Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (TFBoys)
-
Chương 71
Trên màn hình nhấp nháy một dãy số, chần chừ vài giây cô mới đưa lên tai nghe.
- Alo.
- Là tôi…
- “Uk.” Gia Hân nhẹ giọng lên tiếng,cô biết đó là cậu, thật ra đây mới chỉ là lần thứ hai nhìn thấy dãy số này nhưng cô lại có thể dễ dàng nhận ra số của cậu, có lẻ đối với một số việc đôi khi muốn không nhớ, xem nhẹ nó nhưng chỉ cần nhìn qua một lần tự dưng nó sẽ khắc ghi vào trong đầu dù muốn dù không nó cứ hiện hữu trong đầu một cách rõ nét như thế.
Thanh âm trầm thấp từ trong điện thoại truyền vào tai cô.
- Lên xe đi.
- “Hả?....” Cô tư duy phản ứng không kịp với lời nói của cậu,có chút ngơ ngác.
- Chiếc xe ở bên cạnh.
Lúc này cô mới hiểu cậu đang nói cái gì, khẽ chuyển tầm mắt qua chiếc xe vừa mới bị cô lên án, rồi lại như phản xạ nhanh chóng đảo mắt xung quanh, ánh mắt có mấy phần khẩn trương.
Cô thật muốn làm lơ xem như không biết gì hết nhưng hình như nếu cô không lên xe thì cậu sẽ cứ như vậy hiên ngang đỗ xe giữa lề đường, cô đảm bảo chỉ cần cậu đậu xe ở đó thêm vài phút nữa, sẽ có người lên gõ cửa xe của cậu, cậu đây là cảm thấy thân phận của mình chưa đủ nổi tiếng sao? Hay là sợ người biết cậu chưa đủ nhiều?...Gia Hân thở dài một hơi dù muốn dù không cũng phải lên xe, dù sao không phải chỉ có mình cô còn có bạn gái của cậu cô mắc gì phải sợ, cũng có thể bởi vì trông thấy Tiểu Vũ nên cậu mới ngừng xe, cô cần gì phải suy nghĩ nhiều.
Gia Hân dìu Cao Quân Vũ lên xe, cửa xe vừa đóng lại, luồng không khí mát lạnh phả vào người, làm cô thoải mái không ít, sau khi đỡ Cao Quân Vũ khẽ dựa người phía sau, cô đưa mắt nhìn về phía trước thì bắt gặp ánh mắt của cậu qua gương chiếu hậu, cô khẽ chớp chớp mắt, nhẹ nhàng chuyển tầm mắt về gương mặt Cao Quân Vũ lên tiếng.
- “Cô bé uống chút rượu……làm phiền cậu……” Nói tới đây chợt dừng cô cảm thấy lời mình nói có hơi gượng gạo không đúng, cô bé đâu phải là ai khác mà chính là bạn gái của cậu cơ mà sao cô lại nói là làm phiền cậu cơ chứ, nghĩ vậy cô không lên tiếng nữa.
Cô không nói cậu cũng không hỏi không khí trong xe lâm vào im lặng, vì tránh cho mình trở nên lung túng,cũng vờ như không nhận thấy cái không khí tẻ nhạt, bí bách này cô nghiêng người nhìn ra bên ngoài, tuy cậu không nói nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt cậu vẫn nhìn về phía sau, cô không biết là cậu đang nhìn ai và cũng không muốn biết, cậu nhìn ai thì có liên quan gì cô sao, cô thầm tự giễu trong lòng.
Vương Tuấn Khải qua gương chiếu hậu nhìn phía sau một lúc rồi mới cho xe chạy. Cô vẫn như vậy vẫn thơ ơ, lạnh lùng như thế một ánh mắt thôi cũng lười nhìn lâu hơn một chút, không như cậu dù có ghét cô, hận cô như thế nào những lúc gặp cô cũng không tự chủ được mà nhìn cô lâu hơn một chút…Hơn một tuần rồi từ buổi tối cô ốm đó đến nay, cậu vẫn luôn chờ một cuộc điện thoại,một tin nhắn của cô thế nhưng không hề có, dù chỉ là lỡ gọi nhầm cũng không, cô thật biết cách dày vò cậu, cậu thầm cười khổ trong lòng.…..
Xe chạy vào tầng hầm bãi đổ xe khu chung cư, Vương Tuấn Khải sau khi đậu xe xong thì xuống xe mở cửa sau bế Cao Quân Vũ xuống, Gia Hân cũng xuống theo, khi thấy cậu định cứ như vậy mà bế Cao Quân Vũ đi vào thang máy, Gia Hân hốt hoảng kéo cánh tay của cậu nói.
- Cậu định cứ để mặt như vậy mà đi lên sao?
Vương Tuấn Khải nghe cô nói dừng lại nhìn cô, tỉnh bơ nói
- Ak…Tôi quên mang khẩu trang rồi.
Gia Hân cắn răng nghiến lợi trong lòng, cậu đây là cố ý đúng không, làm sao một người nổi tiếng như cậu khi đi ra ngoài lại quên mang vật bất ly thân đó chứ, tại sao lần nào gặp cậu cô cũng quýnh lên vì sợ cậu bị người khác nhận ra còn cậu cứ ung dung, thoải mái như thế, cô là quản lý của cậu sao.
Gia Hân cuối đầu lục lục túi sách của mình lấy ra chiếc khẩu trang của mình đưa cho cậu. Đưa ra được một nữa thì cô nhanh chóng rụt tay lại, vẻ mặt không biết phải làm sao, lúng túng khi thấy vết son của mình dính trên đó, trong lúc cấp bách không kịp suy nghĩ nhiều cô quên là chiếc khẩu trang này mình đã sử dụng rồi, một người mắc bệnh sạch sẽ như cậu sao có thể dùng chung khẩu trang với người khác cơ chứ hơn nữa trên đó còn in vết son môi của cô.
- ‘Sao thế…tôi không ngại nếu đó là của chị đâu’. Vương Tuấn Khải nhận ra nét bối rối của cô liền lên tiếng.
Cậu đừng có nói những câu dễ gây hiểu nhầm thế được không? bạn gái cậu vẫn đang ở trong lòng cậu kìa, mặc dù chắc là sẽ không nghe thấy gì nhưng cậu cũng đừng có muốn nói gì thì nói chứ, đừng có mà thả thính lung tung như thế, trong lòng Gia Hân bất mãn lên tiếng nhưng ngoài mặt lại làm như không để tâm đến câu nói của cậu.
- Vậy cậu dùng tạm cái này đi.
- Alo.
- Là tôi…
- “Uk.” Gia Hân nhẹ giọng lên tiếng,cô biết đó là cậu, thật ra đây mới chỉ là lần thứ hai nhìn thấy dãy số này nhưng cô lại có thể dễ dàng nhận ra số của cậu, có lẻ đối với một số việc đôi khi muốn không nhớ, xem nhẹ nó nhưng chỉ cần nhìn qua một lần tự dưng nó sẽ khắc ghi vào trong đầu dù muốn dù không nó cứ hiện hữu trong đầu một cách rõ nét như thế.
Thanh âm trầm thấp từ trong điện thoại truyền vào tai cô.
- Lên xe đi.
- “Hả?....” Cô tư duy phản ứng không kịp với lời nói của cậu,có chút ngơ ngác.
- Chiếc xe ở bên cạnh.
Lúc này cô mới hiểu cậu đang nói cái gì, khẽ chuyển tầm mắt qua chiếc xe vừa mới bị cô lên án, rồi lại như phản xạ nhanh chóng đảo mắt xung quanh, ánh mắt có mấy phần khẩn trương.
Cô thật muốn làm lơ xem như không biết gì hết nhưng hình như nếu cô không lên xe thì cậu sẽ cứ như vậy hiên ngang đỗ xe giữa lề đường, cô đảm bảo chỉ cần cậu đậu xe ở đó thêm vài phút nữa, sẽ có người lên gõ cửa xe của cậu, cậu đây là cảm thấy thân phận của mình chưa đủ nổi tiếng sao? Hay là sợ người biết cậu chưa đủ nhiều?...Gia Hân thở dài một hơi dù muốn dù không cũng phải lên xe, dù sao không phải chỉ có mình cô còn có bạn gái của cậu cô mắc gì phải sợ, cũng có thể bởi vì trông thấy Tiểu Vũ nên cậu mới ngừng xe, cô cần gì phải suy nghĩ nhiều.
Gia Hân dìu Cao Quân Vũ lên xe, cửa xe vừa đóng lại, luồng không khí mát lạnh phả vào người, làm cô thoải mái không ít, sau khi đỡ Cao Quân Vũ khẽ dựa người phía sau, cô đưa mắt nhìn về phía trước thì bắt gặp ánh mắt của cậu qua gương chiếu hậu, cô khẽ chớp chớp mắt, nhẹ nhàng chuyển tầm mắt về gương mặt Cao Quân Vũ lên tiếng.
- “Cô bé uống chút rượu……làm phiền cậu……” Nói tới đây chợt dừng cô cảm thấy lời mình nói có hơi gượng gạo không đúng, cô bé đâu phải là ai khác mà chính là bạn gái của cậu cơ mà sao cô lại nói là làm phiền cậu cơ chứ, nghĩ vậy cô không lên tiếng nữa.
Cô không nói cậu cũng không hỏi không khí trong xe lâm vào im lặng, vì tránh cho mình trở nên lung túng,cũng vờ như không nhận thấy cái không khí tẻ nhạt, bí bách này cô nghiêng người nhìn ra bên ngoài, tuy cậu không nói nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt cậu vẫn nhìn về phía sau, cô không biết là cậu đang nhìn ai và cũng không muốn biết, cậu nhìn ai thì có liên quan gì cô sao, cô thầm tự giễu trong lòng.
Vương Tuấn Khải qua gương chiếu hậu nhìn phía sau một lúc rồi mới cho xe chạy. Cô vẫn như vậy vẫn thơ ơ, lạnh lùng như thế một ánh mắt thôi cũng lười nhìn lâu hơn một chút, không như cậu dù có ghét cô, hận cô như thế nào những lúc gặp cô cũng không tự chủ được mà nhìn cô lâu hơn một chút…Hơn một tuần rồi từ buổi tối cô ốm đó đến nay, cậu vẫn luôn chờ một cuộc điện thoại,một tin nhắn của cô thế nhưng không hề có, dù chỉ là lỡ gọi nhầm cũng không, cô thật biết cách dày vò cậu, cậu thầm cười khổ trong lòng.…..
Xe chạy vào tầng hầm bãi đổ xe khu chung cư, Vương Tuấn Khải sau khi đậu xe xong thì xuống xe mở cửa sau bế Cao Quân Vũ xuống, Gia Hân cũng xuống theo, khi thấy cậu định cứ như vậy mà bế Cao Quân Vũ đi vào thang máy, Gia Hân hốt hoảng kéo cánh tay của cậu nói.
- Cậu định cứ để mặt như vậy mà đi lên sao?
Vương Tuấn Khải nghe cô nói dừng lại nhìn cô, tỉnh bơ nói
- Ak…Tôi quên mang khẩu trang rồi.
Gia Hân cắn răng nghiến lợi trong lòng, cậu đây là cố ý đúng không, làm sao một người nổi tiếng như cậu khi đi ra ngoài lại quên mang vật bất ly thân đó chứ, tại sao lần nào gặp cậu cô cũng quýnh lên vì sợ cậu bị người khác nhận ra còn cậu cứ ung dung, thoải mái như thế, cô là quản lý của cậu sao.
Gia Hân cuối đầu lục lục túi sách của mình lấy ra chiếc khẩu trang của mình đưa cho cậu. Đưa ra được một nữa thì cô nhanh chóng rụt tay lại, vẻ mặt không biết phải làm sao, lúng túng khi thấy vết son của mình dính trên đó, trong lúc cấp bách không kịp suy nghĩ nhiều cô quên là chiếc khẩu trang này mình đã sử dụng rồi, một người mắc bệnh sạch sẽ như cậu sao có thể dùng chung khẩu trang với người khác cơ chứ hơn nữa trên đó còn in vết son môi của cô.
- ‘Sao thế…tôi không ngại nếu đó là của chị đâu’. Vương Tuấn Khải nhận ra nét bối rối của cô liền lên tiếng.
Cậu đừng có nói những câu dễ gây hiểu nhầm thế được không? bạn gái cậu vẫn đang ở trong lòng cậu kìa, mặc dù chắc là sẽ không nghe thấy gì nhưng cậu cũng đừng có muốn nói gì thì nói chứ, đừng có mà thả thính lung tung như thế, trong lòng Gia Hân bất mãn lên tiếng nhưng ngoài mặt lại làm như không để tâm đến câu nói của cậu.
- Vậy cậu dùng tạm cái này đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook