Chiếc Bông Tai Định Ước
-
Chương 1
Âu Dương Hoa ngồi ở trong căn phòng làm việc sang trọng, thuần thục xử lý công việc, hắn làm việc rất có năng lực, điều đó quả thực khiến cho người ta phải nể phục.
Âu dương là tập đoàn IT hành nghiệp lớn nhất trên đại lục. Âu Dương gia cũng là dòng họ giàu có hàng đầu Trung Hoa, gia tộc lớn là vậy, mà đời này, chỉ có 2 chị em Âu Dương Hoa cùng Âu Dương Tuyết, không còn nghi ngờ gì nữa, Âu Dương Hoa đích thực là người kế tục duy nhất cùa dòng họ Âu Dương.
Trong mắt ban quản trị nguyên lão của công ty, Âu Dương Hoa sinh ra đã là quý công tử, không hề có tài năng gì,nhưng hiện tại, họ không thể không nhìn hắn với cặp mặt khác xưa.
15 năm trước, mẹ Âu Dương Hoa qua đời, cha mẹ hắn - Âu Dương Uy, không đến 1 tháng sau đã lấy vợ mới, tình cảnh đó của 2 chị em hắn thật khiến người ta phải lo lắng, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Âu Dương Uy vẫn hết sức yêu thương 2 con, ông vẫn lập di chúc đem danh nghĩa toàn bộ tài sản 70% cùng 20% phân biệt cấp cho Âu Dương Hoa cùng Âu Dương Tuyết, ai cũng tò mò ko hiểu Âu Dương Uy trong hồ lô chứa thuốc gì, nhưng một chuyện đã được xác thực, đó là: Âu Dương Hoa, lúc ấy 12 tuổi, chính là người kế thừa tập đoàn trong tương lai.
Ít năm sau, Âu Dương Hoa sang Mỹ du học, 15 năm, chớp mắt đã qua. Giờ đây, hắn đã trở về, đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương, vị trí này chính là nắm giữ quyền lực tối cao nhất trong công ty, bởi vậy việc các thành viên trong ban quản trị nghi ngờ vào năng lực làm việc của hắn là hoàn toàn có thể lý giải.Thế nhưng sau hai tháng Âu Dương Hoa tiếp quản công việc, mọi người đều nhận thấy những gì mà bọn họ lo lắng hoàn toàn là thừa thãi, tất cả đều thật sự khâm phục vị tổng giám đốc mới này.
Tuổi còn trẻ, lại anh tuấn tiêu sái(1), Âu Dương Hoa thực sự đã làm mê đảo không ít người, và trở thành vị "bạch mã hoàng tử" trong lòng của chị em phụ nữ chưa lập gia đình trong công ty.
Chuông reo lên, đã 5h. Âu Dương Hoa mệt mỏi duỗi lưng, cầm thứ gì đó trên bàn lên nhìn thoáng qua một chút, ấn đường dây điện thoại nội bộ:
- Thư ký La, hủy bỏ toàn bộ lịch trình ngày mai
- Vâng!
Tuy rằng không hiểu rõ Tổng giám đốc đang suy nghĩ cái gì, nhưng một khi đã được giao phó, thì La Lệ luôn cố gắng hết sức để làm. Có vị cấp trên tháo vát,chính là nỗi khổ của một người thư ký. Mỗi lần nhìn thấy Tổng giám đốc đều cảm thấy rất có khí thế của nhà lãnh đạo, quả thực không dám không tuân theo. Hai tháng kể từ khi nhậm chức, Tổng giám đốc chưa hề nghỉ một ngày, hàng ngày luôn làm thêm giờ. Tất cả mọi người đều nói Tổng giám đốc là thiên tài, chỉ có La Lệ hiểu rõ hắn đã nỗ lực đến mức nào, trong khoảng thời gian này, Tổng giám đốc nhất định là đã rất vất vả. La Lệ cũng gần phát điên,công việc của người thư ký chính là chờ lệnh của Tổng giám đốc, bất cứ lúc nào, và theo kịp hắn trên từng bước chân. Ngày hôm nay, Tổng giám đốc cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, tự giải phóng mình trong một ngày, La Lệ rốt cục đã có thể nhả ra cục giận này.
Âu Dương Hoa quay về căn biệt thự của mình.
Hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra, bên trong là một chiếc khuyên tai hình trái tim rỗng ruột, ở giữa ngắn một viên bạch kim khảm đá, gặp ánh đèn, chiếc khuyên tai sáng lấp lánh, nghĩ miên man: "Mộng, anh đã quay trở về nhưng em đang ở nơi đâu?" Âu Dương Hoa thầm nhủ, hồi tưởng về kí ức 15 năm trước.
.........................
Khi đó Âu Dương Hoa chỉ mới 12 tuổi, đã mất đi người mẹ mà hắn yêu quý nhất.
Âu Dương Uy trước giờ ở bên ngoài vẫn luôn có một người phụ nữ, đối với mẹ hắn rất lạnh nhạt và thờ ơ, giống như người xa lạ. Âu Dương Uy trước đây cưới mẹ hắn hoàn toàn là việc bất đắc dĩ, không hề được lựa chọn, đối với bà, ông mang nỗi căm hặn nhiều hơn, bởi vì sự tồn tại của bà, ông không thể cưới người đàn bà mà ông yêu thích, ông ta quả thực không thể nào xem bà là vợ. Bà rốt cuộc chịu không nổi, đã nhẫn tâm bỏ lại hai đứa trẻ song sinh, quyết rời dương gian, tìm sự giải thoát. Sau cái chết của bà không đến 1 tháng, Âu Dương Uy đã cưới người phụ nữ kia về.
Âu Dương Hoa hận, hận mẹ nhẫn tâm, hận cha vô tình, càng hận bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ kia bước vào cửa.
Từ đó về sau, hắn trở lên ngang ngược, không còn làm bé ngoan trong mắt cha, Âu Dương Uy không xứng làm cha hắn, nên hắn không cần phải nghe những gì ông ta nói. Mỗi lần, sau khi Âu Dương Hoa cùng đám hồ bằng cẩu hữu (2) gặp rắc rối, thấy trong mắt Âu Dương Uy sự thất vọng cùng nỗi ăn năn, hắn lại càng cao hứng.
Âu Dương Uy trong lòng hổ thẹn, đem 90% tài sản chia cho hai chị em hắn, nhưng Âu Dương Hoa không thích, đây không phải là điều hắn muốn, hắn muốn Âu Dương Uy thực sự thương yêu mẹ hắn, người ông yêu nhất phải là mẹ hắn.
Càng ngày Âu Dương Hoa càng trở nên ngỗ ngược, cả ngày gây gổ ở bên ngoài, ngay cả nhà cũng không muốn về, thậm chí có lần còn gây chuyện đễn nỗi bị tạm giam. Hắn mặc kệ hết thảy mọi chuyện, thậm chí cả bản thân hắn cũng không để ý.
Có 1 lần, do gặp phải đối thủ mạnh hơn, Âu Dương Hoa bị đánh gãy tay, thế nhưng, hắn không bao giờ là kẻ thảm hại nhất, dù gãy tay nhưng hắn cũng đã khiến cho đối phương không thể không nằm viện. Sau trận đánh, Âu Dương Hoa cũng chẳng nghĩ ra phải làm gì, bèn tùy ý đi 1 chút. Khi đi ngang qua trường tiểu học Thạch Tử, bỗng có tiếng trẻ con ở sau lưng truyền đến
- Anh, tay anh đang chảy máu kìa!!!
Âu Dương Hoa quay đầu lại, câu nói:"Việc quái gì đến mày!" nơi cửa miệng nuốt ngược vào trong bụng.
Trước mặt hắn là 1 cô bé xinh xắn dễ thương, mái tóc xoăn, bồng bềnh, được tết gọn thành hai bím tóc, đôi mắt như hai hồ nước trong veo, hồn nhiên nhìn hắn. Hắn thực sự không muốn nổi nóng với cô, không có lý nào.
- Anh không sao.
Hắn thản nhiên nói. Gần đây hắn đã quen lên giọng quát mắng, cái giong điệu như vậy đã là rất tốt rồi.
- Anh nói dối!
Tô Mộng bĩu môi, cái dáng vẻ đáng yêu khiến người ta bị mê hoặc.
- Em đưa anh đến phòng khám.
Nói xong liền kéo Âu Dương Hoa đi.
Tô Mộng vì phải ở lại trực nhật nên về sau mọi người. Vừa mới ra đến cổng liền nhìn thấy Âu Dương Hoa, tay hắn đang chảy máu, máu nhỏ giọt thành những vệt chấm dọc đường đi. Ánh mắt có phần trống rỗng, " Có lẽ hắn trong lòng đang khó chịu chăng?". Ngẫm cũng đúng, có ai đang bị thương vậy mà trong lòng còn có thể tốt đâu? Hắn nói hắn không sao, cô đâu có thể tin cơ chứ, cô đã 7 tuổi rồi, không còn là đứa nhóc mẫu giáo nữa mà đã lên tiểu học rồi nha, thế mà hắn vẫn còn muốn lừa cô sao? Tô Mộng nhìn người này, có phần không vui,ánh mắt hắn trông có vẻ đang rất không hạnh phúc, chính bởi vậy cô hy vọng có thể giúp hắn.
- Em không sợ anh sao?
Âu Dương Hoa ngạc nhiên.
- Vì sao em lại phải sợ?
Ánh mắt Tô Mộng nhìn thẳng vào hắn.
Âu Dương Hoa cảm thấy cô bé này quả là rất đặc biệt, hắn không phản kháng nữa, tùy ý để cô kéo đi. Bàn tay cô thật mềm mại, rất dễ chịu, hắn thực sự muốn được nắm mãi bàn tay này không buông. Lúc này, Âu Dương Hoa vừa mới trải qua trận hỗn chiến, cả người bẩn như vậy, mái tóc nhuộm đỏ rối bù, tay thì vẫn đang chảy máu, ánh mắt lại có phần lạnh, bọn nhóc tiểu học, thấy hắn đều tránh xa, vậy mà cô bé này lại không sợ hắn. Đôi mắt chân thành của cô khiến cho hắn cảm thấy rung động, một dòng ấm áp chảy qua tim, từ từ lan tỏa. Âu Dương Hoa cảm thấy như mùa xuân đang nảy nở trong lòng hắn, thật thoải mái biết bao! Cái cảm giác đã biến mất kể từ khi mẹ của hắn qua đời, nay như đã trở lại.
- Em tên gì vậy?
Âu Dương Hoa thật sự rất muốn biết.
- Em tên Mộng, mơ trong giấc mơ!
Tô Mộng đang cao hứng, bởi vì cô mới thấy một tia sáng ánh lên trong mắt hắn.
Kể từ ngày đó, Âu Dương Hoa thường tới tìm Tô Mộng, cùng cô bé nói chuyện phiếm, hắn có thể nói với cô mọi chuyện trong lòng, hắn tin tưởng cô, hắn muốn được nhìn thấy cô, liệu có phải hắn đã thích cô bé rồi chăng?
Thường thì Âu Dương Hoa là người nói, bởi vì trong lòng hắn có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói,mấy tháng nay, hắn đã không nói được chuyện gì cho ra hồn, cô bé lắng nghe rất chăm chú, ánh mắt thật dịu dàng! Lần nào Âu Dương Hoa nói cũng vậy, cô đều yên lặng lắng nghe, đôi mắt mở to nhìn hắn, khoảnh khắc ấy, thật là đáng yêu! Những lúc như vậy thời gian trôi qua thật mau, Tô Mộng rất thích nghe hắn nói, khi ấy cô có thể cảm nhận được cái thế giới trong lòng hắn, càng tiếp xúc, cô càng cảm thấy thích con người hắn.
Từ nãy tới giờ cô vẫn đang lắng nghe hắn nói, hắn vừa mới nói gì nhỉ? Hắn nói hắn không muốn ra đi? Ba ba hắn đã thu xếp cho hắn đi Mỹ, nhưng mà hắn không muốn đi, hắn không hề có lý tưởng, chỉ là muốn quậy phá, khiến cho ba hắn không thể an tâm. Như vậy là hồ đồ, tương lai của hắn không phải là sẽ bị hủy hoại sao?
- Người, chính là muốn anh học vì bản thân mình, anh không nên vứt bỏ chính mình nha! Mỗi ngày đều thấy anh không vui vẻ, hay ưu phiền.
"Anh không vui, em cũng sẽ cảm thấy khó chịu theo". Chỉ có điều câu nói này Tô Mộng không có nói, mà chỉ giữ lại trong lòng.
Hắn im lặng không nói gì, hình như đang suy nghĩ cái gì đó khác.
- Anh đang nghĩ về bác gái à? Nếu anh còn như vậy, thì bác ở trên thiên đường, sao có thể an tâm.
Âu Dương Hoa nhìn cô, chung quy cũng chỉ có mỗi cô bé là có thể dễ dàng nhìn ra được ý nghĩ của hắn, chính cô cũng là một lý do khiến hắn không muốn ra đi, cô bé có biết không?
Lần này gặp mặt Tô Mộng đã nói rất nhiều, kết quả là Âu Dương Hoa cuối cùng cũng có mong muốn sống vì chính bản thân mình, bằng lòng đi My du học. Tuy rằng đã có thể thuyết phục được hắn, nhưng sâu trong trái tim, cô thật sự không muốn như vậy, không muốn sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.
- Hứa với em, anh nhất định sẽ trở về nhé!
Tô Mộng sốt ruột chờ hắn trả lời.
- Anh sẽ trở về! Anh nhất định sẽ trở về!
Âu Dương Hoa trịnh trọng nói, đây là lời hứa xuất phát từ tận đáy lòng hắn.
Tô Mộng thật sự không nỡ rời xa hắn, cô bé tháo một bên đôi bông tai mà cô thích nhất.
- Cho anh!
Cô nhớ rõ có lần mẹ cô đã nói, nếu như thích một bé trai nào đó, thì có thể đem thứ mà mình yêu thích chia sẻ cùng hắn.
- Đây là có ý gì?
Hắn nghi hoặc hỏi.
- Tặng anh, cấm không được quên em đó. Sau này trở về, tặng em một đôi bông tai có đính kim cương thật!(*)
Tô Mộng chọc hắn, nhưng nói xong nét mặt lại không được vui vẻ như thường, bởi vì lúc này, tâm tình cô thực sự không được vui.
- Được! Anh sẽ tặng em một đôi bông tai có đính kim cương 6 ca-ra!
Hắn không nhớ rõ tâm trạng của mình lúc rời đi như thế nào. Hắn chỉ nhớ rõ, hắn đã nói " Anh sẽ trở về! Anh nhất định sẽ trở về".
..........
Âu Dương Hoa lại lấy ra một chiếc hộp, bên trong là một đôi bông tai có đính kim cương, cùng với chiếc bông tai ban nãy giống nhau như đúc, ở giữa hình trái tim là một viên kim cương, đôi bông tai này chính là đại diện cho tấm lòng thành của hắn."Mộng, anh còn có thể tìm được em không? Em nhất định phải chờ anh."
Đêm nay, Âu Dương Hoa không ngủ được, trong đầu hắn một lần nữa lại hiện lên khuôn mặt khả ái thân quen kia, ngày mai, hắn muốn đến trường tiểu học Thạch Tử, hắn muốn đi tìm Mộng của hắn.
------------------------------
(1) Tiêu sái: tự nhiên, phóng khoáng
(2) Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu, bạn bè không thân thiết
Âu dương là tập đoàn IT hành nghiệp lớn nhất trên đại lục. Âu Dương gia cũng là dòng họ giàu có hàng đầu Trung Hoa, gia tộc lớn là vậy, mà đời này, chỉ có 2 chị em Âu Dương Hoa cùng Âu Dương Tuyết, không còn nghi ngờ gì nữa, Âu Dương Hoa đích thực là người kế tục duy nhất cùa dòng họ Âu Dương.
Trong mắt ban quản trị nguyên lão của công ty, Âu Dương Hoa sinh ra đã là quý công tử, không hề có tài năng gì,nhưng hiện tại, họ không thể không nhìn hắn với cặp mặt khác xưa.
15 năm trước, mẹ Âu Dương Hoa qua đời, cha mẹ hắn - Âu Dương Uy, không đến 1 tháng sau đã lấy vợ mới, tình cảnh đó của 2 chị em hắn thật khiến người ta phải lo lắng, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Âu Dương Uy vẫn hết sức yêu thương 2 con, ông vẫn lập di chúc đem danh nghĩa toàn bộ tài sản 70% cùng 20% phân biệt cấp cho Âu Dương Hoa cùng Âu Dương Tuyết, ai cũng tò mò ko hiểu Âu Dương Uy trong hồ lô chứa thuốc gì, nhưng một chuyện đã được xác thực, đó là: Âu Dương Hoa, lúc ấy 12 tuổi, chính là người kế thừa tập đoàn trong tương lai.
Ít năm sau, Âu Dương Hoa sang Mỹ du học, 15 năm, chớp mắt đã qua. Giờ đây, hắn đã trở về, đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương, vị trí này chính là nắm giữ quyền lực tối cao nhất trong công ty, bởi vậy việc các thành viên trong ban quản trị nghi ngờ vào năng lực làm việc của hắn là hoàn toàn có thể lý giải.Thế nhưng sau hai tháng Âu Dương Hoa tiếp quản công việc, mọi người đều nhận thấy những gì mà bọn họ lo lắng hoàn toàn là thừa thãi, tất cả đều thật sự khâm phục vị tổng giám đốc mới này.
Tuổi còn trẻ, lại anh tuấn tiêu sái(1), Âu Dương Hoa thực sự đã làm mê đảo không ít người, và trở thành vị "bạch mã hoàng tử" trong lòng của chị em phụ nữ chưa lập gia đình trong công ty.
Chuông reo lên, đã 5h. Âu Dương Hoa mệt mỏi duỗi lưng, cầm thứ gì đó trên bàn lên nhìn thoáng qua một chút, ấn đường dây điện thoại nội bộ:
- Thư ký La, hủy bỏ toàn bộ lịch trình ngày mai
- Vâng!
Tuy rằng không hiểu rõ Tổng giám đốc đang suy nghĩ cái gì, nhưng một khi đã được giao phó, thì La Lệ luôn cố gắng hết sức để làm. Có vị cấp trên tháo vát,chính là nỗi khổ của một người thư ký. Mỗi lần nhìn thấy Tổng giám đốc đều cảm thấy rất có khí thế của nhà lãnh đạo, quả thực không dám không tuân theo. Hai tháng kể từ khi nhậm chức, Tổng giám đốc chưa hề nghỉ một ngày, hàng ngày luôn làm thêm giờ. Tất cả mọi người đều nói Tổng giám đốc là thiên tài, chỉ có La Lệ hiểu rõ hắn đã nỗ lực đến mức nào, trong khoảng thời gian này, Tổng giám đốc nhất định là đã rất vất vả. La Lệ cũng gần phát điên,công việc của người thư ký chính là chờ lệnh của Tổng giám đốc, bất cứ lúc nào, và theo kịp hắn trên từng bước chân. Ngày hôm nay, Tổng giám đốc cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, tự giải phóng mình trong một ngày, La Lệ rốt cục đã có thể nhả ra cục giận này.
Âu Dương Hoa quay về căn biệt thự của mình.
Hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra, bên trong là một chiếc khuyên tai hình trái tim rỗng ruột, ở giữa ngắn một viên bạch kim khảm đá, gặp ánh đèn, chiếc khuyên tai sáng lấp lánh, nghĩ miên man: "Mộng, anh đã quay trở về nhưng em đang ở nơi đâu?" Âu Dương Hoa thầm nhủ, hồi tưởng về kí ức 15 năm trước.
.........................
Khi đó Âu Dương Hoa chỉ mới 12 tuổi, đã mất đi người mẹ mà hắn yêu quý nhất.
Âu Dương Uy trước giờ ở bên ngoài vẫn luôn có một người phụ nữ, đối với mẹ hắn rất lạnh nhạt và thờ ơ, giống như người xa lạ. Âu Dương Uy trước đây cưới mẹ hắn hoàn toàn là việc bất đắc dĩ, không hề được lựa chọn, đối với bà, ông mang nỗi căm hặn nhiều hơn, bởi vì sự tồn tại của bà, ông không thể cưới người đàn bà mà ông yêu thích, ông ta quả thực không thể nào xem bà là vợ. Bà rốt cuộc chịu không nổi, đã nhẫn tâm bỏ lại hai đứa trẻ song sinh, quyết rời dương gian, tìm sự giải thoát. Sau cái chết của bà không đến 1 tháng, Âu Dương Uy đã cưới người phụ nữ kia về.
Âu Dương Hoa hận, hận mẹ nhẫn tâm, hận cha vô tình, càng hận bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ kia bước vào cửa.
Từ đó về sau, hắn trở lên ngang ngược, không còn làm bé ngoan trong mắt cha, Âu Dương Uy không xứng làm cha hắn, nên hắn không cần phải nghe những gì ông ta nói. Mỗi lần, sau khi Âu Dương Hoa cùng đám hồ bằng cẩu hữu (2) gặp rắc rối, thấy trong mắt Âu Dương Uy sự thất vọng cùng nỗi ăn năn, hắn lại càng cao hứng.
Âu Dương Uy trong lòng hổ thẹn, đem 90% tài sản chia cho hai chị em hắn, nhưng Âu Dương Hoa không thích, đây không phải là điều hắn muốn, hắn muốn Âu Dương Uy thực sự thương yêu mẹ hắn, người ông yêu nhất phải là mẹ hắn.
Càng ngày Âu Dương Hoa càng trở nên ngỗ ngược, cả ngày gây gổ ở bên ngoài, ngay cả nhà cũng không muốn về, thậm chí có lần còn gây chuyện đễn nỗi bị tạm giam. Hắn mặc kệ hết thảy mọi chuyện, thậm chí cả bản thân hắn cũng không để ý.
Có 1 lần, do gặp phải đối thủ mạnh hơn, Âu Dương Hoa bị đánh gãy tay, thế nhưng, hắn không bao giờ là kẻ thảm hại nhất, dù gãy tay nhưng hắn cũng đã khiến cho đối phương không thể không nằm viện. Sau trận đánh, Âu Dương Hoa cũng chẳng nghĩ ra phải làm gì, bèn tùy ý đi 1 chút. Khi đi ngang qua trường tiểu học Thạch Tử, bỗng có tiếng trẻ con ở sau lưng truyền đến
- Anh, tay anh đang chảy máu kìa!!!
Âu Dương Hoa quay đầu lại, câu nói:"Việc quái gì đến mày!" nơi cửa miệng nuốt ngược vào trong bụng.
Trước mặt hắn là 1 cô bé xinh xắn dễ thương, mái tóc xoăn, bồng bềnh, được tết gọn thành hai bím tóc, đôi mắt như hai hồ nước trong veo, hồn nhiên nhìn hắn. Hắn thực sự không muốn nổi nóng với cô, không có lý nào.
- Anh không sao.
Hắn thản nhiên nói. Gần đây hắn đã quen lên giọng quát mắng, cái giong điệu như vậy đã là rất tốt rồi.
- Anh nói dối!
Tô Mộng bĩu môi, cái dáng vẻ đáng yêu khiến người ta bị mê hoặc.
- Em đưa anh đến phòng khám.
Nói xong liền kéo Âu Dương Hoa đi.
Tô Mộng vì phải ở lại trực nhật nên về sau mọi người. Vừa mới ra đến cổng liền nhìn thấy Âu Dương Hoa, tay hắn đang chảy máu, máu nhỏ giọt thành những vệt chấm dọc đường đi. Ánh mắt có phần trống rỗng, " Có lẽ hắn trong lòng đang khó chịu chăng?". Ngẫm cũng đúng, có ai đang bị thương vậy mà trong lòng còn có thể tốt đâu? Hắn nói hắn không sao, cô đâu có thể tin cơ chứ, cô đã 7 tuổi rồi, không còn là đứa nhóc mẫu giáo nữa mà đã lên tiểu học rồi nha, thế mà hắn vẫn còn muốn lừa cô sao? Tô Mộng nhìn người này, có phần không vui,ánh mắt hắn trông có vẻ đang rất không hạnh phúc, chính bởi vậy cô hy vọng có thể giúp hắn.
- Em không sợ anh sao?
Âu Dương Hoa ngạc nhiên.
- Vì sao em lại phải sợ?
Ánh mắt Tô Mộng nhìn thẳng vào hắn.
Âu Dương Hoa cảm thấy cô bé này quả là rất đặc biệt, hắn không phản kháng nữa, tùy ý để cô kéo đi. Bàn tay cô thật mềm mại, rất dễ chịu, hắn thực sự muốn được nắm mãi bàn tay này không buông. Lúc này, Âu Dương Hoa vừa mới trải qua trận hỗn chiến, cả người bẩn như vậy, mái tóc nhuộm đỏ rối bù, tay thì vẫn đang chảy máu, ánh mắt lại có phần lạnh, bọn nhóc tiểu học, thấy hắn đều tránh xa, vậy mà cô bé này lại không sợ hắn. Đôi mắt chân thành của cô khiến cho hắn cảm thấy rung động, một dòng ấm áp chảy qua tim, từ từ lan tỏa. Âu Dương Hoa cảm thấy như mùa xuân đang nảy nở trong lòng hắn, thật thoải mái biết bao! Cái cảm giác đã biến mất kể từ khi mẹ của hắn qua đời, nay như đã trở lại.
- Em tên gì vậy?
Âu Dương Hoa thật sự rất muốn biết.
- Em tên Mộng, mơ trong giấc mơ!
Tô Mộng đang cao hứng, bởi vì cô mới thấy một tia sáng ánh lên trong mắt hắn.
Kể từ ngày đó, Âu Dương Hoa thường tới tìm Tô Mộng, cùng cô bé nói chuyện phiếm, hắn có thể nói với cô mọi chuyện trong lòng, hắn tin tưởng cô, hắn muốn được nhìn thấy cô, liệu có phải hắn đã thích cô bé rồi chăng?
Thường thì Âu Dương Hoa là người nói, bởi vì trong lòng hắn có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói,mấy tháng nay, hắn đã không nói được chuyện gì cho ra hồn, cô bé lắng nghe rất chăm chú, ánh mắt thật dịu dàng! Lần nào Âu Dương Hoa nói cũng vậy, cô đều yên lặng lắng nghe, đôi mắt mở to nhìn hắn, khoảnh khắc ấy, thật là đáng yêu! Những lúc như vậy thời gian trôi qua thật mau, Tô Mộng rất thích nghe hắn nói, khi ấy cô có thể cảm nhận được cái thế giới trong lòng hắn, càng tiếp xúc, cô càng cảm thấy thích con người hắn.
Từ nãy tới giờ cô vẫn đang lắng nghe hắn nói, hắn vừa mới nói gì nhỉ? Hắn nói hắn không muốn ra đi? Ba ba hắn đã thu xếp cho hắn đi Mỹ, nhưng mà hắn không muốn đi, hắn không hề có lý tưởng, chỉ là muốn quậy phá, khiến cho ba hắn không thể an tâm. Như vậy là hồ đồ, tương lai của hắn không phải là sẽ bị hủy hoại sao?
- Người, chính là muốn anh học vì bản thân mình, anh không nên vứt bỏ chính mình nha! Mỗi ngày đều thấy anh không vui vẻ, hay ưu phiền.
"Anh không vui, em cũng sẽ cảm thấy khó chịu theo". Chỉ có điều câu nói này Tô Mộng không có nói, mà chỉ giữ lại trong lòng.
Hắn im lặng không nói gì, hình như đang suy nghĩ cái gì đó khác.
- Anh đang nghĩ về bác gái à? Nếu anh còn như vậy, thì bác ở trên thiên đường, sao có thể an tâm.
Âu Dương Hoa nhìn cô, chung quy cũng chỉ có mỗi cô bé là có thể dễ dàng nhìn ra được ý nghĩ của hắn, chính cô cũng là một lý do khiến hắn không muốn ra đi, cô bé có biết không?
Lần này gặp mặt Tô Mộng đã nói rất nhiều, kết quả là Âu Dương Hoa cuối cùng cũng có mong muốn sống vì chính bản thân mình, bằng lòng đi My du học. Tuy rằng đã có thể thuyết phục được hắn, nhưng sâu trong trái tim, cô thật sự không muốn như vậy, không muốn sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.
- Hứa với em, anh nhất định sẽ trở về nhé!
Tô Mộng sốt ruột chờ hắn trả lời.
- Anh sẽ trở về! Anh nhất định sẽ trở về!
Âu Dương Hoa trịnh trọng nói, đây là lời hứa xuất phát từ tận đáy lòng hắn.
Tô Mộng thật sự không nỡ rời xa hắn, cô bé tháo một bên đôi bông tai mà cô thích nhất.
- Cho anh!
Cô nhớ rõ có lần mẹ cô đã nói, nếu như thích một bé trai nào đó, thì có thể đem thứ mà mình yêu thích chia sẻ cùng hắn.
- Đây là có ý gì?
Hắn nghi hoặc hỏi.
- Tặng anh, cấm không được quên em đó. Sau này trở về, tặng em một đôi bông tai có đính kim cương thật!(*)
Tô Mộng chọc hắn, nhưng nói xong nét mặt lại không được vui vẻ như thường, bởi vì lúc này, tâm tình cô thực sự không được vui.
- Được! Anh sẽ tặng em một đôi bông tai có đính kim cương 6 ca-ra!
Hắn không nhớ rõ tâm trạng của mình lúc rời đi như thế nào. Hắn chỉ nhớ rõ, hắn đã nói " Anh sẽ trở về! Anh nhất định sẽ trở về".
..........
Âu Dương Hoa lại lấy ra một chiếc hộp, bên trong là một đôi bông tai có đính kim cương, cùng với chiếc bông tai ban nãy giống nhau như đúc, ở giữa hình trái tim là một viên kim cương, đôi bông tai này chính là đại diện cho tấm lòng thành của hắn."Mộng, anh còn có thể tìm được em không? Em nhất định phải chờ anh."
Đêm nay, Âu Dương Hoa không ngủ được, trong đầu hắn một lần nữa lại hiện lên khuôn mặt khả ái thân quen kia, ngày mai, hắn muốn đến trường tiểu học Thạch Tử, hắn muốn đi tìm Mộng của hắn.
------------------------------
(1) Tiêu sái: tự nhiên, phóng khoáng
(2) Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu, bạn bè không thân thiết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook