Chiếm Hữu H
-
57: Bị Dày Vò Cả Một Đêm
Tối hôm đó...
Quách Phong thật sự không có ý động vào người của Lê Tử Trung, chỉ là thắc mắc Khương Hà Nhi đó sẽ làm gì.
Còn nói sẽ biểu hiện tốt, thật khiến hắn tò mò.
Với sự mong đợi, hắn qua phòng Khương Hà Nhi xem thử, kết quả không thấy người đẹp với váy ngủ tình thú hắn muốn, Khương Hà Nhi ăn mặc hết sức kín đáo.
Khương Hà Nhi nhìn vẻ mặt mong chờ của Quách Phong mà cười lớn:
"Anh vẫn không biết sao? Là bị tôi lừa rồi đó!"
Tên quỷ đáng ghét, cho dù có bị nhốt như vậy Khương Hà Nhi cô sẽ không bao giờ chấp nhận làm chuyện đó cùng tên này.
"Ý cô là tôi...bị lừa sao?" Quách Phong mặt méo mó
Khương Hà Nhi cười rất thoải mái, cũng không sợ đối phương vì bị cười mà mặt đã đen sì.
Quách Phong không ngờ, hồi sáng biểu cảm cô như vậy ai mà ngờ cô sẽ quay xe? Ở với Lê Tử Trung, thật sự có thể nâng cao trình độ diễn xuất.
Khương Hà Nhi đã sớm đoán ra được suy nghĩ của Quách Phong:
"Anh sẽ không nhai lại đồ mà Lê Tử Trung đã dùng qua, đúng chứ? Không phải định dùng tôi để trao đổi sao? Nếu như tôi không được nguyên vẹn, sẽ không có giá trị đâu"
Giá trị gì chứ? Khương Hà Nhi biết tỏng Lê Tử Trung sẽ không vì cô mà từ bỏ thứ gì, chỉ là một đứa con gái thôi mà, anh giàu như vậy thiếu người sao? Chẳng qua bây giờ cô thích ra oai với Quách Phong.
"Cô thật sự nghĩ vậy à?"
Vừa dứt lời Quách Phong đã xông lên, với động tác nhỏ đã dễ dàng đè Khương Hà Nhi trên giường lớn, khống chế cô dưới thân.
"Tên đáng ghét, anh làm gì vậy?!" Khương Hà Nhi giãy
Quách Phong một tay bóp chặt miệng cô, cả người dường như ngồi trên cô gái bé nhỏ:
"Ông đây để cô mở rộng tầm mắt, đồ của Lê Tử Trung dù bẩn nhưng có thể tái sử dụng!"
***
Tiểu Lý và mấy tên đàn em áp tai vào cánh cửa để nghe tiếng động bên trong, không tin nổi đại ca vậy mà thật sự sử dụng lại đồ của Lê Tử Trung.
Không thấy tiếng động gì quá mờ ám, chỉ nghe thấy tiếng giường rục rịch, thanh âm rõ ràng như thể đánh vào tai người ta.
"Uỳnh! Bịch! Bịch!"
Nghe mà thấy kinh, đại ca bọn họ hôm nay lại cao hứng như vậy, khiến con gái nhà người ta muốn rên cũng không được, cái cô họ Khương đó sẽ không...ngất luôn chứ?
Người bên ngoài xì xào:
"Cô ta trông yếu như sên, có chịu nổi đại ca không?"
"Có nên vào cứu người không?"
"Không sao, chắc là...không chết đâu"
Sáng hôm sau...
Bọn Tiểu Lý thấy đã 7 giờ mà Quách Phong còn chưa ra khỏi phòng Khương Hà Nhi.
Lo lắng nên mới lên xem thử.
Đúng lúc đó cánh cửa phòng mở ra, Quách Phong lết thân xác mệt mỏi ra khỏi phòng, vừa đi vừa ôm lưng.
Khương Hà Nhi thì lại vô cùng tỉnh táo, cô theo sau Quách Phong, còn cười cười gì đó.
Trời ơi, bọn họ cả đêm qua như vậy, đại ca lần đầu không chịu nổi.
Khẩu vị của Lê Tử Trung đúng thật không bình thường.
Khương Hà Nhi chạy theo sau, như đứa trẻ gọi tên:
"Quách tồi...Quách..."
Quách Phong không nhịn được quay lại phun hơi đầy mặt cô:
"Chết tiệt! Đừng gọi nữa! Cả đêm qua cô hành hạ tôi như vậy còn chưa đủ sao?"
Tiểu Lý cùng đồng bọn ngơ ngác nhìn bọn họ.
Không biết nên nói sao đây? Bọn họ còn nghĩ sáng nay thi thể Khương Hà Nhi sẽ được mang đi kìa.
Thật ra...
Tối hôm trước...
Khương Hà Nhi bị chế ngự, nhất thời không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quách Phong đang giật cúc áo mình.
Ông trời ơi, cô biết sai rồi!
Nhưng đột nhiên Quách Phong dừng lại, khuôn mặt thể hiện điều gì đó như khó tin, hắn nhìn chằm chằm vào vai trái cô.
Khương Hà Nhi thấy không đúng lắm, hắn đang mất tập trung.
"Chát!"
Khương Hà Nhi dễ dàng thoát ra, tặng cho hắn một cái tát.
Còn nhân cơ hội đẩy hắn ngã xuống giường, chiếm thế thuận phong, ngồi hẳn lên người hắn.
"Cô...cô..." Quách Phong tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã bị Khương Hà Nhi lật đổ.
Quách Phong nhất thời kinh ngạc quá mức mà để Khương Hà Nhi làm càn, cô dùng sợi dây trói hai tay hắn lại, cả hai chân nữa.
Hắn đang không biết đối mặt với hiện thực thế nào, cũng không thể tùy ý ra tay đánh cô.
Thấy Quách Phong không làm gì, Khương Hà Nhi xấu xa một chút.
Cô vận dụng kĩ năng mình có bắt đầu cù lét hắn.
"Này, đừng!"
Quách Phong cũng không phải thần thánh gì đâu, nhột là phản ứng của con người mà.
Hắn bị nhột, cười rất nhiều.
Ở trên giường lăn đi lăn lại để tránh.
Nhưng Khương Hà Nhi cũng ác quá, trói người ta lại rồi mà cũng không tha nữa.
Cả đêm dày vò...
Vậy là lăn giường rồi đó:))
***
Lê Tử Trung mất ngủ nhiều ngày, mãi mới có thể chợp mắt một chút.
Ngày nào Hà Nhi của anh chưa về, chỉ sợ ngày đó anh vẫn phải chịu dày vò.
Một ngày trôi qua đối với anh y như một năm, thậm chí còn dài hơn.
Anh mệt mỏi quá, ước gì có thể ôm cô vào lòng.
Mãi mới ngủ được thế nhưng Lê Tử Trung gặp phải ác mộng, mơ thấy mình hồi bé...
Lúc đó anh chỉ có 4 tuổi, một đứa trẻ ngây thơ suốt ngày ôm theo xe ô tô đồ chơi của mình, chạy long nhong khắp nhà.
Anh thấy được bố đang ôm mẹ, ôm thật chặt, còn hôn lên trán mẹ nữa.
Lê Tử Trung nhỏ tuổi không quan tâm, ngồi xuống bên cạnh chơi với đồ chơi mới.
Lại nghe được tiếng mẹ, giống như đang cầu xin điều gì:
"Lê Tử Quân, bây giờ chúng ta đã có con rồi.
A Trung sắp có em gái.
Coi như là vì con.
Anh có thể dừng lại mấy việc máu me kia không?"
Lê Tử Quân không nói gì, chỉ im lặng ôm Quách Lan.
Ngày khác, Lê Tử Trung vô tình chạy đến căn phòng cuối hành lang trên tầng 3 của biệt thự chính Lê gia.
Nơi này...thật tối.
"Chát! Chát!"
Những âm thanh đau đớn kia liên tục vang lên.
Trẻ con thường hay tò mò, Lê Tử Trung liền bước đến, ngó vào căn phòng đó.
Một đứa trẻ 4 tuổi lại chứng kiến cảnh bố mình bị treo lên, ông nội đang cầm roi da thật dài quật vào người bố.
Người bố đã chảy rất nhiều máu, có vẻ đau lắm.
Thế nhưng bố lại không kêu một tiếng.
"Tại sao lại tha cho chúng?"
"Sao lại không giết?"
Mỗi câu của Lê lão gia là một lần roi giáng xuống.
Lê Tử Quân không nói gì.
Cũng không ai biết đứa trẻ đang chứng kiến mọi việc ở ngoài cửa.
Trước đây Lê Tử Trung cũng từng thấy ông làm như vậy với vệ sĩ, ông nói là đang đùa với anh ấy.
Lê Tử Trung cũng không ngốc đến mức bị ông nội lừa.
Hiện tại bố đang bị ông nội phạt.
Đứa trẻ lo cho bố, nhưng rất sợ ông, chỉ có thể đứng đó chờ ông ra ngoài.
Lê Tử Quân không hối hận vì tha cho bọn họ, cũng không hiểu sao lúc quan trọng lại nhớ đến lời vợ, mất tập trung nên mới thả người đi.
"Còn dám im lặng! Có phải lại ảo tưởng gì rồi không?" Ông nội Lê tức đen cả mặt, càng ra sức đánh con trai.
Lê Tử Quân tuyệt nhiên im lặng cho đến khi ông nội Lê ném roi đi rồi nói một câu:
"Tử Trung, thằng bé tướng rất tốt.
Ngày mai sẽ mang thằng bé đến sơn trang của ta"
Đứa trẻ ở ngoài cửa nghe ông nội nhắc đến mình liền nép lại sát hơn.
Còn Lê Tử Quân lúc này khuôn mặt đã trắng bệch, anh mở miệng yếu ớt:
"Bố, không được đâu.
Thằng bé còn nhỏ như vậy sẽ chết mất...tha cho nó, bố"
"Vậy thì biết mà làm đi"
Ông ta rời đi, cũng không để ý cháu trai nép sau cửa.
Càng không có ý cởi trói cho con trai.
Xem ra con cháu chỉ là một công cụ.
Đối với Lê Tử Quân, giữa quyền lực và tình yêu, Quách Lan thắng rồi.
Nhưng cho đến khi chết, Quách Lan vẫn không biết không phải Lê Tử Quân không muốn dừng việc chém giết, mà là vốn không thể dừng.
Lê Tử Trung hiện giờ chính là được được ông nội dạy quá tốt.
Cả quyền lực và tình yêu, đều không buông tay.
Cho nên bọn họ vẫn đang tích cực tìm Khương Hà Nhi.
Chỉ là Lê Tử Trung không biết Khương Hà Nhi đang dần chấp nhận thà ở cạnh Quách Phong còn hơn bị trả về với anh.
Cô còn sắp bị Quách mang ra khỏi nước Y nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook