Chích Thủ Già Thiên
-
Chương 266: Cưỡng bức
Thân ảnh của Giải Linh như điện, gió thổi tung trong doanh trướng. Tay nàng phát ra nhằm vào các vị tộc trưởng nói bậy cho mỗi người hai cái tát tai. Cũng may nàng không sử dụng chân lực, chỉ là hời hợt đánh vào hai gò má của bọn họ sưng lên để trừng phạt.
Dù là như vậy, có người còn dám sờ lên chỗ sưng trên mặt mình ngẩn ngơ bảo: "Giải Linh nàng đánh ta rồi, thật sự là đánh ta...Bàn tay quả thật mềm mại quá..."
Giải Linh nhanh nhẹn hạ xuống bên người của Ba Đồ Nhĩ, sắc mặt băng hàn. Nàng lạnh lùng nói: "Ta trở lại chốn cũ cũng không nghĩ nhiều chuyện, tên nào còn dám nói năng lung tung thì không phải chỉ là hai cái bạt tai đâu. Giải Linh ta dùng danh nghĩa của Thủy đại sư lập thệ, quyết giết không tha."
Thủy Tình Không đã chết...Ai ai cũng biết một lời này không phải đùa giỡn, tộc trưởng cho dù có háo sắc cũng phải ngồi xuống đàng hoàng nhìn Giải Linh và Tần Phi ngồi ở ghế khách ở phía bên trái, không một ai dám lắm miệng nữa.
"Hay là chúng ta nói tiếp vấn đề liên kết đi." Ba Đồ Nhĩ vội vàng chuyển hướng chủ đề.
Dã Hồ Hướng Nam cười nói: "Hội minh sao? Kỳ thật không còn gì để bàn, bộ tộc nào có thực lực mạnh nhất, tộc trưởng của bộ tộc đó chính là Đại Hãn, chẳng lẽ hai vạn tám ngàn chiến sĩ nổi danh bộ tộc Hà Hợp của ta lại phải nghe theo Ba Đồ Nhĩ ngươi chỉ có bảy ngàn tàn binh già nua yếu ớt của tộc Quyển Tu hay sao?"
Gã nhấn mạnh bốn chữ 'hai vạn tám ngàn', có ý khoe khoang thực lực. Không thể không nói, trải qua hai mươi năm loạn lạc ở trên Tuyết Nguyên, Bộ tộc Hà Hợp là một nhánh bộ tộc xuất chúng có hai vạn tám ngàn chiến sĩ tinh nhuệ, hơn nữa ngoài chín thành đều là tráng niên trẻ trung, mỗi người đều có thể vủa cưỡi ngựa vừa bắn cung. Ở Tuyết Nguyên, ngoại trừ Quân Tây Bắc thì Bộ tộc Hà Hợp có thực lực mạnh nhất, cho dù Bộ tộc Song Tây xếp hạng thứ hai cũng chỉ có một vạn một ngàn chiến sĩ mà thôi, về khí thế và sự tinh nhuệ còn kém xa Bộ tộc Hà.
Thế nhưng, thực lực yếu hơn không có nghĩa là không có dã tâm, nếu không thì hội minh mà làm gì?
Tộc trưởng Bộ tộc Song Tây Ngột Na Lợi hừ lạnh một tiếng: "Tộc trưởng Dã Hồ nói lời ấy sai rồi, xứng danh Đại Hãn phải làm sao có thể liên kết được các bộ tộc thành một đại gia đình, có thế mới đưa Tuyết Nguyên đi đến giai đoạn hưng thịnh. Cái gì mà lính nhiều binh ít? Sau khi tuyển chọn Đại Hãn, tất cả chiến sĩ Tuyết Nguyên đều không phải trở thành binh lính của Đại Hãn sao, vẫn còn muốn phân cái gì Bộ tộc Hà Hợp? Bộ tộc Quyển Tu? Bộ tộc Song Tây làm gì nữa?"
"Lời này quả thật rất đúng." Tần Phi âm thầm khen một câu.
Dã Hồ Hướng Nam đã có chuẩn bị tình huống này nên không hoảng hốt. Gã liền hắng giọng phản bác: "Đương nhiên là không phải, có một vài bộ tộc tính cả già trẻ trai gái chỉ vài trăm người, chiến sĩ lại không đủ trăm người. Chẳng lẽ chúng ta lại chọn họ làm tộc trưởng sao? Uy vọng không thể phục chúng, thực lực không đủ để kinh sợ. Đại hãn như vậy lại thành ra cái dạng gì chứ? Ngày hôm nay ta đến đây cũng không ngại nói ra trước mặt các vị. Trước khi ta tới, bộ hạ binh sĩ đều nói nếu Hả Hợp bộ tộc không lấy được chức Đại Hãn, các người cũng giải tán đi thôi, còn liên kết cái rắm gì nữa?"
Lời nói của Dã Hồ Hướng Nam mang tính uy hiếp, phải biết rằng binh sĩ Tuyết Nguyên có thể chiến đấu cũng chỉ mười vạn, trong đó hai vạn tám ngàn người của Bộ tộc Hà Hợp là chủ lực. Nếu thiếu những người này thì kết minh đúng là không còn ý nghĩa gì nữa. Thế nhưng, đem chức Đại Hãn dâng cho Dã Hồ Hướng Nam thì không ai cam tâm tình nguyện cả.
Trong lúc nhất thời, không khí trong đại trướng trở nên tĩnh lặng. Dã Hồ Hướng Nam thừa cơ lấn tới. Gã kêu lớn: "Để cho Bộ tộc Hà Hợp trở thành hoàng kim tộc, Dã Hồ Hướng Nam sẽ đưa mọi người đi đến hưng thịnh, chiến thắng bọn xâm lược Sở quốc.Có người nào không đồng ý? Ai không phục, thỉnh ra đây nói chuyện."
Các tộc trưởng nhỏ yếu nào dám chọc giận Dã Hồ Hướng Nam? Gã chỉ cần búng nhẹ tay, phái một nhánh quân ngàn người lập tức sẽ san bằng những bộ tộc nhỏ bé kia thành bình địa. Trong hội trường, chỉ có Ba Đồ Nhĩ, Ngột Na Lợi cùng lác đác vài người là có thanh âm tỏ vẻ phản đối.
"Ta thấy phản đối chỉ có dăm ba người, còn lại đều đồng ý, việc này có thể định được rồi phải không?" Dã Hồ Hướng Nam nắm chắc thắng lợi ở trong tay bèn cười ha ha hỏi.
"Đương nhiên không thể như vậy." Tàn Phi thản nhiên nói: "Tộc trưởng Dã Hồ Hướng Nam, xin hỏi ngươi, phải làm thế nào để dẫn dắt tất cả bộ tộc Tuyết Nguyên đi đến hưng thịnh? Làm thế nào mới có thể phản kháng lại quân Tây Bắc?"
Dã Hồ Hướng Nam đã có chuẩn bị bèn giải thích một phen: "Khách nhân tôn quý, Dã Hồ Hướng Nam ta nếu chưa có kế hoạch thì cũng không dám nói như vậy đâu. Sau khi liên kết được tất cả các bộ tộc, ta sẽ căn cứ vào nhân khẩu từng nơi tiến hành một lần phân phối lại. Tinh tuyển chiến sĩ tinh nhuệ của các bộ tộc, kiến tổ thành đạo quân mới, về điểm này chúng ta sẽ học tập theo quân Tây Bắc.Phải hoàn thiện quân chế cùng hệ thống chỉ huy. Sau đó chúng ta tích cực tiến quân, đánh cho quân Tây Bắc phải lui ra bên ngoài Tuyết Nguyên. Chỉ cần chúng tiến vào chúng ta sẽ tập trung ưu thế binh lực tiêu diệt. Sau một thời gian nữa, quân Tây Bắc không thể không tính toán lại mà lui về tứ giác thành Dĩ Đông. Sau khi chúng ta khôi phục được Tuyết Nguyên sẽ tiến hành xây dựng pháo đài cứ điểm, bố trì trạm kiểm soát, bố trí tầng tầng phòng vệ làm cho quân Tây Bắc không thể giống như bây giờ, xua quân ngàn dặm không kiêng nể gì cả."
“Ý tưởng của ngươi đúng là rất tuyệt." Tần Phi thở dài nói: "Đáng tiếc, ngươi có một vấn đề."
"Xin chỉ giáo."
Tần Phi trào phúng nhìn Dã Hồ Hướng Nam: "Không phải chỉ mỗi quân Tây Bắc mạnh, mà là Sở quốc mạnh. Bọn họ có mấy ngàn vạn thần dân, hằng năm thuế má toàn tính bằng hàng ngàn vạn bạc.Quân đối được cải tiến đổi mới vũ khí từng ngày, liện tục bổ sung lính mới không ngừng. Mà ngươi thì sao? sau khi tập kết hơn mười vạn đại quân, ngươi nghĩ một trận có thể chiến thắng sao? Thể chế quân đội ngày một ngày hai liền có thể thành lập sao? Trong lúc đó các bộ tộc đều có thể lập tức thực hiện được sao? Ngươi có thể tự mình giám sát quân khí được sao? Ngươi có hậu cần lớn đủ để chèo chống được chiến tranh lâu dài hay sao?"
"Trừ phi ngươi có thể đánh vào nội địa, lấy chiến dưỡng chiến, cướp đoạt tài nguyên để bổ sung cho quân đội. Nếu không, ngươi căn bản không có tư cách cùng quân Tây Bắc khai chiến ... Nhưng, một khi ngươi đánh vào nội địa thì không phải chỉ đối mặt với quân Tây Bắc đâu, mà là đối mặt với lửa giận của sáu mươi vạn đại quân Sở quốc. Phải biết rằng, Sở quốc đã gần trăm năm không có kẻ thù bên ngoài bước vào quốc thổ nửa bước."
Tần Phi cười lạnh nói: "Cho ngươi làm Đại Hãn như vậy, không phải mang các bộ tộc Tây Bắc đi tới hưng thịnh mà là mang bọn họ đi tìm chết! Chết rất thê thảm!"
Lời nói của Tần Phi làm cho toàn thân các tộc trưởng phải đổ mồ hôi lạnh, rất nhiều người muốn liên minh với Dã Hồ Hướng Nam đều nghĩ, cho rằng liên kết rồi quân đội sẽ nhiều hơn, có thể cùng bảy tám vạn quạn Tây Bắc toàn diện khai chiến. Bọn họ lý giải chiến tranh vẫn như cũ đều dựa vào cơ sở hơn nhau ở số lượng người. Nhưng dân tộc du mục bọn họ bản tính vốn thích đánh cá và săn bắt, làm cho họ quên rằng nhiều người thì lực lượng lớn, nhưng tiêu hao cũng lớn, hơn mười vạn nhân khẩu, mỗi ngày ăn uống với số lượng lớn, còn phải mang thêm ba mươi bốn mươi vạn con chiến mã lại càng tiêu hao. Ở tại Tuyết Nguyên này cùng với Quân Tây Bắc chỉ là đánh trận nhỏ, không phải lo lắng quá nhiều, nhưng nếu phải liên kết để tiến quân, vậy thì hậu cần thế nào? Hậu cần ở đâu ra?
Tần Phi căn bản không lưu tình bèn nói tiếp: "Sau khi khai chiến, quân Tây Bắc không sợ tiêu hao, bọn họ nếu tổn thất sĩ tốt, lập tức sẽ có tân binh thay vào. Kho lúa chông chất như núi ở các nơi đảm bảo cho sĩ tốt được ăn no, chiến mã được cường tráng. Bọn họ có thể dùng thế trận dời núi lấp biển làm tiêu hao kỵ binh của các ngươi. Mà chiến sĩ của các ngươi, đánh một người liền thiếu mất một người, bộ tộc lại mất đi một thanh niên cường tráng, lập tức cũng sẽ bị Tuyết Nguyên đào thải, hoặc là phải phụ thuộc vào các bộ tộc khác, hoặc là hoàn toàn bị diệt vong. Với tài nguyên như vậy chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống như bây giờ, nếu các ngươi không thể cướp được Sở quốc, hết thảy đều là vô căn cứ!"
Dã Hồ Hướng Nam muốn phản bác lại cảm thấy đuối lý, căn bản không thể nào nói được.
Ba Đồ Nhĩ đứng dậy, ra sức vỗ tay, lớn tiếng kêu: "Lời này của Tần huynh đệ quả thật làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt, quả thật Tuyết Nguyên chúng ta đã tưởng tượng chiến tranh ra thành đơn giản. Nếu làm theo như tộc trưởng Dã Hồ thì chỉ sợ chưa đến vài năm, cả Tuyết Nguyên không tìm ra được một người sống."
Tâm sự của các tộc trưởng trở nên nặng nề, uể oải vỗ tay hưởng ứng Ba Đồ Nhĩ.
Dã Hồ Hướng Nam phẫn nộ trong lòng, nhưng lại không dám đắc tội Tần Phi, liền hỏi ngược lại: "Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào?"
Tần Phi thản nhiên ngồi xuống, cười nói: "Ta không phải Đại Hãn, chuyện này liên quan gì tới ta."
Câu này nghe qua thì rất chương tai nhưng kỳ thật lại là chân lý, chuyện ở đây làm sao mình quản được. Tần Phi nói rất đúng, Tuyết Nguyên vốn không phải của hắn vậy thì mắc mớ gì tới hắn chứ?
Sắc mặt của Dã Hồ Hướng Nam lúc đỏ lúc trắng, mặt mũi lần này là bị ném cho chó ăn rồi, dứt khoát nói: "Hay lắm, có liên kết cũng đánh không lại quân Tây Bắc, vậy còn liên kết làm cái rắm gì nữa? Ai về nhà nấy, vợ ai nấy tìm. Tốt nhất là trở lại như cũ, đợi khi nào Bộ tộc Hà Hợp chúng ta xong đời, lúc đó mọi người đến chỗ tuyết sơn thần cùng nhau thương lương nêes!"
"Hơi gặp khó khăn liền quẳng gánh lo đi, chức Đại Hãn lớn như vậy quả thật là...Chậc chậc!" Tần Phi chắt lưỡi nói: "Rất may Dã Hồ Hướng Nam không phải là Đại Hãn của các ngươi đó nhé."
Giải Linh nhịn không được che miệng mà cười, Tần Phi đã thay đổi tác phong của ngày xưa, hôm nay lại không chừa một chút mặt mũi nào cho Dã Hồ Hương Nam, đối phó với thủ đoạn như vậy của Dã Hồ Hướng Nam quả thật rất có tác dụng. Nàng lại thầm nghĩ, giả như Thủy Tình Không còn sống, giả như Thủy Tình Không hôm nay ở trong này, nàng ta sẽ làm gì để ngăn cản Dã Hồ Hướng Nam đoạt ngôi báu?
"Muốn kết thì các ngươi cứ việc kết, Bộ tộc Hà Hợp chúng ta mặc kệ." Dã Hồ Hướng Nam tức giận đứng dậy đi ra ngoài doanh trướng.
Ngột Na Lợi vội vàng kêu lên: "Tộc trưởng Dã Hồ xin dừng bước..."
Nếu bộ tộc Hà Hợp bỏ đi thì thực lực của Tuyết Nguyên sẽ giảm mạnh, nếu có liên kết thì đội ngũ phân tán rời rạc cũng chả có thành tựu, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.
Dã Hồ Hướng Nam quay đầu lại cười lạnh nói: "Dù sao binh sĩ của ta cũng không phục những Đại Hán kiêu ngạo khác, Bộ tộc Hà Hợp của ta có hai vạn tám ngàn chiến sĩ, tự mình bảo vệ là đủ. Còn cần ta làm cái gì nữa? Muốn ta ở lại để tiếp sức cho các ngươi được thêm can đảm sao?"
Tần Phi nhíu mày: "Tộc trưởng Dã Hồ, ta rất ít khi giáp mặt với những người ngu xuẩn, bởi vì ta cảm thấy làm cho người ngu xuẩn càng ngu xuẩn thêm còn tốt hơn so với việc dạy cho họ thông minh. Nhưng lần này đối với ngươi, ta sẽ phá lệ."
Dã Hồ Hướng Nam bị Tần Phi mắng như vậy, giận quá hóa cười. Gã ngửa mặt lên trời cười ha hả rồi nói: "Được lắm, Ta đường đường là tộc trưởng của Bộ tộc Hà Hợp lại có thể ngu xuẩn sao? Ngươi dám ở trước mặt thủ hạ binh sĩ của ta nói như vậy sao?"
"Đương nhiên!" Tần Phi lạnh lùng nói: "Ta hiện tại còn dám giết ngươi, mang theo cái đầu của ngươi đến chỗ bọn họ mà nói."
"Ngươi..." Dã Hồ Hướng Nam chợt lóe lên vẻ hoảng sợ.
Tần Phi lắc đầu nói: "Tổ chim bị phá mà còn mong trứng lành, Bộ tộc Hà Hợp không liên kết cũng không quan trọng, những bộ tộc còn lại không có thành tựu thì cũng sẽ bị quân Tây Bắc tiêu diệt hoàn toàn. Không có các bộ tộc khác kiềm chế, chính là lúc hơn hai vạn chiến sĩ Bộ tộc Hà Hợp bị tiêu diệt. Lúc đó bộ tộc Hà Hợp căn bản là không đủ một miếng ăn cho quân Tây Bắc Khi đó Tuyết Nguyên không còn bộ tộc nào, nam nhân bị giết chết, nữ nhân thì sa vào quân kỹ. Bộ tộc Hà Hợp của ngươi cũng không tránh khỏi! Nghe nói Tộc trưởng Dã Hồ có mười mấy lão bà trẻ tuổi xinh đẹp, cũng tốt, ngươi đi đi, trở về trước tiên an bài các nàng ấy cho thất tốt. Miễn cho sau này bị quân Tây Bắc mang vào làm quân kỹ, quả thật sống không bằng chết."
Dã Hồ Hướng Nam nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi uy hiếp ta sao?"
"Không..." Tần Phi bắt chân chữ ngũ: "Nếu như liên kết đúng như lời tộc trưởng, ta nghĩ nhiều người của Bộ tộc Hà Hợp không ngại Tộc trưởng Dã Hồ đi tìm chết."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook