Chích Thủ Già Thiên
Chương 279: Ra Lệnh

Tần Phi chần chờ trong chốc lát rồi hạ giọng bảo:" Ta tạm thời đồng ý."

Cả đám tộc trưởng các tộc vui mừng hoan hô, họ như trút được gánh nặng.

"Bọn họ cao hứng cái gì thế?" Tần Phi hỏi.

Giải Linh lôi kéo Tần Phi qua một chỗ rồi ngồi xuống nhẹ giọng rỉ tai hắn bảo:" Các bộ tộcTuyết Nguyên từ xưa tới nay không quy về một mối, chỉ lúc chiến tranh họ mới gộp nhau lại. Nhưng mà bọn họ có chung tín ngưỡng, chính là chỗ chúng ta đang ngồi này : Tuyết Phong. Người Tuyết Nguyên tin tưởng là trên đỉnh Tuyết Phong có thần linh, chính là thần linh chiếm cứ toà núi cao này và không cho bất cứ ai bay qua được đỉnh núi vì họ cho rằng có sức mạnh của thần linh bao trùm cả vùng Tuyết Nguyên này. Về phần Tuyết lở và thiên tai bọn họ lý giải rằng đó là thần linh gây ra. Trưởng lão thì chính là đại biểu của thần linh trên Tuyết Phong ở Tuyết Nguyên."

"Trước kia Tuyết Nguyên cũng có mấy vi trưởng lão, họ đều là những tên thần côn (DG: là gã vô lại chuyên dụ dỗ con gái) xuất sắc nhất!" Giải Linh che miệng cười nói:" Bọn chúng thổi phồng là mình được thần linh lựa chọn, có thể nói chuyện với thần linh, là người nhắn nhủ chỉ ý của thần. Đó không phải là lừa gạt sao? Thuỷ đại sư đã từng cẩn thận điều tra việc cũ mà bọn trưởng lão làm. Việc làm của bọn chúng chỉ cần dùng một câu để khái quát là ---- liều cái mạng của mình mà kiếm cái lợi."

"Ta không có hứng thú đối với việc làm thần côn." Tần Phi lầm bầm nói.

Giải Linh trách mắng:" Làm thần côn cũng có chỗ tốt. Trước kia có một vị trưởng lão háo sắc lên hắn đã nghĩ ra cách giả truyền ý chỉ thần linh Tuyết Sơn là cần đồng nữ để hiến tế cho thần. Nữ hài tử nào được chọn làm tế phẩm thì phải do chính tay hắn lựa. Những cô bé được chọn bị hắn mang lên Tuyết Phong. Quá trình hiến tế mà hắn nói thì những kẻ tầm thường Tuyết Nguyên đương nhiên là không được chứng kiến. Sau đó những cô bé đó đều bị chết hết, đều là do tên trưởng lão đầu độc chết. Có một người hiểu chuyện đã kiểm tra thi thể của nhưng cô bé đó thì phát hiện rằng trước khi chết các nàng đều đã bị cưỡng hiếp,"

"Còn có trưởng lão tham tiền, thông thường thì lễ vật được hiến tế trên đỉnh Tuyết phong đều có chút vàng bạc châu báu, số của cải đó vào túi thần hay túi người ai mà biết được? Dù sao thì túi tiền của hắn càng ngày càng phồng, hắn tiêu xài thoài mái cũng không hết. Về sau người này len lén gom tiền chạy chốn đến Giang Nam làm phú ông tiêu dao tự tại. Giang Nam là nơi tốt hơn Tuyết Phong này, chỗ này có tiền cũng không thể tiêu xài. Giang Nam quả thật tốt hơn nhiều a."

Tần Phi bất đắc dĩ đưa tay lau mặt :"Đúng là một đám heo tự nhiên bị lừa gạt nhiều lần như vậy, trí nhớ kém đến như vây sao?"

"Dĩ nhiên người Tuyết Nguyên cũng không phải là ngu không chữa được. Sau này họ biết rằng những tên thần côn kia đều là kẻ lừa gạt, bởi thế cho nên mấy trăm năm qua bọn họ không bầu thêm trưởng lão nào nữa. Hôm nay bọn họ đề cử ngươi làm trưởng lão cũng không phải cho rằng ngươi là đại biểu của thần linh. Bởi vì họ cần một lãnh tụ tinh thần, một người có thể chống lại tuyết lở, một lãnh tụ mà có thể cứu cả Tuyết Nguyên trong hoạn nạn. Mặc dù ngươi không phải là Đại hãn, nhưng lời ngươi nói ai trong các bộ tộc dám không nghe? Nói chung dân chúng Tuyết Nguyên này rất chất phác. Ngươi cứu bọn họ nên bọn họ đều cảm thấy ngươi là người tốt, sẽ tôn kính ngươi và ngươi nói gì họ sẽ nghe thế nấy.''

Giải Linh hai mắt mở trừng hỏi:" Ta nói nhiều như vậy, ngươi hẳn là hiểu được ý tứ của ta chứ?"

"Hiểu là ngươi hi vọng ta làm cái chức trưởng lão kia, sau đó dùng thân phận trưởng lão đứng ra đề cử Ba Đồ Nhĩ lên làm Đại Hãn. Ba Đồ Nhĩ có tài năng nhưng lúc đầu mà hắn làm Đại Hãn sẽ không được mọi người nể phục, nhưng tiểu gia ta lại dùng uy danh của mình để đè ép mọi người đều phải nghe theo sự sắp xếp của hắn. Sau một thời gian nữa, hắn có thể qua hành động của mình khiến cho mọi người ở Tuyết Nguyên tôn trọng, từ đó vững vàng ở ngôi vị Đại Hãn." Tần Phi thong thả nói:" Hơn nữa ngươi muốn nhất là phía Tây Bắc thống nhất các bộ tộc để làm một thế lực cầm chân một bộ phận quân đội Sở quốc. Tương lai tự trở thành một nhánh Man tộc mới."

"Đúng là trẻ con dễ dạy!" Giải Linh khen.

Tần Phi thở dài nói:" Coi như là vì Thuỷ đại sư ta buộc lòng sẽ giúp ngươi một lần cho xong."

Giải Linh gật đầu, trong doanh trướng bắt đầu tranh cãi ầm ĩ rồi. Tâm tư của nàng không ở trên mấy tên tộc trưởng này mà cẩn thận tính toán Tần Phi. Tuổi còn chưa lớn mà đã trở thành người nối nghiệp Sát Sự Thính, một thời gian nữa hắn sẽ chính thức cai quản tổ chức kinh khủng này. Hắn và Nhâm Bình Sinh có mối quan hệ tuyệt đối không bình thường. Chỉ cần có người có thuyền thì Nhâm Bình Sinh có thể huấn luyện cho thuỷ sư vượt xa hạm đội thuỷ sư Ngô quốc. Những vị đại tông sư thành danh trên đời cùng hắn có không ít quan hệ, mà sư phụ của hắn đang ở Đại Mặc tiêu dao tự tại làm Võ Tôn man tộc.

Man tộc, Tuyết Nguyên, ham đội, Sát Sự sảnh. . .Liên quan đến nhiều thế lực như thế, không biết gã trẻ tuổi này có thể làm được gì trong tương lai đây?

Tự biết là phản đối vô ích Dã Hồ Hướng Nam ưỡn ngực nghiêm mặt tiến đến bên cạnh Tần Phi. Y cung kính:" Tần trưởng lão. . ."

"Đừng gọi ta như vậy, ta không quen."

Dã Hồ Hướng Nam vừa đổi giọng điệu :" Trưởng lão à ngươi là lãnh tụ của Tuyết Nguyên là hi vọng của chúng ta. Ta đang suy nghĩ là một mình người bận rộn nhiều chuyện như vậy chỉ sợ sẽ mệt đến hộc máu. Dã Hồ Hướng Nam mặc dù có chút ngu xuẩn nhưng làm chân chạy lặt vặt tuyệt đối không có vấn đề. Nếu trưởng lão ngài tạm thời không thể có mặt ở Tuyết Nguyên thì không cần phải ngại, cứ để việc ở đây cho ta xử lí. Ta nhất định sẽ hoàn thành thật tốt, gọn ghẽ không để trưởng lão người thất vọng."

"Há?" Tần Phi đưa tay vỗ vỗ bả vai Dã Hồ Hướng Nam.

Dã Hồ Hướng Nam được sủng ái mà kinh ngạc gật đầu lia lịa.

"Ta biết ngươi một lòng muốn vì Tuyết Nguyên mà xuất lực, ta dĩ nhiên sẽ không để ngươi không có việc để làm." Tần Phi thản nhiên nói:" Chỉ là hôm nay đại chiến mọi người đều thấy rõ là người khác cùng Song Tây bộ hi sinh lớn như thế lại không cho họ chút danh phận, như thế thì biết ăn nói thế nào cho phải. Bộ hạ của ngươi cũng dũng mãnh thiện chiến nhưng lại không phát huy tác dụng, thế nên rất nhiều người không phục. Ngươi cũng đừng nói ta không cho ngươi cơ hội nha, như thế này đi Tuyết Nguyên muốn hợp lại thì cũng có rất nhiều chuyện phải làm lại từ đầu. Ta sẽ cho ngươi và người khác những cơ hội như nhau. Hãy làm cho thật tốt nhé!"

Dã Hồ Hướng Nam cảm kích đến run cả người, y cũng không dám hi vọng được làm Đại Hãn chỉ cần không bị bài xích là được, nghe được ý tứ của Tần Phi rõ ràng là muốn dùng y, như thế có thể nào y không vui cho được?

Tần Phi đứng dậy vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên cắt đứt phen nghị luận của đám tộc trưởng, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Tần Phi mong chờ điều hắn sắp nói.

" Các vị đề cử ta làm trưởng lão, Tần Phi ta tuổi còn trẻ không công không đức nhưng cũng không có cách nào từ chối vì thế không thể làm gì hơn lên đành phải tạm thời ngồi vào vị trí trưởng lão này. Tuyết Nguyên liên hiệp ở thế buộc phải hợp lại, ai không đồng ý gia nhập có thể rời đi. Ta đây quyết không gây khó dẽ càng không vì thế mà sau này tìm người đó tính sổ!"

Tần Phi quét ánh mắt qua các tộc trưởng.

Lời nói này quả là của thiên tài đây sao? Đám người Ngột Na Lợi, Ba Đồ Nhĩ trong nháy mắt đã đem Tần Phi tâng bốc lên tận trời xanh, Dã Hồ Hướng Nam vừa nãy còn hấp tấp đi vuốt mông ngựa. Bây giờ há miệng mắc quai, không thể nói một tiếng không làm. Tần Phi nói là không tính sổ nhưng đám người Ba Đô Nhĩ có nói vậy đâu. Lúc muốn tính sổ, ngươi tính sao?

"Nếu tất cả mọi người đồng ý gia nhập thì ta cũng đã nói ý của ta rồi."

Tần Phi cất cao giọng nói vẻ mặt nghiêm túc mang theo vài phần uy nghiêm:" Tuyết Nguyên không phải là một quốc gia mà là rất nhiều bộ tộc tụ lai một chỗ chia ra năm bè bảy mảng. Chính là bởi vì năm bè bảy mảng mới không cách nào tập trung được lực lượng. Từ nay về sau các đội chiến sĩ sẽ hợp lại với nhau tạo thành đội binh mã thường trực và giao cho. . ."

Ánh mắt hắn chậm rãi nhìn xung quanh, mỗi lần ánh mắt hắn đi qua các tộc trưởng đều tỏ vẻ hy vọng Tần Phi kêu lên là tên của mình.

"Giao cho Ba Đồ Nhĩ dẫn dắt. Hôm nay hắn ra trận anh dũng phi phàm cùng với sự chỉ huy anh minh sáng suốt. Vị trí này theo lý thường mà nói thì phải là của hắn."

Giao cho Ba Đồ Nhĩ? Đúng là hôm nay đội quân bảy ngàn chiến sĩ của y dùng máu thịt của mình dốc sức đánh vào đại quân chủ lực của địch và hi sinh hết, các tộc trưởng cũng không một người nào mà không phục đội quân của hắn.

Ngột La Lợi kêu lên :" Hết thảy cũng đều nghe theo trưởng lão."

Dã Hồ Hướng Nam mặt xám như tro tàn, trên Tuyết Nguyên kẻ nào cầm cán súng là kẻ có lợi , hiện tại quân đội đã giao cho Ba Đồ Nhĩ chả lẽ gã sẽ phải đi chăn dê?

Tần Phi liếc Dã Hồ Hướng Nam một cái đầy thâm ý rồi nói tiếp:" Có quân đội đương nhiên phải có hậu cần, phần này ta cảm thấy tộc trưởng Ngột Na Lợi rất thích hợp."

Ngột Na Lợi không nghĩ Tần Phi kêu đến tên của mình, lão cũng khảng khái dùng sức vỗ vào nơi trái tim mình hô to:" Yên tâm đi!"

"Ngoài quân đội và hậu cần, tài chính cũng rất trọng yếu, quân thường trực luôn phải có quân lương, Hướng Nam tộc trưởng ngươi có nguyện ý đảm đương trọng trách nặng nề này không?"

Dã Hồ Hướng Nam nghĩ lại, mặc dù không nắm binh nhưng quản tiền cũng rất được, hơn nưa chiến sĩ trong tộc mình khi hợp vào chả lẽ không biết mình là ai sao? Tính gộp cả hai cái lại cũng không thiệt thòi lắm nên liền đồng ý ngay.

Giải Linh không nhịn được cái cảm giác buồn cười, gã Tần Phi coi như là đem bán Dã Hồ Hướng Nam, hắn lấy nước cờ tiền tài nữa chứ. Tuyết Nguyên trông vào trời để kiếm cơm, giao dịch thường dùng thói quen là vật đổi vật, vàng bạc châu báu cũng chỉ có quý tộc mới có. Hơn nữa trừ khi đem các vàng bạc và châu báu này đến Giang Nam hoặc Sở quốc mới có tác dụng. Ở đây, tiền bạc không khác gì tảng đá cả. Tần Phi nói quân đội cần quân lương, Dã Hồ Hướng Nam sẽ phát cho bọn họ cái gì? Phát dê bò hay tiền bạc? Phát tiền bạc mọi người căn bản không cần, cái đó không thể ăn uống cũng chả thể mua được đồ. Phát dê bò ư? Vậy kẻ giàu có nhất đương nhiên là Dã Hồ Hướng Nam, như thế gã phải xuất huyết nhiều rồi.

Đây là tiền túi của Dã Hồ Hướng Nam phải bỏ ra, chỉ có ra mà không có vào.

"Còn nữa các ngươi muốn ta là trưởng lão, cái ý này cũng không phải do ta tự nguyện. Ta trước hết đồng ý là vì có thể ổn định Tuyết Nguyên, nếu có người không giữ miệng truyền tin lung tung ta là trưởng lão thì đừng trách ta trở mặt không nể tình!"

Bàn tay Tần Phi như đao nhanh chóng đánh xuống cái mặt bàn nhỏ bằng gỗ cứng. Cái bàn cứng thế mà bị chia làm hai khúc. Mặt vỡ giống như bị cắt, bóng loáng như gương!

Các tộc trưởng hít vào một luồng lương khí, ai cũng không muốn đầu óc mình bị một chưởng như vậy. . .

Tần Phi quay lại ngồi xuống bên cạnh Giải Linh.

" Ngươi sợ Sở quốc biết chuyện ngươi làm trưởng lão Tuyết Nguyên sao?" Giải Linh hỏi.

"Cái này thật ra ta không sợ!" Tần Phi giải thích:" Trước khác nay khác, Phòng Vô Lương hi vọng một trận tiêu diệt sạch lực lượng của Tuyết Nguyên, bởi vì Sở quốc không muốn nơi nào cũng chiến tranh. Hiện tại bây giờ không cách nào tiêu diệt thì triều đình dĩ nhiên hi vọng thông qua đàm phán để trấn an Tuyết Nguyên. Tốt nhất là đem quân Tây Bắc điều đến Bắc Cương để đối phó với Yến Vương."

" Nếu như ta trở về nói ta đã làm trưởng lão của Tuyết Nguyên, chỉ cần một câu nói đó Tuyết Nguyên có thể dễ dàng được yên bình. Vua và dân Sở quốc trên dưới biết lấy gì để cảm tạ ta đây?" Tần Phi giảo hoạt cười cười:" Bằng không ngươi cho rằng Dịch Tổng đốc là kẻ ngu hay sao? Nếu lão không đoán được ngươi dẫn ta tới đây làm gì thì sao lại dễ dàng để ngươi đưa ta đi hả?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương