“Nice!”

Một đường cầu mạnh mẽ thẳng tắp xẹt thấp qua bầu trời, những tiếng cổ vũ phấn khích vang lên.

Tôn Thiên Phàm mặt đầy mồ hôi bắt tay với Nhâm Thiếu Hoài và Ngân Sĩ Hồng, chân thành khen: “Nhâm tổng tài, anh Ngân, hai người chẳng những thành công trong sự nghiệp mà ngay cả kĩ thuật đánh tennis cũng là đệ nhất, Thiên Phàm bái phục.” Anh thua tâm phục khẩu phục.

“Tôn tổng quá khách khí rồi, kĩ thuật của anh mạnh mẽ sắc bén, cũng là cao thủ hiếm gặp, chúng tôi phải rất vất vả mới thắng được, nếu anh Tôn có hứng thú thì hôm khác chúng ta lại hẹn vài người cùng sở thích đi chơi tiếp.” Nhâm Thiếu Hoài rất thích cá tính thoải mái “thắng không kiêu, bại không nản” của Tôn Thiên Phàm.

“Đúng vậy, Tôn tổng hôm nay thua oan rồi......” Ngân Sĩ Hồng thở hổn hển như trâu nói đầy ẩn ý, mãi một lúc lâu sau vẫn còn nói không ra lời liếc cậu chủ Lưu một cái, lại bướng bỉnh nháy mắt mấy cái với Tôn Thiên Phàm, “Chúng tôi thắng chẳng vẻ vang gì, hôm khác nhất định phải đấu lại một trận, cho anh một cơ hội giải oan. Sao hả, anh có sợ lại thua lần nữa không?”

Tôn Thiên Phàm nhìn thấy bộ dáng bướng bỉnh của Ngân Sĩ Hồng liền bật cười, vui vẻ nói: “Anh Ngân đây đã ra chiến thư, dù Thiên Phàm có bất tài cũng nhất định sẽ nhận lời. Huống hồ, nếu là giải oan thì không phải chắc chắn sẽ thua, lần tới......mọi người đều nên cảnh giác.”

“Được lắm, rất tự tin.” Ngân Sĩ Hồng vỗ vỗ vai Tôn Thiên Phàm, mọi người cùng nhau quay về khu nghỉ ngơi.

Đang ngồi ở khu nghỉ ngơi xem trận đấu còn có vài người cả nam lẫn nữ nữa, gồm có bạn của Ngân Sĩ Hồng là Trần Kiến Minh, cả chị anh ta là Trần Thục Quyên và chị họ của bọn họ Mã Ninh Tâm. Ba người thấy đám người Nhâm Thiếu Hoài thắng lợi trở về, nữ thì lập tức nhiệt tình bưng nước trà, đưa khăn mặt, nam thì sôi nổi mồm năm miệng mười thảo luận về trận tennis vừa rồi.

“Thiếu Hoài, không ngờ anh kết hôn đã nửa năm rồi mà bảo đao vẫn sắc bén như xưa.” Nghỉ ngơi một hồi lâu sau, Lưu Vũ Cường cuối cùng cũng có thể mở được mồm nói chuyện.

Lưu Vũ Cường là cậu chủ của “khách sạn quốc tế Tường Long” đứng đầu trong giới kinh doanh khách sạn.

Lưu phụ và Nhâm phụ vốn là bạn tốt, mắt thấy con trai của bạn tốt là Nhâm Thiếu Hoài từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, sau khi lớn lên cũng không thua kém chút nào, mà con ông thì ngoài chơi bời phụ nữ ra thì chẳng được tích sự gì, điều này khiến Lưu phụ trong lòng không yên, ngày ngày nhắc đi nhắc lại bên tai Lưu Vũ Cường, thúc giục nó cố gắng làm theo. Ông nghĩ rằng tư chất bình thường cũng không sao, có thể trau dồi thêm được! Nhưng cậu chủ Lưu không chỉ tư chất bình thường mà còn rất lười biếng, hết ăn lại nằm, vì thế khoảng cách với Nhâm Thiếu Hoài càng ngày càng lớn.

Thời học sinh, Nhâm Thiếu Hoài là đứa bé được dạy dỗ tốt học ở lớp chọn, mà cậu chủ Lưu lại là “học sinh tư chất kém”, mỗi ngày đều đặt ra mục tiêu cố gắng để đưa thành tích từ “dòng sông êm đềm” lên đến thế giới “màu sắc rực rỡ” nhưng mãi vẫn không làm được. (Vi: thực ra đoạn này Vi hem hiểu lắm, tạm hiểu là muốn đưa thành tích học tập bìh thường lên thành xuất sắc)

Đến khi Nhâm Thiếu Hoài sắp cầm trong tay học vị, đồng thời tiếp quản từ tay Nhâm Lôi tập đoàn Lôi Phong thì cậu chủ Lưu còn đang ở giữa đám gà rừng hỗn loạn trong trường đại học ở Mĩ. Lúc anh cầm ta cầm học vị mua bằng tiền bước vào “Tường Long”, tuy rằng là con một, nhưng Lưu phụ vì sự tồn tại lâu dài của gia nghiệp cũng chỉ dám để cho anh ta làm cái chức phó tổng giám đốc hư danh. Đương nhiên rồi, có đứa con kém cỏi như vậy, chẳng tránh Lưu phụ lại thở dài và than trách như thế.

Lịch sử trưởng thành của cậu chủ Lưu gia có thể nói là được viết dưới bóng ma của Nhâm Thiếu Hoài, vì thế, anh ta luôn có một sự đối địch không quá rõ ràng với anh. Tuy rằng không có can đảm công khai đối địch nhưng cái gì cũng phải so đo với Nhâm Thiếu Hoài. Khúc mắc nho nhỏ này của anh ta trên thương trường tất cả mọi người đều biết. Đáng tiếc dựa vào tư chất bình thường và tính trơ “kiên cường” của anh ta thì cho tới bây giờ, cậu chủ Lưu ngoại trừ khoản sống phóng túng và có một đống con ngoài giá thú là hơn Nhâm Thiếu Hoài ra, chỉ có hạng nhất môn tennis là miễn cưỡng có thể ngang tài ngang sức với anh.

Tuy nhiên số con ngoài giá thú ngày càng tăng, cậu chủ Lưu bị tửu sắc làm hỏng tự biết không đấu lại được nhưng vẫn không chịu buông tha cơ hội có khả năng đánh bại Nhâm Thiếu Hoài này nên đã đổi thành dẫn người đến khiêu chiến. Ngay cả như vậy, anh ta cuối cùng vẫn là kẻ thua cuộc. Có điều, có lúc bại sẽ có lúc thắng, anh ta vĩnh viễn sẽ không từ bỏ ý định.

Hôm nay, Nhâm Thiếu Hoài cùng một số người bạn thân thiết hẹn nhau đi chơi thể thao, mới đến chưa được bao lâu thì cậu chủ Lưu lại vội vàng dẫn người đến khiêu chiến. Lần này cao thủ anh ta mang đến chính là Tôn Thiên Phàm, tổng giám đốc mới nhậm chức của Tường Long, kĩ thuật chơi quả thật rất tốt.

Lúc này, cậu chủ Lưu bất ngờ yêu cầu muốn đánh đôi, bởi vì như thế là dễ dàng nhất, sau khi thắng lợi, anh ta sẽ có thể lên giọng mà chế giễu thất bại của Nhâm Thiếu Hoài. Đáng tiếc một cao thủ như vậy lại bị “Người kém cỏi” là cậu chủ Lưu đây hại, nếu không trận bóng sẽ không chấm dứt dễ dàng như vậy.

“Đâu dám, hôm nay chúng tôi có thể thắng được trận đấu này, công của Lưu thiếu gia không thể không nhắc đến.” Ngân Sĩ Hồng tài ăn nói luôn luôn rất khéo, hơn nữa cũng đã sớm rất khó chịu với sự khiêu khích không ngừng nghỉ của cậu chủ Lưu, bây giờ có cơ hội đương nhiên sẽ không khách khí.

“Thật ra, chỉ cần có Lưu đại công tử ở đây thì Thiếu Hoài có muốn thua cũng chẳng được.”

Cậu chủ Lưu nghe vậy, sắc mặt hết xanh lại trắng, không còn lời nào để nói.

“Tôi nói này Lưu thiếu gia, Thiếu Hoài bảo đao có còn sắc bén hay không thì có liên quan gì đến chuyện đã kết hôn bao lâu?” Ngân Sĩ Hồng hỏi.

“Ngân Sĩ Hồng ngu ngốc.” Tổng giám đốc Đông Dương Khoa kĩ Trần Kiến Minh liếc nhìn cậu chủ Lưu một cái rồi mới giải thích nghi hoặc của mọi người. (Vi: khoa kĩ: kiểu như công ty chuyên về công nghệ thông tin í, giống công ty anh Tiêu Nại:”>)

“Ý của Lưu thiếu gia là, Thiếu Hoài sau khi cưới được cô vợ xinh đẹp thì tất nhiên ‘Công và tư đều bận’, sao nửa năm cứ phải ‘Ngày đêm làm lụng vất vả’, tinh(lực), khí(chất), (tinh)thần hẳn là sẽ có phần bị tổn hại. Cho nên anh ta hôm nay chẳng những dẫn người đến khiêu chiến, thậm chí còn tự mình đoán trước rằng sẽ thắng, không ngờ Thiếu Hoài chẳng những uy lực không giảm chút nào mà còn mạnh hơn, làm cho anh lại ăn phải một quả trứng vịt to đùng.” (Vi: chắc là tưởng bở)

Mọi người im lặng, không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu chủ Lưu, mà anh ta nháy mắt đỏ bừng lên vừa vặn xác minh tính chân thực. Tiếng cười ầm ầm trong phút chốc vang lên, làm cho tất cả mọi người ở đây đều chú ý.

“Tôi nói này Lưu đại thiếu gia, anh cũng thật sự là một thiên tài.” Ngân Sĩ Hồng nhịn cười đau cả bụng, đùa cợt nói: “Đừng lấy kinh nghiệm của mình mà áp dụng với mọi người được không? Thiếu Hoài làm sao có thể giống như anh được? Người ta là âm dương điều hòa, tình trạng sức khoẻ đương nhiên chỉ có rất tốt trở lên mà thôi. Mà anh thì những người vợ vô danh trên giường nhiều vô số, người người ai cũng rất ‘có khả năng’, mất sức cũng chưa phải, phải nói là như cái cối sắt bị mài thành cây châm cài đầu mới đúng. Tôi thấy hôm nay anh mới đánh chưa được mấy đường đã thở hổn hển như trâu rồi. Có hoa không hái tuy có chút tiếc nuối, nhưng nếu anh vẫn cứ tiếp tục hái như vậy thì sự tiếc nuối lớn hơn nữa cũng sắp đến rồi đấy.”

Vừa dứt câu, chung quanh lại là một trận tiếng cười.

“Ngân Sĩ Hồng, anh phải chết, không nhìn thấy những thục nữ cao quý như chúng tôi ở đây sao? Anh đục cái lỗ gì thế hả, đúng là ô nhiễm lỗ tai bọn tôi mà.” Mỹ nữ nói chuyện mạnh mẽ là Trần Thục Quyên, đại mỹ nhân bên cạnh là chị họ của cô Mã Ninh Tâm.

“Đâu có, anh chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”

Cậu chủ Lưu bị mọi người chê cười thẹn quá hoá giận, “Vợ chồng tân hôn nhiệt tình là chuyện bình thường, mà Thiếu Hoài trong lúc tân hôn còn có thể có hỏa lực mười phần như vậy, có lẽ là bởi vì chị dâu nhỉ bộ dạng rất an toàn, không dẫn dậy nổi ‘Tính thú’ của chồng đây. Điểm ấy chúng tôi có thể hiểu được, dù sao có thể làm thông gia với tập đoàn tài chính Nhật Bản Y Đằng là chuyện không dễ, dù sao thì dung mạo của chị dâu nhỏ cũng không quan trọng......”

“Câm mồm!” Nhâm Thiếu Hoài gầm lên một tiếng, cả khu nghỉ ngơi nhất thời yên tĩnh. Đôi mắt chim ưng lợi hại của anh phát ra tia sáng lạnh như băng, bắn thẳng đến cậu chủ Lưu.

“Xin lỗi đi! Anh ở trước mặt mọi người nói xấu vợ tôi, đó là sự khiêu khích không thể chịu đựng được với tôi, nếu anh không lập tức xin lỗi thì đừng trách tôi không khách khí.”

Tập đoàn tài chính Y Đằng và tập đoàn Lôi Phong kết thông gia tuy là được mọi người chú ý nhưng vì Nhâm Thiếu Hoài rất cẩn thận, Y Đằng Ưu Nhi lại không thích tham gia các hoạt động xã giao nên hai người mặc dù đã kết hôn hơn nửa năm, những người đã từng gặp Y Đằng Ưu Nhi cũng không nhiều. Trong giới xã giao đã sớm có lời đồn rằng dung mạo Y Đằng Ưu Nhi xấu đến mức không thể gặp người khác. Những lời đồn đại này Nhâm Thiếu Hoài cũng nghe thấy không ít nhưng lại thấy nhàm chán mà không thèm để ý tới, không ngờ cái đồ con lợn ngu dốt này dám ăn nói linh tinh trước mặt anh.

“Tôi...... Được......Thực sự xin lỗi.” Cậu chủ Lưu khiêu khích Nhâm Thiếu Hoài đã hai, ba mươi năm, chưa bao giờ thấy anh nổi giận đến như vậy, lập tức sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, một ngụm khí lạnh thiếu chút nữa thì nghẹn trong cổ họng.

“Nếu còn để cho tôi nghe thấy từ miệng anh truyền ra bất cứ lời đồn gì làm nhục vợ của Nhâm Thiếu Hoài tôi, cẩn thận tôi đánh cho anh răng rơi đầy đất.”

“Vâng, vâng, tôi biết rồi.” Cậu chủ Lưu gật đầu như giã tỏi, lập tức tránh xa như người bị lửa đốt mông.

Nhâm Thiếu Hoài hừ lạnh, cơn tức giận cũng giảm bớt, quay đầu nói với mọi người: “Hôm nay đến phiên tôi làm ông chủ, mọi người cứ tới nhà ăn gọi món ăn trước đi, tôi đến cung nữ phường đón Ưu Nhi rồi đến sau. Thiên Phàm, nếu anh không ngại thì ở lại cùng chúng tôi, mọi người nói chuyện với nhau nhiều một chút.”

Tôn Thiên Phàm đã có hẹn trước với người khác, chỉ có thể tiếc nuối rời đi. Nhâm Thiếu Hoài thu thập mọi thứ rồi cũng đi luôn.

Mã Ninh Tâm dùng khửu tay khẽ chạm vào Trần Thục Quyên, cô lập tức hiểu ý, dùng sức giữ lấy Ngân Sĩ Hồng.

“Này, Thiếu Hoài vừa nói muốn đi đón Ưu Nhi là ai?”

“Cái gì mà này, anh đây tên dễ nghe cao nhã như thế, em không thể gọi tên được hay sao?”

“Tôi quên rồi.” Cô ghê tởm quay mặt sang một bên.

“Quên rồi cũng không sao, nào......” Ngân Sĩ Hồng chìa lỗ tai ra trước mặt cô, bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe. “Cho anh nghe tiếng hôn nhẹ một chút xem nào.”

Trần Thục Quyên vươn ngón tay ngọc thon dài kẹp lấy lỗ tai Ngân Sĩ Hồng ra sức vặn véo.

“A......” Ngân Sĩ Hồng khóc thét, nhảy tưng tưng không ngừng như chuột túi. “Ai chơi thế chứ, anh đầu hàng, em mau buông tay ra đi! Ưu Nhi chính là vợ yêu của Thiếu Hoài! Anh thua rồi, em mau thả lỗ tai đáng thương của anh ra đi!”

Trần Thục Quyên hừ một tiếng rồi mới chịu buông tay.

Cô vừa buông tay Ngân Sĩ Hồng lập tức ôm lỗ tai, vọt đến bên cạnh nước mắt ròng ròng.

Hai người này căn bản là một đôi dở hơi, vừa chạm mặt liền chê cười nhau không ngừng, làm mọi người quả thực cười đến sái cả quai hàm.

Trần Kiến Minh lắc đầu, “Chị, chú ý đến thân phận mình một chút, tốt xấu cũng giữ lại chút khí chất cho người ta xem, cứ tiếp tục như vậy, em thấy ngoại trừ Ngân Sĩ Hồng ra thì không ai dám tới gần chị đâu.”

“Này, cậu đúng là không xứng làm bạn tôi, sao có thể phá hỏng quỷ kế của tôi như vậy?” Ngân Sĩ Hồng cả giận, trách mắng: “Lần tới mẹ tôi mà lại đuổi theo tôi đòi con dâu thì tôi sẽ bảo bà trực tiếp tới tìm cậu đó.”

Mọi người hi hi ha ha thu dọn đồ đạc rảo bước tiến vào nhà ăn.

“Em cũng chưa từng gặp vợ Thiếu Hoài sao?” Mã Ninh Tâm có chút ảm đạm hỏi Trần Thục Quyên.

Mã Ninh Tâm bề ngoài mềm mại thật ra lại là một nữ cường nhân rất truyền thống. Hai năm trước quay về Đài Loan tham gia tiệc mừng thọ của cha Ngân Sĩ Hồng liền nhất kiến chung tình với Nhâm Thiếu Hoài khi đó cũng đang tham dự. Bởi vì lúc ấy cô vừa mới ra nhập tập đoàn Hoà Thái, nóng lòng muốn lập thành tích lấy uy, sau đó lại bị phái tới châu Âu mở rộng thị trường. Không ngờ lần trì hoãn này, Nhâm Thiếu Hoài nhanh như chớp đã kết hôn, làm cô trở tay không kịp.

Người mình thầm mến kết hôn, Mã Ninh Tâm đương nhiên nóng lòng muốn biết người phụ nữ khiến cô thất tình diện mạo nhân phẩm như thế nào. Nếu đối phương giống như Lưu Vũ Cường nói, cô sẽ thấy thoải mái một chút, bởi vì điều đó chứng tỏ Nhâm Thiếu Hoài cưới vợ là vì lợi ích thương trường chứ không phải yêu, trái tim anh vẫn chưa có ai cả.

“Chị.” Trần Thục Quyên đương nhiên biết cô đang nghĩ gì nhưng lại không biết phải khuyên cô như thế nào. Người ta cũng đã kết hôn rồi, cô dù có tình thì cũng chẳng thể làm được gì!

Nhóm bạn bè vừa thấy Y Đằng Ưu Nhi đến, ánh mắt nhất thời sáng lên.

Nhâm Thiếu Hoài nhẹ giọng thay Y Đằng Ưu Nhi giới thiệu với một bàn những người bạn tốt rồi mới đỡ cô ngồi xuống.

“Thiếu Hoài, anh thật đáng giận, chị dâu nhỏ xinh đẹp như vậy, sớm một chút đưa chị ấy đi ra ngoài gặp gỡ chẳng những có thể tô điểm thêm cho phong cảnh mà còn có thể tinh lọc lòng người, đâu phải bình thường!” Ngân Sĩ Hồng ngây ngất một hồi liền lập tức oa oa kêu to, vội vàng giới thiệu bản thân: “Chào chị dâu nhỏ xinh đẹp! Tại hạ xin tự giới thiệu, tôi họ Ngân tên Sĩ Hồng, chị dâu nhỏ gọi tôi Sĩ Hồng là được rồi. Tôi là bạn bè anh em với Thiếu Hoài, bình sinh chẳng có ham mê gì to tát, chỉ có mỗi cái là yêu sắc như mạng, nói tóm lại chính là rất yêu mỹ nữ, càng đẹp càng tốt......”

Y Đằng Ưu Nhi bị anh chọc cười khanh khách không thôi.

“Tuy rằng tôi cũng biết Thiếu Hoài giấu chị dâu nhỏ lâu như vậy là có chút quá đáng, có điều......” Trần Kiến Minh sau khi hoàn hồn, gian tà liếc nhanh một cái về phía vợ Nhâm Thiếu Hoài, “Tôi có thể hiểu Thiếu Hoài còn thầm nghĩ muốn đem chị dâu nhỏ cất giữ kín hơn nữa cơ. Chị dâu nhỏ, tôi có thể thỉnh giáo chị một chuyện được không?”

“Được chứ, chỉ cần làm được thì tôi sẽ cố gắng hết sức.” Y Đằng Ưu Nhi cảm thấy bạn bè Nhâm Thiếu Hoài đều rất thú vị.

“Xin hỏi chị dâu nhỏ còn người chị em nào chưa lấy chồng không?”

Y Đằng Ưu Nhi vừa mới gật đầu xong, Nhâm Thiếu Hoài lập tức tiếp lời nói: “Đáng tiếc anh đã là cha của một đứa con rồi, không còn hy vọng đâu. Mà anh......” Anh quay đầu nhìn về phía Ngân Sĩ Hồng vừa lúc anh ta đang muốn mở miệng, “Tốt nhất đừng lắm mồm, nếu không với tính tình của người nào đó thì anh chịu đủ đấy.”

Nghe vậy, Ngân Sĩ Hồng rụt cổ, vụng trộm liếc về phía người nào đó, mà cô đúng lúc đang trừng mắt nhìn. Anh lập tức kinh hoàng vô tội giơ cao hai tay, “Anh không có, anh...... Anh đối với em luôn luôn trung thành và tận tâm, trong lòng anh chỉ có một mình em, em trăm ngàn đừng hiểu lầm. Anh vừa rồi chỉ thầm nghĩ là không biết có thể gọi phục vụ bắt đầu đem đồ ăn lên được chưa mà thôi!”

“Vớ vẩn!” Trần Thục Quyên hừ một tiếng, quay đầu không thèm để ý tới anh ta.

Mọi người lại được một trận cười vang, mấy người phục vụ cũng lục tục đưa lên hết một đĩa lại một đĩa những món ngon cả sắc hương vị đều hoàn hảo.

Y Đằng Ưu Nhi cười ngã vào trong lòng chồng, Nhâm Thiếu Hoài vừa bực mình vừa buồn cười vỗ vỗ lưng cô, khẽ trách: “Cẩn thận một chút, đừng cười đến không thở được như vậy.”

Y Đằng Ưu Nhi nhăn nhăn cái mũi nhỏ với anh, ngồi dậy thấp giọng hỏi nói: “Bọn họ lúc nào cũng thú vị như thế sao?”

Anh thản nhiên lờ đi, khuyên nhủ: “Ngoan, ăn cơm kiểu này không thể chọn tam kiểm tứ, biết chưa? Em suốt ngày kén chọn, cái này không ăn cái kia không uống nên mới biến thành cả người toàn xương là xương, thể lực cũng không tốt.”

“Việc này không thể trách em được, đũa của em không với tới món em muốn ăn nên đành phải chịu, đâu phải em cố ý chọn tam kiểm tứ không ăn đâu.” Cô còn lâu mới để ý tới anh! Thói quen kiêng ăn của cô đã có từ lâu, không thích thứ gì thì có thế nào cũng không nuốt xuống nổi. Dù sao đồ ăn trên thế giới cũng nhiều như vậy, cần gì phải quá câu nệ.

“Thật sao?” Cô muốn trốn tránh trách nhiệm, Nhâm Thiếu Hoài cũng giả vờ hùa theo, Được rồi, vậy từ bữa cơm hôm này anh sẽ phục vụ em, anh gắp cái gì thì em phải ăn cái đó, không được cãi lại, được không?”

“Nhưng......” Cô hơi giận.

“Hửm......” Anh dùng giọng mũi tràn đầy uy hiếp.

“Được rồi ạ.” Cô bất đắc dĩ gật đầu, lại không nhịn được lẩm bẩm: “Anh hư quá đi mất, dám bắt nạt em.”

Nhâm Thiếu Hoài quả nhiên nói được thì làm được, ngoài cơm ra, đũa của Y Đằng Ưu Nhi xa nhất cũng chỉ chạm vào bát của mình, còn lại về phần thức ăn thế nào là hoàn toàn do Nhâm Thiếu Hoài quyết định.

Lúc mọi người ở đây đang vừa ăn vừa nói chuyện thì tình cờ gặp một người bạn cũng đến đánh gôn là Mã Thiên Ngọc, vì anh ta đã ăn xong rồi nên chỉ ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm.

Y Đằng Ưu Nhi vừa ăn các thứ từ thịt đến tôm, cua, cá do Nhâm Thiếu Hoài chọn vừa nghe mọi người nói chuyện phiếm. (Vi: đây liệu có phải là triệu chứng của bệnh “hóng”?) Tiếng Trung của cô tuy rằng đã tiến bộ ít nhiều nhưng thỉnh thoảng vẫn có một số chỗ không nghe hiểu được.

Đột nhiên, cô cảm thấy một ánh mắt lợi hại chĩa thẳng vào mình, Y Đằng Ưu Nhi quay đầu nhìn lại.

Đó là một mỹ nữ bề ngoài đoan chính thanh nhã, trong nhu nhã lại có cả sự gọn gàng và tự tin. Y Đằng Ưu Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, a! Mã Ninh Tâm, thành viên gia tộc tập đoàn Hoà Thái Hongkong, cũng là nữ cường nhân nổi tiếng thương giới.

Sao cô ấy lại nhìn mình như vậy? Ánh mắt kia thật đáng sợ a! Khi Y Đằng Ưu Nhi muốn nhìn cho rõ ràng thì cô ấy đã quay đầu đi.

“Ưu Nhi, đừng mải nghe mọi người nói chuyện nữa, ăn cơm đi kìa.”

Nhâm Thiếu Hoài lấy khăn ăn lau miệng và quần áo dính dầu mỡ cho Y Đằng Ưu Nhi. Anh trong lúc nói chuyện phiếm với bạn bè vẫn rất chú ý đến tiến độ ăn cơm của cô.

“Em no rồi.” Thấy thái độ của anh có vẻ không hài lòng, cô vội nói: “Hôm nay em ăn đã nhiều hơn so với bình thường rồi, nếu ăn nữa sẽ bị đau bụng.”

Anh nghĩ lại thấy cũng có lý nên không miễn cưỡng cô nữa.

Y Đằng Ưu Nhi nhẹ nhàng thở ra như trẻ con. “Xin lỗi, tôi xin phép một chút.” Xin phép mọi người xong, cô lập tức đứng dậy đến phòng hóa trang.

Vốn là mọi người đề nghị khó có hôm nào thời tiết lại đẹp thế này, hay là đi du thuyền rời bến du ngoạn, nhưng Nhâm Thiếu Hoài sợ Y Đằng Ưu Nhi mệt mỏi cần nghỉ ngơi nên đành phải từ chối, “Thực xin lỗi, vợ chồng bọn tôi buổi chiều còn có việc, để lần khác đi!”

Trần Thục Quyên lên tiếng tán thưởng: “Hai vợ chồng kết hôn đã nửa năm, hôm nay cũng là lần đầu tiên hai người cùng xuất hịên. Trước kia thấy anh là người cuồng công việc, tương lai đại khái sẽ kết hôn với công việc nốt, dù thế nào cũng không ngờ anh sẽ yêu vợ như vậy, chẳng những đĩa rau, bát canh, mà ngay cả tôm cua phiền toái nhất cũng bóc hết vỏ rồi mới để vào bát Ưu Nhi.”

“Cái này thì có gì đáng ngạc nhiên, tục ngữ chẳng có câu:‘Đại trượng phu rất giàu tình cảm sao’? Thiếu Hoài thì đúng là một đại trượng phu rồi.”

Nhâm Thiếu Hoài thì thấy không có gì, nhẹ nhàng thản thiên nói: “Chồng vốn có nghĩa vụ chăm sóc cho vợ, để cuộc sống của vợ thoải mái vui vẻ, tôi chỉ là làm đúng trách nhiệm của một người chồng thôi.” Thấy Y Đằng Ưu Nhi từ phòng hóa trang quay lại, anh chu đáo cầm lấy cây vợt tennis cùng mấy thứ của cô, tạm biệt đi trước.

Thấy vợ chồng Nhâm Thiếu Hoài ngọt ngào ôn tồn, hai tay Mã Ninh Tâm phút chốc nắm chặt, khí chua khó chịu dâng lên từ ngực. (Vi: ồ, ăn ko tiêu nên bị bệnh dạ dày đây mờ)

Mã Thiên Ngọc cũng khen: “Nhâm Thiếu Hoài đúng là một người chồng rất thương yêu vợ, bất cứ người cha nào cũng muốn gả con gái cho anh ta.”

“Đúng vậy, trước khi kết hôn thế nào cũng không nhìn ra anh Thiếu Hoài sẽ biến thành một người chồng tốt như vậy.” Trần Thục Quyên lo lắng liếc Mã Ninh Tâm một cái, lại không kìm được hâm mộ nói: “Ưu Nhi chắc chắn có phương pháp, hôm nào phải thỉnh giáo bí quyết thu phục chồng của cô ấy mới được!”

Ngân Sĩ Hồng phản đối: “Không ngờ em lại không biết nghĩ như vậy. Thiếu Hoài vốn chính là một người rất có trách nhiệm, bất luận anh ấy hôm nay cưới ai, nếu đã lấy người ta vào cửa thì sẽ đều làm tròn trách nhiệm của một người chồng, Ưu Nhi căn bản không cần thu phục chồng. Em ấy! Lúc tìm chồng cứ mở to hai mắt mà tìm một người có trách nhiệm là được rồi, về phần bí quyết......đừng có mơ mộng gì nữa.” Anh vỗ vỗ ngực, lại bắt đầu đề cử mình: “Nhìn anh đi, như anh đây chính là một người đàn ông rất có trách nhiệm. Sao hả, xem xét đi chứ?”

“Anh?” Liếc mắt nhìn anh một cái, cô buồn nôn nói: “Thôi hết rồi, tôi thà đến hỏi Thiếu Hoài xem có thiếu vợ bé không còn hơn.”

“Có lầm không đấy? Em tình nguyện chia sẻ chồng với người khác chứ không thèm để ý đến anh?” Anh lắc lắc đầu bộ dáng như cười sắp phát điên.

“Đương nhiên, cho dù là vợ bé thì vẫn nằm trong phạm vi trách nhiệm của Thiếu Hoài, tôi vẫn có được một nửa của chồng. Nhưng nếu gả cho anh thì khác, tiểu thư có quan hệ xã hội với khách sạn, nữ ngôi sao,......” Cô đếm đếm trên đầu ngón tay, thiếu chút nữa không đủ dùng, cuối cùng còn khoa trương lắc đầu nói: “Aizzz, có băm anh ra cũng không đủ để chia.”

“Ha ha......”

Mọi người ngồi cạnh rốt cuộc không nổi cười nghiêng ngả, Ngân Sĩ Hồng tức giận đến mức hận không thể lấy đao chém cô một nhát.

Ngân Sĩ Hồng là tổng giám đốc “Công ty nghệ thuật điện ảnh Phi Âm”, những người vừa rồi Trần Thục Quyên liệt kê đều là nghệ sĩ của công ty anh ta. Có đôi khi muốn tăng sự nổi tiếng của nghệ sĩ thì phải tạo ra mấy scandal mập mờ ám muội cũng là tất yếu, đây là điều mọi người đều biết. Nhưng cô lại nhắc đến vào lúc này khiến anh ta đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. (Vi: nguyên văn: “câm điếc ăn hoàng liên”)

“Đừng nghĩ nhiều nữa, người ta dù gì cũng đã kết hôn rồi.” Mã Thiên Ngọc là lão hồ li, làm sao không biết con gái đang suy nghĩ cái gì.

Mã Ninh Tâm làm bộ như nghe không hiểu, bình tĩnh thản nhiên nói: “Cha, Nhâm Thiếu Hoài năng lực tuyệt vời, dung mạo tuấn mỹ, làm chính thất(vợ cả) của anh ấy còn cầu còn không được. Tuy bât giờ không thể nữa nhưng còn có vị trí thứ hai, con có thể miễn cưỡng nhận.”

Từ nhỏ đã thấy đàn ông trong gia tộc thê thiếp thành đàn, Mã Ninh Tâm biết rõ chế độ một vợ một chồng đối với những người đàn ông vừa có tiền tài vừa có quyền thế chẳng là gì, ngay đến cả cha cô cũng có một thê hai thiếp. Chỉ là, cô không ngờ rằng mình sẽ trở thành vợ bé cho người ta. Nhưng chỉ cần người đàn ông kia là Nhâm Thiếu Hoài tuấn cử siêu phàm, uy phong trời sinh thì có chút ủy khuất ấy cô vẫn chấp nhận được.

“Con gái Mã Thiên Ngọc ta điều kiện tuyệt vời, bao nhiêu thanh niên tài tuấn muốn tranh cướp, con không cần chịu ủy khuất làm vợ hai.”

“Cha, làm vợ hai của Nhâm Thiếu Hoài đâu có ủy khuất gì. Cha nghĩ lại xem, tuy rằng cha là do vợ cả của ông nội sinh ra nhưng đâu có vì vậy mà được thiên vị. Ở công ty vẫn phải cạnh tranh công bằng với những anh em khác, hơn nữa theo tình hình trước mắt, ông nội hình như đang có ý định giao chức chủ tịch cho chú hai mà không phải là cha đâu.”

Chỉ thấy Mã Thiên Ngọc sắc mặt khẽ biến, Mã Ninh Tâm biết cha đã hơi xuôi xuôi, lại nói thêm vào: “Nếu con được gả vào Nhâm gia, có tập đoàn Lôi Phong làm hậu thuẫn cho cha, đến lúc đó, chú hai sao có thể còn là đối thủ của cha nữa?”

Mã Thiên Ngọc đã bị con gái thuyết phục nhưng vẫn có điểm khúc mắc.

“Cha thấy Nhâm Thiếu Hoài có tình cảm rất tốt với vợ.”

“Mới cưới thì đương nhiên là vậy, nhưng thế thì sao chứ? Cha và mẹ con cũng có một thời gian ngọt ngào với nhau đấy thôi.” Mã Ninh Tâm lơ đễnh. Đàn ông ai mà chẳng có mới nới cũ, huống chi dựa vào nhan sắc và thân hình mê người của cô, lại tự nguyện chịu thiệt thòi làm thiếp, làm gì có người đàn ông nào lại ngốc đến mức từ chối miếng thịt béo này!

Bầu trời đầy sao như vẩy mực lóe lên trong màn đêm, cửa sổ sát đất đóng chặt cản lại tiếng ếch và côn trùng yếu ớt kêu, trong phòng ngủ ánh đèn huy hoàng tràn ngập phát ra tiếng nhạc tao nhã.

Đột nhiên, tiếng mở cửa vang lên nho nhỏ, nam chủ nhân mới từ tiệc rượu trốn thoát quay về, nhìn thấy cả phòng sáng ngời không khỏi có chút bất ngờ. Tầm mắt đi tuần tra một lượt từ chiếc đồng hồ báo thức chuyển tới thân ảnh bé nhỏ ngồi trên thảm, lập tức giống như gió mùa xuân thổi qua giữa mùa đông, ngũ quan có chút lạnh lùng nhanh chóng dịu đi, cùng lúc nở một nụ cười tràn ngập tình yêu.

Khúc nhạc du dương trùng hợp át đi tiếng mở cửa, khiến cho nữ chủ nhân không chú ý đến người mình chờ đợi đã trở về, vẫn như trước chăm chú vào đồ khâu trên tay.

Nhâm Thiếu Hoài hơi chần chừ rồi lập tức đi vào phòng tắm, đến khi anh quấn khăn tắm quanh người đi ra thì đã trở nên nhẹ nhàng khoan khoái không còn mùi rượu nữa. “Ưu Nhi.” Anh tùy tay bỏ xuống chiếc khăn lau tóc, quỳ một gối xuống bên cạnh cô.

Cô nghe tiếng quay đầu, mắt đẹp sáng ngời, “Thiếu Hoài? Anh về lúc nào thế, sao em không, ưm......”

Anh mạnh mẽ nuốt hết cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô, đầu lưỡi giảo hoạt chui vào trong miệng miệng cô, dùng sức hút. Cả người cô run lên, nhất thời mềm nhũn vô lực, chỉ cảm thấy linh hồn dường như cũng bị hút theo.

Nhâm Thiếu Hoài gọn gàn bác quang (Vi: cởi hết í) cô, rút cái khăn trên lưng thân ra rồi kéo cô cùng nhau ngã xuống tấm thảm trên mặt đất.

“Đang đợi anh sao?” Anh một tay đỡ đầu, nghiêng người nằm ở bên cạnh cô, chân dài mạnh mẽ cuốn lấy người cô, bàn tay nhẹ nhàng ma sát cẩn thận một thân da thịt trắng nõn, đẹp đến mức làm anh bị mê hoặc. Anh nháy mắt mấy cái, ái muội cười nói: “Em rất nhớ sự “quấy rầy” của anh cho nên không ngủ được phải không?”

Bàn tay to với những ngón thon dài xoa bóp cơ thể cô, từng dòng điện xuyên qua da thịt mỏng manh, thấm vào tận chỗ sâu kín bên trong. Cô hơi giật mình, da thịt trắng nõn lập tức đỏ ửng cả lên.

“Còn lâu nhé, ai thèm chờ cái đồ kiêu căng phát cuồng như anh!” Cô có chết cũng sẽ không thừa nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cãi lại: “Người ta là đang khâu mấy thứ quá mải mê nên mới quên mất thời gian.”

“Nói dối!” Anh hừ một tiếng, bàn tay nóng bỏng đột nhiên tiến vào giữa hai chân cô, ngón trỏ thâm nhập vào hoa tâm mềm mại xoay tròn không thôi.

“Ưm......” Dòng điện nóng bừng từ bên dưới lan ra toàn thân, cô trực giác cong người, nôn nóng vặn vẹo, hai tay nắm chặt, hô hấp dồn dập, đôi môi cánh hoa đỏ tươi cất lên tiếng gọi mê hồn: “Thiếu Hoài......”

Anh đắc ý cười, hai tay giữ lấy cô khéo léo đưa đẩy đầu gối, dùng sức tách hai chân ra. Hạ thân dùng sức cuồng đỉnh, dâng trào kiên đĩnh nháy mắt đã thâm nhập vào hoa tâm nhỏ bé, từng chút mạnh mẽ vươn đến chỗ sâu trong.

Cô hé cái miệng nhỏ nhắn dường như không thở nổi, tim đập cuồng dã loạn xạ, mạch máu sôi trào, trong đầu trống rỗng.

Nhâm Thiếu Hoài khẽ kêu lên, như điên như cuồng dùng dục vọng thật lớn hung hăng đâm vào, rút ra, rồi lại đâm vào, lại rút ra.....Độ va chạm càng lúc càng lớn, động tác càng ngày càng mạnh hơn. Từng cái càng lúc càng thâm trầm, từng cái càng lúc càng thêm lực.

Cô cuồng loạn đảo đầu, vong tình yêu kiều rên hết một tiếng lại một tiếng, cặp đùi tuyết trắng dùng sức vòng quanh thắt lưng cường tráng của anh, mười ngón tay thon dài bám chặt vào tấm lưng đang cử động, cảm thấy vô số ngọn lửa trong cơ thể bừng cháy, lan ra......

Đột nhiên, một trận khoái cảm dâng lên, cô hét lên một tiếng, toàn bộ thế giới ầm ầm hóa thành từng mảnh nhỏ.

Cô yếu ớt vô lực ghé vào trong lồng ngực khoẻ mạnh của anh, cả người mềm nhũn, cứ như mặt biển khu vực nhiệt đới hải dương, ấm áp mà điềm tĩnh.

“Thiếu Hoài.” Cô chậm rãi mở miệng, giọng nói mềm mại trải qua kịch liệt hoan ái mà hơi khàn khàn, “Anh gần đây hình như phải xã giao rất nhiều.” Cô không thích những hơi thở hỗn độn tại những bữa tiệc, cho nên ngoại trừ trường hợp quan trọng, nếu không cô đều để một mình anh đi.

“Ừ......” Bàn tay quyến luyến chà xát vỗ về thân thể mịn màng như ngọc của cô, “Gần đây công ty có một dự án lớn, anh phải đi xem phong thanh thế nào, nhân tiện xem có đối thủ nào không để hiểu thực lực của đối phương. Ưu Nhi, anh còn phải bận một thời gian nữa, sau này em mệt thì đi ngủ trước đi, đừng chờ anh.”

“Em đã nói rồi, em là vì nghịch mấy thứ nên mới quên thời gian, không phải đang đợi anh đâu.” Cô nghịch ngợm nhìn anh.

“Mạnh miệng!” Anh khẽ nói, thân thủ mạnh mẽ ôm cô lên giường, nằm luôn bên cạnh cô, một tay đem cô áp vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”

“Vâng.” Ngay lúc anh nghĩ cô ngủ rồi, đang chuẩn bị nhắm mắt lại thì cô đột nhiên nói: “Sáng mai em muốn đến trung tâm văn hóa xem các tác phẩm thêu truyền thống Trung Quốc, giữa trưa thuận đường tìm anh ăn cơm được không?” Cô thấy anh gầy đi không ít, thật đáng thương. Chắc chắn là công việc quá bận nên quên cả ăn cơm rồi. (Vi: biết anh gầy là vì ôm thấy hay là cảm nhận thấy trong lúc…hả chị @@)

“Không được!” Thấy cô kinh ngạc mở mắt ra, anh không kìm được mặt mày hớn hở uy hiếp: “Không cho em ‘thuận đường’, ngày mai em muốn ‘riêng’,‘đặc biệt&r

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương