Chiếm Không Được Nam Chính Ta Quyết Làm Cá Mặn
-
Chương 12
Không đồng ý chuyện này không chỉ một mình Tần Thư.
Hai chữ"khi dễ" làm con ngươi Vương Du Dư co rụt lại, Sở Thành biểu hiện giống như là đã biết cái gì.
Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, Từ Ninh lại đồng ý.
Vương Du Dư nói: "A Ninh, bài của năm ba không ít, cậu còn chuẩn bị thực tập, cậu xác định cậu có thời gian sao?"
Từ Ninh nhàn nhạt nói: "Thời gian luôn là có.
Tôi cũng cảm thấy tôi quá gầy yếu đi, gió thổi một cái liền cảm mạo, là lúc nên rèn luyện rèn luyện."
Tần Thư khóc không ra nước mắt.
Tuy rằng, hắn rất thích mỹ nhược thụ, đặc biệt là loại tiểu bạch thỏ nũng nịu, hoàn toàn chọc trúng chỗ mềm trong lòng hắn.
Từ Ninh gầy thì gầy, nhưng thân cao cũng không kém, chợt liếc mắt một cái nhìn qua cùng Sở Thành không chênh lệch lắm.
Nếu Từ Ninh bắt đầu đi phòng tập gym, luyện ra một thân cơ bắp cứng cáp, lại cao thêm mấy centimet —— hình ảnh kia chỉ cần tưởng tượng hắn hít thở cũng không thông.
Tần Thư vừa định bảo Từ Ninh suy xét lại, lại nghe được Sở Thành nói: "Vậy anh quả thật đến luyện đàng hoàng, tập thể dục quý ở kiên trì.
Em mỗi tuần đi phòng tập hai lần, anh về sau cùng em đi đi."
Tần Thư nuốt lời tới miệng vào.
Nếu hai người thật sự có thể cùng đi phòng tập, hình như cũng không tồi?
Mỗi tuần cố định gặp mặt, nhãi con dạy Ninh Ninh tập thể hình, khẳng định còn có đụng chạm thân thể, làm không cẩn thận liền **.
Oa nga, tưởng tượng như vậy, hắn cảm giác trái tim nhỏ của mình hình như còn có thể cứu một chút.
Từ Ninh cười nói: "Thẻ tập bao nhiêu tiền, anh chuyển cho cậu."
Sở Thành xua xua tay, "Đã nói là cho anh."
"Đang êm đẹp, vì cái gì đưa thẻ tập thể hình cho anh?"
Sở Thành miệng như cũ vẫn rất thúi, "Ai bảo anh ốm yếu như vậy, em nhìn không nổi."
Bị nói "ốm yếu", Từ Ninh cũng không tức giận, lặp lại nói: "Bao nhiêu tiền? Anh chuyển cho em."
Sở Thành do dự trong chốc lát, "3000."
Từ Ninh gia cảnh bình thường, sinh hoạt phí một học kỳ cũng đã bốn năm ngàn.
Tần Thư có chút lo lắng hắn có thể hay không có số tiền này, Vương Du Dư tựa hồ cũng nghĩ đến cái này, nói: "A Ninh, tôi giúp cậu......"
"Không cần." Từ Ninh nói, "tôi nghỉ hè có đi làm thêm, kiếm được một ít."
Từ Ninh chuyển cho Sở Thành 3000, lại cắt chút lạp xưởng cho bọn hắn ăn.
Tần Thư nếm một ngụm, điên cuồng thổi rắm cầu vồng, cuối cùng xách theo hai cây lạp xưởng cùng Sở Thành trở về.
Bò tới lầu 4, Sở Thành đột nhiên nói: "Tao cảm thấy chúng ta đã quên chuyện gì."
Tần Thư vò đầu, "Thật không dám giấu giếm, tao cũng vậy."
Hai người đứng ở phòng ngủ cửa trầm tư suy nghĩ, bọn họ rốt cuộc đã quên cái gì vậy.
Ngày hôm sau, Sở Thành sau khi tắm rửa trong túi quần tìm được thẻ sinh viên chưa đưa, đã bị máy giặt giặt đến bay màu.
Sở Thành đề nghị giả bộ trước nay không nhặt được thẻ sinh viên, lương tâm Tần Thư không chịu được, ở trong WeChat thắm thiết thâm tình xin lỗi Từ Ninh, Từ Ninh săn sóc mà tỏ vẻ không sao cả, hắn đã làm thẻ sinh viên mới.
Vì thế, trong ngăn kéo của Sở Thành có thêm một cái ảnh trên thẻ sinh viên của Từ Ninh.
Mà Tần Thư địa phương trước ngực khó có thể miêu tả nào đó liên tục ẩn ẩn đau,lúc cởi quần áo, hắn phát hiện hạt đậu nhỏ đã có chút đỏ, rõ ràng có chút thâm lên.
Liền rất tức.
Tần Thư hùng hổ mà cầm lấy kéo, muốn đem đầu sỏ gây tội cắt nát, lại trong lúc vô tình thấy được logo trên cổ áo.
Hắn tuy rằng không có hiểu biết với hàng xa xỉ, nhưng một ít nhãn hiệu thường thấy vẫn là biết đến.
Hắn lục soát giá cả cái áo thun này, khó có thể tin mà mở to hai mắt.
Một cái áo thun quèn vậy mà 3000 tệ, mẹ nó còn khó mặc muốn chết.
3000 tệ a, có thể ăn mười bát canh gà đó!
Tần Thư tiết hận mà đem áo thun quăng lên ghế, "Rác rưởi!"
Sở Thành đang thay quần áo, chuẩn bị lần đầu tiên mang Từ Ninh đi phòng tập.
"Mày lại đang phát bệnh gì vậy." Hắn hỏi.
Tần Thư buồn bực nói: "Ngực tao rất đau."
"Ngực? Đau?" Sở Thành ánh mắt rơi vào trên người Tần Thư, "Nơi nào?"
Tần Thư có điểm ngượng ngùng, "Không có việc gì, hẳn là chỉ là bị cà trầy da.
Cọc ghê, về sau tao dù cho có khoả thân trên đường, cũng sẽ không mặc loại áo quần này!"
Sở Thành nhìn áo thun trên ghế, minh bạch.
"Mày ngáo đá à, mùa hè mặc vải dệt kiểu này, chắc chắn khó chịu."
Tần Thư lắc đầu, "Vốn là vẫn ổn, đều tại Tạ Lan Chi."
Sở Thành hiếu kỳ nói: "cái này với Lan ca liên quan gì?"
"Kệ đi.
Chuyện cũ không cần nhắc lại, đời người vốn nhiều mưa gió." Tần Thư xua xua tay, lấy áo trên móc đi tắm rửa.
Sở Thành không thể hiểu được.
Hắn thay đồ tập thể hình ra cửa, vừa vặn đụng tới Tạ Lan Chi từ đối diện đi ra, cười chào hỏi: "anh Lan."
"Vừa hay." Tạ Lan Chi trong tay cầm máy tính, "Anh quên mang dây sạc, nghe Lữ Nho Luật nói cậu cũng có sài Surface Pro, có thể mượn một chút để sạc không."
"Có thể, em tìm xem." Sở Thành một lần nữa mở cửa, ở trong ngăn kéo tìm kiếm.
"Đúng rồi anh Lan, anh với Tần Thư đánh nhau?"
"Đánh nhau?"
"Nó nói anh làm cho ngực hắn rất đau."
Tạ Lan Chi khó có được lúc mờ mịt, "anh có sao?"
"Ha ha ha ha dù sao nó nói như vậy." Sở Thành tìm được dây sạc, đưa cho Tạ Lan Chi, "Ai biết nó suy nghĩ cái gì, cả ngày điên điên khùng khùng."
Tạ Lan Chi nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, nói: "Ẻm đang tắm rửa à.
Chờ ẻm ra anh hỏi thử."
"Được, vậy anh ngồi đi, đừng khách khí." Sở Thành nói, "Em có việc, đi trước."
Tạ Lan Chi gật gật đầu, "Được."
Đây là Tạ Lan Chi lần đầu tiên đến phòng 419.
Phòng của nam sinh bình thường, chưa đến mức sạch sẽ, nhưng cũng không thể nói dơ loạn, ít nhất không có mùi lạ.
Dưới bàn của Sở Thành là đủ loại giày bóng rổ, mà trên bàn Tần Thư chất đầy sách chuyên ngành.
Tạ Lan Chi nhớ tới ngày đó khi Tần Thư chờ bọn họ còn đang xem PPT, thì ra đàn em nhỏ là một học sinh giỏi.
( ͡° ͜ʖ ͡°)
Ngoài trừ sách, trên bàn Tần Thư còn phóng laptop, switch, một ly sứ in hình thiếu nữ manga vô cùng đáng yêu.
Tạ Lan Chi lại nghĩ tới avatar WeChat của Tần Thư cũng là thiếu nữ này, không khỏi cong cong môi.
Lữ Nho Luật đã từng nói qua, nam sinh dùng avatar thiếu nữ manga mười người thì chín người trạch, người còn lại không phải gay thì là ngụy nương*.
* nguỵ nương: nam giả nữ
Tạ Lan Chi trở lại vị trí của Sở Thành, sạc máy tính của mình, tiếp tục điều chỉnh thử số hiệu vừa rồi.
Lúc này, một giọng nam cùng với tiếng nước chảy, từ phòng tắm truyền đến.
"Rốt cuộc chờ đến lúc chuông tan học vang lên, đã hẹn trước ở sân thể dục chờ em.
Mùa hè thật là buồn, mang em đi ăn kem dâu tây ——"
Tay Tạ Lan Chi ở trên bàn phím hơi hơi dừng lại.
Tần Thư thanh âm tự nhiên không ra vẻ, thanh âm không khác gì lúc hắn nói chuyện, phi thường có cảm giác thiếu niên, linh động mà tươi trẻ.
Hát đến lúc sau, chắc là quên từ, chỉ có thể hừ hừ thay thế.
Tiếng ca đình chỉ, tiếng dòng nước cũng ngừng, đàn em nhỏ chắc là sắp ra tới.
Tần Thư lau khô thân thể, mặc quần đùi, xoa tóc đi ra ngoài.
Lúc tắm rửa, hạt đậu nhỏ vẫn đau, đặc biệt là lúc đụng tới nước ấm.
Loại đau đớn này khá giống bị trầy đầu gối, nam nhân đều có thể chịu được, chính là vị trí có hơi xấu hổ.
Hắn cúi đầu nhìn của mình hơi sưng một chút, cân nhắc có cần bôi thuốc hay không, thình lình mà nghe được một câu: "Nghe nói anh làm em đau?"
Đậu mé!!!
Tần Thư hoắc mắt ngẩng đầu, nhìn đến người đứng trước mặt, hồn đều thiếu chút nữa bị dọa bay, "Đàn......!Tạ Lan Chi?" Hắn luống cuống chân tay mà nhìn nhìn khắp nơi, cho rằng chính mình xuyên không, "Anh vì sao ở......!Sở Thành đâu?"
"Đi ra ngoài." Tạ Lan Chi ngắn gọn mà nói, "Ngực em làm sao vậy."
Tần Thư theo bản năng mà nhìn vị trí bị thương của mình, mặt đùng một cái đỏ bừng —— thao tác thần kì gì vậy?! Tạ Lan Chi sao lại biết?!
Không cần phải nói, khẳng định là Sở Thành nói, ngoài hắn không ai biết hắn bị thương......!Hay cho, nhãi con có tiền đồ, đã học được hố cha a.
Tạ Lan Chi bắt giữ được động tác nhỏ của Tần Thư, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là......"
Tần Thư dùng khăn lông lau tóc che ngực, phủ nhận ba lần: "Không phải! Không có! Anh nhìn lầm rồi!" Hắn tuy rằng thích con trai, nhưng trước nay ở thế giới thật hắn cũng chẳng có cảm tình với chàng trai nào, cho nên hắn có thể thoải mái hào phóng mà ở trước mặt Sở Thành không mặc áo.
Nhưng hiện tại đối mặt với gương mặt đẹp như xuyên qua từ thế giới giả tưởng của Tạ Lan Chi kia, hắn căn bản không có biện pháp thản nhiên mà lộ hai điểm a uy!
Tạ Lan Chi lẳng lặng mà nhìn hắn, "Tần Thư."
Tần Thư cảnh giác nói: "Làm, làm gì."
"Em biết cái thành ngữ lạy ông tôi ở bụi này không."
Tần Thư: "......"
Cứu, cứu mạng! Hắn đã xấu hổ đến da đầu tê dại.
Thần a, làm hắn từ trên thế giới này biến mất đi!
Nhìn đàn em nhỏ đầy mặt đỏ bừng, sống không còn gì luyến tiếc, Tạ Lan Chi rốt cuộc nhịn không được cười thành tiếng, hơn nữa không phải cái loại cười khách khí xa cách ngày thường, nụ cười này làm cho sự xa cách trên người hắn giảm đi rất nhiều, thoải mái thanh tân lại ấm áp, Tần Thư nhìn đến hô hấp đều gấp.
Tần Thư lấy lại tinh thần, đột nhiên lắc lắc đầu, bọt nước theo ngọn tóc hắn rơi trên mặt đất —— Tần Thư mày thanh tỉnh một chút,người trước mắt có đẹp đến mấy cũng là địch, mày phải ổn trọng!
"Anh cứ cười đi." Tần Thư muộn thanh nói, "Cười chết,em liền có thể kế thừa di sản của anh." Kỳ thật hắn cũng rất bội phục chính mình, rốt cuộc có thể làm Tạ Lan Chi cười thành người như vậy toàn trường ngoài hắn ra phỏng chừng cũng tìm không thấy kẻ thứ hai.
Tạ Lan Chi cười nói: "Chúng ta là quan hệ gì, vì cái gì em có thể kế thừa di sản của anh."
Tần Thư mở ra tủ quần áo tìm quần áo không cọ xát vào người, "Cũng chỉ nói vậy thôi."
Tạ Lan Chi cười đủ rồi, hỏi: "vì sao bị thương?"
Tần Thư chết lặng nói: "Ngày hôm qua mặc quần áo dệt từ cây đay, trước ngực có cái túi, liền cạ thành như vậy."
"Vậy có liên quan gì đến anh."
"Là anh đem thẻ sinh viên của Ninh Ninh nhét vào trong túi em......"
Tạ Lan Chi bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra thật đúng là anh làm hại."
Tần Thư hừ hừ nói: "Còn không phải sao."
"Vậy em vì cái gì không lấy nó ra, còn để nó tiếp tục cạ em."
Tần Thư nghẹn lời, hắn tìm không thấy một lý do hợp lý, lại không thể ăn ngay nói thật, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ nói: "Vốn dĩ không có cảm giác gì, trở về tắm rửa mới phát hiện đã chịu trọng thương."
Hắn tìm được một cái áo thun màu xanh nhạt, đang muốn mặc vào, lại nghe được Tạ Lan Chi hỏi: "Bị thương nghiêm trọng không?"
Tần Thư tròng đầu vào áo thun, "Còn tàm tạm......"
"Để anh nhìn xem."
Tần Thư động tác như là bị ấn nút tạm dừng.
Hai giây qua đi, hắn vội vàng cầm quần áo mặc vào, đầu tóc ướt dầm dề bị làm cho lộn xộn.
Hắn hoảng sợ mà nhìn Tạ Lan Chi, "anh muốn......!Nhìn cái gì?"
Tác giả có lời muốn nói: Đàn anh: Đừng thẹn thùng, về sau sẽ thường thấy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook