Chích Thủ Già Thiên
-
Chương 311: Chỉ tốt ở bề ngoài
"Tô Cẩm hả?" Tần Phi hỏi ngược lại: "Ngươi có ý kiến gì Đối với hắn không?"
Giải Lôi Lôi cũng không trả lời ngay câu hỏi của Tần Phi mà nàng đi tới cửa nhìn ngược nhìn xuôi, lại đóng kín cửa nẻo rồi mới lên tiếng: "Vùng Giang Nam Ngô quốc và Sở quốc ngăn cách bởi Kiếm giang, cho nên hai nước thường xuyên phát sinh va chạm quy mô nhỏ trên đường thủy. Bộ binh Ngô quốc ngoại trừ đóng giữ các nơi, còn có một sứ mạng trọng yếu, chính là không ngừng hướng về phía tây nam mở rộng lãnh thổ."
"Tây Nam toàn bộ bị núi bao quanh, địa hình phức tạp, dị tộc chiếm đa số. Nếu như nói dị tộc Tây Vực Sở quốc có thể dùng đầu ngón tay là đủ đếm, thì đối với dị tộc Tây Nam Ngô quốc, đầu ngón tay cộng thêm đầu ngón chân đếm đi đếm lại mấy mấy lần cũng không xuể." Lôi Lôi nói tiếp: "Ngô quốc tạm thời vô lực hướng phía bắc khuếch trương, chính vì vậy tinh lực chủ yếu đặt ở Tây Nam. Tuy nhiên, trận chiến ở nơi đó không dễ đánh chút nào."
"Bỏ qua không tính đến địa hình cùng chướng khí của Tây Nam, những chiến sĩ rừng nhiệt đới xuất quỷ nhập thần kia cũng đủ người ta đau đầu. Mỗi một tấc đất mà Ngô quốc hướng về phía tây nam chiếm được đều thấm đẫm máu của quan binh. Tuy hi sinh không nhỏ, nhưng đối với mở rộng lãnh thổ hơn nữa còn chiếm cứ Tây Nam dồi dào khoáng sản Có thể nói những hi sinh này là đáng giá vì mục tiêu to lớn hơn."
"Quân đội của chúng ta huấn luyện nghiêm khắc, binh lính trang bị hoàn hảo, đối phó những dị tộc vụn như nắm cát rời cũng không tính là quá khó khăn. Ấy vậy mà bắt đầu từ năm ngoái, mức độ khó khăn của tiến binh ngày càng lớn." Lôi Lôi nói khẽ: "Trong rừng nhiệt đới Tây Nam xuất hiện một vị chiến sĩ phi thường cường đại. Có thể nói, hắn dùng sức một mình cản trở Ngô Quân suốt một năm."
Tần Phi không có cắt ngang lời nói của Lôi Lôi, tác chiến tại rừng nhiệt đới Tây Nam, binh lính sẽ không tập hợp, bày trận, xung phong liều chết với quy mô lớn như của phương bắc. Bình thường đều là dùng tiểu ban bộ đội bao vây tấn công, số bộ đội này không vượt quá 100 người. Nếu quả thật có một vị cao thủ cấp tông sư, lại tinh thông ẩn nấp ám sát mà nói, thì ở trong rừng đem từng cái Bách nhân đội này giải quyết cũng không phải là việc không có khả năng.
"Triều đình đối với người này vô cùng đau đầu, mấy lần xuất động cao thủ Trấn Phủ Ty tiến vào truy sát, ngược lại bị người này dẫn vào bẫy rập, tốn công vô ích hao tổn vài vị cao thủ. Lòng người bàng hoàng, bách nhân đội căn bản không dám xâm nhập vùng núi rừng nhiệt đới, còn nói gì đến đẩy mạnh bước tiến của quân đội. Cuối cùng, bệ hạ tự mình giá lâm Trấn Phủ Ty, yêu cầu nam bắc hai đại Trấn Phủ Ty cùng nhau ra tay, dốc hết toàn lực, trước tiên tiêu diệt người nọ rồi nói sau."
Lôi Lôi mỉm cười, hiển nhiên là nhớ tới cách truy bắt với những mưu ma chước quỷ của nàng: "Người nọ bị liệt là mục tiêu quan trọng nhất, Trấn Phủ Ty cho dù lỗ vốn, cũng phải bắt hắn lại. Hơn nữa, phải bắt sống mới tính là quang vinh."
"Bắt được người rồi hả?" Tần Phi hỏi.
"Đây không phải là nói nhảm sao, đương nhiên là bắt sống." Lôi Lôi tăng thêm ngữ khí: "Người này sau khi bị bắt, bị nhốt vào đại lao tuyệt mật của Trấn Phủ Ty, cắt cử bốn vị cao thủ cấp tông sư thay nhau canh giữ. Nhưng mà, hắn cũng kiên cường, từ lúc bị bắt trở đi, một chữ cũng không thèm nói. Những cái cực hình có thể dọa chết người của Trấn Phủ Ty, dùng trên người hắn lại chỉ giống như là tẩm quất gãi ngứa."
Tần Phi cười lạnh nói: "Loại công phu thẩm vấn này, đương nhiên là Sát Sự Thính chúng ta mới lành nghề hơn."
Lôi Lôi cười khinh thường: "Hắn sau khi bị bắt đã bị đánh thủng kinh mạch, khí hải cũng bị mạnh mẽ phong tỏa. Chỉ là người trẻ tuổi có một chút cứng đầu mà thôi, Sát Sự Thính các người có cực hình, Trấn Phủ Ty ta đồng dạng cũng không ít. Hắn chịu đựng được hết, ai đối phó với hắn cũng không có biện pháp. Cái người này giống như là từ trên trời giáng xuống giúp đám người dị tộc kia, sống chết không chịu nói ra lai lịch. Hắn ra tay lăng lệ ngoan độc, không cách nào phỏng đoán ra sư môn. Ngay cả cô cô ta, dù đã từng theo Thủy đại sư du lịch thiên hạ, cũng không biết tu vi của hắn xuất phát từ nơi nào."
"Người này cùng Tô Cẩm có quan hệ gì?" Tần Phi nhíu mày, hắn biết rõ Lôi Lôi tuyệt sẽ không đem một người không có can hệ gì, trước mặt mình thao thao bất tuyệt nói cả buổi.
Lôi Lôi cười nói: "Nhắc tới cũng vừa khéo, người này bị giam giữ tại đại lao Trấn Phủ Ty đã hơn một năm, ta đã quên hẳn cái chuyện nhỏ nhặt này. Trong đêm ngày hôm qua không phải nói Tô Cẩm mang binh công thành sao? Lúc nửa đêm, Ngự Lâm quân dán cáo thị của hoàng đế, thông báo treo giải thưởng ba ngàn lượng hoàng kim cho đầu Tô Cẩm. Ta vừa mới nhìn thấy người trong bức họa kia, thoáng qua cảm giác có chút quen mắt. Ta trở về nhà suy nghĩ hồi lâu, mới đột nhiên nghĩ ra. Cái người bị nhốt trong đại lao Trấn Phủ Ty kia, nếu mà nhiều tuổi hơn sẽ cùng Tô Cẩm có vài phần giống nhau."
Bức họa Tô Cẩm, Tần Phi xem qua không chỉ một lần, cẩn thận suy nghĩ lại một phen, thản nhiên nói: "Tô Cẩm tướng mạo bình thường, dựa vào hình dáng mặt mày miệng mũi của hắn mà tìm người giông giống thì một lúc có thể tìm ra cả trăm người. Ngươi có cần phải hoài nghi, Tô Cẩm cùng người bị nhốt tại đại lao Trấn Phủ Ty có quan hệ gì a?"
"Chúng ta đều là dân mật thám, chuyện này là lớn mật giả thiết không cần tang chứng vật chứng a. Gương mặt Tô Cẩm quả thật phổ thông đến mức không thể phổ thông hơn được nữa, khiến ta đi cả ngày trên đường cũng không cảm giác được có ai giống hắn. Ngược lại, sau khi nhìn thấy cáo thị của hoàng đế, ấn tượng đầu tiên là nhớ tới người kia." Lôi Lôi lắc lắc đầu ngón tay nói: "Có đôi khi trực giác của nữ nhân rất chuẩn."
Tần Phi đến gần bên cửa sổ, kéo ghế ngồi xuống, tiện tay cầm lấy hai cái chén trà bày lên trên bàn trà, trầm giọng nói: "Hai người một nam một bắc, một người dốc sức trợ giúp dị tộc Tây Nam chống cự Ngô quốc, rõ ràng muốn thu phục nhân tâm dị tộc; Người khác trong lúc nguy nan ngăn cơn sóng dữ, đợi một thời gian tất nhiên là Bắc Cương quân đệ nhất chiến tướng. Nếu hai người này thật sự có quan hệ gì. . . Chuyện này thú vị nhiều hơn rồi đây."
Lôi Lôi cười dịu dàng, cầm lên một cái chén: "Đáng tiếc, có một người bị lão nương nắm ở trong tay, đến lúc nào không muốn cùng hắn chơi đùa nữa, tùy thời có khả năng tiễn đưa hắn về lại cố hương."
Tần Phi nâng nâng cái chén còn lại: "Người này bệ hạ đã quyết tâm xử tử, chỉ e còn không sống được bao lâu. Ngươi đã bắt sống được một người, ta đối lại cũng muốn bắt sống Tô Cẩm, hôm nào đó cho hai người bọn chúng gặp mặt nhau, xem phỏng đoán của ngươi có chính xác hay không."
. . .
Bên ngoài Hổ Quan, tinh kỳ rậm rạp, doanh trướng như mây liên miên bất tuyệt tạo nên áp lực vô cùng cho quân thủ vệ.
Trong trướng trung quân, Phòng Vô Lượng vừa mới dỡ hành trang xuống. Hắn không đi rửa mặt thay quần áo mà lập tức truyền lệnh xuống, yêu cầu tướng lãnh lớn nhỏ phụ cận Hổ quan gọi đến xét hỏi toàn bộ. Trong chốc lát, tiếng chiến mã hí vang, tiếng chân rầm rập, không quá thời gian ăn xong bữa cơm, hơn một trăm tướng lĩnh đều đã tề tụ trung quân.
Phòng Vô Lượng đối với tốc độ tập hợp của bọn họ coi như vừa ý, nhìn qua đám người đông nghìn nghịt phía trước, trầm giọng hỏi: "Quan tướng Hổ quan trên thiên tướng đều ở chỗ này sao?"
Quân pháp quan bên cạnh khom người nói: "Còn có hai người chưa tới."
Vừa dứt lời, hai người một trước một sau gấp gáp đi vào trung quân đại trướng, người dẫn đầu cao giọng hô lớn: "Phòng đại soái, mạt tướng mã thất tiền đề * nên đến muộn một chút, thỉnh cầu đại soái thứ tội."
"Mang ra ngoài, chém!" Phòng Vô Lượng quát lớn như chém đinh chặt sắt.
Thuộc hạ tinh binh đều do một tay hắn tôi luyện tại Tây Bắc, cho tới lúc này chỉ nghe lệnh vị đại soái này. Hơn một trăm quan tướng còn chưa có người kịp lên tiếng nghĩ cách cứu viện, hai gã xui xẻo đã bị tám tên võ sĩ nhanh nhẹn túm tay túm chân lôi ra ngoài cửa doanh. Tiếng cầu xin tha thứ làm cho người khác phải mềm lòng của bọn họ chỉ trong chốc lát đã im bặt!
Cửa trướng mở ra, hai gã thân binh mỗi người mang theo một cái đầu người đầm đìa máu tiến vào phục mệnh.
"Bêu đầu trước ba quân." Phòng Vô Lượng dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhắc lại quân kỷ, người nào vi phạm, nhất định chém không tha!"
Tất cả tướng lãnh lớn nhỏ trong doanh trướng đều có chút biến sắc. Hơn một trăm người trong này, một nửa là do chính tay Phòng Vô Lượng mang về từ Tây Bắc, một nửa còn lại là tướng trấn thủ phụ cận Hổ Quan. Bọn hắn vừa mới nếm mùi thất bại, còn chưa biết triều đình định xử trí như thế nào. Sau khi Phòng Vô Lượng đến, một câu trấn an cũng không nói không rằng, việc làm đầu tiên là chém đầu hai người. Hành động này càng làm cho đám tướng trấn thủ Hổ Quan sợ tới tâm loạn như ma. Gan teo nhỏ đã đến mức nhìn trước ngó sau, xem có cách nào giữ mạng không.
"Tướng trấn thủ Hổ Quan trước đây là..." Phòng Vô Lượng cầm chiến báo trước mặt lên.
Một người cất bước đi ra, đứng lên trước chúng tướng, ôm quyền nói: "Mạt tướng Kim ngô tướng quân Dương Đại Bằng, thủ vệ Hổ Quan trước đây."
Phòng Vô Lượng mặt không biểu tình đánh giá Dương Đại Bằng, người này ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, sắc mặt ngăm đen, chòm râu rậm rạp, có ngoại hình của một người đàn ông rất dũng mãnh.
"Trong chiến báo không nói rõ lắm, Dương tướng quân, ngươi trước tiên nói xem Hổ Quan làm cách nào mà mất?" Phòng Vô Lượng hỏi.
Dương Đại Bằng sắc mặt đỏ lên, cúi đầu nói: "Mạt tướng cũng không biết!"
Chúng tướng Tây Bắc đồng loạt thay đổi sắc mặt, ngươi, một Đại tướng thủ thành, khiến Hổ Quan một cứ điểm như vậy mất đi, hiện tại lại còn có thể nói là không biết. Nếu như ngươi cũng không biết, vậy phải đi hỏi ai đây?
"Ngày đó, quân Tô Cẩm tới công Hổ Quan, mạt tướng cảm thấy Hổ Quan thành kiên cố, lương thảo sung túc, lại có hơn hai vạn quân phòng thủ, nếu chỉ phải phòng thủ thì không có vấn đề gì cả." Dương Đại Bằng một mực không ngẩng đầu lên, thanh âm cũng dần dần hạ thấp: "Tô Cẩm ban ngày phát động một lần tấn công rất bình thường, chúng ta không cần tốn nhiều sức lực đã đẩy lui quân Bắc Cương. Song phương đều có tổn thương, bên phía hắn chết vài trăm người, chúng ta mất hơn một trăm huynh đệ."
"Phát động tấn công vào lúc nào?" Phòng Vô Lượng truy vấn.
"Sau giờ ngọ, đánh tới hoàng hôn thì dừng tay." Dương Đại Bằng lập tức đáp.
"Nói tiếp đi!"
"Đến khi đêm xuống, mạt tướng đã phân phó bộ hạ coi chừng đề phòng. Nhưng trên đầu thành bỗng nhiên lửa cháy ngút trời, tiếp theo đó có người khắp nơi hò hét nói quân Bắc Cương đã vào thành. Cửa bắc thành trong lúc hỗn loạn bị người đoạt mất rồi mở ra, mạt tướng điều động binh mã đi chiếm lại. Nhưng đại quân Tô Cẩm đã tới, ở cửa thành một phen kịch chiến, quân ta không địch lại, bị quân Bắc Cương quân tràn vào thành. . ."
Phòng Vô Lượng bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm giọng trách mắng: "Nói bậy!"
Dương Đại Bằng toàn thân chấn động, ngẩng đầu nhìn Phòng Vô Lượng đang không giận mà uy .
"Tô Cẩm chọn lúc hoàng hôn để tấn công, chính là nắm đúng tâm lý của ngươi. Một phen chiến đấu, tổn thất của hắn căn bản không lớn tới mức giống ngươi mới nhìn qua, rất nhiều đội quyết tử được chọn lựa kỹ càng của Tô Cẩm đã trà trộn vào trong trong đám thi thể dưới thành. Mà ngươi, hoàn toàn lười biếng. . ." Phòng Vô Lượng lạnh lùng liếc qua Dương Đại Bằng: "Sau khi kết thúc mỗi cuộc chiến đấu đều phải quét dọn chiến trường, ngoại trừ thu lượm binh khí mũi tên của địch nhân, còn có một tác dụng, chính là giết nốt những địch nhân giả chết hoặc là bị thương chưa chết."
Phòng Vô Lượng đang lúc tức giận, bên tai bỗng truyền đến thanh âm nhắc nhở của tùy tùng: "Đại soái, Dương Đại Bằng là cháu rể Lôi Thái úy."
Phòng Vô Lượng ung dung ngừng lời, thong thả trầm tĩnh đánh giá Dương Đại Bằng, mỉm cười nói: "Thì ra Dương Tướng quân là cháu rể Lôi Thái úy nha."
Dương Đại Bằng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nếu cái vị đại soái nóng như lửa này ngay cả tầng quan hệ này còn chưa kịp biết tới đã hô hào muốn chém đầu chính mình, đây chẳng phải là oan ức thấu trời?
"Hồi bẩm đại soái, chính là mạt tướng!" Dương Đại Bằng ngẩng đầu dương dương đắc ý cười nói.
*mã thất tiền đề: nghĩa đen là ngựa mất móng chân trước, đây là hai tên kia nói ra một lý do bào chữa cho lỗi tập trung muộn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook