Chiếc Nhẫn Đi Lạc
-
Chương 16
Dù được anh nhận lời nhưng mối lo bệnh tật cũng làm cậu nôn nóng muốn về nhà, và bây giờ cậu đã an vị ở nhà sau một chuyến đi dài từ ĐL về.
Treo võng giữa hai gốc ổi sau vườn cậu ngắm nghía ngôi nhà của mình, thấy mình cũng đủ hạnh phúc lắm rồi, dù có ra đi cũng vô cùng mãn nguyện.
từ chỗ nằm cậu có thể nhìn thấy ngôi nhà thân yêu của cậu từ phía sau, ngôi nhà ngói cũ kỹ đày rêu xanh đã tuột ngói nhiều chỗ được cha cậu chắp vá bằng nhiều mảnh ngói mới. Cậu tưởng tượng nếu nhìn nóc nhà cậu từ trên cao chắc trông nó sẽ giống cái áo của cái bang trong phim chưởng Hồng Kông. Ngôi nhà không rộng lắm chỉ được một gian nhà chính còn khá chỉnh tề đặt được đúng một cái bàn cây dài chừng 2 mét, cái bàn là nơi mấy anh em cậu học hành đồng thời cũng là bàn tiếp khách. Nó có tuổi đời cũng ngang ngửa ba cậu, nhưng vốn không phải hàng tốt nên bây giờ nó cũng ọt ẹp lắm rồi, quanh bàn có mấy cái ghế đẩu cũng lỏng lẻo không kém, mà mấy năm nay tết nào cũng được cậu gia cố thêm bằng mấy thanh ván vụn…….
…..gian nhà còn để được cái bàn thờ ông bà nội ông bà cố của cậu, mấy người cậu chưa từng gặp mặt bao giờ nhưng những tấm ảnh đã ố vàng đó được đặt trang trọng trên cái bàn đẹp nhất nhà, phía sau bàn thờ là gian buồng nhỏ cha mẹ cậu nghỉ ở đó cùng với tất cả những thứ đáng giá nhất trong nhà. Ăn thông với gian thờ là gian bếp nó có vẻ rộng hơn gian nhà chính nhưng thấp chũm với tay một cái cũng có thể đụng đến nóc nhà..
ngang với gian thờ là một nơi rộng rãi đặt 2 cái giường tre liền nhau là nơi anh em cậu ngủ cùng nhau hồi bé, nhưng sau này lớn rồi cha cậu tậu cho cậu cái giường riêng đặt sát cửa nhà bếp để ra sau vườn… từ ngày cậu lên thành phố học rồi đi làm cái giường trở thành gia tài của thằng em thứ tư năm nay học lớp 12.
Dĩ nhiên ngay giường cậu là gian bếp, cậu vẫn bị đánh thức mỗi buổi sớm bởi tiếng lục đục nhóm bếp nấu cơm sáng của má cậu cho anh em cậu ăn để đi học, cho cha mẹ giở theo để ra đồng. Khi sương còn đọng trên lá, mặt đất còn yên ngủ cậu đã phụ mẹ làm việc rồi đánh thức đám em dậy, mấy anh em cậu phải vượt qua đoạn đường non năm cây số để đến trường cho nên phải dậy từ rất sớm..
Thật ra nhà cậu tuy chẳng khá giả gì nhưng không đến mỗi đói cái ăn, nhưng cha cậu quyết tâm không để đứa con nào của ông thất học nên ông vô cùng tiết kiệm…
….bao nhiêu tiền làm được ông cất lại lo cái ăn cho gia đình, lo học phí cho các con…thậm chí ông không sắm sửa gì cả để tiền phòng khi mấy đứa con ông bệnh hoạn. Ông thường bảo: ‘không ăn ngon, mặc đẹp không sao nhưng bệnh hoạn học hành không có tiền là không được’.
và kết quả là đứa nào cũng chăm chỉ học hành…cậu lớn nhất, hiểu rõ nhất nỗi cực nhọc của cha mẹ nhưng lại không giúp được gì nhiều nên từ khi lãnh được tháng lương đầu tiên cậu đã bảo cha mua sắm thêm trong nhà nhưng..cậu bị cha cậu mắng một trận tơi bời…nào là mới có tí chút mà lo huênh hoang..v.v
Nghĩ lại cha cậu nói cũng không sai, nhờ vậy mà bây giờ khi cậu sắp ra đi cậu cũng đỡ thấy lo lắng. Cậu sẽ cố gắng để thật nhiều tiền lại cho gia đình bớt phần cực nhọc khi không có cậu phụ giúp.
Đang đeo đuổi theo nhưng ý tưởng của mình cô em kế cậu đến bên cạnh lúc nào không hay.
– Anh làm gì ngoài này mà em gọi mãi không trả lời?
– Kêu anh chi, có cơm rồi hả?
– Xì, mới có 9 giờ mà đòi ăn rồi, vô nhà đi bác hai Mạnh qua chơi, cha gọi anh vô đó.
– Bác Hai qua chơi với ba chứ kêu anh vô làm gì?
– Chắc ba khoe con trai tài giỏi chứ gì, mấy bửa em hay nghe hai người nói chuyện gì đó về anh đó…lẹ đi..
– Từ từ_ cậu uể oải đưng dậy_ đừng tháo võng của anh đó.
– Không rảnh đâu, lẹ đi không em bị la giờ.
cậu lò dò bước vô nhà, thấy cậu bác Hai Mạnh cười khề khà.
– Nào con trai lại đây làm với bác một ly coi.
Cậu chào ông Hai Mạnh rồi đỡ ly rượu ông đưa uống cạn.
– Giỏi, thằng này làm rể tui được ha anh Út.
anh Út là cha cậu, nhưng bác ấy nói cái gì vậy kìa.
– Bác nói gì vậy…con.. ?????
– Coi kìa, nó mắc cỡ..
Cậu nhìn cha đầy thắc mắc. Cha cậu bèn giải thích
– À cha với bác Hai đây tính làm sui, cha hỏi con út Nhàn cho con, năm nay nó học hết lớp mười hai rồi không học nửa, con nhỏ hay qua đây chơi với con Lam lắm, cha thấy nó hiền dẽ thương..
Quay qua bác Hai cha cậu hỏi.
– Anh Hai thấy sao, thằng con tui xứng làm rể anh hông?
– Quá tốt đó chứ, đi làm ở thành phố về trông ngày càng bảnh trai ra, sự nghiệp cũng có rồi…con rể quý ấy chứ.
– Vậy anh em mình vô một ly để mừng nghen, chọn ngày vợ chồng tui qua nhà chính thức nói chuyện luôn.
Hai ông già thì khề khà còn cậu thì chưng hửng, vì cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc lập gia đình, cậu biết mình vốn không yêu phụ nữ nên cũng không nghĩ đến chuyện rồi một ngày cậu phải lấy vợ.
Cái tin xét đánh này từ trời rơi xuống, mà không từ cha cậu rơi xuống thì đúng hơn, làm cậu đứng ngồi không yên. Cậu lò dò ra sau vườn thấy mẹ cậu đang đốt đống ung cậu sán lại dò hỏi.
– Sao tự nhiên cha đòi lấy vợ cho con vậy?
– Thì ổng thấy mày có công ăn chuyện làm ổn định rồi nên lo vợ con cho mày luôn để ổng yên tâm..
– Trời ơi, con còn trẻ thấy mồ sao cha kêu lấy vợ sớm dữ vậy, con có thích con Nhàn hồi nào đâu.
– Thích với chả ghét, con nhỏ ổng chấm rồi, nó được người được nết lắm, mày đi mấy năm con người ta lớn rồi, ra dáng con gái đảm đang lắm, gặp rồi cũng thích mà.
– Nhưng con chưa phụ giúp gì cho gia đình hết mà, còn mấy đứa nhỏ nửa..
– Không sao, có con dâu phụ má cũng đỡ vất vả mày không cần lo nhiều.
– Trời, con đi làm xa hổng lẻ cưới con người ta về rồi đi miết coi sao được.
– Mày không cần lo, chuyện đó bên đó biết. Vả lại…vả lại họ cũng chấm mày ở chỗ có công ăn chuyện làm đàng hoàng lo cho con người ta được…mà..mà cũng chỉ nhà đó giống mình mới chịu làm sui với mình, không ai thèm gả con gái vô nhà này đâu mà đòi chọn lựa.
Cậu hiểu nhà bác hai cũng nghèo đông con như nhà cậu, nhưng bác cũng lo lắng cho con cái lắm. Bác chọn dâu rể ở cái chịu làm ăn chứ không chịu mấy đứa có tiền mà cứ ăn chơi, bởi vậy dâu rể nhà bác cũng không ai giàu có….bác chấm cậu làm rể cũng là giành phần thằng rể tốt cho cô con gái út.
Cậu nhắm coi bộ mẹ cậu không đứng về phe cậu rồi..
– Hay mày thương đứa nào trên đó rồi…?
Nghe má cậu hỏi ngay tim đen làm cậu không biết trả lời sao chỉ cười nhăn nhở..
– Đừng hòng nghe mày, cha mày không chịu đâu. Ổng sợ mày theo mấy đứa không ra gì nên mới lo kiếm dâu đó, đừng hòng đem chuyện yêu đương ra mà nói, nghe xong ổng cưới vợ cho mày còn lẹ hơn cho coi.
Đến lúc này cậu chỉ còn biết kêu trời. Ăn tối xong cậu lân la hỏi chuyện cha cậu.. Cậu định rồi nếu không được cậu đành nói chuyện bệnh tình của cậu cho ông biết, chứ đi hỏi cưới người ta rồi mai này cậu có bề gì thì tội cho con gái người ta.
Thấy thằng con trai cứ quanh quẩn gần ông, đang đọc dở tờ báo tuổi trẻ cười mới mượn ông hai mạnh hồi sáng ông đành gấp lại kéo xệ cái kính lão xuống….
– Muốn gì nói đại đi, nhìn mặt mày là cha biết rồi xà quần hoài. Hỏi chuyện con Nhàn phải không?
Cậu gật gật lia lịa..
– Sao tự nhiên cha lại muốn con lấy vợ..con mới hai mấy tuổi mà.
– Cha bằng tuổi mày thằng tư đã khóc oe oe rồi.
– Trời, cha đem so con với cha sao được, hồi đó khác bây giờ khác.
– Khác gì, thì trai lớn lấy vợ gái lớn lấy chồng cũng có khác gì nhau đâu.
– Khác chứ ba, độ tuổi lấy vợ lấy chồng khác nhau xa mà.
– Cha cũng tính giùm mày rồi, cho qua bỏ trầu cau trước rồi vài năm nửa cưới.
– Trời!..
– Kêu trời hoài mày!…cưới vợ có mình mày kêu trời thôi hà.
Cậu biết rõ tính cố chấp của cha cậu, nếu không có lý do gì chính đáng khó mà bắt ông thay đổi ý định được, thôi thì cậu nòi huỵch toẹt ra vậy.
– Thực ra con không thể lấy vợ được, con có lý do chính đáng mà..
– Lý do gì?
– Con..thật ra con bị..
…..Reng…tiếng nhạc chuông điện thoại reo..
– Điện thoại reo kìa, ai gọi mà trễ vậy?
Cậu nhìn vào màn hình rồi trả lời
– Dạ quản lý ở chỗ con làm gọi.
– Nghe xem có chuyện gì.
– Dạ,, con nghe điện thoại chút.
..
Cậu bước ra xa vài bước nghe điện thoại, giờ này gọi trễ vậy không biết có chuyện gì…mà gọi từ tận Đà Lạt, dù gì cậu cũng đã nộp đơn thôi việc….
– Alo Tùng hả?_tiếng anh quản lý khách sạn_
– Alo, à..ờ.có gì không anh?
– Bên bệnh viện gọi qua nói giao nhầm bệnh án cho cậu gì đó, bảo cậu lên gặp họ để trực tiếp nói chuyện.
– HẢ!!!!!!, là sao?
– Anh cũng không rõ lắm, chỉ biết là kết quả khám sức khỏe định kỳ hôm trước đó mà, họ bảo cái gì đó trùng tên thì phải..em lên gặp cho chắc, họ nhắn từ sáng mà giờ anh mới nhớ. Vậy thôi nha, chào em.
– Vâng.!!!!!!!!
Nhầm, trùng tên….cậu…cậu không biết sao nửa…
– Chuyện gì vậy?
– Dạ…à chỗ làm gọi con?
– Mới về có hai bửa mà gọi rồi hả, coi cần thì đi đi đừng để người ta phàn nàn.
– Dạ, mai con đi sớm.
– Ừ..rồi hồi nảy con nói tại sao con không muốn cưới con Nhàn.
– Hả …?
Trời bây giờ cậu không biết trả lời sao nửa, bây giờ bệnh hay không cũng không biết biết trả lời cha cậu sao đây.
– Sao vậy, con nói có lý do chính đáng mà..,lại loanh quanh à.
– Không..tại.. tại..tại con không thích phụ nữ mà.
– Lý do hay nhỉ?
– Có thật mà cha, là con mắc bệnh không thích phụ nữ mà.
– Đừng nhảm nửa, đi ngủ đi mai còn đi sớm, không còn chuyện gì sao lại có bệnh không thích phụ nữ.
Cậu không nói thêm nửa cậu còn có mối bận tâm khác đang làm mưa làm gió trong lòng cậu.
” Mai phải về thành phố liền, lấy hồ sơ bệnh anh đang giữ xem lại coi. Trùng tên!, ở đâu lại đúng lúc dữ vậy”
..
Chưa tới buổi trưa cậu đã có mặt ở nhà anh. Cậu gọi điện báo cho anh biết trước là cậu đến lấy hồ sơ bệnh, cậu dự định đi khám lại ngay để biết chắc kết quả rồi mới nói chuyện với anh.
Vừa đẩy cửa bước vào cậu đã thấy Vũ Phong ngồi chờ sẵn với bộ hồ sơ bệnh hôm trước của cậu. Tùng biết anh không rảnh để ngồi không chờ cậu, kèm với khuôn mặt lạnh tanh kia thì….không cần đoàn cũng biết…
Tùng chợt nghĩ đến những gì anh đã từng kết tội cậu khi ở Đà Lạt cậu đâm lạnh người, không lẻ nào mình lại phải nghe những câu tương tự như thế một lần nửa. Cậu chậm rải bước tới trước mặt anh, không cần gương cậu cũng biết khuôn mặt cậu lúc này khó coi tới chừng nào….
Vũ Phong ngồi tựa hẳn người trên ghế tay anh xoay xoay cây viết xem chừng chờ cậu đã lâu rồi và còn có một người nửa cậu chưa thấy mặt lần nào đang đứng gần cửa sổ, cậu khẽ gật đầu chào nhưng anh ta không đáp lại.
Không chờ Tùng lên tiếng Vũ Phong quăng một xấp hồ sơ về phía cậu
– Cậu tự xem đi, nếu không hiểu anh đọc giùm cho.
Cậu thấy rõ trong lời nói anh đã nhiều lạnh nhạt, cậu biết có chuyện rồi. Nhìn trang giấy trước mặt cậu chăm chú đọc, đọc đi đọc lại
” thận tốt, tim tốt, gan tốt, ..v..v”
– Không cần đọc kỹ vậy đâu, cậu có đọc kỹ đến mấy thì cũng không ra bệnh ung thư gan kỳ 2 được. Cậu lại lừa được tôi…cái giá này không nhỏ đâu…nếu tôi không lấy bảng thông báo trực tiếp từ bệnh viện…hừ.. thì cậu qua mặt tôi cái vù.
– Em không bệnh thật hả?
Cậu nói không giấu được sự vui mừng, nói gì thì nói một kẻ được cứu khỏi tay tử thần thì dù dầu sôi lửa bỏng cũng phải mừng trước cái đã.
– Hôm qua quản….
Chưa dứt câu một cái tát làm cậu choáng váng, cậu thấy miệng mình mằn mặn,..máu..cậu biết cảm giác này vì cậu cũng thường nếm ở mấy trận đánh nhau.
Anh vừa đánh cậu, một cái tát không nương tay làm cậu bị bất ngờ té chúi nhủi xuống đất. Đôi mắt anh đỏ lên vì tức giận, lần này không chỉ vài lời mắng chửi là xong cậu cảm giác được điều đó qua những tia nhìn của anh.
– Em không phải….
– Không cần nói thêm, nếu cậu thích bám tôi đến vậy không từ đến việc dùng thủ đoạn thì từ đầu nên đồng ý những điều kiện trao đổi là hơn, tôi không thích cái cảm giác bị những đứa trẻ còn hôi sữa như cậu lừa gạt.
– Em không có….
– Anh sẽ cho cậu một lần thương lượng nửa_Vũ Phong chồm người qua bàn áp sát mặt cậu, hơi thở nóng hổi giận dữ phả vào mặt cậu sợ_ nhưng _Vũ Phong gằn giọng_ bé hư thì không dạy dỗ không được.
Nói xong Vũ Phong ngồi lại xuống ghế, tréo chân chờ đợi. Cậu nhận thấy nguy hiểm đang đến từ phía sau mình, quay phắt lại cậu thấy người đàn ông đã không chào cậu lúc nảy, hắn ta vừa khóa cửa phòng và bây giờ đang từ từ tiến đến cậu, từng bước một đầy đe dọa.
Hắn xoa hai bàn tay vào nhau như để khủng bố tinh thần cậu, chủ yếu làm cho cậu khiếp sợ. Nhưng lúc này cậu bình tĩnh hơn lúc nào hết, sự căng thẳng của những trận đánh nhau cậu đã rất quen thuộc, ngay lúc này ai nhìn vào cũng nghĩ là cậu sẽ hoảng sợ, nhưng cậu lại không hề có chút sợ hãi..
– Tôi cũng định dùng cậu cho một vài việc và bù lại cho cậu hưởng chút ân huệ như cậu mong muốn…NHƯNG những kẻ qua mặt tôi….tôi không thể tha thứ được.
Vũ Phong châm điếu thuốc rít từng hơi chậm chạp. Hoàng Tùng nhìn lại Vũ Phong rồi lại nhìn kẻ đang từ từ tiến đến gần cậu, cậu chợt hiểu và cậu sợ cơn giận mà Vũ Phong đang muốn trút xuống cậu, Tùng không biết nó sẽ khủng khiếp như thế nào…
– Cơn giận này không trút không được_ Vũ Phong vẫn từ tốn nói theo từng bước chân của tên sát thủ kia bước tới_là cậu tự chuốc lấy. Chưa từng có kẻ nào dám biến tôi thành trò cười như cậu, một trò ngốc nghếch…đừng trách tôi không nương tay. Lúc này tôi muốn cậu hiểu rõ một điều mà cậu sẽ phải luôn ghi nhớ suốt quảng thời gian còn lại của cậu. ĐỪNG ĐÙA VỚI ÔNG CHỦ CỦA CẬU.
Vũ Phong giụi điếu thuốc, bóng người lập tức lao vào cậu như con thú vồ mồi..
Nhưng chính lúc này cậu lại phát giác ra một điều khác: Cậu đã sợ hãi thế nào khi đứng trước cơn thịnh nộ tưởng chừng như sắp bùng phát dữ dội của anh khi anh tát cậu, khi anh nói với cậu vậy mà lúc này đây nhiều hứa hẹn cậu sẽ bầm dập hơn thì cậu lại không hề sợ hãi. Cậu không sợ cái tên đang lao vào cậu nhưng cậu lại thấy sợ cơn giận của cái người ngồi kia….
” Mình yêu đến vậy rồi sao, mình chỉ sợ anh ấy giận mình. Đứng trước anh ấy mình bị đàn áp dữ dội dù mình dư sức chống trả nhưng mình lại không làm được. Và càng yêu mình càng nhận ra mối tình này càng vô vọng, anh ấy không dành cho mình chút thiện chí nào nửa sao, chỉ cần nghĩ đã bị lừa gạt bởi mình là anh ấy trả miếng không thương tiếc..mình làm sao đây..”_cậu thực sự bối rối_ đứng yên chịu trận đòn này để xoa dịu anh hay phản kháng đây”
Thật ra cậu cũng chẳng còn thời gian để tính toán thiệt hơn nửa, tên đao phủ của cậu đã tới sát bên rồi.
– Ngoan ngoãn chịu tội đi thì sẽ nhanh hơn, còn không thì sẽ kéo dài không biết lúc nào dứt đâu đấy._hắn nói đầy vẻ tự mãn_
Cậu thấy anh vẫn im lặng không nói gì. Đôi mắt anh lúc này chẳng thể hiện điều gì nửa, không tức giận, không buồn không vui nói chung không chút cảm xúc nào hiện lên trong đó…
“Anh ấy im lặng trước lời đe dọa của tên này có nghĩa là xác nhận tên này làm theo lệnh của anh ấy, trời lần này mình thê thảm thật rồi, quyết định nhanh lên đánh lại hay không đây”
BỐP_ cú đấm đầu tiên nhắm thẳng mặt cậu không trệch một phân, ngay lập tức mủi cậu tươm máu_
Cậu ôm mặt lồm cồm ngồi dậy thì bị đạp thêm một cú bổ nhào, rồi thêm một cú tống thẳng vào bụng làm cậu phải ôm bụng rên rỉ. Cậu liếc nhìn thấy mặt anh vẫn không hề biến sắc cậu buông xuôi.
” Thôi vậy món nợ này mình trả hết hôm nay cho xong, nếu đóa hồng hôm mình tỏ tình có trở thành màu trắng thì mình biết chắc hôm nay máu mình sẽ đủ để nhuộm nó đỏ trở lại, nếu lần đó cứ lẳng lặng về nhà thì đâu đến nên nổi này”
Những cú đấm, đá dữ dội làm cậu không thể suy nghĩ thêm điều gì nửa, cậu chỉ cố né và đỡ những cú đấm, đá khéo léo để thân thể cậu bớt chịu đòn, dù vậy tên này không phải là một tay dở dở ương nhưng cú đánh khẳng định đẳng cấp của hắ và hắn khẳng định cấp độ của mình bao nhiêu thì cậu ê ẩm bấy nhiêu. Đánh nhau bao nhiêu trận trong suốt cuộc đời cậu cậu biết chắc gom hết thương tích lại cũng không bằng lần này.
Cậu bắt đầu đau quá sức chịu đựng của mình rồi, cậu mong ngóng giây phút kết thúc, cậu cố gắng cắn chặt răng nhưng vẫn bật ra tiếng rên mỗi khi những cú đá tống thẳng vào người cậu, anh vẫn thản nhiên ngồi không chút phản ứng gì hay có dấu hiệu sẽ dừng lại…
Treo võng giữa hai gốc ổi sau vườn cậu ngắm nghía ngôi nhà của mình, thấy mình cũng đủ hạnh phúc lắm rồi, dù có ra đi cũng vô cùng mãn nguyện.
từ chỗ nằm cậu có thể nhìn thấy ngôi nhà thân yêu của cậu từ phía sau, ngôi nhà ngói cũ kỹ đày rêu xanh đã tuột ngói nhiều chỗ được cha cậu chắp vá bằng nhiều mảnh ngói mới. Cậu tưởng tượng nếu nhìn nóc nhà cậu từ trên cao chắc trông nó sẽ giống cái áo của cái bang trong phim chưởng Hồng Kông. Ngôi nhà không rộng lắm chỉ được một gian nhà chính còn khá chỉnh tề đặt được đúng một cái bàn cây dài chừng 2 mét, cái bàn là nơi mấy anh em cậu học hành đồng thời cũng là bàn tiếp khách. Nó có tuổi đời cũng ngang ngửa ba cậu, nhưng vốn không phải hàng tốt nên bây giờ nó cũng ọt ẹp lắm rồi, quanh bàn có mấy cái ghế đẩu cũng lỏng lẻo không kém, mà mấy năm nay tết nào cũng được cậu gia cố thêm bằng mấy thanh ván vụn…….
…..gian nhà còn để được cái bàn thờ ông bà nội ông bà cố của cậu, mấy người cậu chưa từng gặp mặt bao giờ nhưng những tấm ảnh đã ố vàng đó được đặt trang trọng trên cái bàn đẹp nhất nhà, phía sau bàn thờ là gian buồng nhỏ cha mẹ cậu nghỉ ở đó cùng với tất cả những thứ đáng giá nhất trong nhà. Ăn thông với gian thờ là gian bếp nó có vẻ rộng hơn gian nhà chính nhưng thấp chũm với tay một cái cũng có thể đụng đến nóc nhà..
ngang với gian thờ là một nơi rộng rãi đặt 2 cái giường tre liền nhau là nơi anh em cậu ngủ cùng nhau hồi bé, nhưng sau này lớn rồi cha cậu tậu cho cậu cái giường riêng đặt sát cửa nhà bếp để ra sau vườn… từ ngày cậu lên thành phố học rồi đi làm cái giường trở thành gia tài của thằng em thứ tư năm nay học lớp 12.
Dĩ nhiên ngay giường cậu là gian bếp, cậu vẫn bị đánh thức mỗi buổi sớm bởi tiếng lục đục nhóm bếp nấu cơm sáng của má cậu cho anh em cậu ăn để đi học, cho cha mẹ giở theo để ra đồng. Khi sương còn đọng trên lá, mặt đất còn yên ngủ cậu đã phụ mẹ làm việc rồi đánh thức đám em dậy, mấy anh em cậu phải vượt qua đoạn đường non năm cây số để đến trường cho nên phải dậy từ rất sớm..
Thật ra nhà cậu tuy chẳng khá giả gì nhưng không đến mỗi đói cái ăn, nhưng cha cậu quyết tâm không để đứa con nào của ông thất học nên ông vô cùng tiết kiệm…
….bao nhiêu tiền làm được ông cất lại lo cái ăn cho gia đình, lo học phí cho các con…thậm chí ông không sắm sửa gì cả để tiền phòng khi mấy đứa con ông bệnh hoạn. Ông thường bảo: ‘không ăn ngon, mặc đẹp không sao nhưng bệnh hoạn học hành không có tiền là không được’.
và kết quả là đứa nào cũng chăm chỉ học hành…cậu lớn nhất, hiểu rõ nhất nỗi cực nhọc của cha mẹ nhưng lại không giúp được gì nhiều nên từ khi lãnh được tháng lương đầu tiên cậu đã bảo cha mua sắm thêm trong nhà nhưng..cậu bị cha cậu mắng một trận tơi bời…nào là mới có tí chút mà lo huênh hoang..v.v
Nghĩ lại cha cậu nói cũng không sai, nhờ vậy mà bây giờ khi cậu sắp ra đi cậu cũng đỡ thấy lo lắng. Cậu sẽ cố gắng để thật nhiều tiền lại cho gia đình bớt phần cực nhọc khi không có cậu phụ giúp.
Đang đeo đuổi theo nhưng ý tưởng của mình cô em kế cậu đến bên cạnh lúc nào không hay.
– Anh làm gì ngoài này mà em gọi mãi không trả lời?
– Kêu anh chi, có cơm rồi hả?
– Xì, mới có 9 giờ mà đòi ăn rồi, vô nhà đi bác hai Mạnh qua chơi, cha gọi anh vô đó.
– Bác Hai qua chơi với ba chứ kêu anh vô làm gì?
– Chắc ba khoe con trai tài giỏi chứ gì, mấy bửa em hay nghe hai người nói chuyện gì đó về anh đó…lẹ đi..
– Từ từ_ cậu uể oải đưng dậy_ đừng tháo võng của anh đó.
– Không rảnh đâu, lẹ đi không em bị la giờ.
cậu lò dò bước vô nhà, thấy cậu bác Hai Mạnh cười khề khà.
– Nào con trai lại đây làm với bác một ly coi.
Cậu chào ông Hai Mạnh rồi đỡ ly rượu ông đưa uống cạn.
– Giỏi, thằng này làm rể tui được ha anh Út.
anh Út là cha cậu, nhưng bác ấy nói cái gì vậy kìa.
– Bác nói gì vậy…con.. ?????
– Coi kìa, nó mắc cỡ..
Cậu nhìn cha đầy thắc mắc. Cha cậu bèn giải thích
– À cha với bác Hai đây tính làm sui, cha hỏi con út Nhàn cho con, năm nay nó học hết lớp mười hai rồi không học nửa, con nhỏ hay qua đây chơi với con Lam lắm, cha thấy nó hiền dẽ thương..
Quay qua bác Hai cha cậu hỏi.
– Anh Hai thấy sao, thằng con tui xứng làm rể anh hông?
– Quá tốt đó chứ, đi làm ở thành phố về trông ngày càng bảnh trai ra, sự nghiệp cũng có rồi…con rể quý ấy chứ.
– Vậy anh em mình vô một ly để mừng nghen, chọn ngày vợ chồng tui qua nhà chính thức nói chuyện luôn.
Hai ông già thì khề khà còn cậu thì chưng hửng, vì cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc lập gia đình, cậu biết mình vốn không yêu phụ nữ nên cũng không nghĩ đến chuyện rồi một ngày cậu phải lấy vợ.
Cái tin xét đánh này từ trời rơi xuống, mà không từ cha cậu rơi xuống thì đúng hơn, làm cậu đứng ngồi không yên. Cậu lò dò ra sau vườn thấy mẹ cậu đang đốt đống ung cậu sán lại dò hỏi.
– Sao tự nhiên cha đòi lấy vợ cho con vậy?
– Thì ổng thấy mày có công ăn chuyện làm ổn định rồi nên lo vợ con cho mày luôn để ổng yên tâm..
– Trời ơi, con còn trẻ thấy mồ sao cha kêu lấy vợ sớm dữ vậy, con có thích con Nhàn hồi nào đâu.
– Thích với chả ghét, con nhỏ ổng chấm rồi, nó được người được nết lắm, mày đi mấy năm con người ta lớn rồi, ra dáng con gái đảm đang lắm, gặp rồi cũng thích mà.
– Nhưng con chưa phụ giúp gì cho gia đình hết mà, còn mấy đứa nhỏ nửa..
– Không sao, có con dâu phụ má cũng đỡ vất vả mày không cần lo nhiều.
– Trời, con đi làm xa hổng lẻ cưới con người ta về rồi đi miết coi sao được.
– Mày không cần lo, chuyện đó bên đó biết. Vả lại…vả lại họ cũng chấm mày ở chỗ có công ăn chuyện làm đàng hoàng lo cho con người ta được…mà..mà cũng chỉ nhà đó giống mình mới chịu làm sui với mình, không ai thèm gả con gái vô nhà này đâu mà đòi chọn lựa.
Cậu hiểu nhà bác hai cũng nghèo đông con như nhà cậu, nhưng bác cũng lo lắng cho con cái lắm. Bác chọn dâu rể ở cái chịu làm ăn chứ không chịu mấy đứa có tiền mà cứ ăn chơi, bởi vậy dâu rể nhà bác cũng không ai giàu có….bác chấm cậu làm rể cũng là giành phần thằng rể tốt cho cô con gái út.
Cậu nhắm coi bộ mẹ cậu không đứng về phe cậu rồi..
– Hay mày thương đứa nào trên đó rồi…?
Nghe má cậu hỏi ngay tim đen làm cậu không biết trả lời sao chỉ cười nhăn nhở..
– Đừng hòng nghe mày, cha mày không chịu đâu. Ổng sợ mày theo mấy đứa không ra gì nên mới lo kiếm dâu đó, đừng hòng đem chuyện yêu đương ra mà nói, nghe xong ổng cưới vợ cho mày còn lẹ hơn cho coi.
Đến lúc này cậu chỉ còn biết kêu trời. Ăn tối xong cậu lân la hỏi chuyện cha cậu.. Cậu định rồi nếu không được cậu đành nói chuyện bệnh tình của cậu cho ông biết, chứ đi hỏi cưới người ta rồi mai này cậu có bề gì thì tội cho con gái người ta.
Thấy thằng con trai cứ quanh quẩn gần ông, đang đọc dở tờ báo tuổi trẻ cười mới mượn ông hai mạnh hồi sáng ông đành gấp lại kéo xệ cái kính lão xuống….
– Muốn gì nói đại đi, nhìn mặt mày là cha biết rồi xà quần hoài. Hỏi chuyện con Nhàn phải không?
Cậu gật gật lia lịa..
– Sao tự nhiên cha lại muốn con lấy vợ..con mới hai mấy tuổi mà.
– Cha bằng tuổi mày thằng tư đã khóc oe oe rồi.
– Trời, cha đem so con với cha sao được, hồi đó khác bây giờ khác.
– Khác gì, thì trai lớn lấy vợ gái lớn lấy chồng cũng có khác gì nhau đâu.
– Khác chứ ba, độ tuổi lấy vợ lấy chồng khác nhau xa mà.
– Cha cũng tính giùm mày rồi, cho qua bỏ trầu cau trước rồi vài năm nửa cưới.
– Trời!..
– Kêu trời hoài mày!…cưới vợ có mình mày kêu trời thôi hà.
Cậu biết rõ tính cố chấp của cha cậu, nếu không có lý do gì chính đáng khó mà bắt ông thay đổi ý định được, thôi thì cậu nòi huỵch toẹt ra vậy.
– Thực ra con không thể lấy vợ được, con có lý do chính đáng mà..
– Lý do gì?
– Con..thật ra con bị..
…..Reng…tiếng nhạc chuông điện thoại reo..
– Điện thoại reo kìa, ai gọi mà trễ vậy?
Cậu nhìn vào màn hình rồi trả lời
– Dạ quản lý ở chỗ con làm gọi.
– Nghe xem có chuyện gì.
– Dạ,, con nghe điện thoại chút.
..
Cậu bước ra xa vài bước nghe điện thoại, giờ này gọi trễ vậy không biết có chuyện gì…mà gọi từ tận Đà Lạt, dù gì cậu cũng đã nộp đơn thôi việc….
– Alo Tùng hả?_tiếng anh quản lý khách sạn_
– Alo, à..ờ.có gì không anh?
– Bên bệnh viện gọi qua nói giao nhầm bệnh án cho cậu gì đó, bảo cậu lên gặp họ để trực tiếp nói chuyện.
– HẢ!!!!!!, là sao?
– Anh cũng không rõ lắm, chỉ biết là kết quả khám sức khỏe định kỳ hôm trước đó mà, họ bảo cái gì đó trùng tên thì phải..em lên gặp cho chắc, họ nhắn từ sáng mà giờ anh mới nhớ. Vậy thôi nha, chào em.
– Vâng.!!!!!!!!
Nhầm, trùng tên….cậu…cậu không biết sao nửa…
– Chuyện gì vậy?
– Dạ…à chỗ làm gọi con?
– Mới về có hai bửa mà gọi rồi hả, coi cần thì đi đi đừng để người ta phàn nàn.
– Dạ, mai con đi sớm.
– Ừ..rồi hồi nảy con nói tại sao con không muốn cưới con Nhàn.
– Hả …?
Trời bây giờ cậu không biết trả lời sao nửa, bây giờ bệnh hay không cũng không biết biết trả lời cha cậu sao đây.
– Sao vậy, con nói có lý do chính đáng mà..,lại loanh quanh à.
– Không..tại.. tại..tại con không thích phụ nữ mà.
– Lý do hay nhỉ?
– Có thật mà cha, là con mắc bệnh không thích phụ nữ mà.
– Đừng nhảm nửa, đi ngủ đi mai còn đi sớm, không còn chuyện gì sao lại có bệnh không thích phụ nữ.
Cậu không nói thêm nửa cậu còn có mối bận tâm khác đang làm mưa làm gió trong lòng cậu.
” Mai phải về thành phố liền, lấy hồ sơ bệnh anh đang giữ xem lại coi. Trùng tên!, ở đâu lại đúng lúc dữ vậy”
..
Chưa tới buổi trưa cậu đã có mặt ở nhà anh. Cậu gọi điện báo cho anh biết trước là cậu đến lấy hồ sơ bệnh, cậu dự định đi khám lại ngay để biết chắc kết quả rồi mới nói chuyện với anh.
Vừa đẩy cửa bước vào cậu đã thấy Vũ Phong ngồi chờ sẵn với bộ hồ sơ bệnh hôm trước của cậu. Tùng biết anh không rảnh để ngồi không chờ cậu, kèm với khuôn mặt lạnh tanh kia thì….không cần đoàn cũng biết…
Tùng chợt nghĩ đến những gì anh đã từng kết tội cậu khi ở Đà Lạt cậu đâm lạnh người, không lẻ nào mình lại phải nghe những câu tương tự như thế một lần nửa. Cậu chậm rải bước tới trước mặt anh, không cần gương cậu cũng biết khuôn mặt cậu lúc này khó coi tới chừng nào….
Vũ Phong ngồi tựa hẳn người trên ghế tay anh xoay xoay cây viết xem chừng chờ cậu đã lâu rồi và còn có một người nửa cậu chưa thấy mặt lần nào đang đứng gần cửa sổ, cậu khẽ gật đầu chào nhưng anh ta không đáp lại.
Không chờ Tùng lên tiếng Vũ Phong quăng một xấp hồ sơ về phía cậu
– Cậu tự xem đi, nếu không hiểu anh đọc giùm cho.
Cậu thấy rõ trong lời nói anh đã nhiều lạnh nhạt, cậu biết có chuyện rồi. Nhìn trang giấy trước mặt cậu chăm chú đọc, đọc đi đọc lại
” thận tốt, tim tốt, gan tốt, ..v..v”
– Không cần đọc kỹ vậy đâu, cậu có đọc kỹ đến mấy thì cũng không ra bệnh ung thư gan kỳ 2 được. Cậu lại lừa được tôi…cái giá này không nhỏ đâu…nếu tôi không lấy bảng thông báo trực tiếp từ bệnh viện…hừ.. thì cậu qua mặt tôi cái vù.
– Em không bệnh thật hả?
Cậu nói không giấu được sự vui mừng, nói gì thì nói một kẻ được cứu khỏi tay tử thần thì dù dầu sôi lửa bỏng cũng phải mừng trước cái đã.
– Hôm qua quản….
Chưa dứt câu một cái tát làm cậu choáng váng, cậu thấy miệng mình mằn mặn,..máu..cậu biết cảm giác này vì cậu cũng thường nếm ở mấy trận đánh nhau.
Anh vừa đánh cậu, một cái tát không nương tay làm cậu bị bất ngờ té chúi nhủi xuống đất. Đôi mắt anh đỏ lên vì tức giận, lần này không chỉ vài lời mắng chửi là xong cậu cảm giác được điều đó qua những tia nhìn của anh.
– Em không phải….
– Không cần nói thêm, nếu cậu thích bám tôi đến vậy không từ đến việc dùng thủ đoạn thì từ đầu nên đồng ý những điều kiện trao đổi là hơn, tôi không thích cái cảm giác bị những đứa trẻ còn hôi sữa như cậu lừa gạt.
– Em không có….
– Anh sẽ cho cậu một lần thương lượng nửa_Vũ Phong chồm người qua bàn áp sát mặt cậu, hơi thở nóng hổi giận dữ phả vào mặt cậu sợ_ nhưng _Vũ Phong gằn giọng_ bé hư thì không dạy dỗ không được.
Nói xong Vũ Phong ngồi lại xuống ghế, tréo chân chờ đợi. Cậu nhận thấy nguy hiểm đang đến từ phía sau mình, quay phắt lại cậu thấy người đàn ông đã không chào cậu lúc nảy, hắn ta vừa khóa cửa phòng và bây giờ đang từ từ tiến đến cậu, từng bước một đầy đe dọa.
Hắn xoa hai bàn tay vào nhau như để khủng bố tinh thần cậu, chủ yếu làm cho cậu khiếp sợ. Nhưng lúc này cậu bình tĩnh hơn lúc nào hết, sự căng thẳng của những trận đánh nhau cậu đã rất quen thuộc, ngay lúc này ai nhìn vào cũng nghĩ là cậu sẽ hoảng sợ, nhưng cậu lại không hề có chút sợ hãi..
– Tôi cũng định dùng cậu cho một vài việc và bù lại cho cậu hưởng chút ân huệ như cậu mong muốn…NHƯNG những kẻ qua mặt tôi….tôi không thể tha thứ được.
Vũ Phong châm điếu thuốc rít từng hơi chậm chạp. Hoàng Tùng nhìn lại Vũ Phong rồi lại nhìn kẻ đang từ từ tiến đến gần cậu, cậu chợt hiểu và cậu sợ cơn giận mà Vũ Phong đang muốn trút xuống cậu, Tùng không biết nó sẽ khủng khiếp như thế nào…
– Cơn giận này không trút không được_ Vũ Phong vẫn từ tốn nói theo từng bước chân của tên sát thủ kia bước tới_là cậu tự chuốc lấy. Chưa từng có kẻ nào dám biến tôi thành trò cười như cậu, một trò ngốc nghếch…đừng trách tôi không nương tay. Lúc này tôi muốn cậu hiểu rõ một điều mà cậu sẽ phải luôn ghi nhớ suốt quảng thời gian còn lại của cậu. ĐỪNG ĐÙA VỚI ÔNG CHỦ CỦA CẬU.
Vũ Phong giụi điếu thuốc, bóng người lập tức lao vào cậu như con thú vồ mồi..
Nhưng chính lúc này cậu lại phát giác ra một điều khác: Cậu đã sợ hãi thế nào khi đứng trước cơn thịnh nộ tưởng chừng như sắp bùng phát dữ dội của anh khi anh tát cậu, khi anh nói với cậu vậy mà lúc này đây nhiều hứa hẹn cậu sẽ bầm dập hơn thì cậu lại không hề sợ hãi. Cậu không sợ cái tên đang lao vào cậu nhưng cậu lại thấy sợ cơn giận của cái người ngồi kia….
” Mình yêu đến vậy rồi sao, mình chỉ sợ anh ấy giận mình. Đứng trước anh ấy mình bị đàn áp dữ dội dù mình dư sức chống trả nhưng mình lại không làm được. Và càng yêu mình càng nhận ra mối tình này càng vô vọng, anh ấy không dành cho mình chút thiện chí nào nửa sao, chỉ cần nghĩ đã bị lừa gạt bởi mình là anh ấy trả miếng không thương tiếc..mình làm sao đây..”_cậu thực sự bối rối_ đứng yên chịu trận đòn này để xoa dịu anh hay phản kháng đây”
Thật ra cậu cũng chẳng còn thời gian để tính toán thiệt hơn nửa, tên đao phủ của cậu đã tới sát bên rồi.
– Ngoan ngoãn chịu tội đi thì sẽ nhanh hơn, còn không thì sẽ kéo dài không biết lúc nào dứt đâu đấy._hắn nói đầy vẻ tự mãn_
Cậu thấy anh vẫn im lặng không nói gì. Đôi mắt anh lúc này chẳng thể hiện điều gì nửa, không tức giận, không buồn không vui nói chung không chút cảm xúc nào hiện lên trong đó…
“Anh ấy im lặng trước lời đe dọa của tên này có nghĩa là xác nhận tên này làm theo lệnh của anh ấy, trời lần này mình thê thảm thật rồi, quyết định nhanh lên đánh lại hay không đây”
BỐP_ cú đấm đầu tiên nhắm thẳng mặt cậu không trệch một phân, ngay lập tức mủi cậu tươm máu_
Cậu ôm mặt lồm cồm ngồi dậy thì bị đạp thêm một cú bổ nhào, rồi thêm một cú tống thẳng vào bụng làm cậu phải ôm bụng rên rỉ. Cậu liếc nhìn thấy mặt anh vẫn không hề biến sắc cậu buông xuôi.
” Thôi vậy món nợ này mình trả hết hôm nay cho xong, nếu đóa hồng hôm mình tỏ tình có trở thành màu trắng thì mình biết chắc hôm nay máu mình sẽ đủ để nhuộm nó đỏ trở lại, nếu lần đó cứ lẳng lặng về nhà thì đâu đến nên nổi này”
Những cú đấm, đá dữ dội làm cậu không thể suy nghĩ thêm điều gì nửa, cậu chỉ cố né và đỡ những cú đấm, đá khéo léo để thân thể cậu bớt chịu đòn, dù vậy tên này không phải là một tay dở dở ương nhưng cú đánh khẳng định đẳng cấp của hắ và hắn khẳng định cấp độ của mình bao nhiêu thì cậu ê ẩm bấy nhiêu. Đánh nhau bao nhiêu trận trong suốt cuộc đời cậu cậu biết chắc gom hết thương tích lại cũng không bằng lần này.
Cậu bắt đầu đau quá sức chịu đựng của mình rồi, cậu mong ngóng giây phút kết thúc, cậu cố gắng cắn chặt răng nhưng vẫn bật ra tiếng rên mỗi khi những cú đá tống thẳng vào người cậu, anh vẫn thản nhiên ngồi không chút phản ứng gì hay có dấu hiệu sẽ dừng lại…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook