Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa
-
Quyển 1 - Chương 15
Thời gian để giải thích chuyện này cho Cao Kiến Hồng tốn gấp hai lần so với Chu Vận. Lúc quay lại, sắc mặt Cao Kiến Hồng cũng không hề nhẹ nhõm như trước, im lặng mất một hồi mới từ từ khôi phục. Chu Vận cảm thấy đôi khi chuyện giữa đàn ông với nhau còn phức tạp hơn cả chuyện giữa đàn ông với phụ nữ.
Sau khi cả ba người đều biết rõ tình hình hiện tại, Chu Vận liền đòi xem chương trình đang làm của Lý Tuân. Cô muốn biết rốt cuộc trang web hiện tại mà Lý Tuân làm có gì khác với cái mà họ cùng làm lúc trước.
Lý Tuân code chương trình đó cho hai người, Chu Vận mang về nghiên cứu suốt cả đêm. Xem xong rồi cô có chút bùi ngùi pha lẫn thất vọng. Trước đó cô cho rằng mình sẽ thấy được một trang web hội tụ những sáng tạo tuyệt diệu, các thuật toán hoàn mỹ, có tính phát triển tốt đẹp vô địch. Nhưng không, nói một cách nghiêm túc thì chương trình bí mật mà Lý Tuân khai thác còn không được tính là một trang web, đó chỉ là ứng dụng phát triển một chức năng nào đó trong trang web thôi.
Ứng dụng chức năng này nằm đơn độc riêng lẻ, Chu Vận xem không hiểu, mà Cao Kiến Hồng cũng không hiểu nốt.
Hôm ấy, Lý Tuân đưa họ đến một quán cà phê. Ngay khoảnh khắc vừa bước vào quán, Chu Vận đã cảm khái, rốt cuộc họ đã được đến một nơi có đầy ánh sáng mặt trời rọi đến một lần rồi.
Họ chọn ngồi ở trong góc có ổ cắm điện, nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, Lý Tuân vừa bật máy tính vừa nói: “Muốn ăn uống gì thì cứ gọi đi.”
Ông chủ Lý mời đương nhiên Chu Vận cũng không buồn khách sáo làm gì, chỉ lát sau, trên bàn đã bày đầy những món cô thích ăn.
Cao Kiến Hồng không nhịn được hỏi: “Cậu ăn hăng thế?”
Chu Vận cắn miếng bánh mì bơ: “Gần đây tốn calo cho não quá.”
Cao Kiến Hồng nhún vai, tỏ vẻ đã hiểu. Lý Tuân mở máy tính, quay màn hình qua cho họ xem.
Chu Vận nói: “Không cần xem nữa, tôi thuộc cả rồi. Đó không phải là trang web hoàn chỉnh, làm sao mà bán được?”
Lý Tuân: “Ai bảo chỉ có trang web hoàn chỉnh mới bán được?”
Chu Vận nhai bánh mì, chờ cậu giải thích.
Lý Tuân nói: “Lam Quan không muốn thuê web từ hệ thống khác, chỉ muốn có một trang web độc lập của riêng mình. Tuy khởi điểm tốt nhưng họ không biết rõ xu hướng internet hiện nay.”
Chu Vận: “Xu hướng gì?”
Lý Tuân: “Mấy năm gần đây hình thức website bán hàng mới bắt đầu phát triển, tuy trông nó tựa như là cửa hàng tạp hóa, có rất nhiều hàng hóa, nhưng thật ra không dùng được bao lâu cả. Phần lớn tài nguyên sẽ dần tập trung đến mấy chủ thể lớn trên trang chủ. Như vậy thì việc xây dựng trang chủ sẽ rất tốn công sức.”
Chu Vận: “Chúng ta không làm được sao?”
Lý Tuân nhìn cô: “Có thể, nhưng cô sẽ phải làm mất cả chục năm đấy.”
“...”
Nhìn vẻ mặt Chu Vận có vẻ không tin cho lắm, Lý Tuân kề gần đến: “Công chúa điện hạ!”
Chu Vận đặt bánh mì xuống: “Cậu có thể đừng gọi tôi như vậy nữa không?”
Lý Tuân: “Vậy phải gọi thế nào?”
“Tôi không có tên à?”
“Công chúa nghe không hay à?”
“Vấn đề là tôi không phải công chúa.”
“Vậy thì cô là gì?”
Kỵ sĩ!... Trong tâm trí cô chợt hiện lên từ này, nhưng cô không dám nói ra vì sợ cậu lại cười nhạo.
“Cậu nói tiếp đi.”
Lý Tuân nhìn cô, hỏi: “Cô còn nhớ công ty Lam Quan có tất cả bao nhiêu sản phẩm không?”
Chu Vận: “Hơn năm trăm.”
“Mấy trăm sản phẩm ấy, chỉ cần một cái select của cô đã có thể hoàn thành chức năng tìm kiếm, nhưng nếu với vài tỷ sản phẩm thì sao?”
Chu Vận im lặng.
“Vài tỷ thì sao, mà mấy chục tỷ thì thế nào? Đến lúc đó bất kỳ server nào cũng không thể kham nổi. Sau đó cô sẽ phải bắt đầu nghiên cứu ứng dụng phân tán dữ liệu. Tiếp theo nữa cô còn phải nghiên cứu xem sắp xếp những ứng dụng này thế nào, để truy xuất dữ liệu từ chương trình này ra sao, rồi hết thêm vào lại xóa đi. Ở mỗi một dự án cô đều cần dùng những thuật toán nâng cao mới chống đỡ được không để cho server ấy bị sập. Cô cảm thấy chỉ cho cô một tháng liệu cô có làm xong được không?”
“...”
“Đó chỉ là với một chức năng tìm kiếm thôi đấy. Trang web như vậy bất kể là tiền kỳ hay hậu kỳ đều cần đầu tư rất nhiều sức người, sức của. Người chúng ta không đủ, Lam Quan cũng không có nhiều tiền đến thế.” Lý Tuân tựa vào sô pha, “Vì thế nên cô biết rồi đấy, chỉ dựa vào sức mình để duy trì những kiểu trang web to thế này là việc không thực tế tẹo nào.”
Yên lặng một hồi, Lý Tuân lại hờ hững nói tiếp: “Nhưng nếu xét đến xu hướng mới, cũng không phải là không có cách.”
Chu Vận và Cao Kiến Hồng đều nhìn vào cậu.
“Đặc điểm của một trang web lớn là sự đa dạng, cái gì cũng vậy, một khi đã rộng lớn thì sẽ rất khó có thể tinh chuẩn được. Nhưng nếu có một chức năng tinh tế hỗ trợ, có lẽ cái nhà máy cũ mốc kia còn có cách cứu chữa được.”
Lý Tuân chỉ vào màn hình nói: “Ưu thế của Lam Quan là dòng sản phẩm thực phẩm dinh dưỡng, trong đó phần lớn là đề cao việc bảo vệ sức khỏe, sản phẩm còn rất đặc biệt, chỉ có mình họ sản xuất ra. Đây có thể liên quan đến việc mẹ của ông chủ Lam Quan từng làm trung y.”
Ngay cả mẹ của ông chủ Lam Quan từng làm gì mà cậu cũng biết ấy hả?
“Tính chất của những sản phẩm này chủ yếu là hỗ trợ sức khỏe, bọn cậu xem chỗ này đi...” Cậu vừa nói vừa làm thử cho Chu Vận và Cao Kiến Hồng xem.
Để tiện cho việc lựa chọn và mua sắm, Lý Tuân đã làm thêm chức năng đề cử sản phẩm rất cặn kẽ.
“Bình thường người ta không có sự hiểu biết quá nhiều về thực phẩm hỗ trợ sức khỏe và dinh dưỡng, lại lười đọc dài dòng, họ sẽ không lật xem từng trang một, cho nên không bằng chúng ta cứ trực tiếp xem bệnh mà bốc thuốc đi.” Lý Tuân mở thanh tìm kiếm ra, “Viết triệu chứng vào đây, ví dụ như là ‘chóng mặt hoa mắt’, ‘buồn nôn’, sau đó hệ thống sẽ tự động để cử sản phẩm điều dưỡng chứng đó. Hệ thống sản phẩm của Lam Quan được sắp xếp theo chủ đề, sẽ dễ dàng cho khách hàng tìm hiểu sâu hơn.”
Chu Vận nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng nói: “Có nên thêm một chức năng trình bày bệnh lý, hay nói đơn giản hơn chính là trình bày hiện trạng sức khỏe, lại giới thiệu cách điều chế ra sản phẩm có thể giải quyết vấn đề ấy, như vậy khả năng thuyết phục cũng cao hơn, khiến cho người ta xem xong liền muốn mua sản phẩm hay không?”
Lý Tuân nhìn cô, ánh mắt sắng quắc lên. Chu Vận lại điềm tĩnh gặm bánh mì, cô đã quen với vẻ mặt đáng sợ thế này vào những lúc Lý Tuân suy tư rồi. Cô cũng biết tuy ánh mắt cậu đang nhìn cô, nhưng đầu óc thì hoàn toàn không. Lối suy nghĩ và dáng vẻ của cậu khá giống nhau, thích nhìn từ trên cao xuống, bao quát tất cả. Cậu nhất định đang nhanh chóng suy nghĩ về việc sắp xếp lại hệ thống lần nữa, tỉ mỉ hơn, như sắp dệt thành tấm mạng nhện rồi.
Qua vài phút sau, vẻ mặt Lý Tuân đã thả lỏng hơn, nói hai tiếng đơn giản: “Nên chứ!”
Cái gật đầu của cậu đã khẳng định tất cả không thành vấn đề. Lý Tuân châm thuốc, lười nhác tựa lưng vào ghế, nhìn Chu Vận.
Chu Vận: “Nhìn cái gì?”
Lý Tuân lắc đầu cười, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, thoải mái nói: “Còn muốn ăn gì nữa thì cứ gọi đi.”
“Cậu đang nuôi heo đấy hả?”
“Là đang cho heo ăn mới đúng.”
“...”
Dường như cô không bao giờ có thể nói lại được với cậu. Mà thôi, cũng không sao, cô đành lẳng lặng ngồi ăn bánh mì.
Vào buổi trưa an bình này, lúc ý tưởng kia vừa mới nhen nhóm, khi mà thời đại của điện thoại thông minh còn chưa bùng nổ, cô ngồi trong quán cà phê bé nhỏ ấy, nghe Lý Tuân nói về suy nghĩ, về tư tưởng của cậu và tiếp theo cậu muốn thêm ứng dụng công nghệ Mocap (1) cho hệ thống website như thế nào.
(1) Motion capture (tạm dịch: ghi lại chuyển động) hay mocap là một công nghệ nắm bắt chuyển động từ một đối tượng hoặc một người. Chúng được áp dụng vào các lĩnh vực như quân sự, giải trí, thể thao, giải phẫu học, các ứng dụng y tế, hay để tạo tầm nhìn cho robot.[2] Chúng thường được ứng dụng trong phim hoạt hình và trò chơi điện tử, ghi lại chuyển động của diễn viên và sử dụng các thông tin để áp dụng vào các nhân vật hoạt hình 3D hoặc 2D. Khi công nghệ mocap làm chuyển động của nhân vật như ngón tay hay mặt, chúng được gọi là chuyển động riêng hoặc motion tracking hay match moving.
Chu Vận không biết liệu chương trình này có thể bán được cho Lam Quan hay không. Điều duy nhất cô có thể khẳng định là ký ức về chuyện này sẽ vĩnh viễn hằn sâu trong tâm trí cô. Để sau này mỗi lần cô hổi tưởng lại, nó đều mang đầy hương vị của bánh mì bơ và ánh nắng.
Họ cùng nhau bắt tay vào hoàn thiện chức năng ứng dụng. Chu Vận nhận thấy hóa ra làm chương trình đơn cũng có chỗ tốt, đó là tránh khỏi việc phải xung đột với Trương Hiểu Bội.
Họ không hề làm trang web nào cả, không có ý định “thay thế” cái cũ, nếu sau này Trương Hiểu Bội có chất vấn đi nữa, họ hoàn toàn có thể lôi lý do “hứng thú với việc phát triển” ra để ứng phó cho có lệ.
Mỗi lần Lý Tuân làm dự án đều như thể muốn bán mạng, cậu dốc hết tâm sức vào ứng dụng này từ đầu đến cuối, tìm hiểu cặn kẽ tất cả các loại tài liệu, nhất là những thứ liên quan đến y học, cậu tuyệt đối không tùy tiện trích dẫn bừa.
Thế là Chu Vận vừa hoàn thành việc thiết kế trang web đã ngay lập tức tập trung vào cái hoài bão trung y kia. Việc này phức tạp hơn ngồi thiết kế trang web nhiều.
Lý Tuân đưa Chu Vận một xấp tài liệu, trong đó có thông tin về tất cả các dòng sản phẩm tốt cho sức khỏe của công ty Lam Quan, còn có phần giới thiệu tường tận về từng sản phẩm một, bao gồm cả cách chế biến ra loại thực phẩm đó và phương hướng áp dụng trong trị liệu.
“Cô đang được cầm trong tay quyển ‘Hoàng Đế Nội Kinh’ đã từng được mẹ ông ta xem trước đây đấy.” Lý Tuân vứt tài liệu đó lên bàn cô, “Giở lần lượt từ trước ra sau, từ mục sản phẩm đến dược lý, làm cho thật kỹ vào nhé.”
“Vậy với những chứng bệnh không có ở trong này thì sao?”
“...”
Lý Tuân đứng thẳng dậy, từ từ tiến đến gần Chu Vận.
Chu Vận buộc phải lùi về sau, cuối cùng khi cô không còn đường lui thêm được nữa, mới nghe thấy giọng Lý Tuân khẽ hỏi: “Công chúa điện hạ, ứng dụng của chúng ta có tên là ‘chữa khỏi bách bệnh’ đấy à?”
Chu Vận lắc đầu. Cậu vừa tắm xong sao? Mùi hương trên người cậu rất thanh tân.
“Nếu đã không phải thì xin công chúa điện hạ đừng có hăng hái muốn hành y cứu thế khắp nơi như thế có được không?”
Chu Vận gật đầu. Cậu vừa bắt đầu công việc, Chu Vận liền bảo: “Này...”
Cậu liếc sang. Chu Vận nói: “Tôi không phải công chúa.”
Lý Tuân yên lặng nhìn cô giây lát, sau đó giơ ngón tay lên, chỉ thẳng vào cô, gằn giọng nói: “Chu Vận, cô có tin cô còn lải nhải với tôi vấn đề này nữa thì tôi sẽ in bốn chữ ‘công chúa điện hạ’ ra dán hẳn lên trán cô luôn không?”
“...” Cậu có biết mỗi khi cậu tập trung làm việc thì giống như là ăn phải thuốc nổ không vậy hả?
Lý Tuân cau mày, lại quay ra gõ bàn phím lách cách, Chu Vận vừa âm thầm ai oán vừa gập quyển “Hoàng Đế Nội Kinh” lại.
Tuy Lý Tuân luôn nhấn mạnh từ sản phẩm đến phát triển, nhưng đối với Chu Vận mà nói, lý luận trung y quá rộng và phức tạp. Cô đưa ra vài phương án thiết kế liên tiếp nhưng đều bị Lý Tuân bác bỏ hết.
Cuối cùng Lý Tuân thấy cô thật sự sắp phát điên, liền cho cô nghỉ hai ngày. Thế nhưng Chu Vận nào có nghỉ ngơi gì, cô tranh thủ cuối tuần đến phòng khám trung y lớn nhất thành phố để tìm linh cảm thiết kế.
Phòng khám trung y kia nằm ngay trung tâm khu vực nội thành, yên tĩnh giữa phố xá huyên náo, trang hoàng theo lối cổ xưa, khung cảnh tao nhã, bước vào tựa như đi lạc trong tranh, cảnh sắc trông vô cùng nên thơ.
Chu Vận đi vào, qua khỏi khu đăng ký thì người cũng dần thưa thớt. Cô đi vào trong sâu hơn nữa, vừa vòng qua khu vườn nhỏ, đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Cô đi về phía đó, vào hẳn trong sân. Nơi này có một căn phòng nhỏ, trên mỗi cánh cửa dán một poster quảng cáo, giới thiệu về một vị thầy dạy dưỡng sinh nào đó.
Chu Vận đứng ở ngoài, lấp ló nhìn vào trong qua tấm kính. Trong phòng có rất ít người, họ ngồi rải rác, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Vị thầy trung y đang ở trên bục giảng thình lình ngước nhìn lên, râu tóc ông dài thượt trông rất giống thần tiên, nhưng quan sát kỹ thì thấy thực ra tuổi tác cũng không lớn, cùng lắm cũng chỉ mới tầm bốn mươi mà thôi.
Bên dưới không ai buồn nghe giảng, thầy ấy cũng thèm không để ý, cứ thản nhiên giảng giải liên tục, rất có phong cách của một vị giáo sư đại học.
Chu Vận đi mãi cũng mệt, thấy cửa mở liền bước vào trong, ngồi vào dãy bên cạnh nghỉ ngơi. Trên bục giảng treo một bức sơ đồ huyệt vị con người, thầy vẫn ngồi bắt chéo hai chân, cười nói: “Nhắc đến đạo giáo đều khiến mọi người người muốn tu tiên, muốn bay bổng lên trời giữa ban ngày. Nhưng cấp độ tu tiên đó quá cao, tu nhầm đường thì cũng dễ mà ngã chết.”
Chu Vận bật cười.
Thầy lại nói: “Vậy nên chúng ta hãy hạ tiêu chuẩn thấp xuống một chút, bay lên trời không được, nhưng tu để không chết vì bệnh tật thì vẫn có khả năng.”
Chu Vận ngồi nghe thầy nói luyên thuyên Bắc Nam một hồi mà vẫn không nghe ra được tài nghệ dưỡng sinh của ông ở đâu cả, chỉ nhận thấy tài ăn nói của ông rất tốt mà thôi.
Đã sắp đến giờ về, Chu Vận đứng dậy chuẩn bị rời đi liền chạm mặt với một người khác trông có vẻ như cũng đã đi mệt, muốn vào đây nghỉ ngơi một chút. Cô hơi khựng bước.
Trên bục giảng ông thầy vẫn đang nói: “Vì vậy, đạo gia của chúng ta khá coi trọng việc ‘sống theo ý thích của mình’. Giống như mọi người bây giờ đang chơi điện thoại di động hay ngủ gật, tôi đều không quản lý, tôi cứ giảng bài của tôi. Cho dù mọi người không buồn nghe, tôi cũng không lấy đó làm giận.”
Anh chàng kia trông mặt mũi thanh tú, anh tuấn hơn người.
Lúc Chu Vận ngồi xe bus trở về trường học, khi xe chạy qua một ngã tư nào đó đầu óc cô chợt lóe sáng. Anh chàng cô vừa nhìn thấy quen kia không phải là người được nhắc đến trong bài tập dịch tiếng Anh của Liễu Tư Tư sao? Anh ta tên gì ấy nhỉ? Chu Vận nhăn mày cố nhớ lại.
“Họa sĩ trẻ... Điền Tu Trúc, đúng không nhỉ?”
Sau khi cả ba người đều biết rõ tình hình hiện tại, Chu Vận liền đòi xem chương trình đang làm của Lý Tuân. Cô muốn biết rốt cuộc trang web hiện tại mà Lý Tuân làm có gì khác với cái mà họ cùng làm lúc trước.
Lý Tuân code chương trình đó cho hai người, Chu Vận mang về nghiên cứu suốt cả đêm. Xem xong rồi cô có chút bùi ngùi pha lẫn thất vọng. Trước đó cô cho rằng mình sẽ thấy được một trang web hội tụ những sáng tạo tuyệt diệu, các thuật toán hoàn mỹ, có tính phát triển tốt đẹp vô địch. Nhưng không, nói một cách nghiêm túc thì chương trình bí mật mà Lý Tuân khai thác còn không được tính là một trang web, đó chỉ là ứng dụng phát triển một chức năng nào đó trong trang web thôi.
Ứng dụng chức năng này nằm đơn độc riêng lẻ, Chu Vận xem không hiểu, mà Cao Kiến Hồng cũng không hiểu nốt.
Hôm ấy, Lý Tuân đưa họ đến một quán cà phê. Ngay khoảnh khắc vừa bước vào quán, Chu Vận đã cảm khái, rốt cuộc họ đã được đến một nơi có đầy ánh sáng mặt trời rọi đến một lần rồi.
Họ chọn ngồi ở trong góc có ổ cắm điện, nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, Lý Tuân vừa bật máy tính vừa nói: “Muốn ăn uống gì thì cứ gọi đi.”
Ông chủ Lý mời đương nhiên Chu Vận cũng không buồn khách sáo làm gì, chỉ lát sau, trên bàn đã bày đầy những món cô thích ăn.
Cao Kiến Hồng không nhịn được hỏi: “Cậu ăn hăng thế?”
Chu Vận cắn miếng bánh mì bơ: “Gần đây tốn calo cho não quá.”
Cao Kiến Hồng nhún vai, tỏ vẻ đã hiểu. Lý Tuân mở máy tính, quay màn hình qua cho họ xem.
Chu Vận nói: “Không cần xem nữa, tôi thuộc cả rồi. Đó không phải là trang web hoàn chỉnh, làm sao mà bán được?”
Lý Tuân: “Ai bảo chỉ có trang web hoàn chỉnh mới bán được?”
Chu Vận nhai bánh mì, chờ cậu giải thích.
Lý Tuân nói: “Lam Quan không muốn thuê web từ hệ thống khác, chỉ muốn có một trang web độc lập của riêng mình. Tuy khởi điểm tốt nhưng họ không biết rõ xu hướng internet hiện nay.”
Chu Vận: “Xu hướng gì?”
Lý Tuân: “Mấy năm gần đây hình thức website bán hàng mới bắt đầu phát triển, tuy trông nó tựa như là cửa hàng tạp hóa, có rất nhiều hàng hóa, nhưng thật ra không dùng được bao lâu cả. Phần lớn tài nguyên sẽ dần tập trung đến mấy chủ thể lớn trên trang chủ. Như vậy thì việc xây dựng trang chủ sẽ rất tốn công sức.”
Chu Vận: “Chúng ta không làm được sao?”
Lý Tuân nhìn cô: “Có thể, nhưng cô sẽ phải làm mất cả chục năm đấy.”
“...”
Nhìn vẻ mặt Chu Vận có vẻ không tin cho lắm, Lý Tuân kề gần đến: “Công chúa điện hạ!”
Chu Vận đặt bánh mì xuống: “Cậu có thể đừng gọi tôi như vậy nữa không?”
Lý Tuân: “Vậy phải gọi thế nào?”
“Tôi không có tên à?”
“Công chúa nghe không hay à?”
“Vấn đề là tôi không phải công chúa.”
“Vậy thì cô là gì?”
Kỵ sĩ!... Trong tâm trí cô chợt hiện lên từ này, nhưng cô không dám nói ra vì sợ cậu lại cười nhạo.
“Cậu nói tiếp đi.”
Lý Tuân nhìn cô, hỏi: “Cô còn nhớ công ty Lam Quan có tất cả bao nhiêu sản phẩm không?”
Chu Vận: “Hơn năm trăm.”
“Mấy trăm sản phẩm ấy, chỉ cần một cái select của cô đã có thể hoàn thành chức năng tìm kiếm, nhưng nếu với vài tỷ sản phẩm thì sao?”
Chu Vận im lặng.
“Vài tỷ thì sao, mà mấy chục tỷ thì thế nào? Đến lúc đó bất kỳ server nào cũng không thể kham nổi. Sau đó cô sẽ phải bắt đầu nghiên cứu ứng dụng phân tán dữ liệu. Tiếp theo nữa cô còn phải nghiên cứu xem sắp xếp những ứng dụng này thế nào, để truy xuất dữ liệu từ chương trình này ra sao, rồi hết thêm vào lại xóa đi. Ở mỗi một dự án cô đều cần dùng những thuật toán nâng cao mới chống đỡ được không để cho server ấy bị sập. Cô cảm thấy chỉ cho cô một tháng liệu cô có làm xong được không?”
“...”
“Đó chỉ là với một chức năng tìm kiếm thôi đấy. Trang web như vậy bất kể là tiền kỳ hay hậu kỳ đều cần đầu tư rất nhiều sức người, sức của. Người chúng ta không đủ, Lam Quan cũng không có nhiều tiền đến thế.” Lý Tuân tựa vào sô pha, “Vì thế nên cô biết rồi đấy, chỉ dựa vào sức mình để duy trì những kiểu trang web to thế này là việc không thực tế tẹo nào.”
Yên lặng một hồi, Lý Tuân lại hờ hững nói tiếp: “Nhưng nếu xét đến xu hướng mới, cũng không phải là không có cách.”
Chu Vận và Cao Kiến Hồng đều nhìn vào cậu.
“Đặc điểm của một trang web lớn là sự đa dạng, cái gì cũng vậy, một khi đã rộng lớn thì sẽ rất khó có thể tinh chuẩn được. Nhưng nếu có một chức năng tinh tế hỗ trợ, có lẽ cái nhà máy cũ mốc kia còn có cách cứu chữa được.”
Lý Tuân chỉ vào màn hình nói: “Ưu thế của Lam Quan là dòng sản phẩm thực phẩm dinh dưỡng, trong đó phần lớn là đề cao việc bảo vệ sức khỏe, sản phẩm còn rất đặc biệt, chỉ có mình họ sản xuất ra. Đây có thể liên quan đến việc mẹ của ông chủ Lam Quan từng làm trung y.”
Ngay cả mẹ của ông chủ Lam Quan từng làm gì mà cậu cũng biết ấy hả?
“Tính chất của những sản phẩm này chủ yếu là hỗ trợ sức khỏe, bọn cậu xem chỗ này đi...” Cậu vừa nói vừa làm thử cho Chu Vận và Cao Kiến Hồng xem.
Để tiện cho việc lựa chọn và mua sắm, Lý Tuân đã làm thêm chức năng đề cử sản phẩm rất cặn kẽ.
“Bình thường người ta không có sự hiểu biết quá nhiều về thực phẩm hỗ trợ sức khỏe và dinh dưỡng, lại lười đọc dài dòng, họ sẽ không lật xem từng trang một, cho nên không bằng chúng ta cứ trực tiếp xem bệnh mà bốc thuốc đi.” Lý Tuân mở thanh tìm kiếm ra, “Viết triệu chứng vào đây, ví dụ như là ‘chóng mặt hoa mắt’, ‘buồn nôn’, sau đó hệ thống sẽ tự động để cử sản phẩm điều dưỡng chứng đó. Hệ thống sản phẩm của Lam Quan được sắp xếp theo chủ đề, sẽ dễ dàng cho khách hàng tìm hiểu sâu hơn.”
Chu Vận nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng nói: “Có nên thêm một chức năng trình bày bệnh lý, hay nói đơn giản hơn chính là trình bày hiện trạng sức khỏe, lại giới thiệu cách điều chế ra sản phẩm có thể giải quyết vấn đề ấy, như vậy khả năng thuyết phục cũng cao hơn, khiến cho người ta xem xong liền muốn mua sản phẩm hay không?”
Lý Tuân nhìn cô, ánh mắt sắng quắc lên. Chu Vận lại điềm tĩnh gặm bánh mì, cô đã quen với vẻ mặt đáng sợ thế này vào những lúc Lý Tuân suy tư rồi. Cô cũng biết tuy ánh mắt cậu đang nhìn cô, nhưng đầu óc thì hoàn toàn không. Lối suy nghĩ và dáng vẻ của cậu khá giống nhau, thích nhìn từ trên cao xuống, bao quát tất cả. Cậu nhất định đang nhanh chóng suy nghĩ về việc sắp xếp lại hệ thống lần nữa, tỉ mỉ hơn, như sắp dệt thành tấm mạng nhện rồi.
Qua vài phút sau, vẻ mặt Lý Tuân đã thả lỏng hơn, nói hai tiếng đơn giản: “Nên chứ!”
Cái gật đầu của cậu đã khẳng định tất cả không thành vấn đề. Lý Tuân châm thuốc, lười nhác tựa lưng vào ghế, nhìn Chu Vận.
Chu Vận: “Nhìn cái gì?”
Lý Tuân lắc đầu cười, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, thoải mái nói: “Còn muốn ăn gì nữa thì cứ gọi đi.”
“Cậu đang nuôi heo đấy hả?”
“Là đang cho heo ăn mới đúng.”
“...”
Dường như cô không bao giờ có thể nói lại được với cậu. Mà thôi, cũng không sao, cô đành lẳng lặng ngồi ăn bánh mì.
Vào buổi trưa an bình này, lúc ý tưởng kia vừa mới nhen nhóm, khi mà thời đại của điện thoại thông minh còn chưa bùng nổ, cô ngồi trong quán cà phê bé nhỏ ấy, nghe Lý Tuân nói về suy nghĩ, về tư tưởng của cậu và tiếp theo cậu muốn thêm ứng dụng công nghệ Mocap (1) cho hệ thống website như thế nào.
(1) Motion capture (tạm dịch: ghi lại chuyển động) hay mocap là một công nghệ nắm bắt chuyển động từ một đối tượng hoặc một người. Chúng được áp dụng vào các lĩnh vực như quân sự, giải trí, thể thao, giải phẫu học, các ứng dụng y tế, hay để tạo tầm nhìn cho robot.[2] Chúng thường được ứng dụng trong phim hoạt hình và trò chơi điện tử, ghi lại chuyển động của diễn viên và sử dụng các thông tin để áp dụng vào các nhân vật hoạt hình 3D hoặc 2D. Khi công nghệ mocap làm chuyển động của nhân vật như ngón tay hay mặt, chúng được gọi là chuyển động riêng hoặc motion tracking hay match moving.
Chu Vận không biết liệu chương trình này có thể bán được cho Lam Quan hay không. Điều duy nhất cô có thể khẳng định là ký ức về chuyện này sẽ vĩnh viễn hằn sâu trong tâm trí cô. Để sau này mỗi lần cô hổi tưởng lại, nó đều mang đầy hương vị của bánh mì bơ và ánh nắng.
Họ cùng nhau bắt tay vào hoàn thiện chức năng ứng dụng. Chu Vận nhận thấy hóa ra làm chương trình đơn cũng có chỗ tốt, đó là tránh khỏi việc phải xung đột với Trương Hiểu Bội.
Họ không hề làm trang web nào cả, không có ý định “thay thế” cái cũ, nếu sau này Trương Hiểu Bội có chất vấn đi nữa, họ hoàn toàn có thể lôi lý do “hứng thú với việc phát triển” ra để ứng phó cho có lệ.
Mỗi lần Lý Tuân làm dự án đều như thể muốn bán mạng, cậu dốc hết tâm sức vào ứng dụng này từ đầu đến cuối, tìm hiểu cặn kẽ tất cả các loại tài liệu, nhất là những thứ liên quan đến y học, cậu tuyệt đối không tùy tiện trích dẫn bừa.
Thế là Chu Vận vừa hoàn thành việc thiết kế trang web đã ngay lập tức tập trung vào cái hoài bão trung y kia. Việc này phức tạp hơn ngồi thiết kế trang web nhiều.
Lý Tuân đưa Chu Vận một xấp tài liệu, trong đó có thông tin về tất cả các dòng sản phẩm tốt cho sức khỏe của công ty Lam Quan, còn có phần giới thiệu tường tận về từng sản phẩm một, bao gồm cả cách chế biến ra loại thực phẩm đó và phương hướng áp dụng trong trị liệu.
“Cô đang được cầm trong tay quyển ‘Hoàng Đế Nội Kinh’ đã từng được mẹ ông ta xem trước đây đấy.” Lý Tuân vứt tài liệu đó lên bàn cô, “Giở lần lượt từ trước ra sau, từ mục sản phẩm đến dược lý, làm cho thật kỹ vào nhé.”
“Vậy với những chứng bệnh không có ở trong này thì sao?”
“...”
Lý Tuân đứng thẳng dậy, từ từ tiến đến gần Chu Vận.
Chu Vận buộc phải lùi về sau, cuối cùng khi cô không còn đường lui thêm được nữa, mới nghe thấy giọng Lý Tuân khẽ hỏi: “Công chúa điện hạ, ứng dụng của chúng ta có tên là ‘chữa khỏi bách bệnh’ đấy à?”
Chu Vận lắc đầu. Cậu vừa tắm xong sao? Mùi hương trên người cậu rất thanh tân.
“Nếu đã không phải thì xin công chúa điện hạ đừng có hăng hái muốn hành y cứu thế khắp nơi như thế có được không?”
Chu Vận gật đầu. Cậu vừa bắt đầu công việc, Chu Vận liền bảo: “Này...”
Cậu liếc sang. Chu Vận nói: “Tôi không phải công chúa.”
Lý Tuân yên lặng nhìn cô giây lát, sau đó giơ ngón tay lên, chỉ thẳng vào cô, gằn giọng nói: “Chu Vận, cô có tin cô còn lải nhải với tôi vấn đề này nữa thì tôi sẽ in bốn chữ ‘công chúa điện hạ’ ra dán hẳn lên trán cô luôn không?”
“...” Cậu có biết mỗi khi cậu tập trung làm việc thì giống như là ăn phải thuốc nổ không vậy hả?
Lý Tuân cau mày, lại quay ra gõ bàn phím lách cách, Chu Vận vừa âm thầm ai oán vừa gập quyển “Hoàng Đế Nội Kinh” lại.
Tuy Lý Tuân luôn nhấn mạnh từ sản phẩm đến phát triển, nhưng đối với Chu Vận mà nói, lý luận trung y quá rộng và phức tạp. Cô đưa ra vài phương án thiết kế liên tiếp nhưng đều bị Lý Tuân bác bỏ hết.
Cuối cùng Lý Tuân thấy cô thật sự sắp phát điên, liền cho cô nghỉ hai ngày. Thế nhưng Chu Vận nào có nghỉ ngơi gì, cô tranh thủ cuối tuần đến phòng khám trung y lớn nhất thành phố để tìm linh cảm thiết kế.
Phòng khám trung y kia nằm ngay trung tâm khu vực nội thành, yên tĩnh giữa phố xá huyên náo, trang hoàng theo lối cổ xưa, khung cảnh tao nhã, bước vào tựa như đi lạc trong tranh, cảnh sắc trông vô cùng nên thơ.
Chu Vận đi vào, qua khỏi khu đăng ký thì người cũng dần thưa thớt. Cô đi vào trong sâu hơn nữa, vừa vòng qua khu vườn nhỏ, đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Cô đi về phía đó, vào hẳn trong sân. Nơi này có một căn phòng nhỏ, trên mỗi cánh cửa dán một poster quảng cáo, giới thiệu về một vị thầy dạy dưỡng sinh nào đó.
Chu Vận đứng ở ngoài, lấp ló nhìn vào trong qua tấm kính. Trong phòng có rất ít người, họ ngồi rải rác, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Vị thầy trung y đang ở trên bục giảng thình lình ngước nhìn lên, râu tóc ông dài thượt trông rất giống thần tiên, nhưng quan sát kỹ thì thấy thực ra tuổi tác cũng không lớn, cùng lắm cũng chỉ mới tầm bốn mươi mà thôi.
Bên dưới không ai buồn nghe giảng, thầy ấy cũng thèm không để ý, cứ thản nhiên giảng giải liên tục, rất có phong cách của một vị giáo sư đại học.
Chu Vận đi mãi cũng mệt, thấy cửa mở liền bước vào trong, ngồi vào dãy bên cạnh nghỉ ngơi. Trên bục giảng treo một bức sơ đồ huyệt vị con người, thầy vẫn ngồi bắt chéo hai chân, cười nói: “Nhắc đến đạo giáo đều khiến mọi người người muốn tu tiên, muốn bay bổng lên trời giữa ban ngày. Nhưng cấp độ tu tiên đó quá cao, tu nhầm đường thì cũng dễ mà ngã chết.”
Chu Vận bật cười.
Thầy lại nói: “Vậy nên chúng ta hãy hạ tiêu chuẩn thấp xuống một chút, bay lên trời không được, nhưng tu để không chết vì bệnh tật thì vẫn có khả năng.”
Chu Vận ngồi nghe thầy nói luyên thuyên Bắc Nam một hồi mà vẫn không nghe ra được tài nghệ dưỡng sinh của ông ở đâu cả, chỉ nhận thấy tài ăn nói của ông rất tốt mà thôi.
Đã sắp đến giờ về, Chu Vận đứng dậy chuẩn bị rời đi liền chạm mặt với một người khác trông có vẻ như cũng đã đi mệt, muốn vào đây nghỉ ngơi một chút. Cô hơi khựng bước.
Trên bục giảng ông thầy vẫn đang nói: “Vì vậy, đạo gia của chúng ta khá coi trọng việc ‘sống theo ý thích của mình’. Giống như mọi người bây giờ đang chơi điện thoại di động hay ngủ gật, tôi đều không quản lý, tôi cứ giảng bài của tôi. Cho dù mọi người không buồn nghe, tôi cũng không lấy đó làm giận.”
Anh chàng kia trông mặt mũi thanh tú, anh tuấn hơn người.
Lúc Chu Vận ngồi xe bus trở về trường học, khi xe chạy qua một ngã tư nào đó đầu óc cô chợt lóe sáng. Anh chàng cô vừa nhìn thấy quen kia không phải là người được nhắc đến trong bài tập dịch tiếng Anh của Liễu Tư Tư sao? Anh ta tên gì ấy nhỉ? Chu Vận nhăn mày cố nhớ lại.
“Họa sĩ trẻ... Điền Tu Trúc, đúng không nhỉ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook