Chiếc Nhẫn Đi Lạc
-
Chương 31
– Chị dâu tương lai mà…
Nghe thằng con trai thứ bà nói sao bà nghe như có gì đó buồn buồn mà bà không kịp nghĩ là chuyện gì, bà bận suy nghĩ làm sao để có ít gạo nấu cho chồng bà chén cháo. Trước khi đi bà cũng không quên dặn thằng Sơn
_ Đừng để anh hai mày biết đó nha, bửa nay nó chạy vạy đủ thứ nó cực lắm rồi đừng để nó lo thêm nửa, về nhà rồi thì mọi chuyện để mẹ lo”..
Đứng sau nhà Tùng nghe hết mọi chuyện…vậy là nhà cậu bây giờ đang lâm vào cảnh khó khăn khác…nhưng số tiền thừa từ bệnh viện hôm trước cậu mang trả bớt cho tụi cho vay rồi….
….cậu bỏ ra sau vườn nhà đi loanh quanh xem có gì hái vào được không…nhưng về nhà thì cậu đành thua mẹ cậu thật. Trời trưa bà đã lo cho cả nhà bửa cơm tươm tất…
Buổi chiếu bà biểu cậu theo bà qua nhà bác hai cám ơn chuyện đã chăm sóc hai đứa út nhà cậu trong khi cả nhà gặp khó khăn..
Qua nhà bác hai gặp ngay con Nhàn trong sân, con nhỏ chào mẹ cậu nhưng không thèm nhìn cậu lấy một cái dường như nó có vẻ ghét cậu. Chắc là nó cũng không thích chuyện hai nhà kết thông gia kiểu cổ điển này.
Bác hai đang nằm hóng gió trên chiếc võng treo bên hiên nhà, thấy mẹ con cậu qua bác lật đật ngồi dậy gọi con Nhàn mang trà lên.
– Không sao đâu mà, anh Hai để tui tự nhiên.
Với tay rót hai ly nước mời hai mẹ con cậu, bác Hai hỏi thăm cha cậu.
– Anh khỏe rồi ha chị, tui nghe tụi nhỏ nói anh về sáng nay, nhưng chưa qua thăm…tui tính để anh nghỉ khỏe sau khi đi đường xa về cái, rồi qua nói chuyện cho nó đã. Mấy bửa tôi tính lên thăm ảnh ở bệnh viện mà thằng Sơn nó không cho lên, nó nói lên cũng không vô thăm được mà đường lại xa..
Bác hai nói, một thôi một hồi như phân bua chuyện bác không lên thăm ông xui tương lai được nên mẹ cậu trấn an bác
– Nó nói phải đó anh, cả mấy mẹ con tui ngồi ở ngoài hoài chứ có vô chăm gì được đâu, thôi mấy cô y tá cứ tự làm tự tiêm thuốc gì đó tụi tui cũng vô thăm có giờ hà.
Nghe nói vậy bác hai có vẻ cũng bớt áy náy, bác hớp ly trà rồi lại hỏi.
– Anh mới về mà chị với thằng Tùng có chuyện gì không mà ghé qua tui sớm vậy?
– Tui nghe thằng Sơn nói hai đứa nhỏ ở nhà nhờ vả anh hết trơn, thiệt tui áy náy quá chỉ biết qua nói tiếng cám ơn chứ cũng không biết phải cám ơn sao cho xứng.
– Trời! tưởng chuyện gì chứ chuyện vậy mà chị cũng lật đật qua đây nửa. Chuyện tụi nó thêm chén cơn đôi đũa có tốn bao nhiêu.
– Đâu có nói vậy được, anh giúp đỡ…
– Chị nói vậy mai mốt con Nhàn nhà tui về làm dâu chị thì sẽ phiền chị dài dài sao. Cứ để con dâu tương lai nó phụ một tay coi như thực tập vậy mà…ha..ha..ha.
Má cậu thì cười theo nhưng mặt méo xẹo, mặt cậu cũng méo xẹo theo….Bác hai coi bộ không bỏ qua cái vụ cưới hỏi này trong khi cậu thì…
Nói thêm vài chuyện mẹ con cậu cũng cám ơn rồi về…trên đường đi bà cứ chép miệng hoài….
– Tùng à, hay con gật đầu ưng đi con, nhà bác hai cũng tốt mà.
– Mẹ à vậy khó cho con lắm…mà cũng tội con gái người ta…con có yêu ái gì đâu.
– Con có người yêu rồi phải không.
– Có gì đâu.
Trên con đường quê uốn quanh các bụi tre dẫn từ nhà bác hai về gió chiều hiu hiu thổi hai mẹ con cứ im lặng bước. Cậu biết mẹ cậu thấy bác Hai có tình có nghĩa, nhà lại đàng hoàn nên mẹ cậu cũng thấy khó mà từ chối trong khi cha cậu đã nhận lời làm xui gia với người ta rồi.
Còn cậu thì cũng dở khóc dở cười, người yêu…cậu làm gì có. Nhưng giờ mọi thứ cậu có cậu bán hết rồi chẳng biết tuần sau lên lại thành phố anh giao cho cậu công việc gì nửa đây…bây giờ cậu như kẻ hầu, như thú vui của người ta chứ có chút tự do nào đâu…lấy vợ dễ gì anh để yên không chừng mọi chuyện lại đến tai cha cậu thì cậu có nước đi nhảy sông….
…ông mà biết công việc cậu đang làm việc như một thằng điếm thì ông có nước mà đột tử. Mà cậu thấy mình ngày càng giống mấy cô gái bán hoa, bán thân xác cho người ta vui chứ không có chút tình cảm nào….
….mà sao anh tàn nhẫn với cậu như vậy. Anh đối với cậu như loại trai bao rẻ tiền vậy thích thì gọi tới giải khuây, không thích thì bảo cậu đừng xớ rớ trước mặt…
…mỗi khi anh ôm ấp cậu cậu chẳng còn thấy vui vẻ gì vì anh đối xử với thân thể cậu rất thô bạo không có gì gọi là yêu đương cứ như công cụ giải tỏa nhu cầu tình dục mà thôi…
….làm gì với mớ bòng bong này bây giờ, không khéo mình cũng trở thành cuộn tơ mất….
cậu có điện thoại…
– Alo!
– Tùng hả, sao giờ nay còn tỉnh queo vậy, quá ngày trả tiền lời rồi sao cậu còn chưa trả..
– Em xin lỗi để vài bửa được không, cha em còn chưa khõe mà…vả lại hôm trước em trả bớt nợ rồi mà.
– Cậu giỡn hả, tháng nào trả tháng nấy.
– Ai gọi cho con vậy?_mẹ cậu dừng lại hỏi khi nghe cậu trả lời có vẻ căng thẳng_
– Không, quản lý chỗ con làm việc đó mà, công chuyện nhiều quá nên họ gọi.
– Vậy mẹ về trước, con coi không được thì cứ đi làm lại đi. Ở nhà mẹ lo được mà.
– Dạ, con biết rồi, mẹ về trước đi.
Đợi mẹ cậu đi xa xa một chút cậu gắt vô điện thoại.
– Còn chút mẹ tôi nghe rồi…
– Cậu trách gì tôi, là cậu năn nỉ tôi chỉ chỗ. Bây giờ tìm không được cậu họ tới chỗ tôi quậy nè cậu không trả tiền họ tới tận nhà đó..
– Em xin lỗi_cậu dịu giọng_
– Tôi không biết cậu lên ngay đi.
– Mấy bửa nửa em lên, chị nói giùm họ chờ cho vài ngày.
– Cậu trễ rồi không nói thêm nửa được đâu ngày mai cậu không mang tiền tới là coi như cậu tự chấm hết đó, tụi nó là dân du đảng không có tính người đâu, tui cảnh cáo cậu rồi mà cậu không nghe.
Nói rồi chị ta cúp cái rộp. Cậu lại thêm một mối lo. Ngồi bệt xuống đất cậu chẳng biết làm gì với những thứ đang quay cuồng quanh cậu nửa, bao nhiêu là chuyện cứ dồn dập thậm chí cậu chẳng có thời gian để buồn đau hay ủy mị nửa. Cậu chỉ có một cách là bước tới và tìm cách giải quyết những chuyện kinh khủng cứ đưa tới.
…..những cơn gió chiều cứ mạnh dần, nó thốc từng đợt qua những bụi tre xộc vào người cậu mang theo đất đỏ phủ lên cậu…
….cậu ước gì nó mang nhiều nhiều đất một chút để có thể lấp cậu lại, chôn cậu ngay tại chổ này luôn càng tốt. Cậu sẽ không phải lo lắng mệt mỏi như thế này nửa….
– Lại có chuyện gì phải không anh hai?
Giọng thằng Sơn từ phía sau vọng tới. Nó lo lắng chuyện mẹ nó và anh hai nó qua nhà bác hai nên lén đi theo. Nó chứng kiến và nghe những gì anh nó nói trong điện thoại, nó đã loáng thoáng hiểu phần nào….
….mấy hôm nay nó cũng thắc mắc nhiều về chuyện anh nó xoay sở một số tiền lớn và một cách nhanh chóng như vậy từ đâu mà có và bây giờ hình như nó có cậu trả lời….
– Người ta đòi tiền hả anh hai?
– Không, chỉ là tới hạn đóng tiền lời thôi._ giọng anh nó thiểu não_
– Nhiều không anh?
– Không cần lo, nhưng một lát mày về nói phụ anh với cha sao khéo khéo để mai anh lên thành phố lại mà cha không lo…để mới báo với cha được nghĩ một tuần mà bây giờ đi liền thì sẽ bị nghi…
– Ừ! Hay để em lên với anh coi có giúp được gì không?
– Lên thì làm được gì, cứ ở nhà đi.
Tùng đứng dậy phủi phủi đít quần cho mớ đất đỏ rơi xuống cậu bỏ đi về nhà, thằng Sơn lủi thủi theo sau không dám nói năng thêm gì vì nó biết nếu là vấn đề tiền bạc thì đúng là nan giải….
Canh lúc cả nhà ăn tối Tùng tranh thủ thông báo.
– Ngày mai con lên lại thành phố tranh thủ coi có gởi thêm được đồng nào về mua thuốc cho cha không.
– Không nghỉ thêm ngày nào hả con? _ mẹ cậu lo lắng hỏi_
– Thôi con ở nhà cũng có làm được gì đâu, tranh thủ lúc nào hay lúc ấy.
– Phải đó mẹ_thằng Sơn phụ họa_ con chắc cũng lên luôn tranh thủ kiêm thêm gì làm.
Tùng trừng mắt nhìn nó, vậy là dù cậu bảo nó chẳng giúp được gì nhưng dường như nó không nghe. Thấy cậu trừng mắt liếc nó nó lùa vội thêm đũa cơm rồi thòng thêm một câu.
– Trường cũng nhập học rồi con không thể vắng lâu được…dù gì học phí cũng đóng hết rồi.
Nói rồi nó cúi gằm ăn tiếp chén cơm không dám nhìn lên. Nó sợ nhìn thấy anh hai nó đang nhìn nó bằng tia lửa, vì thật ra nó đã đóng tiền học gì đâu, nó đã nộp đơn bảo lưu kết quả thi rồi và chuyện này chỉ anh hai nó biết nhưng nó cũng biết chắc anh nó chẳng dám nói ra điều đó.
– Vậy hai đứa đi nghỉ sớm rồi mai đi _giọng bà buồn_ nhưng đừng lao lực quá có gì từ từ…
Bà nói vậy thôi chứ bà biết những số tiền lớn như vậy mà thằng con trai bà đưa về chắc là vay ở đâu đó mà bà không biết và chắc chắn phải làm để trả người ta thôi..
Từ đó chẳng ai nói thêm lời nào cho tới khi người cuối cùng buông đũa.
Đêm trăng lại tròn, cậu nằm tòn ten trên chiếc võng củ kĩ treo sau hè. Nhìn ra mảnh vườn tối om cậu thấy nó tối như tâm trạng của cậu bây giờ vậy…
….nghĩ tới nghĩ lui bao nhiêu lời lẽ lý do để năn nỉ bọn cho vay nặng lãi nhưng cậu thấy cũng không ổn, còn kiếm tiền để trả khoản lãi đợt này thôi cậu cũng không biết kiếm đâu ra….mà mấy tên khốn đó số tiền cậu đem trả lần trước chúng coi như trả vốn và lãi của phần đó còn phần còn lại lãi phải trả riêng, đúng là bọn cắt cổ…
…..cậu nghĩ đến anh, anh có rất rất nhiều tiền….hay cậu về năn nỉ anh lần nửa. Nhưng âm vang của cái đêm hôm đó vẫn còn đọng rõ trong đầu cậu. Cậu đã hứa không xin anh giúp nửa….mà cậu có muối mặt về xin chắc gì anh đã giúp. Một bửa ăn tiếp khách của anh cậu đi chợ cũng ngót nghét cả chục triệu vậy mà cho cậu năm mươi triệu anh cũng đòi cậu đổi lại bằng thể xác cậu…..mà từ hôm đó tới nay anh đối xử với cậu ngày càng lạnh nhạt hơn….cậu thấy mình đang bị anh khinh bỉ nhiều hơn….và cậu thì chẳng còn gì để bán.
…..Cậu thức trắng đêm, sớm hôm sau với đôi mắt đỏ kè vì mất ngủ.Cậu vác cái giỏ trở lại thành phố, trở lại cái địa ngục đang chờ đón cậu, thằng Sơn cũng vác cái giỏ lẻo đẽo theo sau….
….xuống tới bến xe cậu kêu nó tự về chỗ trọ đi nhưng nó không nghe nhất quyết theo sau cậu.
– Tao không có sao đâu mày cứ về trước đi._ cậu đổ quạu khi thấy nó tỏ ra lì lợm như vậy_
– Nếu anh hai chắc chắn không sao cứ để em theo. Em thấy không có gì cần giúp thì tự động em về.
Thấy nó cứ đứng lì cậu bỏ đi, nó cũng lót tót đi theo không chịu về. Cậu đi thẳng tới chỗ người anh của chị giúp việc đã giới thiệu cậu tới chỗ cho vay. Dù gì cậu cũng không dám tới thẳng chỗ cho vay, cậu cũng hơi lo lo.
Thấy mặt cậu hắn ta đã mắng sa sà.
– Tên khốn này khi vay thì ngon ngọt năn nỉ vậy mà mới tháng đầu tiên đã trốn mất tiền lời cũng không đóng.
Nghe hắn la lối cậu sượng chín cả người, không phải cậu trốn nhưng chuyện của cha cậu chưa xong làm cậu cũng quên mất ngày tháng.
– Tôi có trốn gì đâu mà anh làm dữ vậy.
Mới nói được nhiêu đó là hắn đã tiếp tục chửi như tát nước vào mặt cậu..
– Không trốn à, mày xem tụi nó đập phá nhà tao không còn gì đây này.
…. nói rồi hắn chỉ vô trong nhà cho cậu xem mấy cái ghế chỏng chơ, cái bàn gảy đổ cánh cửa bung lề…
– Trời ơi giúp người ta thành ra hại mình nè trời tui có miếng sơ múi gì đâu..nè trời..
– Xin lỗi..
Cậu thấy ông ta làm ghê quá nên buộc miệng xin lỗi, thằng Sơn giật tay áo cậu thì thầm
– Trời ông ta làm gì mà cứ như mấy bà ăn vạ ấy.
Ông ta sấn tới kéo tay cậu..
– Đi với tôi tới chỗ tụi nó ngay không thì tụi côn đồ nó lại tới đây kiếm chuyện, tui không có tới mấy cái mạng để làm từ thiện đâu.
– Khoan đã _cậu dằn tay ra khỏi cánh tay ông ta đang bấu chặt lấy tay cậu_ thật ra thì…thật ra thì tui chưa kiếm ra tiền trả.
– Trả tiền lời trước.
– Tiền lời cũng không có.
– Cái gì._ hắn trợn mắt nhìn cậu_ không mang tiền, đừng nói cậu đi tay không tới gặp tụi côn đồ đó nha.
Cậu gật gật đầu xác nhận, hằn ôm đầu tiếp tục la lên
– Trời ơi vậy cậu tới kiếm tôi làm gì sao không đi thẳng tới chổ tụi nó luôn cho rồi.
– Tui tính hỏi xem anh có thể giúp tôi khất lại thêm chút thời gian để tôi lo không.
– Khất_ hắn cười ha ha một cách đang ghét_ được chờ tui chút.
Hắn lấy máy điện thoại gọi đi nói gì đó mà cậu nghe cũng hơi khó hiểu nhưng đại loại là báo đi chuyện muốn khất nợ.
– Ngồi đó chờ người tới trả lời xem có cho khất hay không.
Rồi hắn bắc ghế ngồi gác chân nhìn hai anh em cậu như gác tù không cho trốn. Cậu dọ hỏi.
– Họ chịu không anh.
– Chờ đi không biết nửa, phải hỏi lại anh Tư cái đã.
– Anh Tư nào?
– Là chủ nợ của cậu chứ ai, hỏi nhiều quá.
Hai anh em cậu ngồi xuống mép thềm nhà chờ. Cậu thấy thời gian trôi thật lâu thật chậm chạp, lòng cậu nóng như lửa đốt, nhưng thật ra thỉ chưa đầy mười lăm phút đã có ba người đàn ông bặm trợn nhảy xuống khỏi chiếc xe du lịch mười sáu chổ đã khá cũ. Họ tiến tới chỗ gả đàn ông, hắn hất hàm chỉ cậu. Cậu biết người trả lời đã tới. Cậu đứng lên hơi khớp vì dù sao cũng là lần đầu cậu gặp gian hồ thứ thiệt mà..
….ba gã đàn ông này đoán chừng còn trẻ nhưng to khỏe, đầu hớt trọc lóc bắp tay cuồn cuộn xăm đủ thứ trên đó…
…..chưa biết mở lời làm sao một trong ba tên đã chỉ chỉ mạnh vào ngực cậu làm cậu phải lùi một bước để giữ mình đứng vững.
– Phải_cậu lo sợ trả lời_
– Được đó.
Nghe hai chữ đó cậu như mở cờ trong bụng.
– Thật hả anh?
– Thật nhưng tụi này không có quyền gì đâu chỉ tới mang mày về nói chuyện với ông chủ thôi. Muốn khất nợ thì phải thương lượng điều kiện với ông chủ, luật từ xưa giờ là vậy, ông chủ cũng là người biết thông cảm mà.
– Vậy hả anh, nhưng không cần đi có được không.?
– Khất nợ mà không tới gặp người cho vay thì không có thành ý chút nào đâu_ hắn gằn giọng _
Cậu thót bụng thót dạ, coi bộ không đi là không được. Nhưng có luật cho người khất nợ thì chắc cũng không đến nổi nào, nghĩ tới đó cậu cũng hơi hơi yên tâm một chút
…dợm bước đi cậu chợt nhớ thằng Sơn em cậu cậu qua lại dặn nó.
– Về trước đi, xong chuyện anh về chỗ em.
Nó lắc đầu..
…cậu gắt..
– Gì nửa đây, chưa đủ rối hả?
….
– Không ai ở nhà nửa đâu, đi cả._mấy tên đầu gấu ra lệnh_
Nghe thằng con trai thứ bà nói sao bà nghe như có gì đó buồn buồn mà bà không kịp nghĩ là chuyện gì, bà bận suy nghĩ làm sao để có ít gạo nấu cho chồng bà chén cháo. Trước khi đi bà cũng không quên dặn thằng Sơn
_ Đừng để anh hai mày biết đó nha, bửa nay nó chạy vạy đủ thứ nó cực lắm rồi đừng để nó lo thêm nửa, về nhà rồi thì mọi chuyện để mẹ lo”..
Đứng sau nhà Tùng nghe hết mọi chuyện…vậy là nhà cậu bây giờ đang lâm vào cảnh khó khăn khác…nhưng số tiền thừa từ bệnh viện hôm trước cậu mang trả bớt cho tụi cho vay rồi….
….cậu bỏ ra sau vườn nhà đi loanh quanh xem có gì hái vào được không…nhưng về nhà thì cậu đành thua mẹ cậu thật. Trời trưa bà đã lo cho cả nhà bửa cơm tươm tất…
Buổi chiếu bà biểu cậu theo bà qua nhà bác hai cám ơn chuyện đã chăm sóc hai đứa út nhà cậu trong khi cả nhà gặp khó khăn..
Qua nhà bác hai gặp ngay con Nhàn trong sân, con nhỏ chào mẹ cậu nhưng không thèm nhìn cậu lấy một cái dường như nó có vẻ ghét cậu. Chắc là nó cũng không thích chuyện hai nhà kết thông gia kiểu cổ điển này.
Bác hai đang nằm hóng gió trên chiếc võng treo bên hiên nhà, thấy mẹ con cậu qua bác lật đật ngồi dậy gọi con Nhàn mang trà lên.
– Không sao đâu mà, anh Hai để tui tự nhiên.
Với tay rót hai ly nước mời hai mẹ con cậu, bác Hai hỏi thăm cha cậu.
– Anh khỏe rồi ha chị, tui nghe tụi nhỏ nói anh về sáng nay, nhưng chưa qua thăm…tui tính để anh nghỉ khỏe sau khi đi đường xa về cái, rồi qua nói chuyện cho nó đã. Mấy bửa tôi tính lên thăm ảnh ở bệnh viện mà thằng Sơn nó không cho lên, nó nói lên cũng không vô thăm được mà đường lại xa..
Bác hai nói, một thôi một hồi như phân bua chuyện bác không lên thăm ông xui tương lai được nên mẹ cậu trấn an bác
– Nó nói phải đó anh, cả mấy mẹ con tui ngồi ở ngoài hoài chứ có vô chăm gì được đâu, thôi mấy cô y tá cứ tự làm tự tiêm thuốc gì đó tụi tui cũng vô thăm có giờ hà.
Nghe nói vậy bác hai có vẻ cũng bớt áy náy, bác hớp ly trà rồi lại hỏi.
– Anh mới về mà chị với thằng Tùng có chuyện gì không mà ghé qua tui sớm vậy?
– Tui nghe thằng Sơn nói hai đứa nhỏ ở nhà nhờ vả anh hết trơn, thiệt tui áy náy quá chỉ biết qua nói tiếng cám ơn chứ cũng không biết phải cám ơn sao cho xứng.
– Trời! tưởng chuyện gì chứ chuyện vậy mà chị cũng lật đật qua đây nửa. Chuyện tụi nó thêm chén cơn đôi đũa có tốn bao nhiêu.
– Đâu có nói vậy được, anh giúp đỡ…
– Chị nói vậy mai mốt con Nhàn nhà tui về làm dâu chị thì sẽ phiền chị dài dài sao. Cứ để con dâu tương lai nó phụ một tay coi như thực tập vậy mà…ha..ha..ha.
Má cậu thì cười theo nhưng mặt méo xẹo, mặt cậu cũng méo xẹo theo….Bác hai coi bộ không bỏ qua cái vụ cưới hỏi này trong khi cậu thì…
Nói thêm vài chuyện mẹ con cậu cũng cám ơn rồi về…trên đường đi bà cứ chép miệng hoài….
– Tùng à, hay con gật đầu ưng đi con, nhà bác hai cũng tốt mà.
– Mẹ à vậy khó cho con lắm…mà cũng tội con gái người ta…con có yêu ái gì đâu.
– Con có người yêu rồi phải không.
– Có gì đâu.
Trên con đường quê uốn quanh các bụi tre dẫn từ nhà bác hai về gió chiều hiu hiu thổi hai mẹ con cứ im lặng bước. Cậu biết mẹ cậu thấy bác Hai có tình có nghĩa, nhà lại đàng hoàn nên mẹ cậu cũng thấy khó mà từ chối trong khi cha cậu đã nhận lời làm xui gia với người ta rồi.
Còn cậu thì cũng dở khóc dở cười, người yêu…cậu làm gì có. Nhưng giờ mọi thứ cậu có cậu bán hết rồi chẳng biết tuần sau lên lại thành phố anh giao cho cậu công việc gì nửa đây…bây giờ cậu như kẻ hầu, như thú vui của người ta chứ có chút tự do nào đâu…lấy vợ dễ gì anh để yên không chừng mọi chuyện lại đến tai cha cậu thì cậu có nước đi nhảy sông….
…ông mà biết công việc cậu đang làm việc như một thằng điếm thì ông có nước mà đột tử. Mà cậu thấy mình ngày càng giống mấy cô gái bán hoa, bán thân xác cho người ta vui chứ không có chút tình cảm nào….
….mà sao anh tàn nhẫn với cậu như vậy. Anh đối với cậu như loại trai bao rẻ tiền vậy thích thì gọi tới giải khuây, không thích thì bảo cậu đừng xớ rớ trước mặt…
…mỗi khi anh ôm ấp cậu cậu chẳng còn thấy vui vẻ gì vì anh đối xử với thân thể cậu rất thô bạo không có gì gọi là yêu đương cứ như công cụ giải tỏa nhu cầu tình dục mà thôi…
….làm gì với mớ bòng bong này bây giờ, không khéo mình cũng trở thành cuộn tơ mất….
cậu có điện thoại…
– Alo!
– Tùng hả, sao giờ nay còn tỉnh queo vậy, quá ngày trả tiền lời rồi sao cậu còn chưa trả..
– Em xin lỗi để vài bửa được không, cha em còn chưa khõe mà…vả lại hôm trước em trả bớt nợ rồi mà.
– Cậu giỡn hả, tháng nào trả tháng nấy.
– Ai gọi cho con vậy?_mẹ cậu dừng lại hỏi khi nghe cậu trả lời có vẻ căng thẳng_
– Không, quản lý chỗ con làm việc đó mà, công chuyện nhiều quá nên họ gọi.
– Vậy mẹ về trước, con coi không được thì cứ đi làm lại đi. Ở nhà mẹ lo được mà.
– Dạ, con biết rồi, mẹ về trước đi.
Đợi mẹ cậu đi xa xa một chút cậu gắt vô điện thoại.
– Còn chút mẹ tôi nghe rồi…
– Cậu trách gì tôi, là cậu năn nỉ tôi chỉ chỗ. Bây giờ tìm không được cậu họ tới chỗ tôi quậy nè cậu không trả tiền họ tới tận nhà đó..
– Em xin lỗi_cậu dịu giọng_
– Tôi không biết cậu lên ngay đi.
– Mấy bửa nửa em lên, chị nói giùm họ chờ cho vài ngày.
– Cậu trễ rồi không nói thêm nửa được đâu ngày mai cậu không mang tiền tới là coi như cậu tự chấm hết đó, tụi nó là dân du đảng không có tính người đâu, tui cảnh cáo cậu rồi mà cậu không nghe.
Nói rồi chị ta cúp cái rộp. Cậu lại thêm một mối lo. Ngồi bệt xuống đất cậu chẳng biết làm gì với những thứ đang quay cuồng quanh cậu nửa, bao nhiêu là chuyện cứ dồn dập thậm chí cậu chẳng có thời gian để buồn đau hay ủy mị nửa. Cậu chỉ có một cách là bước tới và tìm cách giải quyết những chuyện kinh khủng cứ đưa tới.
…..những cơn gió chiều cứ mạnh dần, nó thốc từng đợt qua những bụi tre xộc vào người cậu mang theo đất đỏ phủ lên cậu…
….cậu ước gì nó mang nhiều nhiều đất một chút để có thể lấp cậu lại, chôn cậu ngay tại chổ này luôn càng tốt. Cậu sẽ không phải lo lắng mệt mỏi như thế này nửa….
– Lại có chuyện gì phải không anh hai?
Giọng thằng Sơn từ phía sau vọng tới. Nó lo lắng chuyện mẹ nó và anh hai nó qua nhà bác hai nên lén đi theo. Nó chứng kiến và nghe những gì anh nó nói trong điện thoại, nó đã loáng thoáng hiểu phần nào….
….mấy hôm nay nó cũng thắc mắc nhiều về chuyện anh nó xoay sở một số tiền lớn và một cách nhanh chóng như vậy từ đâu mà có và bây giờ hình như nó có cậu trả lời….
– Người ta đòi tiền hả anh hai?
– Không, chỉ là tới hạn đóng tiền lời thôi._ giọng anh nó thiểu não_
– Nhiều không anh?
– Không cần lo, nhưng một lát mày về nói phụ anh với cha sao khéo khéo để mai anh lên thành phố lại mà cha không lo…để mới báo với cha được nghĩ một tuần mà bây giờ đi liền thì sẽ bị nghi…
– Ừ! Hay để em lên với anh coi có giúp được gì không?
– Lên thì làm được gì, cứ ở nhà đi.
Tùng đứng dậy phủi phủi đít quần cho mớ đất đỏ rơi xuống cậu bỏ đi về nhà, thằng Sơn lủi thủi theo sau không dám nói năng thêm gì vì nó biết nếu là vấn đề tiền bạc thì đúng là nan giải….
Canh lúc cả nhà ăn tối Tùng tranh thủ thông báo.
– Ngày mai con lên lại thành phố tranh thủ coi có gởi thêm được đồng nào về mua thuốc cho cha không.
– Không nghỉ thêm ngày nào hả con? _ mẹ cậu lo lắng hỏi_
– Thôi con ở nhà cũng có làm được gì đâu, tranh thủ lúc nào hay lúc ấy.
– Phải đó mẹ_thằng Sơn phụ họa_ con chắc cũng lên luôn tranh thủ kiêm thêm gì làm.
Tùng trừng mắt nhìn nó, vậy là dù cậu bảo nó chẳng giúp được gì nhưng dường như nó không nghe. Thấy cậu trừng mắt liếc nó nó lùa vội thêm đũa cơm rồi thòng thêm một câu.
– Trường cũng nhập học rồi con không thể vắng lâu được…dù gì học phí cũng đóng hết rồi.
Nói rồi nó cúi gằm ăn tiếp chén cơm không dám nhìn lên. Nó sợ nhìn thấy anh hai nó đang nhìn nó bằng tia lửa, vì thật ra nó đã đóng tiền học gì đâu, nó đã nộp đơn bảo lưu kết quả thi rồi và chuyện này chỉ anh hai nó biết nhưng nó cũng biết chắc anh nó chẳng dám nói ra điều đó.
– Vậy hai đứa đi nghỉ sớm rồi mai đi _giọng bà buồn_ nhưng đừng lao lực quá có gì từ từ…
Bà nói vậy thôi chứ bà biết những số tiền lớn như vậy mà thằng con trai bà đưa về chắc là vay ở đâu đó mà bà không biết và chắc chắn phải làm để trả người ta thôi..
Từ đó chẳng ai nói thêm lời nào cho tới khi người cuối cùng buông đũa.
Đêm trăng lại tròn, cậu nằm tòn ten trên chiếc võng củ kĩ treo sau hè. Nhìn ra mảnh vườn tối om cậu thấy nó tối như tâm trạng của cậu bây giờ vậy…
….nghĩ tới nghĩ lui bao nhiêu lời lẽ lý do để năn nỉ bọn cho vay nặng lãi nhưng cậu thấy cũng không ổn, còn kiếm tiền để trả khoản lãi đợt này thôi cậu cũng không biết kiếm đâu ra….mà mấy tên khốn đó số tiền cậu đem trả lần trước chúng coi như trả vốn và lãi của phần đó còn phần còn lại lãi phải trả riêng, đúng là bọn cắt cổ…
…..cậu nghĩ đến anh, anh có rất rất nhiều tiền….hay cậu về năn nỉ anh lần nửa. Nhưng âm vang của cái đêm hôm đó vẫn còn đọng rõ trong đầu cậu. Cậu đã hứa không xin anh giúp nửa….mà cậu có muối mặt về xin chắc gì anh đã giúp. Một bửa ăn tiếp khách của anh cậu đi chợ cũng ngót nghét cả chục triệu vậy mà cho cậu năm mươi triệu anh cũng đòi cậu đổi lại bằng thể xác cậu…..mà từ hôm đó tới nay anh đối xử với cậu ngày càng lạnh nhạt hơn….cậu thấy mình đang bị anh khinh bỉ nhiều hơn….và cậu thì chẳng còn gì để bán.
…..Cậu thức trắng đêm, sớm hôm sau với đôi mắt đỏ kè vì mất ngủ.Cậu vác cái giỏ trở lại thành phố, trở lại cái địa ngục đang chờ đón cậu, thằng Sơn cũng vác cái giỏ lẻo đẽo theo sau….
….xuống tới bến xe cậu kêu nó tự về chỗ trọ đi nhưng nó không nghe nhất quyết theo sau cậu.
– Tao không có sao đâu mày cứ về trước đi._ cậu đổ quạu khi thấy nó tỏ ra lì lợm như vậy_
– Nếu anh hai chắc chắn không sao cứ để em theo. Em thấy không có gì cần giúp thì tự động em về.
Thấy nó cứ đứng lì cậu bỏ đi, nó cũng lót tót đi theo không chịu về. Cậu đi thẳng tới chỗ người anh của chị giúp việc đã giới thiệu cậu tới chỗ cho vay. Dù gì cậu cũng không dám tới thẳng chỗ cho vay, cậu cũng hơi lo lo.
Thấy mặt cậu hắn ta đã mắng sa sà.
– Tên khốn này khi vay thì ngon ngọt năn nỉ vậy mà mới tháng đầu tiên đã trốn mất tiền lời cũng không đóng.
Nghe hắn la lối cậu sượng chín cả người, không phải cậu trốn nhưng chuyện của cha cậu chưa xong làm cậu cũng quên mất ngày tháng.
– Tôi có trốn gì đâu mà anh làm dữ vậy.
Mới nói được nhiêu đó là hắn đã tiếp tục chửi như tát nước vào mặt cậu..
– Không trốn à, mày xem tụi nó đập phá nhà tao không còn gì đây này.
…. nói rồi hắn chỉ vô trong nhà cho cậu xem mấy cái ghế chỏng chơ, cái bàn gảy đổ cánh cửa bung lề…
– Trời ơi giúp người ta thành ra hại mình nè trời tui có miếng sơ múi gì đâu..nè trời..
– Xin lỗi..
Cậu thấy ông ta làm ghê quá nên buộc miệng xin lỗi, thằng Sơn giật tay áo cậu thì thầm
– Trời ông ta làm gì mà cứ như mấy bà ăn vạ ấy.
Ông ta sấn tới kéo tay cậu..
– Đi với tôi tới chỗ tụi nó ngay không thì tụi côn đồ nó lại tới đây kiếm chuyện, tui không có tới mấy cái mạng để làm từ thiện đâu.
– Khoan đã _cậu dằn tay ra khỏi cánh tay ông ta đang bấu chặt lấy tay cậu_ thật ra thì…thật ra thì tui chưa kiếm ra tiền trả.
– Trả tiền lời trước.
– Tiền lời cũng không có.
– Cái gì._ hắn trợn mắt nhìn cậu_ không mang tiền, đừng nói cậu đi tay không tới gặp tụi côn đồ đó nha.
Cậu gật gật đầu xác nhận, hằn ôm đầu tiếp tục la lên
– Trời ơi vậy cậu tới kiếm tôi làm gì sao không đi thẳng tới chổ tụi nó luôn cho rồi.
– Tui tính hỏi xem anh có thể giúp tôi khất lại thêm chút thời gian để tôi lo không.
– Khất_ hắn cười ha ha một cách đang ghét_ được chờ tui chút.
Hắn lấy máy điện thoại gọi đi nói gì đó mà cậu nghe cũng hơi khó hiểu nhưng đại loại là báo đi chuyện muốn khất nợ.
– Ngồi đó chờ người tới trả lời xem có cho khất hay không.
Rồi hắn bắc ghế ngồi gác chân nhìn hai anh em cậu như gác tù không cho trốn. Cậu dọ hỏi.
– Họ chịu không anh.
– Chờ đi không biết nửa, phải hỏi lại anh Tư cái đã.
– Anh Tư nào?
– Là chủ nợ của cậu chứ ai, hỏi nhiều quá.
Hai anh em cậu ngồi xuống mép thềm nhà chờ. Cậu thấy thời gian trôi thật lâu thật chậm chạp, lòng cậu nóng như lửa đốt, nhưng thật ra thỉ chưa đầy mười lăm phút đã có ba người đàn ông bặm trợn nhảy xuống khỏi chiếc xe du lịch mười sáu chổ đã khá cũ. Họ tiến tới chỗ gả đàn ông, hắn hất hàm chỉ cậu. Cậu biết người trả lời đã tới. Cậu đứng lên hơi khớp vì dù sao cũng là lần đầu cậu gặp gian hồ thứ thiệt mà..
….ba gã đàn ông này đoán chừng còn trẻ nhưng to khỏe, đầu hớt trọc lóc bắp tay cuồn cuộn xăm đủ thứ trên đó…
…..chưa biết mở lời làm sao một trong ba tên đã chỉ chỉ mạnh vào ngực cậu làm cậu phải lùi một bước để giữ mình đứng vững.
– Phải_cậu lo sợ trả lời_
– Được đó.
Nghe hai chữ đó cậu như mở cờ trong bụng.
– Thật hả anh?
– Thật nhưng tụi này không có quyền gì đâu chỉ tới mang mày về nói chuyện với ông chủ thôi. Muốn khất nợ thì phải thương lượng điều kiện với ông chủ, luật từ xưa giờ là vậy, ông chủ cũng là người biết thông cảm mà.
– Vậy hả anh, nhưng không cần đi có được không.?
– Khất nợ mà không tới gặp người cho vay thì không có thành ý chút nào đâu_ hắn gằn giọng _
Cậu thót bụng thót dạ, coi bộ không đi là không được. Nhưng có luật cho người khất nợ thì chắc cũng không đến nổi nào, nghĩ tới đó cậu cũng hơi hơi yên tâm một chút
…dợm bước đi cậu chợt nhớ thằng Sơn em cậu cậu qua lại dặn nó.
– Về trước đi, xong chuyện anh về chỗ em.
Nó lắc đầu..
…cậu gắt..
– Gì nửa đây, chưa đủ rối hả?
….
– Không ai ở nhà nửa đâu, đi cả._mấy tên đầu gấu ra lệnh_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook