Anh quát lên.

- Này, ai cho phép cô tự tiện động vào đồ của tôi thế hả.

Tiếng quát vang vọng rung chuyển cả căn phòng, làm Cao Quân Vũ giật mình, cô xoay người lại, trừng mắt nhìn người trước mặt.

- Anh quát cái gì? Không phải tôi chỉ là mới uống một ngụm thôi sao, anh làm gì nhỏ mọn dữ vậy.

Nhỏ mọn! ở đâu ra cái kiểu này, uống trộm rượu của anh, rồi còn lớn lối nói anh nhỏ mọn, được lắm cô được lắm, chỉ là một ngụm…một ngụm của cô anh đây đã năm năm rồi đến cả niếm thử cũng chưa từng đây,một ngụm của cô cũng đủ cho người sành rượu bỏ ra hàng trăm ngàn cũng không được thử đâu.

Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống có thể làm đông cứng mọi vật trong phạm vi 5m, Thiên Tỉ mặt lạnh tanh, tiến tới giành lấy chai rượi trong tay Cao Quân Vũ.

- Cô đưa đây cho tôi, trước khi tôi tống cô ra khỏi đây.

Lạnh, Cao Quân Vũ nhận thấy xung quanh mình như có hàn khí bao quanh, làm lông tơ của cô dựng đứng, sao gọng nói lại có thể làm cô lạnh đến thế, thế nhưng chất cồn trong cơ thể lại nhanh chóng lan tràn làm dấy lên ngọn lửa trong cơ thể xua tan nguồn nhiệt như muốn đóng băng người khác kia.

Lúc này trong đầu cô chỉ sợ duy nhất một đều, người trước mặt kia sẽ tới cướp chai rượu trong tay mình thế nên sống chết ôm chặt chai rượu không buông không một chút để ý đến khuôn mặt như a tu la của người nào đó, cô ngước ánh mắt trong veo đầy phòng bị miếu máo hạ giọng nhìn anh nói.

- Không được, cho tôi uống một ngụm nữa thôi, tôi thật sự thích…thích..vô cùng thích nó, tôi ước ao được chạm vào nó dù chỉ một chút thôi từ năm tôi 16 tuổi, tôi lần đầu tiên thấy nó cứ như là bị nó hớp hồn vậy,nên anh cho tôi uống một hớp nữa thôi

- “Không được” Lạnh lùng, dứt khoát từ chối, ngữ khí không cho thương lượng.

- “Cô mà không đưa có tin tôi ném cô ra khỏi đây không?” Thiên Tỉ lạnh lùng tiến gần hơn 

Người gì mà nhỏ mọn thế không biết, chẳng phải chỉ xin thêm một ngụm nữa thôi sao, thế nào lại keo kiệt không cho, chẳng phải trong tủ kia còn rất nhiều sao. Cao Quân Vũ bĩu môi.

- Được anh ném đi, ném đi….

- “Ệ…thôi anh khỏi cần ném, tôi đi, tôi tự đi là được chứ gì...đây là anh đuổi tôi đó” Nói rồi Cao Quân Vũ trượt xuống chiếc ghế, tay vẫn khư khư ôm lấy chai rượu, hiên ngang đi về phía cửa nhưng dáng đi loạng choạng đã bán đứng khí chất của cô.

- “Cô say” Thiên Tỉ lúc này mới thấy dáng đi xiêu vẹo của cô liền nhận ra có gì đó không đúng, từ đầu chỉ lo quan sát chai rượi kia không để ý tới cô, hơn nữa anh nghe được cô đối với rượi rất có hứng thú mà những người có tình yêu với rượu vang đều có tửu lượng rất tốt không thể mới uống một chút lại say được nên anh cỡ nào cũng không nghĩ đến cái người ngồi vắt vẻo trên kệ kia giống như người say, nghĩ lại mới thấy, cô nếu bình thường sao có thể xuống giọng mà nói chuyện với anh chứ.

- “Tôi không có say” Cao Quân Vũ đang siêu vẹo bước đi thì ngừng lại quay đầu trừng mắt nhìn Thiên Tỉ nói, cứ như anh nói cô say là đang sỉ nhục cô vậy.

Người say không bao giờ nhận mình say, kia chắc chắn là cô say. Say rồi còn có ý định độc chiếm luôn chai rượu quý của anh, đây là mượn rượu làm bậy sao.

Thiên Tỉ day day trán, giọng vẫn không chút hòa hoãn lên tiếng.

- “Cô thử bước qua khỏi cánh cửa này thử xem.”

Anh tiến tới một bước, Cao Quân Vũ lùi một bước, khuôn mặt tràn đầy phòng bị nhìn anh cứ như anh là một người kẻ xấu đang muốn ức hiếp cô.

- “Anh…anh đừng có tiến tới đây…tôi la lên đó” Cao Quân Vũ vừa loạng choạng lùi vừa lên tiếng uy hiếp.

- “Được, cô la lên đi, tốt nhất là la cho to lên để xem ai đến đây giúp cô.” Thiên Tỉ vẫn tiếp tục tiến tới chỗ Cao Quân Vũ, xem lời của cô như gió thoảng bên tai.

Cao Quân Vũ hoảng loạn khi thấy lời của mình không chút nào có tính uy hiếp với người trước mắt liền quay người bỏ chạy, mắt thấy bục cửa lờ mờ xuất hiện phía trước cô vui mừng sải bước dài bước qua nhưng chân trước vừa chạm đất thì chân sau lại va vào cái gì đó, khiến thân hình cô chao đảo mất trọng tâm ngã nhào về phía trước.

Trong đầu nhanh chóng ong ong thành một đoàn.

Thôi rồi.

....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương