Ngay lúc Mặc Kỳ Dực vươn tay rời khỏi, thì Lộ Tĩnh vội vã quỳ trên giường bằng đầu gối, tấm chăn khi này che đi cơ thể, chỉ để lộ đôi vai trần trụi đầy dấu vết tím tái của đêm qua.

Lê lếch đưa tay muốn níu người đàn ông, bởi vì sự cử động, tấm chăn di chuyển theo để lộ ra cả một mảng máu đỏ thẫm trên giường.

Nhất thời khiến tầm mắt người đàn ông tập trung nhìn vào rồi nhíu lại, yết hầu bất giác di chuyển lên xuống.
Người đàn ông nhìn bàn tay nhỏ đang nắm bắt tay hắn thì cau mày.

Nhưng Lộ Tĩnh đã vội vàng lên tiếng, thanh âm có chút khàn đặc lại như thể van xin.
“Tôi có thể đưa ra thêm một yêu cầu không?”
Mặc Kỳ Dực nhướng mày, nữ nhân này vậy mà lại muốn đưa thêm một yêu cầu.

Phải biết trước giờ hắn không đụng quá hai lần vào một nữ nhân.

Chỉ là nhìn vệt máu bắt mắt thấm đẫm nơi ga giường, còn vươn rơi rớt vài giọt ở mỗi nơi.

Đêm qua thừa nhận hắn mạnh bạo, bởi hắn không rảnh có thì giờ xem xét để mà nhẹ nhàng với bất kì kẻ nào, ánh mắt soi xét nơi thân thể trắng mềm mại trần trụi như ẩn hiện sau lớp chăn.


Lạnh giọng lên tiếng.
“Một lần ngủ, một lần trao đổi.

Đã vượt quá rồi.”
Trên thương trường, người đàn ông chưa bao giờ để bản thân thua lỗ.

Một lần một yêu cầu, suy cho cùng đây cũng coi như là kết thúc việc qua đêm như thế.

Hắn trước giờ luôn là người có nguyên tắc, một là một mà hai chính là hai!
Nhưng câu nói này qua tai Lộ Tĩnh, lại đổi thành thứ suy nghĩ khác.

Lộ Tĩnh dâng lên suy nghĩ là Mặc Kỳ Dực muốn ngủ thêm một lần nữa.

Dẫu sau khi mất đi thứ quý giá kia thì cũng đã mất rồi.

Thứ đó không giúp cô đổi lại được tiền, lòng tự trọng cũng chẳng hề đáng giá một khắc nào.

Cô cần tiền để đóng tiếp viện phí.

Bàn tay siết chặt, cứ thế nhỏm người nắm chặt vạt áo hắn mà hôn lên đôi môi bạc bẽo của người đàn ông lần nữa.
Mặc Kỳ Dực bị hành động này làm cho bất ngờ, người đàn ông muốn đẩy nữ nhân trước mặt ra vì hành động quá phận này.

Nhưng đôi môi nhỏ thực hiện nụ hôn ngây ngô cùng hơi thở mềm mại cứ quanh quẩn chóp mũi hắn, nhớ đến gương mặt khóc lóc ướt át đêm qua dưới thân, ham muốn cứ thế một lần nữa dâng tràn sâu thẳm trong người.

Chỉ trong chốc lát, đôi mắt liền trở nên đục ngầu thấy rõ, Mặc Kỳ Dực chẳng hiểu sao như ma xui quỷ khiến vậy mà vươn tay siết eo cô, đáp trả lại nụ hôn.
Trực tiếp đè nữ nhân trên giường xuống nệm, nhìn vào gương mặt nhỏ.

Cố gắng đè nén lại thứ dục vọng mãnh liệt đang dâng trào đến mức sục sôi kia.

Có lẽ gần một năm không nếm mùi thịt, nên giờ mới chạm vào chốc lát liền sinh hứng thú.
“Nói, muốn trao đổi tiếp thứ gì?”

Người đàn ông lạnh nhạt nói, chẳng hay nhận ra giọng nói pha vào thứ dục vọng đang không ngừng khiêu khích thân thể kia.
Lộ Tĩnh cắn môi, kiên quyết đáp lời.
“Tôi cần tiền.”
Nghe chữ “tiền”, sâu trong ánh mắt dần hình thành vài tia nhìn khinh bỉ cực hạn.
Bàn tay vòng qua eo nhỏ, chỉ vừa mới tắm rồi thay đồ lại, bộ đồ mới bây giờ đã nhăn nheo hơn, chút dục vọng đêm qua ví như tàn tro, bên trong có đốm lửa cứ thế dần dần mà hừng hực cháy lên.

Mặc Kỳ Dực đang tự nhủ, chắc chắn người đàn ông chỉ phá vỡ duy nhất một nguyên tắc, đó chính là ngủ với một xử nữ.

Còn nữ nhân trước mặt, hắn sẽ xem như là một nữ nhân khác, càng không phá vỡ khi mà nữ nhân này chẳng còn lần đầu kia.
Nụ hôn cứ thế rơi rớt nơi hõm cổ nhỏ, rõ ràng dục vọng đã dập tắt vậy mà chốc lát khơi mào cháy rực vùng lên.

Mặc Kỳ Dực tuyệt không để nữ nhân làm chủ, nhưng hắn quên bản thân vậy mà dễ dàng phủ phục dưới thân nữ nhân này như thế.

Thôi thì cứ xem như, đây là một phi vụ làm ăn mua bán, người đàn ông sẽ chẳng thể nào mà lỗ được.

Sau hôm nay sẽ chóng mà quên đi nữ nhân này.
Bộ đồ trên vai, chốc lát liền được cởi ra.
Lộ Tĩnh không quan tâm bản mình phải chịu đau.

Cô cần tiền.

Dù cho đêm qua đã đau đến rã rời, cơ thể không khác gì bị nghiền bởi một cái khối sắt lớn khiến toàn thân hiện giờ đau đớn.


Nước mắt cũng chẳng thèm rơi lấy một giọt, bởi nó căn bản vô dụng, ở cái xã hội này không có nguyên tắc, cô cũng không cần làm gì để mà giữ lại chuẩn mực cần có của bản thân nữa.
Một lần thôi, dẫu sau cũng chẳng thể thoát được.
Thế nhưng trong suốt quá trình làm tình, Lộ Tĩnh đêm qua tác dụng của thuốc chi phối, sáng nay lại hơi vụng về.

Cứ mỗi lần ra vào đến kịch liệt bên dưới liền cắn chặt môi ngăn tiếng khiến Mặc Kỳ Dực mất hứng thú mà cáu gắt, đưa tay siết cằm nhỏ bắt ép mà mở ra.
“Rên đi, muốn có tiền thì đừng khiến tôi mất hứng!”
Mặc Kỳ Dực không có hứng thú nhẹ nhàng, sự thiếu kinh nghiệm từ cô đã khiến hắn bực bội, nhưng không thể phủ nhận hắn thích cơ thể nữ nhân này.

Nên bây giờ mới phải cật lực dồn nén thứ sinh lực tràn trề sau hơn một năm chẳng hề chạm vào người phụ nữ để làm việc.
Lộ Tĩnh nghe vậy cũng thả lỏng bản thân, môi nhỏ hé ra rên rỉ.

Đôi môi ướt át, khiến ánh mắt của Mặc Kỳ Dực thu trọn lại biểu cảm mê người đó.

Liền cúi xuống gặm rồi cắn lấy.

Hắn thích một nữ nhân biết điều hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương