Cùng với lời Quý Minh Châu nói, là nửa cửa phòng tắm mở rộng, luồng nhiệt luôn giấu ở bên trong liền ập vào mặt.

Giang Tịch đứng ở nơi sương mù mông lung, tựa như một tiên nhân không nhiễm bụi trần từ từ bước ra.

“Có khăn tắm.”

Xem dáng vẻ này của cô, Giang Tịch cũng chỉ bình tĩnh, cổ tay thu về chỉ chỉ xuống dưới, ý tứ thể hiện tôi vẫn chú ý kín đáo đấy nhé mà lên tiếng.

Quý Minh Châu vốn dĩ đang lấy một tay che mắt, nghe được những lời này của Giang Tịch, cô mới hơi hơi hé một con mắt, xem xét.

Hình như xác thật cũng không phải hoàn toàn tr/ần trụi………

Mới vừa rồi anh bước ra, Quý Minh Châu chỉ kịp liếc đến nửa thân trên của Giang Tịch, tầm mắt cũng chưa kịp đi xuống.

Tóc anh đen nhưng lại bị ướt một nửa, lười nhác lòa xòa ở trên trán, lúc nhìn cô, trong mắt như núi bao phủ mây mù, ẩn ẩn nét lưu luyến không rõ.

“Có khăn tắm……… Nhưng ở phía trên anh cũng không có mặc a…………”

Giang Tịch không để bụng, đem khăn lông còn đang nửa vắt trên vai kéo xuống, “Vậy còn cô? Ở phòng tôi làm cái gì.”

“Còn cầm di động của tôi.” Cằm anh hướng tới đồ vật trên tay cô gật gật đầu.

Giang Tịch vừa rồi đang tắm rửa đã cảm nhận được có cái gì đó không thích hợp, từ bên ngoài cửa phòng tắm truyền đến một loạt tiếng vang lúc có lúc không.

Vừa vặn anh cũng đã tắm xong, liền tạm dừng động tác lắng nghe một lát.

Quả nhiên, bên ngoài vang một vài thanh âm rất nhỏ.

Hình như là đang nói chuyện với nhau hay là gì đó.

Bách Duyệt ở bên này không ai khác, cho nên không ngoài dự đoán, thời điểm anh mở cửa, thì anh thấy được Quý Minh Châu.

Còn người xâm nhập vào “Ổ gà” Quý Minh Châu, rõ ràng vẫn không hiểu tình huống gì đang xảy ra.

Vì khoảng cách hai người hiện tại khá gần, cô cùng Giang Tịch chỉ cần thoáng ngẩng đầu, liền có thể đem cơ thể của đối phương nhìn không sót một cái gì.

Từng bọt nước trong suốt rơi tí tách từ khuôn ngực trắng nõn đi xuống, trực tiếp biến mất hoàn toàn vào đường nhân ngư.

Eo thon khó khăn lắm mới quấn chung quanh một vòng khăn tắm, quả thực nhìn như muốn rớt đến nơi.

Bộ dáng như thể chúng bị bào mòn không biết bao nhiêu lần dưới lớp khăn tắm ấy rồi.

Tại sao cái người này không mặc đồ ngủ vào???

Một vừa hai phải thôi chứ!

Sao phải vây cái khăn tắm rồi mới ra như thế này?!

Nhưng thoáng nhìn qua, thoạt nhìn ―― còn có vẻ khá háo hức(?).

Cơ bụng này sờ vào chắc thích lắm nhỉ.

Phục hồi lại tinh thần, Giang Tịch mới vừa nói ra hai câu không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở Quý Minh Châu ――

Cô đến đây mới chợt nhận ra, cô cùng Ứng trợ lý còn đang trò chuyện!

Quý Minh Châu cầm lấy di động áp vào bên tai, nháy mắt muốn mở miệng thì phát hiện, quả nhiên Ứng trợ lý dường như đã nhận ra không khí có vẻ không bình thường, thập phần tự giác mà cúp điện thoại.

Đầu bên kia chỉ truyền đến mấy tiếng vang “Đô đô”.

Trong khoảng thời gian ngắn, không gian ở trong đây thực an tĩnh.

Chỉ còn lại không khí khô nóng chuyển động xung quanh.

“Xong rồi, anh ta nhất định đã hiểu lầm ――”

Mày đẹp của Quý Minh Châu thoáng nhăn lại, sống chết không muốn cùng Giang Tịch đối mặt, chỉ cúi đầu, nhanh chóng nói, “Ứng trợ lý tìm anh hình như có việc, gọi điện cho anh mà anh không bắt máy tiếng điện thoại của anh lại đặc biệt vang nên tôi mới nghĩ sẽ bắt máy hộ anh nghĩ là làm nên tôi mới vào phòng của anh đấy chứ.”

.ở dốc nào đã kết thúc.

Nói xong cô còn chỉ chỉ cửa phòng, “Không quấy rầy nhã hứng của Giang tổng nữa, ngài tiếp tục, tôi về phòng trước.”

Vừa dứt lời, Quý Minh Châu liền đưa điện thoại di động ném lên trên giường, di động bay trên không trung bằng một đường cong duyên dáng, ổn định vững chắc mà dừng trên đệm giường Giang Tịch, sau đó liền vội vàng lóe lên biến mất không dấu vết.

Giang Tịch nhìn phương hướng cô biến mất, ngưng thần một lát, lúc này mới chậm rãi đi dạo bên mép giường, cầm di động mở màn hình, gọi điện thoại lại cho Ứng trợ lý.

Không bao lâu, đầu bên kia đã nhanh chóng bắt máy.

“Giang tổng?”

“Trễ như vậy còn tìm tôi, có việc?”

Ngữ khí Giang Tịch nghe không ra có cái gì quá đặc biệt.

“Ngài…… Không vội?” Ứng trợ lý trong giọng nói lộ ra vẻ không chắc chắn, giống như chỉ là lơ đãng hỏi như vậy thôi, cũng rất có kỹ xảo mà đem chữ “vội” tự động nuốt xuống, chỉ chậm rãi nói, “Xác thật là có việc quan trọng, bất quá, hiện tại tôi không quấy rầy đến ngài nữa.”

“Không có.” Giang Tịch thu mắt, “Anh cứ tiếp tục nói đi.”

Kết thúc điện thoại với Ứng trợ lý, Giang Tịch thay bộ quần áo ở nhà, nửa nằm nửa ngồi dựa ở trước tủ đầu giường.

Quý Minh Châu vừa chạy ra khỏi, giống như anh là bệnh dịch tránh anh mà không kịp.

Giờ phút này, anh với cô đều có cùng một vẻ mặt, nhưng biểu hiện lại hoàn toàn khác nhau.

Từ ánh đèn mờ nhạt trên giường hắt xuống, tạo thành một cái bóng mờ ảo.

Tầm mắt Giang Tịch không biết đang đặt vào chỗ nào, đầu ngón tay thon dài thoáng dừng một chút, tiện đà đặt lên môi mình, chậm rãi xoa xoa.

Anh đang nhớ tới sự việc đêm hôm đó, có đôi khi chỉ cảm thấy hỉ nộ ái ố cả đời này, không biết vì sao lại mông lung mơ hồ, nhưng bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.

Bởi vì vì một người mà làm không biết mệt, vẫn luôn theo đuổi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi như vậy, dù sao anh cũng đã đạt được rồi.

Mà nếu hỏi ai hay quấy rầy anh thường xuyên.

Thì hình như.

Thật sự có một người.

……

Quý Minh Châu trở lại phòng mình, mạnh mẽ đóng sầm cửa, tiện đà ôm lấy gương mặt mình.

Cô còn chưa cởi dép lê, đã gấp không chờ nổi mà lăn một đường về phía chiếc giường thân yêu.

Cô lấy di động ra, trực tiếp mở khung chat của Liên Đường.

Quý Minh Châu: “[ đôi mắt.jpg][ đôi mắt.jpg][ đôi mắt.jpg].”

Liên Đường: “?”

Liên Đường: “Làm gì.”

Liên Đường: “Cậu có phải lại muốn hù chết tớ phải không!”

Quý Minh Châu: “Mắt của tớ……”

Quý Minh Châu: “Tớ vừa mới nhìn thấy cái…kia của Giang Tịch!”

Liên Đường: “Đậu má…”

Liên Đường: “Cậu cũng không cần thiết phải miêu tả kỹ càng tỉ mỉ như vậy đâu!”

Liên Đường: “Chuyện riêng tư, vẫn là hai người các cậu tự mình chia sẻ với nhau thì tốt hơn nghe chưa.”

Quý Minh Châu: “Không phải.”

Quý Minh Châu: “Giang Tịch vừa rồi không có mặc quần áo!”

Liên Đường: “Cậu lừa tớ à?”

Liên Đường: “Mẹ nó cái này không phải là chuyện riêng sao!”

Quý Minh Châu: “Không, anh ấy chỉ quấn khăn tắm!”

Quý Minh Châu: “Không được, tớ cảm thấy gần đây tớ hoàn toàn không thể.”

Quý Minh Châu: “………… Thực không thể!”

Quý Minh Châu: “Có phải tớ lâu lắm rồi không cùng nam nhân giao tiếp, cho nên tớ mới đặc biệt đói | khát?”

Liên Đường: “Chuyện này thực bình thường, Giang Tịch điều kiện tốt như vậy, cậu tư xuân cũng phải thôi.”

Quý Minh Châu: “…………”

Quý Minh Châu: “Tư xuân? Đó chỉ là thu hút nhau về mặt sinh học thôi được chưa.”

Nhắc tới chuyện này.

Cô không nghĩ sẽ lại giẫm lên vết xe đổ đâu.

Liên Đường: “Ai mà chẳng có cái thời điên cuồng, cậu nhìn tớ đi.”

Liên Đường: “Mộng xuân cũng phải chọn đối tượng tuyệt nhất, chính là Tiêu Dịch.”

Liên Đường: “Nhưng anh ta lại quá đào hoa:)”

Câu chuyện cũ này của Liên Đường, Quý Minh Châu chỉ cảm thấy vô cùng cảm kích.

Lúc hai người cùng nhau học cao trung, Tiêu Dịch chính là đội trưởng đội bóng rổ đội ở trường cao trung chuẩn quốc tế của các cô, anh tuấn soái khí, đẹp trai nhưng lại vô tình.

Liên Đường xuân tâm manh động, dựa theo mối quan hệ từ nhỏ đến lớn của mình mà âm thầm xum xoe.

Khi đó bạn gái của Tiêu Dịch thay đổi liên tục, cứ một người ngã là người sau lại tiến lên, nhưng vinh hạnh ấy lại không rơi trúng đầu Liên Đường.

Nhưng Tiêu Dịch lại ―― cố tình chỉ đối tốt với một mình Liên Đường.

Cũng không biết anh ta có phải đã thật sự biết được tâm ý của Liên Đường hay không, hay thực ra, vẫn chỉ xem cô ấy như một người em gái.

Ít nhất trước khi Quý Minh Châu xuất ngoại, hai người này vẫn còn xem như khá hài hòa.

Mãi cho đến khi Liên Đường thi tốt nghiệp đại học, cô ấy cố ý gọi một cuộc điện thoại đường dài cho Quý Minh Châu, khóc một trận kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ.

Vốn dĩ là một bá vương thượng ngạnh nhường ấy, không một chút vấn vương tạp trần như Tiêu Dịch, sau này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nói tóm lại, Liên Đường cũng không cùng Tiêu Dịch thân thiết như trước, mối tình đầu này cũng chỉ xem như là thoáng qua.

Chờ đến khi Quý Minh Châu về nước, Liên Đường cũng đã bị hãm quá sâu với vấn đề liên hôn nước sôi lửa bỏng, trên con đường bồi dưỡng thành khuê phòng danh viện một đi không trở lại.

Tiêu Dịch đối với cô ấy, cũng khác xa với đoạn thời gian trước đây.

Bất quá ――

Vấn đề về đối tượng mộng xuân kia?

Quý Minh Châu trong đầu thoáng hiện một bóng dáng mảnh khảnh thon dài.

Cho dù là trước khi xuất ngoại hay là sau khi xuất ngoại.

Cô hình như, cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Cái người trong mộng kia, sao lại toàn là anh thế này.

……

Tối hôm qua Ứng trợ lý gọi qua, sáng sớm Quý Minh Châu đã đợi Giang Tịch trước khi anh ra khỏi cửa, chuẩn bị từ chỗ anh nói bóng nói gió.

Cũng không có gì khác, cô chính là đơn thuần muốn có phương thức liên hệ của Ứng trợ lý.

Có một số việc, vẫn là chính miệng giải thích thì mới tốt.

Đương nhiên không nói cũng được, Quý Minh Châu còn có thể tiến hành “Trong tối ngoài sáng”.

Nhưng cô vốn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đơn giản giống như cô cầu cạnh Giang Tịch mua rượu lần trước, vứt bỏ thể diện, dùng một ít tiểu xảo nữa thì càng tốt, nhưng sự thật lại không hề như cô vẫn tưởng tượng.

Giang Tịch nhìn về phía cô, ánh mắt không lý do lạnh lẽo, “Cô muốn phương thức liên hệ của anh ta làm gì?”

“Thì…… Tâm sự, nói chuyện tâm tình gì đó thôi.” Quý Minh Châu nhìn về phía anh, “Không thể sao?”

“Không thể.” Giang Tịch lãnh ngạnh mà cự tuyệt, 0.1 giây cơ hội tự hỏi cũng không thèm cho Quý Minh Châu.

“Vì cái gì chứ?!” Quý Minh Châu muốn nhảy dựng lên.

“Không vì cái gì.” Giang Tịch nhàn nhạt nói, “Anh ta là trợ lý của tôi, không phải trợ lý của cô.”

Kỳ thật Quý Minh Châu cũng không phải một hai phải lấy được phương thức liên hệ của Ứng trợ lý, chỉ là giờ khắc này Giang Tịch thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo.

Sự kiêu ngạo tới tận trời cao ấy đang trực tiếp đánh thẳng vào sự bướng bỉnh của cô.

“Nếu tôi bỏ ra một cái giá cực kì cao để đem về Quý thị thì sao!”

Chuyện này đối với Quý Thiếu Ngôn mà nói, tám phần là không thành vấn đề, về sau cô đến công ty nhà mình làm việc, nếu thật sự đem Ứng trợ lý đoạt về tay, chỉ cần phải hảo hảo huấn luyện lại một phen thôi.

“Vậy thì cô cứ việc thử một lần.” Giang Tịch nhấc mi lên, nói chậm rãi, “Để tôi nhìn xem ―― cô có thể mua anh ta được hay không.”

“………”

Loại đánh mặt mười phần cũng không chừa mũi một phần này của Giang Tịch rốt cuộc là học từ ai thế?

Chân trước tiễn tôn đại Phật này đi, Quý Minh Châu sau lưng liền đến Lệ Xá luôn.

Một tuần ba lần học yoga, cô còn chưa quên đâu.

Tới phòng học rồi, Quý Minh Châu kéo khung chat Wechat của Liên Đường ra, cùng cô ấy tám nhảm một lúc, lúc này mới cảm thấy thể xác cùng tinh thần mới thật sự thoải mái.

Liễu lão sư ngay lúc này cũng vừa tới, cô ấy chậm rãi đóng cửa, “Quý tiểu thư, cô tới sớm như vậy.”

“G――” Quý Minh Châu đóng di động, quay đầu, “Đúng vậy, tôi bình thường cũng không vội, cho nên liền dứt khoát tới sớm một chút.”

“Không vội thì sao, còn có thể làm rất nhiều điều mình muốn làm mà.” So sánh với ngày đó khi mới gặp, Liễu Khê không mặc đồ bình thường, mà thay một bộ đồ tập yoga, dáng người ưu nhã hơn rất nhiều.

“Đúng vậy, có thể làm nhưng điều mình thích, nhưng vì quá dễ dàng thoải mái nên mới sinh bệnh, tôi không muốn cơ thể mình trở nên quá cứng đờ, liền đăng kí một khóa học yoga như thế này đấy ạ.”

Nói xong, Quý Minh Châu từ ghế dài đứng lên, “Muốn nói bận rộn thì phải qua một thời gian nữa cơ.”

“Cái ý tưởng này thực sự rất tốt, chương trình học một tuần ba lần cũng không tính là quá thường xuyên, sau này nếu cô quá bận, tôi cũng có thể phối hợp với cô sửa lại thời gian, hết thảy vẫn dư dả.”

Liễu Khê chậm rãi mở thảm yoga, đem thảm của hai người trải hết ra.

Quý Minh Châu nhìn động tác không nhanh không chậm của cô, chỉ cảm thấy tâm cũng theo đó mà dần an tĩnh lại.

Cô có chút tò mò, “Liễu lão sư, bây giờ cô đang làm thầy dạy yoga, cũng chính là việc cô luôn mong muốn sẽ làm sao?”

“Đúng, kỳ thật lúc trước tôi có học âm nhạc, nhưng thân thể vẫn luôn không tốt lắm, tập luyện yoga cảm giác khá hơn nhiều, cho nên sau này mới tìm thời gian đi lấy bằng.” Liễu Khê cười, “Loại bằng quốc tế như thế này, cô đi theo tôi tập luyện, bệnh nghề nghiệp từ không sẽ thành có.”

“Nói đến đây, Quý tiểu thư vẫn là học viên kèm 1v1 đầu tiên của tôi đấy.”

Liễu Khê ở trung tâm Lệ Xá này vẫn chưa được mở rộng nghiệp vụ quá nhiều, tính tình cô lại khá nhu hòa, trước đây cũng ít tiếp xúc qua quá nhiều người, chuyên tâm hướng dẫn một người là đủ rồi.

Lúc trước người môi giới đưa cho Quý Minh Châu chọn lựa Liễu Khê.

Không nghĩ tới, Liễu Khê bên này cũng là nhìn khách hàng giới thiệu, tuy rằng để lộ ra không nhiều tin tức, nhưng cũng là bởi vì phá lệ thích ý, mới cho cơ hội để người môi giới đưa lý lịch sơ lược của mình qua.

Cho nên nói, mũi tên này cũng không phải chỉ là từ một hướng.

“Vậy chắc là do tôi gặp may mắn rồi.” Quý Minh Châu ngồi xuống đối diện Liễu Khê, “Bất quá Liễu lão sư, nếu về sau phải thường xuyên gặp mặt, cô không cần kêu tôi là ’ Quý tiểu thư ’ nữa đâu, như vậy nghe quá xa lạ.”

Dừng một chút, cô nhìn khuôn mặt của Liễu Khê đắm chìm trong ánh nắng sau giờ trưa phá lệ nhu hòa, đề nghị nói, “Cô gọi tôi là tiểu Bát được rồi.”

……

Quý Minh Châu tập luyện xong là đã hai giờ sau, lúc này mới chậm rãi nói lời từ biệt.

Trải qua mấy động tác thong thả trong suốt hai giờ, Quý Minh Châu cảm thấy cái loại mềm mại này, xem như thẩm thấu đến tận xương tủy.

Nếu thật sự chỉ vặn eo hay xoay eo, khả năng còn chịu không nổi.

Tóm lại, giống như đã được đả thông mạch lạc, thoải mái vô cùng.

Không cần dùng quá nhiều sức mạnh, Quý Minh Châu thừa dịp ánh chạng vạng chiều tà, về tới Bách Duyệt rồi vẫn còn không biết đủ.

Dù sao cũng còn sớm, cô liền ở phòng khách lại đùa nghịch mấy thêm mấy tư thế phá lệ nhu mị.

Khỏi cần nói, mấy tư thế này tuy lớn mật và mới lạ, nhưng Quý Minh Châu làm cũng không thấy quá khó khăn.

Bẻ như vậy, nói không chừng có thể làm dáng người càng thêm điên đảo.

Đêm nay Giang Tịch trở về, Quý Minh Châu vẫn còn vặn vẹo ở trước cái gương đối diện cầu thang xoắn ốc.

Gương kia vắt ngang từ trái qua phải, to đến mức đã “chạm đất”, không những thế còn gắn thêm rất nhiều đèn.

Chỉ cần người thường uốn éo trước gương thôi cũng đã đẹp lắm rồi, chứ đừng nói chi đến một vưu vật nhân gian như Quý Minh Châu.

Ánh đèn ấy càng làm cho đôi má thêm hồng nhuận, hai mắt ươn ướt loé lên từng đợt hào quang.

Quý Minh Châu chơi đến phát nghiện, muốn dừng mà cũng dừng không được.

Trước kia không hề phát hiện ra cái gương nằm ở đây lại cho nhiều công năng đến vậy.

Giang Tịch thay giày cởi áo khoác ở huyền quan xong xuôi cả rồi mà Quý Minh Châu vẫn còn “õng ẹo tạo dáng” — đùa nghịch với mọi loại tư thế.

Thấy anh trở về, Quý Minh Châu cũng không có phản ứng gì quá mức đặc biệt, chỉ tạm dừng vài giây rồi lại tiếp tục làm theo ý mình.

Giang Tịch vốn dĩ chỉ định đi lướt qua thôi, nhưng không biết lại nghĩ đến cái gì, bước chân thoáng dừng, cả người lùi lại vài bước.

Cứ như vậy đứng hai tay ôm vai, cả người dựa vào tường, tầm mắt thủy chung vẫn hướng về phía cô.

Cằm của Quý Minh Châu thoáng nâng lên, một bên sườn mặt trắng nõn khẽ buông lỏng mấy sợi tóc.

Cô hết sức chuyên chú làm việc của mình, ngay cả một ánh mắt cũng lười phân cho người khác.

Không biết qua bao lâu, ánh mắt Quý Minh Châu mới bắn về bên cạnh gương.

Là Giang Tịch.

Anh ấy đang đứng trong góc.

Tầm mắt của hai người, cứ cách một cái gương như vậy mà giao nhau.

“Nhìn cái gì mà nhìn….Chưa từng thấy qua tiên nữ à?”

Giang Tịch hình như là đã cười sau khi nghe xong lời cô nói, chậm rãi chỉnh lại tư thế, vòng qua phòng khách, đi về phòng ngủ của mình.

Bóng dáng nhàn nhã thả lỏng của anh như vậy, cũng thực hiếm thấy.

Bất quá trong phòng khá yên tĩnh, Quý Minh Châu hình như nghe được anh đáp lại.

Giang Tịch giống như dùng giọng mũi để lên tiếng, “Đúng vậy.”

Nghe như là đang hừ lạnh, thôi thà có chút ít công nhận còn hơn không.

………

Giang Tịch nói muốn mang cô đi xem xe, cũng thật sự không bắt cô phải chờ đợi quá lâu.

Nghiêm túc mà nói, Giang Tịch xem như là một nam nhân khá là có nguyên tắc.

Bất luận là làm cái gì, hay hứa hẹn điều gì, đều có thể làm được.

“Cô đến bây giờ vẫn không nghĩ mình thích loại hình xe gì sao?” Bentley màu đen hòa mình vào màn đêm, chậm rãi tiến đến thành Bắc.

Quý Minh Châu vừa mới ăn một bàn lớn đồ ăn do Giang Tịch nấu, nhìn bóng đêm nồng đậm ngoài cửa sổ, trong khoảng thời gian ngắn, cái đầu được ăn uống no đủ bắt đầu ủ rũ sang một bên.

Cô lười nhác đáp lời.

“À mà, anh không phải nói sẽ mang tôi đi chọn sao, đến lúc đó suy nghĩ cũng không quá muộn.”

Giang Tịch nghiêng đầu liếc cô một cái, nhất thời minh bạch được chủ ý của cô là gì.

“Đừng ngủ, rất nhanh sẽ đến thôi.”

“…… Tôi không ngủ.” Quý Minh Châu mạnh miệng.

Bất quá theo như lời Giang Tịch rất nhanh sẽ đến, cũng thật là quá chuẩn xác.

Không mất vài phút, xe liền yên tĩnh dừng lại ở trung tâm thành Bắc.

Bên này không phải là nơi có cao ốc building, đều là mấy tòa nhà đơn đứng cạnh nhau.

Tuy rằng xác thật thành Bắc cũng có khu dành cho nhà giàu, thoạt nhìn cũng tương đương bên cô không tồi chút nào, không giống như gạt người. Nhưng là ――

“…… Nơi này thực sự có chỗ bán xe sao?”

Dù sao thì xe cộ từ trước đến nay luôn được trưng bày ở những nơi bắt mắt, vừa dễ bề triển lãm đồng thời cũng sẽ thu hút thêm khách đến tham quan.

Nơi này nhìn qua không biết có đủ để đậu xe không nữa là.

Nhưng khi cô nhìn thấy Giang Tịch gật gật đầu, nên cũng không biết nói thêm điều gì.

Quý Minh Châu xuống từ ghế phụ, đi chưa được mấy bước đã bị đá ở dưới chân làm cho loạng choạng không thể đứng vững.

Dù sao cũng chỉ là hơi lảo đảo mà thôi, thế nhưng Giang Tịch lại đi vòng từ phía sau, không tiếng động tiến lên đỡ cô.

“Nắm lấy tay tôi.”

Câu này không phải mệnh lệnh nhưng ngữ khí của nó lại không khác gì mệnh lệnh khiến người khác không thể chối từ, cũng không thể khiến Quý Minh Châu giãy giụa.

Ở nơi thành Bắc này toàn những toà nhà thấp bé.

Không khí trong không trung nặng nề áp xuống, phảng phất như chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm được vào màn đêm đen xa xa kia.

Ngoại trừ ánh đèn ảm đạm ven đường, xung quanh đều phá lệ yên tĩnh, phóng tầm mắt ra xa không thể thấy rõ cảnh vật.

Trong lòng cô khẽ dâng lên một nỗi sợ không tên, vội vàng túm chặt lấy tay Giang Tịch.

Cốt cách anh thâm trầm, bàn tay với những khớp xương rõ ràng, ấy vậy mà khi ngoài ý muốn nắm vào lại mềm mại lạ thường.

Giang Tịch nhận ra được động tác nhỏ của Quý Minh Châu, sau khi sửng sốt liền thuận thế dùng sức nắm chặt tay cô.

Trong lòng Quý Minh Châu vẫn còn nghi ngờ về nơi này khi cô dò hỏi Giang Tịch, nhưng khi theo sát bóng dáng Giang Tịch, tầm nhìn khi nãy vẫn còn trống trải, cũng đã dần có được đáp án rõ ràng.

Đứng ở trước cổng đi vào, Quý Minh Châu cuối cùng cũng hiểu được.

Hoá ra theo như lời Giang Tịch có một chỗ bán xe tư nhân ở đây, nó lại nằm ở dưới hầm.

Hẳn là đã mở rộng gara và nơi để xe thành một, thoạt nhìn không gian còn vô cùng rộng rãi.

Phóng tầm mắt ra nhìn còn có thể thấy nơi đây được trang hoàng với rất nhiều đèn công suất loại lớn, ánh sáng phản chiếu lên mặt mấy chiếc xe, thậm chí còn có thể thấy thân ảnh phản chiếu của chính mình trong đó.

Bốn vách tường đều có đầy mấy hình vẽ cách điệu nguệch ngoạc.

Thậm phần cá tính, quả nhiên là có phong cách tư nhân.

Chủ yếu là nơi đây dường như không có người ở, Quý Minh Châu vội vàng đánh giá, cánh tay nắm chặt lấy tay Giang Tịch cũng theo đó mà buông lỏng.

Từ phía sau, lúc Quý Minh Châu còn đang mải mê xem mấy bức hoạ trên tường thì có một người chậm rãi đi ra từ trong góc tường.

Người này đâu ra vậy, xuất hiện cũng ra vẻ xuất quỷ nhập thần!

Người nọ bước lên vài bước, ngữ khí lười biếng.

―― “Học trưởng, anh cuối cùng cũng tới rồi.”

Cùng với những lời này, Quý Minh Châu cũng đồng thời thấy được rõ diện mạo.

Hóa ra vì sao vừa mới vội vàng đánh giá mấy nét vẽ trên tường mà không thấy được người này rồi.

Nam sinh trẻ tuổi này cũng mặc trên người quần áo có nét vẽ kì quặc ý hệt, phối hợp với phong cách Punk kim loại nặng.

Tai còn đeo rất nhiều khuyên, chúng lóe lên mấy ánh sáng màu lam quỷ dị.

“Học trưởng?”

Quý Minh Châu nhìn chằm chằm vị nam sinh xa lạ trước mắt này một lát, cô quả thật không biết, Giang Tịch còn có một vị tiểu học đệ như vậy đấy.

Giang Tịch nghiêng mắt nhìn về phía cô, “Đây là học đệ thời đại học của tôi.”

Quý Minh Châu cái hiểu cái không, “Anh cũng mới tốt nghiệp đây thôi mà, sao cậu ấy đã trở về cùng anh rồi?”

“Tỷ tỷ, bởi vì em không học nghiên cứu sinh đấy.” Nam sinh chớp chớp mắt, ánh mắt từ trên người Quý Minh Châu dịch sang người Giang Tịch, “Học trưởng, đây là bạn gái của anh à?”

Giang Tịch không cùng cậu ấy nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi, “Xe đâu?”

“Sớm đã đến nơi, em lao lực trăm cay ngàn đắng mới chế tác lại, tính năng ổn định, tuyệt đối ok a.” Nam sinh dừng một chút, “Bất quá anh thật sự không cần lắp ráp lại một lần nữa sao, đến lúc đó sẽ tuyệt đối phong cách.”

“Không cần.” Giang Tịch dứt khoát mà cự tuyệt.

Nam sinh cũng không để ý, tùy ý dựa một chiếc xe gần đó “Vậy thôi, tùy ý anh chị.”

Giang Tịch nhìn về phía Quý Minh Châu, “Cô đi xem thử xem có thích hay không.”

“Muốn tôi đi?” Tầm mắt Quý Minh Châu tới tới lui lui mấy vòng, còn có chút không xác định.

Chỉ là ―― trách không được đây là nơi bán xe tư nhân, nơi này xe hoàn toàn không phải những kiểu dáng bình thường hay thấy, đại khái là thiết kế lại theo ý thích cá nhân, mỗi chi tiết đều nhẹ nhàng, thập phần tinh xảo.

Bỗng nhiên, ánh mắt Quý Minh Châu tầm mắt dừng lại trên một chiếc siêu xe thuần trắng.

Bên cạnh chiếc xe được trang trí bắt mắt, được khảm bằng mấy viên kim cương sáng long lanh, là không để sát vào hoàn toàn nhìn không ra được kiểu dáng, gầm thấp trung bình nhưng lại cực xa hoa.

Ngay sau đó, cô có chút không rời đi được.

Xe này phảng phất như được dựa theo yêu cầu của cô mà làm ra.

Chính là vô tình mà hoàn toàn hợp theo gu thẩm mĩ của cô.

Hoàn mỹ phù hợp.

“Tôi muốn chiếc xe này. “

Quý Minh Châu nhìn chiếc xe trước mắt này, mấy chiếc chung quanh còn lại căn bản không thể thu hút nửa điểm chú ý.

Nam sinh kia thấy Quý Minh Châu như vậy, cười nhìn Giang Tịch liếc mắt một cái, huýt sáo một tiếng phá lệ không đứng đắn, “Quả nhiên như thế a.”

“Cái gì quả nhiên như thế?” Cô theo tiếng nói ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn qua.

“Khen ánh mắt của tỷ tỷ tốt chứ sao, cái này là Bugatti Veyron, là một loại gốm sứ thủy tinh được làm kỷ niệm, chuyên môn vận chuyện bằng đường hàng không từ nước ngoài về, toàn cầu chỉ có hai chiếc.”

Vận chuyển bằng đường hàng không?

Quý Minh Châu nhìn nhìn vị học đệ này, lại quay sang nhìn ngược lại Giang Tịch đang đứng ở một bên.

Trách không được này nam sinh có thể quen biết Giang Tịch, gia cảnh của cậu ta phỏng chừng cũng không kém.

Chỗ bán xe này, đại để là dựa theo yêu cầu của tư nhân để thiết kế.

“Xác định muốn chiếc này? Vậy em đi lấy chìa khóa cùng với chuẩn bị làm thủ tục?” Nam sinh nhìn về phía Quý Minh Châu.

“Đại khái là nhiều hay ít?”

Nam sinh vươn ra mấy ngón tay, “Chiếc này của chị là được chế tác đặc biệt, thế nào cũng phải đến tám chữ số.”

Quý Minh Châu gật gật đầu, rồi sau đó nhìn qua phản ứng của Giang Tịch, đúng lúc bắt gặp Giang Tịch ngước mắt nhìn về phía mình, thần sắc không có gì dao động.

―― Tốt lắm.

Lúc này không ậm ờ thì đợi đến khi nào?!

Quý Minh Châu cô! Hôm nay phải làm cho Giang Tịch! Đem danh hiệu “Coi tiền như rác” này chứng thực một phen!!

Quý Minh Châu lập tức trực tiếp thò lại gần, ngồi thẳng ở bên cạnh người Giang Tịch, đôi tay tự nhiên mà quấn quanh khuỷu tay anh, thanh âm nhõng nhẽo có thể vắt ra nước, như là dụ hoặc kêu lên một tiếng “Giang tổng ~ nếu hôm nay đã mang người ta đến đây ~ anh không tiện tay thuận nước đẩy thuyền sao?”

Giang Tịch nhướng mày, “Nói như thế nào?”

“Vậy thì ―― quẹt thẻ của anh nhá?” Quý Minh Châu chớp chớp mắt.

Giang Tịch mí mắt nửa nhếch, không cự tuyệt, như là cam chịu số phận.

Thực hiện được ý đồ Quý Minh Châu liền từ trên sô pha đứng lên, giống như một con khổng tước nhỏ kiêu ngạo, ngẩng đầu đi đến trước mặt nam sinh kia, lên tiếng “Uy, tiểu học đệ, quẹt thẻ học trưởng của cậu nha.”

Nhưng không đợi đến khi cô đem “Bá tổng bị tiểu yêu tinh mê hoặc” này đến cuối cùng, chỉ nghe người nọ nói ――

“Không cần phải quẹt đâu.” Học đệ đầu cũng còn chưa nâng, “Chiếc này đã được anh ấy thanh toán trước rồi.”

“………”

Quý Minh Châu một hồi lâu mới hiểu được ý tứ của mấy lời này.

Cho nên, Giang Tịch người này đi đến đây là đã có ý đồ từ trước.

Cũng thật đúng là.

Một chọc liền chuẩn xác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương