Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi
-
Chương 30: Không Cho Phép Cùng Người Khác Dây Dưa
Lâm Cẩn ngửa đầu nhìn vẻ mặt âm trầm của Thịnh Diễn Chi, trong lòng kêu khổ không ngừng.
Giây phút Thịnh Diễn Chi đi vào phòng hóa trang, cậu liền có một loại dự cảm không tốt.
Cho nên lúc hai anh em bọn họ nói chuyện, cậu không nói tiếng nào, tận lực hạ thấp sự tồn tại của bản thân.
Không nghĩ tới Thịnh Diễn Chi vẫn là không chịu buông tha cậu!
Lâm Cẩn không thể không nói: "Tôi không có câu dẫn Lê thiếu, là cậu ta tự tới tìm tôi, hôm nay tôi mới gặp cậu ta lần đầu tiên."
Sợ Thịnh Diễn Chi không tin, cậu nói tiếp: "Thịnh tổng, anh luôn cho rằng tôi thèm muốn vinh hoa phú quý của Thịnh gia.
Tôi thề, tôi tuyệt đối không có loại tâm tư này! Nếu tôi có nửa câu nói dối, thì tôi sẽ chết không được tử tế!"
Đại khái là bởi vì ánh mắt và biểu tình của Lâm Cẩn quá mức thản nhiên, Thịnh Diễn Chi thế nhưng lại sửng sốt một chút, ngay sau đó tức giận nói: "Ai kêu cậu nói mấy câu thề độc như vậy!"
"Tôi chỉ là không muốn lại bị anh hiểu lầm."
"Hiểu lầm? Tôi còn chưa nói cậu mơ ước gia sản Thịnh gia, cậu liền vội vã chứng minh mình trong sạch.
Cậu đang chột dạ cái gì?" Ánh mắt Thịnh Diễn Chi sắc bén bức người.
Lâm Cẩn cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Ở trước mặt Thịnh Diễn Chi, mỗi bước đi đều thật khó khăn, mỗi một câu nói ra đều có thể bị đâm ngược lại.
Cậu thậm chí có điểm hoài nghi có phải mình với Thịnh Diễn Chi có thù không đội trời chung hay không, bằng không tại sao Thịnh Diễn Chi vẫn luôn nắm cậu không buông.
Là bởi vì chán ghét sao?
Nếu đã ghét một người, không phải là nên làm như không thấy hoặc là tránh xa một chút sao? Huống hồ cậu đều tận lực trốn tránh Thịnh Diễn Chi, Thịnh Diễn Chi lại lần nữa tìm cậu gây phiền toái.
Lâm Cẩn thật sự không nghĩ ra đối phương đến tột cùng là muốn cái gì.
Cậu lãnh đạm nói: "Tôi không có chột dạ.
Thịnh tổng, tiếp theo là lượt diễn của tôi, tôi nên đi ra ngoài......"
"Ngồi xuống!" Thịnh Diễn Chi đè bả vai Lâm Cẩn, không cho cậu đứng lên, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, giống như đang kiểm tra vật phẩm của mình.
Lâm Cẩn không khỏi căng thẳng.
Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên nói: "Cậu có cùng Lê Hi lên giường hay không?"
Lâm Cẩn sắc mặt cứng đờ, tay nắm chặt kịch bản, chịu đựng khuất nhục nói: "......Không có."
Thịnh Diễn Chi hừ một tiếng, vẫn cứ không buông tha cậu: "Môi thì sao? Các người có hôn môi hay không? Còn có thân thể, cậu có để nó nhìn qua chưa? Hay có sờ qua......"
"Thịnh Diễn Chi!" Lâm Cẩn không nhịn nổi nữa, hô thẳng tên đối phương, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Thịnh Diễn Chi thấy cậu cư nhiên dám chất vấn mình, lập tức nổi giận, rồi lại nghe thấy Lâm Cẩn ủy khuất nói: "Tôi cũng đã cố gắng không xuất hiện trước mặt anh, anh không thể buông tha tôi sao?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thịnh Diễn Chi còn muốn khó coi hơn so với lúc vừa bước vào, tay ấn ở trên vai Lâm Cẩn cũng không khỏi tăng thêm sức lực.
Hắn phảng phất như bị chọc trúng chỗ đã giấu sâu trong đáy lòng, dị thường tức giận nói: "Vậy sao cậu không cút ra nước ngoài luôn đi! Cậu nếu muốn trốn thì trốn xa một chút, đừng có ở trước mặt tôi làm trò, tôi nhìn thấy liền cảm thấy phiền!"
Lâm Cẩn cơ hồ chết lặng: "Vậy mong Thịnh tổng hãy giơ cao đánh khẽ, để tôi đi ra ngoài đi."
Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng: "Cậu muốn ra ngoài tìm Lê Hi?"
"Đúng vậy, tôi còn chưa có cảm ơn Lê thiếu đã tới tặng bánh sinh nhật cho tôi." Lâm Cẩn nói.
Kỳ thật cậu cũng không tính toán cùng Lê Hi quen biết, chỉ là không muốn ngồi ở chỗ này bị Thịnh Diễn Chi nhục nhã, còn không bằng đi ra ngoài xem người khác diễn kịch.
Thịnh Diễn Chi lại tin là thật: "Tôi cảnh cáo cậu, Lê Hi là em họ của tôi, cậu tốt nhất đừng có đánh chủ ý lên người nó! Tối nay không cho phép cậu cùng nó ra ngoài ăn cơm, về sau cũng không được!"
Lâm Cẩn hơi hơi trừng lớn đôi mắt, cảm thấy hôm nay Thịnh Diễn Chi phá lệ dễ giận, hơn nữa còn vô cùng ngang ngược, một chút đạo lý cũng không nói.
Có lẽ mỗi người nếu bị ép tới đường cùng đều sẽ có tâm lý muốn phản kháng, ít nhất giờ phút này nghe được Thịnh Diễn Chi cường thế yêu cầu, Lâm Cẩn liền rất muốn phản nghịch lại hắn.
"Tôi hiện tại độc thân, giao dịch với anh cũng đã sớm kết thúc, tôi cùng ai ăn cơm là quyền tự do của tôi."
Ý tứ chính là anh không quản được tôi.
Nhưng những lời này Lâm Cẩn còn chưa nói ra.
Biểu tình trên mặt cậu thoạt nhìn rất bình tĩnh, tựa hồ một chút đều không sợ lời cảnh cáo của Thịnh Diễn Chi, nhưng thân thể căng cứng cùng bàn tay nắm chặt vẫn tiết lộ sự khẩn trương của cậu.
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm Lâm Cẩn một lát, bỗng nhiên khóe môi cong lên, cười như không cười nói: "Cậu thông đồng với Lê Hi, đơn giản chính là vì tiền.
Một khi đã như vậy, cậu vẫn là tiếp tục ở bên tôi đi.
Xem xét cậu đã theo tôi hai năm, về sau mỗi tháng cho cậu 30 vạn, có nhân vật thích hợp cũng có thể cho cậu."
Nói tới đây, Thịnh Diễn Chi giống như đối đãi với sủng vật, nhẹ nhàng nhéo nhéo gáy Lâm Cẩn: "Tuy rằng cậu so ra vẫn là kém Tinh Thần, nhưng hầu hạ cũng không tệ lắm.
Chỉ cần cậu an phận thủ thường, tôi sẽ không bạc đãi cậu."
Hắn nói với vẻ đương nhiên, ngữ khí tùy tính lại cao ngạo, giống như ở bố thí.
Có lẽ với người khác, có thể được Thịnh Diễn Chi bao dưỡng là một việc vô cùng vinh hạnh, nhưng người này tuyệt đối không bao gồm Lâm Cẩn!
Từ đầu đến cuối, Lâm Cẩn mong muốn, chỉ là một phần tình yêu bình đẳng.
Nếu không thể có được, cậu cũng không miễn cưỡng, cậu có thể đem tình cảm kia lén lút đặt ở trong lòng.
Lâm Cẩn tự giễu nói: "Thịnh tổng nói rất đúng, tôi vẫn là kém hơn Giang tiên sinh, cũng không dám cùng hắn so sánh.
Nhưng tôi cũng là một người sống sờ sờ! Tôi không phải là sủng vật, càng không phải là công cụ phát tiết dục vọng của anh.
Nếu anh có nhu cầu, vậy thì phiền anh đi tìm người khác đi!"
Sau khi nói xong, cậu hơi hơi cúi đầu, môi mím chặt, tựa như đang chờ đợi hình phạt, chờ đợi lửa giận của Thịnh Diễn Chi.
Nhưng mà Thịnh Diễn Chi chỉ cười lạnh một tiếng: "Cậu xác định không cần cơ hội này?"
"Tôi xác định."
"Được, tôi cũng không phải thiếu cậu thì không được." Ngữ khí Thịnh Diễn Chi vô cùng ghét bỏ, rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra, "Bất quá cậu đừng quên một việc."
Lâm Cẩn nghe được hắn chịu buông tha mình, đầu tiên là vui vẻ, nghe được câu sau lại cảm thấy không ổn: "Việc gì?"
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm cậu, gằn từng chữ: "Giả làm người yêu tôi."
"Anh không phải nói chỉ sắm vai một ngày thôi sao?" Lâm Cẩn mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Nửa tháng trước, tôi cũng đã cùng anh trở về gặp trưởng bối, tôi đã thực hiện lời hứa của mình."
"Chính là tôi muốn thay đổi chủ ý."
"Nhưng......"
"Từ giờ trở đi, mặc kệ ở nơi nào, cậu đều cần phải sắm vai người yêu của tôi, kỳ hạn là một tháng.
Cậu không phải là diễn viên sao? Cậu cứ coi đây là một bộ phim đi.
Diễn tốt tôi tự nhiên sẽ cho cậu thù lao xứng đáng, nếu là diễn không được......."
Khoé môi Thịnh Diễn Chi cong lên một mạt lãnh khốc, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn nói: "Vậy thì đừng trách tôi gây khó dễ cậu!"
Lâm Cẩn như thế nào cũng không đoán được đối phương sẽ đưa ra loại yêu cầu này, trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Tại sao lại muốn tôi giả làm người yêu đến tận một tháng?"
Thịnh Diễn Chi không kiên nhẫn nói: "Nguyên nhân cậu không cần biết, diễn tốt vai của cậu là được.
Tôi cảnh cáo cậu, trong lúc này, không được để người khác phát hiện ra, càng không thể đi dây dưa với người nào khác!"
Lâm Cẩn nhấp môi, không nói gì.
Thịnh Diễn Chi không vui nói: "Nghe hiểu hay không?"
Lâm Cẩn trong lòng thở dài một hơi, gật đầu nói: "Đã hiểu.
Chính là tôi không biết phải diễn sao cho đúng, hy vọng Thịnh tổng có thể cho tôi biết một vài điều cấm kị, tôi sợ làm điều gì đó không đúng mực."
———————
Mình xin phép đổi giờ đăng truyện lại nha mn!
Mình sẽ đăng vào khoảng 00:00 nhé:)
Mấy nay toàn làm tới cỡ giờ này mới xong nên đổi giờ luôn!
À quên! Mn thấy mình edit ok không ạ.
Chỗ nào mn thấy edit chưa mượt thì góp ý mình sẽ xem xét và chỉnh sửa lại nha!
Thank you for reading=)))
Bắn tym bắn tym.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook