Chiếc Nhẫn Đi Lạc
-
Chương 53
“Giám đốc hôm nay lạ ghê, vừa dễ chịu lại vừa ngu ngu”. Đó là suy nghĩ của nhân viên đang chờ thang máy.
– À… lên chứ, tôi bận suy nghĩ một chút. Cản trở mọi người ha.
Vào đến văn phòng mặt anh sáng quá làm anh trợ lý còn phải ngạc nhiên.
– Hôm nay giám đốc có việc gì vui lắm sao?
– Không… không…!!!!
Nhìn thấy cái ống nhòm nhỏ đặt trên bàn khách chỗ anh trợ lý đang ngồi. Minh Hàn vui vẻ cầm lên săm soi.
– Mang ống nhòm theo làm gì thế?
– Ah, cái này của thằng con trai tôi, sáng nay đi học đòi mang theo rồi lại bỏ quên trên xe.
Minh Hàn đưa ống nhòm lên, quay ra khung cửa kính nhìn ra đường.
– Con trai là vậy. Hồi nhỏ tôi cũng mê mấy món này lắm.
Có cái gì đó đập vào mắt anh, không là một người. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Cái người anh tốn bao nhiêu công sức tìm mãi không ra bây giờ ở ngay trước mắt anh, không nhầm đi đâu được. Qua ống nhòm anh có thể nhìn rõ cậu đến từng đuôi mắt, khóe môi…
…Anh quăng ống nhòm, bỏ lại sau lưng lời kêu réo của anh trợ lý chạy thẳng ra thang máy, ra khỏi cửa công ty… băng qua đường bất chấp tiếng còi xe inh ỏi. Lao thẳng lên tầng trên của quán cà phê trước mặt… Trống rỗng… Cái bóng dáng anh nhìn thấy từ văn phòng công ty bên kia đường… không có nơi đáng ra phải có.
– Quý khách cần gì?_ cô tiếp viên hỏi khi thấy bộ dạng kỳ lạ của anh_
– Người ngồi đây… lúc nãy, có một người ngồi ở đây?
– À, anh muốn hỏi vị khách hay ngồi ở đây à, chắc là vừa mới đi… đến giờ anh ấy đi làm thì phải. Ngày nào cũng đi giờ này._ cô tiếp viên nhiệt tình trả lời anh_
Minh Hàn quay trở xuống đường. Anh chạy hết mấy con đường gần đó cũng không thấy gì cả… “Mình không lầm, dứt khoát không lầm. Nhưng sao nhanh như vậy? Lại để mất tung tích em ấy rồi… làm sao đây?”
Anh chợt nhớ cô phục vụ nói “vị khách vẫn ngồi đây”. Vậy có nghĩa là em ấy không phải chỉ ở đó mỗi hôm nay mà đã ở đó nhiều lần rồi. Quay lại quán một lần nữa anh tìm cô phục vụ lúc nãy hỏi cho rõ.
– Phiền cô, tôi muốn biết vị khách hay ngồi đây… cậu ta hay đến đây lắm à?
– Vâng, anh ấy ngồi đây mỗi ngày, uống cà phê, ăn sáng xong mới đi.
– Mỗi ngày? Bao… bao lâu rồi cô?
– Chắc cũng hơi lâu rồi, tôi không để ý lắm.
– Cám ơn. _ Minh Hàn đến ngồi xuống nơi anh đã thấy cậu ngồi_
– Anh có gọi gì không?_ cô phục vụ thấy anh ngồi xuống thì mời_
– Cho tôi cà phê đen.
– Vâng sẽ có ngay.
Minh Hàn ngồi tư lự nhìn xuống đường, anh phát hiện từ chỗ ngồi này có thể nhìn thấy cổng công ty, và dĩ nhiên ai ra vào đều có thể quan sát được hết.
“Em ấy ở đây, nhìn mình mỗi ngày… và cũng nhìn thấy Toàn Hiếu. _Và một điều anh chắc chắn đến đau lòng_ em ấy thấy cả mỗi khi mình và Toàn Hiếu có cử chỉ thân mật. Trời, mình thật là một kẻ khốn nạn…
…..Nếu lúc nãy mình đuổi kịp thì mình làm gì… mình có thể mặt dầy để xin một lần tha thứ không? Còn nếu chỉ để xin lỗi thì có phải quá lâu để xin lỗi rồi không và chắc chắn một điều là em ấy không muốn nghe một lời xin lỗi nên mới tránh mặt mình… ngồi đây chỉ để nhìn mình mỗi ngày thôi ư, vậy có nghĩa em ấy vẫn còn yêu, mình có một cơ hội nào không?”
Sáng nay Minh Hàn đến công ty với chiếc ống nhòm nhỏ gọn trong túi áo. Anh sau khi suy nghĩ kỹ thì không dám đi gặp Anh Kỳ, anh biết rằng anh không đủ tư cách để xin một lời tha thứ, nhưng anh muốn nhìn thấy, muốn xác định rõ có đúng là cậu ấy không…
………..Đến trước cổng công ty anh cố tình đi thật chậm, dừng lại thêm một chút như suy nghĩ gì đó, xem lại chiếc cặp da, xem lại đôi giày… Nhưng anh không đủ can đảm nhìn về phía đó dù chỉ một cái liếc mắt… nếu Anh Kỳ biết anh biết cậu ngồi ở đó, cậu có trốn luôn không, rồi anh sẽ không thể tìm ra cậu nữa.
Khi không còn có thể nấn ná nữa Minh Hàn đi thật nhanh hết sức có thể, vào thang máy, băng qua hành lang, ào vào phòng. Móc vội trong túi cái ống nhòm, anh nhìn sang cái chỗ ngồi trong quán bên kia đường.
Anh Kỳ uống nốt phần còn lại trong ly, cậu nhìn qua phía tòa nhà công ty một lần nữa rồi gọi tính tiền. Minh Hàn nhìn thấy Anh Kỳ xuống cầu thang, ra đến cửa băng qua đường rồi mất hút sau ngõ quẹo…
Minh Hàn buông ống nhòm, vậy là đúng là em ấy, chỉ để nhìn mình mỗi ngày thôi sao… như vậy… không phải sẽ rất đau khổ sao… tại sao phải làm vậy… sao không đến trách móc mình… sao không hận mình… sao không đến mắng nhiếc mình cho nhẹ lòng… Mình trở thành tội nhân rồi… mình là tên khốn.”
Và cứ như vậy Minh Hàn không dám đến gặp Anh Kỳ những ngày sau đó, anh cứ nấn ná ở cửa công ty hết sức có thể rồi đi như chạy vào phòng làm việc chỉ để quan sát Anh Kỳ thanh toán tiền rồi rời đi.
– “Hôm nay không thấy…
….
– “Hôm nay cũng không thấy, có chuyện gì sao”
……
– “ Đã ba ngày rồi không tới… mình thật ngu khi không theo xem em ấy làm việc ở đâu…”
Minh Hàn quăng cái ống nhòm cái cốp vào cửa, lòng anh nóng như lửa đốt…
– “Tại sao không tới nữa… bận chăng, hay bệnh… em ấy hay bệnh… mỗi lần bệnh thường rất yếu không ra ngoài được… hay có chuyện gì không hay…”
Minh Hàn cứ chốc chốc lại nhìn sang bên kia, cứ như Anh Kỳ có thể đến bất cứ lúc nào chứ không phải chỉ buổi sáng trước giờ đi làm…
…Hôm nay trời mưa lớn làm ai cũng lười ra khỏi nhà. Bước xuống xe, Toàn Hiếu ôm chặt vai anh định hôn, nhưng không hiểu sao Minh Hàn lại đẩy ra… anh giật mình với hành động vừa rồi của mình, anh chống chế…
– Em vào xe nhanh đi, mưa ướt hết bây giờ.
– Anh không sao chứ?
– Không sao, mưa lớn lắm, em vào xe đi.
Xe chở Toàn Hiếu vừa lăn bánh, Minh Hàn đã chạy lên văn phòng. Anh lập tức nhìn sang bên kia…
– “May quá không có, em ấy không nhìn thấy…”_Minh Hàn thở ra nhẹ nhõm_
Mưa lớn quá, con đường như sắp sửa ngập. Đây đó vài khách bộ hành chạy vội vào các mái hiên. Anh nhìn một vòng… bóng ai quen thuộc vừa bước vào quán đối diện. Anh giữ nguyên tầm nhìn mà tim đập không ngừng…
– “Bỏ cái dù xuống đi”…
Minh Hàn thúc giục, nhưng người khách như muốn trở ra. Cái dù ngóc lên, có vẻ người khách đang án định mức lượng mưa để quyết định xem nên vào hay ra…
– “Hạ dù xuống đi”… _Minh Hàn vẫn giục_…
– ”Vào quán đi..” …….._tay anh bắt đầu run theo từng cử chỉ của vị khách đó_
Có vẻ như vị khách đó quyết định ở lại. Bước hẳn vào quán anh ta mới hạ dù… Trớt quớt… chẳng thể nhìn được đó có đúng Anh Kỳ không. Lập tức ống ngắm được đưa lên tầng trên, nơi Anh Kỳ vẫn ngồi…
– “Tốt, chỗ vẫn trống”….
…và anh chờ đợi người sẽ xuất hiện ở nơi đó…
…….và anh cười….
– “Đúng em ấy rồi, em ấy trở lại rồi …_ không sứt mẻ gì hết_
Bên kia Anh Kỳ hắt xì liên tục, cậu lấy khăn lau mũi.
– “Em ấy lạnh rồi”…
Bỗng anh chợt lạnh gáy
– “Em ấy từ bên này đường băng qua, vậy em ấy có thấy… có thấy Toàn Hiếu không..”
Minh Hàn buông ống nhòm..
– “Em ấy đến thì làm gì, mình mừng như vậy nhưng để làm gì? Đến ngồi đó, chứng tỏ em ấy vẫn không quên mình, vậy chẳng phải em ấy sẽ đau khổ hơn sao. Còn mình chỉ khi Toàn Hiếu dối trá mình mới nghĩ tới em ấy. Nếu Toàn Hiếu không dối trá, mình có bỏ Toàn Hiếu để đến với em ấy không. Mình không đủ tư cách đi xin sự tha thứ.”
Sáng nay mưa dai và Anh Kỳ ngồi lại lâu hơn. Cậu không biết bên kia, sau lớp cửa kiếng, có người vẫn theo dõi cậu mãi. Cậu hắt hơi, xì mũi cũng làm người ấy đứng lên ngồi xuống.
Anh Kỳ loay hoay với gói khăn giấy vừa rơi xuống đất…
– “Coi chừng cái ly”_Minh Hàn lo lắng bên này_
Bên kia…OẠCH….cái ly lăn lông lốc trên bàn, đổ nước tùm lum….Anh Kỳ chụp vội cái ly… tay áo thấm ướt…
– “Trời ơi!!!! nhấc tay lên, ướt hết bây giờ”_Bên này, Minh Hàn rối rít_
Bên kia, Anh Kỳ phát hiện tay áo đang bị ướt, vội giật tay lại, hất đổ bình hoa trên bàn đánh… CẠCH…..
– “ Ôi trời!!!!!!!”_Minh Hàn vò đầu mình_
Minh Hàn vất cái ống nhòm đi ra cửa, xuống lầu. Anh che đầu băng qua đường, chạy thẳng lên cầu thang.
… Anh Kỳ đã thôi, không còn lôi thôi với những thứ trên bàn. Có vẻ như phục vụ đã giúp cậu dọn dẹp mọi thứ đâu vào đấy. Minh Hàn bước từng bước chậm đến gần chiếc bàn Anh Kỳ đang ngồi. Cậu không chú ý, cậu đang xăn xăn hai tay áo mình lên….
…..Minh Hàn dừng lại một lát, như chờ xem Anh Kỳ có phát hiện ra anh không…. Không, cậu chàng chẳng buồn để ý đến phía này. Xăn tay áo gọn gàng xong, cậu lại đưa ánh mắt bâng quơ nhìn sang bên kia đường….
– Bên đó có gì mà em nhìn dữ vậy?_ Minh Hàn giọng thật nhẹ như sợ thổi bay mất thứ gì quý giá lắm_
Anh Kỳ giật bắn người, tròn mắt nhìn Minh Hàn đang đứng cạnh mình rồi quay nhìn bên kia đường rồi lại quay nhìn anh… không thốt nổi lời nào.
– Anh ngồi đây được chứ?
Không đợi trả lời, Minh Hàn ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện. Anh nhìn thấy hai tay Anh Kỳ đang bấu chặt vào nhau, ánh mắt nhìn lảng sang chỗ khác…
– Nếu em thấy khó chịu anh sẽ đi, nhưng anh muốn biết, mấy ngày nay em không tới có phải em bị bệnh không?
Một lần nữa anh lại làm Anh Kỳ kinh ngạc đến phải căng tròn mắt nhìn anh.
– Anh…anh…anh biết… em… ở đây… ?
– Biết.
– Không…không… làm phiền anh chứ?
– Không cần nói vậy, _Minh Hàn nghe tim mình nhói đau_ anh mới là kẻ làm phiền em. Anh mới là người phải xin lỗi…
– Anh có lỗi gì đâu, có gì phải xin lỗi._ giọng Anh Kỳ cứ lí nhí trong miệng như cậu không còn hơi sức đâu để nói chuyện nữa._
– Em bệnh phải không. Trời như vầy sao còn đến đây, muốn bệnh nặng thêm hả?
Minh Hàn đưa tay sờ trán cậu, Anh Kỳ vội né tránh làm Minh Hàn phải ngượng nghịu rụt tay lại..
– Anh không nên, anh xin lỗi… em bệnh nặng không?
– Anh không cần để ý, em không sao.
Minh Hàn trong lòng như lửa đốt. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại chạy tuốt qua đây trong khi mấy hôm trước anh chẳng thể bước nổi. Dù biết người anh tìm kiếm đang ở ngay trước mắt… Qua rồi, anh lại chẳng biết làm gì, nói gì với Anh Kỳ. Nhưng đứng lên để về thì anh lại không muốn…
– Anh biết em ngồi ở đây từ khi nào?_ Anh Kỳ lên tiếng hỏi_
– Từ nửa tháng trước.
– Em không có ý định làm phiền anh…
– Đã bảo em không cần nói vậy. Thực ra anh muốn gặp em… anh muốn xin lỗi chuyện…
– Em không muốn nghe đâu, nếu anh không thấy phiền thì xin anh cứ xem như không biết. Không cần nói thêm gì đâu…
– Vậy anh hỏi chuyện khác được không?
Anh Kỳ do dự một lát rồi khẽ gật đầu…
– Tại sao hôm đó không chờ anh, anh đã quay lại tìm em.
– Đã bảo em không muốn nghe…
– Anh đã tìm em suốt từ đó đến nay… _ Minh Hàn cắt ngang_ nhưng không thể tìm được. Thực ra em đã đi đâu.
– Tìm em làm gì…?
… Minh Hàn im lặng không thể trả lời nổi. Phải, anh tìm Anh Kỳ làm gì. Anh có thể nói với Anh Kỳ rằng anh sẽ quay lại với cậu ấy không, hay chỉ những lời xin lỗi sáo rỗng, những lời chia tay làm cho cậu ấy đau lòng mà chỉ cốt nhẹ lòng cho mỗi mình anh.
– Không cần làm bộ mặt như vậy. Em không ở lại đó chờ anh vì em biết anh muốn nói gì…và…và..những gì anh muốn nói thì em không muốn nghe, nên em đã không chờ.
– Em biết anh muốn nói gì sao?
– Sao lại không? Em chỉ là kẻ ăn vụn chút tình yêu của người khác… vật phải trả về cho cố chủ..chỉ là…
– Là sao?
– Là do có chút không cam lòng, nên hôm đó em làm hơi quá. Em chỉ muốn cố lần cuối xem mình có chút may mắn nào không thôi…_ Anh Kỳ nói nghe trơn tru nhưng sao buồn thăm thẳm_
Mình Hàn nghe như ai xát muối vào lòng mình…
– Em không trách anh à. Là anh đã bắt đầu mọi chuyện trước…
– Nếu anh yêu người khác em sẽ trách, nhưng đó lại là Toàn Hiếu người anh yêu còn hơn chính bản thân anh… Nếu xa anh ta, chẳng phải anh sẽ rất đau khổ sao. Em đã chứng kiến tình cảm của anh dành cho anh ấy bao nhiêu năm trời… em sao trách nổi… chỉ cần anh vui là được rồi.
– Nhưng mà anh thực sự rất ….áy náy…._ Minh Hàn không biết dùng từ gì diễn tả mình lúc này._
– Anh đâu có yêu em, vì em theo nà quá nên anh xiêu lòng thôi mà. Biết anh không yêu em mà vẫn theo anh là lỗi của em, đừng làm em thêm xấu hổ…
Không hiểu sao khi nghe chính miệng Anh Kỳ nói rằng cậu ấy biết anh không yêu cậu ấy tim anh rát buốt… Bấy lâu nay, dù hai người sát cánh bên nhau, cùng chịu đựng cực khổ nhưng rất vui. Anh đã từng không biết anh có yêu không nhưng anh biết mình rất thích khoảng thời gian đó. Trong khi anh nghĩ rằng anh đáp lại tình yêu của Anh Kỳ và làm cho cậu ấy hạnh phúc, thì thật ra Anh Kỳ vẫn biết anh chỉ thương hại cậu ấy… Như vậy thì rất đau khổ. Yêu, nhưng biết trái tim người mình yêu ở một nơi khác… tình cảnh đó anh đã trải qua… và anh không thể mở miệng, dù để nói một lời xin tha thứ… anh không đáng được tha thứ.
– Sao lại nghĩ mình ăn vụn tình yêu của người khác_ Minh Hàn nói mà giọng anh lạc đi_ Đúng là anh đã đối xử không tốt với em nhưng trong khoảng thời gian chúng ta quen nhau…
– Ở bờ sông, em biết anh đã gặp Toàn Hiếu lúc em chạy đi mua món quà kỷ niệm của chúng ta. Em đã nhìn thấy Toàn Hiếu khóc lóc với anh như thế nào…
– Em nhìn thấy…tại sao…tại sao…?
– Tại sao em không nói phải không?…vì em tiếc. Em vừa mới chạm vào hạnh phúc mà nó lại bay nhanh quá. Em chờ anh nói ra để em dễ rút lui hơn, nhưng anh đã không nói gì… nên em hy vọng… hy vọng theo thời gian, anh có cảm tình với em… hay nếu không có thì em cũng tranh thủ thời gian đó, hưởng tình yêu của anh một chút… dù biết anh mỗi ngày đều bị giằng xé giữa em và Toàn Hiếu, em vẫn im lặng. Anh bây giờ đã thấy em còn tốt không, còn đáng thương không?
– EM!!!!!!!!!
Minh Hàn đứng lên đi thẳng một mạch về lại văn phòng. Anh gần như ngợp thở vì những gì anh vừa nghe Anh kỳ nói. Chuyện gì thế này, mình không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. Mình đáng thương hay Anh Kỳ đáng thương. Ai mới là người có lỗi, ai mới là người đáng bị trách móc.
Ba ngày liền, Minh Hàn ngồi chờ ở cái bàn nơi Anh Kỳ vẫn ngồi nhưng người không thấy tới. Hôm đó vì quá sốc với những gì Anh Kỳ nói anh đã đi thẳng một mạch mà không hỏi gì đến việc Anh Kỳ ở đâu, làm gì để bây giờ anh chỉ biết ngồi chờ trong vô vọng…
– À… lên chứ, tôi bận suy nghĩ một chút. Cản trở mọi người ha.
Vào đến văn phòng mặt anh sáng quá làm anh trợ lý còn phải ngạc nhiên.
– Hôm nay giám đốc có việc gì vui lắm sao?
– Không… không…!!!!
Nhìn thấy cái ống nhòm nhỏ đặt trên bàn khách chỗ anh trợ lý đang ngồi. Minh Hàn vui vẻ cầm lên săm soi.
– Mang ống nhòm theo làm gì thế?
– Ah, cái này của thằng con trai tôi, sáng nay đi học đòi mang theo rồi lại bỏ quên trên xe.
Minh Hàn đưa ống nhòm lên, quay ra khung cửa kính nhìn ra đường.
– Con trai là vậy. Hồi nhỏ tôi cũng mê mấy món này lắm.
Có cái gì đó đập vào mắt anh, không là một người. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Cái người anh tốn bao nhiêu công sức tìm mãi không ra bây giờ ở ngay trước mắt anh, không nhầm đi đâu được. Qua ống nhòm anh có thể nhìn rõ cậu đến từng đuôi mắt, khóe môi…
…Anh quăng ống nhòm, bỏ lại sau lưng lời kêu réo của anh trợ lý chạy thẳng ra thang máy, ra khỏi cửa công ty… băng qua đường bất chấp tiếng còi xe inh ỏi. Lao thẳng lên tầng trên của quán cà phê trước mặt… Trống rỗng… Cái bóng dáng anh nhìn thấy từ văn phòng công ty bên kia đường… không có nơi đáng ra phải có.
– Quý khách cần gì?_ cô tiếp viên hỏi khi thấy bộ dạng kỳ lạ của anh_
– Người ngồi đây… lúc nãy, có một người ngồi ở đây?
– À, anh muốn hỏi vị khách hay ngồi ở đây à, chắc là vừa mới đi… đến giờ anh ấy đi làm thì phải. Ngày nào cũng đi giờ này._ cô tiếp viên nhiệt tình trả lời anh_
Minh Hàn quay trở xuống đường. Anh chạy hết mấy con đường gần đó cũng không thấy gì cả… “Mình không lầm, dứt khoát không lầm. Nhưng sao nhanh như vậy? Lại để mất tung tích em ấy rồi… làm sao đây?”
Anh chợt nhớ cô phục vụ nói “vị khách vẫn ngồi đây”. Vậy có nghĩa là em ấy không phải chỉ ở đó mỗi hôm nay mà đã ở đó nhiều lần rồi. Quay lại quán một lần nữa anh tìm cô phục vụ lúc nãy hỏi cho rõ.
– Phiền cô, tôi muốn biết vị khách hay ngồi đây… cậu ta hay đến đây lắm à?
– Vâng, anh ấy ngồi đây mỗi ngày, uống cà phê, ăn sáng xong mới đi.
– Mỗi ngày? Bao… bao lâu rồi cô?
– Chắc cũng hơi lâu rồi, tôi không để ý lắm.
– Cám ơn. _ Minh Hàn đến ngồi xuống nơi anh đã thấy cậu ngồi_
– Anh có gọi gì không?_ cô phục vụ thấy anh ngồi xuống thì mời_
– Cho tôi cà phê đen.
– Vâng sẽ có ngay.
Minh Hàn ngồi tư lự nhìn xuống đường, anh phát hiện từ chỗ ngồi này có thể nhìn thấy cổng công ty, và dĩ nhiên ai ra vào đều có thể quan sát được hết.
“Em ấy ở đây, nhìn mình mỗi ngày… và cũng nhìn thấy Toàn Hiếu. _Và một điều anh chắc chắn đến đau lòng_ em ấy thấy cả mỗi khi mình và Toàn Hiếu có cử chỉ thân mật. Trời, mình thật là một kẻ khốn nạn…
…..Nếu lúc nãy mình đuổi kịp thì mình làm gì… mình có thể mặt dầy để xin một lần tha thứ không? Còn nếu chỉ để xin lỗi thì có phải quá lâu để xin lỗi rồi không và chắc chắn một điều là em ấy không muốn nghe một lời xin lỗi nên mới tránh mặt mình… ngồi đây chỉ để nhìn mình mỗi ngày thôi ư, vậy có nghĩa em ấy vẫn còn yêu, mình có một cơ hội nào không?”
Sáng nay Minh Hàn đến công ty với chiếc ống nhòm nhỏ gọn trong túi áo. Anh sau khi suy nghĩ kỹ thì không dám đi gặp Anh Kỳ, anh biết rằng anh không đủ tư cách để xin một lời tha thứ, nhưng anh muốn nhìn thấy, muốn xác định rõ có đúng là cậu ấy không…
………..Đến trước cổng công ty anh cố tình đi thật chậm, dừng lại thêm một chút như suy nghĩ gì đó, xem lại chiếc cặp da, xem lại đôi giày… Nhưng anh không đủ can đảm nhìn về phía đó dù chỉ một cái liếc mắt… nếu Anh Kỳ biết anh biết cậu ngồi ở đó, cậu có trốn luôn không, rồi anh sẽ không thể tìm ra cậu nữa.
Khi không còn có thể nấn ná nữa Minh Hàn đi thật nhanh hết sức có thể, vào thang máy, băng qua hành lang, ào vào phòng. Móc vội trong túi cái ống nhòm, anh nhìn sang cái chỗ ngồi trong quán bên kia đường.
Anh Kỳ uống nốt phần còn lại trong ly, cậu nhìn qua phía tòa nhà công ty một lần nữa rồi gọi tính tiền. Minh Hàn nhìn thấy Anh Kỳ xuống cầu thang, ra đến cửa băng qua đường rồi mất hút sau ngõ quẹo…
Minh Hàn buông ống nhòm, vậy là đúng là em ấy, chỉ để nhìn mình mỗi ngày thôi sao… như vậy… không phải sẽ rất đau khổ sao… tại sao phải làm vậy… sao không đến trách móc mình… sao không hận mình… sao không đến mắng nhiếc mình cho nhẹ lòng… Mình trở thành tội nhân rồi… mình là tên khốn.”
Và cứ như vậy Minh Hàn không dám đến gặp Anh Kỳ những ngày sau đó, anh cứ nấn ná ở cửa công ty hết sức có thể rồi đi như chạy vào phòng làm việc chỉ để quan sát Anh Kỳ thanh toán tiền rồi rời đi.
– “Hôm nay không thấy…
….
– “Hôm nay cũng không thấy, có chuyện gì sao”
……
– “ Đã ba ngày rồi không tới… mình thật ngu khi không theo xem em ấy làm việc ở đâu…”
Minh Hàn quăng cái ống nhòm cái cốp vào cửa, lòng anh nóng như lửa đốt…
– “Tại sao không tới nữa… bận chăng, hay bệnh… em ấy hay bệnh… mỗi lần bệnh thường rất yếu không ra ngoài được… hay có chuyện gì không hay…”
Minh Hàn cứ chốc chốc lại nhìn sang bên kia, cứ như Anh Kỳ có thể đến bất cứ lúc nào chứ không phải chỉ buổi sáng trước giờ đi làm…
…Hôm nay trời mưa lớn làm ai cũng lười ra khỏi nhà. Bước xuống xe, Toàn Hiếu ôm chặt vai anh định hôn, nhưng không hiểu sao Minh Hàn lại đẩy ra… anh giật mình với hành động vừa rồi của mình, anh chống chế…
– Em vào xe nhanh đi, mưa ướt hết bây giờ.
– Anh không sao chứ?
– Không sao, mưa lớn lắm, em vào xe đi.
Xe chở Toàn Hiếu vừa lăn bánh, Minh Hàn đã chạy lên văn phòng. Anh lập tức nhìn sang bên kia…
– “May quá không có, em ấy không nhìn thấy…”_Minh Hàn thở ra nhẹ nhõm_
Mưa lớn quá, con đường như sắp sửa ngập. Đây đó vài khách bộ hành chạy vội vào các mái hiên. Anh nhìn một vòng… bóng ai quen thuộc vừa bước vào quán đối diện. Anh giữ nguyên tầm nhìn mà tim đập không ngừng…
– “Bỏ cái dù xuống đi”…
Minh Hàn thúc giục, nhưng người khách như muốn trở ra. Cái dù ngóc lên, có vẻ người khách đang án định mức lượng mưa để quyết định xem nên vào hay ra…
– “Hạ dù xuống đi”… _Minh Hàn vẫn giục_…
– ”Vào quán đi..” …….._tay anh bắt đầu run theo từng cử chỉ của vị khách đó_
Có vẻ như vị khách đó quyết định ở lại. Bước hẳn vào quán anh ta mới hạ dù… Trớt quớt… chẳng thể nhìn được đó có đúng Anh Kỳ không. Lập tức ống ngắm được đưa lên tầng trên, nơi Anh Kỳ vẫn ngồi…
– “Tốt, chỗ vẫn trống”….
…và anh chờ đợi người sẽ xuất hiện ở nơi đó…
…….và anh cười….
– “Đúng em ấy rồi, em ấy trở lại rồi …_ không sứt mẻ gì hết_
Bên kia Anh Kỳ hắt xì liên tục, cậu lấy khăn lau mũi.
– “Em ấy lạnh rồi”…
Bỗng anh chợt lạnh gáy
– “Em ấy từ bên này đường băng qua, vậy em ấy có thấy… có thấy Toàn Hiếu không..”
Minh Hàn buông ống nhòm..
– “Em ấy đến thì làm gì, mình mừng như vậy nhưng để làm gì? Đến ngồi đó, chứng tỏ em ấy vẫn không quên mình, vậy chẳng phải em ấy sẽ đau khổ hơn sao. Còn mình chỉ khi Toàn Hiếu dối trá mình mới nghĩ tới em ấy. Nếu Toàn Hiếu không dối trá, mình có bỏ Toàn Hiếu để đến với em ấy không. Mình không đủ tư cách đi xin sự tha thứ.”
Sáng nay mưa dai và Anh Kỳ ngồi lại lâu hơn. Cậu không biết bên kia, sau lớp cửa kiếng, có người vẫn theo dõi cậu mãi. Cậu hắt hơi, xì mũi cũng làm người ấy đứng lên ngồi xuống.
Anh Kỳ loay hoay với gói khăn giấy vừa rơi xuống đất…
– “Coi chừng cái ly”_Minh Hàn lo lắng bên này_
Bên kia…OẠCH….cái ly lăn lông lốc trên bàn, đổ nước tùm lum….Anh Kỳ chụp vội cái ly… tay áo thấm ướt…
– “Trời ơi!!!! nhấc tay lên, ướt hết bây giờ”_Bên này, Minh Hàn rối rít_
Bên kia, Anh Kỳ phát hiện tay áo đang bị ướt, vội giật tay lại, hất đổ bình hoa trên bàn đánh… CẠCH…..
– “ Ôi trời!!!!!!!”_Minh Hàn vò đầu mình_
Minh Hàn vất cái ống nhòm đi ra cửa, xuống lầu. Anh che đầu băng qua đường, chạy thẳng lên cầu thang.
… Anh Kỳ đã thôi, không còn lôi thôi với những thứ trên bàn. Có vẻ như phục vụ đã giúp cậu dọn dẹp mọi thứ đâu vào đấy. Minh Hàn bước từng bước chậm đến gần chiếc bàn Anh Kỳ đang ngồi. Cậu không chú ý, cậu đang xăn xăn hai tay áo mình lên….
…..Minh Hàn dừng lại một lát, như chờ xem Anh Kỳ có phát hiện ra anh không…. Không, cậu chàng chẳng buồn để ý đến phía này. Xăn tay áo gọn gàng xong, cậu lại đưa ánh mắt bâng quơ nhìn sang bên kia đường….
– Bên đó có gì mà em nhìn dữ vậy?_ Minh Hàn giọng thật nhẹ như sợ thổi bay mất thứ gì quý giá lắm_
Anh Kỳ giật bắn người, tròn mắt nhìn Minh Hàn đang đứng cạnh mình rồi quay nhìn bên kia đường rồi lại quay nhìn anh… không thốt nổi lời nào.
– Anh ngồi đây được chứ?
Không đợi trả lời, Minh Hàn ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện. Anh nhìn thấy hai tay Anh Kỳ đang bấu chặt vào nhau, ánh mắt nhìn lảng sang chỗ khác…
– Nếu em thấy khó chịu anh sẽ đi, nhưng anh muốn biết, mấy ngày nay em không tới có phải em bị bệnh không?
Một lần nữa anh lại làm Anh Kỳ kinh ngạc đến phải căng tròn mắt nhìn anh.
– Anh…anh…anh biết… em… ở đây… ?
– Biết.
– Không…không… làm phiền anh chứ?
– Không cần nói vậy, _Minh Hàn nghe tim mình nhói đau_ anh mới là kẻ làm phiền em. Anh mới là người phải xin lỗi…
– Anh có lỗi gì đâu, có gì phải xin lỗi._ giọng Anh Kỳ cứ lí nhí trong miệng như cậu không còn hơi sức đâu để nói chuyện nữa._
– Em bệnh phải không. Trời như vầy sao còn đến đây, muốn bệnh nặng thêm hả?
Minh Hàn đưa tay sờ trán cậu, Anh Kỳ vội né tránh làm Minh Hàn phải ngượng nghịu rụt tay lại..
– Anh không nên, anh xin lỗi… em bệnh nặng không?
– Anh không cần để ý, em không sao.
Minh Hàn trong lòng như lửa đốt. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại chạy tuốt qua đây trong khi mấy hôm trước anh chẳng thể bước nổi. Dù biết người anh tìm kiếm đang ở ngay trước mắt… Qua rồi, anh lại chẳng biết làm gì, nói gì với Anh Kỳ. Nhưng đứng lên để về thì anh lại không muốn…
– Anh biết em ngồi ở đây từ khi nào?_ Anh Kỳ lên tiếng hỏi_
– Từ nửa tháng trước.
– Em không có ý định làm phiền anh…
– Đã bảo em không cần nói vậy. Thực ra anh muốn gặp em… anh muốn xin lỗi chuyện…
– Em không muốn nghe đâu, nếu anh không thấy phiền thì xin anh cứ xem như không biết. Không cần nói thêm gì đâu…
– Vậy anh hỏi chuyện khác được không?
Anh Kỳ do dự một lát rồi khẽ gật đầu…
– Tại sao hôm đó không chờ anh, anh đã quay lại tìm em.
– Đã bảo em không muốn nghe…
– Anh đã tìm em suốt từ đó đến nay… _ Minh Hàn cắt ngang_ nhưng không thể tìm được. Thực ra em đã đi đâu.
– Tìm em làm gì…?
… Minh Hàn im lặng không thể trả lời nổi. Phải, anh tìm Anh Kỳ làm gì. Anh có thể nói với Anh Kỳ rằng anh sẽ quay lại với cậu ấy không, hay chỉ những lời xin lỗi sáo rỗng, những lời chia tay làm cho cậu ấy đau lòng mà chỉ cốt nhẹ lòng cho mỗi mình anh.
– Không cần làm bộ mặt như vậy. Em không ở lại đó chờ anh vì em biết anh muốn nói gì…và…và..những gì anh muốn nói thì em không muốn nghe, nên em đã không chờ.
– Em biết anh muốn nói gì sao?
– Sao lại không? Em chỉ là kẻ ăn vụn chút tình yêu của người khác… vật phải trả về cho cố chủ..chỉ là…
– Là sao?
– Là do có chút không cam lòng, nên hôm đó em làm hơi quá. Em chỉ muốn cố lần cuối xem mình có chút may mắn nào không thôi…_ Anh Kỳ nói nghe trơn tru nhưng sao buồn thăm thẳm_
Mình Hàn nghe như ai xát muối vào lòng mình…
– Em không trách anh à. Là anh đã bắt đầu mọi chuyện trước…
– Nếu anh yêu người khác em sẽ trách, nhưng đó lại là Toàn Hiếu người anh yêu còn hơn chính bản thân anh… Nếu xa anh ta, chẳng phải anh sẽ rất đau khổ sao. Em đã chứng kiến tình cảm của anh dành cho anh ấy bao nhiêu năm trời… em sao trách nổi… chỉ cần anh vui là được rồi.
– Nhưng mà anh thực sự rất ….áy náy…._ Minh Hàn không biết dùng từ gì diễn tả mình lúc này._
– Anh đâu có yêu em, vì em theo nà quá nên anh xiêu lòng thôi mà. Biết anh không yêu em mà vẫn theo anh là lỗi của em, đừng làm em thêm xấu hổ…
Không hiểu sao khi nghe chính miệng Anh Kỳ nói rằng cậu ấy biết anh không yêu cậu ấy tim anh rát buốt… Bấy lâu nay, dù hai người sát cánh bên nhau, cùng chịu đựng cực khổ nhưng rất vui. Anh đã từng không biết anh có yêu không nhưng anh biết mình rất thích khoảng thời gian đó. Trong khi anh nghĩ rằng anh đáp lại tình yêu của Anh Kỳ và làm cho cậu ấy hạnh phúc, thì thật ra Anh Kỳ vẫn biết anh chỉ thương hại cậu ấy… Như vậy thì rất đau khổ. Yêu, nhưng biết trái tim người mình yêu ở một nơi khác… tình cảnh đó anh đã trải qua… và anh không thể mở miệng, dù để nói một lời xin tha thứ… anh không đáng được tha thứ.
– Sao lại nghĩ mình ăn vụn tình yêu của người khác_ Minh Hàn nói mà giọng anh lạc đi_ Đúng là anh đã đối xử không tốt với em nhưng trong khoảng thời gian chúng ta quen nhau…
– Ở bờ sông, em biết anh đã gặp Toàn Hiếu lúc em chạy đi mua món quà kỷ niệm của chúng ta. Em đã nhìn thấy Toàn Hiếu khóc lóc với anh như thế nào…
– Em nhìn thấy…tại sao…tại sao…?
– Tại sao em không nói phải không?…vì em tiếc. Em vừa mới chạm vào hạnh phúc mà nó lại bay nhanh quá. Em chờ anh nói ra để em dễ rút lui hơn, nhưng anh đã không nói gì… nên em hy vọng… hy vọng theo thời gian, anh có cảm tình với em… hay nếu không có thì em cũng tranh thủ thời gian đó, hưởng tình yêu của anh một chút… dù biết anh mỗi ngày đều bị giằng xé giữa em và Toàn Hiếu, em vẫn im lặng. Anh bây giờ đã thấy em còn tốt không, còn đáng thương không?
– EM!!!!!!!!!
Minh Hàn đứng lên đi thẳng một mạch về lại văn phòng. Anh gần như ngợp thở vì những gì anh vừa nghe Anh kỳ nói. Chuyện gì thế này, mình không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. Mình đáng thương hay Anh Kỳ đáng thương. Ai mới là người có lỗi, ai mới là người đáng bị trách móc.
Ba ngày liền, Minh Hàn ngồi chờ ở cái bàn nơi Anh Kỳ vẫn ngồi nhưng người không thấy tới. Hôm đó vì quá sốc với những gì Anh Kỳ nói anh đã đi thẳng một mạch mà không hỏi gì đến việc Anh Kỳ ở đâu, làm gì để bây giờ anh chỉ biết ngồi chờ trong vô vọng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook