Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi
-
Chương 41: Đừng Làm Tôi Mất Mặt
Lúc này bóng đêm cũng đã bao phủ hết toàn thành phố, cửa bệnh viện chỉ còn lại mấy người bệnh ở bên bồn hoa tản bộ, ánh sáng vàng nhạt của đèn đường tản ra khắp con đường, chung quanh một mảnh an tĩnh.
Thịnh Diễn Chi đứng ở trước mặt Lâm Cẩn, mày hơi nhướng lên, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, thân hình cao lớn tạo cho người ta một loại cảm giác rất áp bách.
Lâm Cẩn trong lòng có chút sợ hãi.
"Thất thần làm gì? Còn không mau lên xe!" Ngữ khí Thịnh Diễn Chi rất không kiên nhẫn, đôi mắt so với bóng đêm còn muốn thâm trầm hơn, khiến cho người khác nhìn không thấu hắn đang nghĩ cái gì.
Lâm Cẩn không tự giác mà nắm chặt tay Tiểu Nặc: "Không cần phiền Thịnh tổng."
"Làm ra vẻ!" Thịnh Diễn Chi có chút bực bội, "Nhanh lên xe, đừng có làm chậm trễ thời gian của tôi."
Hắn xoay người đi nhanh qua xe của mình.
Lâm Cẩn không còn cách nào khác, đành phải bế Tiểu Nặc lên đi theo sau.
Tiểu Nặc nhỏ giọng nói: "Ba ba, chú xấu xa thật hung dữ.
Chú ấy có thể đánh chúng ta hay không?"
Lâm Cẩn cũng không biết Thịnh Diễn Chi có thể động thủ hay không, nhưng cậu không muốn làm Tiểu Nặc sợ hãi, liền nhẹ giọng dỗ bé: "Sẽ không.
Chú Thịnh chỉ là nói chuyện có chút hung dữ mà thôi, sẽ không đánh người đâu."
Tiểu Nặc vẫn vô cùng bất an, hai tay nhỏ gắt gao mà nắm quần áo trước ngực Lâm Cẩn: "Ba ba, con ghét chú xấu xa.
A.....Con thích chú đẹp trai vừa rồi hơn."
Tuy rằng hai cha con nói chuyện rất nhỏ, nhưng Thịnh Diễn Chi đi ở phía trước vẫn là ẩn ẩn nghe được một ít, sắc mặt càng khó nhìn.
Lâm Cẩn ôm Tiểu Nặc ngồi lên xe, thấy Thịnh Diễn Chi dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, liền cố ý dựa gần cửa sổ xe ngồi xuống, ở giữa hai người rộng đến mức có thể ngồi thêm một người.
Bên trong xe cực kì yên lặng, một đường không có ai mở miệng nói chuyện.
Hơn nửa giờ sau, xe dần dần đi vào một khu phố cũ kĩ trong thành phố, đèn đường lập loè tối tăm không rõ, toà nhà cũ nát đan xen những đường dây điện chằng chịt xuất hiện ở trước mắt.
"Cậu sống ở loại địa phương này?" Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên mở miệng.
Lâm Cẩn hơi kinh hãi, sau đó mới phản ứng, ừ một tiếng, lại nói: "Liền dừng ở chỗ này đi.
Phía trước là ngõ nhỏ, xe không đi vào được."
Chân mày Thịnh Diễn Chi lại nhíu lên lần nữa: "Cách nhà cậu bao xa?"
"Đại khái 50 mét."
Xe đến trước con ngõ nhỏ rồi dừng lại, Lâm Cẩn ôm Tiểu Nặc xuống xe, không nghĩ tới Thịnh Diễn Chi cũng đi xuống, một bộ dáng muốn đi theo cậu về nhà.
Lâm Cẩn căng da đầu hỏi: "Thịnh tổng, anh đây là?"
"Ờm.....Tôi khát." Thịnh Diễn Chi mặt vô biểu tình nói.
Lâm Cẩn muốn nói trên xe của anh khẳng định có nước khoáng, cửa hàng tiện lợi gần đây cũng chưa có đóng cửa, nhưng cậu không dám, đành phải nói: "Nếu Thịnh tổng không ngại, vậy thì đến nhà tôi uống cốc nước đi."
"Ừm." Thịnh Diễn Chi lạnh lùng mà lên tiếng.
Vài phút sau, hắn đứng trước một phòng khách không tính là rộng rãi, trên người đang mặc một bộ âu phục màu đen xa xỉ, chân đi giày da thủ công của Italy, có chút không hợp với căn phòng nhỏ này.
Thịnh Diễn Chi là loại người trời sinh nên sống ở một căn biệt thự xa hoa, chứ không nên xuất hiện ở một căn phòng nhỏ hẹp như thế này.
Thịnh Diễn Chi trên đường đi vẫn luôn cau mày, lúc này đứng ở trong phòng khách, thấy phòng thu thập đến sạch sẽ ấm áp, giữa mày cuối cùng giãn ra đôi chút.
Lâm Cẩn rót cho Thịnh Diễn Chi một cốc nước ấm, sau đó ôm Tiểu Nặc về phòng.
Bé ngay cả mắt cũng không mở ra nổi, dính vào giường liền quay người ôm gấu bông ngủ tiếp.
Lâm Cẩn cười nhéo nhéo chóp mũi bé: "Lê Hi nói không sai, thật là một con heo nhỏ, còn chưa tắm rửa đã lăn ra ngủ."
Lúc cậu cầm khăn lông ấm lau tay chân cho Tiểu Nặc, không nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, tự nhiên cũng không biết được Thịnh Diễn Chi đã đứng ở ngay cửa phía sau lưng cậu.
Từ góc độ của Thịnh Diễn Chi nhìn qua, khi Lâm Cẩn khom lưng, quần căng chặt phác hoạ tuyến mông no đủ rõ ràng, áo rộng lúc cúi xuống làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn.
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Cẩn, đột nhiên một trận miệng đắng lưỡi khô, một hơi đem nước uống hết, vẫn cứ không hết khát.
Có lẽ hắn phải làm chút gì đó với Lâm Cẩn mới có thể giải khát.
Lâm Cẩn giúp Tiểu Nặc lau mặt cùng tay chân xong, quay người lại liền thấy Thịnh Diễn Chi đứng ở cửa, ánh mắt như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm cậu.
Trái tim Lâm Cẩn đột nhiên run lên.
Loại ánh mắt này cậu đã quá quen thuộc!
Mỗi lần Thịnh Diễn Chi có nhu cầu về phương diện kia, liền sẽ lộ ra loại ánh mắt giống như dã thú này, sau đó đem cậu đè ở dưới thân lăn lộn cả một đêm.
Lâm Cẩn lấy lại bình tĩnh, làm bộ thực tự nhiên mà đi tới cửa: "Thịnh tổng, nhà của tôi không có dư phòng, anh uống nước xong thì sớm trở về nghỉ ngơi đi."
Thịnh Diễn Chi cười nhạo một tiếng, không nói gì.
Thời điểm Lâm Cẩn đi vào phòng tắm treo khăn lông, rõ ràng cảm giác được Thịnh Diễn Chi ở sau lưng nhìn chằm chằm, làm cho cậu cảm thấy chính mình như là đang bị mãnh thú theo dõi.
Cậu không khỏi căng chặt thân mình.
Mới vừa đem khăn lông treo lên, trên eo bị một cổ lực mãnh mẽ ập tới, ngay sau đó bị một thân hình rắn chắc đè lên, eo va vào bồn rửa tay cứng ngắc lạnh băng.
Lâm Cẩn nhìn người đàn ông đang đè lên người mình, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, nhắc nhở nói: "Thịnh tổng, anh đừng quên, chúng ta chỉ là giả làm người yêu."
"Thì sao." Giọng nói Thịnh Diễn Chi khàn khàn, như là hàm chứa một tầng dục vọng, "Ở trước mặt tôi cậu còn giả vờ rụt rè cái gì! Trong khoảng thời gian này không làm cậu, nên cậu mới dám chạy tới câu dẫn Lê Hi, thèm khát như vậy sao? Ngay cả nửa tháng cũng đều không nhịn được?"
"Tôi không có!" Lâm Cẩn xấu hổ và giận dữ đến mặt đỏ bừng.
"Đừng có mạnh miệng." Thịnh Diễn Chi trào phúng nói, "Tôi thấy cậu đã sớm thèm khát khó nhịn, bằng không sao có thể đi câu dẫn Lê Hi.
Vừa đúng lúc, tôi cũng có nhu cầu, hai chúng ta giải quyết cho nhau một chút."
"Tôi không muốn......"
"Cậu chắc chắn là muốn!"
Nói xong Thịnh Diễn Chi liền mạnh mẽ ngăn chặn miệng Lâm Cẩn, tay giống như kìm sắt, đem hai tay Lâm Cẩn bắt chéo sau lưng, không cho cậu nhúc nhích.
Lâm Cẩn bị hắn gắt gao chặn miệng, môi lưỡi tương giao không một chút khe hở, ngang ngược thô bạo, làm cho cậu thiếu chút nữa không thở nổi.
Đây là lần đầu tiên hai người thân mật kể từ khi kết thúc quan hệ giao dịch.
Lâm Cẩn trong lòng kinh hoàng, cả người đều đang run rẩy, đôi tay không biết từ khi nào đã nắm lấy quần áo Thịnh Diễn Chi.
Khoảng chừng qua hai mươi mấy giây, lại có cảm giác giống như đã qua một thế kỷ rất dài, nụ hôn này mới kết thúc.
Trong đầu Lâm Cẩn trống rỗng, hơi hơi mơ màng cố gắng hít thở không khí.
Thịnh Diễn Chi ý vị không rõ mà cười một tiếng, đột nhiên hắn nắm lấy vai xoay người cậu lại, để cậu đối mặt với gương: "Còn nói không muốn? Nhìn xem bộ dáng này có bao nhiêu phóng đãng hả!"
Lâm Cẩn chậm rãi ngẩng đầu.
Người trong gương khuôn mặt phiếm hồng như là đang say rượu, khóe mắt cũng có chút hồng, môi một mảnh ướt át......Quả thật có một loại ý vị của tình dục.
Thịnh Diễn Chi trào phúng nói: "Có thấy rõ không? Về sau đừng có ở trước mặt tôi giả vờ thuần khiết, bản tính của cậu chính là phóng đãng như vậy, ước tôi mỗi ngày đều làm cậu!"
"Tôi không có!" Lâm Cẩn xấu hổ buồn bực không thôi, ra sức giãy giụa, "Anh buông tôi ra! Tôi không muốn cùng anh làm loại chuyện này......"
"Vậy cậu muốn làm với ai? Lê Hi? Hay là cái tên họ Dương kia? Bọn họ có thể thỏa mãn cậu sao?"
"Tôi đều không muốn!"
Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng, lại lần nữa quay người Lâm Cẩn, ngón cái nặng nề mà cọ qua đôi môi ướt át kia, tiếp theo lại hung hăng cắn xuống.
Hắn hôn vô cùng thô bạo, da đầu Lâm Cẩn đều muốn run lên.
Đúng lúc Thịnh Diễn Chi muốn cởi quần áo Lâm Cẩn, ở cửa toilet lại truyền đến một âm thanh non nớt: "Ba ba, sao ba lại hôn môi chú xấu xa vậy?"
Thịnh Diễn Chi ngừng lại động tác, một lát sau mới tức giận mà buông lỏng tay ra.
Lâm Cẩn vội vàng đẩy hắn ra, đi đến trước mặt Tiểu Nặc, ngồi xổm xuống hỏi: "Bảo bảo, con không phải đang ngủ sao?"
Tiểu Nặc xoa xoa mắt nói: "Con muốn xi xi."
Lâm Cẩn ôm bé đến bồn cầu trước mặt, cởi quần để bé tự đi vệ sinh.
Đột nhiên bị tiểu gia hỏa phá hỏng, Thịnh Diễn Chi cũng không còn tâm tình làm loại chuyện này, cuối cùng vẻ mặt âm trầm mà rời khỏi nhà Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn thở phào nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau, Lâm Cẩn quay xong hai tràng diễn, đang ngồi ở một bên nghỉ ngơi thì bỗng nhiên trợ lý Trịnh tới phim trường tìm cậu.
"Lâm tiên sinh, đây là Thịnh tổng bảo tôi đưa cho cậu." Trợ lý Trịnh cười tủm tỉm đưa cho cậu một túi văn kiện, ngữ khí so với lúc trước thì nhiều thêm một phần cung kính.
Lâm Cẩn nghi hoặc mà mở túi ra, từ bên trong lấy ra một cái chìa khóa, một văn kiện chuyển tặng bất động sản.
Trợ lí Trịnh nói: "Thịnh tổng nói cậu chỉ cần kí tên lên văn kiện.
Còn có, căn chung cư này không cần cậu trang hoàng, cũng không cần mua bất kì vật dụng nào khác, cậu cứ thu dọn đồ đạc rồi vào ở là được."
Lâm Cẩn không hiểu ra sao, không rõ Thịnh Diễn Chi vì cái gì đang êm đẹp lại đưa cho cậu một căn chung cư, hơn nữa vị trí căn chung cư này là ở đoạn đường phồn hoa nhất G thành, giá cả khẳng định rất cao.
Chẳng lẽ Thịnh Diễn Chi lại muốn bao dưỡng cậu?
Lâm Cẩn đột nhiên nhớ tới sự việc phát sinh trong nhà tắm tối hôm qua, sắc mặt hơi đổi, đem túi văn kiện trả lại cho trợ lý Trịnh: "Tôi không nhận, căn chung cư này tôi không cần."
Trên mặt trợ lý Trịnh hiện lên tia kinh ngạc, ngay sau đó là vẻ mặt khó xử nói: "Lâm tiên sinh, nếu cậu không muốn ký tên, vậy phiền cậu tự mình gọi điện nói chuyện với Thịnh tổng."
Lâm Cẩn đành phải gọi điện thoại cho Thịnh Diễn Chi.
Ai ngờ cậu mới vừa mở miệng nói không cần, Thịnh Diễn Chi liền cười lạnh nói: "Không muốn cũng phải dọn đến cho tôi! Hiện tại cậu sống ở một chỗ vừa dơ vừa loạn, có khác gì chuồng heo hay không, truyền ra ngoài mặt mũi của tôi để ở đâu."
Lâm Cẩn không hiểu: "Tại sao lại làm anh mất mặt? Chúng ta cũng không có quan hệ gì......"
Lời này vừa nói ra, Thịnh Diễn Chi tựa hồ rất tức giận, ngữ khí âm trầm: "Ai nói chúng ta không có quan hệ? Lâm Cẩn, tôi cảnh cáo cậu, một tháng kế tiếp cậu tốt nhất nên nhớ kỹ thân phận của mình!"
"Tôi biết.
Chỉ là......"
Lâm Cẩn không nghĩ ra chính mình chỉ là giả làm người yêu của Thịnh Diễn Chi, vì cái gì lại muốn cậu dọn tới chung cư, hai người bọn họ chỉ diễn kịch một chút trước mặt trưởng bối Thịnh gia thôi mà.
Điện thoại truyền đến tiếng châm chọc của Thịnh Diễn Chi: "Cậu không ngại mất mặt xấu hổ, nhưng tôi không muốn bị người ta nói tôi như vậy mà lại coi trọng một diễn viên nhỏ nghèo nàn như cậu.
Còn có, căn chung cư kia là thù lao của cậu, muốn hay không thì tuỳ, nhưng bắt đầu từ ngày mai cậu phải dọn vào!"
Nói xong Thịnh Diễn Chi liền cúp điện thoại.
Lâm Cẩn nghĩ nghĩ, nếu căn chung cư này là thù lao mà Thịnh Diễn Chi cho cậu, vậy có nghĩa là sau khi cậu sắm vai người yêu của Thịnh Diễn Chi xong, hắn sẽ không cho cậu tiền nữa.
Vậy cậu vẫn là nên nhận lấy căn hộ này đi, chọc tức hắn của không có lợi gì cho cậu.
Suy nghĩ xong Lâm Cẩn liền ký tên lên văn kiện.
Trịnh trợ lý cười hỏi: "Cậu tính khi nào thì dọn vào? Tôi sẽ an bài vài người tới giúp cậu."
Nghĩ đến lúc trước Trịnh trợ lý đối với mình vô cùng khinh miệt, hiện tại câu nào nói ra cũng mang một vài tia nịnh nọt lấy lòng, Lâm Cẩn cảm thấy có chút châm chọc, trong lòng đang nghĩ Trịnh trợ lý khẳng định là đang hiểu lầm gì đó rồi.
Chắc là đang nghĩ cậu lại được Thịnh Diễn Chi thích lần nữa đi?
Chờ một tháng sau cậu bị Thịnh Diễn Chi đá văng, phần lấy lòng này của Trịnh trợ lý chỉ sợ là phải uổng phí.
—————————
Tác giả có chuyện nói:
Trịnh trợ lý *lòng đầy tự tin*: Tôi lấy lòng sao có thể uổng phí, không tin một tháng sau rửa mắt mong chờ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook