Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
-
Chương 41
Giang Tịch đứng hình trong giây lát, những chuyện nho nhỏ vụn vặt cùng với thời gian chung đụng với nhau trước đây cứ ồ ạt mà kéo đến.
Anh khép hờ đôi mắt, trực tiếp ngả ra sau dựa vào ghế, vẻ mặt mông lung, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua một lúc lâu, Giang Tịch mới ổn định lại tâm thần, khôi phục lại sự minh mẫn.
Đưa mắt về con đường Lệ Xá trước mặt, nơi đó đã không còn thân ảnh anh vương vấn tự bao giờ.
Anh mở xe, chạy được một nửa, nhưng không biết nghĩ như thế nào, lại quay đầu đi về hướng khác.
……
Quý Minh Châu hôm nay qua bên này, kỳ thật là vì quà sinh nhật của Giang Tịch.
Theo như cô dự định, cửa hàng trưởng nói phải chờ thêm một chút nữa.
Bởi vì đây là bản giới hạn, cũng là thứ Quý Minh Châu thích, liền toàn tâm toàn lực giao cho cửa hàng trưởng giải quyết.
Ở bên Châu Âu đàm phán, còn bên này cửa hàng trưởng sẽ phụ trách đến cùng.
Dù sao cũng đã qua sinh nhật Giang Tịch lâu như vậy rồi, quà sinh nhật này, cuối cùng cũng khoan thai mà tới muộn.
Giang Tịch có tấm lòng bao la rộng lớn thật, cô căn bản không đưa quà cho anh, ấy vậy mà anh nửa câu cũng không phàn nàn.
Ngày thường cũng không thấy anh có yêu cầu gì.
Anh cứ…… Dễ dàng thỏa mãn vậy sao?
Nếu sinh nhật cô mà Giang Tịch dám làm như vậy, người đầu tiên cô giơ tay chém xuống chắc chắn chính là anh.
Cô ra khỏi Giang thị trước đó một tiếng, tự mình lái xe. Quý Minh Châu tùy ý đậu xe, lúc này mới thong thả bước vào trung tâm mua sắm.
Nhưng đại để là do xe cô quá mức lộ liệu, phô trương, sau khi Quý Minh Châu xuống xe thì cũng nghiễm nhiên trở thành chỗ thu hút ánh nhìn.
Ánh mắt từ khắp nơi phóng tới, Quý Minh Châu cảm nhận được.
Nghiêm túc mà nói, xe này là do Giang Tịch tự tay mình chọn cho cô.
Phần lớn thời gian Giang Tịch đều trầm mặc ít lời, không nghĩ đến trên phương diện chọn xe lại chấn động tâm can đến thế này.
Anh thật sự không ở nước ngoài……… Bao nuôi em gái đấy chứ?
Quý Minh Châu nghĩ nghĩ, lại cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Lãnh đạm như vậy, nếu thật sự nuôi em gái, đối phương chắc chỉ hận không quen biết anh.
Chỉ là tâm ý Giang Tịch dùng trên người cô, Quý Minh Châu có đôi khi cảm thấy không thể đảm đương nổi. Cũng không biết nam nhân bình thường có phải không cần thầy dạy cũng hiểu hay không, mà khi tới thời khắc mấu chốt, cô luôn bị làm cho rối tinh rối mù như thế này.
Kỳ thật có đôi khi, nội tâm cảm giác hành động của anh luôn nhanh hơn người khác một nhịp.
Cái loại cảm giác này tựa như trái tim được nhấc lên, sau đó được một chiếc lông vũ nhẹ nhàng vuốt qua, vừa ngứa ngáy lại ngọt ngào.
Khiến cho người khác trằn trọc, muốn đưa tay bắt lấy trạng thái hư vô này, nhưng chỉ túm vào hư vô.
Mà một người, đối với bạn như thế nào, là lúc đó bạn bị không khí chung quanh bắt lấy, nó đều toát ra hương thơm ngọt ngào, muốn giấu cũng không giấu được.
Nó giống như được bao quanh bởi đại dương êm ái, được từng cơn sóng dịu dàng vỗ về
Giống hệt như khi Giang Tịch đối xử với cô.
Từ khi về nước tới nay, Quý Minh Châu dọn đến Bách Duyệt, có thể cảm nhận rõ ràng Giang Tịch đối với cô có bao nhiêu săn sóc cùng quan tâm.
Cái loại cảm giác như có như không này, luôn luôn lôi kéo suy nghĩ cô.
Không ngừng, liên miên.
Quý Minh Châu nghĩ Giang Tịch đối mình, hẳn là cũng có một chút ý tứ.
Giang Tịch là loại người, nếu không muốn.
Sẽ không có khả năng dọn đến đây ở cùng cô đâu.
Giang Vũ Thành ở bên kia, hoàn toàn không ảnh hưởng được quyết định của Giang Tịch, anh có chỗ nào giống kiểu người sẽ chịu cúi đầu trước người khác chứ.
Trừ phi……… Là chính anh gật đầu đáp ứng.
Cho nên, đây cũng là lý do trước đây Quý Minh Châu cùng Giang Tịch nháo loạn một hồi, nhưng lại không muốn quay về Quý Trạch.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy Giang Tịch có vẻ không giống khi còn học cao trung.
Bên tai cô luôn có một tiếng nói, vờn loanh quanh nhiều năm, nó sai khiến cô lại gần một chút, lại gần thêm một chút nữa.
Mang theo ý nghĩ như vậy, Quý Minh Châu trực tiếp đi vào cửa hàng.
Cửa hàng trưởng biết là có hẹn trước, sau khi nhìn thấy cô gương mặt lập tức tươi cười đón chào.
―― “Quý tiểu thư, gói hàng lần trước cô đặt hiện tại đã đến, đóng gói hoàn hảo không tổn hao gì, cô còn cần kiểm tra lại không?”
Quý Minh Châu theo sát bước vào, đi đến quầy, nhìn hộp quà nho nhỏ hình vuông đã được đóng gói kia, cảm thấy thực vừa lòng.
“Không có việc gì, tôi trực tiếp lấy đi là được.”
Quý Minh Châu nhận túi đã được đóng gói cẩn thẩn, ở trong tay ước lượng.
Cứ như vậy đưa cho Giang Tịch hẳn là sẽ dọa anh ấy nhảy dựng.
Cô thậm chí còn đoán được phản ứng của anh, đại để là trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhàn nhạt ―― “Cảm ơn”.
Nhưng Quý Minh Châu càng mong muốn……… Giang Tịch lần này phải thật sự bất ngờ.
Cần thiết còn phải tự mình nghĩ ra ―― một ngàn từ ca ngợi cô thì mới được!
……
Bóng đêm đã buông xuống, phòng Kim Đỉnh vẫn tiếp tục chìm vào lạnh lẽo.
Giang Tịch đã ở bên này một lúc lâu rồi, ấy vậy mà cũng chỉ ngồi ở một góc sô pha.
Yên lặng uống rượu, cái gì cũng không nói.
Ghế lô to như vậy, hai người ngồi đối diện nhau nhưng không ai nói gì.
Đã lỡ nhận một cuộc điện thoại nên Tiêu Dịch cũng chỉ đành ngồi với anh.
“A Tịch, đây là làm sao vậy?” Tiêu Dịch bắt chéo chân, biếng nhác dựa trên sô pha, điếu thuốc vẫn trong miệng nhả ra từng đợt khói trắng.
“Không như thế nào cả.” Giang Tịch để áo khoác sang một bên, cổ áo sơmi hỗn độn mở ra, lộ nửa bên xương quai xanh.
Anh từ trước đến nay đều nghiêm cẩn, lúc này chỉ còn lại dáng vẻ hào sảng phog lưu.
Nhưng lại không khiến người khác cảm thấy khó chịu, hai sắc thái này hỗ trợ lẫn nhau, như là mỹ ngọc tinh trác tạo thành.
“Nếu không có gì, tại sao cơm cậu cũng không ăn đã chạy tới đây uống rượu như điên rồi?” Tiêu Dịch nói phủi phủi khói bụi, cười nhạt, “Cậu không phải từ trước đến nay đều sẽ là người đúng giờ về nhà nấu nướng cho gia đình hay sao, hôm nay khác thường như vậy, không đi về nhà, ngược lại muốn chạy tới đây uống rượu giải sầu?”
Giang Tịch nhàn nhạt liếc anh ta một cái, “Cút.”
“A ha.” Tiêu Dịch kinh ngạc, “Miệng của Giang tổng chúng ta bắt đầu phun hương thơm rồi sao?”
Nói, anh ta nhìn nhìn đồng hồ, “Tớ còn phải hẹn hò, thật sự không có thời gian ở đây cùng cậu đâu, cậu cứ việc nói thẳng đi, chuyện này có liên quan đến tiểu Bát đúng không?”
Ngón tay Giang Tịch khẽ vu/ốt ve bình rượu, nghe được lời này, động tác trên tay thoáng dừng.
Bất quá sau đó, anh lại khôi phục dáng vẻ ta đây như trước.
Băng sơn ngàn năm! Hũ nút!
Tiêu Dịch hận sắt không thành thép, dưới đáy lòng mắng hai câu, “Cậu đừng do dự, cũng đừng ra vẻ nữa, tớ đây hỏi một câu, cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
Giang Tịch kêu anh ta tới đây, khẳng định cũng là vì chuyện này.
Muốn giải quyết, muốn giải thích nghi hoặc, muốn tìm được đáp án.
Bằng không dựa vào cá tính của Giang Tịch, tuyệt đối không thể gọi anh tới đây, chỉ đơn thuần là để uống rượu.
Giang Tịch vẫn không nói một lời, Tiêu Dịch lãnh đạm kêu lên hai tiếng, “Cậu cứ làm ra vẻ mặt lạnh lùng như thế này thì còn ai thích cậu nữa chứ?”
Không biết những lời này đã chạm phải điểm mấu chốt gì của Giang Tịch, mà anh buồn bã uống một ngụm rượu, nặng nề tạm chấp nhận bị đặt trên mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Là cô ấy không cần tớ.” Tầm mắt Giang Tịch cố định ở một nơi nào đó, thật lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng.
Tiêu Dịch nghe xong lời anh nói, suy nghĩ mất một lát mới phản ứng được, chủ ngữ theo như lời Giang Tịch nói đến là ai.
Nghe kĩ một chút, thì không biết ngữ khí này có bao nhiêu ủy khuất đâu.
Tiêu Dịch dám cam đoan, từ khi biết Giang Tịch tới nay, anh ta chưa từng nghe qua Giang Tịch dùng giọng điệu này để nói chuyện.
Lúc này, xác thật là đến phiên anh ta kinh ngạc.
“Như thế nào……Theo như cậu nói……… Là sau khi cậu mở rộng tấm lòng thì mới biết tiểu Bát không cần cậu ư?”
Giang Tịch nghe xong, hàng mi dài rũ xuống, lắc lắc đầu.
“Tớ chỉ biết, cậu thoạt nhìn như không sợ trời không sợ đất, ấy vậy mà mỗi khi nói về vấn đề có liên quan đến Quý Minh Châu, lại lúng túng như vậy.” Tiêu Dịch hút điếu thuốc, “Lúc hai người các cậu học cao trung không phải còn rất tốt sao, kết quả không ai nói với ai, đều bay hết ra nước ngoài, thật vất vả hiện tại mới quay về bên nhau, cậu lại như vậy.”
“Các cậu chỉ cần đứng chung một chỗ, thì thậm chí còn có thể kéo thêm một biểu ngữ ―― “Tiến tới đi, trời sinh một đôi”.” Tiêu Dịch nói xong cười cười, “Được rồi, có gì lớn đâu, cãi nhau xong thì bây giờ quay về dỗ dành người ta đi.”
Giang Tịch không nói lời nào.
Loại sự tình này, không phải chỉ đơn thuần là cãi nhau, cũng không liên quan gì đến việc dỗ dành. Cảm tình là một thứ gì đó không thể nói lý, lại càng không thể ép buộc.
Giang Tịch ban đầu khi mới về nước, chỉ cảm thấy thượng đế đã phá lệ chiếu cố anh, trời cao lại cho anh thêm một cơ hội nữa.
Anh còn lầm tưởng rằng, Giang gia cùng Quý gia liên hôn, Quý Minh Châu nhìn thấy đối tượng là anh, không phản đối, có lẽ đã thật sự ngầm đồng ý.
Khi đó anh còn suy nghĩ, nếu quản không được tim mình, thì thôi đành chiều theo nó một lần vậy.
Như lúc này đây, anh tưởng rằng anh đã có được cô.
Nhưng từ góc độ của cô mà nói, có lẽ chỉ là một lần thỏa hiệp.
Cuối cùng cũng tới lúc muốn kết hôn, Quý Minh Châu lại không muốn, Quý Thiếu Ngôn cũng không có biện pháp ép buộc cô.
“Tớ không rõ ràng lắm, có lẽ buông tay cũng sẽ là một chuyện tốt.”
Quý Thiếu Ngôn đau lòng cô như vậy, có lẽ đây cũng là ý tứ của chính cô.
Thậm chí, trong lòng Quý Minh Châu có thể cũng đã có người thầm thương, ông ấy là một người cha, ông ấy không có khả năng không biết.
“Cậu nói nhẹ nhàng quá, như vậy là cậu bỏ cuộc thật sao?” Tiêu Dịch tắt thuốc, vẩy vẩy gạt tàn, “Cậu nghĩ tiểu Bát thật sự không có hứng thú với cậu?”
Nam nhân quả thật là người trong ngoài bất nhất.
Nếu muốn buông tha, đã sớm buông tha.
Nếu không, anh thật sự muốn bái Giang Tịch làm sư phụ.
Dù sao, cũng là người tâm tâm niệm niệm bao nhiêu năm, nội tâm tham dục như vỡ đê.
Không thể khống chế được.
Tiêu Dịch hỏi như vậy cũng chỉ là vì người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo.
Quý Minh Châu là một đại tiểu thư, đối đãi với Tiêu Dịch khác hoàn toàn so với khi đối đãi Giang Tịch.
Một người là bạn bè là nam giới bình thường, một người là đối tượng liên hôi ái muội.
Hơn nữa………
Lúc ấy học cao trung, hai người còn vướng vào một chuyện, có lẽ không thấy rõ được tim mình, nhưng lúc đó Quý Minh Châu cũng nói hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với Giang Tịch.
Cụ thể hơn, Tiêu Dịch cũng không thể trực tiếp phán đoán.
Chủ yếu Tiêu Dịch bình thường gặp dịp thì chơi cũng không sao, nếu bắt anh ta thật sự đi nghiền ngẫm, bản thân anh ta cũng không biết nội tâm sâu thẳm bên trong, cho nên đối với suy nghĩ của Quý Minh Châu, anh cũng chỉ có thể suy đoán đại khái thôi.
Nhưng có một số việc, không cần tự mình thể nghiệm, chỉ cần tận mắt chứng kiến.
Nếu đội bóng rổ của bọn họ thi đấu, Quý Minh Châu sẽ luôn đến.
Dù sao cũng không phải đến xem Tiêu Dịch, không vì Trình Sí, cũng không phải ngồi trên khán đài chỉ để vì nam sinh khác.
Ngược lại Giang Tịch, mỗi tháng sẽ có mấy ngày Quý Minh Châu đau không chịu được, cậu ta sẽ luôn đưa cho Tiêu Dịch một con gấu bông, Tiêu Dịch đưa cho Liên Đường, vòng đi vòng lại, con gấu đấy cuối cùng vẫn đưa đến chỗ của Quý Minh Châu.
Làm việc tốt không cần lưu danh, Lôi Phong cũng chỉ nghĩ được như Giang Tịch.
Khi đó đã đau lòng con gái nhà người ta đến cái trình độ này rồi, Giang Tịch lúc nào cũng là người lạnh lùng thờ ơ, ấy vậy mà cũng yên lặng thừa nhận sự trêu ghẹo của Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch khi đó cảm thấy Giang Tịch mua nhiều gấu bông như vậy, quá nữ tính.
Giang Tịch nghe Tiêu Dịch nói xong, suy nghĩ tiếp tục xoay chuyển.
Đối với Quý Minh Châu, anh không đoán được.
Có đôi khi không cẩn thận ngắm được mấy động tác làm mặt quỷ sau lưng anh, có thể là hung tợn nắm tay, hoặc chỉ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
Có lẽ anh đã yêu cầu quá mức.
Hoặc chỉ là ở chung với nhau thế này đối với anh vẫn chưa đủ.
Nhiều lúc, anh chỉ muốn hung hăng khi dễ chỉ để cô òa khóc.
Nhấc váy cô, cởi bỏ toàn bộ quần áo, nâng chân cô lên, khẽ túm nhẹ eo, làm cho trên người cô chỉ còn mỗi hơi thở của anh, trong mắt không thể chứa thêm bất kì ai.
“Quên đi, cậu vội thì cậu đi trước cũng được.” Giang Tịch nhàn nhạt mở miệng, bắt đầu đuổi người.
“Nói ra thì tốt rồi, cậu chỉ ở chỗ này một mình thương cảm, sao cậu ấy có thể biết được?” Tiêu Dịch bị đuổi, nhưng lúc này lại không chịu rời đi, “Tớ thực sự rất tò mò a, tiểu Bát rốt cuộc đã làm chuyện gì, để khiến cho cậu trở nên như vậy?”
Tiêu Dịch nói chưa dứt lời, Giang Tịch đã không thể khống chế mà nhớ tới sự việc mới vừa xảy ra, rũ mắt im lặng.
“Tớ thấy cô ấy chiều nay ở cùng Giang Mặc.”
“……… Giang Mặc?” Tự nhiên nhắc tới cái tên này, Tiêu Dịch ngẩn người, “Dựa theo ngữ khí bắt gian này của cậu, thì cậu cho rằng giữa hai người bọn họ thật sự có gì sao?”
Tiêu Dịch rất muốn đấm cho Giang Tịch một cú. (phải tôi, tôi cũng muốn =)))
Hai người này đến với nhau? Đùa gì vậy chứ.
“Tớ còn tưởng là chuyện gì, chỉ qua việc này, mà đã làm cho tiếng lòng cậu rối loạn đến mức này rồi sao?” Tiêu Dịch lại lần nữa khinh thường lên tiếng, “Hai người này hoàn toàn không có khả năng đến với nhau, chắc là chỉ vô tình gặp nhau mà thôi, những thứ mà cậu nhìn thấy không nhất định là sự thật đâu.”
Giang Mặc so với bọn họ lớn vài tuổi, rất ít cơ hội có thể gặp được nhau.
Ở góc độ của Tiêu Dịch, nếu bọn họ thực sự ở bên nhau không bằng cho Lâm Đại Ngọc cùng Voldemort ở bên nhau, cái này còn có vẻ hợp lý hơn, hai người cũng không có khả năng yêu nhau.
Nghe xong lời Tiêu Dịch nói, Giang Tịch trầm mặc, cái này không phải anh suy nghĩ viển vông mà đã lên tiếng.
Thật lâu trước đây, bữa tối tiệc sinh nhật năm đó, anh đã tận mắt thấy, cũng đã nghe được, sự việc hôm nay lại lần nữa khẳng định mọi thứ đều là sự thật.
Hơn nữa, bây giờ việc cô hứng thú làm không biết mệt, chính là nhiếp ảnh. Mà Giang Mặc, vẫn luôn đặt chân vào lĩnh vực này.
Đêm hôm kia, cái đêm có liên quan đến những suy nghĩ không đứng đắn về Quý Minh Châu, anh sẽ xem như gió thoảng qua mà thôi.
Cho nên Giang Tịch cũng không nghĩ sẽ nói cho người thứ ba biết được.
Anh chậm rãi đứng dậy, “Cùng nhau đi đi.”
Tiêu Dịch cà lơ phất phơ khởi động xe, “Nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Tớ về công ty.” Giang Tịch vươn tay kéo kéo cà vạt, lạnh giọng nói.
Tiêu Dịch: “…………”
Anh ta cảm thấy lời mình nói hoàn toàn vô ích.
……
Quý Minh Châu xách túi quà tặng, đại khái liếc mắt nhìn rồi mới đi ra cửa.
Bởi vì muốn đi xuống lầu phải băng qua một đại sảnh, nên cô trực tiếp đi thẳng thang máy luôn.
Chờ đến khi cô rảo bước tiến lên, thì lọt vào trong tầm mắt là một đôi chân dài.
Tầm mắt Quý Minh Châu chậm rãi hướng lên, trong đầu xẹt qua, lại là Giang Tịch.
Dáng người anh đặc biệt tốt, chân vừa thẳng vừa dài, ngày thường đi làm áo khoác bao bọc bên ngoài, phẳng phiu lại chỉnh chu.
Nhưng chờ đến Quý Minh Châu nhìn đến gương mặt của người đứng trong thang máy, cô mới cảm thấy sửng sốt, “Anh Giang Mặc, lại gặp nhau rồi……”
Lần trước ở quán cà phê ngẫu nhiên gặp được, lần này lại ở bên đường Lệ Xá, vẫn là ngẫu nhiên gặp được.
Giang Mặc hiển nhiên cũng cảm thấy thực ngoài ý muốn mới có thể ở chỗ này lại lần nữa đụng mặt Quý Minh Châu, nghe chào hỏi liền gật gật đầu.
“Em tới lấy đồ, còn anh?” Quý Minh Châu thấy hai tay Giang Mặc trống trơn, không giống như là tới đây mua sắm.
Giang Mặc giơ camera lên, ý bảo, “Mua một ít card đồ họa cùng mấy cái ống kính tele.”
Thấy cô rảo bước tiến vào thang máy, Giang Mặc vươn tay hỏi, “Em lầu mấy?”
“Em đi lầu một xuống đại sảnh.”
Sau khi đối thoại, thang máy lại lâm vào một mảnh trầm mặc, an tĩnh.
May mắn chỉ một lúc, đã đến tầng một.
Quý Minh Châu nhìn cửa thang máy chậm rãi mở ra, âm thầm thở một hơi dài.
Nói thật ra, hai lần ngẫu nhiên gặp được, đều làm cô cảm thấy xấu hổ.
Dù sao hai người không thân, mà Giang Mặc hiển nhiên cũng vậy, không phải người thân quen sẽ không nói nhiều.
Cô ra khỏi thang máy đầu tiên, Giang Mặc theo sát Quý Minh Châu ra sau.
Chờ đến khi hai người đi qua cửa kính xoay tròn, Quý Minh Châu vừa muốn cùng Giang Mặc tạm biệt, liền thấy anh ta duỗi tay giúp cô chặn phía trước, mắt thấy sắp đụng phải một người.
Người nọ vội vàng thoáng nhìn, liên tục xin lỗi, lúc này mới chạy xa.
Quý Minh Châu ngẩng đầu nhìn anh ta cảm kích mà cười một cái.
“Em đi một mình à?” Giang Mặc nhìn trong tay cô xách theo một túi đồ, lễ phép dò hỏi.
“Đúng vậy, em tự mình lái xe.” Quý Minh Châu nói lắc lắc túi quà tặng trong tay, “Ặc, em lén lút đến đây lấy quà sinh nhật cho một người.”
Cô không muốn nói chuyện này với ai đâu.
Giang Mặc nhàn nhạt đáp lời, không tiếp tục hỏi đến việc cá nhân nữa, “Vậy em chú ý an toàn, anh đi trước.”
“Được ạ.”
Tạm biệt với Giang Mặc xong, Quý Minh Châu cũng không đem chuyện vô tình gặp mặt này để ở trong lòng nữa.
Cô quay xe trở về Bách Duyệt, một đường suy nghĩ…… Nên làm như thế nào để trước khi Giang Tịch nhận được quà, nói ra bài luận văn một ngàn từ ca ngợi mình nhỉ.
Nhưng là chờ đến khi về tới Bách Duyệt, ngoài dự liệu lại không có ai ở trong nhà.
Cả một mảnh đen thui.
Như trước đây, Giang Tịch sẽ như thường lệ mà nhắn tin WeChat dò hỏi cô.
Dựa theo tính cách của anh, nói ra câu nói kia xong, hẳn sẽ hỏi cô như thế nào còn chưa trở về, khi nào thì về nhà.
Quý Minh Châu có chút nghi hoặc, dứt khoát bước nhanh đến trước cửa phòng ngủ anh.
Cửa phòng khép hờ, Quý Minh Châu đẩy ra xem, bên trong cũng không có người.
Cô có chút nghi hoặc, mở di động ra, gửi một tin nhắn cho anh ――
【 Anh chưa về sao? 】
Qua một lúc lâu, ấy vậy mà phía bên kia vẫn không trả lời.
Thật là kỳ quái, chắc Giang Tịch chưa kịp trả lời thôi.
Quý Minh Châu cũng không quản quá nhiều, cô đi thu thập một phen, đến khi trở về phòng, đầu bên kia vẫn tiếp tục im ắng.
Khi cô còn đang không biết tối nay mình sẽ ăn gì, thì Giang Tịch mới nhắn lại ――
【 tôi có việc bận, ngủ ở công ty luôn nhé. 】
Quý Minh Châu nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, rối rắm sau một lúc lâu, mới trả lời 【 ok. 】
Cô cứ tưởng mình đã lên tốt kế hoạch, nhưng hình như mọi thứ có vẻ chậm lại.
Lặng im một lúc, Quý Minh Châu mới đem cái cái hộp quà nho nhỏ kia từ trong túi lấy ra, ném sang bên cạnh công tử gà.
Rồi sau đó cô cũng chỉ đành kéo kéo lông gà con để giải tỏa nỗi buồn bực.
“Giang Tịch, quà tôi tặng anh, anh không thích cũng phải thích, nghe thấy không?”
……
Giang Tịch bận rộn, từ buổi tối thứ sáu cho đến tận cuối tuần.
Trong mấy ngày này, anh không hề nhắn tin, cũng không quay về Bách Duyệt.
Hình như đều ở lại Giang thị.
Quý Minh Châu theo bản năng cảm thấy có chút khác thường, nhưng lại không thể nói ra.
Giang Tịch thực cổ quái, so với trước đây thậm chí còn lãnh đạm hơn.
Anh mặc kệ cô đói chết cũng không quay về.
Không biết là……..
Hai ngày này Quý Minh Châu lười đến mức chỉ tùy tiện làm mấy món để ăn, liên tục mấy ngày đều ăn đồ ăn vặt và ngũ cốc.
Tới tối chủ nhật, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa.
Trực tiếp hẹn Liên Đường, đến một nhà hàng thịt nướng Nhật thập phần nổi danh.
Liên Đường cũng là lần đầu tiên thấy Quý Minh Châu chỉ vùi đầu ăn, hỏi cái gì cũng không nói, “Cậu nhìn xem, bây giờ là thời đại nào, sao cậu lại giống quỷ chết đói đầu thai như vậy chứ?”
“Vì tớ ăn quá nhiều ngũ cốc đấy được chưa?” Quý Minh Châu ngẩng đầu lên, lười nhác liếc cô ấy một cái.
“Sao cậu không kêu cơm hộp chứ?” Liên Đường hừ hai tiếng, “Cậu như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ tự chiều hư bản thân cho xem, hơn nữa, cậu không phải có Giang Tịch nấu cơm cho hay sao, sao lại thèm đến đến mức này, anh ấy bắt cậu ăn ngũ cốc à?”
Nhắc tới Giang Tịch cùng với chuyện nấu cơm.
Nhất thời đem hết thảy ngọn nguồn của mọi thứ lôi ra.
Quý Minh Châu chỉ nghĩ Giang Tịch sẽ trở về nấu cơm cho cô ăn, mới mỏi mắt trông mong mà chờ.
Kết quả thằng nhãi này nửa tin nhắn cũng không có.
Đại để chiều hư khẩu vị cô rồi, ở Bách Duyệt, cho dù như thế nào cũng không nghĩ đến cơm hộp.
Liền một đường đói mốc mỏ cho đến bây giờ.
Cũng chính là tình hình hiện tại――
“Một tháng tới tớ sẽ không ăn thịt nướng nữa.”
Quý Minh Châu khoanh chân ngồi trên trên đệm mềm, nhìn Liên Đường ở phía đối diện, “Cậu với anh họ tớ rốt cuộc là làm sao thế, anh ấy như là bới tung cả thế giới để bắt được cậu.”
Liên Đường nhỏ giọng bứt rứt, “Có làm sao đâu…… Chỉ ngủ với nhau một đêm……… Anh ta chắc cũng chỉ thích cơ thể tớ thôi.”
Quý Minh Châu cầm ly trà lúa mạch đưa lên miệng nhỏ nhập một ngụm, nghe đươc một câu kinh hãi thế tục, thiếu chút nữa đã phun hết ra ngoài.
“Cậu nói cái gì? Cậu…… Lặp lại lần nữa?!”
“Có gì đâu, cũng chỉ là bình thường thôi mà, cậu đừng đánh tớ, người nhà tớ cũng chưa biết đâu, tớ chỉ nói cho cậu thôi đấy, cậu phải giữ bí mật cho tớ.” Liên Đường vội vàng nửa đứng dậy, thò người qua muốn che miệng Quý Minh Châu lại, ý bảo cô nói nho nhỏ thôi.
Quý Minh Châu hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, cô nghẹn lời nói, “Cậu thật đúng là làm ra chuyện tày đình rồi nhưng lại che giấu nhé, có thể lừa được Thẩm Khoảnh lên giường cũng thật là……”
Cô dừng một chút, đến ra một kết luận ―― “Bản lĩnh lớn đấy.”
Nam thần chính giới độc thân ―― Thẩm Khoảnh, ôn nhuận như ngọc, ôn văn nho nhã, thấy ai thì người đó đều như được tắm mình trong gió xuân. Nhưng chỉ có Quý Minh Châu mới biết, dáng vẻ anh ấy hay lén lút bày ra nhất, vẫn là đạm nhiên xa cách.
Nhiều năm như vậy, Quý Minh Châu đã từng nghĩ anh như một vị hòa thượng, vô dục vô cầu, không chỉ là đối với chính mình, đối với cha mẹ mình cũng như vậy, không kể đến người ngoài, thiên tính đã thế rồi.
Cho nên, Quý Minh Châu từ nhỏ chỉ có quan hệ tốt với anh họ thứ hai ―― Thẩm Thận. Tìm lý do đi chơi, đều là Thẩm Thận, không cần phải suy nghĩ.
“Cái gì mà có bản lĩnh chứ, trước đây tớ đã từng hỏi qua cậu rồi, cho rằng anh ta cùng chị gái tớ kết hôn là chuyện ván đã đóng thuyền, hiện tại thì sao ―― quá mức xấu hổ.”
Quý Minh Châu không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười rộ lên, “Như vậy cũng không có gì không tốt, anh họ tớ luôn giữ mình trong sạch, so với hoa Hồ Điệp thì chỉ có hơn chứ không kém.”
Cái gì mà giữ mình trong sạch, cô không biết đến từ này đâu nha.
Một đêm khiến Liên Đường quả thực muốn ngừng mà không được, buổi sáng ngày hôm sau không thể xuống giường, hai chân đều run rẩy.
Động tác của Thẩm Khoảnh đặc biệt tàn nhẫn, vừa sâu lại nặng nề.
“Tớ vừa mới nhắc tới thôi mà, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?” Quý Minh Châu nhíu mày, rất nghi hoặc.
Cô nói xong, đồng thời cũng nghĩ đến Giang Tịch.
Vành tai của Giang Tịch có lẽ là điểm mẫn cảm nhất, chỉ cần cô thoáng dựa gần vào, sẽ liền đỏ rực lên.
“……… Tớ không thể miêu tả hình ảnh đấy, cũng không muốn nghĩ đến được chưa!!” Liên Đường tự nhiên kích động, giọng nói cũng lớn hơn mức bình thường.
Quý Minh Châu trừng mắt nhìn cô ấy, “Cậu vừa mới ghét bỏ tớ nói chuyện quá lớn đấy nhá, chột dạ cái gì chứ.”
Hai người còn đang muốn vặn vẹo nhau, điện thoại Quý Minh Châu lại ngay lúc này vang lên.
Cô cúi đầu nhìn điện báo nhắc nhở, trực tiếp mở màn hình cầm lên, “…… Uy, bác ạ?”
Nghe câu xưng hô này, Liên Đường lập tức im lặng.
“Minh Châu, bác qua chỗ của các con, sao không có ai ở nhà hết vậy?” Lâm Mạn Hề phỏng chừng là đang ở Bách Duyệt rồi.
Quý Minh Châu buông chén trà, “Bác qua ạ? Sao bác không nói trước với con nói một tiếng a, con không biết bác muốn tới, nên bây giờ đang cùng với Liên Đường ở bên ngoài ăn cơm rồi ạ.”
“Bác nghe Tiêu Dịch nói, Giang Tịch hai ngày này làm việc liên tục, cũng không nghỉ ngơi gì nhiều, nên bác mới lại đây một chút.” Lâm Mạn Hề nói, ngữ khí chậm rãi như đang thử, “Hai người bọn con, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
“Không có a.” Quý Minh Châu không rõ nguyên do, cô hoàn toàn không cảm thấy giữa hai người xảy ra vấn đề gì.
Nếu nói đến điều khác thường duy nhất, đại khái là hai ngày nay Giang Tịch có vẻ không lạnh không nhạt.
Cô vốn dĩ muốn chờ hôm sau anh trở về, đem món quà này tặng cho anh, kết quả……Anh vẫn luôn không trở về.
“A như vậy sao, vậy con tiếp tục cùng Tiểu Đường ở bên ngoài chơi vui nhé, bác đến công ty nhìn nó một chút.” Lâm Mạn Hề dặn dò.
“Dạ……Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Liên Đường lại mang tinh thần bát quái tiến lên, “Nói như thế nào nói như thế nào? Bác ấy vẫn đến công ty sao?”
“Đúng, nói là muốn đi công ty xem Giang Tịch thế nào.” Quý Minh Châu nhìn màn hình di động, lâm vào trầm tư, vừa rồi Lâm Mạn Hề có nói đến Tiêu Dịch là có ý tứ gì?
……
Lâm Mạn Hề phát hỏa, một đường hấp tấp, đi ngang qua quầy lễ tân rồi trục tiếp bước vào thang máy, khiến ba vị trợ lý kinh ngạc đến chết khiếp, cũng không gõ cửa, trực tiếp lao vào văn phòng.
Giang Tịch đang ở trên bàn làm việc, nghe thấy tiếng động liền nâng đầu, nhìn thấy người bước vào là bà, lại cúi đầu.
“Mẹ.”
“Con còn biết gọi mẹ sao? Mẹ nghe tên nhóc Tiêu Dịch kia nói, con đơn phương giận dỗi Minh Châu, ngay cả nhà cũng không thèm trở về?”
Giang Tịch không hé răng, cũng không biết Tiêu Dịch thêm mắm thêm muối nói cái gì, mà chọc Lâm Mạn Hề tức giận đến như vậy.
“Hôm nay mặc kệ nói như thế nào, con cũng phải về Bách Duyệt cho mẹ.” Lâm Mạn Hề hai tay ôm vai, ngữ khí hận sắt không thành thép.
Giang Tịch chốt hạ, “Con có việc bận.”
“Có việc bận thì thời gian để làm việc đâu, mà đến mức cuối tuần điên cuồng làm việc liên tục, con không cần tính mạng của mình nữa sao?” Lâm Mạn Hề trực tiếp ngồi xuống sô pha, “Mẹ hôm nay cũng đã đến Bách Duyệt, nếu con không đi, thì mẹ liền ngồi ở chỗ này.”
Giang Tịch từ trước đến nay đều là người lạnh lùng, nhưng khi nghe xong Lâm Mạn Hề nói, có hơi do dự.
Nhưng lúc này trở về…… Nhất định sẽ gặp phải Quý Minh Châu.
Anh đối với Lâm Mạn Hề không có biện pháp, bà từ trước đến nay là người nói được thì làm được.
Nếu cứ ngồi mãi ở chỗ này, cũng không phải là biện pháp.
Giang Tịch có chút đau đầu, xoa xoa thái dương, “Vậy con đưa mẹ qua bên đó trước.”
Nhưng mà tới khi về Bách Duyệt rồi, khác hoàn toàn với dự đoán của Giang Tịch chính là, Quý Minh Châu cũng không có ở nhà.
Lâm Mạn Hề nhìn thấy dáng vẻ anh nhìn quanh bốn phía, hừ một tiếng, “Minh Châu cùng Liên Đường đi ra ngoài, tạm thời chưa về.”
“Con cũng đừng nghĩ sẽ lại đi, nói rõ ràng cho mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Lâm Mạn Hề có chút tức giận, cái túi bạch kim từ trước đến nay luôn yêu thích cũng tùy ý ném lên trên sô pha.
“Con cứ ở công ty như vậy cũng không phải là biện pháp.” Lâm Mạn Hề trực tiếp ngồi xuống, “Thân thể là tiền vốn, còn nữa, Giang Mặc tuy rằng đã trở lại, nhưng có Lâm thị chống lưng, ba con cũng sẽ không đến mức hồ đồ như vậy.”
Chợt lại nghe được từ Giang Mặc này, khuôn mặt Giang Tịch bất giác trầm xuống.
“Mẹ, mẹ đừng quan tâm nhiều như vậy được không, việc của con con tự mình rõ ràng.” Giang Tịch chậm rãi nói, “Con cũng lớn rồi, có nguyên tắc làm việc riêng của mình.”
“Tự con rõ ràng? Vậy con đem Minh Châu để ở đây lâu như vậy, nhà cũng không về, mẹ còn nghe Tiêu Dịch nói, là con chủ động không nói chuyện!” Lâm Mạn Hề nói không ngừng nghỉ, tiện đà, “Mẹ không biết hai người các con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã ở chung với nhau lâu như thế, có chuyện gì đi chăng nữa con cũng phải là người chắc chắn nhất.”
Giang Tịch nghiêng người dựa vào vách tường, cụp mắt xuống.
Không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kỳ thật con người không hoàn mỹ, cũng không phải là thánh nhân.
Loại sự tình này, ai cũng không thể bảo đảm bản thân có thể giải quyết một cách hoàn mỹ.
Lý tính cùng cảm tính, thay đổi cũng chỉ trong nháy mắt.
Giang Tịch nhìn về phía bà, “Đạo lý này con có thể hiểu được, nhưng mẹ dù sao cũng phải cho con thời gian suy nghĩ chứ.”
Tiện đà, anh cũng chậm rãi bổ sung, “Dù sao cũng chỉ là liên hôn, sau này mẹ cũng không cần phải lo lắng như vậy nữa đâu.”
Lâm Mạn Hề nghe ngữ khí này, trong lòng đột nhiên đau xót.
Bà vừa mới xúc động, cũng có chút hùng hổ doạ người.
Dù sao đây cũng là con trai mình, bà đương nhiên rất yêu nó, cũng muốn nó sống tốt hơn một chút.
Con gái Quý gia, bà thích, nhìn Giang Tịch, hẳn là nó cũng thích.
Nhưng hiện tại, bà lại không xác định được.
Lâm Mạn Hề tiến lên trước vài bước, lo lắng sốt ruột kéo Giang Tịch qua, “Vậy cuối cùng suy nghĩ của con là như thế nào vậy Giang Tịch, giữa con và Minh Châu…… Ý mẹ là, con cảm thấy Minh Châu ra sao?”
Giang Tịch rũ mắt, nhàn nhạt nói, “Con không biết nữa.”
Đúng lúc này, chỗ huyền quan truyền đến tiếng vang.
Giang Tịch ngước mắt nhìn qua, Quý Minh Châu đứng ở đó, không biết đã nghe được những gì rồi.
Anh khép hờ đôi mắt, trực tiếp ngả ra sau dựa vào ghế, vẻ mặt mông lung, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua một lúc lâu, Giang Tịch mới ổn định lại tâm thần, khôi phục lại sự minh mẫn.
Đưa mắt về con đường Lệ Xá trước mặt, nơi đó đã không còn thân ảnh anh vương vấn tự bao giờ.
Anh mở xe, chạy được một nửa, nhưng không biết nghĩ như thế nào, lại quay đầu đi về hướng khác.
……
Quý Minh Châu hôm nay qua bên này, kỳ thật là vì quà sinh nhật của Giang Tịch.
Theo như cô dự định, cửa hàng trưởng nói phải chờ thêm một chút nữa.
Bởi vì đây là bản giới hạn, cũng là thứ Quý Minh Châu thích, liền toàn tâm toàn lực giao cho cửa hàng trưởng giải quyết.
Ở bên Châu Âu đàm phán, còn bên này cửa hàng trưởng sẽ phụ trách đến cùng.
Dù sao cũng đã qua sinh nhật Giang Tịch lâu như vậy rồi, quà sinh nhật này, cuối cùng cũng khoan thai mà tới muộn.
Giang Tịch có tấm lòng bao la rộng lớn thật, cô căn bản không đưa quà cho anh, ấy vậy mà anh nửa câu cũng không phàn nàn.
Ngày thường cũng không thấy anh có yêu cầu gì.
Anh cứ…… Dễ dàng thỏa mãn vậy sao?
Nếu sinh nhật cô mà Giang Tịch dám làm như vậy, người đầu tiên cô giơ tay chém xuống chắc chắn chính là anh.
Cô ra khỏi Giang thị trước đó một tiếng, tự mình lái xe. Quý Minh Châu tùy ý đậu xe, lúc này mới thong thả bước vào trung tâm mua sắm.
Nhưng đại để là do xe cô quá mức lộ liệu, phô trương, sau khi Quý Minh Châu xuống xe thì cũng nghiễm nhiên trở thành chỗ thu hút ánh nhìn.
Ánh mắt từ khắp nơi phóng tới, Quý Minh Châu cảm nhận được.
Nghiêm túc mà nói, xe này là do Giang Tịch tự tay mình chọn cho cô.
Phần lớn thời gian Giang Tịch đều trầm mặc ít lời, không nghĩ đến trên phương diện chọn xe lại chấn động tâm can đến thế này.
Anh thật sự không ở nước ngoài……… Bao nuôi em gái đấy chứ?
Quý Minh Châu nghĩ nghĩ, lại cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Lãnh đạm như vậy, nếu thật sự nuôi em gái, đối phương chắc chỉ hận không quen biết anh.
Chỉ là tâm ý Giang Tịch dùng trên người cô, Quý Minh Châu có đôi khi cảm thấy không thể đảm đương nổi. Cũng không biết nam nhân bình thường có phải không cần thầy dạy cũng hiểu hay không, mà khi tới thời khắc mấu chốt, cô luôn bị làm cho rối tinh rối mù như thế này.
Kỳ thật có đôi khi, nội tâm cảm giác hành động của anh luôn nhanh hơn người khác một nhịp.
Cái loại cảm giác này tựa như trái tim được nhấc lên, sau đó được một chiếc lông vũ nhẹ nhàng vuốt qua, vừa ngứa ngáy lại ngọt ngào.
Khiến cho người khác trằn trọc, muốn đưa tay bắt lấy trạng thái hư vô này, nhưng chỉ túm vào hư vô.
Mà một người, đối với bạn như thế nào, là lúc đó bạn bị không khí chung quanh bắt lấy, nó đều toát ra hương thơm ngọt ngào, muốn giấu cũng không giấu được.
Nó giống như được bao quanh bởi đại dương êm ái, được từng cơn sóng dịu dàng vỗ về
Giống hệt như khi Giang Tịch đối xử với cô.
Từ khi về nước tới nay, Quý Minh Châu dọn đến Bách Duyệt, có thể cảm nhận rõ ràng Giang Tịch đối với cô có bao nhiêu săn sóc cùng quan tâm.
Cái loại cảm giác như có như không này, luôn luôn lôi kéo suy nghĩ cô.
Không ngừng, liên miên.
Quý Minh Châu nghĩ Giang Tịch đối mình, hẳn là cũng có một chút ý tứ.
Giang Tịch là loại người, nếu không muốn.
Sẽ không có khả năng dọn đến đây ở cùng cô đâu.
Giang Vũ Thành ở bên kia, hoàn toàn không ảnh hưởng được quyết định của Giang Tịch, anh có chỗ nào giống kiểu người sẽ chịu cúi đầu trước người khác chứ.
Trừ phi……… Là chính anh gật đầu đáp ứng.
Cho nên, đây cũng là lý do trước đây Quý Minh Châu cùng Giang Tịch nháo loạn một hồi, nhưng lại không muốn quay về Quý Trạch.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy Giang Tịch có vẻ không giống khi còn học cao trung.
Bên tai cô luôn có một tiếng nói, vờn loanh quanh nhiều năm, nó sai khiến cô lại gần một chút, lại gần thêm một chút nữa.
Mang theo ý nghĩ như vậy, Quý Minh Châu trực tiếp đi vào cửa hàng.
Cửa hàng trưởng biết là có hẹn trước, sau khi nhìn thấy cô gương mặt lập tức tươi cười đón chào.
―― “Quý tiểu thư, gói hàng lần trước cô đặt hiện tại đã đến, đóng gói hoàn hảo không tổn hao gì, cô còn cần kiểm tra lại không?”
Quý Minh Châu theo sát bước vào, đi đến quầy, nhìn hộp quà nho nhỏ hình vuông đã được đóng gói kia, cảm thấy thực vừa lòng.
“Không có việc gì, tôi trực tiếp lấy đi là được.”
Quý Minh Châu nhận túi đã được đóng gói cẩn thẩn, ở trong tay ước lượng.
Cứ như vậy đưa cho Giang Tịch hẳn là sẽ dọa anh ấy nhảy dựng.
Cô thậm chí còn đoán được phản ứng của anh, đại để là trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhàn nhạt ―― “Cảm ơn”.
Nhưng Quý Minh Châu càng mong muốn……… Giang Tịch lần này phải thật sự bất ngờ.
Cần thiết còn phải tự mình nghĩ ra ―― một ngàn từ ca ngợi cô thì mới được!
……
Bóng đêm đã buông xuống, phòng Kim Đỉnh vẫn tiếp tục chìm vào lạnh lẽo.
Giang Tịch đã ở bên này một lúc lâu rồi, ấy vậy mà cũng chỉ ngồi ở một góc sô pha.
Yên lặng uống rượu, cái gì cũng không nói.
Ghế lô to như vậy, hai người ngồi đối diện nhau nhưng không ai nói gì.
Đã lỡ nhận một cuộc điện thoại nên Tiêu Dịch cũng chỉ đành ngồi với anh.
“A Tịch, đây là làm sao vậy?” Tiêu Dịch bắt chéo chân, biếng nhác dựa trên sô pha, điếu thuốc vẫn trong miệng nhả ra từng đợt khói trắng.
“Không như thế nào cả.” Giang Tịch để áo khoác sang một bên, cổ áo sơmi hỗn độn mở ra, lộ nửa bên xương quai xanh.
Anh từ trước đến nay đều nghiêm cẩn, lúc này chỉ còn lại dáng vẻ hào sảng phog lưu.
Nhưng lại không khiến người khác cảm thấy khó chịu, hai sắc thái này hỗ trợ lẫn nhau, như là mỹ ngọc tinh trác tạo thành.
“Nếu không có gì, tại sao cơm cậu cũng không ăn đã chạy tới đây uống rượu như điên rồi?” Tiêu Dịch nói phủi phủi khói bụi, cười nhạt, “Cậu không phải từ trước đến nay đều sẽ là người đúng giờ về nhà nấu nướng cho gia đình hay sao, hôm nay khác thường như vậy, không đi về nhà, ngược lại muốn chạy tới đây uống rượu giải sầu?”
Giang Tịch nhàn nhạt liếc anh ta một cái, “Cút.”
“A ha.” Tiêu Dịch kinh ngạc, “Miệng của Giang tổng chúng ta bắt đầu phun hương thơm rồi sao?”
Nói, anh ta nhìn nhìn đồng hồ, “Tớ còn phải hẹn hò, thật sự không có thời gian ở đây cùng cậu đâu, cậu cứ việc nói thẳng đi, chuyện này có liên quan đến tiểu Bát đúng không?”
Ngón tay Giang Tịch khẽ vu/ốt ve bình rượu, nghe được lời này, động tác trên tay thoáng dừng.
Bất quá sau đó, anh lại khôi phục dáng vẻ ta đây như trước.
Băng sơn ngàn năm! Hũ nút!
Tiêu Dịch hận sắt không thành thép, dưới đáy lòng mắng hai câu, “Cậu đừng do dự, cũng đừng ra vẻ nữa, tớ đây hỏi một câu, cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
Giang Tịch kêu anh ta tới đây, khẳng định cũng là vì chuyện này.
Muốn giải quyết, muốn giải thích nghi hoặc, muốn tìm được đáp án.
Bằng không dựa vào cá tính của Giang Tịch, tuyệt đối không thể gọi anh tới đây, chỉ đơn thuần là để uống rượu.
Giang Tịch vẫn không nói một lời, Tiêu Dịch lãnh đạm kêu lên hai tiếng, “Cậu cứ làm ra vẻ mặt lạnh lùng như thế này thì còn ai thích cậu nữa chứ?”
Không biết những lời này đã chạm phải điểm mấu chốt gì của Giang Tịch, mà anh buồn bã uống một ngụm rượu, nặng nề tạm chấp nhận bị đặt trên mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Là cô ấy không cần tớ.” Tầm mắt Giang Tịch cố định ở một nơi nào đó, thật lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng.
Tiêu Dịch nghe xong lời anh nói, suy nghĩ mất một lát mới phản ứng được, chủ ngữ theo như lời Giang Tịch nói đến là ai.
Nghe kĩ một chút, thì không biết ngữ khí này có bao nhiêu ủy khuất đâu.
Tiêu Dịch dám cam đoan, từ khi biết Giang Tịch tới nay, anh ta chưa từng nghe qua Giang Tịch dùng giọng điệu này để nói chuyện.
Lúc này, xác thật là đến phiên anh ta kinh ngạc.
“Như thế nào……Theo như cậu nói……… Là sau khi cậu mở rộng tấm lòng thì mới biết tiểu Bát không cần cậu ư?”
Giang Tịch nghe xong, hàng mi dài rũ xuống, lắc lắc đầu.
“Tớ chỉ biết, cậu thoạt nhìn như không sợ trời không sợ đất, ấy vậy mà mỗi khi nói về vấn đề có liên quan đến Quý Minh Châu, lại lúng túng như vậy.” Tiêu Dịch hút điếu thuốc, “Lúc hai người các cậu học cao trung không phải còn rất tốt sao, kết quả không ai nói với ai, đều bay hết ra nước ngoài, thật vất vả hiện tại mới quay về bên nhau, cậu lại như vậy.”
“Các cậu chỉ cần đứng chung một chỗ, thì thậm chí còn có thể kéo thêm một biểu ngữ ―― “Tiến tới đi, trời sinh một đôi”.” Tiêu Dịch nói xong cười cười, “Được rồi, có gì lớn đâu, cãi nhau xong thì bây giờ quay về dỗ dành người ta đi.”
Giang Tịch không nói lời nào.
Loại sự tình này, không phải chỉ đơn thuần là cãi nhau, cũng không liên quan gì đến việc dỗ dành. Cảm tình là một thứ gì đó không thể nói lý, lại càng không thể ép buộc.
Giang Tịch ban đầu khi mới về nước, chỉ cảm thấy thượng đế đã phá lệ chiếu cố anh, trời cao lại cho anh thêm một cơ hội nữa.
Anh còn lầm tưởng rằng, Giang gia cùng Quý gia liên hôn, Quý Minh Châu nhìn thấy đối tượng là anh, không phản đối, có lẽ đã thật sự ngầm đồng ý.
Khi đó anh còn suy nghĩ, nếu quản không được tim mình, thì thôi đành chiều theo nó một lần vậy.
Như lúc này đây, anh tưởng rằng anh đã có được cô.
Nhưng từ góc độ của cô mà nói, có lẽ chỉ là một lần thỏa hiệp.
Cuối cùng cũng tới lúc muốn kết hôn, Quý Minh Châu lại không muốn, Quý Thiếu Ngôn cũng không có biện pháp ép buộc cô.
“Tớ không rõ ràng lắm, có lẽ buông tay cũng sẽ là một chuyện tốt.”
Quý Thiếu Ngôn đau lòng cô như vậy, có lẽ đây cũng là ý tứ của chính cô.
Thậm chí, trong lòng Quý Minh Châu có thể cũng đã có người thầm thương, ông ấy là một người cha, ông ấy không có khả năng không biết.
“Cậu nói nhẹ nhàng quá, như vậy là cậu bỏ cuộc thật sao?” Tiêu Dịch tắt thuốc, vẩy vẩy gạt tàn, “Cậu nghĩ tiểu Bát thật sự không có hứng thú với cậu?”
Nam nhân quả thật là người trong ngoài bất nhất.
Nếu muốn buông tha, đã sớm buông tha.
Nếu không, anh thật sự muốn bái Giang Tịch làm sư phụ.
Dù sao, cũng là người tâm tâm niệm niệm bao nhiêu năm, nội tâm tham dục như vỡ đê.
Không thể khống chế được.
Tiêu Dịch hỏi như vậy cũng chỉ là vì người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo.
Quý Minh Châu là một đại tiểu thư, đối đãi với Tiêu Dịch khác hoàn toàn so với khi đối đãi Giang Tịch.
Một người là bạn bè là nam giới bình thường, một người là đối tượng liên hôi ái muội.
Hơn nữa………
Lúc ấy học cao trung, hai người còn vướng vào một chuyện, có lẽ không thấy rõ được tim mình, nhưng lúc đó Quý Minh Châu cũng nói hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với Giang Tịch.
Cụ thể hơn, Tiêu Dịch cũng không thể trực tiếp phán đoán.
Chủ yếu Tiêu Dịch bình thường gặp dịp thì chơi cũng không sao, nếu bắt anh ta thật sự đi nghiền ngẫm, bản thân anh ta cũng không biết nội tâm sâu thẳm bên trong, cho nên đối với suy nghĩ của Quý Minh Châu, anh cũng chỉ có thể suy đoán đại khái thôi.
Nhưng có một số việc, không cần tự mình thể nghiệm, chỉ cần tận mắt chứng kiến.
Nếu đội bóng rổ của bọn họ thi đấu, Quý Minh Châu sẽ luôn đến.
Dù sao cũng không phải đến xem Tiêu Dịch, không vì Trình Sí, cũng không phải ngồi trên khán đài chỉ để vì nam sinh khác.
Ngược lại Giang Tịch, mỗi tháng sẽ có mấy ngày Quý Minh Châu đau không chịu được, cậu ta sẽ luôn đưa cho Tiêu Dịch một con gấu bông, Tiêu Dịch đưa cho Liên Đường, vòng đi vòng lại, con gấu đấy cuối cùng vẫn đưa đến chỗ của Quý Minh Châu.
Làm việc tốt không cần lưu danh, Lôi Phong cũng chỉ nghĩ được như Giang Tịch.
Khi đó đã đau lòng con gái nhà người ta đến cái trình độ này rồi, Giang Tịch lúc nào cũng là người lạnh lùng thờ ơ, ấy vậy mà cũng yên lặng thừa nhận sự trêu ghẹo của Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch khi đó cảm thấy Giang Tịch mua nhiều gấu bông như vậy, quá nữ tính.
Giang Tịch nghe Tiêu Dịch nói xong, suy nghĩ tiếp tục xoay chuyển.
Đối với Quý Minh Châu, anh không đoán được.
Có đôi khi không cẩn thận ngắm được mấy động tác làm mặt quỷ sau lưng anh, có thể là hung tợn nắm tay, hoặc chỉ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
Có lẽ anh đã yêu cầu quá mức.
Hoặc chỉ là ở chung với nhau thế này đối với anh vẫn chưa đủ.
Nhiều lúc, anh chỉ muốn hung hăng khi dễ chỉ để cô òa khóc.
Nhấc váy cô, cởi bỏ toàn bộ quần áo, nâng chân cô lên, khẽ túm nhẹ eo, làm cho trên người cô chỉ còn mỗi hơi thở của anh, trong mắt không thể chứa thêm bất kì ai.
“Quên đi, cậu vội thì cậu đi trước cũng được.” Giang Tịch nhàn nhạt mở miệng, bắt đầu đuổi người.
“Nói ra thì tốt rồi, cậu chỉ ở chỗ này một mình thương cảm, sao cậu ấy có thể biết được?” Tiêu Dịch bị đuổi, nhưng lúc này lại không chịu rời đi, “Tớ thực sự rất tò mò a, tiểu Bát rốt cuộc đã làm chuyện gì, để khiến cho cậu trở nên như vậy?”
Tiêu Dịch nói chưa dứt lời, Giang Tịch đã không thể khống chế mà nhớ tới sự việc mới vừa xảy ra, rũ mắt im lặng.
“Tớ thấy cô ấy chiều nay ở cùng Giang Mặc.”
“……… Giang Mặc?” Tự nhiên nhắc tới cái tên này, Tiêu Dịch ngẩn người, “Dựa theo ngữ khí bắt gian này của cậu, thì cậu cho rằng giữa hai người bọn họ thật sự có gì sao?”
Tiêu Dịch rất muốn đấm cho Giang Tịch một cú. (phải tôi, tôi cũng muốn =)))
Hai người này đến với nhau? Đùa gì vậy chứ.
“Tớ còn tưởng là chuyện gì, chỉ qua việc này, mà đã làm cho tiếng lòng cậu rối loạn đến mức này rồi sao?” Tiêu Dịch lại lần nữa khinh thường lên tiếng, “Hai người này hoàn toàn không có khả năng đến với nhau, chắc là chỉ vô tình gặp nhau mà thôi, những thứ mà cậu nhìn thấy không nhất định là sự thật đâu.”
Giang Mặc so với bọn họ lớn vài tuổi, rất ít cơ hội có thể gặp được nhau.
Ở góc độ của Tiêu Dịch, nếu bọn họ thực sự ở bên nhau không bằng cho Lâm Đại Ngọc cùng Voldemort ở bên nhau, cái này còn có vẻ hợp lý hơn, hai người cũng không có khả năng yêu nhau.
Nghe xong lời Tiêu Dịch nói, Giang Tịch trầm mặc, cái này không phải anh suy nghĩ viển vông mà đã lên tiếng.
Thật lâu trước đây, bữa tối tiệc sinh nhật năm đó, anh đã tận mắt thấy, cũng đã nghe được, sự việc hôm nay lại lần nữa khẳng định mọi thứ đều là sự thật.
Hơn nữa, bây giờ việc cô hứng thú làm không biết mệt, chính là nhiếp ảnh. Mà Giang Mặc, vẫn luôn đặt chân vào lĩnh vực này.
Đêm hôm kia, cái đêm có liên quan đến những suy nghĩ không đứng đắn về Quý Minh Châu, anh sẽ xem như gió thoảng qua mà thôi.
Cho nên Giang Tịch cũng không nghĩ sẽ nói cho người thứ ba biết được.
Anh chậm rãi đứng dậy, “Cùng nhau đi đi.”
Tiêu Dịch cà lơ phất phơ khởi động xe, “Nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Tớ về công ty.” Giang Tịch vươn tay kéo kéo cà vạt, lạnh giọng nói.
Tiêu Dịch: “…………”
Anh ta cảm thấy lời mình nói hoàn toàn vô ích.
……
Quý Minh Châu xách túi quà tặng, đại khái liếc mắt nhìn rồi mới đi ra cửa.
Bởi vì muốn đi xuống lầu phải băng qua một đại sảnh, nên cô trực tiếp đi thẳng thang máy luôn.
Chờ đến khi cô rảo bước tiến lên, thì lọt vào trong tầm mắt là một đôi chân dài.
Tầm mắt Quý Minh Châu chậm rãi hướng lên, trong đầu xẹt qua, lại là Giang Tịch.
Dáng người anh đặc biệt tốt, chân vừa thẳng vừa dài, ngày thường đi làm áo khoác bao bọc bên ngoài, phẳng phiu lại chỉnh chu.
Nhưng chờ đến Quý Minh Châu nhìn đến gương mặt của người đứng trong thang máy, cô mới cảm thấy sửng sốt, “Anh Giang Mặc, lại gặp nhau rồi……”
Lần trước ở quán cà phê ngẫu nhiên gặp được, lần này lại ở bên đường Lệ Xá, vẫn là ngẫu nhiên gặp được.
Giang Mặc hiển nhiên cũng cảm thấy thực ngoài ý muốn mới có thể ở chỗ này lại lần nữa đụng mặt Quý Minh Châu, nghe chào hỏi liền gật gật đầu.
“Em tới lấy đồ, còn anh?” Quý Minh Châu thấy hai tay Giang Mặc trống trơn, không giống như là tới đây mua sắm.
Giang Mặc giơ camera lên, ý bảo, “Mua một ít card đồ họa cùng mấy cái ống kính tele.”
Thấy cô rảo bước tiến vào thang máy, Giang Mặc vươn tay hỏi, “Em lầu mấy?”
“Em đi lầu một xuống đại sảnh.”
Sau khi đối thoại, thang máy lại lâm vào một mảnh trầm mặc, an tĩnh.
May mắn chỉ một lúc, đã đến tầng một.
Quý Minh Châu nhìn cửa thang máy chậm rãi mở ra, âm thầm thở một hơi dài.
Nói thật ra, hai lần ngẫu nhiên gặp được, đều làm cô cảm thấy xấu hổ.
Dù sao hai người không thân, mà Giang Mặc hiển nhiên cũng vậy, không phải người thân quen sẽ không nói nhiều.
Cô ra khỏi thang máy đầu tiên, Giang Mặc theo sát Quý Minh Châu ra sau.
Chờ đến khi hai người đi qua cửa kính xoay tròn, Quý Minh Châu vừa muốn cùng Giang Mặc tạm biệt, liền thấy anh ta duỗi tay giúp cô chặn phía trước, mắt thấy sắp đụng phải một người.
Người nọ vội vàng thoáng nhìn, liên tục xin lỗi, lúc này mới chạy xa.
Quý Minh Châu ngẩng đầu nhìn anh ta cảm kích mà cười một cái.
“Em đi một mình à?” Giang Mặc nhìn trong tay cô xách theo một túi đồ, lễ phép dò hỏi.
“Đúng vậy, em tự mình lái xe.” Quý Minh Châu nói lắc lắc túi quà tặng trong tay, “Ặc, em lén lút đến đây lấy quà sinh nhật cho một người.”
Cô không muốn nói chuyện này với ai đâu.
Giang Mặc nhàn nhạt đáp lời, không tiếp tục hỏi đến việc cá nhân nữa, “Vậy em chú ý an toàn, anh đi trước.”
“Được ạ.”
Tạm biệt với Giang Mặc xong, Quý Minh Châu cũng không đem chuyện vô tình gặp mặt này để ở trong lòng nữa.
Cô quay xe trở về Bách Duyệt, một đường suy nghĩ…… Nên làm như thế nào để trước khi Giang Tịch nhận được quà, nói ra bài luận văn một ngàn từ ca ngợi mình nhỉ.
Nhưng là chờ đến khi về tới Bách Duyệt, ngoài dự liệu lại không có ai ở trong nhà.
Cả một mảnh đen thui.
Như trước đây, Giang Tịch sẽ như thường lệ mà nhắn tin WeChat dò hỏi cô.
Dựa theo tính cách của anh, nói ra câu nói kia xong, hẳn sẽ hỏi cô như thế nào còn chưa trở về, khi nào thì về nhà.
Quý Minh Châu có chút nghi hoặc, dứt khoát bước nhanh đến trước cửa phòng ngủ anh.
Cửa phòng khép hờ, Quý Minh Châu đẩy ra xem, bên trong cũng không có người.
Cô có chút nghi hoặc, mở di động ra, gửi một tin nhắn cho anh ――
【 Anh chưa về sao? 】
Qua một lúc lâu, ấy vậy mà phía bên kia vẫn không trả lời.
Thật là kỳ quái, chắc Giang Tịch chưa kịp trả lời thôi.
Quý Minh Châu cũng không quản quá nhiều, cô đi thu thập một phen, đến khi trở về phòng, đầu bên kia vẫn tiếp tục im ắng.
Khi cô còn đang không biết tối nay mình sẽ ăn gì, thì Giang Tịch mới nhắn lại ――
【 tôi có việc bận, ngủ ở công ty luôn nhé. 】
Quý Minh Châu nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, rối rắm sau một lúc lâu, mới trả lời 【 ok. 】
Cô cứ tưởng mình đã lên tốt kế hoạch, nhưng hình như mọi thứ có vẻ chậm lại.
Lặng im một lúc, Quý Minh Châu mới đem cái cái hộp quà nho nhỏ kia từ trong túi lấy ra, ném sang bên cạnh công tử gà.
Rồi sau đó cô cũng chỉ đành kéo kéo lông gà con để giải tỏa nỗi buồn bực.
“Giang Tịch, quà tôi tặng anh, anh không thích cũng phải thích, nghe thấy không?”
……
Giang Tịch bận rộn, từ buổi tối thứ sáu cho đến tận cuối tuần.
Trong mấy ngày này, anh không hề nhắn tin, cũng không quay về Bách Duyệt.
Hình như đều ở lại Giang thị.
Quý Minh Châu theo bản năng cảm thấy có chút khác thường, nhưng lại không thể nói ra.
Giang Tịch thực cổ quái, so với trước đây thậm chí còn lãnh đạm hơn.
Anh mặc kệ cô đói chết cũng không quay về.
Không biết là……..
Hai ngày này Quý Minh Châu lười đến mức chỉ tùy tiện làm mấy món để ăn, liên tục mấy ngày đều ăn đồ ăn vặt và ngũ cốc.
Tới tối chủ nhật, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa.
Trực tiếp hẹn Liên Đường, đến một nhà hàng thịt nướng Nhật thập phần nổi danh.
Liên Đường cũng là lần đầu tiên thấy Quý Minh Châu chỉ vùi đầu ăn, hỏi cái gì cũng không nói, “Cậu nhìn xem, bây giờ là thời đại nào, sao cậu lại giống quỷ chết đói đầu thai như vậy chứ?”
“Vì tớ ăn quá nhiều ngũ cốc đấy được chưa?” Quý Minh Châu ngẩng đầu lên, lười nhác liếc cô ấy một cái.
“Sao cậu không kêu cơm hộp chứ?” Liên Đường hừ hai tiếng, “Cậu như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ tự chiều hư bản thân cho xem, hơn nữa, cậu không phải có Giang Tịch nấu cơm cho hay sao, sao lại thèm đến đến mức này, anh ấy bắt cậu ăn ngũ cốc à?”
Nhắc tới Giang Tịch cùng với chuyện nấu cơm.
Nhất thời đem hết thảy ngọn nguồn của mọi thứ lôi ra.
Quý Minh Châu chỉ nghĩ Giang Tịch sẽ trở về nấu cơm cho cô ăn, mới mỏi mắt trông mong mà chờ.
Kết quả thằng nhãi này nửa tin nhắn cũng không có.
Đại để chiều hư khẩu vị cô rồi, ở Bách Duyệt, cho dù như thế nào cũng không nghĩ đến cơm hộp.
Liền một đường đói mốc mỏ cho đến bây giờ.
Cũng chính là tình hình hiện tại――
“Một tháng tới tớ sẽ không ăn thịt nướng nữa.”
Quý Minh Châu khoanh chân ngồi trên trên đệm mềm, nhìn Liên Đường ở phía đối diện, “Cậu với anh họ tớ rốt cuộc là làm sao thế, anh ấy như là bới tung cả thế giới để bắt được cậu.”
Liên Đường nhỏ giọng bứt rứt, “Có làm sao đâu…… Chỉ ngủ với nhau một đêm……… Anh ta chắc cũng chỉ thích cơ thể tớ thôi.”
Quý Minh Châu cầm ly trà lúa mạch đưa lên miệng nhỏ nhập một ngụm, nghe đươc một câu kinh hãi thế tục, thiếu chút nữa đã phun hết ra ngoài.
“Cậu nói cái gì? Cậu…… Lặp lại lần nữa?!”
“Có gì đâu, cũng chỉ là bình thường thôi mà, cậu đừng đánh tớ, người nhà tớ cũng chưa biết đâu, tớ chỉ nói cho cậu thôi đấy, cậu phải giữ bí mật cho tớ.” Liên Đường vội vàng nửa đứng dậy, thò người qua muốn che miệng Quý Minh Châu lại, ý bảo cô nói nho nhỏ thôi.
Quý Minh Châu hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, cô nghẹn lời nói, “Cậu thật đúng là làm ra chuyện tày đình rồi nhưng lại che giấu nhé, có thể lừa được Thẩm Khoảnh lên giường cũng thật là……”
Cô dừng một chút, đến ra một kết luận ―― “Bản lĩnh lớn đấy.”
Nam thần chính giới độc thân ―― Thẩm Khoảnh, ôn nhuận như ngọc, ôn văn nho nhã, thấy ai thì người đó đều như được tắm mình trong gió xuân. Nhưng chỉ có Quý Minh Châu mới biết, dáng vẻ anh ấy hay lén lút bày ra nhất, vẫn là đạm nhiên xa cách.
Nhiều năm như vậy, Quý Minh Châu đã từng nghĩ anh như một vị hòa thượng, vô dục vô cầu, không chỉ là đối với chính mình, đối với cha mẹ mình cũng như vậy, không kể đến người ngoài, thiên tính đã thế rồi.
Cho nên, Quý Minh Châu từ nhỏ chỉ có quan hệ tốt với anh họ thứ hai ―― Thẩm Thận. Tìm lý do đi chơi, đều là Thẩm Thận, không cần phải suy nghĩ.
“Cái gì mà có bản lĩnh chứ, trước đây tớ đã từng hỏi qua cậu rồi, cho rằng anh ta cùng chị gái tớ kết hôn là chuyện ván đã đóng thuyền, hiện tại thì sao ―― quá mức xấu hổ.”
Quý Minh Châu không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười rộ lên, “Như vậy cũng không có gì không tốt, anh họ tớ luôn giữ mình trong sạch, so với hoa Hồ Điệp thì chỉ có hơn chứ không kém.”
Cái gì mà giữ mình trong sạch, cô không biết đến từ này đâu nha.
Một đêm khiến Liên Đường quả thực muốn ngừng mà không được, buổi sáng ngày hôm sau không thể xuống giường, hai chân đều run rẩy.
Động tác của Thẩm Khoảnh đặc biệt tàn nhẫn, vừa sâu lại nặng nề.
“Tớ vừa mới nhắc tới thôi mà, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?” Quý Minh Châu nhíu mày, rất nghi hoặc.
Cô nói xong, đồng thời cũng nghĩ đến Giang Tịch.
Vành tai của Giang Tịch có lẽ là điểm mẫn cảm nhất, chỉ cần cô thoáng dựa gần vào, sẽ liền đỏ rực lên.
“……… Tớ không thể miêu tả hình ảnh đấy, cũng không muốn nghĩ đến được chưa!!” Liên Đường tự nhiên kích động, giọng nói cũng lớn hơn mức bình thường.
Quý Minh Châu trừng mắt nhìn cô ấy, “Cậu vừa mới ghét bỏ tớ nói chuyện quá lớn đấy nhá, chột dạ cái gì chứ.”
Hai người còn đang muốn vặn vẹo nhau, điện thoại Quý Minh Châu lại ngay lúc này vang lên.
Cô cúi đầu nhìn điện báo nhắc nhở, trực tiếp mở màn hình cầm lên, “…… Uy, bác ạ?”
Nghe câu xưng hô này, Liên Đường lập tức im lặng.
“Minh Châu, bác qua chỗ của các con, sao không có ai ở nhà hết vậy?” Lâm Mạn Hề phỏng chừng là đang ở Bách Duyệt rồi.
Quý Minh Châu buông chén trà, “Bác qua ạ? Sao bác không nói trước với con nói một tiếng a, con không biết bác muốn tới, nên bây giờ đang cùng với Liên Đường ở bên ngoài ăn cơm rồi ạ.”
“Bác nghe Tiêu Dịch nói, Giang Tịch hai ngày này làm việc liên tục, cũng không nghỉ ngơi gì nhiều, nên bác mới lại đây một chút.” Lâm Mạn Hề nói, ngữ khí chậm rãi như đang thử, “Hai người bọn con, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
“Không có a.” Quý Minh Châu không rõ nguyên do, cô hoàn toàn không cảm thấy giữa hai người xảy ra vấn đề gì.
Nếu nói đến điều khác thường duy nhất, đại khái là hai ngày nay Giang Tịch có vẻ không lạnh không nhạt.
Cô vốn dĩ muốn chờ hôm sau anh trở về, đem món quà này tặng cho anh, kết quả……Anh vẫn luôn không trở về.
“A như vậy sao, vậy con tiếp tục cùng Tiểu Đường ở bên ngoài chơi vui nhé, bác đến công ty nhìn nó một chút.” Lâm Mạn Hề dặn dò.
“Dạ……Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Liên Đường lại mang tinh thần bát quái tiến lên, “Nói như thế nào nói như thế nào? Bác ấy vẫn đến công ty sao?”
“Đúng, nói là muốn đi công ty xem Giang Tịch thế nào.” Quý Minh Châu nhìn màn hình di động, lâm vào trầm tư, vừa rồi Lâm Mạn Hề có nói đến Tiêu Dịch là có ý tứ gì?
……
Lâm Mạn Hề phát hỏa, một đường hấp tấp, đi ngang qua quầy lễ tân rồi trục tiếp bước vào thang máy, khiến ba vị trợ lý kinh ngạc đến chết khiếp, cũng không gõ cửa, trực tiếp lao vào văn phòng.
Giang Tịch đang ở trên bàn làm việc, nghe thấy tiếng động liền nâng đầu, nhìn thấy người bước vào là bà, lại cúi đầu.
“Mẹ.”
“Con còn biết gọi mẹ sao? Mẹ nghe tên nhóc Tiêu Dịch kia nói, con đơn phương giận dỗi Minh Châu, ngay cả nhà cũng không thèm trở về?”
Giang Tịch không hé răng, cũng không biết Tiêu Dịch thêm mắm thêm muối nói cái gì, mà chọc Lâm Mạn Hề tức giận đến như vậy.
“Hôm nay mặc kệ nói như thế nào, con cũng phải về Bách Duyệt cho mẹ.” Lâm Mạn Hề hai tay ôm vai, ngữ khí hận sắt không thành thép.
Giang Tịch chốt hạ, “Con có việc bận.”
“Có việc bận thì thời gian để làm việc đâu, mà đến mức cuối tuần điên cuồng làm việc liên tục, con không cần tính mạng của mình nữa sao?” Lâm Mạn Hề trực tiếp ngồi xuống sô pha, “Mẹ hôm nay cũng đã đến Bách Duyệt, nếu con không đi, thì mẹ liền ngồi ở chỗ này.”
Giang Tịch từ trước đến nay đều là người lạnh lùng, nhưng khi nghe xong Lâm Mạn Hề nói, có hơi do dự.
Nhưng lúc này trở về…… Nhất định sẽ gặp phải Quý Minh Châu.
Anh đối với Lâm Mạn Hề không có biện pháp, bà từ trước đến nay là người nói được thì làm được.
Nếu cứ ngồi mãi ở chỗ này, cũng không phải là biện pháp.
Giang Tịch có chút đau đầu, xoa xoa thái dương, “Vậy con đưa mẹ qua bên đó trước.”
Nhưng mà tới khi về Bách Duyệt rồi, khác hoàn toàn với dự đoán của Giang Tịch chính là, Quý Minh Châu cũng không có ở nhà.
Lâm Mạn Hề nhìn thấy dáng vẻ anh nhìn quanh bốn phía, hừ một tiếng, “Minh Châu cùng Liên Đường đi ra ngoài, tạm thời chưa về.”
“Con cũng đừng nghĩ sẽ lại đi, nói rõ ràng cho mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Lâm Mạn Hề có chút tức giận, cái túi bạch kim từ trước đến nay luôn yêu thích cũng tùy ý ném lên trên sô pha.
“Con cứ ở công ty như vậy cũng không phải là biện pháp.” Lâm Mạn Hề trực tiếp ngồi xuống, “Thân thể là tiền vốn, còn nữa, Giang Mặc tuy rằng đã trở lại, nhưng có Lâm thị chống lưng, ba con cũng sẽ không đến mức hồ đồ như vậy.”
Chợt lại nghe được từ Giang Mặc này, khuôn mặt Giang Tịch bất giác trầm xuống.
“Mẹ, mẹ đừng quan tâm nhiều như vậy được không, việc của con con tự mình rõ ràng.” Giang Tịch chậm rãi nói, “Con cũng lớn rồi, có nguyên tắc làm việc riêng của mình.”
“Tự con rõ ràng? Vậy con đem Minh Châu để ở đây lâu như vậy, nhà cũng không về, mẹ còn nghe Tiêu Dịch nói, là con chủ động không nói chuyện!” Lâm Mạn Hề nói không ngừng nghỉ, tiện đà, “Mẹ không biết hai người các con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã ở chung với nhau lâu như thế, có chuyện gì đi chăng nữa con cũng phải là người chắc chắn nhất.”
Giang Tịch nghiêng người dựa vào vách tường, cụp mắt xuống.
Không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kỳ thật con người không hoàn mỹ, cũng không phải là thánh nhân.
Loại sự tình này, ai cũng không thể bảo đảm bản thân có thể giải quyết một cách hoàn mỹ.
Lý tính cùng cảm tính, thay đổi cũng chỉ trong nháy mắt.
Giang Tịch nhìn về phía bà, “Đạo lý này con có thể hiểu được, nhưng mẹ dù sao cũng phải cho con thời gian suy nghĩ chứ.”
Tiện đà, anh cũng chậm rãi bổ sung, “Dù sao cũng chỉ là liên hôn, sau này mẹ cũng không cần phải lo lắng như vậy nữa đâu.”
Lâm Mạn Hề nghe ngữ khí này, trong lòng đột nhiên đau xót.
Bà vừa mới xúc động, cũng có chút hùng hổ doạ người.
Dù sao đây cũng là con trai mình, bà đương nhiên rất yêu nó, cũng muốn nó sống tốt hơn một chút.
Con gái Quý gia, bà thích, nhìn Giang Tịch, hẳn là nó cũng thích.
Nhưng hiện tại, bà lại không xác định được.
Lâm Mạn Hề tiến lên trước vài bước, lo lắng sốt ruột kéo Giang Tịch qua, “Vậy cuối cùng suy nghĩ của con là như thế nào vậy Giang Tịch, giữa con và Minh Châu…… Ý mẹ là, con cảm thấy Minh Châu ra sao?”
Giang Tịch rũ mắt, nhàn nhạt nói, “Con không biết nữa.”
Đúng lúc này, chỗ huyền quan truyền đến tiếng vang.
Giang Tịch ngước mắt nhìn qua, Quý Minh Châu đứng ở đó, không biết đã nghe được những gì rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook