệt đối!!”
Thần thánh thổ địa bốn phương tám hướng a, cô là một lòng hướng về Tổ quốc thân yêu,vì giữ cho thế giới này được sống trong hòa bình, vui vẻ, cho nên không nên chấp nhặt lời nói dối này của cô. Bằng không, An Vi Di cô liền chết thảm a~~~
A di đà Phật...
A di đà Phật...
Cô còn mẹ già con trẻ đang cần cô chăm sóc a~~~ ừ, mặc dù đây là lời bịa đặt!
Chỉ thấy khóe môi người đàn ông nào đó giật giật, rồi nở một nụ cười tà mị.
Lưu Minh véo nhẹ cái mũi nhỏ nhắn của cô, mày kiếm nhếch lên không cho mang ý vị cự tuyệt:
“Có thật là như vậy? “
Cô liếm liếm môi, gật gật.
“Nói chuyện”
“Thật! “
“Thật sự là như vậy? “
Ôi ôi, An Vi Di nuốt nuốt nước miếng. Sao cô cứ có cảm giác là mình bị rơi vào bẫy vậy nhỉ? Thôi kệ, đâm lao đành theo lao thôi!
“Thật!”
“Em chắc chứ? “
“Không... À, ừ, chắc chắn “
“Vậy trở thành bà xã tôi đi”
Cô liền chưa kịp tiêu hóa đã vội gật đầu:
“Không thành vấn đề! “
Khoan, từ từ, tên lưu manh này vừa mới nói cái gì ấy nhỉ??? Hình như kêu cô làm bà xã?!! Ừ, không tệ!
What? Cái gì?
“Chú vừa mới nói gì?! “
Lưu Minh khẽ cười nhìn bộ dạng ngây ngốc đến đáng yêu của cô, đôi mắt hiện lên vẻ đắc thắng:
“Bà xã~~~” Anh kéo dài giọng gọi, lộ ra bộ dáng đáng đánh đòn “Từ nay phải tuyệt đối nghe lời ông xã đó, biết chưa? Hửm? “
Ôi ôi, ai,ôi, An Vi Di ngửa mặt lên trời đầy ai oán. Thiên a, người đẹp trai phong độ ngời ngời thế này, người nỡ lòng nào lại cướp đi bộ não thiên tài của tên lưu manh này rồi? Thật sự là não bộ có vấn đề nha~~~
“Ahihi, ông xã~~~” An Vi Di bắt trước điệu bộ của Lưu Minh, không khách khí liền đạp mạnh lên chân anh một cái,còn không quên bổ sung thêm:
“Em gái chú! Đồ bệnh hoạn “
Nói xong liền chạy trối chết. Ai nha, An Vi Di cô cũng thật có khiếu làm diễn viên nha~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook