“Vậy thì con bé sẽ đi theo cô, tôi nuôi không nổi nó.”“Lý Vi Thành, anh không nuôi được con bé, vậy còn tôi thì sao? Lẽ nào tôi phải đưa con bé đến nhà người khác sao? Người ta sẽ nhìn như thế nào đây?”Lý Nghi Uyển ngồi ở bàn làm việc trong phòng, cây bút trong tay chợt dừng lại vì tiếng cãi nhau ở bên ngoài.Cô đã quen với điều đó.“Được rồi, Lý Vi Thành, tôi đã hết sức nhân từ với anh.

Con gái sẽ theo tôi, vậy thì mỗi năm anh cũng nên bỏ ra một ít tiền nuôi dưỡng đi.” Sau một lúc im lặng, Triệu Như Chân thở dài, dường như đã thỏa hiệp.“Này, hai đứa đừng cãi nhau nữa, đều đã là người lớn cả rồi, Uyển Uyển còn đang ở trong phòng đấy.”“Mẹ, bọn con từ lâu đã không thể tiếp tục được nữa.

Nhiều năm qua đều là vì Uyển Uyển cho nên bọn con mới không ly hôn.”“Cũng được, con dẫn Uyển Uyển đi đi.


Đứa con trai của mẹ không tranh giành nữa, lấy được một cô vợ tốt mà không biết trân trọng.

Đi đi.”Mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói yếu ớt của bà nội, tay Lý Nghi Uyển mới dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu liếc về hướng phòng khách, trên mặt không có biểu cảm gì.Ngay từ khi cô sinh ra, gia đình này đã tan vỡ.

Lý Vi Thành và Triệu Như Chân đã cãi nhau gần như suốt một đời.


Mỗi lần đều do người bà lớn tuổi khuyên giải.“Uyển Uyển, thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chúng ta sẽ đi.” Trong khi Lý Nghi Uyển đang thu dọn giấy tờ sách vở thì Triệu Như Chân đẩy cửa phòng của cô và bước vào nói.Lý Nghi Uyển xõa tóc, cúi đầu nhìn ngón tay của mình.

Không phải cô không nỡ rời xa Lý Vi Thành, cô chỉ không nỡ rời xa bà nội.Khi còn nhỏ, Triệu Như Chân và Lý Vi Thành thường xuyên không về nhà, bọn họ rất bận và phải tăng ca, cho nên bọn họ đã đón bà nội từ quê lên đây để chăm sóc Lý Nghi Uyển.

Mới chăm sóc mà đã 16 năm.Trong 16 năm qua, ngoại trừ ngày lễ, bọn họ đều không về nhà, chỉ có bà nội ở bên cạnh cô..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương