Chiếc Ngai Vàng
-
Chương 8
Kinh thành Thăng Long nhộn nhịp về tin thắng trấn của Thủ Độ ở Hông Châu đưa lại. Khắp các đường, các phố trong thành, dân chúng nô nức kéo nhau ra bờ sông Nhị đón xem đoàn quân sĩ khải hoàn, đông như nước chảy.
Trộn lẫn trong đám bình dân, mặc thuần sắc đen hay màu nâu sẫm, người ta nhật thấy những nhà sư áo vàng mũ đỏ, vừa đi vừa đọc kinh siêu độ cho các sĩ tốt trận vong hay những lính tráng áo nâu nón sơn long tong chạy ngược chạy xuôi với cái dáng ta đây quan trọng lắm.
Thỉnh thoảng, những tiếng quát tháo, những tiếng trống khẩu báo hiệu có các đại thần trẩy qua. Dân gia xô nhau tránh ra hai bên, nhường lối cho những võng giá, những xe cộ, những con ngựa thắng yên cương lộng lẫy, trên lưng có các võ tướng ngồi.
Trên mặt sông lại còn náo nhiệt lắm:
Thuyền bè như lá tre bơi san sát dọc hai bên cầu phao. Bọn thủy thủ phải khó khăn chật vật lắm mới có thể từ bờ bên này sang bờ bên kia sông hàng vạn người vừa quan vừa lính vừa dân.
Mặt nước đục ngầu bị đập, khuấy, rẽ ra bởi những mái chèo, khoắng lên bởi những bánh lái, sùi bọt như nước bể và nổi lên muôn làn sóng bấp bênh.
Bờ bên kia cũng chẳng chịu kém phần đông đúc ồn ào. Tự những làn mạc quanh đấy, người ta xô nhau lại chờ xem, chưa kể những chuyến thuyền bè khảm qua sông, mỗi lúc một đổ lên đất bao nhiêu kẻ hoặc vì phận sự mà đến hoặc bởi tính tò mò.
Cát đường lầm lên như đám sương mù theo gió bay tỏa dưới ánh sáng chói lọi tự nền mây xanh gieo xuống.
Bỗng, một tiếng ấm ào vĩ đại, mãnh liệt, xa xôi vẳng lại, át hẳn tiếng nhộn nhịp của đám đông:
tựa hồ tiếng hổ gầm làm cho cây cối phải nín bặt. Gió lúc ấy đã tắt vậy mà từ xa một cơn lốc bụi vẩn lên, là là tiến đến như đám mây sắc vàng nhạt.
Tiếng động mỗi lúc một rõ, một gần, như cơn giông tố rồi tự đầu khúc đường cái quan thẳng tắp, trắng phau dưới ánh nắng, người ta bắt đầu nhận thấy bọn quân nhạc. Khúc Khải Hoàn nổi dậy, ầm ầm như bảo giật sấm rền.
Sau đám nhạc, bọn tù bình lốc nhốc bước nhanh, tóc rối bù, mặt nhem nhuốc, áo xống tả tơi. Kẻ này bị trót riệt cánh khuỷu ra đằng sau, kẻ kia bị xiềng từng tốp một, có kẻ gông đóng, chóng mang, cử động một cách đau đớn, ê chề.
Quân canh tù chia làm hai hàng đi kèm hai bên, tay luôn luôn đánh đập để thôi thúc những kẻ khốn nạn kia không được khóc than hoặc chậm chạp.
Bọn lính cầm cờ tiếp ngay đám ấy. Nào ngờ ngũ hành, cờ tuyết mao, nào dùi đồng, phủ việc, rực rỡ chói lòe.
Quan dân lúc ấy đứng giạt ra, yên phăn phắc, vừa có dáng kinh sợ vừa có vẻ hãi hùng.
Trong bọn cầm cờ, một tên võ sĩ cầm loa báo những tin đắc thắng của toán sĩ tốt ban sư, có ý ca tụng công lao của Thủ Độ.
Cứ mỗi câu nói phát ra từ miệng loa, dân chúng lại hò reo ầm ĩ.
Sau cùng, Thủ Độ cưỡi voi tiến đến.
Các nhà sư xếp hàng ra đón và cứ thủng thỉnh đi giật lùi ở trước đầu voi, tay giơ những cái lư trầm, khói thơm nghi ngút bốc lên. Thủ Độ, trước những cách tiếp rước long trọng đó, vẫn điềm nhiên như một pho tượng bằng đồng. Văn võ đình thần khâm mạng Hoàng Đế Trần Thái Tôn (tức Trần Cảnh đã lên ngôi) đều phủ phục trên hai hàng chiếu cạp đỏ, dâng lời chúc mừng.
Thủ Độ, đầu đội mũ đâu nâu đỏ nạm vàng, mình mặc áo giáp bạc, ngoài khắc cầm bào thêu rồng, ngồi chễm chệ trong lầu voi, một tay chống Thanh Long tuyền bảo kiếm.
Mặt hắn xồm xoàm những râu, như một mình vườn hoang đầy cỏ mọc và lạnh lùng không bao giờ thay đổi vì một xúc cảm nào. Lúc nào nước da cũng mai mái, lúc nào hai mắt cũng lim dim nhìn qua khe mí như mắt mèo khi sưởi nắng.
Một đàn xe nối sau voi, trên để cũi giam những tướng phản nghịch và cái hòm gỗ trong đựng thủ cấp tướng họ Đoàn.
Rồi, các tùy thân theo Thủ Độ đi chinh phạt Hồng Châu lần lượt kéo quân đoạn hậu. Cưỡi trên mình những con ngựa dáng đẹp, sức khỏe, tướng nào cũng ra vẻ nghênh ngang tự đắc, coi mình như các vị cứu thế anh hùng.
Mấy vạn binh rầm rộ sau cùng đám rước, tuy mệt nhọc mà tươi cười.
Tiếng trống chiêng, tiếng chân người chân ngựa, tiếng bánh xe lăn, tiếng gươm giáo xô chạm nhau thêm cho đoàn quân trẩy ấy một vẻ oai nghiêm lẫm liệt dễ khiến những linh hồn dù cứng cỏi đến đâu cũng phải kinh hoàng. Những mũ vàng, giáp sắt, nhưng màu cờ sắc áo dưới ánh nắng gay gắt nom càng rực rỡ. Người ta cảm thấy sức mạnh vô địch của toàn đại quân có thể quét sạch mọi sự trở ngại như cơn giông quét những rơm rác trên đường.
Mặt đất rung động lên như chuyển mình dưới sức mạnh phi thường.
Dọc hai bên đường cái, quân trẩy đến đâu, tiếng dân chúng hoan hô theo đến đấy. Lòng người như nao nức, như say sưa, như điêu cuồng lên vì hăng hái, vì muốn thắng đoạt cả càn khôn.
Qua cầu phao, sĩ tốt lần lượt tiến vào thành.
Trên kỳ đài, ống lệnh ầm ầm nổ, chiêng trống vang lừng.
Trần Thái Tôn thân xuất bách quan đứng ở Ngọ môn lâu tiếp đón. Những tàn vàng tán tía sáng rực một phương trời.
Trần Thủ Độ cưỡi voi đi qua, giơ hai tay ở Ngọ môn lâu tiếp đón. Những tàn vàng tán tía sáng rực một phương trời.
Trần Thủ Độ cưỡi voi đi qua, giơ hai tay lên vái tạ hoàng ân, đoạn hắn mỉm cười, quay đầu nhìn tả hữu.
Phụ Trần, lúc ấy, đi kèm hầu bên cạnh, khẽ bẩm:
- Kính thưa Tướng quốc, Hoàng hậu (tức Lý Chiêu Hoàng) vì có tang, không thể theo vua ra Ngọ môn chờ đón tướng quốc được.
Một vẻ vui mừng hiện trên gương mặt gian hùng; Thủ Độ hỏi:
- Thế nào? Việc Huệ Tôn xong rồi à?
- Bẩm xong rồi. Bên ngoài không ai ngờ vực gì cả.
- Thế còn Chiêu Hoàng?
- Hoàng hậu có ý gì khác hay không, tiểu tướng không được rõ.
- Thế nào hắn không nghi kỵ, có điều không dám nói ra đó thôi!
Trộn lẫn trong đám bình dân, mặc thuần sắc đen hay màu nâu sẫm, người ta nhật thấy những nhà sư áo vàng mũ đỏ, vừa đi vừa đọc kinh siêu độ cho các sĩ tốt trận vong hay những lính tráng áo nâu nón sơn long tong chạy ngược chạy xuôi với cái dáng ta đây quan trọng lắm.
Thỉnh thoảng, những tiếng quát tháo, những tiếng trống khẩu báo hiệu có các đại thần trẩy qua. Dân gia xô nhau tránh ra hai bên, nhường lối cho những võng giá, những xe cộ, những con ngựa thắng yên cương lộng lẫy, trên lưng có các võ tướng ngồi.
Trên mặt sông lại còn náo nhiệt lắm:
Thuyền bè như lá tre bơi san sát dọc hai bên cầu phao. Bọn thủy thủ phải khó khăn chật vật lắm mới có thể từ bờ bên này sang bờ bên kia sông hàng vạn người vừa quan vừa lính vừa dân.
Mặt nước đục ngầu bị đập, khuấy, rẽ ra bởi những mái chèo, khoắng lên bởi những bánh lái, sùi bọt như nước bể và nổi lên muôn làn sóng bấp bênh.
Bờ bên kia cũng chẳng chịu kém phần đông đúc ồn ào. Tự những làn mạc quanh đấy, người ta xô nhau lại chờ xem, chưa kể những chuyến thuyền bè khảm qua sông, mỗi lúc một đổ lên đất bao nhiêu kẻ hoặc vì phận sự mà đến hoặc bởi tính tò mò.
Cát đường lầm lên như đám sương mù theo gió bay tỏa dưới ánh sáng chói lọi tự nền mây xanh gieo xuống.
Bỗng, một tiếng ấm ào vĩ đại, mãnh liệt, xa xôi vẳng lại, át hẳn tiếng nhộn nhịp của đám đông:
tựa hồ tiếng hổ gầm làm cho cây cối phải nín bặt. Gió lúc ấy đã tắt vậy mà từ xa một cơn lốc bụi vẩn lên, là là tiến đến như đám mây sắc vàng nhạt.
Tiếng động mỗi lúc một rõ, một gần, như cơn giông tố rồi tự đầu khúc đường cái quan thẳng tắp, trắng phau dưới ánh nắng, người ta bắt đầu nhận thấy bọn quân nhạc. Khúc Khải Hoàn nổi dậy, ầm ầm như bảo giật sấm rền.
Sau đám nhạc, bọn tù bình lốc nhốc bước nhanh, tóc rối bù, mặt nhem nhuốc, áo xống tả tơi. Kẻ này bị trót riệt cánh khuỷu ra đằng sau, kẻ kia bị xiềng từng tốp một, có kẻ gông đóng, chóng mang, cử động một cách đau đớn, ê chề.
Quân canh tù chia làm hai hàng đi kèm hai bên, tay luôn luôn đánh đập để thôi thúc những kẻ khốn nạn kia không được khóc than hoặc chậm chạp.
Bọn lính cầm cờ tiếp ngay đám ấy. Nào ngờ ngũ hành, cờ tuyết mao, nào dùi đồng, phủ việc, rực rỡ chói lòe.
Quan dân lúc ấy đứng giạt ra, yên phăn phắc, vừa có dáng kinh sợ vừa có vẻ hãi hùng.
Trong bọn cầm cờ, một tên võ sĩ cầm loa báo những tin đắc thắng của toán sĩ tốt ban sư, có ý ca tụng công lao của Thủ Độ.
Cứ mỗi câu nói phát ra từ miệng loa, dân chúng lại hò reo ầm ĩ.
Sau cùng, Thủ Độ cưỡi voi tiến đến.
Các nhà sư xếp hàng ra đón và cứ thủng thỉnh đi giật lùi ở trước đầu voi, tay giơ những cái lư trầm, khói thơm nghi ngút bốc lên. Thủ Độ, trước những cách tiếp rước long trọng đó, vẫn điềm nhiên như một pho tượng bằng đồng. Văn võ đình thần khâm mạng Hoàng Đế Trần Thái Tôn (tức Trần Cảnh đã lên ngôi) đều phủ phục trên hai hàng chiếu cạp đỏ, dâng lời chúc mừng.
Thủ Độ, đầu đội mũ đâu nâu đỏ nạm vàng, mình mặc áo giáp bạc, ngoài khắc cầm bào thêu rồng, ngồi chễm chệ trong lầu voi, một tay chống Thanh Long tuyền bảo kiếm.
Mặt hắn xồm xoàm những râu, như một mình vườn hoang đầy cỏ mọc và lạnh lùng không bao giờ thay đổi vì một xúc cảm nào. Lúc nào nước da cũng mai mái, lúc nào hai mắt cũng lim dim nhìn qua khe mí như mắt mèo khi sưởi nắng.
Một đàn xe nối sau voi, trên để cũi giam những tướng phản nghịch và cái hòm gỗ trong đựng thủ cấp tướng họ Đoàn.
Rồi, các tùy thân theo Thủ Độ đi chinh phạt Hồng Châu lần lượt kéo quân đoạn hậu. Cưỡi trên mình những con ngựa dáng đẹp, sức khỏe, tướng nào cũng ra vẻ nghênh ngang tự đắc, coi mình như các vị cứu thế anh hùng.
Mấy vạn binh rầm rộ sau cùng đám rước, tuy mệt nhọc mà tươi cười.
Tiếng trống chiêng, tiếng chân người chân ngựa, tiếng bánh xe lăn, tiếng gươm giáo xô chạm nhau thêm cho đoàn quân trẩy ấy một vẻ oai nghiêm lẫm liệt dễ khiến những linh hồn dù cứng cỏi đến đâu cũng phải kinh hoàng. Những mũ vàng, giáp sắt, nhưng màu cờ sắc áo dưới ánh nắng gay gắt nom càng rực rỡ. Người ta cảm thấy sức mạnh vô địch của toàn đại quân có thể quét sạch mọi sự trở ngại như cơn giông quét những rơm rác trên đường.
Mặt đất rung động lên như chuyển mình dưới sức mạnh phi thường.
Dọc hai bên đường cái, quân trẩy đến đâu, tiếng dân chúng hoan hô theo đến đấy. Lòng người như nao nức, như say sưa, như điêu cuồng lên vì hăng hái, vì muốn thắng đoạt cả càn khôn.
Qua cầu phao, sĩ tốt lần lượt tiến vào thành.
Trên kỳ đài, ống lệnh ầm ầm nổ, chiêng trống vang lừng.
Trần Thái Tôn thân xuất bách quan đứng ở Ngọ môn lâu tiếp đón. Những tàn vàng tán tía sáng rực một phương trời.
Trần Thủ Độ cưỡi voi đi qua, giơ hai tay ở Ngọ môn lâu tiếp đón. Những tàn vàng tán tía sáng rực một phương trời.
Trần Thủ Độ cưỡi voi đi qua, giơ hai tay lên vái tạ hoàng ân, đoạn hắn mỉm cười, quay đầu nhìn tả hữu.
Phụ Trần, lúc ấy, đi kèm hầu bên cạnh, khẽ bẩm:
- Kính thưa Tướng quốc, Hoàng hậu (tức Lý Chiêu Hoàng) vì có tang, không thể theo vua ra Ngọ môn chờ đón tướng quốc được.
Một vẻ vui mừng hiện trên gương mặt gian hùng; Thủ Độ hỏi:
- Thế nào? Việc Huệ Tôn xong rồi à?
- Bẩm xong rồi. Bên ngoài không ai ngờ vực gì cả.
- Thế còn Chiêu Hoàng?
- Hoàng hậu có ý gì khác hay không, tiểu tướng không được rõ.
- Thế nào hắn không nghi kỵ, có điều không dám nói ra đó thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook