Cảnh báo: Chương tiếp theo chưa được edit kỹ càng, bạn đọc thận trọng khi đọc truyện. Edit sẽ cố gắng hoàn thiện khi có hứng <3.


-----------------------------------------


Hạ Văn Tuấn hẹn gặp Nhạc Duyệt ở rừng cây nhỏ phía tây thị trấn.


Nơi đó hẻo lánh, ít người, thanh tịnh, thích hợp nói chuyện yêu đương.


Hạ Văn Tuấn thích Nhạc Duyệt đã lâu rồi, cô ấy luôn lạc quan vui tươi, lúc cười rộ lên rực rỡ như ánh mặt trời chiếu sáng tim anh ta. Nhưng cấp ba áp lực học tập lớn, trên lưng bọn họ mang nặng kỳ vọng của phụ huynh và giáo viên cho nên anh ta vẫn chưa bày tỏ.


Thi đại học mới vừa kết thúc, Hạ Văn Tuấn muốn thẳng thắn với Nhạc Duyệt, muốn cô ấy làm bạn gái của mình.


Anh ta có thể cảm giác được Nhạc Duyệt cũng thích mình. Bọn họ cùng thôn, anh ta tự nhận dáng dấp không tệ, cao to, thành tích học tập cũng tốt, anh ta rất xứng với cô ấy.


Huống hồ, Nhạc Duyệt đã đồng ý cuộc hẹn này rồi, đây chẳng phải là vì thích anh ta nên mới phản ứng như vậy sao?


Hạ Văn Tuấn mua mười một cành hoa hồng trong tiệm hoa, nhất tâm nhất ý*, như tấm lòng của anh ta đối với Nhạc Duyệt.


*Nhất tâm nhất ý: toàn tâm toàn ý. vì câu này liên quan đến 11 đóa hoa ở câu phía trước nên editor để nguyên.


Nhạc Duyệt đúng hẹn mà đến, mặc váy trắng dài đến gối, giày cũng trắng, tóc thắt bím đuôi ngựa, sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái.


Anh ta hoa đưa cho Nhạc Duyệt, hai người nhìn nhau cười, lại cùng ngượng ngùng cúi đầu. Bọn họ cũng không nói gì, lấy khoảng cách không xa không gần chậm rãi đi dạo trong rừng cây nhỏ.


Có ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu xuống, gió nhẹ hiu hiu, bầu không khí ám muội ấm áp, mọi thứ đều vừa vặn.


Dựa theo tưởng tượng của Hạ Văn Tuấn, trong khi đi dạo anh ta sẽ tinh tế bày tỏ tình cảm của mình, hoặc là, không nói bất cứ cái gì


Nhưng lúc đó, hai tên côn đồ cầm đao xuất hiện phá vỡ kế hoạch của anh ta.


Trong rừng cây nhỏ hẻo lánh, không có ai.


Kẻ bắt cóc cướp hết tiền, rồi đánh chủ ý lên Nhạc Duyệt, bọn chúng muốn cướp sắc.


Lưỡi dao sáng loáng, dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng nhói mắt.


Kẻ bắt cóc cười gằn, đuổi anh ta "Cút" .


Hạ Văn Tuấn sợ mũi đao, e ngại mấy tên côn đồ, kinh hoảng nhu nhược mà bỏ Nhạc Duyệt chạy.


Không đúng, không thể chạy, nhưng không chạy anh ta cũng không địch lại mấy tên côn đồ câm đao kia. Không phải, anh ta không chạy, anh ta muốn đi tìm người đến giúp đỡ, muốn đi báo cảnh sát. Nhạc Duyệt, Nhạc Duyệt coi như bị... Anh ta cũng sẽ không ngại.


Nhưng trong đáy lòng có một suy nghĩ mãnh liệt nhắc nhở Hạ Văn Tuấn, đừng chạy, mau trở về, nếu không... sẽ phải hổ thẹn cả đời.


Hạ Văn Tuấn quay đầu chạy như điên trở về, bước chân anh ta run rẩy, một cảm giác sợ hãi xen lẫn áy náy từ sâu trong nội tâm của anh ta mạnh mẽ không ngừng lan tràn ra ngoài, anh ta có dự cảm, anh ta sẽ phải nhìn thấy cảnh tượng mà anh ta không muốn nhìn thấy, cũng trở thành ác mộng suốt đời anh ta.


Quần áo Nhạc Duyệt hỗn độn, trước ngực cắm thanh đao sáng chói mà lúc trước mấy tên côn đồ đã dùng nó để uy hiếp anh ta. Cô ấy mở to mắt, nằm trong vũng máu, trong người đã không có hô hấp. Trời xanh mây trắng hoà cùng tuyệt vọng và khuất nhục trong mắt cô, vết máu dính lên khuôn mặt trắng nõn của cô, dấu tay chồng chéo bên khóe miệng tê liệt, những cánh hoa hồng kiều diễm hòa với màu máu rơi rụng xung quanh Nhạc Duyệt.


Cảnh tượng này, khắc sâu trong lòng anh ta, cả đời khó quên.


"Aaaaaaaaa!" Hạ Văn Tuấn đau đớn gào thét, anh ta quỳ sụp xuống, tự tay muốn khép hai mắt của cô lại, nhưng rồi đột nhiên nghĩ đến, nếu như anh ta bị hoài nghi là hung phạm thì làm sao bây giờ? Anh ta không thể đợi ở chỗ này.


Hạ Văn Tuấn đứng lên, đau khổ nhắm hai mắt, cũng không quay đầu mà bước đi.


Rừng cây nhỏ thật sâu, Hạ Văn Tuấn đi ra phía ngoài, nhưng anh ta đi một vòng, lại về tới chỗ Nhạc Duyệt bỏ mình. Dáng vẻ Nhạc Duyệt chết không nhắm mắt rõ ràng hiển hiện trước mắt anh ta, anh ta hoảng sợ vội vàng lui về phía sau, chạy về hướng ngược lại, mồ hôi chảy ròng ròng, thấm ướt ống tay áo, quay đầu lại, vẫn là tử trang thê thảm của Nhạc Duyệt.


Một vòng lại một vòng, tựa như rơi vào vòng tuần hoàn, trước mắt hắn mãi mãi không phải là cửa ra vào của rừng cây nhỏ mà là thi thể của Nhạc Duyệt.


"A!" Hạ Văn Tuấn sụp đổ gào to, con ngươi đỏ bừng, gần xanh trên thái dương thình thịch nhảy.


-----


Nhạc Duyệt bay ở trước giường, nhìn khuôn mặt của Hạ Văn Tuấn vì bị ác mộng dằn vặt mà trở nên vặn vẹo, phát hiện đáy lòng mình không hề dao động. Có thể là không hận, đã nghĩ thoáng rồi, có thể là cô đã trả thù anh ta, cũng có thể là --


Cô là quỷ, quỷ không có tim đập cho nên không xúc động nổi!.


Lúc đi ra khỏi phòng Từ Hạ Văn Tuấn, Nhạc Duyệt nhìn thấy Chân Dung Phong.


"Không phải đến bắt tôi sao?" Cô ấy ngẹo đầu, ngũ quan xinh đẹp bị quỷ khí quấn quanh, trắng bệch âm u.


Trong vòng vài ngày, tâm tình Chân Dung Phong tựa như đã trải qua mười năm, hắn đứng dưới cửa sổ ngửa đầu ngắm trăng: "Người sụp đổ tín ngưỡng chỉ tin tưởng sức mạnh của tiền. Hạ Văn Tuấn không cho tôi tiền, tại sao tôi phải làm không công?"


"Cô hạ chú Hạ Văn Tuấn gặp cả đời này, mỗi đêm anh ta phải mơ tới chuyện mình sợ hãi nhất, cả đời không được giải thoát. Nếu muốn giải trừ lời nguyền, chỉ có thể giết chết người hạ chú. Thế nhưng có cô ấy ở đây, ai cũng không động vào cô được." 'cô ấy' mà Chân Dung Phong nhắc đến là Nhạc Tâm.


Nhạc Duyệt cong môi: "Kỳ thực tôi đã cho anh ta cơ hội lựa chọn, nhưng sự lựa chọn của anh ta vẫn không thay đổi. Hổ thẹn mà anh ta biểu hiện ra, kỳ thực đều là giả. Anh ta nhu nhược nhát gan, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi."


Đối diện với nguy hiểm, ai cũng muốn bảo vệ bản thân trước, cô có thể hiểu được, nhưng không thể tha thứ.


Lúc còn trẻ, ai mà không từng mù mắt coi trọng mấy tên cặn bã? Mắt mù coi trọng đàn ông cặn bã cũng phải trả giá một cái giá cao, chỉ là cô phải trả giá hơi lớn, trả bằng chính cái mạng của mình mà thôi.


Lúc trở lại sân nhà mình, Nhạc Tâm đang làm ổ trên ghế sa lon đọc thư xác nhận.


Trong viện trăng sáng như nước, bóng cây lay động. Cô ấy đã là quỷ, việc phàm trần không có liên quan gì tới cô ấy, việc của người càng không quan. Trong nháy mắt, lòng Nhạc Duyệt sáng tỏ thông suốt, ném toàn bộ những chuyện linh tinh vốn vẫn quấm quýt trong lòng đi, cô ấy không khỏi cười ha ha.


"Nhạc Tâm, ra đây ngắm trăng đi!" Cô ấy nói.


Sau khi làm quỷ, giọng nói của Nhạc Duyệt thanh vẫn dính quỷ khí, luôn luôn yếu ớt mà trống rỗng. Nụ cười của cô ấy chui vào trong tai Nhạc Tâm, chói tai vô cùng, cực kỳ khó chịu.


Nhạc Tâm đoán được cô ấy đã làm gì đó với Hạ Văn Tuấn, nhìn dáng vẻ này của cô ấy, cô biết Nhạc Duyệt đã buông xuống những chuyện đã qua, chuẩn bị làm một con quỷ không buồn không lo: "Cô đã giác ngộ được cái gì? Vui vẻ như vậy?"


"À..." Nhạc Duyệt tỉ mỉ suy nghĩ một chút: "Không nên hẹn hò với người mình thích ở rừng cây nhỏ? "


Nếu như cô ấy không đồng ý gặp mặt Hạ Văn Tuấn ở rừng cây nhỏ cũng không gặp phải côn đồ, cũng không chết.


Nhạc Tâm: "..."


Con Dấu ngược lại rất tán thành: "Rừng cây nhỏ chỉ thích hợp quyết đấu."


Nó thường nghe người ta nói: "Sau khi tan học gặp nhau ở rừng cây nhỏ", vì thế, nó còn ngồi chờ ở rừng cây nhỏ, đáng tiếc người nói chuyện không giữ lời hứa, tan học cũng không đi rừng cây nhỏ.


Nhạc Tâm thấy thời gian không còn sớm, khép sách lại, lên lầu chuẩn bị đi ngủ.


Bạn trai yêu xa đúng lúc gọi điện thoại trước khi đi ngủ, bắt đầu báo cáo hành trình một ngày. Thanh niên mới bước chân vào xã hội, vaanc luôn cố tỏ ra thành thục ổn trọng, nhưng ở trong đôi câu vài lời vẫn biểu hiện tính tình trẻ con của mình. Nhất là ở trước mặt người mình thích, tính trẻ con này càng trở nên đáng yêu. Thông qua thanh âm của anh, Nhạc Tâm có thể tưởng tượng ra thần thái lúc anh nói chuyện, cùng với khuôn mặt đẹp trai mang theo nụ cười -- khóe môi khẽ nhếch, đường nét rõ ràng, đôi mắt thâm thúy ẩn giấu dưới hàng mi dài. Trữ Vệ như vậy chắc chắn rất thu hút, Nhạc Tâm muốn nhìn anh, mà không phải thông qua điện thoại tưởng tượng hình bóng của anh.


Thế nhưng, cô không thể đi bởi vì cô chưa nói với Trữ Vệ thân phận thật của mình.


Trữ Vệ nói cuối tuần muốn tới tìm Nhạc Tâm: "Chúng ta yêu xa càng phải nắm chặt tất cả thời gian có thể gặp mặt. Anh không muốn tình yêu Platonic, anh muốn gặp em, còn muốn ôm ôm hôn hôn."


*Tình yêu Platonic hay Platonic love, còn được gọi là tình yêu lãng mạn thuần khiết, tình yêu thiêng liêng, được đặt theo tên của phương Tây , một tinh thần theo đuổi giao tiếp tâm linh và từ chối . (Theo wikipedia)


"Thứ bảy em phải thi sát hạch." Nhạc Tâm cự tuyệt: "Em không có thời gian gặp anh."


"Vừa hay, anh muốn đưa em đi thi." Trữ Vệ tích cực giơ tay: "Anh chờ em ở ngoài trường thi."


Thi giáo viên trong tỉnh là đề thi chung, địa điểm thi của cô là ở trong thành phố. Nếu như Trữ Vệ muốn tới, cô cần phải vào thành phố trước một ngày, phải đặt khách sạn, phải ăn cơm, tất cả đều phải tiêu tiền. Mà Trữ Vệ không đến thăm, cô chỉ cần đến sớm nửa phút là được, cơm cũng không nhất dịnh phải ăn, có thể tiết kiệm một số tiền lớn.


Dường như quay lại thời kì đại học, vừa ngọt ngào vừa phiền não, nhưng cô thực sự rất nghèo.


"Anh tới sẽ ảnh hưởng tâm trạng thi của em, đến lúc đó trong lòng en chỉ nghĩ tới anh, thi không tốt làm sao bây giờ?" Nhạc Tâm lấy tình cảm để thu phục lòng người.


Trữ Vệ nghĩ lại, ôi chao, vì Nhạc Tâm quá yêu mình mà ảnh hưởng tới chuyện gặp mặt của hai người, đúng là một mối ưu sầu ngọt ngào. Mặt ngoài anh đồng ý với Nhạc Tâm sẽ không đến, trong lòng lại nghĩ len lén đi. Nhạc Tâm chỉ kiểm tra một ngày, còn có buổi tối và chủ nhật, một giây anh cũng không thể thiếu.


Nhạc Tâm cũng rất ưu sầu, lừa gạt không phải biện pháp. Nhưng cô nên làm như thế nào để bạn trai đơn thuần ngây thơ theo chủ nghĩa vô thần tiếp nhận chuyện cô là một vị thần, không phải nói đùa, mà là thật?


Mang theo niềm ưu thương long lanh ấy, Nhạc Tâm từ từ chìm vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau, tỉnh là từ trong nhiệt độ lạnh lẽo, Nhạc Tâm sờ sờ điện thoại di động, liếc nhìn thời gian, khiển trách Nhạc Duyệt: "Ngày hôm nay dậy sớm nửa giờ."


"Tôi cũng không muốn, cô mau rời giường đi! Ngoài sân có một kẻ ngu đứng chờ cô cả đêm." Tiếng nói sâu kín của Nhạc Duyệt vang vọng trong căn phòng.


Kẻ ngu?


Nhạc Tâm lập tức nhảy dựng lên, không sẽ là Trữ Vệ !?


Chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh như băng, Nhạc Tâm lạnh đến nổi da gà, cả người cũng tỉnh táo. Không thể nào là Trữ Vệ, cô đã nói không cho phép tới, nếu anh tới sẽ chia tay. Thân làm một người bạn trai ngoan ngoãn, anh sẽ không không nghe lời của cô, trực tiếp chạy tới.


"Kẻ ngu si kia là ai?"


Con Dấu trả lời thay: "Chân Dung Phong."


Hơn nửa đêm hắn đã tới rồi, mang theo hành lý, nói là sư môn gặp chuyện không may, hắn đi vội vã, thế nhưng trước khi đi muốn cùng tạm biệt Nhạc Tâm.


Con Dấu nhắc nhở hắn: "Cô ấy đang ngủ, nếu như anh đánh thức cô ấy chỉ vì để từ biệt, tôi cảm thấy có thể anh sẽ giống như những người họ Chân nhà anh đấy, vui vẻ làm người chết."


Chân Dung Phong quả nhiên không dám gõ cửa, nhưng hắn muốn đứng chờ trước cửa để gặp Nhạc Tâm trước khi đi, sẽ chờ ở bên ngoài sân.


Thái dương còn chưa ló rạng, bầu trời hé ra từng chùm sáng màu lam. Nhạc Tâm kéo cửa ra, một vật thể không rõ nhào về phía cô. Nhạc Tâm nghiêng người tránh thoát, vật thể không rõ kia ngã xuống đất.


"Ôi!" vật thể không rõ kêu đau, là tiếng của Chân Dung Phong.


Hắn đứng dựa vào cửa chờ, thời gian dài biến thành đứng ngủ. Nhạc Tâm mở cửa một cái, hắn không chỗ chống đỡ, thế là ngã xuống, may mà mặt không úp xuống, nếu không... Muốn hủy mặt.


Bây giờ làm đại sư, cũng là cần nhan sắc. Weibo của hắn nhiều người hâm mộ như vậy, có hơn nửa là vì mặt của hắn, bọn họ đều thích nhan sắc của hắn.


Chân Dung Phong chầm chập đứng lên, mở to đôi mắt chưa tỉnh ngủ, chào từ biệt với Nhạc Tâm, cũng hàm súc xin phương thức liên lạc của Nhạc Tâm: "Lúc đầu nghĩ đợi thêm một thời gian nữa, rồi thỉnh giáo ngài mấy vấn đề tu hành, thế nhưng tối hôm qua sư môn đột nhiên gặp chuyện không may, bị một con quỷ lớn đại náo một hồi, các sư huynh đệ ai ai cũng bàng hoàng, sư phụ cho gọi tôi về xử lý trấn an, lúc này mới vội vội vàng vàng muốn đi. À..." hắn đột nhiên mắc kẹt, nếu như nói "Thổ thần đại nhân, ngài có thể cho tôi số điện thoại của ngài không?" có kì quái không?


Hắn do dự hỏi: "Sau này tôi có thể quấy rầy ngài không?"


Dậy sớm nửa giờ Nhạc Tâm có hơi buồn ngủ, không yên lòng gật đầu: "Có thể."


Chân Dung Phong vui vẻ, tiến tới nói: "Tôi có thể..." xin phương thức liên lạc của ngài không?


Nhạc Tâm mở mắt ra, rất có dự kiến trước mà cự tuyệt lời yêu cầu mà hắn chưa kịp nói: "Nghe nói bây giờ giữa người và người hay dùng cách liên hệ 'chai trôi*', tôi thấy anh tuổi cũng không lớn lắn, thanh niên nên mốt một chút, chúng ta dùng cách liên hệ 'chai trôi' này đi!!"


*Cách liên hệ ngẫu nhiên, ở trên mạng, bạn soạn tin nhắn gửi cho một người, đối phương có thể lựa chọn xem và trả lời hoặc không xem mà gửi cho người tiếp theo.


Chân Dung Phong: "..."


Con Dấu: "Ha ha ha..."


Nhạc Tâm đóng cửa ngay trước mặt hắn, quay về phòng đọc sách. Cô và Chân Dung Phong không quen, cũng không có ý định làm quen. Côcó bạn trai, không cần tìm lốp xe phòng hờ, cô cũng tự biết bắt quỷ, cho nên không cần thiết làm quen vớ Chân Dung Phong.


Con Dấu tung bay ở trước mặt Chân Dung Phong, an ủi hắn: "Đừng đau lòng, Nhạc Tâm không phải chĩa mũi nhọn vào anh đâu, cô ấy đều đối xử với những người khác như vậy. Bây giờ cô ấy ở đây, nếu như anh muốn tìm cô ấy thì cứ tới đây tìm. Anh nghĩ về mấy người họ Chân khác mà xem, anh đã may mắn hơn rất nhiều, anh còn sống mà!"


Cũng không an ủi Chân Dung Phong được bao lâu, Con Dấu nhắc nhở: "Kỳ [Đại minh tinh trinh thám] này anh xem chưa? Người bị chết không phải họ Chân rồi."


"..." Con Dấu trù trừ nói: "Chúc mừng Chân gia các anh, vui vẻ mang tội giết, từ nay về sau đi nhà tù cũng có thể gặp được người thân?"


Chân Dung Phong: "... "


Xin lỗi, cáo từ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương